-
Chương 1-5
Chương 1
Tai họa buông xuống ngay lúc Phó Nam đang say giấc nồng.
Cho dù là ai mà liên tục tăng ca ba ngày, về đến nhà cũng sẽ ngủ đến tối tăm mặt mày như thế. Tiếng động bình thường không dễ đánh thức y, chỉ có nguy hiểm ảnh hưởng đến sinh mệnh mới khiến hệ thống sinh học tự động phản xạ, hay thường được gọi là: Trực giác dã thú.
Phó Nam đột nhiên bừng tỉnh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt mờ mịt của y còn chưa duy trì được vài giây, liền nhanh chóng nắm lấy cặp mắt kiếng trên đầu giường đeo vào. Chỉ trong nháy mắt bộ dạng vừa ngốc vừa đần nhìn dễ chọc ghẹo kia liền biến thành một tinh anh ánh mắt sáng quắc.
Tầm mắt khôi phục rõ ràng, đồng tử đột nhiên rụt nhỏ lại. Ngoài cửa sổ, bầu trời như bị ánh lửa thiêu sáng, Phó Nam chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, giật bắn cả người.
Y nhảy bật lên, bất chấp nguyên tắc phải thay áo ngủ ra mặc chiếc sơ mi ngay ngắn rồi mới ra khỏi cửa như thường lệ, mang bừa một đôi dép lê Phó Nam liền chạy ào ra cửa phòng, “Ầm ầm ầm” đập mạnh cửa phòng đối diện.
Ở đối diện phòng y là một người đàn ông độc thân, thường được gọi là anh Ôn, nhưng vì thân thể tàn tật, Phó Nam cũng không trông cậy anh ta có thể mở cửa ngay lúc nghe thấy tiếng động, vì thế liền lớn tiếng gào một câu: “Cháy!!!” Bỏ chạy hướng về phòng tiếp theo.
Liên tiếp một hơi đập cửa mấy căn phòng cùng tầng, Phó Nam nhận lấy không phải nước mắt tri ân, mà là tiếng chửi rủa vang trời.Tiếng mắng y phá giấc mộng đẹp vang lên liên tục, ghê gớm hơn còn có người ân cần thăm hỏi cả nhà của y.
Người tốt bị coi là lòng lang dạ thú, Phó Nam cũng không phải thánh nhân dễ chịu nhục, tính ra y cũng coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Y xoay người liền muốn từ lối thoát hiểm chạy xuống lầu, cánh cửa căn phòng cuối hành lang đột nhiên mở tung.
Một người đàn ông phía dưới mặc một cái quần tắm biển, trên thân lại chỉ mặc có cái áo thun ba lỗ đi ra, ánh mắt cảnh giác quét qua. Khi nhìn thấy y, nhăn mày, khóe môi hơi căng thả lỏng xuống, phản xạ có điều kiện treo lên nụ cười trào phúng.
Phó Nam cũng khựng người lại, như loài động vật nhỏ bị thiên địch nhắm vào cố xù đống lông mềm chẳng có chút tác dụng phòng vệ lên, lông mày lập tức nhướn lên.
Đường Hải dựa vào khung cửa, lười biếng ngáp một cái. Theo động tác há miệng của hắn, lồng ngực vạm vỡ kia nhô lên lại hạ thấp xuống.
“Hơn nửa đêm không ngủ được, nổi điên cái gì đó? Không biết quấy nhiễu trị an là phạm pháp à?” Hắn há mồm ra chính là gai, thậm chí còn ôm tay, thần thái như đang xem náo nhiệt.
Bộ dạng không nôn nóng này, cho dù là Phó Nam tự biết bình thường giao tiếp không tốt cũng nóng vội, y tức giận nói: “Anh còn thong dong ở đây, không phát hiện cháy nhà hả? Không muốn chết thì nhanh chóng chạy thoát thân đi.”
Chung cư bọn họ ở là cao ốc 32 tầng, Phó Nam ở tầng 18, ngẫm lại ánh lửa đã hắt tới cửa sổ nhà y, cũng sẽ nhanh chóng lan lên đây. Bọn họ ở ngay khúc giữa, lên không được mà xuống cũng không xong, đúng là không dễ chạy thoát thân a.
Phó Nam chỉ biết là lúc xảy ra hoả hoạn, tuyệt đối không thể ngồi thang máy mới tính từ thang bộ chạy xuống.
Đường Hải ánh mắt quái dị nhìn y, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: “Ha ha ha!”
Tiếng cười nhạo rõ ràng này khiến Phó Nam cực kì buồn bực, liền muốn lướt qua cửa nhà hắn đi về phía trước cho xong.
Đường Hải thấy y xụ mặt, cười nhạo thì cười nhạo vẫn mở miệng nói: “Cậu đừng giả khùng nữa, nếu thật là hoả hoạn lúc này cậu hẳn có thể ngửi thấy hoặc nhìn thấy khói rồi. Tòa chung cư này mà có cháy, vậy cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
Phó Nam khựng lại, Đường Hải nói xong câu này, toàn bộ hành lang đều im ắng, rối loạn mới bị y tạo ra hình như cũng bình ổn lại.
Y không nghe thấy tiếng báo cháy, cũng không ngửi thấy chút mùi khói nào.
“Nhưng mà, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh lửa đỏ ngoài cửa sổ.” Phó Nam biện bạch nói.
“Cậu ngủ quá hóa đần rồi à?” ánh mắt Đường Hải khinh bỉ nhìn y nói: “Tối không xem thời sự phải không? Chuyên gia nói đó là kỳ cảnh vũ trụ, hiện tượng tự nhiên, sẽ không gây nguy hiểm đến con người.”
Phó Nam lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, mặt y lập tức đỏ bừng lên.
Y đã cảm thấy phản ứng của hàng xóm đều có chút gì đó là lạ, chắc thật sự không phải là hoả hoạn mà là hiện tượng tự nhiên cái tên đáng ghét này nói.
Phó Nam quậy ra trò cười, cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, lại bị cái tên y không ưa này cười nhạo, thật hận mặt đất sao không nứt ra cái kẽ để y lập tức biến mất.
“Cậu em cũng quá dễ hoảng loạn rồi, phần tử trí thức gì kì vậy.” Đường Hải lắc đầu, thở dài nói, đâm mạnh dao cuối cùng vào Phó Nam.
Phó Nam lập tức che mặt mà chạy, nhanh chóng lủi vào nhà mình.
Y sau khi chạy đến cửa, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
Anh Ôn ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.
“Xin lỗi, đánh thức anh. Tôi tan tầm quá mệt mỏi trực tiếp ngủ, cũng không coi thời sự. Tự nhiên thấy ánh đỏ ngoài cửa sổ, tôi cứ tưởng là hỏa hoạn.” Phó Nam đẩy cặp mắt kính đang trượt lên một chút, ngại ngùng nói với anh Ôn.
Anh Ôn ngược lại không tức giận, thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền khép cửa phòng lại.
Trong không gian yên tĩnh, xuyên qua cửa phòng trộm, lắng nghe tiếng “cạch cạch” do xe lăn lăn đi càng ngày càng nhỏ, Phó Nam càng uể oải.
Nhìn y làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Thật sự là ngủ nhiều đến nỗi đần rồi.
Đầu Phó Nam chui vào cái gối sofa, ý đồ muốn đè ngộp chết chính mình nhưng không có kết quả, liền mang một mái tóc càng thêm hỗn độn ngồi dậy.
Sau đó y lại nghĩ đến vẻ mặt khinh bỉ kia của Đường Hải, Phó Nam vỗ vỗ hai má, muốn nổi giận lại không có cớ gì.
Y cúi đầu giật cổ áo ra, nhìn nhìn ngực mình. Mặc dù có thịt nhưng so sánh với cơ bắp rắn chắc của đối phương thì đích thị chỉ là đống thịt nhão.
Y giơ cánh tay lên, nắm chặt nắm đấm, hai con chuột nhỏ xíu trên tay như đang cười nhạo y.
“Ai ——” Phó Nam lại lần nữa bởi vì đối lập mãnh liệt này mà mất mát, chỉ có thể an ủi mình đối phương tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, ít nhất về mặt chỉ số thông minh y ăn đứt hắn.
Lại nói đến y và Đường Hải cùng tầng lầu này, tuy không có thâm cừu đại hận gì, lại nhìn không vừa mắt lẫn nhau.
Nguyên nhân đơn giản, chính là đều từ trên người đối phương nhìn thấy thứ mà mình không đủ, mà đối phương lại quá mức dư thừa.
Nghe nói Đường Hải cả trung học cũng không qua hết liền đi nhập ngũ. Đối với người đã học xong đại học lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh như y thấy liền không ưa, lập tức châm chọc khiêu khích.
Đường Hải quá tùy tiện trực tiếp, tuy Phó Nam không tới độ xét nét, nhưng cũng thuộc dạng chú ý bề ngoài.
Một câu thôi, hai bên không hợp.
Mất mát hoàn tất, Phó Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời còn đo đỏ bên ngoài, nhanh chóng đứng lên vào phòng sách mở máy tính, xem tin tức y đã bỏ lỡ.
Mà bên kia, thấy Phó Nam vào cửa, Đường Hải cũng đóng cửa phòng.
Hắn xoay người đi vào phòng trong nhưng không đi ngủ, ngược lại ngồi lên bệ cửa sổ, vẻ mặt chăm chú nhìn rạng mây đỏ ở chân trời kia. Bầu trời hiện vẫn đen kịt, thế mà trong bóng đêm rặng mây kia lại nhuộm đỏ toàn bộ thành phố.
Nhìn điềm xấu này, Đường Hải hừ lạnh một tiếng, hắn không tin lời những chuyên gia học giả ngồi trước TV cực lực trấn an kia.
Hắn cúi đầu, siết chặt nắm đấm đập vào đùi phải của mình, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Không tin thì thế nào, hiện giờ hắn cũng không có cách nào thu hoạch tin tức chân thật.
Một lát sau, hắn lại nghĩ tới Phó Nam. Làm hàng xóm gần hai năm hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ở nhà kia của y. Mặc một bộ áo ngủ mùa hạ bằng lụa, đầu tóc thì lăn ngủ đến nỗi xù lên như ổ quạ.
Cười hì hì vui vẻ Đường Hải nghĩ đến nếu không phải kinh hoảng tới cực điểm thì vị hàng xóm mặc quần áo mà chỉ mặc mỗi loại áo cài nút, mỗi nút nhất định đều phải quy củ nằm y nguyên ở chỗ nó phải nằm. Nếu biết hình tượng vừa rồi của mình nhất định sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết.
Đáng tiếc vừa rồi không mang di động chụp lại được, về sau dùng cái đó cười nhạo y cũng vui. Hắn tiếc hận nghĩ.
Phó Nam cũng không đoán được tâm tư xấu xa của vị hàng xóm, hắn đang lên máy tính xem tin tức và video về rặng mây đỏ nơi chân trời kia.
Rặng mây đỏ này xuất hiện trên bầu trời tối đen vào một giờ trước, cũng chính là khoảng 9h.
Thời điểm đó, Phó Nam đang ngủ, đương nhiên bỏ lỡ thời khắc rung động lòng người đó.
Thế nhưng hiện tại tin tức trên internet truyền đi rất nhanh, dùng công cụ tìm kiếm search một cái, hình ảnh video đầy cả màn hình.
Phó Nam líu lưỡi, sau đó nhấp chuột vào video có số lượt xem nhiều nhất.
Đoạn video này là do người quay dùng di động quay lại, hình ảnh ban đầu dao động liên tục, cũng không biết là do sợ hãi hay hưng phấn, còn có tiếng nói nhao nhao của vài người khác, đang gọi “Xảy ra chuyện gì?” “Cháy?” “Gọi cứu hỏa mau!”, thậm chí còn có người gào lên “Mau nhìn! UFO!!”.
Sau đó màn ảnh ổn định lại, chỉ thấy chân trời xuất hiện một đường tơ đỏ, đỏ đến chói mắt.
Tơ đỏ này chậm rãi mở rộng diện tích, bởi vì biến hóa này quả thật rất lâu, Phó Nam cuối cùng không thể không dùng chuột nhấp cho video đi nhanh hơn, nhìn đến cuối cùng trừ các loại tranh luận ra, tơ đỏ kia chậm rãi biến thành rặng mây đỏ.
Nhìn hết video, Phó Nam lại click video khác, trừ góc độ bất đồng ra, tất cả đều na ná như nhau.
Bình luận phía dưới suy đoán nào cũng có, ban đầu thậm chí có người nghĩ là trò bịp, nhưng đến cuối đoạn video nội dung giống nhau chỉ khác góc độ này càng ngày càng nhiều, bình luận cho rằng là gạt người cũng nhỏ lại.
Vì thế, y lại xem coi thời sự đài truyền hình nói như thế nào.
Phó Nam xem chính là internet trực tiếp, lúc này đã qua giai đoạn rối loạn, chuyên gia ngồi trong sảnh phòng thu miệng lưỡi lưu loát giảng giải một đống từ chuyên ngành về hiện tượng thiên văn khiến người nghe chẳng hiểu gì.
Phó Nam triệt để bị người này bàn đến choáng, cuối cùng hiểu đại khái có lẽ là, rặng mây đỏ này chính là cùng loại với hiện tượng chiết xạ cực quang… đi ha?
Mấy người nhiệt tình thích xem náo nhiệt đều xuống đường ngắm hiện trường, dư lại chính là những người dưới sự trấn an của chuyên gia, an tâm có việc thì làm tiếp. Dù sao những người này hôm sau đều phải đi làm đến trường, nuôi gia đình sống qua ngày linh tinh.
Giống Phó Nam vậy, hôm sau còn phải đi làm, bị choáng váng xong liền tắt máy tính bò lên giường, nghiêng đầu nhìn ánh đỏ ngoài cửa sổ, sau đó quay người đi ngủ.
Dù sao trời có sập cũng có mấy ông lớn hơn chống đỡ mà.
Chương 2
Tuy hôm qua ngủ sớm nhưng do nửa đêm bừng tỉnh, rồi lại xem video hồi lâu, hôm sau Phó Nam thức dậy vẫn cảm thấy căn bản không nghỉ ngơi đủ gì hết.
“Ha a ~~~” há miệng ngáp một cái, Phó Nam tháo kính mắt xuống, chùi chùi khóe mắt.
Lúc này cửa thang máy mở ra, y lấy vận tốc ánh sáng đeo kính vào, mang bộ dạng tinh anh gật đầu chào hỏi người hàng xóm đối diện.
Người nọ cười cười với y, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy nhót trên thang máy.
Phó Nam đương nhiên biết trong mắt của mấy người hàng xóm y là người thế nào.
Dáng vẻ tinh anh, nhã nhặn lễ độ, không dễ tiếp cận.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, rất ít người có thể chủ động gần gũi thân thiện với y.
Điều này khiến Phó Nam thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên đôi khi cũng sẽ hâm mộ không khí náo nhiệt đùa giỡn giữa các đồng nghiệp khác.
Đáng tiếc đeo cái mặt nạ khôn khéo lạnh nhạt này lâu quá rồi, nếu lấy xuống y không còn biết phải sinh tồn thế nào nữa.
Lúc nhỏ đến trường, bởi vì ánh mắt lớn tròn xoe, khuôn mặt lại đáng yêu, Phó Nam được giáo viên khích lệ, được bạn nữ vây quanh nên dẫn đến thường bị tập thể các bạn nam căm thù khi dễ ở những nơi người ta không chú ý tới.
Y là con trai, đương nhiên không thể cùng nữ sinh tay trong tay đi toilet.
Luôn bị bài xích ngoài tiểu đoàn thể, dần dà Phó Nam liền có chút nhát gan, chỉ biết cắm đầu vào học. Thẳng đến khi mắt y bắt đầu cận thị, mang mắt kính lên, không biết thế nào đột nhiên bị mắt phong sắc bén nhập người, liếc đến ai người đó liền héo, y sống cũng đỡ hơn nhiều.
Điểm không tốt chính là cả các bạn nữ cũng không dám lại gần, Phó Nam triệt để thành kẻ cô đơn.
Trải qua hai loại cực đoan được người yêu thương lại bị người cô lập, Phó Nam lại cảm giác rất thoải mái với hình thức độc lai độc vãng, cũng tập mãi thành quen.
Có người không có mắt kính là không tiện, y thì triệt để không biết nên giao tiếp nói chuyện với người khác như thế nào.
Phó Nam đứng trong thang máy, thang máy lên một chút lại ngừng, đi lên không ít người. Im lặng bị đánh tan, những người này không tránh khỏi bắt đầu nghị luận ánh đỏ đêm qua. Phó Nam không cách nào tham gia thảo luận, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Nội dung những người này bàn cũng na ná như tin tức xem trên mạng đêm qua, Phó Nam nghe thấy không có gì mới mẻ cũng không thèm để ý nữa.
Ra thang máy, Phó Nam nhìn thấy Đường Hải ngay lối thoát hiểm trong hành lang.
Khóe miệng Phó Nam run rẩy, tên thần kinh này, không đi thang máy lại đòi đi cầu thang!
Trời nóng hừng hực, Đường Hải mặc quần thường, áo thun ba lỗ, ngậm một điếu thuốc, lắc lư lắc lư đi tới.
Phó Nam phá lệ nhìn không được, không đi cho đàng hoàng được hả trời!
Phó Nam học chính là thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp thì đi làm tại viên thiết kế nội thất, lúc thoải mái thì thoải mái thật, bận lên rồi thì một ngày một đêm phải thiết kế xong.
Gần đây nhận một dự án, người trong văn phòng bọn họ đã làm liên tiếp mấy ngày. Phó Nam tuy ngủ không ngon giấc vẫn giữ vững tinh thần đi làm sớm, bằng không sẽ bỏ dở nửa chừng mất.
Chờ đến công ty, vào văn phòng, phòng làm việc bình thường sớm đã vô cùng náo nhiệt hôm nay lại im ắng đến lạ thường.
Điều này làm Phó Nam rất ngạc nhiên.
Chẳng qua vì hình tượng không dễ tiếp cận của y đã xâm nhập nhân tâm cho nên không có ai có lòng đến báo cho y biết xảy ra chuyện gì.
Vì thế Phó Nam chỉ có thể mượn danh nghĩa pha trà, mấy lần “Đi ngang qua” văn phòng của những người khác, cuối cùng biết được những người này đang làm gì.
