Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Đại môn chậm rãi đóng cửa lại, khi nó vừa khép kín cánh cửa, lầu thứ năm đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang. Chẳng qua, còn không đợi Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thấy được tình hình bên ngoài thì một chút khe hở cũng theo đó mà biến mất.
Hai người thoáng nhìn nhau một cái, ở trong cái nhìn này cũng không có cái cảm giác thân cận gì mà chính là tràn ngập ý chí chiến đầu.
Ở trong các chủng tộc trên thế giới, thường thường chỉ cho phép tồn tại duy nhất một cường giả. Mà Doanh Thừa Phong và Lâm Phong không nghi ngờ chính là những nhân vật kiệt xuất nhất, cho nên bọn họ đều đưa nhau ra làm đối thủ của mình.
Lão nhân nhìn thoáng qua hai người bọn họ, bật cười nói:
- Thiên phú của hai người các ngươi đều rất tốt, nhưng nội tâm thì có chút hơi nhỏ mọn.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong không hẹn mà cùng cúi đầu, làm ra bộ dáng nghe lời dạy dỗ.
Chỉ có điều, trong lòng bọn họ thì không cho là vậy.
Tu vi của hai người ở trong mắt lão nhân gia này không đáng là cái gì.
Cho nên lão nhân gia mới nghĩ hai người bọn họ tranh đấu không có ý nghĩa, thế nhưng nếu ở bên cạnh lão nhân gia cũng đột nhiên xuất hiện một tồn tại cùng đẳng cấp, như vậy bản thân lão còn có thể thản nhiên hay sao?
Lão nhân rung đùi đắc ý nói:
- Các ngươi có biết lão phu vì sao mang bọn ngươi ra ngoài không?
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong hơi giật mình, đồng thời nói:
- Mời tiền bối chỉ điểm.
Lão nhân cười ha hả, nói:
- Kỳ thật hai người các ngươi đều là thiên tài, lão phu vừa nhìn thấy các người thì đã biết. Lần khảo hạch này các ngươi khẳng định đủ năng lực quá quan, hơn nữa còn đạt được danh hiệu Linh Sư. Ha ha..... Cái loại cấp bậc ý chí trùng kích bình thường này đối với các ngươi mà nói thì căn bản không có tác dụng ma luyện, cho nên lão phu mới lấy cớ đem bọn ngươi đi ra ngoài.
Trên mặt hai người đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Nói thật, bọn họ đối với bản thân mình cực kỳ tự tin, bởi vì bọn họ trước đó đã từng rèn và quán linh rất nhiều sư cấp linh khí. Cho dù đối mặt với khảo hạch không rõ ràng, bọn họ cũng nắm chắc trăm phần trăm sẽ vượt qua.
Chẳng qua, trước khi chưa chính thức tham gia khảo hạch, sẽ không có bao nhiêu người biết, mà vị lão nhân này tại sao lại khẳng định như thế?
Phảng phất như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, lão nhân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:
- Các ngươi hẳn là đã gặp qua Linh Trụ đi. Ha ha.... Linh Trụ này chính là một cây trụ tâm linh, có thể ghi lại toàn bộ phản ứng của các ngươi vào bên trên. Thực lực của các ngươi mạnh hay yếu lão phu chỉ cần trong nháy mắt là có thể hiểu được, không có một chút bí mật nào đáng nói.
Sắc mặt hai người thoáng thay đổi, Doanh Thừa Phong thì còn tốt một chút, nhưng vẻ mặt Lâm Phong lại có chút khó tin.
Lâm Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Ngài.... Ngài dựa vào Linh Trụ để biết, hay chỉ nhìn qua....
Lão nhân cười ha hả, nói:
- Lấy thân phận lão phu muốn nhìn thấu hai tên tiểu tử các ngươi làm sao còn cần dùng ngoại vật.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn lần đầu cùng với lão nhân này gặp, lão nhân chỉ thoáng liếc mắt qua đã nhìn thấu thực lực chân chính của hắn.
