-
Chương 223
Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Tả Đăng Phong định mua một chiếc xe ngựa lên đường, nhưng hắn cảm giác cả người mệt mỏi, đầu nóng sôi, lúc này hắn mới nhớ ra đã hai đêm rồi chưa chợp mắt, do dự một lát liền tìm một nhà nghỉ yên tĩnh tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi mất đi tu vị thì Tả Đăng Phong còn kém hơn một người bình thường khỏe mạnh, đêm qua bị cảm lạnh khiến hắn bị sốt cao, nằm trên giường lúc tỉnh lúc mê, liên tục vài ngày vẫn vậy, ông chủ thấy hắn mấy ngày liên tục không rời phòng liền đến gõ cửa hỏi thăm, Tả Đăng Phong không muốn gặp ai cả cho nên chặn cửa không muốn cho vào.
Sáng sớm ngày thứ ba, bệnh tình của Tả Đăng Phong dần tốt lên, rời khỏi nhà nghỉ mua một chiếc xe đi về hướng đông, trên xe có đủ chăn đệm, hắn gây không ít thù oán cho nên chỉ chọn đường nhỏ vắng vẻ để đi, ngày đi đêm nghỉ, chậm rãi tiến về trước.
Trong đầu Thập Tam không có khái niệm linh khí bị phế bỏ, nhưng hắn biết Tả Đăng Phong không khỏe, vì vậy ban ngày nó luôn lặng lẽ nằm trên xe, buổi tối ra ngoài đi săn, mang một ít con mồi về cho Tả Đăng Phong lót dạ.
Trước đây của Tả Đăng Phong rất cực đoan, cũng rất thô bạo, nhưng sau khi mất đi tu vị thì tâm tình hắn bình hòa hơn nhiều, ân tình đã nợ cũng trả xong, hắn không còn vướng bận gì, lúc này trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là lời hứa trước đây của hắn : “Mặc kệ sau này ta làm gì, đi đâu, cuối cùng cũng sẽ về lại đây, trở về bên cạnh ngươi!”
Mặc dù Tả Đăng Phong không nợ ai, nhưng hắn cảm giác mình thiếu nợ Thập Tam, sau khi trở lại Thanh Thủy Quan dứt bỏ sinh mạng của mình thì Thập Tam phải làm sao, Vu Tâm Ngữ là toàn bộ của hắn, nhưng hắn lại là toàn bộ của Thập Tam, nếu hắn chết vậy Thập Tam phải làm sao đây ?
Mặc dù dọc đường đi Tả Đăng Phong rất cẩn thận, nhưng vẫn gặp phải phiển toán, còn chưa rời khỏi địa giới Thiểm Tây, ở một con đường nhỏ trong rừng hắn gặp phải cướp.
- Cây này ta trồng, đường này ta mở, nếu muốn đi qua thì để lại tiền mãi lộ!
Bọn cướp có ba người, một trong số đó có thể đã từng đọc qua truyện Thủy Hử.
Bây giờ là sáng sớm, nơi này rất hẻo lánh, ba người cầm trong tay Cương Đao, vẻ mặt hung ác.
Ba người xuất hiện khiến Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, đúng là Rồng mắc nước cạn bị tôm nhờn, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
- Con lừa ngốc này, muốn giả ngu với bổn đại gia sao ?
Tên cướp có vẻ chỉ biết một câu này, nói xong lại dùng tới tiếng địa phương của Thiểm Tây.
- Thập Tam, giết bọn họ !
Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam nói.
Thập Tam nghe xong liền cử động, sau một lát thì trở lại xe ngựa, Tả Đăng Phong lại lắc đầu cười khổ, may mắn là có Thập Tam nếu không thật sự là bị chó bắt nạt rồi.
Đi đường, ngủ, ăn cơm, lẩn trốn, đó là tất cả đề hình dung về sinh hoạt của Tả Đăng Phong trong mười ngày này, thế gian cái gì là nhanh nhất ? Chính là lời đồn, chuyện hắn cùng người Nhật trộm Chu Lăng đã muốn truyền khắp nơi, hắn đã thành một tên Hán gian. Thanh danh của hắn vốn đã không tốt, làm việc cực tà dị, người như vậy nếu làm Hán gian cũng không ai thấy lạ.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đến được biên giới Hà Nam, phía đông Hà Nam chính là Sơn Đông, gần đến nhà rồi.