Cư nhiên đều không đi làm việc, cả đám đang lén lút lên mạng coi video, websites!
Điều này khiến Phó Nam không thể nào hiểu nổi.
Y không cách nào hiểu nổi cũng đúng thôi, ai kêu khi còn bé bị khi dễ ác quá, không ai dẫn đi chơi. Phó Nam không thể nói là học thành mọt sách, nhưng trừ xem thời sự tạp chí phóng sự ra, mấy cơn lốc văn học đầu não đang hiện hành trên internet y căn bản chưa tiếp xúc qua bao giờ.
Vì thế, tự nhiên là chuyên gia nói cái gì thì tin cái đó, suy nghĩ rất đơn giản!
Nhưng mà những người khác không phải thế a!
Chiến trường tranh luận chân chính không ở không gian ba chiều, không ở đài truyền hình, mà là trên không gian hai chiều internet này. Âm mưu luận, tận thế luận hiện tại đã nổ trời trên internet, diễn đàn trên Weibo đầy các loại ngôn luận xôn xao.
Nhóm chuyên gia bị “Ha hả”[1] vào mặt.
Bộ nghĩ dân chúng là tụi ngu đần dễ lừa thế à!
“Góc chiết xạ nào mà mấy giờ liền đều y như cũ hả! Khí quyển không giãn hả ba?”
“Thấy cái nào ban ngày biến mất, buổi tối xuất hiện không?”
“Hiện tại đã di chuyển đến các quốc gia khác, vậy nó vẫn quay quanh Trái Đất rồi? Khiếu Thú, cậu thấy thế nào?”
…
Mắt thấy mọi người trong văn phòng không có tâm tình làm việc, Phó Nam cũng không thể quá thoát ly quần chúng, vì thế cũng mở máy lên mạng, nhập địa chỉ trang web vừa mới nhìn thấy trên máy tính của đồng nghiệp.
Lúc này mới phát giác tình thế không đơn giản như vậy.
Một khi xuất hiện hiện tượng nhân loại không thể giải thích, các phe phái tà giáo liền ra sức nhảy ra chào hàng các tuyên truyền tận thế, khuyên mọi người mau mau quy y quỳ dưới chân của thần XX. Hơn nữa còn có nhiều kẻ thông thạo tiếng nước ngoài trèo tường ra, đưa lên các trang báo thời sự ở nước ngoài, lập tức lòng người càng thêm hoang mang.
Rõ ràng sáng sớm thức dậy còn tốt đẹp, vừa mở máy tính toàn bộ thế giới đều không ổn.
Phó Nam sầu khổ cau mày nhưng ngay khi có đồng nghiệp đột nhiên đứng lên, phản xạ có điều kiện thân thẳng nhướn mày làm mặt lạnh nhạt.
“… Tôi muốn xin phép ra ngoài một chút.” Nữ đồng nghiệp kia gượng cười nói: “Trong nhà đột nhiên có chút việc gấp… Giúp tôi nói một tiếng với chủ nhiệm.”
Có một người đi đầu, người khác cũng sôi nổi lên, đủ loại cớ bị lấy ra khỏi lồng hấp, chịu đựng ánh mắt sắc như dao của Phó Nam, ngượng ngùng giao trọng trách xin phép cho y, ngay khi y lạnh nhạt gật đầu lập tức rầm rầm chạy sạch.
… Làm cái gì vậy trời? Phó Nam ra vẻ cao minh khoanh tay đứng đó, đặt trên bàn, nhìn cả văn phòng đi hết chỉ dư lại có mình.
Ngay lúc này, chủ nhiệm tiến vào.
“Người đâu? Tiểu Phó, sao cũng chỉ có mình cậu?” Chủ nhiệm kinh ngạc nói.
Phó Nam trấn định đứng lên: “Bọn họ đều xin phép, trong nhà không phải là có việc gấp thì là vợ đột nhiên muốn sinh …”
Nếu là ngày bình thường, ai dám xin phép ngay thời điểm điên cuồng chạy theo dự án này, chủ nhiệm tuyệt đối sẽ giận tím mặt, thế nhưng thông báo chủ nhiệm nhận được trong hội nghị vừa mở xong hôm nay khiến ông không có tâm tư đi so đo nữa.
Ông chỉ thầm mắng vài tiếng, khiển trách mấy người này không tổ chức không kỷ luật, sau đó nhìn Phó Nam lẻ loi đứng đó, vẻ mặt phức tạp: “Tiểu Phó à… Cậu nha, cũng không thể quá thành thật …”
Lời này khiến Phó Nam càng chẳng biết ra sao.
Chủ nhiệm thở dài, nên nói vẫn phải nói, liền tính người nghe cũng chỉ còn lại một người: “Bên trên đó, hiện giờ yêu cầu các đơn vị không cần kinh hoảng, an tâm công tác, phải tin là hiện tượng thiên văn hiện nay xuất hiện sẽ không ảnh hưởng đến dân sinh. Dự trữ trong thành phố rất dư dả, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống cắt nước cắt điện cạn lương thực. Đồng thời cũng yêu cầu nhân viên các cơ quan, không cần gia nhập hàng ngũ tranh mua…”
Chủ nhiệm khô cằn đọc xong thông báo, Phó Nam mới biết những người đó vì cái gì chạy, hóa ra đều chạy ra ngoài tranh mua hàng!
Điều này khiến Phó Nam ngồi không yên, sự tình đã nghiêm trọng đến tình trạng này à?
“Chủ nhiệm? Đó không phải chỉ là vấn đề thiên văn đơn giản thôi à? Sao lại ảnh hưởng đến dân sinh chứ?” Phó Nam nghĩ không rõ.
Chủ nhiệm ý vị sâu sa nói: “Khiến lòng người bất ổn không phải là hiện tượng thiên văn…”
Ý ám chỉ của chủ nhiệm quá mức sâu xa, Phó Nam tỏ vẻ sóng điện não còn chưa nhận được thiệt là đau thương.
Nể mặt Phó Nam chịu một mình ở lại văn phòng, chủ nhiệm từ bi nói: “Bọn họ đều chạy, dư lại mình cậu có khả năng làm gì, cậu cũng về nhà đi.”
“Vậy ngày mai còn tăng ca không?” Phó Nam hỏi.
Ngày mai là thứ bảy. Bình thường lúc có dự án cuối tuần cũng phải tăng ca, hôm nay như vậy, ai biết ngày mai thế nào?
“Thứ hai lại đến đi làm đi.” Nói xong câu đó chủ nhiệm cũng đi, vừa đi còn vừa gọi điện cho bà xã ở nhà, bảo bà nhanh chóng ra ngoài mua sắm đồ đạc đi.
Tuy bên trên đưa ra thông báo cam đoan, nhưng những người này một khi kinh hoảng lên, một ít đồ vật trong thành phố nhất định sẽ cạn kiệt trong một khoảng thời gian, không đề cập tới chuẩn bị trước, nói không chừng đến lúc đó liền không mua được.
Phó Nam hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này.
Lái xe rời khỏi viện thiết kế, trên đường đi Phó Nam nhìn thấy người đi lại rõ ràng nhiều hơn so với ngày thường vào thời điểm này, hơn nữa trong tay đều là bao lớn bao nhỏ.
Y thở dài, cứ như vậy mãi, cho dù có người thật sự hiểu được, cũng sẽ bị không khí này lây nhiễm, làm cho dễ kích động.
Phó Nam tính toán những thứ còn trong nhà, đồ ăn cuối tuần y vừa mua rồi, chỉ còn một thứ, để ngừa bất trắc, y vẫn phải đi siêu thị một chuyến.
Đi vào siêu thị cách nhà gần nhất, bên này đã bị chen lấn chật như nêm cối, Phó Nam không thể không đem xe đậu ở nơi cách đó một con phố rồi xuống xe đi qua.
Trèo non lội suối đi vào siêu thị, Phó Nam còn có chút thấp thỏm, lo rằng thứ y muốn mua không còn.
Chờ y đi vào khu thực phẩm gần như bị dọn sạch, may mắn phát hiện nhân viên đang bổ sung hàng.
Phó Nam không đi tranh cùng những người đó, ngược lại trực tiếp đi tìm nhân viên quầy hàng, bảo cô trực tiếp lấy ra một thùng bánh nhân socola hiệu “Kain” ra từ kho.
Cô nhân viên kia cũng cảm thấy sửng sốt _ người đến đây tranh mua, không mua lương thực gia vị, mà lại trực tiếp mua socola!
Chịu đựng ánh nhìn quái lạ của nhân viên, Phó Nam thiếu chút nữa không kiềm được vẻ mặt, ôm thùng socola liền đi xếp hàng tính tiền.
“Cũng có đàn ông thích ăn socola mà sao ốm tong ốm teo thế ta!” cô bán hàng nói thầm trong bụng, sau đó cô nhìn cái kệ lại bị cướp sạch, than thở một tiếng tiếp tục quay lại kho lấy hàng bổ sung.
Thời tiết thật nóng, người mua hàng lại quá nhiều khiến điều hòa trong siêu thị cứ như để trang trí. Mồ hôi cả người chảy ra đầm đìa, Phó Nam bò lên xe liền mở điều hòa.
Nhìn socola đặt ở vị trí phó điều khiển, Phó Nam dùng khăn lau mồ hôi, cuối cùng cũng không uổng công.
Phó Nam thích ăn socala nhãn hiệu này đã mấy năm rồi.
Đàn ông độc thân đôi khi lười nấu cơm, ở nhà lại phải vẽ thiết kế, để bổ sung năng lượng, Phó Nam liền trực tiếp lấy socola làm đồ ăn vặt.
Ăn đến ăn lui, y cuối cùng cảm thấy socola này ăn ngon, vị không quá đậm, còn mang theo mùi sữa thơm, thành phần dinh dưỡng nhiều hơn một chút so với các loại socola tương tự.
Ôm chiến lợi phẩm, Phó Nam về tới chung cư.
Lúc lên thang máy, bất hạnh gặp phải Đường Hải đang ở đại sảnh.
Hắn đại khái là vừa đi ra ngoài cơm nước xong trở về, khi đi ngang qua y, thấy y ôm thùng socola trong tay, ánh mắt nhìn y hết sức kì lạ.
Phó Nam lập tức cảm thấy ánh mắt này giống y chang cô nhân viên ban nãy, khiến y thật sự khó có thể chống đỡ.
Y thích ăn đồ ngọt thì sao hả!
Chương 3
“Trên thế giới này cũng không có quy định nam không thể thích ăn ngọt, không thể thích ăn socola!” Một mình đứng trong thang máy, Phó Nam buồn bực nói nhỏ.
Đúng vậy, tên thần kinh kia vẫn không đi thang máy mà đi thang bộ!
Thời tiết nóng như vậy, chạy trong lối thoát hiểm cũng không có máy điều hòa, bò lên 18 lầu, hắn cũng không ngại nóng à!
“Gã này không phải có chứng sợ bị giam cầm chứ?” Phó Nam ngạc nhiên trợn to mắt, tự cho là phát hiện ra bí mật của cái tên khiến người ta chán ghét kia.
Phó Nam về đến nhà, đem socola bỏ vào trong tủ lạnh.
Bởi vì sống một mình quanh năm, mỗi lần mua sắm lại mua rất nhiều, tủ lạnh nhà y là loại cực lớn có hai cửa, tiện để y mỗi lần nhồi đầy. Trên cơ bản y một tháng không cần mua sắm hoặc ra ngoài giao tiếp với người khác.
“Mấy thứ này chắc đủ để đối phó đến khi khôi phục bình thường đi.” Phó Nam ngây thơ mà thầm nghĩ.
Hàm ý mơ hồ của chủ nhiệm có lẽ là ám chỉ khả năng sẽ có phần tử nào đó nhân cơ hội gây nên hỗn loạn, đáng tiếc sự tình phát sinh kế tiếp đánh vỡ tất cả mọi suy đoán.
Bởi vì được về nhà sớm, buổi chiều ăn cơm lại ngủ trưa trong chốc lát, buổi tối Phó Nam đang chú ý đến rặng mây đỏ đang từng chút từng chút di động đến phía trên Trung Quốc.
Lúc này, y không chỉ chú ý chuyên đề chuyên mục của đài truyền hình, còn không quên nhớ kĩ địa chỉ trang web hồi sáng nhìn thấy từ máy của đồng nghiệp để chú ý tin tức mới nhất.
Có vài nội dung trong đó, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Mảnh tơ hồng đột nhiên xuất hiện kia chậm rãi mở rộng thành rặng mây đỏ, 24 giờ qua có vẻ yên lặng vờn quanh quỹ đạo Trái Đất, giống như ánh trăng trên bầu trời vậy. Ngày hôm sau cũng tại thời gian đó địa điểm đó nhìn thấy nó lần nữa.
Đây không giống hiện tượng thiên văn bình thường.
Hiện tại mọi người cũng đang bàn tán xôn xao, hoài nghi đây hiện tượng này do con người tạo ra, rất nhiều người suy đoán nó tột cùng là quốc gia nào làm.
Mấy đại quốc gia thực lực mạnh trên thế giới đều có tên trong danh sách, có mấy tên anh hùng bàn phím đầu tiên là hoài nghi nước M lại đưa ra âm mưu gì nữa đây, cũng có luận giả bi quan cho rằng là chính phủ nhà mình chơi dữ quá tạo ra sự cố.
Thời điểm hoảng loạn hiện giờ, yêu cầu có người đi ra đưa cái kết luận, chỉ cần có một kết luận chính xác mới khiến mọi người ngừng suy đoán lung tung, tự mình hù mình.
Phó Nam đang ngồi xổm canh mấy đề tài nóng hổi trên diễn đàn, đột nhiên nghe dưới lầu truyền đến tiếng còi văng vẳng. Y trong lòng giật mình, bay nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Tới không phải là xe cảnh sát, mà là xe cứu thương.
Người cao tuổi ở nơi này không ít, có lẽ là cụ già nào đó bất hạnh phát bệnh đi? Phó Nam suy đoán.
Thế nhưng tình huống sau đó hết sức dọa người, liên tiếp có người bị xe cứu thương lôi đi.
Trong hành lang cũng ồn ào lên, Phó Nam đẩy đẩy kính mắt, mở cửa ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy xung quanh nhà đó đều mở tung, đang ồn ào nhao nhao nói gì đó.
“… Không được! Đi cùng người nhà chỉ có thể một người thôi! … Bây giờ còn chưa xác định có phải bệnh truyền nhiễm hay không, cô hỏi tôi cũng vô dụng…”
Vừa nghe bệnh truyền nhiễm, Phó Nam lập tức trong lòng lộp bộp.
Ngay sau đó hai nhân viên y tế trang bị đầy đủ nâng cáng đi ra, Phó Nam tập trung nhìn vào _ là nhà của cụ ông cách vách.
Lúc này cụ ông sắc mặt xanh lè, mặt vã mồ hôi, bộ dáng như hư thoát hôn mê bất tỉnh.
Theo bên người chính là chủ gia đình nhà họ, lúc này ông ấy sắc mặt trầm trọng, cô vợ bên cạnh ông mặt đầy lo lắng, thường quay đầu lại giục đứa con gái đang học trung học trong nhà nhanh chóng đi vào, hiển nhiên là sợ bị cụ lây bệnh.
Vừa thấy người tới mặc quần áo phòng dịch bệnh tiêu chuẩn, mọi người đều sợ cháng váng. Nếu thật là bệnh truyền nhiễm, bây giờ tránh đi không biết còn kịp không.
Hai vợ chồng tranh đi bệnh viện, đang tranh chấp không ngừng ở đó. Nhân viên y tế giọng điệu nôn nóng nói: “Đừng có lề mề nữa, hiện tại xe cứu thương rất bận, không thời gian lãng phí ở trong này với các người. Anh này đi đi.”
Hắn gật đầu với chủ gia đình, người đàn ông trung niên kia trầm trọng gật gật đầu lại, đi theo hai người.
Cô vợ mắt thấy họ đi vào thang máy, rốt cục nhịn không được bật khóc, con gái của bà nghe tiếng vội chạy ra, bất an hỏi mẹ.
Nghe người vợ kiềm nén bất an và bi thương, trấn an con gái của mình, Phó Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài.
Năng lực giao tiếp vô dụng thật sự bất lực, nhưng lại chưa xác định có thể bị lây không, y cũng không dám lại gần quá.
Mà trong khoảng thời gian này, trên internet đã đăng tin liên quan đến chuyện này, Phó Nam ngồi trước máy tính xem tin tức khẩn cấp chỉ có hình ảnh và chữ viết, sắc mặt trắng bệch.
Từ chiều tới giờ, ở Vân thành chỗ Phó Nam đã có liên tiếp mấy người không ngừng nhập viện, tất cả mọi người đều có bệnh trạng giống nhau như đúc: sốt cao, nôn mửa, đi tả.
Những người này đến từ các nơi trong khắp thành phố, họ phát bệnh đều rất đột ngột, bệnh tình phát triển cực kì nhanh chóng. Rất nhanh, bệnh viện liền phát hiện không đúng, lập tức báo lên trên.
Chính phủ lập tức khởi động dự án khẩn cấp, áp dụng thi hành, tất cả người bệnh chuyển đến bệnh viện truyền nhiễm.
Đáng tiếc, người phát bệnh càng ngày càng nhiều, bệnh viện truyền nhiễm chứa không nổi nữa, càng tệ hơn chính là xuất hiện ca tử vong đầu tiên. Chuyện lớn, bị người trực tiếp đăng lên trên mạng.
Vì thế, lập tức đã có người liên tưởng đến điều này có quan hệ gì với rặng mây đỏ kia hay không. Xem ra, hiện tượng thiên văn vốn đang thu hút tức thì bị thêm mắm dặm muối, càng nóng bỏng hơn.
Chuyện xảy ra đột ngột, bệnh viện chỉ có thể toàn lực cứu giúp, căn bản không có thời gian sức lực đâu mà đi nghiên cứu rốt cuộc là cái gì tạo thành phát bệnh quy mô lớn, truyền mà không lây như vậy. Nhưng mà, cho dù là truyền không lây, yêu cầu hàng đầu vẫn là toàn thành phố chuẩn bị sách lược phòng dịch. ( truyền không lây: ý chỉ bệnh truyền nhiễm trên quy mô rộng nhưng ko lây lan, người bị bệnh không có quan hệ hay tiếp xúc với nhau)
Không phải độc nhất vô nhị, bị rặng mây đỏ chiếu cố không chỉ có mình Vân thành, liên tiếp truyền đến tin tức xấu. Thành thị bùng nổ tật bệnh càng ngày càng nhiều, khiến người người khiếp sợ.