Cổ họng Lâm Phong thoáng có chút kích thích, tối nghĩa nói:
- Tâm như gương sáng, ngưng thần vi trụ, lão nhân gia ngài không lẽ là...
Lão nhân hơi nhướng mày, vung tay cản lại, nói:
- Đừng lo lắng, lão phu còn không có đạt tới cảnh giới này đâu.
Vẻ mặt Lâm Phong thoáng hơi chút nới lỏng, nhưng lập tức cười khổ nói:
- Lão nhân gia ngài nếu có thể dễ dàng nhìn ra được thực lực vãn bối ẩn giấu, như vậy ngay cả chưa đạt tới thì cũng còn kém không xa.
Lão nhân tựa cười tựa không nói:
- Tiểu tử! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua, dù chỉ kém nửa bước nhưng lại giống như giữa trời và đất sao?
Lâm Phong do dự nửa ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí nói:
- Tiền bối! Vãn bối cảm thấy ngài nhất định có thể bước qua được một bước này.
Lão nhân cười dài, nói:
- Tiểu tử ngươi so với lão phu còn tín tâm hơn a. Hừ. Chẳng qua, ngươi cho dù nói hay đi nữa thì lão phu cũng không nhường cho ngươi đâu.
Lâm Phong ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
- Mong tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt đối không có suy nghĩ đó.
Doanh Thừa Phong ở một bên thoáng nhăn mặt, nhưng trong lòng lại xuất hiện hàn ý nhè nhẹ.
Hắn hiểu Lâm Phong và lão nhân này vừa rồi nói tới một loại cảnh giới, mà loại cảnh giới này dường như có liên quan tới Linh Trụ mà lúc trước bọn họ chứng kiến.
Chẳng lẽ, vị lão nhân cường đại này không ngờ lại đạt tới mức kinh thế hãi tục như vậy? Cũng cường đại tới mức đem tinh thần lực lượng ngưng tụ thành Linh Trụ sao?
Lão nhân khẽ vuốt râu dài, đột nhiên nói:
- Lão phu tuy rằng có thể nhìn ra các ngươi còn ẩn giấu thực lực, cũng có thể cảm giác được phẩm chất ý chí của các ngươi không hề kém. Nhưng vẫn muốn biết cực hạn mà các ngươi có thể thừa nhận, ha ha.... Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời ngưng thần tĩnh khí, hai người liếc mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu trong ánh mắt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
- Tốt. Tốt lắm. Mong là các ngươi có thể kiên trì lâu một chút.... Đi.
Theo tiếng "đi" của lão nhân phát ra, Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời hừ thấp một tiếng, nguyên bản thân hình vốn thẳng thắn như đang nới lỏng lập tức gập xuống. Mặc dù còn chưa tới mức ngã nhào xuống đất, nhưng ở trên mặt hai người đồng thời hiện lên một tia thống khổ cực độ.
Một đạo lực lượng cường đại phảng phất như ngưng tụ thành một quả ngân châm đâm vào thật sâu trong não vực bọn họ, hơn nữa nó còn va chạm lung tung, không kiêng nể bất cứ thứ gì.
Cảm giác thống khổ không thể diễn tả bằng lời, dường như cả cái đầu bọn họ đã vỡ nát, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung. Doanh Thừa Phong ở trong nội tâm không ngừng rên lên những tiếng thống khổ, đây là loại ý chí trùng kích gì? Quả thực chính là khổ hình lợi hại nhất trên thế giới này.
Dưới loại đau nhức tập kích như vậy, thân hình hắn theo bản năng lựa chọn hôn mê để tránh gặp phải loại khảo nghiệm khó tin này.
Chỉ có điều, ở trong nháy mắt hắn hôn mê, khóe mắt hơi liếc về một phía.
Hắn muốn nhìn xem tình huống của Lâm Phong như thế nào.
Nhưng mà, cũng chính bởi vì cái liếc mắt đó đã làm cho tinh thần của Doanh Thừa Phong phải rung động.
