-
Chương 192
Tả Đăng Phong ném Tuyết Liên xuống, Ngọc Phật nở nụ cười.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong xoay người rời đi, Ngọc Phật gật đầu đi theo.
8h tối, 2 người mới lên tới đỉnh núi. Cả đỉnh núi ước chừng khoảng 2 dặm, tương đối bằng phẳng, sau khi 2 người lên tới đỉnh núi liền tìm kiếm sơn động xung quanh, rất nhanh 2 người đã phát hiện được một động khẩu ở phía sơn đông.
2 người lập tức đi vào sơn động, phát hiện đây là một sơn động nhỏ, bề rộng chỉ khoảng 1 trượng, cao không quá 2 thước, có dấu vết con người đào bới, ở giữa sơn động có một bãi đá không lớn, trên thạch đài có một đạo nhân già ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần.
- Quả nhiên là hư ảnh của người tu hành.
Ngọc Phật là người đầu tiên mở miệng.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, cái gọi là hư ảnh cũng không nhất định mơ hồ không rõ, dựa vào hư ảnh có thể thấy được người đạo sĩ này khoảng 70 tuổi, thân hình hơi gầy, râu quai nón bạc trắng, đạo bào trên người có màu xám, trên đạo bào có không ít chỗ vá víu, 2 tay rũ xuống, ở Đàn Điền là ra động tác ôm, mộ thành phất trần bằng tơ màu trắng dựa vào vai bên trái, một bộ dạng tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân.
- Thập Tam, người này có phải là chủ nhân cũ của mày không?
Tả Đăng Phong hỏi Thập Tam.
Thập Tam nghe vậy gật đầu, vẻ mặt của nó rất bình tĩnh, không có oán hận, cũng không có lưu luyến.
- Y luôn ở nơi này sao?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
Thập Tam nghe vậy lắc lắc đầu, xoay người chạy đến ngoài động nhìn về hướng Nam, sau một lát rồi chạy vào lại.
Tả Đăng Phong thấy thế gật đầu, động tác của Thập Tam biểu lộ đây không phải là nơi ở cuối cùng của lão đạo này mà chỉ là địa phương y từng đi qua.
- Thân thể người này rất có thể là đã phi thăng.
Ngọc Phật nói.
- Sao lại nói thế?
Tả Đăng Phong quay đầu lại hỏi.
- Đây là tòa Tuyết sơn thứ 5, đi về phía Nam là tòa Tuyết sơn thứ 3, tòa Tuyết sơn thứ 9 chính là ngọn núi Caba Borg. Anh tinh thông dịch lý nên biết 9 chính là số Chí tôn trong Dương, mà số 5 lại nằm giữa trong đó. Số Chí tôn Dương là vô thượng tôn quý, số ở giữa biểu thị cho vô tận lâu dài, bởi vậy có thể nhận thấy được đạo nhân này một mực tu hành ở đây để dòm ngó đại đạo, cầu đúng là vô tận vĩnh sinh lâu dài. Sau khi ngộ đạo y sẽ đến ở lại tại ngọn núi Caba Borg, ngụ ý là trường sinh bất tử, vô thượng tôn quý.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Người đạo nhân này mặc áo dài vô cùng cũ nát, bởi vậy có thể thấy được hư ảnh của y ngồi đây thanh tu đã lâu nên mới lưu lại, người này đã phi thăng, lưu lại hư ảnh, ưng đối với vô tận lâu dài, sau khi đến ngọn núi Caba Borg thì liền phi thăng lên Thiên giới, ứng đối với vô thượng tôn quý.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, Ngọc Phật nói có lý, người tu đạo rất coi trọng thì địa lợi hòa tôn ti lễ nghi (khí hậu địa lợi cùng tôn ti lễ nghi). Trước khi ngộ đạo y sẽ không đến ở lại tại ngọn núi Caba Borg, bởi vì điều này sẽ thất lễ, lễ này cũng không phải là lễ của thế gian, mà là tôn ti trong Thiên Địa Càn Khôn, điểm này Đạo gia hoàn toàn khác với Phật gia, Phật gia chú ý chúng sinh ngang hàng, mà Đạo gia chú ý tôn ti.
