Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 770
Sau khi Doanh Thừa Phong phóng trường kiếm Hàn Băng vào trong lò luyện đan, liền phóng thích ý niệm tinh thần ra ngoài. Tuy nhiên, không phải hắn thảo luận với Khí Linh Đan Lô, mà đang thăm dò trong túi không gian của mình.
Ở trong Động Tiên tổng cộng hắn đã lấy được ba mươi lăm viên đá định vị, không gian mà những viên đá định vị đó liên kết cũng khác nhau.
Viên đá định vị khảm trên áo giáp liên kết với không gian hệ thổ hoang vu. Không gian này có sức mạnh phòng thủ cường hãn, lợi dụng sức mạnh của nó, bộ thánh khí trên người Doanh Thừa Phong có thể chống đỡ cao hơn một bậc, thậm chí là đòn tấn công của cường giả các cấp.
Xét từ góc độ khác, bởi vì Doanh Thừa Phong tương đối sợ chết, cho nên hắn mới lựa chọn cho mình viên đá định vị này.
Không gian mà những viên đá định vị khác liên hệ có thể nói là thiên biến vạn hóa, cho dù có không gian có cùng thuộc tính, nhưng năng lực cụ thể vẫn khác nhau hoàn toàn.
Trong đó, có một không gian tràn ngập hàn ý mãnh liệt. Ở trong đó, dường như băng tuyết bao phủ quanh năm, tầng băng trên mặt đủ để đóng băng ma thú.
Việc Doanh Thừa Phong muốn làm lúc này chính là luyện hóa không gian quỷ dị và trường kiếm Hàn Băng.
Trường kiếm Hàn Băng là thần binh do chính tay hắn đúc luyện, sau khi dung hợp một thanh trường kiếm khác, uy năng hệ băng của nó đã đạt đến mức vô cùng cường đại.
Lại được Doanh Thừa Phong tỉ mỉ đúc luyện và cải tạo, cuối cùng trường kiếm Hàn Băng thăng tiến lên thánh khí, hơn nữa còn có thể tiến tới thánh binh siêu cấp có sức mạnhThiên Kỵ.
Nếu như có thể dung nhập sức mạnh đá định vị, không biết uy năng của thanh kiếm này sẽ tăng lên tới trình độ nào.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng khiến Doanh Thừa Phong kích động.
Ý niệm tinh thần quét qua các viên đá định vị, lập tức hắn tập trung vào mục tiêu của mình.
Ngay sau đó, một viên đá định vị nho nhỏ lóe lên trong hư không, liền bay vào bên trong lò luyện đan.
Quá trình này không có bất kỳ ai nhìn thấy, cho dù là các cường giả cấp Vương, cũng chỉ cảm ứng được dường như ở phía đó có một làn dao động của sức mạnh không gian, mà không nhìn thấy đá định vị.
Cho dù ở trong Thánh Vực, đá định vị cũng là bảo vật quý báu. Nếu để lộ trước mặt người khác, có lẽ cũng không ai dám cướp đoạt, nhưng dù sao cũng sẽ phiền phức.
"Hí..."
Bên trong lò luyện đan trào lên một màn sương trắng, dần dần ngưng tụ thành hình dáng Khí Linh.
Ý niệm của nó truyền tới:
- Hảo tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì thế?
Ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong vang vọng trong lò đan:
- Khí Linh huynh, vừa rồi ta nghĩ ra một ý tưởng, ngươi xem có được không.
Dừng một chút, hắn nói:
- Bên trong trường kiếm Hàn Băng có thế giới hơi nước và thế giới hàn băng, bản chất của nó là chí băng chí hàn. Mà viên đá định vị này lại liên thông với một thế giới băng tuyết.
- Nếu ta có thể dung nhập đá định vị vào trong trường kiếm Hàn Băng, để trường kiếm lợi dụng sức mạnh thế giới băng tuyết. Ha hả, ngươi cảm thấy thế nào?
Khí Linh Đan Lô giật mình kinh hãi, nói:
- Ngươi muốn trực tiếp rèn bán thần khí sao?
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đó là cái gì?
Khí Linh Đan Lô trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi biết, thứ mà thánh khí có thể lợi dụng, cũng chỉ là sức mạnh không gian. Nhưng, cái mà nươi muốn rèn, đã không còn là không gian nữa.