Hắn lập tức thấy được tuy rằng Lâm Phong cả người cũng run rẩy, hơn nữa sắc mặt vô cùng dữ tợn, mồ hôi tuôn ra như mưa. Nhưng mà thân thể hắn vẫn đứng run run, cũng không có chút dấu hiệu sắp ngã nào.
Vì thế, tinh thần ý niệm của Doanh Thừa Phong trước khi rơi vào trong trạng thái hôn mê lại lập tức thanh tỉnh.
Không thể thua....
Đây là suy nghĩ duy nhất ở trong đầu hắn lúc này, vô luận là như thế nào thì hắn cũng không muốn thua người khác.
Lực lượng tinh thần sôi trào lên, Doanh Thừa Phong sử dụng chỗ ý chí và lý trí còn lại của mình để điều động loại lực lượng này. Hắn muốn ở trong đầu xây dựng một đạo phòng tuyến vô hình, đem loại tấn công đang phá hoại lung tung trong đầu đuổi ra ngoài.
Sau một lát, một đạo phòng tuyến giống như bức tường xuất hiện ở trong não vực, hơn nữa càng ngày càng dày thêm, dần dần có xu hướng khuếch tán ra ngoài.
- Ồ! Phòng ngự trận đồ.
Vẻ mặt lão nhân thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong, dường như vì biểu hiện của tiểu tử này đã khiến cho lão phải ngạc nhiên.
Không thể tưởng được, dưới tinh thần áp bách và công kích của lão, tiểu tử này không ngờ còn thừa lực để tổ chức tiến hành chống cự.
Hơn nữa, càng làm cho lão nhân cảm thấy bất khả tư nghị chính là, Doanh Thừa Phong xây dựng bức tường phòng ngự chính là đồ án linh văn phòng ngự.
Cũng tức là nói dưới tình huống này, Doanh Thừa Phong không chỉ có thể thu nhận lại một ít tinh thần lực lượng bị đánh tan tiến hành phản kháng, hơn nữa còn ở trong não vực thành lập đồ án linh văn phòng ngự.
Ý chí bực này thì ngay cả với thực lực cường đại như Vũ lão cũng hơi có cảm giác khâm phục.
Phải biết rằng, dưới sự va chạm của tinh thần lực của lão, tinh thần lực của Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đều dễ dàng sụp đổ, đã hoàn toàn vỡ trận.
Người bình thường vào thời điểm chịu thống khổ như thế thì mười phần là tinh thần lực lượng sẽ lập tức tán loạn mà hôn mê.
Cho dù là kẻ cường hãn nhất thì vào thời khắc này cũng chỉ có thể bằng vào ý chí cường đại cắn răng kiên trì, tận khả năng kéo dài thời gian hôn mê của mình.
Đây đã là cực hạn mà tuyệt đại đa số người có thể làm được.
Chính như Lâm Phong lúc này, thân thể hắn không ngừng run rẩy, giống như ở dưới làn da hắn đang có vô số đàn chuột con hoạt động. Hai mắt của hắn mê mang mà vô thần, phỏng chừng trong đầu ngoại trừ suy nghĩ kiên trì ra thì không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa.
Nhưng, Doanh Thừa Phong thì lại khác.
Tuy rằng biểu tình trên mặt hắn không tốt hơn bao nhiêu so với Lâm Phong, nhưng hắn lại đang tổ chức lại lực lượng tinh thần để phòng ngự.
Giống như hai bên thua trận, một bên thì tuy không cam lòng thúc thủ chịu trói cho nên mới quay đầu bỏ chạy, tận lực chạy về phía sau, chỉ cần không bị truy binh chém chết thì bọn họ sẽ không ngừng bỏ trốn.
Một bên bại quân khác lại lựa chọn chống cự, bọn họ thu nạp tàn binh, giống như quả cầu tuyết lăn từ trên núi xuống sẽ càng lúc càng lớn, hơn nữa còn tạo thành một chế độ mới, mong muốn có thể chiến một trận cùng truy binh.
Không nói là hắn không biết tự lượng sức mình, nhưng có thể làm được thế này cũng đã là hơn người khác rất nhiều.
