Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Vũ vương vốn còn kiêng dè thái độ của Đường hoàng đời thứ hai, nhưng thấy Lý Lân khiêu khích trắng trợn như vậy, Vũ vương đã nhịn không được mà ra tay. Đương nhiên hành động này của Vũ vương trông có vẻ lỗ mãng là vậy, nhưng đã hoàn toàn trải qua suy nghĩ tường tận. tuy Đường hoàng đời thứ hai khiến y cố kỵ, nhưng tên quái thai Lý Lân kia càng khiến y phải kiêng kỵ hơn. Tu võ trong nửa năm đã tiến giai Tiên Thiên, cứ thế thì lại càng giỏi hơn. Trong mắt Vũ vương, tất cả các hoàng tử đều là đối thủ cạnh tranh, là uy hiếp chính cho đại vị của y sau này, bởi vậy từ khi xuất thế, y lập tức bắt tay vào thu phục các lực lượng thế tục trong Yến Kinh, dốc sức chèn ép sức ảnh hưởng của những Hoàng tử khác, thu phục Hồ gia lại càng khiến thế lực của Vũ vương bành trướng ra. Hiện giờ đột nhiên một tên Lý Lân chả là cái thá gì nhảy ra, lúc ban đầu Vũ vương còn không để ý, dù ra tay khi con của y có bị giết thì cũng chỉ là thuận tay mà thôi, khi Tần Tĩnh xuất thủ thì cũng dừng lại. Ai ngờ cái tên rác rưởi ấy lại là một thiên tài võ đạo cực kỳ khủng bố, mới mười lăm tuổi mà đã đạt đến Tiên Thiên, người như vậy không thu phục về cho mình dùng được thì phải nhanh chóng tiêu diệt, tránh cho tương lai hắn lại thành mối họa trong lòng.
Những Hoàng tử, Vương gia khác đều đứng nhìn, coi Vũ vương sẽ hành động thế nào. Đối với vị Tam hoàng tử Lý Lân không hề kiêng nể gì kia, có người kính nể nhưng cũng có kẻ trào phúng. Như những đối thủ không chết không thôi như Tứ hoàng tử kia thì đương nhiên là liên tục cười lạnh, mà Bát hoàng tử vừa bội phục dũng khí của Lý Lân mà đồng thời cũng lo lắng cho sự an nguy của hắn. Trong đám Hoàng tử đương đại, ngoài Ngũ ca Lý Triệt ra, gã cũng quen biết với Lý Lân, có lẽ gã là người duy nhất trong đám Hoàng tử không muốn Lý Lân gặp chuyện không may.
Bởi vì nơi Tần phủ ở là khu vực các đại quý tộc sinh sống nên lúc bình thường ngoài nô bộc nha dịch của các đại gia tộc thì rất ít người đi lại trên con phố này. Hôm nay lại càng giống như mọi người nhận được lệnh vậy, trên con đường rộng lớn là thế mà lại chẳng có lấy một bóng người.
- Trận thế thật đúng là lớn, xem ra kẻ muốn nhìn trò hài của Vũ vương đúng là không hề ít.
Lý Lân nở nụ cười đầy khinh thường, với các Vương gia vừa xuất thế của hoàng thất Đại Đường mà nói, Lý Lân cực kỳ không ưa. Những kẻ này trông có vẻ thực lực ngút trời, nhưng lại là một đám chỉ biết tư lợi cho bản thân, vì lợi ích của mình mà hy sinh cả nghìn vạn người cũng không hề chớp mắt. So với bọn họ, Lý Lân còn cảm thấy mình lương thiện hệt như thiên sứ vừa bước ra từ Thiên quốc vậy.
Ầm!
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng như sấm nổ, một ngón tay màu vàng xuất hiện từ trong hư không, hóa thành một ngón tay khổng lồ dài mười mấy trượng ấn xuống Lý Lân.
Lý Lân căng thẳng cả người, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khó có thể chống cự chỉ trong chớp mắt đã xông lên đầu hắn.