Trời tối, Tả Đăng Phong theo thường ngảy ngủ lại ngoài trời, từ sau khi chuyện hắn cùng hợp tác với đám Đằng Khi truyền ra ngoài thì hắn đã không dám vào thành nghỉ ngơi rồi, đối với hắn thì ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần có thể còn sống trở về Thanh Thủy quan là được rồi.
Bây giơ đã mùa hè, ngoài trời có rất nhiều muỗi, bị muỗi đốt khiến Tả Đăng Phong khó mà ngủ được, đắp chăn thì nóng, không đắp thì chắc chắn là sẽ bị chích sưng người, mãi đến gần sáng hắn mới có thể chợp mắt.
- Meo ~ meo !
Tả Đăng Phong vừa mới chợp mắt thì bị tiếng kêu của Thập Tam làm tỉnh giấc, Thập Tam bình thường sẽ không kêu, trừ phi là có chuyện xảy ra.
Tả Đăng Phong theo tiếng kêu nhìn ra ngoài, nương theo ánh trăng, Tả Đăng Phong phát hiện cách mười bước ở hướng nam có một bóng người màu trắng xuất hiện. Mặc dù chỉ thấy được bóng người nhưng căn cứ vào con khỉ ở đầu vai Tả Đăng Phong đã biết thân phận của người đến, nhưng lúc này hắn lại không hề muốn gặp nàng.
- Ngươi bị thương ?
Ngọc Phất bước về phía hắn, nàng đã phát hiện tình huống của Tả Đăng Phong có gì đó khác lạ, nếu không với tu vị linh khí của hắn sẽ không cần dùng xe ngựa, hơn nữa vừa rồi Tả Đăng Phong không phát hiện ra nàng đến.
- Ngươi làm sao tìm được ta vậy ?
Tả Đăng Phong ngồi dậy hỏi.
- Cửu nhi có thể ngửi được mùi của ngươi !
Ngọc Phất liền nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, sau đó im lặng không nói thêm gì, Ngọc Phất đưa lưng về ánh trăng nên hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng.
- Bên ngoài lưu truyền ngươi bị Tất Phùng Xuân của Bạch Vân Quan đánh bị thương, có đúng không ?
Ngọc Phất lại hỏi.
- Không chết được !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vì sao ngươi phải hợp tác với người Nhật Bản ?
Ngọc Phất im lặng một lát rồi hỏi tiếp.
- Bọn hắn bắt người thân của ta để ép buộc ta, ta liền tương kế tựu kế đem hết đám Đằng Khi Chính Nam giết chết bên trong Chu Lăng, đây là vì báo thù cho Vu Tâm Ngữ, cơ bản là không phải hợp tác với người Nhật.
Dù cho tất cả mọi người hiểu lầm hắn, hắn vẫn mong có người có thể hiểu được sự thật.
- Vì sao ngươi phải giết lão tăng Thiên Hoằng của Ngũ Đài sơn ?
Ngọc Phất lại hỏi.
- Lúc ở thành Tế Nam ta vô tình giết chết đệ tử của hắn, hắn đuổi tới tận Hàm Dương để báo thù cho đồ đệ, nhưng ta cũng không giết hắn mà chỉ đánh trọng thương hắn !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Nhưng Thiên Hoằng pháp sư đúng là chết vì Huyền Âm chân khí của ngươi !
Ngọc Phất liền nói.
- Ta không giết hắn mà chỉ đóng băng đan điền khí hải không cho hắn tiếp tục đuổi theo.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vết thương do súng bắn trên người hắn có phải do ngươi làm không ?
Ngọc Phất liền hỏi tiếp.
- Đúng !
Tả Đăng Phong đành gật đầu, việc mình làm hắn sẽ không chối !