Bùng nổ tật bệnh quy mô lớn này, người não bổ quá độ lập tức liên tưởng đến có phải là virus zombie gì hay không, mà Phó Nam suy nghĩ không khoa trương như vậy thì nghĩ đến dịch SARS những năm trước đây.
Vừa nghĩ đến dịch SARS, còi cảnh sát dưới lầu rú vang, rất nhanh đã có người kéo dây cảnh giới bao bọc xung quanh chung cư.
“Hố cha gì đây!” Nhìn thấy như vậy, Phó Nam rốt cục nhịn không được nhớ lại câu cửa miệng của nữ đồng nghiệp trong văn phòng.
Tình thế biến hóa khiến người ta trở tay không kịp lại hoảng loạn.
Phó Nam không lỗ mãng mà chạy ra ngoài trong thời điểm sống còn này, ai biết những người đang vội vàng chạy đến bên dây cảnh giới kia có bị nhiễm hay không?
Y chỉ lo lắng cúi đầu nhìn xuống cửa sổ.
Những người đó ban đầu rất kích động, nhưng nhanh chóng bị những cảnh sát trang bị đầy đủ súng đạn kia làm sợ hãi cứng người, sau đó có một người trong tay cầm loa nói cái gì đó với đám người, tiếng động dưới lầu quá mức ồn ào, Phó Nam nghe không rõ.
Một lát sau, đám người bị giải tán, một số người mặc đồ phòng hộ kín mít bước vào hàng hiên, phát cho mỗi nhà một quyển sổ tay quản lý tạm thời.
Rất nhanh, Phó Nam được đưa đến tay một quyển sổ ngay trước cửa nhà mình.
Nói là sổ tay, kỳ thật căn bản là mấy tờ giấy được đóng lại thôi, hết sức đơn sơ.
Phó Nam đang cúi đầu nhìn, người mặc đồ phòng hộ đứng trước y ồm ồm hỏi: “Anh tên là gì, trong nhà có mấy người?”
Phó Nam ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt giấu trong chiếc mũ trong suốt nhìn khá quen, hình như là làm việc ở đơn vị hành chính chỗ ngã tư thì phải.
“Tôi tên Phó Nam, trong nhà chỉ có một mình.” Phó Nam khai báo.
Người nọ cầm một cái kẹp giấy các-tông trong tay, bàn tay vụng về mang găng gạch gạch trên giấy.
“Nếu trong nhà đang có khách, nhất định không cần giấu diếm không báo. Nó liên quan đến việc phân phát đồ dùng thức ăn sau này đấy.” Hắn nói.
“A?” Phó Nam trừng lớn mắt, “Các anh phát thức ăn cho chúng tôi à?”
“Đương nhiên, không cho mọi người ra ngoài lại không phát thức ăn, như vậy sao được. Đừng lo, đây là trách nhiệm của nhà nước. Chỉ cần qua kỳ cách ly liền không có việc gì.” người trong đơn vị hành chính trấn an nói.
Người làm việc phát xong sổ tay, xác nhận xong tin tức, xoay người liền đi.
Phó Nam lúc này mới đóng cửa nhìn cuốn sổ tay.
Nội dung trên sổ kỳ thật chính là điều lệ quản lý lâm thời, thí dụ như chưa được sự cho phép không được rời đi, nếu như có chuyện nhất định phải báo cho nhân viên quản lý, một ngày ba bữa thức ăn rau dưa tạm thời sẽ có người cung cấp, cần đồ sinh hoạt gì cũng có thể hỏi xin.
Nói gì thì nói lúc này chung cư bị cách ly, thật sự là vì cư xá này của họ tương đối xui xẻo, tỷ lệ người phát bệnh rất cao. Trừ chung cư ra, còn có những cư xá khác cũng bị phong tỏa.
Vào đêm, Phó Nam biết được càng nhiều thông tin trên diễn đàn của Vân thành.
Nghe nói, lần này trong đám người phát bệnh, trẻ em chưa đến một tuổi chiếm bốn mươi phần trăm, trẻ em chiếm hai mươi phần trăm, người già chiếm ba mươi phần trăm, mà thanh niên chỉ chiếm không đến mười phần trăm.
Nhìn đến đây. Phó Nam mới giật mình.
Các chung cư là hạng mục cải tạo thành thị lớn nhất ở Vân thành, nơi này những hộ từ vùng ngoài chuyển đến chiếm đa số, trong đó phần lớn là nhân viên về hưu, hơn nữa những cụ ông cụ bà này còn giúp chăm cháu hộ, liền khiến tỷ lệ phát bệnh cao đến kì lạ!
Chuyện tới nước này cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngóng trông giải trừ cách ly sớm một chút.
Cũng may tuy bị ngăn không cho ra khỏi nhà nhưng đồ ăn đồ uống trong nhà không lo, còn có TV internet, không đến mức khiến người ta nghẹn điên.
Hai ngày trôi qua, xe cứu thương lại từ chung cư lôi đi mấy xe người bệnh, không khí càng ngày càng khẩn trương, những người chấp hành trông coi cách ly càng nghiêm khắc.
Phó Nam mắt thấy cách ly cũng không biết lúc nào có thể bỏ, chỉ có thể gọi xin phép chủ nhiệm. Đối với trường hợp không thể đối kháng này, chủ nhiệm cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cho y nghỉ dài hạn.
“Ai ~~~ Mình coi như cũng có lời, ít nhất không cần trở về địa ngục tăng ca nha.” Phó Nam tìm thú vui trong cái khổ nghĩ.
Bị cách ly làm cho khẩn trương căng thẳng, chờ đến khi Phó Nam nhớ tới rặng mây đỏ lần nữa, đã phát hiện tình huống của nó lại có biến hóa.
Rặng mây có vẻ càng ngày càng rộng ra.
Chương 4
Ngày thứ năm, Vân thành đổ mưa tầm tã.
Lúc này, khắp phạm vi toàn cầu đều xuất hiện người bệnh sốt cao không lùi, nôn mửa đi tả, cuối cùng khí quan suy kiệt mà chết.
Hiện tại có thể không cần đoán nữa, chuyện này tuyệt đối có liên hệ đến rặng mây đỏ kia.
Rặng mây đỏ khiến loài người sinh bệnh, không có thuốc trị, bị thì chắc chắn phải chết……. những lời đồn này bắt đầu truyền khắp trên internet. Điều này triệt để dẫn phát khủng hoảng, trên đường phần tử bất hợp pháp nhân cơ hội phá phách cướp bóc, cũng có mạt thế luận giả bụng dạ khó lường xúi giục những người đang bi quan tuyệt vọng gia nhập vào cuộc hoan lạc tận thế.
Phó Nam xem những tấm ảnh nhìn thấy là đau lòng trên internet, tâm tình trầm trọng.
Lúc này y bỗng cảm thấy may là bọn họ bị cách ly, bên ngoài có cảnh sát trang bị vũ khí trông coi, những tên điên cuồng đó không có cách nào gây loạn đến chung cư này.
Trải qua vài ngày tìm tòi, Phó Nam rốt cục nắm giữ phương pháp tìm tòi những tin tức nhỏ nhặt không muốn người biết trong biển rộng internet này.
Y nhìn thấy trong một diễn đàn, theo nhân viên tương quan phân tích, rặng mây đỏ dường như có chứa một ít thành phần gây ô nhiễm khí quyển, mà các thành phần này chính là nguyên nhân dẫn đến bùng nổ dịch bệnh quy mô lớn lần này. Sở dĩ nhân số tử vong hiện nay nhiều nhất là người già và trẻ em, là bởi vì hệ thống miễn dịch của người thành niên khỏe hơn một ít so với hai nhóm người trên, nên người phát bệnh không nhiều. Song người đưa ra ngôn luận này cũng không ôm thái độ lạc quan, ông ta nói rằng, chỉ cần ngày nào hiện tượng rặng mây đỏ chưa chấm dứt, thì ngày đó ô nhiễm sẽ lại bước thêm một bước nữa, hệ thống miễn dịch của người thành niên cũng không ngăn cản được loại xâm nhập này…
“Hả?” Phó Nam sửng sốt, y nghi ngờ nhìn màn hình đột nhiên biến hóa trước mắt. Y rõ ràng đang ngồi canh mấy bài viết hot, thế nhưng lúc đang refresh trang web đột nhiên biến mất.
Phó Nam chưa từng gặp tình huống này bao giờ, không khỏi bắt đầu kiểm tra thử nghiệm, nhưng làm thế nào cũng không mở được trang web vừa rồi.
Trong một văn phòng trên cao ốc tại Vân thành, một chàng trai tóc ngắn nhỏ nhắn có khuôn mặt trắng nõn, ngón tay đang bay múa đánh liên tục lên bàn phím.
“Ha ha ha! Lại bị anh đây xử lý thêm một tên!” Cậu hưng phấn hai mắt tỏa sáng, lầm bầm lầu bầu: “Nha? Mi còn dám phản kháng? Lại đến một lần nha!!”
“Vẫn là siêu máy tính dùng sướng nhất, cái lap bé xíu của anh quả là yếu như bún thiu! Quang minh chính đại làm hacker thật quá đã. Không uổng công anh đây quyết định thi làm cảnh sát mà, ha ha!” Chàng trai tóc ngắn đắc ý mừng thầm vì quyết định của mình.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặt đầy mỏi mệt đi đến: “Miêu Gia, công tác quét sạch ngôn luận kích động trên mạng làm thế nào rồi?”
“Sir!” Miêu Gia lập tức sửa lại bộ dáng hi hi ha ha vừa rồi, đứng lên sắc mặt nghiêm túc báo cáo: “Tất cả các trang web có ngôn luận nguy hiểm đều bị tôi đóng cửa, thậm chí địa chỉ của những người này cũng bị tôi tra được.” Cậu quay đầu lấy ra một tấm giấy từ máy in, đưa cho đối phương: “Đây là danh sách địa chỉ.”
Người đàn ông trung niên nhận lấy tấm giấy, chỉ vội nhìn lướt qua một cái, rồi nói với Miêu Gia rằng: “Làm tốt lắm, tiếp tục khống chế khiến môi trường internet an toàn sạch sẽ.”
Miêu Gia thấy cục trưởng cầm thành quả công việc của cậu, lại không có chút ý muốn bắt giữ kẻ nào, không khỏi thất vọng. Đây là đại án đầu tiên đến tay cậu sau khi tốt nghiệp mà.
Cục trưởng tự nhiên thấy được vẻ mặt thất vọng của cậu, chỉ là lực lượng cảnh sát hiện giờ quá thiếu thốn, tất cả mọi người đều đi bắt mấy tên gây hỗn loạn khắp các khu phố rồi. Nếu không phải Miêu Gia _ nhóc cảnh sát internet này tuổi còn quá nhỏ, trừ thành tích về tin tức cùng quản lý an toàn chỉ vừa đạt tiêu chuẩn ra, thể lực bắn súng đều không tốt, thì cả cậu cũng bị kéo đi luôn rồi.
Cục trưởng đương nhiên biết không thể đả kích tính tích cực của cậu, vì thế cổ vũ nói: “Cậu làm rất tốt, hiện tại trên mạng ít đi một ít ngôn luận nguy hiểm, trên đường sẽ ít đi vài phần tử nguy hiểm tham gia quấy nhiễu, xem như cung cấp sự bảo đảm đanh thép cho cảnh viên chúng ta, cố gắng làm việc! Nhóc con, tôi xem trọng cậu đó! Phần danh sách này tôi sẽ cất kỹ, chờ đến khi lực lượng không eo hẹp nữa liền đi bắt giữ họ!”
Miêu Gia tất nhiên biết lời này của cục trưởng chẳng qua là đang dỗ cậu, nhưng cho dù biết đối phương nói chỉ là an ủi, cậu cũng phải theo ý muốn của lãnh đạo mà được an ủi.
Miêu Gia tinh tinh thần thần trả lời: “Giao cho tôi đi! Cam đoan giữ vững internet sạch sẽ! Không cho tên nào thừa cơ hội hết!”
Chẳng qua phạm vi cái tên lên máu gà này tấn công cũng rộng quá, bất kể có ý đồ kích động không, chỉ cần đề cập đến manh mối bất ổn đều bị bóp chết sạch.
Điều này cũng khó trách Phó Nam cố gắng thế nào cũng không đăng nhập được diễn đàn kia.
Cố gắng nửa ngày không có thành quả, Phó Nam không thể không bỏ cuộc, sau đó cảm giác được tiếng kháng nghị nghiêm trọng trong bụng.
Y rời khỏi phòng sách đi vào bếp, từ tủ bát lấy ra bịch rau dưa đã sấy khô, đánh lửa bắt nồi, bỏ một vắt mì vào.
Chờ mì chín, vớt mì ra, lại dùng nước mì trụng mấy miếng rau khô kia, rồi lấy ra bỏ vào bát, mở tủ lạnh múc ra một giá tương ớt, một bát mì rau trộn tương thơm ngát đã hoàn thành.
Tuy độc thân nhiều năm nhưng tài nấu ăn của Phó Nam cũng chẳng ra gì, vẫn luôn duy trì ở mức có thể luộc chín thức ăn, muốn nấu món ngon gì y cũng làm không được.
Một người lười nấu cơm, cũng không kiên nhẫn mua thức ăn, liền trực tiếp đặt hàng qua mạng mấy bịch rau khô, đơn giản dễ làm, thật đúng là bạn đồng hành của trạch nam!
Trong lòng lo lắng bất an, mì trộn tương thơm nức ăn cũng không mùi không vị. Cơm nước xong, cầm bát ném đại vào chậu rửa bát, y lại về phòng sách.
Từ tủ sách lấy ra một cái hộp, mặt Phó Nam lộ vẻ chần chờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, y cuối cùng vẫn mở hộp ra, lấy ra một thứ đen tuyền nhìn như phần cứng di động, cắm vào cáp, nối liền đến máy tính.
Y dọn sạch dấu vết internet và máy tính bàn, mở lap ra, trực tiếp đi vào phần cứng, click vào một phần mềm trong đó.
Trên màn ảnh bắn ra một cửa sổ cùng loại với website, đó là một giao diện đăng nhập. Phó Nam nghiêm túc nhập tên người dùng và mật khẩu vào, rồi enter.
Đăng nhập vào, không khiến y thất vọng, bên trong có một tin nhắn.
Phó Nam kiềm chế không được hưng phấn lên, không thể chờ đợi mở nó ra.
Bên ngoài nguy hiểm! Chú ý bảo vệ mình. Mẹ và ba không sao hết.
Hưng phấn biến thành thất vọng, Phó Nam kinh ngạc nhìn máy tính.
Y đếm tới đếm lui, cũng chỉ có ngắn ngủn mười mấy chữ, tin tức khác không có chút nào.
“Vậy cũng không tồi, thường ngày chỉ có năm mới mới trao đổi một ít tin tức thôi.” Phó Nam an ủi mình như vậy, vốn y cũng chằng ôm hy vọng gì.
Cha mẹ y làm việc quanh năm bên ngoài, nghe nói là một nơi quản lý hết sức nghiêm khắc, trình độ bí mật tương đối cao. Lúc nhỏ y còn đi theo chung, nhưng từ khi y đến tuổi đến trường liền không thể không rời khỏi cha mẹ, dưới sự chăm sóc của bảo mẫu một mình hoàn thành việc học.
Những năm gần đây, chỉ có thể nhận được một ít lời nhắn ít ỏi, muốn trở lại nơi đó hoặc là thăm cha mẹ căn bản không có khả năng. Cũng chỉ có chờ đến cha mẹ về hưu, mới có thể một nhà đoàn tụ.
Thế nhưng lần này hiện tượng rặng mây đỏ đột nhiên xuất hiện, tình huống hiện giờ lại bất ổn, khiến Phó Nam lo lắng an nguy của họ, lúc này mới lấy phần mềm chuyên dụng để liên lạc này ra.
Cho dù là dùng phần mềm này, đa số thời điểm cũng chỉ có thể nhận tin nhắn, trừ phi cha mẹ bên kia cũng đang đăng nhập, thế nhưng chuyện như thế quá hiếm hoi, bọn họ quá bận.
Thương tâm mất mát nói không nên lời, ánh mắt Phó Nam lưu luyến nhìn mười mấy chữ kia.
Ngay lúc này, đèn đỏ trên phần cứng đột nhiên sáng lên, Phó Nam giật bắn, nhanh chóng giật dây cáp ra, cửa sổ hiện thị nháy mắt biến mất.
“Hô ——” Phó Nam thở phào, nhiều năm qua đèn đỏ này lần đầu tiên sáng lên như thế, dọa y nhảy dựng.
Y vừa cất kỹ phần cứng, bên ngoài liền truyền đến tiếng gào rối loạn.
Phó Nam nhanh chóng chạy đến cửa mở ra xem.
“Chúng ta bị từ bỏ! Chúng ta là kẻ bị ruồng bỏ! Tận thế đến! Ha ha ha!” Một người đàn ông vẻ mặt quỷ dị, tinh thần kích động gào to trong hành lang, đập ầm ầm cửa từng nhà.
“Rầm rầm rầm!” Gã đập mạnh vào cánh cửa, cũng không quản người bên trong thế nào chỉ điên cuồng cười to tại đó: “Không người quản chúng ta. Chúng ta tự do!”
“Điên rồi?” Phó Nam há to miệng cứng lưỡi nhìn hành động điên cuồng của gã, mắt thấy gã muốn tới đập cửa nhà mình, Phó Nam nhanh chóng đóng cửa lại.
Quả nhiên không đến mấy giây cửa nhà y cũng bị đập: “Đều đi ra! Cử hành cuộc hoang lạc cuối cùng đi!”
Thẳng đến khi tên điên này gõ hết các phòng của tầng 18, thanh âm kia dần rời đi.
Phó Nam lúc này mới yên tâm, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai, mới mở cửa ra xem.
Người nọ xem ra đã đi rồi, cũng không biết là lên hay xuống lầu nữa.