- Không thể nào!
Ở trước mặt Khí Linh, một luồng ý niệm tinh thần tràn ngập ra ngoài, ngưng tụ thành thân hình Doanh Thừa Phong, hắn nói:
- Đá định vị liên kết là một thế giới nhỏ, chẳng lẽ đây không phải là sức mạnh không gian à?
- Đây là không gian, nhưng không phải là không gian bình thường.
Khí Linh Đan Lô rung đùi đắc ý nói.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, nói:
- Nghĩa là sao?
- Không gian này không giống không gian bình thường.
Khí Linh Đan Lô giải thích:
- Một khi ngươi đem không gian của đá định vị và trường kiếm đúc luyện với nhau, vậy thì chẳng khác nào không gian này bị trường kiếm luyện hóa, từ nay về sau sẽ trở thành không gian của khí linh. Ha hả, tất nhiên không còn là không gian bình thường nữa.
Nó dừng lại một chút, ra vẻ thần bí, nói:
- Chúng ta gọi loại không gian này là Linh Vực, một khi tiến vào trong Linh Vực, thì tất cả những gì bên trong đều sẽ biến thành vật sở hữu của Khí Linh.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn chợt hô lên:
- Linh Vực Sơn Hà Đồ?
- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra.
Khí Linh Đan Lô cười ha hả, nói:
- Vì sao những Kỵ Sĩ Vương trăm phương nghìn kế muốn chiếm đoạt Linh Vực Sơn Hà Đồ, tất nhiên là vì vật ấy trợ giúp rất lớn cho việc bọn họ thăng tiến Thần Đạo. Ha hả, thật ra vật ấy cũng coi như là bán thần khí, hơn nữa còn là bán thần khí dạng bản đồ hùng mạnh nhất trong số bán thần khí.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhưng hắn biết rõ, sau khi hắn nắm giữ Linh Vực Sơn Hà Đồ, một khi hắn hiện thân trong đó, có thể phóng thích uy năng kinh thế hãi tục như thế nào.
Như thể nhìn thấu ý nghĩ của Doanh Thừa Phong, Khí Linh Đan Lô châm biếm:
- Ngươi cũng đừng vọng tưởng, hừ, một chút uy năng của bản đồ mà ngươi có thể kích phát, là vì ngươi được chủ nhân trước đây của bản đồ tán thành. Tuy nhiên, cho dù là Kỵ Sĩ Vương tổ tiên đó, cũng không thật sự khống chế được Sơn Hà Đồ. Ông ta chỉ mạnh hơn ngươi một chút, đạt được quyền hạn lớn hơn một chút mà thôi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Phải làm sao mới có thể thật sự khống chế Linh Vực Sơn Hà Đồ?
- Rất đơn giản, ngươi tu luyện đi.
Hai vai Khí Linh Đan Lô thẳng đứng, nói:
- Nếu ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Bán Thần, tất nhiên có thể khống chế.
Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt nhìn nó, đây không phải lời nói thừa thãi sao.
Cảnh giới Bán Thần, đây chính là cảnh giới mà rất nhiều cường giả cấp Vương tha thiết mơ ước, lúc này làm sao hắn có thể mơ tưởng chứ.
Khí Linh Đan Lô cười khan vài tiếng, nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết vậy. Thánh khí chỉ là linh khí có một phần thuộc tính không gian, có thể lợi dụng sức mạnh không gian mà thôi. Nhưng, một khi cấp bậc của thánh khí đạt đến mức có thể khống chế không gian thì nó chính là bán thần khí. Ha hả, những vật như vậy, không phải là thứ mà ngươi có thể mơ tưởng.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong xoay tròn, nói:
- Khí linh huynh, ta khảm nhập đá định vị lên áo giáp, nhưng cũng không có gì khác biệt.
- Hừ.
Khí Linh Đan Lô cười lạnh một tiếng, nói:
- Tuy áo giáp của ngươi cũng là Thánh Khí Thiên Kỵ, nhưng sau khi khảm nhập đá định vị mới sinh ra khí linh, khí linh này không thể khống chế thế giới nhỏ. Nhưng, trường kiếm Hàn Băng của ngươi lại khác, khi kiếm này là linh khí bình thường cũng có khí linh, hơn nữa trải qua nhiều thử thách, từ linh khí thăng tiến lên thánh khí. Khí linh trong kiếm là thông linh chân chính, nếu dung nhập đá định vị vào trong đó thì chỉ có hai kết quả.