- Thập Tam, trước đây mày có ở trong này không?
Ngọc Phật cúi đầu hỏi Thập Tam, giờ phút này biểu hiện của Thập Tam tỏ ra khá xa lạ với nơi này, vì vậy Ngọc Phật mới hỏi câu này.
Thập Tam nghe vậy nhìn Ngọc Phật mọt cái, sau đó lắc lắc đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế trong lòng có suy nghĩ, ở trong lúc tu luyện thì Thập Tam cũng không có đi theo. Điềun ày nói lên vừa mới bắt đầu nó cũng không phải ở bên cạnh đạo nhân Tiệt giáo này, thời gian mà nó cùng sống với đạo nhân Tiệt giáo chắc hắn là khi đạo nhân này tới ngọn núi Caba Borg đến lúc y phi thăng.
- Cô cảm giác người này phi thăng sẽ có tiên vị ( Chức tiên) gì?
Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phật.
- Khó mà nói, tóm lại người này không ở nhân gian lâu rồi, nếu người này chết thì hư ảnh cũng sẽ tàn mất.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, luận về hư ảnh thì đạo nhân này này càng rõ ràng hơn với Đạt Ma tổ sư, nhưng vậy có thể phán đoán được tiên vị của người này còn cao hơn so với Đạt Ma tổ sư, bởi vì Đạt Ma tổ sư diện bích 9 năm, mà đạo nhân này lưu lại hư ảnh là hình tượng của lão đạo, cái này nói lên người này ở trong này tu hành mấy chục năm, bất quá lại xuất hiện một vấn đề nhỏ, đó chính là người này đã dòm ngó được Thiên địa đại đạo vào lúc hơn 70 tuổi, tuổi này cũng xấp xỉ với tuổi của Khương Tử Nha rồi.
- Khuya hôm nay hãy ở trong này.
Tả Đăng Phong chắp tay về phía hư ảnh, sau đó ngồi xuống ở góc tường.
Sơn động này vô cùng xảo diệu, động khẩu ở sườn đông có thể tránh được tuyết rơi, lại có thể thấy được mặt trời mọc, hơn nữa Tuyết sơn tinh khiết, Linh khí tinh thuần, là một chỗ thích hợp để tu luyện.
Trong góc của sơn động có để 1 túi dai, không hỏi cũng biết đây chính là do tên Qua tử năm đó để lại.
- Anh nhìn tôi làm gì ?
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong nhìn mình, nghi ngờ đặt câu hỏi.
- Có bao giờ cô nghĩ qua, 30 năm sau cô sẽ có bộ dạng như thế nào không?
Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi.
- Không có, tôi không dám nghĩ.
Ngọc Phất chậm rãi lắc đầu.
- 30 năm sau cô sẽ vẫn như thế, cô vĩnh viễn không già.
Tả Đăng Phong mỉm cười mở miệng.
- Vậy anh có nghĩ qua bản thân mình chưa?
Ngọc Phật mỉm cười đáp tạ Tả Đăng Phong, trên thực tế là Tả Đăng Phong có ý khác nhưng mà Ngọc Phật lại cho rằng Tả Đăng Phong đang chúc mình.
- Hiện tại tôi có thể thấy được cảnh trước động, thậm chí cô có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng máu chảy trong người của cô, điều này làm cho cô và tôi có cảm giác chân thật. Nếu một ngày tôi mất đi, cố sẽ không còn gặp lại tôi, sẽ không nghe được giọng nói của tôi, lúc đó cô có còn nhớ đến tôi không?
Tả Đăng Phong cũng không có trả lời vấn đề của Ngọc Phất.
- Có cách gì có thể làm cho anh đổi ý không?