Lúc này cửa nhà bên cạnh y cũng mở ra, một người phụ nữ tiều tụy rất nhiều vươn đầu ra, nhìn thấy y liền hoảng sợ.
Phó Nam phản xạ có điều kiện căng khóe miệng, bình tĩnh gật đầu với cô.
Người phụ nữ kia miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười một cái, liền muốn lùi về. Phó Nam nhịn không được hỏi: “Xin hỏi, cụ nhà cô thế nào?”
Người kia kinh ngạc liếc nhìn một cái, sau đó thương tâm nói: “Đưa đến bệnh viện không đến một ngày đã qua đời.”
Phó Nam giật mình trước kết quả này, cứ việc xem trên mạng rất nhiều rồi, đi bệnh viện cũng chỉ có thể chờ tin chết, nhưng vẫn nhịn không được khiếp sợ.
Đây chính là ví dụ rõ ràng bên người.
Người phụ nữ kia hiển nhiên không có hứng nói chuyện, nói xong câu đó liền khép cửa lại.
Phó Nam hít một tiếng, trong hành lang im ắng đến lạ thường, khiến cho tiếng thở dài của y vang lên không nhỏ.
Sau đó Phó Nam loáng thoáng nghe thấy tiếng kẹt kẹt mỏng manh của xe lăn điện đang lăn, y ngẩng đầu liếc nhìn cửa đối diện một cái.
Cửa đối diện không chút động tĩnh, không có khuynh hướng mở ra, vì thế Phó Nam cũng chỉ có thể đóng cửa phòng mình lại.
Trong chung cư này, người không ra khỏi cửa một bước như Phó Nam không chỉ một hộ, vì thế chờ khi biết được tin võ cảnh trang bị súng đạn bên ngoài thế nhưng tản đi thì đã chậm hơn người khác một bước.
Điều này cũng không phải điều khiến người ta giật mình nhất. Bởi vì trước đó tầng dưới chót có một hộ lén trốn đi, bị bắt lại, sau đó cổng chung cư này của bọn họ đã bị khóa lại.
Bọn họ hiện giờ, hình như, có vẻ, hẳn là, bị nhốt lại rồi!
Chương 5
Tình huống này quả thực khiến người ta muốn phát điên!
Cách ly có chuẩn bị cùng bị người ta nhốt lại bỏ mặc là hai tình huống khác nhau. Lúc này đã có người như nổi điên đi đập khóa cửa, hòng phá tung cánh cổng bị khóa.
Đáng tiếc cửa bên ngoài bị khóa quá chặt, dưới tình huống không có công cụ chuyên nghiệp, muốn từ bên trong phá ra căn bản không có khả năng.
Lầu một lầu hai đều giăng lưới bảo vệ, thứ chắc chắn kia lúc trước khiến các hộ gia đình vừa lòng bao nhiêu, hiện tại liền tuyệt vọng bất nhiêu.
“Từ lầu ba! Từ cửa sổ lầu ba nối chăn leo xuống!” Có người nói như vậy.
Vì thế đoàn người hoang mang rối loạn không biết làm sao này liền chen chúc lên lầu ba.
Thế nhưng chờ khi họ vào lầu ba mới phát hiện cảnh tượng kinh người, lầu ba nơi nơi đều là máu, một số người nằm ngổn ngang trong hành lang, có mấy nhà cửa nẻo đều mở tung ra. Những người đó đều chết hết, mà hung thủ giết người lại cầm con dao bầu nhỏ máu trong tay thong dong nhàn nhã đứng ở nơi đó.
Phó Nam đứng xa, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người đàn ông gào to như tên điên lúc nãy.
Lúc này hắn tuy không gào thét nữa, nhưng vẻ trầm tĩnh trên gương mặt điên cuồng lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Này… đều là anh làm?” người đề nghị lên lầu ba leo cửa sổ run rẩy nói.
“Chúng giấu người bệnh trong nhà, cũng đừng trách tôi không khách khí với chúng.” Người kia nói.
“Quan Lương Bật anh điên rồi hả?!” Một người biết hắn không thể tin được hô: “Vậy cũng không cần giết hết mọi người chứ!”
“Chúng sớm muộn gì cũng biến thành zombies, zombies sẽ ăn thịt người.” Quan Lương Bật cực kì nghiêm túc nói.
“Nói giỡn hả…” Người nọ cứng họng, cư nhiên vì nguyên nhân như vậy mà giết người à?
“Tôi biết, hiện giờ trong chung cư còn có người bệnh, nếu thành thật giao người ra, như vậy người nhà sẽ không bị thương tổn.” Quan Lương Bật lộ ra nụ cười nguy hiểm điên cuồng.
“Giao ra làm cái gì? … Anh còn muốn giết người?” Người nọ cả kinh kêu lên.
“Tôi chỉ vì an toàn của mọi người thôi.” Hắn không hiểu nhìn người nọ, hình như không rõ có gì không đúng: “Như vậy chúng ta sẽ không bị zombies cắn a.”
“Anh thật sự điên rồi! Căn bản không có người sẽ biến thành zombies!” người đề nghị leo cửa sổ không thể nhịn được quát: “Bọn họ chẳng qua là bị bệnh thôi!”
“Tôi biết! Chúng bị bệnh phát sốt chết đi rồi liền biến thành zombies, cho nên phải thừa lúc chúng còn chưa biến thành thứ đó mà ra tay! Bất quá nếu bệnh chết cũng không sao, chỉ cần chặt thi thể thành vài đoạn liền ổn!” Quan Lương Bật thề son thề sắt nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn của mọi người, chỉ cần các người ngoan ngoãn phối hợp với tôi.”
Ai dám phối hợp với hắn!
Đây rõ ràng là một tên điên bị hoang tưởng đắm chìm trong thế giới của chính mình!
Năm 2012 lúc còn tung tin đồn nhảm tận thế đến cũng không ít kẻ điên giết người khắp nơi, không ngờ trong chung cư của bọn họ cư nhiên cũng có một tên!
Cho dù coi tiểu thuyết quá nhiều, xem phim quá nhiều, người bình thường cũng sẽ không cho rằng virus chưa rõ này nhất định là virus zombies, nếu thật là cái thứ đó, hiện tại bệnh viện đã sớm thất thủ rồi chứ!
Đối mặt một tên hoang tưởng tinh thần không bình thường, đoàn người tay không tấc sắt cũng không dám lấy thân phạm hiểm, chỉ có thể lựa chọn tạm thời lui bước.
“Đều về nhà của mình hết đi.” Cái tên gọi là Quan Lương Bật kia nói: “Kêu người trong nhà khóa cửa kĩ càng, sau đó đàn ông đều cầm vũ khí lên, dao bếp gậy gộc đều được, phải giữ vững phòng thủ!”
Để lại một quả bom bất định như vậy ở đó, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nguy hiểm đến sinh mệnh của mọi người.
Phó Nam về đến nhà, tìm kiếm vũ khí tiện tay khắp nơi, tìm tới tìm lui cũng chỉ có thể rút dao cắt dưa hấu trong bếp ra. Khoa tay múa chân hai cái, nhìn nhìn tay chân gầy nhom của mình, Phó Nam vẫn cố lấy dũng khí ra cửa.
Lúc này y cũng không dám đi thang máy, những người đó phân tán về các tầng ai biết chừng nào mới đến lầu ba!
Phó Nam ngừng thở, thận trọng xuống lầu ba, y từ lối thoát hiểm nhìn ra bên ngoài, nhưng không nhìn thấy bóng Quan Lương Bật.
Không biết hắn ta đi đâu rồi, Phó Nam không dám một mình đi hành lang lầu ba, chỉ có thể quay về đường cũ.
Biết rõ một tên sát thủ tâm thần đang đứng ở đâu sẽ làm người ta cảm thấy an toàn hơn nhiều. Hiện tại sát thủ kia không biết đi nơi nào, lại khiến lòng người càng thêm luống cuống.
Phó Nam bởi vì tinh thần quá khẩn trương và buộc chặt, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cả y cũng có thể nghe thấy tiếng thở ồ ồ của mình.
Trong cầu thang không có người, y lại cảm thấy như phía sau có quỷ đang đuổi theo, không thể không tăng tốc độ lên.
“Sao chỉ có mình anh thế này?” Một tiếng nói thình lình vang lên.
“A!” Phó Nam sợ hãi la lên một tiếng.
“Làm gì mà sợ dữ vậy!” Người nọ tức giận nói.
“Thì ra là anh.” Phó Nam hư thoát nhìn người đàn ông đề nghị leo cửa sổ kia.
“Chỉ có mình anh, những người khác đâu?” Người nọ trong tay mang theo một côn dài cột một con dao cắt hoa quả trên đỉnh.
“Tôi không biết, không phát hiện những người khác.” Phó Nam lau mồ hôi.
“Một đám nhát gan! Nhất định là không dám đi ra.” Người nọ nhổ xuống một cái, khinh thường nói: “Chúng ta tự đi đi!”
“Chỉ hai người chúng ta? Không tốt lắm đâu?” Phó Nam lúc nãy cảm thấy nhiều người hệ số an toàn cao một ít mới dám cầm dao dưa hấu đi ra, giờ biết chỉ có hai người bọn họ. Sức chiến đấu của y thấp như vậy sao dám đi ra chứ.
“Có cần tìm thêm vài người không?”
Người nọ nghĩ nghĩ, đồng ý nói rằng: “Vậy tìm vài người đi!”
“Tôi kêu Vương Tử Bình, ở lầu 7. Anh tên gì?” Hắn vừa lên lầu vừa hỏi.
“Phó Nam, ở lầu 18.” Phó Nam theo sát phía sau hắn.
“Tôi biết người kêu tên thằng kia nằm ở đâu, những người khác tôi thấy lá gan đều bị hù nát ra rồi, phỏng chừng cũng chỉ có người nọ có thể đi.” Vương Tử Bình dẫn y đến một tầng khác.
Chờ đi đến trước cửa một hộ, Vương Tử Bình ấn vang chuông cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền đến một tiếng nói cảnh giác.
“Là tôi, Vương Tử Bình lầu 7.” Vương Tử Bình nói.
Dây bảo vệ bên trong được mở ra, cửa mở.
Trên đầu người nọ đội mũ bảo hộ, cũng không thấy nóng, lại mặc áo lông vào!
“Anh làm sao tìm được đến đây?” Người nọ vươn đầu ra quét một vòng.
“Nửa ngày không thấy người đến, tôi còn tưởng anh cũng không dám đi.” Vương Tử Bình nhìn nhìn trang bị của hắn, gật gật đầu: “Anh làm vậy thật đúng, tốt xấu gì có thể có chút phòng ngự.”
“Tôi đang tìm cái nỏ của tôi!” Người nọ tức giận nói.
“Anh biến bắn tên hả?” Mắt Vương Tử Bình sáng lên.
“Không, đó là vật sưu tầm của tôi, nhưng nhắm ngay có thể một phát bắn chết hắn.” Người nọ giơ cây nỏ trong tay lên.
Cái nỏ nhỏ bé kia đã lên dây, mũi tên sắc bén lóe lên hàn quang.
“Anh tàng trữ hàng cấm hả?” Vương Tử Bình chậc chậc nói: “mũi tên này cũng thật sắc nhọn nha.”
“Đam mê sưu tầm thôi.” Người nọ đi ra dặn dò người trong phòng khóa cửa kỹ càng: “Đi thôi.”
Người nọ võ trang đầy đủ ôm cái nỏ, quay người lại mới phát giác Phó Nam tay cầm dao dưa hấu mặc một bộ quần tây áo sơmi trắng.
“Ối mẹ ơi! Làm tôi sợ nhảy dựng. Anh sao không lên tiếng!” Người nọ trợn mắt trừng.
Phó Nam thật vô tội, y không có cảm giác tồn tại như vậy sao?
Chẳng qua Phó Nam cũng không biết trấn an tâm linh bị dọa chấn kinh của đối phương thế nào, chỉ có thể giương to đôi mắt sau mắt kính ý muốn lấy ánh mắt để giải thích.
Đáng tiếc hình như hiệu quả quá nhỏ, ánh mắt người nọ ngược lại dời đi không dám đối diện với y.
Vương Tử Bình chưa cho bọn họ thời gian giao lưu giới thiệu, giơ ngón tay chỉ người nọ: “Phó Nam, đây là Liêu Khoa. Đi nhanh lên đi.”
“Gấp cái gì, chỉ có ba chúng ta hả?” Liêu Khoa giơ chân bước theo sau Vương Tử Bình.
“Không biết, hiện nay tôi chỉ nhìn thấy Phó Nam.” Vương Tử Bình dẫn đầu đi về hướng lối thoát hiểm.
“Không phát hiện Quan Lương Bật à?” Liêu Khoa mặc áo lông vừa rời khỏi hành lang điều hòa trung ương, liền nóng đến mồ hôi ướt đẫm.
“Không có, tôi cảm giác có gì đó là lạ.” Vương Tử Bình nói. Theo đạo lý, chung cư này của bọn họ có mấy trăm người, không có khả năng chỉ có ba người có lá gan đi thủ tiêu cái gã tinh thần có vấn đề kia chứ?
Vương Tử Bình quay lại nhìn liếc Phó Nam một cái, Phó Nam trả lại một vẻ mặt trầm ổn đạm mạc đủ tính lừa gạt.
Lá gan không nhỏ, nhưng mà yếu quá _ Vương Tử Bình nói thầm.
Ba người đi xuống lầu dưới, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bạch bạch lên lầu.
“Ai ở phía dưới?” Vương Tử Bình từ tay vịn nhìn xuống, lớn tiếng hô một câu.
“Ê! Lỡ là họ Quan thì làm sao?” Liêu Khoa lo lắng hỏi.
Phó Nam dùng sức nắm chặt dao cắt dưa hấu.
“Là tôi, chúng tôi bên này có năm người, là tìm tên điên vừa rồi.” Tiếng của một người truyền đến.
Vương Tử Bình thở phào, lúc này mới cười nói: “Tôi biết mà, không có khả năng chỉ có mấy người chúng tôi.”
“Lên đây đi, chúng ta cùng đi!” Liêu Khoa hô.
Trong chốc lát, liền đi lên năm người, người nào trong tay cũng cầm gậy gộc hoặc dao, đi đầu là một người chừng ba mươi mặc một chiếc áo quân sự.
“Các anh có nhìn thấy tên điên vừa rồi không?” Hắn nhíu mày lông mày, “Chúng tôi tìm ở dưới một lần, không nhìn thấy.”
“Chúng tôi cũng không phát hiện.” Vương Tử Bình nói.
“Phía dưới chúng tôi đã tìm rồi, không có, đang định tìm lên trên đây.” Áo quân sự kia ngẩng đầu nhìn ba người đề nghị: “Đúng lúc gặp các anh, như vậy đi, chúng ta chia hai tổ ra tìm.”
Vương Tử Bình nhìn nhìn năm người đối diện, nhìn lại ba người bên này của mình, mà còn có một Phó Nam thấy một cái liền biết sức chiến đấu không mạnh.
Hắn không khỏi nói: “Vậy đi, nhưng chúng ta bên này ít người quá, các anh chia một người qua đây đi.”
Áo quân sự chần chờ một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, một người phía sau lập tức nói: “Tao qua cho.”
Áo quân sự gật đầu: “Đi đi, mày đi.”
Người này chen lại đây cùng Phó Nam, ba người đứng chung một chỗ.
Vương Tử Bình nhìn nhìn áo quân sự hảo tâm nói: “Vậy chúng tôi đi tìm từ tầng 20 lên, các anh tìm tầng 10-19.”
Áo quân sự sảng khoái gật đầu: “Đi.”
Cứ như vậy song phương mỗi người đi một ngả, bốn người Phó Nam tiếp tục đi lên lầu.
Người đàn ông vừa được chia vào kia mắc một chiếc áo T shirt to màu xanh, hắn nóng cả người ứa mồ hôi, nhìn thấy Liêu Khoa mặc áo lông càng khó có thể chịu đựng.
“Chúng ta đi thang máy đi.” T shirt xanh đề nghị.
“Không được, không thể đi thang máy.” Ai cũng không biết Quan Lương Bật hiện tại chạy tới tầng nào, lỡ đâu thang máy cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hắn đứng ngay cửa, bọn họ liền nguy hiểm.
“Vẫn là dùng thang máy đi, bằng không chỉ cần leo lên 20 tầng thể lực đã tiêu hao quá nhiều, đến lúc đó gặp gã điên kia, làm sao bắt gã đây.” T shirt xanh nói cũng có lý.
Vương Tử Bình chần chờ: “Này…”
Phó Nam nhìn bên này, lại nhìn nhìn người đàn ông đề nghị. Hình như cũng có lý a.
“Nói gì thì nói gã điên chỉ có một mình, bên trên còn hơn mười tầng, tỷ lệ gặp phải gã cũng chỉ chừng 1/10 mà thôi.” T shirt xanh không ngừng cố gắng.
“Tôi không đồng ý. Ai biết có thể đúng lúc gặp phải hay không.” Liêu Khoa ồm ồm nói, nói nóng thì hắn là nóng nhất, nhưng người này rất cẩn thận, tỷ lệ 1/10 cũng không muốn thử.
Thái độ vốn dao động của Vương Tử Bình kiên định lại: “Vẫn là đi cầu thang đi.”
“Tôi không đi cầu thang, quá nóng!” T shirt xanh thấy không thuyết phục được họ, rõ ràng buồn bực: “Các người lá gan nhỏ như vậy thì trốn trong nhà đi! Tôi đi thang máy!”
Nói xong hắn xoay người vào tầng lầu.
“Ai ai ai!” Vương Tử Bình kêu hắn lại không được.
“Mặc kệ hắn ta!” Liêu Khoa tức giận.
“Không được, người này cũng có ý tốt mà.” Vương Tử Bình do dự một chút, nhìn nhìn Liêu Khoa, quay đầu thương lượng với Phó Nam: “Bằng không anh cùng anh ta đi thang máy lên đi.”
Người này quá gầy, chỉ leo lầu thôi đã mệt gần chết. Hơn nữa, chắc không xui vậy đâu…
Phó Nam chần chờ một chút, gật gật đầu, đuổi theo T shirt xanh đã rời khỏi vào trong tầng lầu.
Tai họa buông xuống ngay lúc Phó Nam đang say giấc nồng.
