Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Thoát ra
"Bây giờ phải làm sao đây?"
Tôi cảm thấy sợi hãi, vô thức thì thào.
Trần Phi Võ hình như cũng cảm thấy được nguy hiểm, anh ta liền bước vội sang chỗ của tôi, trầm giọng nói "Cẩn thận một chút".
Võ Thành Kiệt im lặng suy nghĩ một thoáng, rồi chợt quay mặt về phía của tụi tôi, cất tiếng "Tôi cần sự giúp đỡ của hai người".
Tôi và Trần Phi Võ không hẹn mà cùng nhau đồng thanh, ngạc nhiên cất tiếng hỏi "Cần tụi tôi sao?"
"Phải".
Võ Thành Kiệt gật đầu, rồi lùi về phía của tụi tôi, khe khẽ giải thích "Hiện tại các quỷ Tân Lang đang tạo thành một tấm lưới xung quanh bảo vệ tên ác ma kia, tôi không thể niệm chú tấn công trực diện được, vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách khác tốt hơn".
"Là cách gì?"
Trần Phi Võ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Võ Thành Kiệt hít một hơi lạnh, chậm rãi trả lời "Đó chính là sử dụng máu của nạn nhân thứ bảy để phá giải lưới quỷ Tân Lang".
Nói tới đây, cậu ta tập trung nhìn tôi, rồi nói tiếp "Bởi vì chỉ có nạn nhân được chọn mới có mối liên kết không thể phá bỏ đối với những nạn nhân trước đó, dùng máu của cậu để đánh thức bọn họ, giải đi phong ấn đang cầm tù bọn họ, giúp bọn họ siêu thoát".
Tôi nghe những lời này của cậu ta, liền ngay lập tức hiểu ra vấn đề, vội vội vàng vàng gật đầu, nói "Nếu là vậy, thì nhanh chóng làm thôi, cậu muốn lấy bao nhiêu máu của tôi cũng được, chỉ cần chấm dứt chuyện kinh khủng này, tôi chấp nhận hết".
Trần Phi Võ hình như muốn nói gì đó, nhưng khi trông thấy vẻ mặt đầy sự quyết tâm của tôi, anh ta không lên tiếng nữa.
Võ Thành Kiệt nghiêm tức "ừ" một tiếng, nói thêm "Chúng ta bắt đầu thôi".
"Tụi mày đang có âm mưu gì hả?"
Trong khi đó, thì ở phía tên ác ma đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn khiến cho cuộc trò chuyện của tụi tôi bị gián đoạn, tụi tôi theo phản ứng quay mặt nhìn về phía hắn.
Tên ác ma "hừ" một cái, khinh bỉ nói "Định tìm cách giết tao sao? Không có cửa đó đâu, tất cả các oán linh bao quanh tao rất nhiều, muốn phá tan nó, chờ kiếp sau đi".
Võ Thành Kiệt mặc kệ những lời này của hắn, cậu ta ngay lập tức nghiệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, trừ tà diệt quỷ... cấp cấp như luật lịnh".
Cũng giống như lần trước, gió ở xung quanh bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, nó phóng ngay về phía của tên ác ma.
Tên ác ma nhìn thấy như vậy, liền cười lớn, nói "Chỉ có một chiêu không có tác dụng mà cứ xài hoài như vậy sao? Ha ha ha...".
Điệu cười của hắn còn chưa chấm dứt, thì ở phía bên đây, Võ Thành Kiệt đã tức khắc cầm lấy tay tôi, cậu ta nhanh như chớp cắn vào đầu ngón tay cho máu chảy ra, rồi quẹt một đường hất tung từng giọt máu về phía trước, gấp gáp niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng máu Tân Lang, hòa chung chú thuật, giải thoát oán linh... cấp cấp như luật lịnh".
Những giọt máu của tôi bắn ra bên ngoài, hòa càng vào dưới làn gió, khiến cho nó trở nên phát sáng rực rỡ, mau chóng bay tới chỗ tên ác ma.
Tôi có thể cảm nhận thấy máu từng trong người của mình bị rút ra bên ngoài rất nhiều.
"Chíu... íu".
Một thứ âm thanh khá lớn vang lên, tia sáng chói mắt chiếu rọi khắp mọi nơi, từng đợt từng đợt oán linh bị tách ra khỏi tấm lưới bao xung quanh tên ác ma, bọn họ xếp thành một vòng tròn ở bên ngoài hắn.
Thứ ánh sáng rực rỡ kia chưa dừng lại ở đó, trực tiếp bắn vào người của tên ác ma.
"A.. á".
Tiếng gào thét đau đớn của tên ác ma vang lên rầm trời, không gian xung quanh rung lắc một trận dữ dội.