Ngọc Phất thở dài hỏi lại, lời nói của Tả Đăng Phong làm cho nàng khó mà lý giải được.
- Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, cũng không phải là mâu thuẫn, cô sẽ không hiểu được trong lòng tôi đang nghĩ cái gì đâu.
Tả Đăng Phong lắc đầu, bất luận là ai cũng có thời điểm mệt mỏi và yếu đuối, bất luận là ai dù có nói hết những tiếng lòng thì trước đó người đó cũng vẫn luôn để những thứ đó ở trong lòng nhưng mà chẳng biết tại sao hắn cảm giác bản thân không thể đè ép nữa rồi.
- Lúc tôi đi theo anh vô hình đã từng bước xâm chiếm tình cảm của nàng, kỳ thật anh cũng đã yêu thích tôi nhưng mà bản thân nah không dám thừa nhận bởi vì một khi thừa nhận anh sẽ coi bản thân mình là một kẻ phản bội, đã quên đi quá khứ.
Ngọc Phất cười khổ mở miệng.
- Cô nói rất đúng, yêu và ưa thích không giống nhau, yêu là có sống có chết, thích là thưởng thức những sự vật tốt đẹp.
Tả Đăng Phong nghe vậy, nhíu mày.
- Nếu như tôi rời đi trước anh, anh có còn hoài niệm đến tôi không?
Ngọc Phật cười khổ đặt câu hỏi.
- Cô đừng nói tầm bậy tầm bạ như thế, trước khi chúng ta tách ra, những gì mà cô giúp tôi,tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Tả Đăng Phong cũng chưa trả lời vấn đề của Ngọc Phật.
- Anh cần người giúp đỡ, anh rất rõ ràng, một mình anh không cách nào hoàn thành việc tìm kiếm Địa chi cả.
Ngọc Phật mở miệng.
- Tôi sẽ tìm Thiết Hài để hỗ trợ.
Tả Đăng Phong nói.
- Y là người điên, không gây phiền toái cũng tốt rồi.
Ngọc Phật nói.
Ngọc Phật nói xong, Tả Đăng Phong cũng không tranh cãi nữa bởi vì nàng nói rất đúng.
Tả Đăng Phong không có nói chuyện, Ngọc Phất cũng không có mở miệng, trầm mặc một lúc, Tả Đăng Phong mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc:
- Tại sao Lạt Ma bên ngoài lại tôn ngọn Caba Borg của đạo nhân này làm Thần sơn.
- Tôi ũng buồn bực nãy giờ, thật khó lý giả ại sao Lạt Ma có dính líu đến Đạo gia.
Ngọc Phật tiếp lời, chỉ có lúc phân tích, không khí giữa 2 người mới trở nên bình thường.
- Đạo nhân này sống ở đây 3000 năm, khi đó Phật giáo còn chưa truyền vào TQ, Đạo ở trước, Phật ở sau, mặc dù có quan hệ nhưng mà cũng là Phật vượt Đạo chứ không phải là Đạo vượt Phật.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Có phải là Lạt Ma đã phát hiện ra cái gì trên đỉnh núi không?
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có khả năng này, người thường không thể leo lên ngọn Caba Borg nhưng mà Lạt Ma thì có thể.
Tả Đăng Phong nói tới đây, chợt tỉnh ngộ:
- Không phải có thể, mà là khẳng định, bọn hắn khẳng định lên rồi.
- Tại sao lại nói vậy?
Ngọc Phật hỏi.
- Phật giáo vốn từ Ấn Độ, chú ngữ chân ngôn cũng xuất xứ từ Ấn Độ, người Ấn Độ lấy voi làm thần, cũng không có khái niệm rồng, bọn họ gọi rồng chẳng qua là trảo cự mãng của Ma Hầu La Già mà thôi, nhưng mà lúc trước 2 lão tăng kia triệu hồi hư ảnh móng vuốt kia, đó chính là rồng của TQ.
- Đi thôi.