Cho dù là ai mà liên tục tăng ca ba ngày, về đến nhà cũng sẽ ngủ đến tối tăm mặt mày như thế. Tiếng động bình thường không dễ đánh thức y, chỉ có nguy hiểm ảnh hưởng đến sinh mệnh mới khiến hệ thống sinh học tự động phản xạ, hay thường được gọi là: Trực giác dã thú.
Phó Nam đột nhiên bừng tỉnh cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, thế nhưng ánh mắt mờ mịt của y còn chưa duy trì được vài giây, liền nhanh chóng nắm lấy cặp mắt kiếng trên đầu giường đeo vào. Chỉ trong nháy mắt bộ dạng vừa ngốc vừa đần nhìn dễ chọc ghẹo kia liền biến thành một tinh anh ánh mắt sáng quắc.
Tầm mắt khôi phục rõ ràng, đồng tử đột nhiên rụt nhỏ lại. Ngoài cửa sổ, bầu trời như bị ánh lửa thiêu sáng, Phó Nam chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, giật bắn cả người.
Y nhảy bật lên, bất chấp nguyên tắc phải thay áo ngủ ra mặc chiếc sơ mi ngay ngắn rồi mới ra khỏi cửa như thường lệ, mang bừa một đôi dép lê Phó Nam liền chạy ào ra cửa phòng, “Ầm ầm ầm” đập mạnh cửa phòng đối diện.
Ở đối diện phòng y là một người đàn ông độc thân, thường được gọi là anh Ôn, nhưng vì thân thể tàn tật, Phó Nam cũng không trông cậy anh ta có thể mở cửa ngay lúc nghe thấy tiếng động, vì thế liền lớn tiếng gào một câu: “Cháy!!!” Bỏ chạy hướng về phòng tiếp theo.
Liên tiếp một hơi đập cửa mấy căn phòng cùng tầng, Phó Nam nhận lấy không phải nước mắt tri ân, mà là tiếng chửi rủa vang trời.Tiếng mắng y phá giấc mộng đẹp vang lên liên tục, ghê gớm hơn còn có người ân cần thăm hỏi cả nhà của y.
Người tốt bị coi là lòng lang dạ thú, Phó Nam cũng không phải thánh nhân dễ chịu nhục, tính ra y cũng coi như tận tình tận nghĩa lắm rồi. Y xoay người liền muốn từ lối thoát hiểm chạy xuống lầu, cánh cửa căn phòng cuối hành lang đột nhiên mở tung.
Một người đàn ông phía dưới mặc một cái quần tắm biển, trên thân lại chỉ mặc có cái áo thun ba lỗ đi ra, ánh mắt cảnh giác quét qua. Khi nhìn thấy y, nhăn mày, khóe môi hơi căng thả lỏng xuống, phản xạ có điều kiện treo lên nụ cười trào phúng.
Phó Nam cũng khựng người lại, như loài động vật nhỏ bị thiên địch nhắm vào cố xù đống lông mềm chẳng có chút tác dụng phòng vệ lên, lông mày lập tức nhướn lên.
Đường Hải dựa vào khung cửa, lười biếng ngáp một cái. Theo động tác há miệng của hắn, lồng ngực vạm vỡ kia nhô lên lại hạ thấp xuống.
“Hơn nửa đêm không ngủ được, nổi điên cái gì đó? Không biết quấy nhiễu trị an là phạm pháp à?” Hắn há mồm ra chính là gai, thậm chí còn ôm tay, thần thái như đang xem náo nhiệt.
Bộ dạng không nôn nóng này, cho dù là Phó Nam tự biết bình thường giao tiếp không tốt cũng nóng vội, y tức giận nói: “Anh còn thong dong ở đây, không phát hiện cháy nhà hả? Không muốn chết thì nhanh chóng chạy thoát thân đi.”
Chung cư bọn họ ở là cao ốc 32 tầng, Phó Nam ở tầng 18, ngẫm lại ánh lửa đã hắt tới cửa sổ nhà y, cũng sẽ nhanh chóng lan lên đây. Bọn họ ở ngay khúc giữa, lên không được mà xuống cũng không xong, đúng là không dễ chạy thoát thân a.
Phó Nam chỉ biết là lúc xảy ra hoả hoạn, tuyệt đối không thể ngồi thang máy mới tính từ thang bộ chạy xuống.
Đường Hải ánh mắt quái dị nhìn y, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: “Ha ha ha!”
Tiếng cười nhạo rõ ràng này khiến Phó Nam cực kì buồn bực, liền muốn lướt qua cửa nhà hắn đi về phía trước cho xong.
Đường Hải thấy y xụ mặt, cười nhạo thì cười nhạo vẫn mở miệng nói: “Cậu đừng giả khùng nữa, nếu thật là hoả hoạn lúc này cậu hẳn có thể ngửi thấy hoặc nhìn thấy khói rồi. Tòa chung cư này mà có cháy, vậy cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
Phó Nam khựng lại, Đường Hải nói xong câu này, toàn bộ hành lang đều im ắng, rối loạn mới bị y tạo ra hình như cũng bình ổn lại.
Y không nghe thấy tiếng báo cháy, cũng không ngửi thấy chút mùi khói nào.
“Nhưng mà, tôi rõ ràng nhìn thấy ánh lửa đỏ ngoài cửa sổ.” Phó Nam biện bạch nói.
“Cậu ngủ quá hóa đần rồi à?” ánh mắt Đường Hải khinh bỉ nhìn y nói: “Tối không xem thời sự phải không? Chuyên gia nói đó là kỳ cảnh vũ trụ, hiện tượng tự nhiên, sẽ không gây nguy hiểm đến con người.”
Phó Nam lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, mặt y lập tức đỏ bừng lên.
Y đã cảm thấy phản ứng của hàng xóm đều có chút gì đó là lạ, chắc thật sự không phải là hoả hoạn mà là hiện tượng tự nhiên cái tên đáng ghét này nói.
Phó Nam quậy ra trò cười, cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, lại bị cái tên y không ưa này cười nhạo, thật hận mặt đất sao không nứt ra cái kẽ để y lập tức biến mất.
“Cậu em cũng quá dễ hoảng loạn rồi, phần tử trí thức gì kì vậy.” Đường Hải lắc đầu, thở dài nói, đâm mạnh dao cuối cùng vào Phó Nam.
Phó Nam lập tức che mặt mà chạy, nhanh chóng lủi vào nhà mình.
Y sau khi chạy đến cửa, đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
Anh Ôn ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt nghi ngờ nhìn y.
“Xin lỗi, đánh thức anh. Tôi tan tầm quá mệt mỏi trực tiếp ngủ, cũng không coi thời sự. Tự nhiên thấy ánh đỏ ngoài cửa sổ, tôi cứ tưởng là hỏa hoạn.” Phó Nam đẩy cặp mắt kính đang trượt lên một chút, ngại ngùng nói với anh Ôn.
Anh Ôn ngược lại không tức giận, thản nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, liền khép cửa phòng lại.
Trong không gian yên tĩnh, xuyên qua cửa phòng trộm, lắng nghe tiếng “cạch cạch” do xe lăn lăn đi càng ngày càng nhỏ, Phó Nam càng uể oải.
Nhìn y làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Thật sự là ngủ nhiều đến nỗi đần rồi.
Đầu Phó Nam chui vào cái gối sofa, ý đồ muốn đè ngộp chết chính mình nhưng không có kết quả, liền mang một mái tóc càng thêm hỗn độn ngồi dậy.
Sau đó y lại nghĩ đến vẻ mặt khinh bỉ kia của Đường Hải, Phó Nam vỗ vỗ hai má, muốn nổi giận lại không có cớ gì.
Y cúi đầu giật cổ áo ra, nhìn nhìn ngực mình. Mặc dù có thịt nhưng so sánh với cơ bắp rắn chắc của đối phương thì đích thị chỉ là đống thịt nhão.
Y giơ cánh tay lên, nắm chặt nắm đấm, hai con chuột nhỏ xíu trên tay như đang cười nhạo y.
“Ai ——” Phó Nam lại lần nữa bởi vì đối lập mãnh liệt này mà mất mát, chỉ có thể an ủi mình đối phương tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, ít nhất về mặt chỉ số thông minh y ăn đứt hắn.
Lại nói đến y và Đường Hải cùng tầng lầu này, tuy không có thâm cừu đại hận gì, lại nhìn không vừa mắt lẫn nhau.
Nguyên nhân đơn giản, chính là đều từ trên người đối phương nhìn thấy thứ mà mình không đủ, mà đối phương lại quá mức dư thừa.
Nghe nói Đường Hải cả trung học cũng không qua hết liền đi nhập ngũ. Đối với người đã học xong đại học lại tốt nghiệp nghiên cứu sinh như y thấy liền không ưa, lập tức châm chọc khiêu khích.
Đường Hải quá tùy tiện trực tiếp, tuy Phó Nam không tới độ xét nét, nhưng cũng thuộc dạng chú ý bề ngoài.
Một câu thôi, hai bên không hợp.
Mất mát hoàn tất, Phó Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời còn đo đỏ bên ngoài, nhanh chóng đứng lên vào phòng sách mở máy tính, xem tin tức y đã bỏ lỡ.
Mà bên kia, thấy Phó Nam vào cửa, Đường Hải cũng đóng cửa phòng.
Hắn xoay người đi vào phòng trong nhưng không đi ngủ, ngược lại ngồi lên bệ cửa sổ, vẻ mặt chăm chú nhìn rạng mây đỏ ở chân trời kia. Bầu trời hiện vẫn đen kịt, thế mà trong bóng đêm rặng mây kia lại nhuộm đỏ toàn bộ thành phố.
Nhìn điềm xấu này, Đường Hải hừ lạnh một tiếng, hắn không tin lời những chuyên gia học giả ngồi trước TV cực lực trấn an kia.
Hắn cúi đầu, siết chặt nắm đấm đập vào đùi phải của mình, rồi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Không tin thì thế nào, hiện giờ hắn cũng không có cách nào thu hoạch tin tức chân thật.
Một lát sau, hắn lại nghĩ tới Phó Nam. Làm hàng xóm gần hai năm hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ở nhà kia của y. Mặc một bộ áo ngủ mùa hạ bằng lụa, đầu tóc thì lăn ngủ đến nỗi xù lên như ổ quạ.
Cười hì hì vui vẻ Đường Hải nghĩ đến nếu không phải kinh hoảng tới cực điểm thì vị hàng xóm mặc quần áo mà chỉ mặc mỗi loại áo cài nút, mỗi nút nhất định đều phải quy củ nằm y nguyên ở chỗ nó phải nằm. Nếu biết hình tượng vừa rồi của mình nhất định sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết.
Đáng tiếc vừa rồi không mang di động chụp lại được, về sau dùng cái đó cười nhạo y cũng vui. Hắn tiếc hận nghĩ.
Phó Nam cũng không đoán được tâm tư xấu xa của vị hàng xóm, hắn đang lên máy tính xem tin tức và video về rặng mây đỏ nơi chân trời kia.
Rặng mây đỏ này xuất hiện trên bầu trời tối đen vào một giờ trước, cũng chính là khoảng 9h.
Thời điểm đó, Phó Nam đang ngủ, đương nhiên bỏ lỡ thời khắc rung động lòng người đó.
Thế nhưng hiện tại tin tức trên internet truyền đi rất nhanh, dùng công cụ tìm kiếm search một cái, hình ảnh video đầy cả màn hình.
Phó Nam líu lưỡi, sau đó nhấp chuột vào video có số lượt xem nhiều nhất.
Đoạn video này là do người quay dùng di động quay lại, hình ảnh ban đầu dao động liên tục, cũng không biết là do sợ hãi hay hưng phấn, còn có tiếng nói nhao nhao của vài người khác, đang gọi “Xảy ra chuyện gì?” “Cháy?” “Gọi cứu hỏa mau!”, thậm chí còn có người gào lên “Mau nhìn! UFO!!”.
Sau đó màn ảnh ổn định lại, chỉ thấy chân trời xuất hiện một đường tơ đỏ, đỏ đến chói mắt.
Tơ đỏ này chậm rãi mở rộng diện tích, bởi vì biến hóa này quả thật rất lâu, Phó Nam cuối cùng không thể không dùng chuột nhấp cho video đi nhanh hơn, nhìn đến cuối cùng trừ các loại tranh luận ra, tơ đỏ kia chậm rãi biến thành rặng mây đỏ.
Nhìn hết video, Phó Nam lại click video khác, trừ góc độ bất đồng ra, tất cả đều na ná như nhau.
Bình luận phía dưới suy đoán nào cũng có, ban đầu thậm chí có người nghĩ là trò bịp, nhưng đến cuối đoạn video nội dung giống nhau chỉ khác góc độ này càng ngày càng nhiều, bình luận cho rằng là gạt người cũng nhỏ lại.
Vì thế, y lại xem coi thời sự đài truyền hình nói như thế nào.
Phó Nam xem chính là internet trực tiếp, lúc này đã qua giai đoạn rối loạn, chuyên gia ngồi trong sảnh phòng thu miệng lưỡi lưu loát giảng giải một đống từ chuyên ngành về hiện tượng thiên văn khiến người nghe chẳng hiểu gì.
Phó Nam triệt để bị người này bàn đến choáng, cuối cùng hiểu đại khái có lẽ là, rặng mây đỏ này chính là cùng loại với hiện tượng chiết xạ cực quang… đi ha?
Mấy người nhiệt tình thích xem náo nhiệt đều xuống đường ngắm hiện trường, dư lại chính là những người dưới sự trấn an của chuyên gia, an tâm có việc thì làm tiếp. Dù sao những người này hôm sau đều phải đi làm đến trường, nuôi gia đình sống qua ngày linh tinh.
Giống Phó Nam vậy, hôm sau còn phải đi làm, bị choáng váng xong liền tắt máy tính bò lên giường, nghiêng đầu nhìn ánh đỏ ngoài cửa sổ, sau đó quay người đi ngủ.
Dù sao trời có sập cũng có mấy ông lớn hơn chống đỡ mà.
Chương 2
Tuy hôm qua ngủ sớm nhưng do nửa đêm bừng tỉnh, rồi lại xem video hồi lâu, hôm sau Phó Nam thức dậy vẫn cảm thấy căn bản không nghỉ ngơi đủ gì hết.
“Ha a ~~~” há miệng ngáp một cái, Phó Nam tháo kính mắt xuống, chùi chùi khóe mắt.
Lúc này cửa thang máy mở ra, y lấy vận tốc ánh sáng đeo kính vào, mang bộ dạng tinh anh gật đầu chào hỏi người hàng xóm đối diện.
Người nọ cười cười với y, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy nhót trên thang máy.
Phó Nam đương nhiên biết trong mắt của mấy người hàng xóm y là người thế nào.
Dáng vẻ tinh anh, nhã nhặn lễ độ, không dễ tiếp cận.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, rất ít người có thể chủ động gần gũi thân thiện với y.
Điều này khiến Phó Nam thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên đôi khi cũng sẽ hâm mộ không khí náo nhiệt đùa giỡn giữa các đồng nghiệp khác.
Đáng tiếc đeo cái mặt nạ khôn khéo lạnh nhạt này lâu quá rồi, nếu lấy xuống y không còn biết phải sinh tồn thế nào nữa.
Lúc nhỏ đến trường, bởi vì ánh mắt lớn tròn xoe, khuôn mặt lại đáng yêu, Phó Nam được giáo viên khích lệ, được bạn nữ vây quanh nên dẫn đến thường bị tập thể các bạn nam căm thù khi dễ ở những nơi người ta không chú ý tới.
Y là con trai, đương nhiên không thể cùng nữ sinh tay trong tay đi toilet.
Luôn bị bài xích ngoài tiểu đoàn thể, dần dà Phó Nam liền có chút nhát gan, chỉ biết cắm đầu vào học. Thẳng đến khi mắt y bắt đầu cận thị, mang mắt kính lên, không biết thế nào đột nhiên bị mắt phong sắc bén nhập người, liếc đến ai người đó liền héo, y sống cũng đỡ hơn nhiều.
Điểm không tốt chính là cả các bạn nữ cũng không dám lại gần, Phó Nam triệt để thành kẻ cô đơn.
Trải qua hai loại cực đoan được người yêu thương lại bị người cô lập, Phó Nam lại cảm giác rất thoải mái với hình thức độc lai độc vãng, cũng tập mãi thành quen.
Có người không có mắt kính là không tiện, y thì triệt để không biết nên giao tiếp nói chuyện với người khác như thế nào.
Phó Nam đứng trong thang máy, thang máy lên một chút lại ngừng, đi lên không ít người. Im lặng bị đánh tan, những người này không tránh khỏi bắt đầu nghị luận ánh đỏ đêm qua. Phó Nam không cách nào tham gia thảo luận, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Nội dung những người này bàn cũng na ná như tin tức xem trên mạng đêm qua, Phó Nam nghe thấy không có gì mới mẻ cũng không thèm để ý nữa.
Ra thang máy, Phó Nam nhìn thấy Đường Hải ngay lối thoát hiểm trong hành lang.
Khóe miệng Phó Nam run rẩy, tên thần kinh này, không đi thang máy lại đòi đi cầu thang!
Trời nóng hừng hực, Đường Hải mặc quần thường, áo thun ba lỗ, ngậm một điếu thuốc, lắc lư lắc lư đi tới.
Phó Nam phá lệ nhìn không được, không đi cho đàng hoàng được hả trời!
Phó Nam học chính là thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp thì đi làm tại viên thiết kế nội thất, lúc thoải mái thì thoải mái thật, bận lên rồi thì một ngày một đêm phải thiết kế xong.
Gần đây nhận một dự án, người trong văn phòng bọn họ đã làm liên tiếp mấy ngày. Phó Nam tuy ngủ không ngon giấc vẫn giữ vững tinh thần đi làm sớm, bằng không sẽ bỏ dở nửa chừng mất.
Chờ đến công ty, vào văn phòng, phòng làm việc bình thường sớm đã vô cùng náo nhiệt hôm nay lại im ắng đến lạ thường.
Điều này làm Phó Nam rất ngạc nhiên.
Chẳng qua vì hình tượng không dễ tiếp cận của y đã xâm nhập nhân tâm cho nên không có ai có lòng đến báo cho y biết xảy ra chuyện gì.
Vì thế Phó Nam chỉ có thể mượn danh nghĩa pha trà, mấy lần “Đi ngang qua” văn phòng của những người khác, cuối cùng biết được những người này đang làm gì.