- Ngươi có biết Thiên Hoằng pháp sư chính là cao tăng của Ngũ Đài Sơn, mà Ngũ Đài Sơn chính là đại phái Phật Môn, riêng tăng nhân độ qua Thiên Kiếp cũng có hơn mười vị, lúc này toàn bộ đã xuống núi tìm ngươi. Ngươi cùng Trương Thiên Sư động thủ đã đắc tội Chính Nhất Giáo, giết Thiên Hoằng pháp sư đắc tội Ngũ Đài Sơn, làm việc cho người Nhật đã đắc tội toàn bộ người yêu nước trong đạo môn, rốt cục ngươi muốn làm gì ?
Ngọc Phất nghiêm nghị nói.
- Ta động thủ với Trương Thiên Sư là muốn giải vây cho phái Mao Sơn, Thiên Hoằng Pháp Sư cũng không phải do ta giúp, ta cũng không làm việc giúp người Nhật !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Đúng là ngươi giải vây cho Đỗ Thu Đình, nhưng còn Thiên Hoằng Pháp Sư bị giết không phải ngươi làm thì là ai ? Ngươi nói ngươi không giúp đỡ người Nhật, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thả Đằng Khi Anh Tử rời đi không ?
Ngọc Phất kích động nói.
- Ngươi đến để thẩm vấn ta sao ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Ngươi không có cố tình thả cho Đằng Khi Anh Tử chạy chứ ?
Ngọc Phất dù sao cũng là nữ nhân, mà nữ nhân có thể vì người mình thích mà làm địch với cả thiên hạ, nhưng các nàng sẽ tuyệt đối không chấp nhận trong lòng người người mình thích có nữ nhân khác.
- Chắc chắn là do lão già Tất Phùng Xuân kia nói bậy !
Tả Đăng Phong nghe xong liền lắc đầu cười khổ, hắn hiểu vì sao Ngọc Phất lại nói vậy, nhưng cân nhắc mãi hắn quyết định vẫn nên nói thật.
- Nàng từng giúp ta sử áo choàng cho nên ta thả cho nàng đi !
Tả Đăng Phong nói.
- Chỉ thế thôi ? Đây không phải phong cách của ngươi ?
Ngọc Phất không tin tưởng hỏi.
- Ngươi muốn nghe lời nói thật sao ?
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ nói, Ngọc Phất nhận được tin liền không ngại nguy hiểm chạy đến, nữ nhân như vậy có tư cách để nghe sự thật !
- Ta biết ngươi rất hận người Nhật, cho nên nghĩ mãi mà ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại tha cho một nữ nhân Nhật Bản.
Ngọc Phất nói.
- Ninja Nhật Bản có thói quen buộc ngực, năm đó lúc nàng dưỡng thương ở Giang Tô, ta đã sờ ngực của nàng để xác định thân phận !
Tả Đăng Phong liền nói thẳng ra.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phất chỉ im lặng, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, mà chỉ nhìn thấy cơ thể nàng đang run rẩy, điều này chứng tỏ nàng đang rất giận.
- Ta vẫn cho rằng ngươi không giống với mọi người !
Ngọc Phất vung tay ném một bọc nhỏ vào trong xe ngựa, quay người đi về hướng nam.
Tả Đăng Phong dõi theo Ngọc Phất, mặc dù hắn không còn tu vị linh khí, nhưng tư duy nhạy bén vẫn còn, hắn biết Ngọc Phất chắc chắn là nghĩ hắn đã cùng Đằng Khi Anh Tử làm chuyện mờ ám, bởi vì đàn ông sau khi vuốt ve nữ nhân thì sẽ không kiềm chế được, đừng nói là Ngọc Phất, mà là ai đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ như vậy.
Có một số việc vĩnh viễn không thể nói rõ.
Tả Đăng Phong cũng không mở bọc nhỏ kia ra xem, bọc nhỏ tản ra mùi thuốc đông y, không cần xem cũng biết thuốc mà Ngọc Phất chuẩn bị cho hắn, nhưng dù số thuốc này là thần dược trị thương đi chăng nữa hắn cũng không dùng được, bởi vì hắn không phải bị thương.
- Ngươi hiểu lầm ta !