Tả Đăng Phong xoay người rời đi, Ngọc Phật gật đầu đi theo.
8h tối, 2 người mới lên tới đỉnh núi. Cả đỉnh núi ước chừng khoảng 2 dặm, tương đối bằng phẳng, sau khi 2 người lên tới đỉnh núi liền tìm kiếm sơn động xung quanh, rất nhanh 2 người đã phát hiện được một động khẩu ở phía sơn đông.
2 người lập tức đi vào sơn động, phát hiện đây là một sơn động nhỏ, bề rộng chỉ khoảng 1 trượng, cao không quá 2 thước, có dấu vết con người đào bới, ở giữa sơn động có một bãi đá không lớn, trên thạch đài có một đạo nhân già ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần.
- Quả nhiên là hư ảnh của người tu hành.
Ngọc Phật là người đầu tiên mở miệng.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, cái gọi là hư ảnh cũng không nhất định mơ hồ không rõ, dựa vào hư ảnh có thể thấy được người đạo sĩ này khoảng 70 tuổi, thân hình hơi gầy, râu quai nón bạc trắng, đạo bào trên người có màu xám, trên đạo bào có không ít chỗ vá víu, 2 tay rũ xuống, ở Đàn Điền là ra động tác ôm, mộ thành phất trần bằng tơ màu trắng dựa vào vai bên trái, một bộ dạng tiên phong đạo cốt, thế ngoại cao nhân.
- Thập Tam, người này có phải là chủ nhân cũ của mày không?
Tả Đăng Phong hỏi Thập Tam.
Thập Tam nghe vậy gật đầu, vẻ mặt của nó rất bình tĩnh, không có oán hận, cũng không có lưu luyến.
- Y luôn ở nơi này sao?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
Thập Tam nghe vậy lắc lắc đầu, xoay người chạy đến ngoài động nhìn về hướng Nam, sau một lát rồi chạy vào lại.
Tả Đăng Phong thấy thế gật đầu, động tác của Thập Tam biểu lộ đây không phải là nơi ở cuối cùng của lão đạo này mà chỉ là địa phương y từng đi qua.
- Thân thể người này rất có thể là đã phi thăng.
Ngọc Phật nói.
- Sao lại nói thế?
Tả Đăng Phong quay đầu lại hỏi.
- Đây là tòa Tuyết sơn thứ 5, đi về phía Nam là tòa Tuyết sơn thứ 3, tòa Tuyết sơn thứ 9 chính là ngọn núi Caba Borg. Anh tinh thông dịch lý nên biết 9 chính là số Chí tôn trong Dương, mà số 5 lại nằm giữa trong đó. Số Chí tôn Dương là vô thượng tôn quý, số ở giữa biểu thị cho vô tận lâu dài, bởi vậy có thể nhận thấy được đạo nhân này một mực tu hành ở đây để dòm ngó đại đạo, cầu đúng là vô tận vĩnh sinh lâu dài. Sau khi ngộ đạo y sẽ đến ở lại tại ngọn núi Caba Borg, ngụ ý là trường sinh bất tử, vô thượng tôn quý.
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Người đạo nhân này mặc áo dài vô cùng cũ nát, bởi vậy có thể thấy được hư ảnh của y ngồi đây thanh tu đã lâu nên mới lưu lại, người này đã phi thăng, lưu lại hư ảnh, ưng đối với vô tận lâu dài, sau khi đến ngọn núi Caba Borg thì liền phi thăng lên Thiên giới, ứng đối với vô thượng tôn quý.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu, Ngọc Phật nói có lý, người tu đạo rất coi trọng thì địa lợi hòa tôn ti lễ nghi (khí hậu địa lợi cùng tôn ti lễ nghi). Trước khi ngộ đạo y sẽ không đến ở lại tại ngọn núi Caba Borg, bởi vì điều này sẽ thất lễ, lễ này cũng không phải là lễ của thế gian, mà là tôn ti trong Thiên Địa Càn Khôn, điểm này Đạo gia hoàn toàn khác với Phật gia, Phật gia chú ý chúng sinh ngang hàng, mà Đạo gia chú ý tôn ti.