- Hừ! Lại dám coi bản hoàng tử là con kiến có thể tùy ý nhấn chết, lão khốn Vũ vương này đúng là khiến người ta phải khó chịu mà!
Lý Lân nghiến răng, thần sắc trên khuôn mặt hắn trông khá phấn khích, mặc dù hắn cố ý khiêu khích Vũ vương, nhưng bị đối xử như vậy vẫn khiến hắn khó chịu.
Ầm ầm!
Cả con phố rung lên, những tảng đá lớn nhỏ trên đường đều bị ngón tay này ấn nát, dấy lên bụi bay mịt mù cả trời, che phủ ánh mắt mọi người.
- Thành công không?
Vị Tứ hoàng tử đang ở trên một tòa lầu cao trong một khu phố nhịn không được mà nắm chặt tay lại. Mấy ngày nay y luôn lượn lờ ở khu vực này, đương nhiên không phải đến để du ngoạn mà là vì đối thủ một mất một còn của y, Lý Lân. Y sớm nghe nói con trai trưởng Vũ vương là Lý Huân đuổi giết Lý Lân không được, cuối cùng lại mất mạng, điều này khiến Tứ hoàng tử Lý Kỳ cực kỳ không cam lòng. Trong tình hình này y chỉ có thể lượn lờ ở khu vực này để chờ thời cơ ra tay. Mỗi khi Vũ vương công kích biệt viện của Tần gia, Tứ hoàng tử đều rất hưng phấn, mỗi lần công kích bị lão tổ của Tần gia cản được, y sẽ phẫn nộ mắng vài tiếng. Mấy ngày nay Tứ hoàng tử khẩn trương tới mức không thể chợp mắt, cả người lại gầy rộc đi, cái dáng vẻ mập mạp ban đầu đã biến mất, ngoài tinh thần có vẻ như mắc chứng tâm thần ra thì thoạt trông hệt như một vị công tử tuấn mỹ. Dù sao cũng là con cháu hoàng thất, y có trở thành tuấn nam cũng là chuyện đương nhiên.
Tất cả các cao thủ Đại Đường đều khẩn trương chú ý nơi này, bất tri bất giác vị Tam hoàng tử Lý Lân vốn bị cho thành quân cờ nay đã trở thành kẻ mà dù là ai cũng không cách nào bỏ qua hắn được.
Trên tòa tháp lâu của phủ Vũ vương, chẳng những Vũ vương không vui mừng mà sắc mặt lại ngưng trọng đầy nghi hoặc. Cao thủ Võ hoàng có thể sử dụng thần thông không gian, phá vỡ và xuyên qua hư không như Thiết Hạo Dương là điều không hề khó. Vũ vương chỉ một bước tiến vào cấp Võ hoàng, tuy không phải cao thủ Võ hoàng hoàn chỉnh nhưng cũng hiểu được một phần pháp tắc không gian, không thể dùng thân thể xuyên qua, nhưng lợi dụng thần thông không gian không quá xa mà truyền công kích ở một mức độ nhất định thì không thành vấn đề, mấy ngày trước y tấn công biệt viện của Lý Lân cũng là dùng loại thủ đoạn này. Sở dĩ Tần Tĩnh có thể thoải mái ngăn cản cũng là vì công kích truyền qua không gian kia sẽ suy yếu đi, còn lâu mới có thể sánh được với bản thể của Tần Mục. Một kích vừa ra kia trông thì sắc bén, nhưng lại chẳng hề có cảm giác là đã đánh trúng mục tiêu, đây cũng là nguyên nhân chính khiến sắc mặt Vũ vương ngưng trọng.
Bụi mù từ từ tan đi, tiếng bước chân của Lý Lân truyền đến, hắn giống như đang nhàn nhã dạo bước trong đống đá vụn mà ra, tiếp tục bước đi. Một kích tất sát này của Vũ vương thậm chí chẳng thể động nổi tới vạt áo của hắn, thậm chí cả bụi mù bay lên cũng bị chân khí của hắn che chắn.
