-
Chương 230
Chung quanh giếng đầy người, những người này là thôn dân, nhân số ước chừng khoảng hai mươi mấy người, cầm trong tay dây thừng và dao. Giờ phút này bọn họ cúi đầu nhìn xuống giếng, phía Tây của chiếc giếng có một nữ thi kỳ quái, thi không có mặc quần áo , cả người biến thành màu đen , đầu bị người chém xuống ngã nhào ở cách đó không xa , bởi vì ánh lửa không rõ cho nên Tả Đăng Phong không thấy bộ dạng của nữ thi, chỉ có thể nhìn thấy tóc của nó rất dài rất loạn.
Một màn trước mắt làm cho Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, những thôn dân này mặc dù đang kêu la nhưng vẻ mặt lại không tỏ ra khẩn trương, khi nhìn xuống giếng người nào người nấy đều tỏ ra chờ đợi, dựa vào vẻ mặt của những người này dường như bọn họ cũng không e ngại vật gì đó ở dưới giếng.
- Lại đến 1 người, mau mau bát lấy nó.
Đang lúc Tả Đăng Phong tỏ ra nghi hoặc thì thôn dân lại kêu la, nương theo tiếng quát tháo, những hán tử cầm dây thừng trong tay liền quăng xuống dưới giếng.
Những thôn dân khác lập tức vươn tay hỗ trợ, ba chân bốn cẳng kéo cái gì ở dưới giếng lên, chốc lát sau một nữ tử mặc phục sức (quần áo và trang sức) thời cung đình cổ đại đã bị kéo từ dưới giếng lên, nữ tử kia khi bị kéo lên tứ chi cứng còng, 2 tay vươn về phía trước, nhảy lên, đây là một nữ cương thi.
Sau khi kéo nữ cương thi lên mọi người liền lấy dây thừng trói chặt nó, thôn dân cầm dao liền vung đao chặt đầu nó xuống, đầu rơi xuống, nữ cương thi lập tức ngã nhào xuống đất, mọi người liền tiến lên cởi y phục, gỡ trang sức và vật dụng trên người nó xuống.
Nhìn đến đây trong lòng Tả Đăng Phong càng thêm nghi, khi nữ thi này được kéo lên, trên người nàng có dính nước, điều này nói rõ dưới giếng có nước nhưng mà nếu dưới giếng có nước thì nữ thi này sớm đã thúi hư rồi. Nhưng mà trên thực tế nữ thi này cũng không thối rữa hoặc phình to vì nước, ngay cả y phục cùng giày cũng hoành chỉnh, ngoài ra cương thi tầm thường cũng không thể phát ra tiếng nhưng mà khi nữ thi kia bị chém rớt đầu thì nữ thi kia lại kêu một tiếng thảm, có thể nói là khí tức không đoạn tuyệt.
Tả Đăng Phong ở trong bóng tối dò xét thấy những thôn dân kia cũng không sợ hãi gì nữ thi, sau khi chặt đầu xong thì còn lấy tài vật trên người. Dựa vào động tác thành thạo thì có thể xem những người này không chỉ làm một lần.
Qua một lúc nữ thi kia đã bị lột sạch, quần áo trên người cũng không còn, thân thể được phơi bày ra, gió núi thổi đến, chốc lát sau thân thể nữ thi dần dần biến thành màu đen.
- Thôn trưởng, làm tiếp không?
Một hán tử hỏi lão đầu bên cạnh.
- Tiếp tục làm thêm vài cái nữa.
Lão đầu ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, sau đó đi tới lấy một cái gì đó từ trong một cái túi ở bên cạnh giếng rồi ném xuống giếng, Tả Đăng Phong nhìn thấy mới hiểu được thì ra đó là gạo nếp.
Người trong Đạo môn dùng gạo nếp để khắc chế cương thi, khử thi độc, thôn dân dùng gạo nếp là muốn kích thích cương thi ở dưới để bọn chúng nổi lên mặt nước.