- Thập Tam, trước đây mày có ở trong này không?
Ngọc Phật cúi đầu hỏi Thập Tam, giờ phút này biểu hiện của Thập Tam tỏ ra khá xa lạ với nơi này, vì vậy Ngọc Phật mới hỏi câu này.
Thập Tam nghe vậy nhìn Ngọc Phật mọt cái, sau đó lắc lắc đầu.
Tả Đăng Phong thấy thế trong lòng có suy nghĩ, ở trong lúc tu luyện thì Thập Tam cũng không có đi theo. Điềun ày nói lên vừa mới bắt đầu nó cũng không phải ở bên cạnh đạo nhân Tiệt giáo này, thời gian mà nó cùng sống với đạo nhân Tiệt giáo chắc hắn là khi đạo nhân này tới ngọn núi Caba Borg đến lúc y phi thăng.
- Cô cảm giác người này phi thăng sẽ có tiên vị ( Chức tiên) gì?
Tả Đăng Phong hỏi Ngọc Phật.
- Khó mà nói, tóm lại người này không ở nhân gian lâu rồi, nếu người này chết thì hư ảnh cũng sẽ tàn mất.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, luận về hư ảnh thì đạo nhân này này càng rõ ràng hơn với Đạt Ma tổ sư, nhưng vậy có thể phán đoán được tiên vị của người này còn cao hơn so với Đạt Ma tổ sư, bởi vì Đạt Ma tổ sư diện bích 9 năm, mà đạo nhân này lưu lại hư ảnh là hình tượng của lão đạo, cái này nói lên người này ở trong này tu hành mấy chục năm, bất quá lại xuất hiện một vấn đề nhỏ, đó chính là người này đã dòm ngó được Thiên địa đại đạo vào lúc hơn 70 tuổi, tuổi này cũng xấp xỉ với tuổi của Khương Tử Nha rồi.
- Khuya hôm nay hãy ở trong này.
Tả Đăng Phong chắp tay về phía hư ảnh, sau đó ngồi xuống ở góc tường.
Sơn động này vô cùng xảo diệu, động khẩu ở sườn đông có thể tránh được tuyết rơi, lại có thể thấy được mặt trời mọc, hơn nữa Tuyết sơn tinh khiết, Linh khí tinh thuần, là một chỗ thích hợp để tu luyện.
Trong góc của sơn động có để 1 túi dai, không hỏi cũng biết đây chính là do tên Qua tử năm đó để lại.
- Anh nhìn tôi làm gì ?
Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong nhìn mình, nghi ngờ đặt câu hỏi.
- Có bao giờ cô nghĩ qua, 30 năm sau cô sẽ có bộ dạng như thế nào không?
Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi.
- Không có, tôi không dám nghĩ.
Ngọc Phất chậm rãi lắc đầu.
- 30 năm sau cô sẽ vẫn như thế, cô vĩnh viễn không già.
Tả Đăng Phong mỉm cười mở miệng.
- Vậy anh có nghĩ qua bản thân mình chưa?
Ngọc Phật mỉm cười đáp tạ Tả Đăng Phong, trên thực tế là Tả Đăng Phong có ý khác nhưng mà Ngọc Phật lại cho rằng Tả Đăng Phong đang chúc mình.
- Hiện tại tôi có thể thấy được cảnh trước động, thậm chí cô có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng máu chảy trong người của cô, điều này làm cho cô và tôi có cảm giác chân thật. Nếu một ngày tôi mất đi, cố sẽ không còn gặp lại tôi, sẽ không nghe được giọng nói của tôi, lúc đó cô có còn nhớ đến tôi không?
Tả Đăng Phong cũng không có trả lời vấn đề của Ngọc Phất.
- Có cách gì có thể làm cho anh đổi ý không?