- Không thể nào!
Vũ vương thất thanh hô lên. Các thế lực khác cũng trợn to mắt mà nhìn, không có thủ đoạn như ma thuật của Lý Lân này là như thế nào.
Trên thạch tháp sâu trong hoàng cung, Đường hoàng đời thứ hai cũng kinh ngạc, nhưng ông cũng nhanh chóng hiểu ra.
- Thần thông không gian! Tiểu tử kia chính là Tiên Thiên Nhất phẩm Vương tọa, sao lại có thể sử dụng thần thông không gian thành thạo đến thế?
Đường hoàng đời thứ hai khẽ nói, dù khi Lý Lân bắt đầu bộc lộ tài năng thì ông đã chú ý đến hắn, nhưng tới bây giờ cũng không có hoàn toàn nhìn thấu được Lý Lân, dường như Lý Lân có vô số bí mật, muốn tìm ra căn nguyên e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Nhìn Lý Lân nhàn nhã bước đi, tất cả các cao thủ đang quan sát đều cảm thấy khó hiểu.
- Không thể nào, sao hắn có thể không bị thương gì dưới ngón tay khủng bố kia! Ảo giác, đây nhất định là ảo giác rồi!
Tứ hoàng tử không thể tin tưởng được, thì thào tự nói, thần sắc vui mừng đã hoàn toàn cứng ngắc lại.
Trên tháp lâu trong vương thành, sắc mặt Vũ vương còn khó coi hơn cả Tứ hoàng tử Lý Kỳ, không để ý thể diện mà ra tay đã đủ để y xấu hổ, nhưng một kích tự nhận là tất sẽ giết chết Lý Lân kia thậm chí lại chẳng làm được gì, ngay cả đối phương tránh như nào cũng không nhận ra, lần này đúng là quăng hết mặt mũi rồi.
- Bản vương đã coi thường ngươi rồi!
Vũ vương khẽ nói, nhưng đã ra tay thì sẽ càng không kiêng kỵ gì mà ra tay ác độc hơn. Hơn nữa lần này sẽ không phải chỉ là một ngón tay, mà là một cự chưởng màu vàng chụp xuống, uy thế cao hơn ngón tay ban nãy không chỉ mười lần.
Bốp….
Trong cái nhìn đầy kinh ngạc của mọi người, Tam hoàng tử Lý Lân lại biến mất không thấy gì nữa dưới cực chưởng kia. Một tiếng ầm vang lên, lấy cự chưởng làm trung tâm, tất cả đá lát trên đường trong phạm vi trên dưới trăm mét đá hoàn toàn vỡ nát.
- Thần thông không gian, sao có thể như vậy?
Vũ vương thất thanh hô. Lần này khi cự chưởng hạ xuống thì Lý Lân cũng đã biến mất, có thể thoát khỏi công kích của y, ngoài thần thông không gian ra thì y chẳng nghĩ được thứ gì nữa.
Một tiếng bụp vang lên, Lý Lân xuất hiện ở cửa hoàng cung, trên khuôn mặt anh tuấn kia hiện lên vẻ trào phúng. Hắn chỉnh sửa lại quần áo rồi ngẩng đầu thật cao ngạo, giơ ngón tay thối ra về phía vương phủ của Vũ vương, động tác này mà làm ở kiếp trước thì ai cũng hiểu nó có ý gì.
- Đồ tiểu tử càn rỡ!
Vũ vương gầm một tiếng, cả người như lao ra tòa tháp lâu kia. Dù Lý Lân có thần thông không gian thì với cảnh giới nửa bước Võ hoàng kia, Vũ vương cực kỳ nhạy bén với dao động không gian, lại có thực lực hơn xa Lý Lân, giết chết Lý Lân chưa chắc đã hao phí nhiều khí lực.