Lão đầu bỏ toàn bộ gạo nếp xuống giếng, sau đó mọi người ngồi ở cạnh giếng nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi bọn họ nói chuyện với nhau, Tả Đăng Phong nghe bọn họ nói chuyện mới biết được sở dĩ bọn họ làm như vậy là muốn lấy đồ từ trên người cương thi để đổi lấy lương thực. Ngoài ra cũng có nhiều người nói đến lai lịch của cái giếng, nói rằng đã phát hiện những cương thi này tồn tại tư lâu lắm rồi.
Tả Đăng Phong quan sát một lát liền lui trở về , chuyện này tuy rằng rất quái dị , nhưng mà cũng không quan hệ gì với hắn, ngoài ra khí tức của cương thi rất có thể dẫn người tu hành đến đây.
Tở lại chỗ cũ, Tả Đăng Phong ngồi lên trên xe rồi bốc lên Tụ khí chỉ quyết, chốc lát sau liền dừng lại. Sau khi bị phế đi tu vi vẫn có thể Tụ khí chỉ quyết để tụ tập Thiên Địa Linh khí nhưng mà những Linh khí này tuy rằng vẫn nằm ở trong Khí Hải nhưng vẫn không thể sử dụng được, ngoài ra còn làm cho bụng phồng to ra.
Nửa canh giờ sau, thôn dân kia dần dần rời đi, Tả Đăng Phong cũng không quan tâm hành động của bọn họ, vẫn đang suy nghĩ tại sao bên trong chiếc giếng cổ kia lại có cương thi. Thông qua quần áo của nữ thi kia thì Tả Đăng Phong cho rằng đây là cung nữ thời kỳ Minh Thanh, rốt cuộc là Thanh triều hay Minh triều thì hắn cũng không xác định được.
Sắc trời hơi sáng, Tả Đăng Phong liền tiếp tục Đông tiến, không đi được bao xa thì hắn phát hiện phía trước xuất hiện tăng nhân, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể bỏ xe ngựa, mang theo Thập Tam chui vào rừng cây.
Đi ngang qua chiếc giếng cổ, nữ thi ở gần giếng cổ đã bị dời đi, Tả Đăng Phong nhìn xuống giếng, vách tường của giếng được xây bằng đã xanh, trên đó có nhiều rêu xanh, nước giếng cũng một màu xanh đậm, hơn nữa giếng lại rất sâu.
Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua rồi lên đường vòng hướng Bắc.
Khi đi tới chân núi ở cánh Bắc, Tả Đăng Phong phát hiện được ở sâu trong rừng cây có một tòa miếu thổ địa.
Nghỉ ngơi đây một lát rồi Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam rời đi.
Cánh Bắc của ngọn núi này là một con đườn nhỏ, Tả Đăng Phong không dám đi đường nhỏ, chỉ có thể đi trong mấy bụi cây, giữa trưa đánh đến sườn Đông ngọn núi. Nơi này toàn tòa cỏ tranh, rất tập rạp, bên trong có nhiều loài chim xây tổ.
Đến đây, Tả Đăng Phong không dám đi tiếp, cách nơi này 10 trượng là đường cái, lúc này Tả Đăng Phong có thể thấy được bóng người xẹt qua, nếu đi từ đây về phía Đông, tất nhiên sẽ hù dọa những tổ chim trong này, làm bại lộ vị trí.
Tả Đăng Phong trầm ngâm thật lâu, đành phải tránh mặt ở đây thôi, nhưng mà cũng không nên tránh mặt lâu, bởi vì xe ngựa hắn vứt ở phía Tây, sớm hay muộn cũng sẽ có người phát hiện, đến lúc đó có thể xác định được đại khái phương vị của hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, lúc trước hắn vẫn cho rằng vị đạo sĩ thần bí trong mật thất kia sẽ truyền thụ pháp môn hành khí cho hắn, kết quả đối phương lại không có truyền thụ, lúc này hy vọng trở về cố hương để sống cũng đã trở nên xa vời.