Thật lâu sau, Tả Đăng Phong thở dài thầm thì, hiểu lầm cũng không phải không tốt, hy vọng sau này nàng sẽ quên hắn đi.
Sau khi mất đi tu vị thì Tả Đăng Phong còn kém hơn một người bình thường khỏe mạnh, đêm qua bị cảm lạnh khiến hắn bị sốt cao, nằm trên giường lúc tỉnh lúc mê, liên tục vài ngày vẫn vậy, ông chủ thấy hắn mấy ngày liên tục không rời phòng liền đến gõ cửa hỏi thăm, Tả Đăng Phong không muốn gặp ai cả cho nên chặn cửa không muốn cho vào.
Sáng sớm ngày thứ ba, bệnh tình của Tả Đăng Phong dần tốt lên, rời khỏi nhà nghỉ mua một chiếc xe đi về hướng đông, trên xe có đủ chăn đệm, hắn gây không ít thù oán cho nên chỉ chọn đường nhỏ vắng vẻ để đi, ngày đi đêm nghỉ, chậm rãi tiến về trước.
Trong đầu Thập Tam không có khái niệm linh khí bị phế bỏ, nhưng hắn biết Tả Đăng Phong không khỏe, vì vậy ban ngày nó luôn lặng lẽ nằm trên xe, buổi tối ra ngoài đi săn, mang một ít con mồi về cho Tả Đăng Phong lót dạ.
Trước đây của Tả Đăng Phong rất cực đoan, cũng rất thô bạo, nhưng sau khi mất đi tu vị thì tâm tình hắn bình hòa hơn nhiều, ân tình đã nợ cũng trả xong, hắn không còn vướng bận gì, lúc này trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, đó chính là lời hứa trước đây của hắn : “Mặc kệ sau này ta làm gì, đi đâu, cuối cùng cũng sẽ về lại đây, trở về bên cạnh ngươi!”
Mặc dù Tả Đăng Phong không nợ ai, nhưng hắn cảm giác mình thiếu nợ Thập Tam, sau khi trở lại Thanh Thủy Quan dứt bỏ sinh mạng của mình thì Thập Tam phải làm sao, Vu Tâm Ngữ là toàn bộ của hắn, nhưng hắn lại là toàn bộ của Thập Tam, nếu hắn chết vậy Thập Tam phải làm sao đây ?
Mặc dù dọc đường đi Tả Đăng Phong rất cẩn thận, nhưng vẫn gặp phải phiển toán, còn chưa rời khỏi địa giới Thiểm Tây, ở một con đường nhỏ trong rừng hắn gặp phải cướp.
- Cây này ta trồng, đường này ta mở, nếu muốn đi qua thì để lại tiền mãi lộ!
Bọn cướp có ba người, một trong số đó có thể đã từng đọc qua truyện Thủy Hử.
Bây giờ là sáng sớm, nơi này rất hẻo lánh, ba người cầm trong tay Cương Đao, vẻ mặt hung ác.
Ba người xuất hiện khiến Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, đúng là Rồng mắc nước cạn bị tôm nhờn, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.
- Con lừa ngốc này, muốn giả ngu với bổn đại gia sao ?
Tên cướp có vẻ chỉ biết một câu này, nói xong lại dùng tới tiếng địa phương của Thiểm Tây.
- Thập Tam, giết bọn họ !
Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam nói.
Thập Tam nghe xong liền cử động, sau một lát thì trở lại xe ngựa, Tả Đăng Phong lại lắc đầu cười khổ, may mắn là có Thập Tam nếu không thật sự là bị chó bắt nạt rồi.
Đi đường, ngủ, ăn cơm, lẩn trốn, đó là tất cả đề hình dung về sinh hoạt của Tả Đăng Phong trong mười ngày này, thế gian cái gì là nhanh nhất ? Chính là lời đồn, chuyện hắn cùng người Nhật trộm Chu Lăng đã muốn truyền khắp nơi, hắn đã thành một tên Hán gian. Thanh danh của hắn vốn đã không tốt, làm việc cực tà dị, người như vậy nếu làm Hán gian cũng không ai thấy lạ.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đến được biên giới Hà Nam, phía đông Hà Nam chính là Sơn Đông, gần đến nhà rồi.