Cư nhiên đều không đi làm việc, cả đám đang lén lút lên mạng coi video, websites!
Điều này khiến Phó Nam không thể nào hiểu nổi.
Y không cách nào hiểu nổi cũng đúng thôi, ai kêu khi còn bé bị khi dễ ác quá, không ai dẫn đi chơi. Phó Nam không thể nói là học thành mọt sách, nhưng trừ xem thời sự tạp chí phóng sự ra, mấy cơn lốc văn học đầu não đang hiện hành trên internet y căn bản chưa tiếp xúc qua bao giờ.
Vì thế, tự nhiên là chuyên gia nói cái gì thì tin cái đó, suy nghĩ rất đơn giản!
Nhưng mà những người khác không phải thế a!
Chiến trường tranh luận chân chính không ở không gian ba chiều, không ở đài truyền hình, mà là trên không gian hai chiều internet này. Âm mưu luận, tận thế luận hiện tại đã nổ trời trên internet, diễn đàn trên Weibo đầy các loại ngôn luận xôn xao.
Nhóm chuyên gia bị “Ha hả”[1] vào mặt.
Bộ nghĩ dân chúng là tụi ngu đần dễ lừa thế à!
“Góc chiết xạ nào mà mấy giờ liền đều y như cũ hả! Khí quyển không giãn hả ba?”
“Thấy cái nào ban ngày biến mất, buổi tối xuất hiện không?”
“Hiện tại đã di chuyển đến các quốc gia khác, vậy nó vẫn quay quanh Trái Đất rồi? Khiếu Thú, cậu thấy thế nào?”
…
Mắt thấy mọi người trong văn phòng không có tâm tình làm việc, Phó Nam cũng không thể quá thoát ly quần chúng, vì thế cũng mở máy lên mạng, nhập địa chỉ trang web vừa mới nhìn thấy trên máy tính của đồng nghiệp.
Lúc này mới phát giác tình thế không đơn giản như vậy.
Một khi xuất hiện hiện tượng nhân loại không thể giải thích, các phe phái tà giáo liền ra sức nhảy ra chào hàng các tuyên truyền tận thế, khuyên mọi người mau mau quy y quỳ dưới chân của thần XX. Hơn nữa còn có nhiều kẻ thông thạo tiếng nước ngoài trèo tường ra, đưa lên các trang báo thời sự ở nước ngoài, lập tức lòng người càng thêm hoang mang.
Rõ ràng sáng sớm thức dậy còn tốt đẹp, vừa mở máy tính toàn bộ thế giới đều không ổn.
Phó Nam sầu khổ cau mày nhưng ngay khi có đồng nghiệp đột nhiên đứng lên, phản xạ có điều kiện thân thẳng nhướn mày làm mặt lạnh nhạt.
“… Tôi muốn xin phép ra ngoài một chút.” Nữ đồng nghiệp kia gượng cười nói: “Trong nhà đột nhiên có chút việc gấp… Giúp tôi nói một tiếng với chủ nhiệm.”
Có một người đi đầu, người khác cũng sôi nổi lên, đủ loại cớ bị lấy ra khỏi lồng hấp, chịu đựng ánh mắt sắc như dao của Phó Nam, ngượng ngùng giao trọng trách xin phép cho y, ngay khi y lạnh nhạt gật đầu lập tức rầm rầm chạy sạch.
… Làm cái gì vậy trời? Phó Nam ra vẻ cao minh khoanh tay đứng đó, đặt trên bàn, nhìn cả văn phòng đi hết chỉ dư lại có mình.
Ngay lúc này, chủ nhiệm tiến vào.
“Người đâu? Tiểu Phó, sao cũng chỉ có mình cậu?” Chủ nhiệm kinh ngạc nói.
Phó Nam trấn định đứng lên: “Bọn họ đều xin phép, trong nhà không phải là có việc gấp thì là vợ đột nhiên muốn sinh …”
Nếu là ngày bình thường, ai dám xin phép ngay thời điểm điên cuồng chạy theo dự án này, chủ nhiệm tuyệt đối sẽ giận tím mặt, thế nhưng thông báo chủ nhiệm nhận được trong hội nghị vừa mở xong hôm nay khiến ông không có tâm tư đi so đo nữa.
Ông chỉ thầm mắng vài tiếng, khiển trách mấy người này không tổ chức không kỷ luật, sau đó nhìn Phó Nam lẻ loi đứng đó, vẻ mặt phức tạp: “Tiểu Phó à… Cậu nha, cũng không thể quá thành thật …”
Lời này khiến Phó Nam càng chẳng biết ra sao.
Chủ nhiệm thở dài, nên nói vẫn phải nói, liền tính người nghe cũng chỉ còn lại một người: “Bên trên đó, hiện giờ yêu cầu các đơn vị không cần kinh hoảng, an tâm công tác, phải tin là hiện tượng thiên văn hiện nay xuất hiện sẽ không ảnh hưởng đến dân sinh. Dự trữ trong thành phố rất dư dả, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống cắt nước cắt điện cạn lương thực. Đồng thời cũng yêu cầu nhân viên các cơ quan, không cần gia nhập hàng ngũ tranh mua…”
Chủ nhiệm khô cằn đọc xong thông báo, Phó Nam mới biết những người đó vì cái gì chạy, hóa ra đều chạy ra ngoài tranh mua hàng!
Điều này khiến Phó Nam ngồi không yên, sự tình đã nghiêm trọng đến tình trạng này à?
“Chủ nhiệm? Đó không phải chỉ là vấn đề thiên văn đơn giản thôi à? Sao lại ảnh hưởng đến dân sinh chứ?” Phó Nam nghĩ không rõ.
Chủ nhiệm ý vị sâu sa nói: “Khiến lòng người bất ổn không phải là hiện tượng thiên văn…”
Ý ám chỉ của chủ nhiệm quá mức sâu xa, Phó Nam tỏ vẻ sóng điện não còn chưa nhận được thiệt là đau thương.
Nể mặt Phó Nam chịu một mình ở lại văn phòng, chủ nhiệm từ bi nói: “Bọn họ đều chạy, dư lại mình cậu có khả năng làm gì, cậu cũng về nhà đi.”
“Vậy ngày mai còn tăng ca không?” Phó Nam hỏi.
Ngày mai là thứ bảy. Bình thường lúc có dự án cuối tuần cũng phải tăng ca, hôm nay như vậy, ai biết ngày mai thế nào?
“Thứ hai lại đến đi làm đi.” Nói xong câu đó chủ nhiệm cũng đi, vừa đi còn vừa gọi điện cho bà xã ở nhà, bảo bà nhanh chóng ra ngoài mua sắm đồ đạc đi.
Tuy bên trên đưa ra thông báo cam đoan, nhưng những người này một khi kinh hoảng lên, một ít đồ vật trong thành phố nhất định sẽ cạn kiệt trong một khoảng thời gian, không đề cập tới chuẩn bị trước, nói không chừng đến lúc đó liền không mua được.
Phó Nam hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này.
Lái xe rời khỏi viện thiết kế, trên đường đi Phó Nam nhìn thấy người đi lại rõ ràng nhiều hơn so với ngày thường vào thời điểm này, hơn nữa trong tay đều là bao lớn bao nhỏ.
Y thở dài, cứ như vậy mãi, cho dù có người thật sự hiểu được, cũng sẽ bị không khí này lây nhiễm, làm cho dễ kích động.
Phó Nam tính toán những thứ còn trong nhà, đồ ăn cuối tuần y vừa mua rồi, chỉ còn một thứ, để ngừa bất trắc, y vẫn phải đi siêu thị một chuyến.
Đi vào siêu thị cách nhà gần nhất, bên này đã bị chen lấn chật như nêm cối, Phó Nam không thể không đem xe đậu ở nơi cách đó một con phố rồi xuống xe đi qua.
Trèo non lội suối đi vào siêu thị, Phó Nam còn có chút thấp thỏm, lo rằng thứ y muốn mua không còn.
Chờ y đi vào khu thực phẩm gần như bị dọn sạch, may mắn phát hiện nhân viên đang bổ sung hàng.
Phó Nam không đi tranh cùng những người đó, ngược lại trực tiếp đi tìm nhân viên quầy hàng, bảo cô trực tiếp lấy ra một thùng bánh nhân socola hiệu “Kain” ra từ kho.
Cô nhân viên kia cũng cảm thấy sửng sốt _ người đến đây tranh mua, không mua lương thực gia vị, mà lại trực tiếp mua socola!
Chịu đựng ánh nhìn quái lạ của nhân viên, Phó Nam thiếu chút nữa không kiềm được vẻ mặt, ôm thùng socola liền đi xếp hàng tính tiền.
“Cũng có đàn ông thích ăn socola mà sao ốm tong ốm teo thế ta!” cô bán hàng nói thầm trong bụng, sau đó cô nhìn cái kệ lại bị cướp sạch, than thở một tiếng tiếp tục quay lại kho lấy hàng bổ sung.
Thời tiết thật nóng, người mua hàng lại quá nhiều khiến điều hòa trong siêu thị cứ như để trang trí. Mồ hôi cả người chảy ra đầm đìa, Phó Nam bò lên xe liền mở điều hòa.
Nhìn socola đặt ở vị trí phó điều khiển, Phó Nam dùng khăn lau mồ hôi, cuối cùng cũng không uổng công.
Phó Nam thích ăn socala nhãn hiệu này đã mấy năm rồi.
Đàn ông độc thân đôi khi lười nấu cơm, ở nhà lại phải vẽ thiết kế, để bổ sung năng lượng, Phó Nam liền trực tiếp lấy socola làm đồ ăn vặt.
Ăn đến ăn lui, y cuối cùng cảm thấy socola này ăn ngon, vị không quá đậm, còn mang theo mùi sữa thơm, thành phần dinh dưỡng nhiều hơn một chút so với các loại socola tương tự.
Ôm chiến lợi phẩm, Phó Nam về tới chung cư.
Lúc lên thang máy, bất hạnh gặp phải Đường Hải đang ở đại sảnh.
Hắn đại khái là vừa đi ra ngoài cơm nước xong trở về, khi đi ngang qua y, thấy y ôm thùng socola trong tay, ánh mắt nhìn y hết sức kì lạ.
Phó Nam lập tức cảm thấy ánh mắt này giống y chang cô nhân viên ban nãy, khiến y thật sự khó có thể chống đỡ.
Y thích ăn đồ ngọt thì sao hả!
Chương 3
“Trên thế giới này cũng không có quy định nam không thể thích ăn ngọt, không thể thích ăn socola!” Một mình đứng trong thang máy, Phó Nam buồn bực nói nhỏ.
Đúng vậy, tên thần kinh kia vẫn không đi thang máy mà đi thang bộ!
Thời tiết nóng như vậy, chạy trong lối thoát hiểm cũng không có máy điều hòa, bò lên 18 lầu, hắn cũng không ngại nóng à!
“Gã này không phải có chứng sợ bị giam cầm chứ?” Phó Nam ngạc nhiên trợn to mắt, tự cho là phát hiện ra bí mật của cái tên khiến người ta chán ghét kia.
Phó Nam về đến nhà, đem socola bỏ vào trong tủ lạnh.
Bởi vì sống một mình quanh năm, mỗi lần mua sắm lại mua rất nhiều, tủ lạnh nhà y là loại cực lớn có hai cửa, tiện để y mỗi lần nhồi đầy. Trên cơ bản y một tháng không cần mua sắm hoặc ra ngoài giao tiếp với người khác.
“Mấy thứ này chắc đủ để đối phó đến khi khôi phục bình thường đi.” Phó Nam ngây thơ mà thầm nghĩ.
Hàm ý mơ hồ của chủ nhiệm có lẽ là ám chỉ khả năng sẽ có phần tử nào đó nhân cơ hội gây nên hỗn loạn, đáng tiếc sự tình phát sinh kế tiếp đánh vỡ tất cả mọi suy đoán.
Bởi vì được về nhà sớm, buổi chiều ăn cơm lại ngủ trưa trong chốc lát, buổi tối Phó Nam đang chú ý đến rặng mây đỏ đang từng chút từng chút di động đến phía trên Trung Quốc.
Lúc này, y không chỉ chú ý chuyên đề chuyên mục của đài truyền hình, còn không quên nhớ kĩ địa chỉ trang web hồi sáng nhìn thấy từ máy của đồng nghiệp để chú ý tin tức mới nhất.
Có vài nội dung trong đó, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Mảnh tơ hồng đột nhiên xuất hiện kia chậm rãi mở rộng thành rặng mây đỏ, 24 giờ qua có vẻ yên lặng vờn quanh quỹ đạo Trái Đất, giống như ánh trăng trên bầu trời vậy. Ngày hôm sau cũng tại thời gian đó địa điểm đó nhìn thấy nó lần nữa.
Đây không giống hiện tượng thiên văn bình thường.
Hiện tại mọi người cũng đang bàn tán xôn xao, hoài nghi đây hiện tượng này do con người tạo ra, rất nhiều người suy đoán nó tột cùng là quốc gia nào làm.
Mấy đại quốc gia thực lực mạnh trên thế giới đều có tên trong danh sách, có mấy tên anh hùng bàn phím đầu tiên là hoài nghi nước M lại đưa ra âm mưu gì nữa đây, cũng có luận giả bi quan cho rằng là chính phủ nhà mình chơi dữ quá tạo ra sự cố.
Thời điểm hoảng loạn hiện giờ, yêu cầu có người đi ra đưa cái kết luận, chỉ cần có một kết luận chính xác mới khiến mọi người ngừng suy đoán lung tung, tự mình hù mình.
Phó Nam đang ngồi xổm canh mấy đề tài nóng hổi trên diễn đàn, đột nhiên nghe dưới lầu truyền đến tiếng còi văng vẳng. Y trong lòng giật mình, bay nhanh đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Tới không phải là xe cảnh sát, mà là xe cứu thương.
Người cao tuổi ở nơi này không ít, có lẽ là cụ già nào đó bất hạnh phát bệnh đi? Phó Nam suy đoán.
Thế nhưng tình huống sau đó hết sức dọa người, liên tiếp có người bị xe cứu thương lôi đi.
Trong hành lang cũng ồn ào lên, Phó Nam đẩy đẩy kính mắt, mở cửa ra ngoài nhìn.
Chỉ thấy xung quanh nhà đó đều mở tung, đang ồn ào nhao nhao nói gì đó.
“… Không được! Đi cùng người nhà chỉ có thể một người thôi! … Bây giờ còn chưa xác định có phải bệnh truyền nhiễm hay không, cô hỏi tôi cũng vô dụng…”
Vừa nghe bệnh truyền nhiễm, Phó Nam lập tức trong lòng lộp bộp.
Ngay sau đó hai nhân viên y tế trang bị đầy đủ nâng cáng đi ra, Phó Nam tập trung nhìn vào _ là nhà của cụ ông cách vách.
Lúc này cụ ông sắc mặt xanh lè, mặt vã mồ hôi, bộ dáng như hư thoát hôn mê bất tỉnh.
Theo bên người chính là chủ gia đình nhà họ, lúc này ông ấy sắc mặt trầm trọng, cô vợ bên cạnh ông mặt đầy lo lắng, thường quay đầu lại giục đứa con gái đang học trung học trong nhà nhanh chóng đi vào, hiển nhiên là sợ bị cụ lây bệnh.
Vừa thấy người tới mặc quần áo phòng dịch bệnh tiêu chuẩn, mọi người đều sợ cháng váng. Nếu thật là bệnh truyền nhiễm, bây giờ tránh đi không biết còn kịp không.
Hai vợ chồng tranh đi bệnh viện, đang tranh chấp không ngừng ở đó. Nhân viên y tế giọng điệu nôn nóng nói: “Đừng có lề mề nữa, hiện tại xe cứu thương rất bận, không thời gian lãng phí ở trong này với các người. Anh này đi đi.”
Hắn gật đầu với chủ gia đình, người đàn ông trung niên kia trầm trọng gật gật đầu lại, đi theo hai người.
Cô vợ mắt thấy họ đi vào thang máy, rốt cục nhịn không được bật khóc, con gái của bà nghe tiếng vội chạy ra, bất an hỏi mẹ.
Nghe người vợ kiềm nén bất an và bi thương, trấn an con gái của mình, Phó Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài.
Năng lực giao tiếp vô dụng thật sự bất lực, nhưng lại chưa xác định có thể bị lây không, y cũng không dám lại gần quá.
Mà trong khoảng thời gian này, trên internet đã đăng tin liên quan đến chuyện này, Phó Nam ngồi trước máy tính xem tin tức khẩn cấp chỉ có hình ảnh và chữ viết, sắc mặt trắng bệch.
Từ chiều tới giờ, ở Vân thành chỗ Phó Nam đã có liên tiếp mấy người không ngừng nhập viện, tất cả mọi người đều có bệnh trạng giống nhau như đúc: sốt cao, nôn mửa, đi tả.
Những người này đến từ các nơi trong khắp thành phố, họ phát bệnh đều rất đột ngột, bệnh tình phát triển cực kì nhanh chóng. Rất nhanh, bệnh viện liền phát hiện không đúng, lập tức báo lên trên.
Chính phủ lập tức khởi động dự án khẩn cấp, áp dụng thi hành, tất cả người bệnh chuyển đến bệnh viện truyền nhiễm.
Đáng tiếc, người phát bệnh càng ngày càng nhiều, bệnh viện truyền nhiễm chứa không nổi nữa, càng tệ hơn chính là xuất hiện ca tử vong đầu tiên. Chuyện lớn, bị người trực tiếp đăng lên trên mạng.
Vì thế, lập tức đã có người liên tưởng đến điều này có quan hệ gì với rặng mây đỏ kia hay không. Xem ra, hiện tượng thiên văn vốn đang thu hút tức thì bị thêm mắm dặm muối, càng nóng bỏng hơn.
Chuyện xảy ra đột ngột, bệnh viện chỉ có thể toàn lực cứu giúp, căn bản không có thời gian sức lực đâu mà đi nghiên cứu rốt cuộc là cái gì tạo thành phát bệnh quy mô lớn, truyền mà không lây như vậy. Nhưng mà, cho dù là truyền không lây, yêu cầu hàng đầu vẫn là toàn thành phố chuẩn bị sách lược phòng dịch. ( truyền không lây: ý chỉ bệnh truyền nhiễm trên quy mô rộng nhưng ko lây lan, người bị bệnh không có quan hệ hay tiếp xúc với nhau)
Không phải độc nhất vô nhị, bị rặng mây đỏ chiếu cố không chỉ có mình Vân thành, liên tiếp truyền đến tin tức xấu. Thành thị bùng nổ tật bệnh càng ngày càng nhiều, khiến người người khiếp sợ.