Tả Đăng Phong ngồi ở đây nhìn xem những đàn chim mớm mồi cho con của nó, hắn có thể cảm nhận được hình ảnh ôn nhu trong đó. Người sống ở trên đời có 3 chuyện phải làm là phụng dưỡng cha mẹ, dắt tay người mình yêu, nuôi dưỡng con cái, nhưng mà 3 chuyện này đều không có duyên với hắn, hắn không thể chăm sóc cha mẹ mình thì cha mẹ mình đã mất, vợ cũng mất, cũng không có con để nối dõi, mà ngay hắn muốn chết bên người thân, người yêu của mình cũng không làm được.
Tả Đăng Phong cũng không oán trời trách đất , hắn không có tức giận ông trời đối với hắn bất công , hắn đang nghĩ lại mình đã làm sai chuyện gì, nhưng mà hắn cũng không biết được mình sai ở đây. Hiện tại điều duy nhất làm hắn vui mừng là hắn đã giết chết Đằng Khi để báo thù cho Vu Tâm Ngữ, hiện tại nếu chết cũng không tính là thiệt thòi.
Điều duy nhất mà hắn có thể làm là chờ đợi, chờ đợi kết quá, chờ đợi một kết cục, nếu ông trời cho hắn cơ hội về nhà thì hắn sẽ trở về Thanh Thủy quan. Nếu ông trời để cho hắn chết không được tử tế , hắn cũng không cảm thấy oan uổng, dù sao hắn cũng đã giết người vô tội rồi.
- Thập Tam, mày trở về Thanh Thủy quan chờ tao đi.
Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong quay đầu nói với Thập Tam. Thập Tam là vướng bận cuối cùng của hắn, Thanh Thủy quan có trận pháp bảo hộ , chỉ có hắn và mới có thể tự do ra vào, ở đó mặc dù rất cô độc nhưng rất an toàn.
Thập Tam nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu ghé vào người Tả Đăng Phong. Nó cũng không hiểu được lời của Tả Đăng Phong nhưng nó biết Tả Đăng Phong không có sức tự vệ, nó sẽ không đi một mình trở về Thanh Thủy quan, nó muốn cùng Tả Đăng Phong trở về.
Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ không có tiếp tục bức Thập Tam rời đi, nếu đám người đuổi tới tự xưng là danh môn chính phái, chỉ cần bắt hắn là được, nói vậy cũng không làm khó Thập Tam.
Biết rõ không có chỗ trốn, Tả Đăng Phong mở lấy bộ đạo bào trong túi vải ra.
Một màn trước mắt làm cho Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, những thôn dân này mặc dù đang kêu la nhưng vẻ mặt lại không tỏ ra khẩn trương, khi nhìn xuống giếng người nào người nấy đều tỏ ra chờ đợi, dựa vào vẻ mặt của những người này dường như bọn họ cũng không e ngại vật gì đó ở dưới giếng.
- Lại đến 1 người, mau mau bát lấy nó.
Đang lúc Tả Đăng Phong tỏ ra nghi hoặc thì thôn dân lại kêu la, nương theo tiếng quát tháo, những hán tử cầm dây thừng trong tay liền quăng xuống dưới giếng.
Những thôn dân khác lập tức vươn tay hỗ trợ, ba chân bốn cẳng kéo cái gì ở dưới giếng lên, chốc lát sau một nữ tử mặc phục sức (quần áo và trang sức) thời cung đình cổ đại đã bị kéo từ dưới giếng lên, nữ tử kia khi bị kéo lên tứ chi cứng còng, 2 tay vươn về phía trước, nhảy lên, đây là một nữ cương thi.
Sau khi kéo nữ cương thi lên mọi người liền lấy dây thừng trói chặt nó, thôn dân cầm dao liền vung đao chặt đầu nó xuống, đầu rơi xuống, nữ cương thi lập tức ngã nhào xuống đất, mọi người liền tiến lên cởi y phục, gỡ trang sức và vật dụng trên người nó xuống.