Trời tối, Tả Đăng Phong theo thường ngảy ngủ lại ngoài trời, từ sau khi chuyện hắn cùng hợp tác với đám Đằng Khi truyền ra ngoài thì hắn đã không dám vào thành nghỉ ngơi rồi, đối với hắn thì ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần có thể còn sống trở về Thanh Thủy quan là được rồi.
Bây giơ đã mùa hè, ngoài trời có rất nhiều muỗi, bị muỗi đốt khiến Tả Đăng Phong khó mà ngủ được, đắp chăn thì nóng, không đắp thì chắc chắn là sẽ bị chích sưng người, mãi đến gần sáng hắn mới có thể chợp mắt.
- Meo ~ meo !
Tả Đăng Phong vừa mới chợp mắt thì bị tiếng kêu của Thập Tam làm tỉnh giấc, Thập Tam bình thường sẽ không kêu, trừ phi là có chuyện xảy ra.
Tả Đăng Phong theo tiếng kêu nhìn ra ngoài, nương theo ánh trăng, Tả Đăng Phong phát hiện cách mười bước ở hướng nam có một bóng người màu trắng xuất hiện. Mặc dù chỉ thấy được bóng người nhưng căn cứ vào con khỉ ở đầu vai Tả Đăng Phong đã biết thân phận của người đến, nhưng lúc này hắn lại không hề muốn gặp nàng.
- Ngươi bị thương ?
Ngọc Phất bước về phía hắn, nàng đã phát hiện tình huống của Tả Đăng Phong có gì đó khác lạ, nếu không với tu vị linh khí của hắn sẽ không cần dùng xe ngựa, hơn nữa vừa rồi Tả Đăng Phong không phát hiện ra nàng đến.
- Ngươi làm sao tìm được ta vậy ?
Tả Đăng Phong ngồi dậy hỏi.
- Cửu nhi có thể ngửi được mùi của ngươi !
Ngọc Phất liền nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, sau đó im lặng không nói thêm gì, Ngọc Phất đưa lưng về ánh trăng nên hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng.
- Bên ngoài lưu truyền ngươi bị Tất Phùng Xuân của Bạch Vân Quan đánh bị thương, có đúng không ?
Ngọc Phất lại hỏi.
- Không chết được !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vì sao ngươi phải hợp tác với người Nhật Bản ?
Ngọc Phất im lặng một lát rồi hỏi tiếp.
- Bọn hắn bắt người thân của ta để ép buộc ta, ta liền tương kế tựu kế đem hết đám Đằng Khi Chính Nam giết chết bên trong Chu Lăng, đây là vì báo thù cho Vu Tâm Ngữ, cơ bản là không phải hợp tác với người Nhật.
Dù cho tất cả mọi người hiểu lầm hắn, hắn vẫn mong có người có thể hiểu được sự thật.
- Vì sao ngươi phải giết lão tăng Thiên Hoằng của Ngũ Đài sơn ?
Ngọc Phất lại hỏi.
- Lúc ở thành Tế Nam ta vô tình giết chết đệ tử của hắn, hắn đuổi tới tận Hàm Dương để báo thù cho đồ đệ, nhưng ta cũng không giết hắn mà chỉ đánh trọng thương hắn !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Nhưng Thiên Hoằng pháp sư đúng là chết vì Huyền Âm chân khí của ngươi !
Ngọc Phất liền nói.
- Ta không giết hắn mà chỉ đóng băng đan điền khí hải không cho hắn tiếp tục đuổi theo.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Vết thương do súng bắn trên người hắn có phải do ngươi làm không ?
Ngọc Phất liền hỏi tiếp.
- Đúng !
Tả Đăng Phong đành gật đầu, việc mình làm hắn sẽ không chối !
- Ngươi có biết Thiên Hoằng pháp sư chính là cao tăng của Ngũ Đài Sơn, mà Ngũ Đài Sơn chính là đại phái Phật Môn, riêng tăng nhân độ qua Thiên Kiếp cũng có hơn mười vị, lúc này toàn bộ đã xuống núi tìm ngươi. Ngươi cùng Trương Thiên Sư động thủ đã đắc tội Chính Nhất Giáo, giết Thiên Hoằng pháp sư đắc tội Ngũ Đài Sơn, làm việc cho người Nhật đã đắc tội toàn bộ người yêu nước trong đạo môn, rốt cục ngươi muốn làm gì ?
