-
Chương 189
Ngày xửa ngày xưa, trong thôn nọ có ba huynh đệ Dương gia.
Đại ca tên là Dương Nguyệt.
Nhị ca tên là Dương Phong.
Người nhỏ nhất là Dương Vũ.
Ba huynh đệ mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau.
Ba người thường gọi nhau là A Nguyệt, A Phong và A Vũ.
Ba huynh đệ luôn làm việc nông trong thôn từ sớm đến tối muộn mới về. Bỗng một ngày nọ, sau khi ba người làm nông về, họ phát hiện một ông lão ngất xỉu ngay trước cửa.
“A, chúng ta phải cứu ông ta thôi.” A Nguyệt nói.
“Ừ, phải cứu chứ.” A Phong nói.
“Chúng ta đưa ông lão vào nhà đi.” A Vũ nói.
Thế là ba người mang ông lão kia về và chăm sóc cho ông. Vài ngày sau, ông lão tỉnh dậy, nhờ sự chăm sóc cẩn thận của ba người, cơ thể ông lão mỗi ngày một tốt hơn.
Khi ông lão đã khỏi hoàn toàn, người nói với họ: “Ta là một cao nhân nhưỡng rượu, thấy các ngươi là kỳ tài hiếm gặp nên lão quyết định sẽ thu các ngươi làm đồ đệ.”
Ba người nghe xong, vô cùng vui vẻ. Từ đó, họ bắt đầu học nhưỡng rượu từ ông lão.
Nhưng ông lại không cho họ nhưỡng rượu một mình bao giờ. Ông nói với họ: “Các trò hãy nhớ, các trò chỉ nên nhưỡng rượu cùng nhau, nếu không sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.”
Dần dần, họ càng nhưỡng rượu thành thục hơn, khó tránh khỏi tranh cường hiếu thắng, cảm thấy mình nhưỡng rượu ngon hơn người kia.
Có một ngày, A Vũ và A Phong cãi nhau, đánh cược bằng cách đem rượu mình ủ cho ông lão uống.
Sau khi lão uống xong thì tính mạng lâm nguy.
A Vũ sợ hãi, hét to: “A Phong, A Nguyệt, sư phụ không xong rồi.”
Lúc A Phong và A Nguyệt chạy tới, ông lão đã nói một câu trước khi trút hơi thở cuối cùng: “Ba người các trò đều có tài riêng, nhưng chỉ có ba người hợp lực với nhau mới có thể nhưỡng ra rượu ngon, nếu không chỉ có thể nhưỡng ra rượu để giết người.”
Sau đó, ông lão qua đời.
...
“Hết chưa?” Liễu Hành Vân lau mồ hôi, miễn cưỡng mỉm cười hỏi Mai Vũ đang bình thản, ung dung uống trà.
“Hết rồi, có phải là vô cùng mới mẻ, độc đáo không hả?” Mai Vũ chờ mong nhìn hai nam nhân trước mặt.
Đêm qua nàng không ngủ vì muốn nghĩ ra câu chuyện độc đáo và mới mẻ này đó.
Hoa Tử Nguyệt thiếu chút nữa là ngã nhào ra đất.
Đây là chuyện gì? Nàng đã bịa ra cái gì thế?
Đây là một câu chuyện mơ mơ hồ hồ mà còn không có hồi kết!!!!
Tạ Vãn Phong nhịn không nổi mà trừng to mắt, hỏi nàng: “Xin hỏi, đây là chuyện xưa khủng bố à? Sau đó có khi nào ông lão nửa đêm hiện về và nói với A Vũ, ta có nhưỡng ly rượu, con có muốn thử không?”
Mai Vũ không vui, tên hoa đào họ Tạ này sao cứ chống đối nàng mãi thế.
Bọn họ phải đến Phủ Thành Chủ, người ta chưa chắc sẽ hỏi về chuyện xưa.
Câu chuyện này chỉ là để phòng ngừa thôi mà.
Nàng từng tưởng tượng rằng khi người ta nghe nàng kể đến lúc ông lão chết đi thì chắc chắn họ sẽ đồng tình nói: “Xin lỗi, nhắc tới chuyện không vui của huynh rồi.”
Sau đó nàng sẽ giả vờ ưu sầu, than thở: “Không sao, đều là những chuyện đã qua.”
“Hoa đào chết tiệt, ngươi thì biết cái gì, chuyện của bổn cô nương đương nhiên là rất hay.” Mai Vũ bĩu môi, sau đó đứng dậy, thẳng lưng phát biểu.
“Nhanh chuẩn bị đi, chúng ta phải xuất phát.”
...
Trên đường cái, Mai Vũ giận càng thêm giận.
Nhưng kết quả, câu chuyện nàng bịa ra vẫn bị sửa lại.
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong thành sư huynh của nàng.
Ba người họ là những người nhưỡng rượu đến từ phương Tây.
Tên cũng bị đổi thành Vãn Nguyệt, Vãn Phong, Vãn Vũ.
Mai Vũ vô cùng hoài nghi ý đồ bất lương của hai tên kia.