Cơ thể của hắn bị thương tổn một phần, da thịt rớt rải rác cách đó không xa, huyết dịch trào ra không ngừng nghỉ.
Võ Thành Kiệt nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt hết sức bình thản, khẽ nói "Đã tới lúc kết thúc rồi".
"Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, hội tụ oán linh, tiêu diệt tà ác... cấp cấp như luật lịnh".
Lời chú thuật vừa niệm xong, không khí xung quay chợt trở nên đặc sệt như thể đang dự báo sắp có chuyện khung khiếp xảy ra vậy.
"Ù ù".
Một cơn lốc xáy bất chợt hình thành sau khi Võ Thành Kiệt dùng máu của mình vẽ một hình thù bùa chú trên không trung xong.
Cơn lốc này kết hợp ngay với các oán linh ở bên trên, liên tục xoay xung tên ác ma.
Còn chưa hết kinh ngạc trước những gì đang xảy ra, thì Võ Thành Kiệt liền ép cho máu trên đầu ngón tay của tôi chảy ra, tiếp đó cậu ta hòa lẫn với máu của chính mình, rồi hất về phía trước, hô lớn "Hồng Liên Diệt Quỷ Trận".
Máu của tôi và cậu ta rớt xuống dưới đất, chảy xuống dưới nơi tên ác ma đang đứng, nó lập tức hóa thành một trận pháp hình bông sen đỏ. Trận pháp này càng lúc càng nhiều cánh hoa hơn, bao vây lấy tên ác ma, không có hắn thoát ra bên ngoài.
Ở phía bên trên, cơn lốc của các oán linh đang càng ngày càng thu hẹp lại, giống như thể đang muốn xé tên ác ma ra từng mảnh vụn vậy.
"Không, không thể nào, tao không thể chết như vậy được".
Đứng ở giữa đó, tên ác ma gào thét trong điên loạn, âm thanh vang vang không ngừng "Kế hoạch tao đã cất công sắp đặt, không thể thất bại như vậy đâu".
Vừa nói, hắn vừa liên tục tìm đường thoát ra bên ngoài, nhưng mà chỉ vô dụng, bởi vì bên dưới, bên trên, và xung quanh đều đã bị quay kín bởi trận pháp, oán linh và chú thuật rồi.
Tôi cảm thấy sợi hãi, vô thức thì thào.
Trần Phi Võ hình như cũng cảm thấy được nguy hiểm, anh ta liền bước vội sang chỗ của tôi, trầm giọng nói "Cẩn thận một chút".
Võ Thành Kiệt im lặng suy nghĩ một thoáng, rồi chợt quay mặt về phía của tụi tôi, cất tiếng "Tôi cần sự giúp đỡ của hai người".
Tôi và Trần Phi Võ không hẹn mà cùng nhau đồng thanh, ngạc nhiên cất tiếng hỏi "Cần tụi tôi sao?"
"Phải".
Võ Thành Kiệt gật đầu, rồi lùi về phía của tụi tôi, khe khẽ giải thích "Hiện tại các quỷ Tân Lang đang tạo thành một tấm lưới xung quanh bảo vệ tên ác ma kia, tôi không thể niệm chú tấn công trực diện được, vì vậy tôi đã nghĩ ra một cách khác tốt hơn".
"Là cách gì?"
Trần Phi Võ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
Võ Thành Kiệt hít một hơi lạnh, chậm rãi trả lời "Đó chính là sử dụng máu của nạn nhân thứ bảy để phá giải lưới quỷ Tân Lang".
Nói tới đây, cậu ta tập trung nhìn tôi, rồi nói tiếp "Bởi vì chỉ có nạn nhân được chọn mới có mối liên kết không thể phá bỏ đối với những nạn nhân trước đó, dùng máu của cậu để đánh thức bọn họ, giải đi phong ấn đang cầm tù bọn họ, giúp bọn họ siêu thoát".
Tôi nghe những lời này của cậu ta, liền ngay lập tức hiểu ra vấn đề, vội vội vàng vàng gật đầu, nói "Nếu là vậy, thì nhanh chóng làm thôi, cậu muốn lấy bao nhiêu máu của tôi cũng được, chỉ cần chấm dứt chuyện kinh khủng này, tôi chấp nhận hết".
Trần Phi Võ hình như muốn nói gì đó, nhưng khi trông thấy vẻ mặt đầy sự quyết tâm của tôi, anh ta không lên tiếng nữa.
Võ Thành Kiệt nghiêm tức "ừ" một tiếng, nói thêm "Chúng ta bắt đầu thôi".
"Tụi mày đang có âm mưu gì hả?"