Nhìn đến đây trong lòng Tả Đăng Phong càng thêm nghi, khi nữ thi này được kéo lên, trên người nàng có dính nước, điều này nói rõ dưới giếng có nước nhưng mà nếu dưới giếng có nước thì nữ thi này sớm đã thúi hư rồi. Nhưng mà trên thực tế nữ thi này cũng không thối rữa hoặc phình to vì nước, ngay cả y phục cùng giày cũng hoành chỉnh, ngoài ra cương thi tầm thường cũng không thể phát ra tiếng nhưng mà khi nữ thi kia bị chém rớt đầu thì nữ thi kia lại kêu một tiếng thảm, có thể nói là khí tức không đoạn tuyệt.
Tả Đăng Phong ở trong bóng tối dò xét thấy những thôn dân kia cũng không sợ hãi gì nữ thi, sau khi chặt đầu xong thì còn lấy tài vật trên người. Dựa vào động tác thành thạo thì có thể xem những người này không chỉ làm một lần.
Qua một lúc nữ thi kia đã bị lột sạch, quần áo trên người cũng không còn, thân thể được phơi bày ra, gió núi thổi đến, chốc lát sau thân thể nữ thi dần dần biến thành màu đen.
- Thôn trưởng, làm tiếp không?
Một hán tử hỏi lão đầu bên cạnh.
- Tiếp tục làm thêm vài cái nữa.
Lão đầu ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, sau đó đi tới lấy một cái gì đó từ trong một cái túi ở bên cạnh giếng rồi ném xuống giếng, Tả Đăng Phong nhìn thấy mới hiểu được thì ra đó là gạo nếp.
Người trong Đạo môn dùng gạo nếp để khắc chế cương thi, khử thi độc, thôn dân dùng gạo nếp là muốn kích thích cương thi ở dưới để bọn chúng nổi lên mặt nước.
Lão đầu bỏ toàn bộ gạo nếp xuống giếng, sau đó mọi người ngồi ở cạnh giếng nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi bọn họ nói chuyện với nhau, Tả Đăng Phong nghe bọn họ nói chuyện mới biết được sở dĩ bọn họ làm như vậy là muốn lấy đồ từ trên người cương thi để đổi lấy lương thực. Ngoài ra cũng có nhiều người nói đến lai lịch của cái giếng, nói rằng đã phát hiện những cương thi này tồn tại tư lâu lắm rồi.
Tả Đăng Phong quan sát một lát liền lui trở về , chuyện này tuy rằng rất quái dị , nhưng mà cũng không quan hệ gì với hắn, ngoài ra khí tức của cương thi rất có thể dẫn người tu hành đến đây.
Tở lại chỗ cũ, Tả Đăng Phong ngồi lên trên xe rồi bốc lên Tụ khí chỉ quyết, chốc lát sau liền dừng lại. Sau khi bị phế đi tu vi vẫn có thể Tụ khí chỉ quyết để tụ tập Thiên Địa Linh khí nhưng mà những Linh khí này tuy rằng vẫn nằm ở trong Khí Hải nhưng vẫn không thể sử dụng được, ngoài ra còn làm cho bụng phồng to ra.
Nửa canh giờ sau, thôn dân kia dần dần rời đi, Tả Đăng Phong cũng không quan tâm hành động của bọn họ, vẫn đang suy nghĩ tại sao bên trong chiếc giếng cổ kia lại có cương thi. Thông qua quần áo của nữ thi kia thì Tả Đăng Phong cho rằng đây là cung nữ thời kỳ Minh Thanh, rốt cuộc là Thanh triều hay Minh triều thì hắn cũng không xác định được.
Sắc trời hơi sáng, Tả Đăng Phong liền tiếp tục Đông tiến, không đi được bao xa thì hắn phát hiện phía trước xuất hiện tăng nhân, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể bỏ xe ngựa, mang theo Thập Tam chui vào rừng cây.
Đi ngang qua chiếc giếng cổ, nữ thi ở gần giếng cổ đã bị dời đi, Tả Đăng Phong nhìn xuống giếng, vách tường của giếng được xây bằng đã xanh, trên đó có nhiều rêu xanh, nước giếng cũng một màu xanh đậm, hơn nữa giếng lại rất sâu.
Tả Đăng Phong nhìn thoáng qua rồi lên đường vòng hướng Bắc.