Lão nhân chậm rãi gật đầu, bất quá lão cũng không chút nào thương tiếc, mà gia tăng thêm lực lượng về phía Doanh Thừa Phong.
Ầm....
Trong đầu đột nhiên vang lên vô số tiếng nổ, thân hình Doanh Thừa Phong thoáng lay động vài cái, bức tường phòng ngự mới khổ cực xây lên đã bị đối phương đánh hạ, rất nhanh đã giống như đống giấy bị dập nát.
Đây không phải là làm cho mảnh vỡ văng tung tóe, mà là dập nát, khiến cho chúng thành bột mịn.
Tinh thần lực lượng giữa hai bên có chênh lệch quá lớn, Doanh Thừa Phong tỉ mỉ xây dựng đồ án phòng ngự linh văn tuyệt đối không thể nào chịu được một kích với mức chênh lệch đó.
Giống như một đoàn người xây dựng lên hàng phòng ngự kiên cố vô cùng.
Nhưng khi địch nhân của bọn họ xuất hiện lại chính là trăm vạn đại quân. Trăm vạn đại quân thế tới như nước lũ, ước chừng chỉ cần một phần vãn đã có thể nghiền nát bức tường phòng ngự kia, hơn nữa còn khiến cho nó biến mất chẳng còn chút nào.
Ài.....
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, khi hàng phòng ngự thứ hai vỡ tan, hắn cuối cùng cũng không kiên trì nổi.
Tuy rằng ánh mắt vẫn như trước thấy Lâm Phong không hề ngã, nhưng thân thể không tự chủ được ngã xuống mặt đất.
Ở trước khi hắn hôn mê, trong ánh mắt của hắn còn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Nhưng mà, hắn không biết chính là, ngay khi thân thể của hắn vừa tiếp đất, Lâm Phong cũng trút một hơi gánh nặng, theo đó ngã xuống mặt đất.
Mà khi thân thể Lâm Phong tiếp xúc với mặt đất, thần trí của hắn cũng nhanh chóng rơi vào tay giặc.
Hai người thoáng nhìn nhau một cái, ở trong cái nhìn này cũng không có cái cảm giác thân cận gì mà chính là tràn ngập ý chí chiến đầu.
Ở trong các chủng tộc trên thế giới, thường thường chỉ cho phép tồn tại duy nhất một cường giả. Mà Doanh Thừa Phong và Lâm Phong không nghi ngờ chính là những nhân vật kiệt xuất nhất, cho nên bọn họ đều đưa nhau ra làm đối thủ của mình.
Lão nhân nhìn thoáng qua hai người bọn họ, bật cười nói:
- Thiên phú của hai người các ngươi đều rất tốt, nhưng nội tâm thì có chút hơi nhỏ mọn.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong không hẹn mà cùng cúi đầu, làm ra bộ dáng nghe lời dạy dỗ.
Chỉ có điều, trong lòng bọn họ thì không cho là vậy.
Tu vi của hai người ở trong mắt lão nhân gia này không đáng là cái gì.
Cho nên lão nhân gia mới nghĩ hai người bọn họ tranh đấu không có ý nghĩa, thế nhưng nếu ở bên cạnh lão nhân gia cũng đột nhiên xuất hiện một tồn tại cùng đẳng cấp, như vậy bản thân lão còn có thể thản nhiên hay sao?
Lão nhân rung đùi đắc ý nói:
- Các ngươi có biết lão phu vì sao mang bọn ngươi ra ngoài không?
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong hơi giật mình, đồng thời nói:
- Mời tiền bối chỉ điểm.
Lão nhân cười ha hả, nói:
- Kỳ thật hai người các ngươi đều là thiên tài, lão phu vừa nhìn thấy các người thì đã biết. Lần khảo hạch này các ngươi khẳng định đủ năng lực quá quan, hơn nữa còn đạt được danh hiệu Linh Sư. Ha ha..... Cái loại cấp bậc ý chí trùng kích bình thường này đối với các ngươi mà nói thì căn bản không có tác dụng ma luyện, cho nên lão phu mới lấy cớ đem bọn ngươi đi ra ngoài.