Trong khi đó, thì ở phía tên ác ma đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất lớn khiến cho cuộc trò chuyện của tụi tôi bị gián đoạn, tụi tôi theo phản ứng quay mặt nhìn về phía hắn.
Tên ác ma "hừ" một cái, khinh bỉ nói "Định tìm cách giết tao sao? Không có cửa đó đâu, tất cả các oán linh bao quanh tao rất nhiều, muốn phá tan nó, chờ kiếp sau đi".
Võ Thành Kiệt mặc kệ những lời này của hắn, cậu ta ngay lập tức nghiệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng gió hóa lửa, trừ tà diệt quỷ... cấp cấp như luật lịnh".
Cũng giống như lần trước, gió ở xung quanh bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, nó phóng ngay về phía của tên ác ma.
Tên ác ma nhìn thấy như vậy, liền cười lớn, nói "Chỉ có một chiêu không có tác dụng mà cứ xài hoài như vậy sao? Ha ha ha...".
Điệu cười của hắn còn chưa chấm dứt, thì ở phía bên đây, Võ Thành Kiệt đã tức khắc cầm lấy tay tôi, cậu ta nhanh như chớp cắn vào đầu ngón tay cho máu chảy ra, rồi quẹt một đường hất tung từng giọt máu về phía trước, gấp gáp niệm chú "Vận tâm hội tụ, dùng máu Tân Lang, hòa chung chú thuật, giải thoát oán linh... cấp cấp như luật lịnh".
Những giọt máu của tôi bắn ra bên ngoài, hòa càng vào dưới làn gió, khiến cho nó trở nên phát sáng rực rỡ, mau chóng bay tới chỗ tên ác ma.
Tôi có thể cảm nhận thấy máu từng trong người của mình bị rút ra bên ngoài rất nhiều.
"Chíu... íu".
Một thứ âm thanh khá lớn vang lên, tia sáng chói mắt chiếu rọi khắp mọi nơi, từng đợt từng đợt oán linh bị tách ra khỏi tấm lưới bao xung quanh tên ác ma, bọn họ xếp thành một vòng tròn ở bên ngoài hắn.
Thứ ánh sáng rực rỡ kia chưa dừng lại ở đó, trực tiếp bắn vào người của tên ác ma.
"A.. á".
Tiếng gào thét đau đớn của tên ác ma vang lên rầm trời, không gian xung quanh rung lắc một trận dữ dội.
Cơ thể của hắn bị thương tổn một phần, da thịt rớt rải rác cách đó không xa, huyết dịch trào ra không ngừng nghỉ.
Võ Thành Kiệt nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt hết sức bình thản, khẽ nói "Đã tới lúc kết thúc rồi".
"Vận tâm hội tụ, dùng máu dẫn đường, hội tụ oán linh, tiêu diệt tà ác... cấp cấp như luật lịnh".
Lời chú thuật vừa niệm xong, không khí xung quay chợt trở nên đặc sệt như thể đang dự báo sắp có chuyện khung khiếp xảy ra vậy.
"Ù ù".
Một cơn lốc xáy bất chợt hình thành sau khi Võ Thành Kiệt dùng máu của mình vẽ một hình thù bùa chú trên không trung xong.
Cơn lốc này kết hợp ngay với các oán linh ở bên trên, liên tục xoay xung tên ác ma.
Còn chưa hết kinh ngạc trước những gì đang xảy ra, thì Võ Thành Kiệt liền ép cho máu trên đầu ngón tay của tôi chảy ra, tiếp đó cậu ta hòa lẫn với máu của chính mình, rồi hất về phía trước, hô lớn "Hồng Liên Diệt Quỷ Trận".
Máu của tôi và cậu ta rớt xuống dưới đất, chảy xuống dưới nơi tên ác ma đang đứng, nó lập tức hóa thành một trận pháp hình bông sen đỏ. Trận pháp này càng lúc càng nhiều cánh hoa hơn, bao vây lấy tên ác ma, không có hắn thoát ra bên ngoài.
Ở phía bên trên, cơn lốc của các oán linh đang càng ngày càng thu hẹp lại, giống như thể đang muốn xé tên ác ma ra từng mảnh vụn vậy.
"Không, không thể nào, tao không thể chết như vậy được".
Đứng ở giữa đó, tên ác ma gào thét trong điên loạn, âm thanh vang vang không ngừng "Kế hoạch tao đã cất công sắp đặt, không thể thất bại như vậy đâu".
Vừa nói, hắn vừa liên tục tìm đường thoát ra bên ngoài, nhưng mà chỉ vô dụng, bởi vì bên dưới, bên trên, và xung quanh đều đã bị quay kín bởi trận pháp, oán linh và chú thuật rồi.