Bùng nổ tật bệnh quy mô lớn này, người não bổ quá độ lập tức liên tưởng đến có phải là virus zombie gì hay không, mà Phó Nam suy nghĩ không khoa trương như vậy thì nghĩ đến dịch SARS những năm trước đây.
Vừa nghĩ đến dịch SARS, còi cảnh sát dưới lầu rú vang, rất nhanh đã có người kéo dây cảnh giới bao bọc xung quanh chung cư.
“Hố cha gì đây!” Nhìn thấy như vậy, Phó Nam rốt cục nhịn không được nhớ lại câu cửa miệng của nữ đồng nghiệp trong văn phòng.
Tình thế biến hóa khiến người ta trở tay không kịp lại hoảng loạn.
Phó Nam không lỗ mãng mà chạy ra ngoài trong thời điểm sống còn này, ai biết những người đang vội vàng chạy đến bên dây cảnh giới kia có bị nhiễm hay không?
Y chỉ lo lắng cúi đầu nhìn xuống cửa sổ.
Những người đó ban đầu rất kích động, nhưng nhanh chóng bị những cảnh sát trang bị đầy đủ súng đạn kia làm sợ hãi cứng người, sau đó có một người trong tay cầm loa nói cái gì đó với đám người, tiếng động dưới lầu quá mức ồn ào, Phó Nam nghe không rõ.
Một lát sau, đám người bị giải tán, một số người mặc đồ phòng hộ kín mít bước vào hàng hiên, phát cho mỗi nhà một quyển sổ tay quản lý tạm thời.
Rất nhanh, Phó Nam được đưa đến tay một quyển sổ ngay trước cửa nhà mình.
Nói là sổ tay, kỳ thật căn bản là mấy tờ giấy được đóng lại thôi, hết sức đơn sơ.
Phó Nam đang cúi đầu nhìn, người mặc đồ phòng hộ đứng trước y ồm ồm hỏi: “Anh tên là gì, trong nhà có mấy người?”
Phó Nam ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt giấu trong chiếc mũ trong suốt nhìn khá quen, hình như là làm việc ở đơn vị hành chính chỗ ngã tư thì phải.
“Tôi tên Phó Nam, trong nhà chỉ có một mình.” Phó Nam khai báo.
Người nọ cầm một cái kẹp giấy các-tông trong tay, bàn tay vụng về mang găng gạch gạch trên giấy.
“Nếu trong nhà đang có khách, nhất định không cần giấu diếm không báo. Nó liên quan đến việc phân phát đồ dùng thức ăn sau này đấy.” Hắn nói.
“A?” Phó Nam trừng lớn mắt, “Các anh phát thức ăn cho chúng tôi à?”
“Đương nhiên, không cho mọi người ra ngoài lại không phát thức ăn, như vậy sao được. Đừng lo, đây là trách nhiệm của nhà nước. Chỉ cần qua kỳ cách ly liền không có việc gì.” người trong đơn vị hành chính trấn an nói.
Người làm việc phát xong sổ tay, xác nhận xong tin tức, xoay người liền đi.
Phó Nam lúc này mới đóng cửa nhìn cuốn sổ tay.
Nội dung trên sổ kỳ thật chính là điều lệ quản lý lâm thời, thí dụ như chưa được sự cho phép không được rời đi, nếu như có chuyện nhất định phải báo cho nhân viên quản lý, một ngày ba bữa thức ăn rau dưa tạm thời sẽ có người cung cấp, cần đồ sinh hoạt gì cũng có thể hỏi xin.
Nói gì thì nói lúc này chung cư bị cách ly, thật sự là vì cư xá này của họ tương đối xui xẻo, tỷ lệ người phát bệnh rất cao. Trừ chung cư ra, còn có những cư xá khác cũng bị phong tỏa.
Vào đêm, Phó Nam biết được càng nhiều thông tin trên diễn đàn của Vân thành.
Nghe nói, lần này trong đám người phát bệnh, trẻ em chưa đến một tuổi chiếm bốn mươi phần trăm, trẻ em chiếm hai mươi phần trăm, người già chiếm ba mươi phần trăm, mà thanh niên chỉ chiếm không đến mười phần trăm.
Nhìn đến đây. Phó Nam mới giật mình.
Các chung cư là hạng mục cải tạo thành thị lớn nhất ở Vân thành, nơi này những hộ từ vùng ngoài chuyển đến chiếm đa số, trong đó phần lớn là nhân viên về hưu, hơn nữa những cụ ông cụ bà này còn giúp chăm cháu hộ, liền khiến tỷ lệ phát bệnh cao đến kì lạ!
Chuyện tới nước này cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ngóng trông giải trừ cách ly sớm một chút.
Cũng may tuy bị ngăn không cho ra khỏi nhà nhưng đồ ăn đồ uống trong nhà không lo, còn có TV internet, không đến mức khiến người ta nghẹn điên.
Hai ngày trôi qua, xe cứu thương lại từ chung cư lôi đi mấy xe người bệnh, không khí càng ngày càng khẩn trương, những người chấp hành trông coi cách ly càng nghiêm khắc.
Phó Nam mắt thấy cách ly cũng không biết lúc nào có thể bỏ, chỉ có thể gọi xin phép chủ nhiệm. Đối với trường hợp không thể đối kháng này, chủ nhiệm cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cho y nghỉ dài hạn.
“Ai ~~~ Mình coi như cũng có lời, ít nhất không cần trở về địa ngục tăng ca nha.” Phó Nam tìm thú vui trong cái khổ nghĩ.
Bị cách ly làm cho khẩn trương căng thẳng, chờ đến khi Phó Nam nhớ tới rặng mây đỏ lần nữa, đã phát hiện tình huống của nó lại có biến hóa.
Rặng mây có vẻ càng ngày càng rộng ra.
Chương 4
Ngày thứ năm, Vân thành đổ mưa tầm tã.
Lúc này, khắp phạm vi toàn cầu đều xuất hiện người bệnh sốt cao không lùi, nôn mửa đi tả, cuối cùng khí quan suy kiệt mà chết.
Hiện tại có thể không cần đoán nữa, chuyện này tuyệt đối có liên hệ đến rặng mây đỏ kia.
Rặng mây đỏ khiến loài người sinh bệnh, không có thuốc trị, bị thì chắc chắn phải chết……. những lời đồn này bắt đầu truyền khắp trên internet. Điều này triệt để dẫn phát khủng hoảng, trên đường phần tử bất hợp pháp nhân cơ hội phá phách cướp bóc, cũng có mạt thế luận giả bụng dạ khó lường xúi giục những người đang bi quan tuyệt vọng gia nhập vào cuộc hoan lạc tận thế.
Phó Nam xem những tấm ảnh nhìn thấy là đau lòng trên internet, tâm tình trầm trọng.
Lúc này y bỗng cảm thấy may là bọn họ bị cách ly, bên ngoài có cảnh sát trang bị vũ khí trông coi, những tên điên cuồng đó không có cách nào gây loạn đến chung cư này.
Trải qua vài ngày tìm tòi, Phó Nam rốt cục nắm giữ phương pháp tìm tòi những tin tức nhỏ nhặt không muốn người biết trong biển rộng internet này.
Y nhìn thấy trong một diễn đàn, theo nhân viên tương quan phân tích, rặng mây đỏ dường như có chứa một ít thành phần gây ô nhiễm khí quyển, mà các thành phần này chính là nguyên nhân dẫn đến bùng nổ dịch bệnh quy mô lớn lần này. Sở dĩ nhân số tử vong hiện nay nhiều nhất là người già và trẻ em, là bởi vì hệ thống miễn dịch của người thành niên khỏe hơn một ít so với hai nhóm người trên, nên người phát bệnh không nhiều. Song người đưa ra ngôn luận này cũng không ôm thái độ lạc quan, ông ta nói rằng, chỉ cần ngày nào hiện tượng rặng mây đỏ chưa chấm dứt, thì ngày đó ô nhiễm sẽ lại bước thêm một bước nữa, hệ thống miễn dịch của người thành niên cũng không ngăn cản được loại xâm nhập này…
“Hả?” Phó Nam sửng sốt, y nghi ngờ nhìn màn hình đột nhiên biến hóa trước mắt. Y rõ ràng đang ngồi canh mấy bài viết hot, thế nhưng lúc đang refresh trang web đột nhiên biến mất.
Phó Nam chưa từng gặp tình huống này bao giờ, không khỏi bắt đầu kiểm tra thử nghiệm, nhưng làm thế nào cũng không mở được trang web vừa rồi.
Trong một văn phòng trên cao ốc tại Vân thành, một chàng trai tóc ngắn nhỏ nhắn có khuôn mặt trắng nõn, ngón tay đang bay múa đánh liên tục lên bàn phím.
“Ha ha ha! Lại bị anh đây xử lý thêm một tên!” Cậu hưng phấn hai mắt tỏa sáng, lầm bầm lầu bầu: “Nha? Mi còn dám phản kháng? Lại đến một lần nha!!”
“Vẫn là siêu máy tính dùng sướng nhất, cái lap bé xíu của anh quả là yếu như bún thiu! Quang minh chính đại làm hacker thật quá đã. Không uổng công anh đây quyết định thi làm cảnh sát mà, ha ha!” Chàng trai tóc ngắn đắc ý mừng thầm vì quyết định của mình.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặt đầy mỏi mệt đi đến: “Miêu Gia, công tác quét sạch ngôn luận kích động trên mạng làm thế nào rồi?”
“Sir!” Miêu Gia lập tức sửa lại bộ dáng hi hi ha ha vừa rồi, đứng lên sắc mặt nghiêm túc báo cáo: “Tất cả các trang web có ngôn luận nguy hiểm đều bị tôi đóng cửa, thậm chí địa chỉ của những người này cũng bị tôi tra được.” Cậu quay đầu lấy ra một tấm giấy từ máy in, đưa cho đối phương: “Đây là danh sách địa chỉ.”
Người đàn ông trung niên nhận lấy tấm giấy, chỉ vội nhìn lướt qua một cái, rồi nói với Miêu Gia rằng: “Làm tốt lắm, tiếp tục khống chế khiến môi trường internet an toàn sạch sẽ.”
Miêu Gia thấy cục trưởng cầm thành quả công việc của cậu, lại không có chút ý muốn bắt giữ kẻ nào, không khỏi thất vọng. Đây là đại án đầu tiên đến tay cậu sau khi tốt nghiệp mà.
Cục trưởng tự nhiên thấy được vẻ mặt thất vọng của cậu, chỉ là lực lượng cảnh sát hiện giờ quá thiếu thốn, tất cả mọi người đều đi bắt mấy tên gây hỗn loạn khắp các khu phố rồi. Nếu không phải Miêu Gia _ nhóc cảnh sát internet này tuổi còn quá nhỏ, trừ thành tích về tin tức cùng quản lý an toàn chỉ vừa đạt tiêu chuẩn ra, thể lực bắn súng đều không tốt, thì cả cậu cũng bị kéo đi luôn rồi.
Cục trưởng đương nhiên biết không thể đả kích tính tích cực của cậu, vì thế cổ vũ nói: “Cậu làm rất tốt, hiện tại trên mạng ít đi một ít ngôn luận nguy hiểm, trên đường sẽ ít đi vài phần tử nguy hiểm tham gia quấy nhiễu, xem như cung cấp sự bảo đảm đanh thép cho cảnh viên chúng ta, cố gắng làm việc! Nhóc con, tôi xem trọng cậu đó! Phần danh sách này tôi sẽ cất kỹ, chờ đến khi lực lượng không eo hẹp nữa liền đi bắt giữ họ!”
Miêu Gia tất nhiên biết lời này của cục trưởng chẳng qua là đang dỗ cậu, nhưng cho dù biết đối phương nói chỉ là an ủi, cậu cũng phải theo ý muốn của lãnh đạo mà được an ủi.
Miêu Gia tinh tinh thần thần trả lời: “Giao cho tôi đi! Cam đoan giữ vững internet sạch sẽ! Không cho tên nào thừa cơ hội hết!”
Chẳng qua phạm vi cái tên lên máu gà này tấn công cũng rộng quá, bất kể có ý đồ kích động không, chỉ cần đề cập đến manh mối bất ổn đều bị bóp chết sạch.
Điều này cũng khó trách Phó Nam cố gắng thế nào cũng không đăng nhập được diễn đàn kia.
Cố gắng nửa ngày không có thành quả, Phó Nam không thể không bỏ cuộc, sau đó cảm giác được tiếng kháng nghị nghiêm trọng trong bụng.
Y rời khỏi phòng sách đi vào bếp, từ tủ bát lấy ra bịch rau dưa đã sấy khô, đánh lửa bắt nồi, bỏ một vắt mì vào.
Chờ mì chín, vớt mì ra, lại dùng nước mì trụng mấy miếng rau khô kia, rồi lấy ra bỏ vào bát, mở tủ lạnh múc ra một giá tương ớt, một bát mì rau trộn tương thơm ngát đã hoàn thành.
Tuy độc thân nhiều năm nhưng tài nấu ăn của Phó Nam cũng chẳng ra gì, vẫn luôn duy trì ở mức có thể luộc chín thức ăn, muốn nấu món ngon gì y cũng làm không được.
Một người lười nấu cơm, cũng không kiên nhẫn mua thức ăn, liền trực tiếp đặt hàng qua mạng mấy bịch rau khô, đơn giản dễ làm, thật đúng là bạn đồng hành của trạch nam!
Trong lòng lo lắng bất an, mì trộn tương thơm nức ăn cũng không mùi không vị. Cơm nước xong, cầm bát ném đại vào chậu rửa bát, y lại về phòng sách.
Từ tủ sách lấy ra một cái hộp, mặt Phó Nam lộ vẻ chần chờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, y cuối cùng vẫn mở hộp ra, lấy ra một thứ đen tuyền nhìn như phần cứng di động, cắm vào cáp, nối liền đến máy tính.
Y dọn sạch dấu vết internet và máy tính bàn, mở lap ra, trực tiếp đi vào phần cứng, click vào một phần mềm trong đó.
Trên màn ảnh bắn ra một cửa sổ cùng loại với website, đó là một giao diện đăng nhập. Phó Nam nghiêm túc nhập tên người dùng và mật khẩu vào, rồi enter.
Đăng nhập vào, không khiến y thất vọng, bên trong có một tin nhắn.
Phó Nam kiềm chế không được hưng phấn lên, không thể chờ đợi mở nó ra.
Bên ngoài nguy hiểm! Chú ý bảo vệ mình. Mẹ và ba không sao hết.
Hưng phấn biến thành thất vọng, Phó Nam kinh ngạc nhìn máy tính.
Y đếm tới đếm lui, cũng chỉ có ngắn ngủn mười mấy chữ, tin tức khác không có chút nào.
“Vậy cũng không tồi, thường ngày chỉ có năm mới mới trao đổi một ít tin tức thôi.” Phó Nam an ủi mình như vậy, vốn y cũng chằng ôm hy vọng gì.
Cha mẹ y làm việc quanh năm bên ngoài, nghe nói là một nơi quản lý hết sức nghiêm khắc, trình độ bí mật tương đối cao. Lúc nhỏ y còn đi theo chung, nhưng từ khi y đến tuổi đến trường liền không thể không rời khỏi cha mẹ, dưới sự chăm sóc của bảo mẫu một mình hoàn thành việc học.
Những năm gần đây, chỉ có thể nhận được một ít lời nhắn ít ỏi, muốn trở lại nơi đó hoặc là thăm cha mẹ căn bản không có khả năng. Cũng chỉ có chờ đến cha mẹ về hưu, mới có thể một nhà đoàn tụ.
Thế nhưng lần này hiện tượng rặng mây đỏ đột nhiên xuất hiện, tình huống hiện giờ lại bất ổn, khiến Phó Nam lo lắng an nguy của họ, lúc này mới lấy phần mềm chuyên dụng để liên lạc này ra.
Cho dù là dùng phần mềm này, đa số thời điểm cũng chỉ có thể nhận tin nhắn, trừ phi cha mẹ bên kia cũng đang đăng nhập, thế nhưng chuyện như thế quá hiếm hoi, bọn họ quá bận.
Thương tâm mất mát nói không nên lời, ánh mắt Phó Nam lưu luyến nhìn mười mấy chữ kia.
Ngay lúc này, đèn đỏ trên phần cứng đột nhiên sáng lên, Phó Nam giật bắn, nhanh chóng giật dây cáp ra, cửa sổ hiện thị nháy mắt biến mất.
“Hô ——” Phó Nam thở phào, nhiều năm qua đèn đỏ này lần đầu tiên sáng lên như thế, dọa y nhảy dựng.
Y vừa cất kỹ phần cứng, bên ngoài liền truyền đến tiếng gào rối loạn.
Phó Nam nhanh chóng chạy đến cửa mở ra xem.
“Chúng ta bị từ bỏ! Chúng ta là kẻ bị ruồng bỏ! Tận thế đến! Ha ha ha!” Một người đàn ông vẻ mặt quỷ dị, tinh thần kích động gào to trong hành lang, đập ầm ầm cửa từng nhà.
“Rầm rầm rầm!” Gã đập mạnh vào cánh cửa, cũng không quản người bên trong thế nào chỉ điên cuồng cười to tại đó: “Không người quản chúng ta. Chúng ta tự do!”
“Điên rồi?” Phó Nam há to miệng cứng lưỡi nhìn hành động điên cuồng của gã, mắt thấy gã muốn tới đập cửa nhà mình, Phó Nam nhanh chóng đóng cửa lại.
Quả nhiên không đến mấy giây cửa nhà y cũng bị đập: “Đều đi ra! Cử hành cuộc hoang lạc cuối cùng đi!”
Thẳng đến khi tên điên này gõ hết các phòng của tầng 18, thanh âm kia dần rời đi.
Phó Nam lúc này mới yên tâm, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai, mới mở cửa ra xem.
Người nọ xem ra đã đi rồi, cũng không biết là lên hay xuống lầu nữa.