Trên mặt hai người đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.
Nói thật, bọn họ đối với bản thân mình cực kỳ tự tin, bởi vì bọn họ trước đó đã từng rèn và quán linh rất nhiều sư cấp linh khí. Cho dù đối mặt với khảo hạch không rõ ràng, bọn họ cũng nắm chắc trăm phần trăm sẽ vượt qua.
Chẳng qua, trước khi chưa chính thức tham gia khảo hạch, sẽ không có bao nhiêu người biết, mà vị lão nhân này tại sao lại khẳng định như thế?
Phảng phất như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, lão nhân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:
- Các ngươi hẳn là đã gặp qua Linh Trụ đi. Ha ha.... Linh Trụ này chính là một cây trụ tâm linh, có thể ghi lại toàn bộ phản ứng của các ngươi vào bên trên. Thực lực của các ngươi mạnh hay yếu lão phu chỉ cần trong nháy mắt là có thể hiểu được, không có một chút bí mật nào đáng nói.
Sắc mặt hai người thoáng thay đổi, Doanh Thừa Phong thì còn tốt một chút, nhưng vẻ mặt Lâm Phong lại có chút khó tin.
Lâm Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Ngài.... Ngài dựa vào Linh Trụ để biết, hay chỉ nhìn qua....
Lão nhân cười ha hả, nói:
- Lấy thân phận lão phu muốn nhìn thấu hai tên tiểu tử các ngươi làm sao còn cần dùng ngoại vật.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn lần đầu cùng với lão nhân này gặp, lão nhân chỉ thoáng liếc mắt qua đã nhìn thấu thực lực chân chính của hắn.
Cổ họng Lâm Phong thoáng có chút kích thích, tối nghĩa nói:
- Tâm như gương sáng, ngưng thần vi trụ, lão nhân gia ngài không lẽ là...
Lão nhân hơi nhướng mày, vung tay cản lại, nói:
- Đừng lo lắng, lão phu còn không có đạt tới cảnh giới này đâu.
Vẻ mặt Lâm Phong thoáng hơi chút nới lỏng, nhưng lập tức cười khổ nói:
- Lão nhân gia ngài nếu có thể dễ dàng nhìn ra được thực lực vãn bối ẩn giấu, như vậy ngay cả chưa đạt tới thì cũng còn kém không xa.
Lão nhân tựa cười tựa không nói:
- Tiểu tử! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua, dù chỉ kém nửa bước nhưng lại giống như giữa trời và đất sao?
Lâm Phong do dự nửa ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí nói:
- Tiền bối! Vãn bối cảm thấy ngài nhất định có thể bước qua được một bước này.
Lão nhân cười dài, nói:
- Tiểu tử ngươi so với lão phu còn tín tâm hơn a. Hừ. Chẳng qua, ngươi cho dù nói hay đi nữa thì lão phu cũng không nhường cho ngươi đâu.
Lâm Phong ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
- Mong tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt đối không có suy nghĩ đó.
Doanh Thừa Phong ở một bên thoáng nhăn mặt, nhưng trong lòng lại xuất hiện hàn ý nhè nhẹ.
Hắn hiểu Lâm Phong và lão nhân này vừa rồi nói tới một loại cảnh giới, mà loại cảnh giới này dường như có liên quan tới Linh Trụ mà lúc trước bọn họ chứng kiến.
Chẳng lẽ, vị lão nhân cường đại này không ngờ lại đạt tới mức kinh thế hãi tục như vậy? Cũng cường đại tới mức đem tinh thần lực lượng ngưng tụ thành Linh Trụ sao?
Lão nhân khẽ vuốt râu dài, đột nhiên nói:
- Lão phu tuy rằng có thể nhìn ra các ngươi còn ẩn giấu thực lực, cũng có thể cảm giác được phẩm chất ý chí của các ngươi không hề kém. Nhưng vẫn muốn biết cực hạn mà các ngươi có thể thừa nhận, ha ha.... Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời ngưng thần tĩnh khí, hai người liếc mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu trong ánh mắt mãnh liệt hơn bao giờ hết.