Ông…
Một luồng ý thức võ đạo đánh đâu thắng đó phá tan cấm chế của phủ Vũ vương, trực tiếp phóng thẳng vào trong tháp lâu. Điều này khiến Vũ vương cứng đờ cả người lại, sau đó lại suy sụp ngồi xuống. Trong toàn bộ Yến Kinh này, người có thể khiến Vũ vương chịu thua chỉ có một, đó chính là Đường hoàng bệ hạ đời thứ hai. Điều càng khiến Vũ vương nhụt chí chính là cấm chế vương phủ mà y cho là vô cùng an toàn này lại chỉ là thứ thùng rỗng kêu to ở trước mặt Đường hoàng đời thứ hai, rất nhiều mưu kế lúc trước kia của y e rằng Đường hoàng đời thứ hai đều biết. So với Đường hoàng đời thứ hai, Lý Lân chỉ là một kẻ nhỏ bé.
Những Hoàng tử, Vương gia khác đều đứng nhìn, coi Vũ vương sẽ hành động thế nào. Đối với vị Tam hoàng tử Lý Lân không hề kiêng nể gì kia, có người kính nể nhưng cũng có kẻ trào phúng. Như những đối thủ không chết không thôi như Tứ hoàng tử kia thì đương nhiên là liên tục cười lạnh, mà Bát hoàng tử vừa bội phục dũng khí của Lý Lân mà đồng thời cũng lo lắng cho sự an nguy của hắn. Trong đám Hoàng tử đương đại, ngoài Ngũ ca Lý Triệt ra, gã cũng quen biết với Lý Lân, có lẽ gã là người duy nhất trong đám Hoàng tử không muốn Lý Lân gặp chuyện không may.
Bởi vì nơi Tần phủ ở là khu vực các đại quý tộc sinh sống nên lúc bình thường ngoài nô bộc nha dịch của các đại gia tộc thì rất ít người đi lại trên con phố này. Hôm nay lại càng giống như mọi người nhận được lệnh vậy, trên con đường rộng lớn là thế mà lại chẳng có lấy một bóng người.
- Trận thế thật đúng là lớn, xem ra kẻ muốn nhìn trò hài của Vũ vương đúng là không hề ít.
Lý Lân nở nụ cười đầy khinh thường, với các Vương gia vừa xuất thế của hoàng thất Đại Đường mà nói, Lý Lân cực kỳ không ưa. Những kẻ này trông có vẻ thực lực ngút trời, nhưng lại là một đám chỉ biết tư lợi cho bản thân, vì lợi ích của mình mà hy sinh cả nghìn vạn người cũng không hề chớp mắt. So với bọn họ, Lý Lân còn cảm thấy mình lương thiện hệt như thiên sứ vừa bước ra từ Thiên quốc vậy.
Ầm!
Trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng như sấm nổ, một ngón tay màu vàng xuất hiện từ trong hư không, hóa thành một ngón tay khổng lồ dài mười mấy trượng ấn xuống Lý Lân.
Lý Lân căng thẳng cả người, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm khó có thể chống cự chỉ trong chớp mắt đã xông lên đầu hắn.
- Hừ! Lại dám coi bản hoàng tử là con kiến có thể tùy ý nhấn chết, lão khốn Vũ vương này đúng là khiến người ta phải khó chịu mà!
Lý Lân nghiến răng, thần sắc trên khuôn mặt hắn trông khá phấn khích, mặc dù hắn cố ý khiêu khích Vũ vương, nhưng bị đối xử như vậy vẫn khiến hắn khó chịu.
Ầm ầm!
Cả con phố rung lên, những tảng đá lớn nhỏ trên đường đều bị ngón tay này ấn nát, dấy lên bụi bay mịt mù cả trời, che phủ ánh mắt mọi người.
- Thành công không?