Lúc này cửa nhà bên cạnh y cũng mở ra, một người phụ nữ tiều tụy rất nhiều vươn đầu ra, nhìn thấy y liền hoảng sợ.
Phó Nam phản xạ có điều kiện căng khóe miệng, bình tĩnh gật đầu với cô.
Người phụ nữ kia miễn cưỡng nhếch khóe miệng cười một cái, liền muốn lùi về. Phó Nam nhịn không được hỏi: “Xin hỏi, cụ nhà cô thế nào?”
Người kia kinh ngạc liếc nhìn một cái, sau đó thương tâm nói: “Đưa đến bệnh viện không đến một ngày đã qua đời.”
Phó Nam giật mình trước kết quả này, cứ việc xem trên mạng rất nhiều rồi, đi bệnh viện cũng chỉ có thể chờ tin chết, nhưng vẫn nhịn không được khiếp sợ.
Đây chính là ví dụ rõ ràng bên người.
Người phụ nữ kia hiển nhiên không có hứng nói chuyện, nói xong câu đó liền khép cửa lại.
Phó Nam hít một tiếng, trong hành lang im ắng đến lạ thường, khiến cho tiếng thở dài của y vang lên không nhỏ.
Sau đó Phó Nam loáng thoáng nghe thấy tiếng kẹt kẹt mỏng manh của xe lăn điện đang lăn, y ngẩng đầu liếc nhìn cửa đối diện một cái.
Cửa đối diện không chút động tĩnh, không có khuynh hướng mở ra, vì thế Phó Nam cũng chỉ có thể đóng cửa phòng mình lại.
Trong chung cư này, người không ra khỏi cửa một bước như Phó Nam không chỉ một hộ, vì thế chờ khi biết được tin võ cảnh trang bị súng đạn bên ngoài thế nhưng tản đi thì đã chậm hơn người khác một bước.
Điều này cũng không phải điều khiến người ta giật mình nhất. Bởi vì trước đó tầng dưới chót có một hộ lén trốn đi, bị bắt lại, sau đó cổng chung cư này của bọn họ đã bị khóa lại.
Bọn họ hiện giờ, hình như, có vẻ, hẳn là, bị nhốt lại rồi!
Chương 5
Tình huống này quả thực khiến người ta muốn phát điên!
Cách ly có chuẩn bị cùng bị người ta nhốt lại bỏ mặc là hai tình huống khác nhau. Lúc này đã có người như nổi điên đi đập khóa cửa, hòng phá tung cánh cổng bị khóa.
Đáng tiếc cửa bên ngoài bị khóa quá chặt, dưới tình huống không có công cụ chuyên nghiệp, muốn từ bên trong phá ra căn bản không có khả năng.
Lầu một lầu hai đều giăng lưới bảo vệ, thứ chắc chắn kia lúc trước khiến các hộ gia đình vừa lòng bao nhiêu, hiện tại liền tuyệt vọng bất nhiêu.
“Từ lầu ba! Từ cửa sổ lầu ba nối chăn leo xuống!” Có người nói như vậy.
Vì thế đoàn người hoang mang rối loạn không biết làm sao này liền chen chúc lên lầu ba.
Thế nhưng chờ khi họ vào lầu ba mới phát hiện cảnh tượng kinh người, lầu ba nơi nơi đều là máu, một số người nằm ngổn ngang trong hành lang, có mấy nhà cửa nẻo đều mở tung ra. Những người đó đều chết hết, mà hung thủ giết người lại cầm con dao bầu nhỏ máu trong tay thong dong nhàn nhã đứng ở nơi đó.
Phó Nam đứng xa, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là người đàn ông gào to như tên điên lúc nãy.
Lúc này hắn tuy không gào thét nữa, nhưng vẻ trầm tĩnh trên gương mặt điên cuồng lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.
“Này… đều là anh làm?” người đề nghị lên lầu ba leo cửa sổ run rẩy nói.
“Chúng giấu người bệnh trong nhà, cũng đừng trách tôi không khách khí với chúng.” Người kia nói.
“Quan Lương Bật anh điên rồi hả?!” Một người biết hắn không thể tin được hô: “Vậy cũng không cần giết hết mọi người chứ!”
“Chúng sớm muộn gì cũng biến thành zombies, zombies sẽ ăn thịt người.” Quan Lương Bật cực kì nghiêm túc nói.
“Nói giỡn hả…” Người nọ cứng họng, cư nhiên vì nguyên nhân như vậy mà giết người à?
“Tôi biết, hiện giờ trong chung cư còn có người bệnh, nếu thành thật giao người ra, như vậy người nhà sẽ không bị thương tổn.” Quan Lương Bật lộ ra nụ cười nguy hiểm điên cuồng.
“Giao ra làm cái gì? … Anh còn muốn giết người?” Người nọ cả kinh kêu lên.
“Tôi chỉ vì an toàn của mọi người thôi.” Hắn không hiểu nhìn người nọ, hình như không rõ có gì không đúng: “Như vậy chúng ta sẽ không bị zombies cắn a.”
“Anh thật sự điên rồi! Căn bản không có người sẽ biến thành zombies!” người đề nghị leo cửa sổ không thể nhịn được quát: “Bọn họ chẳng qua là bị bệnh thôi!”
“Tôi biết! Chúng bị bệnh phát sốt chết đi rồi liền biến thành zombies, cho nên phải thừa lúc chúng còn chưa biến thành thứ đó mà ra tay! Bất quá nếu bệnh chết cũng không sao, chỉ cần chặt thi thể thành vài đoạn liền ổn!” Quan Lương Bật thề son thề sắt nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ đảm bảo an toàn của mọi người, chỉ cần các người ngoan ngoãn phối hợp với tôi.”
Ai dám phối hợp với hắn!
Đây rõ ràng là một tên điên bị hoang tưởng đắm chìm trong thế giới của chính mình!
Năm 2012 lúc còn tung tin đồn nhảm tận thế đến cũng không ít kẻ điên giết người khắp nơi, không ngờ trong chung cư của bọn họ cư nhiên cũng có một tên!
Cho dù coi tiểu thuyết quá nhiều, xem phim quá nhiều, người bình thường cũng sẽ không cho rằng virus chưa rõ này nhất định là virus zombies, nếu thật là cái thứ đó, hiện tại bệnh viện đã sớm thất thủ rồi chứ!
Đối mặt một tên hoang tưởng tinh thần không bình thường, đoàn người tay không tấc sắt cũng không dám lấy thân phạm hiểm, chỉ có thể lựa chọn tạm thời lui bước.
“Đều về nhà của mình hết đi.” Cái tên gọi là Quan Lương Bật kia nói: “Kêu người trong nhà khóa cửa kĩ càng, sau đó đàn ông đều cầm vũ khí lên, dao bếp gậy gộc đều được, phải giữ vững phòng thủ!”
Để lại một quả bom bất định như vậy ở đó, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nguy hiểm đến sinh mệnh của mọi người.
Phó Nam về đến nhà, tìm kiếm vũ khí tiện tay khắp nơi, tìm tới tìm lui cũng chỉ có thể rút dao cắt dưa hấu trong bếp ra. Khoa tay múa chân hai cái, nhìn nhìn tay chân gầy nhom của mình, Phó Nam vẫn cố lấy dũng khí ra cửa.
Lúc này y cũng không dám đi thang máy, những người đó phân tán về các tầng ai biết chừng nào mới đến lầu ba!
Phó Nam ngừng thở, thận trọng xuống lầu ba, y từ lối thoát hiểm nhìn ra bên ngoài, nhưng không nhìn thấy bóng Quan Lương Bật.
Không biết hắn ta đi đâu rồi, Phó Nam không dám một mình đi hành lang lầu ba, chỉ có thể quay về đường cũ.
Biết rõ một tên sát thủ tâm thần đang đứng ở đâu sẽ làm người ta cảm thấy an toàn hơn nhiều. Hiện tại sát thủ kia không biết đi nơi nào, lại khiến lòng người càng thêm luống cuống.
Phó Nam bởi vì tinh thần quá khẩn trương và buộc chặt, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, cả y cũng có thể nghe thấy tiếng thở ồ ồ của mình.
Trong cầu thang không có người, y lại cảm thấy như phía sau có quỷ đang đuổi theo, không thể không tăng tốc độ lên.
“Sao chỉ có mình anh thế này?” Một tiếng nói thình lình vang lên.
“A!” Phó Nam sợ hãi la lên một tiếng.
“Làm gì mà sợ dữ vậy!” Người nọ tức giận nói.
“Thì ra là anh.” Phó Nam hư thoát nhìn người đàn ông đề nghị leo cửa sổ kia.
“Chỉ có mình anh, những người khác đâu?” Người nọ trong tay mang theo một côn dài cột một con dao cắt hoa quả trên đỉnh.
“Tôi không biết, không phát hiện những người khác.” Phó Nam lau mồ hôi.
“Một đám nhát gan! Nhất định là không dám đi ra.” Người nọ nhổ xuống một cái, khinh thường nói: “Chúng ta tự đi đi!”
“Chỉ hai người chúng ta? Không tốt lắm đâu?” Phó Nam lúc nãy cảm thấy nhiều người hệ số an toàn cao một ít mới dám cầm dao dưa hấu đi ra, giờ biết chỉ có hai người bọn họ. Sức chiến đấu của y thấp như vậy sao dám đi ra chứ.
“Có cần tìm thêm vài người không?”
Người nọ nghĩ nghĩ, đồng ý nói rằng: “Vậy tìm vài người đi!”
“Tôi kêu Vương Tử Bình, ở lầu 7. Anh tên gì?” Hắn vừa lên lầu vừa hỏi.
“Phó Nam, ở lầu 18.” Phó Nam theo sát phía sau hắn.
“Tôi biết người kêu tên thằng kia nằm ở đâu, những người khác tôi thấy lá gan đều bị hù nát ra rồi, phỏng chừng cũng chỉ có người nọ có thể đi.” Vương Tử Bình dẫn y đến một tầng khác.
Chờ đi đến trước cửa một hộ, Vương Tử Bình ấn vang chuông cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền đến một tiếng nói cảnh giác.
“Là tôi, Vương Tử Bình lầu 7.” Vương Tử Bình nói.
Dây bảo vệ bên trong được mở ra, cửa mở.
Trên đầu người nọ đội mũ bảo hộ, cũng không thấy nóng, lại mặc áo lông vào!
“Anh làm sao tìm được đến đây?” Người nọ vươn đầu ra quét một vòng.
“Nửa ngày không thấy người đến, tôi còn tưởng anh cũng không dám đi.” Vương Tử Bình nhìn nhìn trang bị của hắn, gật gật đầu: “Anh làm vậy thật đúng, tốt xấu gì có thể có chút phòng ngự.”
“Tôi đang tìm cái nỏ của tôi!” Người nọ tức giận nói.
“Anh biến bắn tên hả?” Mắt Vương Tử Bình sáng lên.
“Không, đó là vật sưu tầm của tôi, nhưng nhắm ngay có thể một phát bắn chết hắn.” Người nọ giơ cây nỏ trong tay lên.
Cái nỏ nhỏ bé kia đã lên dây, mũi tên sắc bén lóe lên hàn quang.
“Anh tàng trữ hàng cấm hả?” Vương Tử Bình chậc chậc nói: “mũi tên này cũng thật sắc nhọn nha.”
“Đam mê sưu tầm thôi.” Người nọ đi ra dặn dò người trong phòng khóa cửa kỹ càng: “Đi thôi.”
Người nọ võ trang đầy đủ ôm cái nỏ, quay người lại mới phát giác Phó Nam tay cầm dao dưa hấu mặc một bộ quần tây áo sơmi trắng.
“Ối mẹ ơi! Làm tôi sợ nhảy dựng. Anh sao không lên tiếng!” Người nọ trợn mắt trừng.
Phó Nam thật vô tội, y không có cảm giác tồn tại như vậy sao?
Chẳng qua Phó Nam cũng không biết trấn an tâm linh bị dọa chấn kinh của đối phương thế nào, chỉ có thể giương to đôi mắt sau mắt kính ý muốn lấy ánh mắt để giải thích.
Đáng tiếc hình như hiệu quả quá nhỏ, ánh mắt người nọ ngược lại dời đi không dám đối diện với y.
Vương Tử Bình chưa cho bọn họ thời gian giao lưu giới thiệu, giơ ngón tay chỉ người nọ: “Phó Nam, đây là Liêu Khoa. Đi nhanh lên đi.”
“Gấp cái gì, chỉ có ba chúng ta hả?” Liêu Khoa giơ chân bước theo sau Vương Tử Bình.
“Không biết, hiện nay tôi chỉ nhìn thấy Phó Nam.” Vương Tử Bình dẫn đầu đi về hướng lối thoát hiểm.
“Không phát hiện Quan Lương Bật à?” Liêu Khoa mặc áo lông vừa rời khỏi hành lang điều hòa trung ương, liền nóng đến mồ hôi ướt đẫm.
“Không có, tôi cảm giác có gì đó là lạ.” Vương Tử Bình nói. Theo đạo lý, chung cư này của bọn họ có mấy trăm người, không có khả năng chỉ có ba người có lá gan đi thủ tiêu cái gã tinh thần có vấn đề kia chứ?
Vương Tử Bình quay lại nhìn liếc Phó Nam một cái, Phó Nam trả lại một vẻ mặt trầm ổn đạm mạc đủ tính lừa gạt.
Lá gan không nhỏ, nhưng mà yếu quá _ Vương Tử Bình nói thầm.
Ba người đi xuống lầu dưới, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bạch bạch lên lầu.
“Ai ở phía dưới?” Vương Tử Bình từ tay vịn nhìn xuống, lớn tiếng hô một câu.
“Ê! Lỡ là họ Quan thì làm sao?” Liêu Khoa lo lắng hỏi.
Phó Nam dùng sức nắm chặt dao cắt dưa hấu.
“Là tôi, chúng tôi bên này có năm người, là tìm tên điên vừa rồi.” Tiếng của một người truyền đến.
Vương Tử Bình thở phào, lúc này mới cười nói: “Tôi biết mà, không có khả năng chỉ có mấy người chúng tôi.”
“Lên đây đi, chúng ta cùng đi!” Liêu Khoa hô.
Trong chốc lát, liền đi lên năm người, người nào trong tay cũng cầm gậy gộc hoặc dao, đi đầu là một người chừng ba mươi mặc một chiếc áo quân sự.
“Các anh có nhìn thấy tên điên vừa rồi không?” Hắn nhíu mày lông mày, “Chúng tôi tìm ở dưới một lần, không nhìn thấy.”
“Chúng tôi cũng không phát hiện.” Vương Tử Bình nói.
“Phía dưới chúng tôi đã tìm rồi, không có, đang định tìm lên trên đây.” Áo quân sự kia ngẩng đầu nhìn ba người đề nghị: “Đúng lúc gặp các anh, như vậy đi, chúng ta chia hai tổ ra tìm.”
Vương Tử Bình nhìn nhìn năm người đối diện, nhìn lại ba người bên này của mình, mà còn có một Phó Nam thấy một cái liền biết sức chiến đấu không mạnh.
Hắn không khỏi nói: “Vậy đi, nhưng chúng ta bên này ít người quá, các anh chia một người qua đây đi.”
Áo quân sự chần chờ một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, một người phía sau lập tức nói: “Tao qua cho.”
Áo quân sự gật đầu: “Đi đi, mày đi.”
Người này chen lại đây cùng Phó Nam, ba người đứng chung một chỗ.
Vương Tử Bình nhìn nhìn áo quân sự hảo tâm nói: “Vậy chúng tôi đi tìm từ tầng 20 lên, các anh tìm tầng 10-19.”
Áo quân sự sảng khoái gật đầu: “Đi.”
Cứ như vậy song phương mỗi người đi một ngả, bốn người Phó Nam tiếp tục đi lên lầu.
Người đàn ông vừa được chia vào kia mắc một chiếc áo T shirt to màu xanh, hắn nóng cả người ứa mồ hôi, nhìn thấy Liêu Khoa mặc áo lông càng khó có thể chịu đựng.
“Chúng ta đi thang máy đi.” T shirt xanh đề nghị.
“Không được, không thể đi thang máy.” Ai cũng không biết Quan Lương Bật hiện tại chạy tới tầng nào, lỡ đâu thang máy cửa vừa mở ra liền nhìn thấy hắn đứng ngay cửa, bọn họ liền nguy hiểm.
“Vẫn là dùng thang máy đi, bằng không chỉ cần leo lên 20 tầng thể lực đã tiêu hao quá nhiều, đến lúc đó gặp gã điên kia, làm sao bắt gã đây.” T shirt xanh nói cũng có lý.
Vương Tử Bình chần chờ: “Này…”
Phó Nam nhìn bên này, lại nhìn nhìn người đàn ông đề nghị. Hình như cũng có lý a.
“Nói gì thì nói gã điên chỉ có một mình, bên trên còn hơn mười tầng, tỷ lệ gặp phải gã cũng chỉ chừng 1/10 mà thôi.” T shirt xanh không ngừng cố gắng.
“Tôi không đồng ý. Ai biết có thể đúng lúc gặp phải hay không.” Liêu Khoa ồm ồm nói, nói nóng thì hắn là nóng nhất, nhưng người này rất cẩn thận, tỷ lệ 1/10 cũng không muốn thử.
Thái độ vốn dao động của Vương Tử Bình kiên định lại: “Vẫn là đi cầu thang đi.”
“Tôi không đi cầu thang, quá nóng!” T shirt xanh thấy không thuyết phục được họ, rõ ràng buồn bực: “Các người lá gan nhỏ như vậy thì trốn trong nhà đi! Tôi đi thang máy!”
Nói xong hắn xoay người vào tầng lầu.
“Ai ai ai!” Vương Tử Bình kêu hắn lại không được.
“Mặc kệ hắn ta!” Liêu Khoa tức giận.
“Không được, người này cũng có ý tốt mà.” Vương Tử Bình do dự một chút, nhìn nhìn Liêu Khoa, quay đầu thương lượng với Phó Nam: “Bằng không anh cùng anh ta đi thang máy lên đi.”
Người này quá gầy, chỉ leo lầu thôi đã mệt gần chết. Hơn nữa, chắc không xui vậy đâu…
Phó Nam chần chờ một chút, gật gật đầu, đuổi theo T shirt xanh đã rời khỏi vào trong tầng lầu.