Ngọc Phất thở dài hỏi lại, lời nói của Tả Đăng Phong làm cho nàng khó mà lý giải được.
- Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, cũng không phải là mâu thuẫn, cô sẽ không hiểu được trong lòng tôi đang nghĩ cái gì đâu.
Tả Đăng Phong lắc đầu, bất luận là ai cũng có thời điểm mệt mỏi và yếu đuối, bất luận là ai dù có nói hết những tiếng lòng thì trước đó người đó cũng vẫn luôn để những thứ đó ở trong lòng nhưng mà chẳng biết tại sao hắn cảm giác bản thân không thể đè ép nữa rồi.
- Lúc tôi đi theo anh vô hình đã từng bước xâm chiếm tình cảm của nàng, kỳ thật anh cũng đã yêu thích tôi nhưng mà bản thân nah không dám thừa nhận bởi vì một khi thừa nhận anh sẽ coi bản thân mình là một kẻ phản bội, đã quên đi quá khứ.
Ngọc Phất cười khổ mở miệng.
- Cô nói rất đúng, yêu và ưa thích không giống nhau, yêu là có sống có chết, thích là thưởng thức những sự vật tốt đẹp.
Tả Đăng Phong nghe vậy, nhíu mày.
- Nếu như tôi rời đi trước anh, anh có còn hoài niệm đến tôi không?
Ngọc Phật cười khổ đặt câu hỏi.
- Cô đừng nói tầm bậy tầm bạ như thế, trước khi chúng ta tách ra, những gì mà cô giúp tôi,tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Tả Đăng Phong cũng chưa trả lời vấn đề của Ngọc Phật.
- Anh cần người giúp đỡ, anh rất rõ ràng, một mình anh không cách nào hoàn thành việc tìm kiếm Địa chi cả.
Ngọc Phật mở miệng.
- Tôi sẽ tìm Thiết Hài để hỗ trợ.
Tả Đăng Phong nói.
- Y là người điên, không gây phiền toái cũng tốt rồi.
Ngọc Phật nói.
Ngọc Phật nói xong, Tả Đăng Phong cũng không tranh cãi nữa bởi vì nàng nói rất đúng.
Tả Đăng Phong không có nói chuyện, Ngọc Phất cũng không có mở miệng, trầm mặc một lúc, Tả Đăng Phong mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc:
- Tại sao Lạt Ma bên ngoài lại tôn ngọn Caba Borg của đạo nhân này làm Thần sơn.
- Tôi ũng buồn bực nãy giờ, thật khó lý giả ại sao Lạt Ma có dính líu đến Đạo gia.
Ngọc Phật tiếp lời, chỉ có lúc phân tích, không khí giữa 2 người mới trở nên bình thường.
- Đạo nhân này sống ở đây 3000 năm, khi đó Phật giáo còn chưa truyền vào TQ, Đạo ở trước, Phật ở sau, mặc dù có quan hệ nhưng mà cũng là Phật vượt Đạo chứ không phải là Đạo vượt Phật.
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Có phải là Lạt Ma đã phát hiện ra cái gì trên đỉnh núi không?
Ngọc Phật suy nghĩ một chút rồi nói.
- Có khả năng này, người thường không thể leo lên ngọn Caba Borg nhưng mà Lạt Ma thì có thể.
Tả Đăng Phong nói tới đây, chợt tỉnh ngộ:
- Không phải có thể, mà là khẳng định, bọn hắn khẳng định lên rồi.
- Tại sao lại nói vậy?
Ngọc Phật hỏi.
- Phật giáo vốn từ Ấn Độ, chú ngữ chân ngôn cũng xuất xứ từ Ấn Độ, người Ấn Độ lấy voi làm thần, cũng không có khái niệm rồng, bọn họ gọi rồng chẳng qua là trảo cự mãng của Ma Hầu La Già mà thôi, nhưng mà lúc trước 2 lão tăng kia triệu hồi hư ảnh móng vuốt kia, đó chính là rồng của TQ.