Ngọc Phất nghiêm nghị nói.
- Ta động thủ với Trương Thiên Sư là muốn giải vây cho phái Mao Sơn, Thiên Hoằng Pháp Sư cũng không phải do ta giúp, ta cũng không làm việc giúp người Nhật !
Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
- Đúng là ngươi giải vây cho Đỗ Thu Đình, nhưng còn Thiên Hoằng Pháp Sư bị giết không phải ngươi làm thì là ai ? Ngươi nói ngươi không giúp đỡ người Nhật, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thả Đằng Khi Anh Tử rời đi không ?
Ngọc Phất kích động nói.
- Ngươi đến để thẩm vấn ta sao ?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
- Ngươi không có cố tình thả cho Đằng Khi Anh Tử chạy chứ ?
Ngọc Phất dù sao cũng là nữ nhân, mà nữ nhân có thể vì người mình thích mà làm địch với cả thiên hạ, nhưng các nàng sẽ tuyệt đối không chấp nhận trong lòng người người mình thích có nữ nhân khác.
- Chắc chắn là do lão già Tất Phùng Xuân kia nói bậy !
Tả Đăng Phong nghe xong liền lắc đầu cười khổ, hắn hiểu vì sao Ngọc Phất lại nói vậy, nhưng cân nhắc mãi hắn quyết định vẫn nên nói thật.
- Nàng từng giúp ta sử áo choàng cho nên ta thả cho nàng đi !
Tả Đăng Phong nói.
- Chỉ thế thôi ? Đây không phải phong cách của ngươi ?
Ngọc Phất không tin tưởng hỏi.
- Ngươi muốn nghe lời nói thật sao ?
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ nói, Ngọc Phất nhận được tin liền không ngại nguy hiểm chạy đến, nữ nhân như vậy có tư cách để nghe sự thật !
- Ta biết ngươi rất hận người Nhật, cho nên nghĩ mãi mà ta vẫn không hiểu vì sao ngươi lại tha cho một nữ nhân Nhật Bản.
Ngọc Phất nói.
- Ninja Nhật Bản có thói quen buộc ngực, năm đó lúc nàng dưỡng thương ở Giang Tô, ta đã sờ ngực của nàng để xác định thân phận !
Tả Đăng Phong liền nói thẳng ra.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phất chỉ im lặng, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, mà chỉ nhìn thấy cơ thể nàng đang run rẩy, điều này chứng tỏ nàng đang rất giận.
- Ta vẫn cho rằng ngươi không giống với mọi người !
Ngọc Phất vung tay ném một bọc nhỏ vào trong xe ngựa, quay người đi về hướng nam.
Tả Đăng Phong dõi theo Ngọc Phất, mặc dù hắn không còn tu vị linh khí, nhưng tư duy nhạy bén vẫn còn, hắn biết Ngọc Phất chắc chắn là nghĩ hắn đã cùng Đằng Khi Anh Tử làm chuyện mờ ám, bởi vì đàn ông sau khi vuốt ve nữ nhân thì sẽ không kiềm chế được, đừng nói là Ngọc Phất, mà là ai đi chăng nữa cũng sẽ nghĩ như vậy.
Có một số việc vĩnh viễn không thể nói rõ.
Tả Đăng Phong cũng không mở bọc nhỏ kia ra xem, bọc nhỏ tản ra mùi thuốc đông y, không cần xem cũng biết thuốc mà Ngọc Phất chuẩn bị cho hắn, nhưng dù số thuốc này là thần dược trị thương đi chăng nữa hắn cũng không dùng được, bởi vì hắn không phải bị thương.
- Ngươi hiểu lầm ta !
Thật lâu sau, Tả Đăng Phong thở dài thầm thì, hiểu lầm cũng không phải không tốt, hy vọng sau này nàng sẽ quên hắn đi.