Vị Tứ hoàng tử đang ở trên một tòa lầu cao trong một khu phố nhịn không được mà nắm chặt tay lại. Mấy ngày nay y luôn lượn lờ ở khu vực này, đương nhiên không phải đến để du ngoạn mà là vì đối thủ một mất một còn của y, Lý Lân. Y sớm nghe nói con trai trưởng Vũ vương là Lý Huân đuổi giết Lý Lân không được, cuối cùng lại mất mạng, điều này khiến Tứ hoàng tử Lý Kỳ cực kỳ không cam lòng. Trong tình hình này y chỉ có thể lượn lờ ở khu vực này để chờ thời cơ ra tay. Mỗi khi Vũ vương công kích biệt viện của Tần gia, Tứ hoàng tử đều rất hưng phấn, mỗi lần công kích bị lão tổ của Tần gia cản được, y sẽ phẫn nộ mắng vài tiếng. Mấy ngày nay Tứ hoàng tử khẩn trương tới mức không thể chợp mắt, cả người lại gầy rộc đi, cái dáng vẻ mập mạp ban đầu đã biến mất, ngoài tinh thần có vẻ như mắc chứng tâm thần ra thì thoạt trông hệt như một vị công tử tuấn mỹ. Dù sao cũng là con cháu hoàng thất, y có trở thành tuấn nam cũng là chuyện đương nhiên.
Tất cả các cao thủ Đại Đường đều khẩn trương chú ý nơi này, bất tri bất giác vị Tam hoàng tử Lý Lân vốn bị cho thành quân cờ nay đã trở thành kẻ mà dù là ai cũng không cách nào bỏ qua hắn được.
Trên tòa tháp lâu của phủ Vũ vương, chẳng những Vũ vương không vui mừng mà sắc mặt lại ngưng trọng đầy nghi hoặc. Cao thủ Võ hoàng có thể sử dụng thần thông không gian, phá vỡ và xuyên qua hư không như Thiết Hạo Dương là điều không hề khó. Vũ vương chỉ một bước tiến vào cấp Võ hoàng, tuy không phải cao thủ Võ hoàng hoàn chỉnh nhưng cũng hiểu được một phần pháp tắc không gian, không thể dùng thân thể xuyên qua, nhưng lợi dụng thần thông không gian không quá xa mà truyền công kích ở một mức độ nhất định thì không thành vấn đề, mấy ngày trước y tấn công biệt viện của Lý Lân cũng là dùng loại thủ đoạn này. Sở dĩ Tần Tĩnh có thể thoải mái ngăn cản cũng là vì công kích truyền qua không gian kia sẽ suy yếu đi, còn lâu mới có thể sánh được với bản thể của Tần Mục. Một kích vừa ra kia trông thì sắc bén, nhưng lại chẳng hề có cảm giác là đã đánh trúng mục tiêu, đây cũng là nguyên nhân chính khiến sắc mặt Vũ vương ngưng trọng.
Bụi mù từ từ tan đi, tiếng bước chân của Lý Lân truyền đến, hắn giống như đang nhàn nhã dạo bước trong đống đá vụn mà ra, tiếp tục bước đi. Một kích tất sát này của Vũ vương thậm chí chẳng thể động nổi tới vạt áo của hắn, thậm chí cả bụi mù bay lên cũng bị chân khí của hắn che chắn.
- Không thể nào!
Vũ vương thất thanh hô lên. Các thế lực khác cũng trợn to mắt mà nhìn, không có thủ đoạn như ma thuật của Lý Lân này là như thế nào.
Trên thạch tháp sâu trong hoàng cung, Đường hoàng đời thứ hai cũng kinh ngạc, nhưng ông cũng nhanh chóng hiểu ra.
- Thần thông không gian! Tiểu tử kia chính là Tiên Thiên Nhất phẩm Vương tọa, sao lại có thể sử dụng thần thông không gian thành thạo đến thế?