- Tốt. Tốt lắm. Mong là các ngươi có thể kiên trì lâu một chút.... Đi.
Theo tiếng "đi" của lão nhân phát ra, Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đồng thời hừ thấp một tiếng, nguyên bản thân hình vốn thẳng thắn như đang nới lỏng lập tức gập xuống. Mặc dù còn chưa tới mức ngã nhào xuống đất, nhưng ở trên mặt hai người đồng thời hiện lên một tia thống khổ cực độ.
Một đạo lực lượng cường đại phảng phất như ngưng tụ thành một quả ngân châm đâm vào thật sâu trong não vực bọn họ, hơn nữa nó còn va chạm lung tung, không kiêng nể bất cứ thứ gì.
Cảm giác thống khổ không thể diễn tả bằng lời, dường như cả cái đầu bọn họ đã vỡ nát, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung. Doanh Thừa Phong ở trong nội tâm không ngừng rên lên những tiếng thống khổ, đây là loại ý chí trùng kích gì? Quả thực chính là khổ hình lợi hại nhất trên thế giới này.
Dưới loại đau nhức tập kích như vậy, thân hình hắn theo bản năng lựa chọn hôn mê để tránh gặp phải loại khảo nghiệm khó tin này.
Chỉ có điều, ở trong nháy mắt hắn hôn mê, khóe mắt hơi liếc về một phía.
Hắn muốn nhìn xem tình huống của Lâm Phong như thế nào.
Nhưng mà, cũng chính bởi vì cái liếc mắt đó đã làm cho tinh thần của Doanh Thừa Phong phải rung động.
Hắn lập tức thấy được tuy rằng Lâm Phong cả người cũng run rẩy, hơn nữa sắc mặt vô cùng dữ tợn, mồ hôi tuôn ra như mưa. Nhưng mà thân thể hắn vẫn đứng run run, cũng không có chút dấu hiệu sắp ngã nào.
Vì thế, tinh thần ý niệm của Doanh Thừa Phong trước khi rơi vào trong trạng thái hôn mê lại lập tức thanh tỉnh.
Không thể thua....
Đây là suy nghĩ duy nhất ở trong đầu hắn lúc này, vô luận là như thế nào thì hắn cũng không muốn thua người khác.
Lực lượng tinh thần sôi trào lên, Doanh Thừa Phong sử dụng chỗ ý chí và lý trí còn lại của mình để điều động loại lực lượng này. Hắn muốn ở trong đầu xây dựng một đạo phòng tuyến vô hình, đem loại tấn công đang phá hoại lung tung trong đầu đuổi ra ngoài.
Sau một lát, một đạo phòng tuyến giống như bức tường xuất hiện ở trong não vực, hơn nữa càng ngày càng dày thêm, dần dần có xu hướng khuếch tán ra ngoài.
- Ồ! Phòng ngự trận đồ.
Vẻ mặt lão nhân thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong, dường như vì biểu hiện của tiểu tử này đã khiến cho lão phải ngạc nhiên.
Không thể tưởng được, dưới tinh thần áp bách và công kích của lão, tiểu tử này không ngờ còn thừa lực để tổ chức tiến hành chống cự.
Hơn nữa, càng làm cho lão nhân cảm thấy bất khả tư nghị chính là, Doanh Thừa Phong xây dựng bức tường phòng ngự chính là đồ án linh văn phòng ngự.
Cũng tức là nói dưới tình huống này, Doanh Thừa Phong không chỉ có thể thu nhận lại một ít tinh thần lực lượng bị đánh tan tiến hành phản kháng, hơn nữa còn ở trong não vực thành lập đồ án linh văn phòng ngự.
Ý chí bực này thì ngay cả với thực lực cường đại như Vũ lão cũng hơi có cảm giác khâm phục.