Khi đi tới chân núi ở cánh Bắc, Tả Đăng Phong phát hiện được ở sâu trong rừng cây có một tòa miếu thổ địa.
Nghỉ ngơi đây một lát rồi Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam rời đi.
Cánh Bắc của ngọn núi này là một con đườn nhỏ, Tả Đăng Phong không dám đi đường nhỏ, chỉ có thể đi trong mấy bụi cây, giữa trưa đánh đến sườn Đông ngọn núi. Nơi này toàn tòa cỏ tranh, rất tập rạp, bên trong có nhiều loài chim xây tổ.
Đến đây, Tả Đăng Phong không dám đi tiếp, cách nơi này 10 trượng là đường cái, lúc này Tả Đăng Phong có thể thấy được bóng người xẹt qua, nếu đi từ đây về phía Đông, tất nhiên sẽ hù dọa những tổ chim trong này, làm bại lộ vị trí.
Tả Đăng Phong trầm ngâm thật lâu, đành phải tránh mặt ở đây thôi, nhưng mà cũng không nên tránh mặt lâu, bởi vì xe ngựa hắn vứt ở phía Tây, sớm hay muộn cũng sẽ có người phát hiện, đến lúc đó có thể xác định được đại khái phương vị của hắn.
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, lúc trước hắn vẫn cho rằng vị đạo sĩ thần bí trong mật thất kia sẽ truyền thụ pháp môn hành khí cho hắn, kết quả đối phương lại không có truyền thụ, lúc này hy vọng trở về cố hương để sống cũng đã trở nên xa vời.
Tả Đăng Phong ngồi ở đây nhìn xem những đàn chim mớm mồi cho con của nó, hắn có thể cảm nhận được hình ảnh ôn nhu trong đó. Người sống ở trên đời có 3 chuyện phải làm là phụng dưỡng cha mẹ, dắt tay người mình yêu, nuôi dưỡng con cái, nhưng mà 3 chuyện này đều không có duyên với hắn, hắn không thể chăm sóc cha mẹ mình thì cha mẹ mình đã mất, vợ cũng mất, cũng không có con để nối dõi, mà ngay hắn muốn chết bên người thân, người yêu của mình cũng không làm được.
Tả Đăng Phong cũng không oán trời trách đất , hắn không có tức giận ông trời đối với hắn bất công , hắn đang nghĩ lại mình đã làm sai chuyện gì, nhưng mà hắn cũng không biết được mình sai ở đây. Hiện tại điều duy nhất làm hắn vui mừng là hắn đã giết chết Đằng Khi để báo thù cho Vu Tâm Ngữ, hiện tại nếu chết cũng không tính là thiệt thòi.
Điều duy nhất mà hắn có thể làm là chờ đợi, chờ đợi kết quá, chờ đợi một kết cục, nếu ông trời cho hắn cơ hội về nhà thì hắn sẽ trở về Thanh Thủy quan. Nếu ông trời để cho hắn chết không được tử tế , hắn cũng không cảm thấy oan uổng, dù sao hắn cũng đã giết người vô tội rồi.
- Thập Tam, mày trở về Thanh Thủy quan chờ tao đi.
Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong quay đầu nói với Thập Tam. Thập Tam là vướng bận cuối cùng của hắn, Thanh Thủy quan có trận pháp bảo hộ , chỉ có hắn và mới có thể tự do ra vào, ở đó mặc dù rất cô độc nhưng rất an toàn.
Thập Tam nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu ghé vào người Tả Đăng Phong. Nó cũng không hiểu được lời của Tả Đăng Phong nhưng nó biết Tả Đăng Phong không có sức tự vệ, nó sẽ không đi một mình trở về Thanh Thủy quan, nó muốn cùng Tả Đăng Phong trở về.
Tả Đăng Phong thấy thế lắc đầu cười khổ không có tiếp tục bức Thập Tam rời đi, nếu đám người đuổi tới tự xưng là danh môn chính phái, chỉ cần bắt hắn là được, nói vậy cũng không làm khó Thập Tam.
Biết rõ không có chỗ trốn, Tả Đăng Phong mở lấy bộ đạo bào trong túi vải ra.