Đường hoàng đời thứ hai khẽ nói, dù khi Lý Lân bắt đầu bộc lộ tài năng thì ông đã chú ý đến hắn, nhưng tới bây giờ cũng không có hoàn toàn nhìn thấu được Lý Lân, dường như Lý Lân có vô số bí mật, muốn tìm ra căn nguyên e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Nhìn Lý Lân nhàn nhã bước đi, tất cả các cao thủ đang quan sát đều cảm thấy khó hiểu.
- Không thể nào, sao hắn có thể không bị thương gì dưới ngón tay khủng bố kia! Ảo giác, đây nhất định là ảo giác rồi!
Tứ hoàng tử không thể tin tưởng được, thì thào tự nói, thần sắc vui mừng đã hoàn toàn cứng ngắc lại.
Trên tháp lâu trong vương thành, sắc mặt Vũ vương còn khó coi hơn cả Tứ hoàng tử Lý Kỳ, không để ý thể diện mà ra tay đã đủ để y xấu hổ, nhưng một kích tự nhận là tất sẽ giết chết Lý Lân kia thậm chí lại chẳng làm được gì, ngay cả đối phương tránh như nào cũng không nhận ra, lần này đúng là quăng hết mặt mũi rồi.
- Bản vương đã coi thường ngươi rồi!
Vũ vương khẽ nói, nhưng đã ra tay thì sẽ càng không kiêng kỵ gì mà ra tay ác độc hơn. Hơn nữa lần này sẽ không phải chỉ là một ngón tay, mà là một cự chưởng màu vàng chụp xuống, uy thế cao hơn ngón tay ban nãy không chỉ mười lần.
Bốp….
Trong cái nhìn đầy kinh ngạc của mọi người, Tam hoàng tử Lý Lân lại biến mất không thấy gì nữa dưới cực chưởng kia. Một tiếng ầm vang lên, lấy cự chưởng làm trung tâm, tất cả đá lát trên đường trong phạm vi trên dưới trăm mét đá hoàn toàn vỡ nát.
- Thần thông không gian, sao có thể như vậy?
Vũ vương thất thanh hô. Lần này khi cự chưởng hạ xuống thì Lý Lân cũng đã biến mất, có thể thoát khỏi công kích của y, ngoài thần thông không gian ra thì y chẳng nghĩ được thứ gì nữa.
Một tiếng bụp vang lên, Lý Lân xuất hiện ở cửa hoàng cung, trên khuôn mặt anh tuấn kia hiện lên vẻ trào phúng. Hắn chỉnh sửa lại quần áo rồi ngẩng đầu thật cao ngạo, giơ ngón tay thối ra về phía vương phủ của Vũ vương, động tác này mà làm ở kiếp trước thì ai cũng hiểu nó có ý gì.
- Đồ tiểu tử càn rỡ!
Vũ vương gầm một tiếng, cả người như lao ra tòa tháp lâu kia. Dù Lý Lân có thần thông không gian thì với cảnh giới nửa bước Võ hoàng kia, Vũ vương cực kỳ nhạy bén với dao động không gian, lại có thực lực hơn xa Lý Lân, giết chết Lý Lân chưa chắc đã hao phí nhiều khí lực.
Ông…
Một luồng ý thức võ đạo đánh đâu thắng đó phá tan cấm chế của phủ Vũ vương, trực tiếp phóng thẳng vào trong tháp lâu. Điều này khiến Vũ vương cứng đờ cả người lại, sau đó lại suy sụp ngồi xuống. Trong toàn bộ Yến Kinh này, người có thể khiến Vũ vương chịu thua chỉ có một, đó chính là Đường hoàng bệ hạ đời thứ hai. Điều càng khiến Vũ vương nhụt chí chính là cấm chế vương phủ mà y cho là vô cùng an toàn này lại chỉ là thứ thùng rỗng kêu to ở trước mặt Đường hoàng đời thứ hai, rất nhiều mưu kế lúc trước kia của y e rằng Đường hoàng đời thứ hai đều biết. So với Đường hoàng đời thứ hai, Lý Lân chỉ là một kẻ nhỏ bé.