Phải biết rằng, dưới sự va chạm của tinh thần lực của lão, tinh thần lực của Doanh Thừa Phong và Lâm Phong đều dễ dàng sụp đổ, đã hoàn toàn vỡ trận.
Người bình thường vào thời điểm chịu thống khổ như thế thì mười phần là tinh thần lực lượng sẽ lập tức tán loạn mà hôn mê.
Cho dù là kẻ cường hãn nhất thì vào thời khắc này cũng chỉ có thể bằng vào ý chí cường đại cắn răng kiên trì, tận khả năng kéo dài thời gian hôn mê của mình.
Đây đã là cực hạn mà tuyệt đại đa số người có thể làm được.
Chính như Lâm Phong lúc này, thân thể hắn không ngừng run rẩy, giống như ở dưới làn da hắn đang có vô số đàn chuột con hoạt động. Hai mắt của hắn mê mang mà vô thần, phỏng chừng trong đầu ngoại trừ suy nghĩ kiên trì ra thì không còn bất cứ suy nghĩ nào nữa.
Nhưng, Doanh Thừa Phong thì lại khác.
Tuy rằng biểu tình trên mặt hắn không tốt hơn bao nhiêu so với Lâm Phong, nhưng hắn lại đang tổ chức lại lực lượng tinh thần để phòng ngự.
Giống như hai bên thua trận, một bên thì tuy không cam lòng thúc thủ chịu trói cho nên mới quay đầu bỏ chạy, tận lực chạy về phía sau, chỉ cần không bị truy binh chém chết thì bọn họ sẽ không ngừng bỏ trốn.
Một bên bại quân khác lại lựa chọn chống cự, bọn họ thu nạp tàn binh, giống như quả cầu tuyết lăn từ trên núi xuống sẽ càng lúc càng lớn, hơn nữa còn tạo thành một chế độ mới, mong muốn có thể chiến một trận cùng truy binh.
Không nói là hắn không biết tự lượng sức mình, nhưng có thể làm được thế này cũng đã là hơn người khác rất nhiều.
Lão nhân chậm rãi gật đầu, bất quá lão cũng không chút nào thương tiếc, mà gia tăng thêm lực lượng về phía Doanh Thừa Phong.
Ầm....
Trong đầu đột nhiên vang lên vô số tiếng nổ, thân hình Doanh Thừa Phong thoáng lay động vài cái, bức tường phòng ngự mới khổ cực xây lên đã bị đối phương đánh hạ, rất nhanh đã giống như đống giấy bị dập nát.
Đây không phải là làm cho mảnh vỡ văng tung tóe, mà là dập nát, khiến cho chúng thành bột mịn.
Tinh thần lực lượng giữa hai bên có chênh lệch quá lớn, Doanh Thừa Phong tỉ mỉ xây dựng đồ án phòng ngự linh văn tuyệt đối không thể nào chịu được một kích với mức chênh lệch đó.
Giống như một đoàn người xây dựng lên hàng phòng ngự kiên cố vô cùng.
Nhưng khi địch nhân của bọn họ xuất hiện lại chính là trăm vạn đại quân. Trăm vạn đại quân thế tới như nước lũ, ước chừng chỉ cần một phần vãn đã có thể nghiền nát bức tường phòng ngự kia, hơn nữa còn khiến cho nó biến mất chẳng còn chút nào.
Ài.....
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, khi hàng phòng ngự thứ hai vỡ tan, hắn cuối cùng cũng không kiên trì nổi.
Tuy rằng ánh mắt vẫn như trước thấy Lâm Phong không hề ngã, nhưng thân thể không tự chủ được ngã xuống mặt đất.
Ở trước khi hắn hôn mê, trong ánh mắt của hắn còn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Nhưng mà, hắn không biết chính là, ngay khi thân thể của hắn vừa tiếp đất, Lâm Phong cũng trút một hơi gánh nặng, theo đó ngã xuống mặt đất.
Mà khi thân thể Lâm Phong tiếp xúc với mặt đất, thần trí của hắn cũng nhanh chóng rơi vào tay giặc.