Sư huynh? Thèm vào! Nàng có sư huynh rồi, không cần thêm hai
Đại ca tên là Dương Nguyệt.
Nhị ca tên là Dương Phong.
Người nhỏ nhất là Dương Vũ.
Ba huynh đệ mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau.
Ba người thường gọi nhau là A Nguyệt, A Phong và A Vũ.
Ba huynh đệ luôn làm việc nông trong thôn từ sớm đến tối muộn mới về. Bỗng một ngày nọ, sau khi ba người làm nông về, họ phát hiện một ông lão ngất xỉu ngay trước cửa.
“A, chúng ta phải cứu ông ta thôi.” A Nguyệt nói.
“Ừ, phải cứu chứ.” A Phong nói.
“Chúng ta đưa ông lão vào nhà đi.” A Vũ nói.
Thế là ba người mang ông lão kia về và chăm sóc cho ông. Vài ngày sau, ông lão tỉnh dậy, nhờ sự chăm sóc cẩn thận của ba người, cơ thể ông lão mỗi ngày một tốt hơn.
Khi ông lão đã khỏi hoàn toàn, người nói với họ: “Ta là một cao nhân nhưỡng rượu, thấy các ngươi là kỳ tài hiếm gặp nên lão quyết định sẽ thu các ngươi làm đồ đệ.”
Ba người nghe xong, vô cùng vui vẻ. Từ đó, họ bắt đầu học nhưỡng rượu từ ông lão.
Nhưng ông lại không cho họ nhưỡng rượu một mình bao giờ. Ông nói với họ: “Các trò hãy nhớ, các trò chỉ nên nhưỡng rượu cùng nhau, nếu không sẽ xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ.”
Dần dần, họ càng nhưỡng rượu thành thục hơn, khó tránh khỏi tranh cường hiếu thắng, cảm thấy mình nhưỡng rượu ngon hơn người kia.
Có một ngày, A Vũ và A Phong cãi nhau, đánh cược bằng cách đem rượu mình ủ cho ông lão uống.
Sau khi lão uống xong thì tính mạng lâm nguy.
A Vũ sợ hãi, hét to: “A Phong, A Nguyệt, sư phụ không xong rồi.”
Lúc A Phong và A Nguyệt chạy tới, ông lão đã nói một câu trước khi trút hơi thở cuối cùng: “Ba người các trò đều có tài riêng, nhưng chỉ có ba người hợp lực với nhau mới có thể nhưỡng ra rượu ngon, nếu không chỉ có thể nhưỡng ra rượu để giết người.”
Sau đó, ông lão qua đời.
...
“Hết chưa?” Liễu Hành Vân lau mồ hôi, miễn cưỡng mỉm cười hỏi Mai Vũ đang bình thản, ung dung uống trà.
“Hết rồi, có phải là vô cùng mới mẻ, độc đáo không hả?” Mai Vũ chờ mong nhìn hai nam nhân trước mặt.
Đêm qua nàng không ngủ vì muốn nghĩ ra câu chuyện độc đáo và mới mẻ này đó.
Hoa Tử Nguyệt thiếu chút nữa là ngã nhào ra đất.
Đây là chuyện gì? Nàng đã bịa ra cái gì thế?
Đây là một câu chuyện mơ mơ hồ hồ mà còn không có hồi kết!!!!
Tạ Vãn Phong nhịn không nổi mà trừng to mắt, hỏi nàng: “Xin hỏi, đây là chuyện xưa khủng bố à? Sau đó có khi nào ông lão nửa đêm hiện về và nói với A Vũ, ta có nhưỡng ly rượu, con có muốn thử không?”
Mai Vũ không vui, tên hoa đào họ Tạ này sao cứ chống đối nàng mãi thế.
Bọn họ phải đến Phủ Thành Chủ, người ta chưa chắc sẽ hỏi về chuyện xưa.
Câu chuyện này chỉ là để phòng ngừa thôi mà.
Nàng từng tưởng tượng rằng khi người ta nghe nàng kể đến lúc ông lão chết đi thì chắc chắn họ sẽ đồng tình nói: “Xin lỗi, nhắc tới chuyện không vui của huynh rồi.”
Sau đó nàng sẽ giả vờ ưu sầu, than thở: “Không sao, đều là những chuyện đã qua.”
“Hoa đào chết tiệt, ngươi thì biết cái gì, chuyện của bổn cô nương đương nhiên là rất hay.” Mai Vũ bĩu môi, sau đó đứng dậy, thẳng lưng phát biểu.
“Nhanh chuẩn bị đi, chúng ta phải xuất phát.”
...
Trên đường cái, Mai Vũ giận càng thêm giận.
Nhưng kết quả, câu chuyện nàng bịa ra vẫn bị sửa lại.
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong thành sư huynh của nàng.
Ba người họ là những người nhưỡng rượu đến từ phương Tây.
Tên cũng bị đổi thành Vãn Nguyệt, Vãn Phong, Vãn Vũ.
Mai Vũ vô cùng hoài nghi ý đồ bất lương của hai tên kia.
Sư huynh? Thèm vào! Nàng có sư huynh rồi, không cần thêm hai