Hắn giơ hai ngón tay lên, nói:
- Hoặc là khí linh trong kiếm hoàn toàn khống chế thế giới nhỏ của đá định vị, hoặc là khí linh không thể chịu nổi áp lực mà tiêu tan.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hắn biến đổi liên tục.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ một việc. Không phải chỉ có một mình mình nghĩ đến điều này, mà yêu cầu đối với việc này rất hà khắc. Cho nên, cho dù có người nghĩ tới, cũng không dám thử nghiệm tùy tiện.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Khí linh huynh, nếu ta kiên quyết đúc luyện, theo ngươi khả năng thành công được bao nhiêu phần?
Khí Linh Đan Lô nghiêng đầu, hoài nghi nhìn hắn, nói:
- Ngươi không hồ đồ chứ, khống chế một thế giới nhỏ à, ngươi cho rằng khí linh của trường kiếm Hàn Băng là cái gì, có thể làm được sao?
- Ong...
Đột nhiên trên trường kiếm Hàn Băng thoáng hiện lên một tia sáng trắng, một bóng người nho nhỏ ngưng tụ trên thân kiếm, nó lạnh lùng nhìn Khí Linh Đan Lô, ngay cả toàn bộ lò đan tựa hồ cũng tràn ngập hàn ý thấu xương.
Lập tức Khí Linh Đan Lô cuộn người lại, nhưng nó vẫn kiên trì nói:
- Ta là khí linh đan đạo và đúc luyện, cho nên khi đúc luyện sẽ không nói dối, với tư chất và thực lực hiện nay của ngươi, căn bản là không thể khống chế thế giới nhỏ, nếu như ngươi kiên quyết đúc luyện thì ta cam đoan, chắc chắn kết quả sẽ là trường kiếm bị tiêu tan.
Từ trước tới nay, biểu hiện của nó đều nhát như chuột. Nhưng lúc này, nó lại quát to.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vẫy tay, nói:
- Hàn băng, nó nói đúng, ngươi về trước đi.
Khí Linh Hàn Băng do dự một chút, thân hình tản ra, lại chui vào bên trong trường kiếm. Doanh Thừa Phong giơ tay thu lại trường kiếm.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nói:
- Khí linh huynh, vừa rồi ta cảm ứng được sức mạnh của đá định vị ở trên người thánh thú Ngải Mạc Tác trong Thánh giáo Hắc Ám, nhất định nó sáp nhập đá định vị vào trong thánh khí, và khống chế... một phần Linh Vực. Nếu nó có thể làm được, vì sao chúng ta lại không thể?
- Hừ, ta cam đoan với ngươi.
Khí Linh Đan Lô kiên quyết nói:
- Chắc chắn nó không sử dụng khí linh của thánh khí để khống chế.
Ánh mắt nhìn về trước ngực Doanh Thừa Phong, nó nói:
- Ngươi đã thử bồi dưỡng khí linh Khải Giáp, một khi khí linh của nó được nâng cao, sẽ có thể thoáng vận dụng một chút sức mạnh Linh Vực. Tuy nhiên, tối đa cũng chỉ có thể vận dụng một chút thôi, không thể nào khống chế hoàn toàn.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, hắn nhìn áo giáp lồi lên trên người mình liền hiểu rõ.
Khi ở dưới bán thần, có thể luyện đá định vị, và cũng chỉ có một biện pháp thúc đẩy sức mạnh bên trong.
Đó là dung nhập đá định vị vào trong thánh khí đang đúc luyện, hơn nữa, trước khi được đúc luyện, thánh khí này phải không có khí linh. Chỉ có khí linh được sinh ra bởi sự kết hợp của tinh phách và sức mạnh không gian của đá định vị mới có thể chịu nổi áp lực khổng lồ do thế giới nhỏ tạo ra.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ thông suốt đi.
Khí Linh Đan Lô lặng lẽ cười nói:
- Ngươi nên từ bỏ ý niệm phi thực tế ý này đi.
Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên gương mặt hắn tươi cười.
Chẳng rõ tại sao, khi Khí Linh Đan Lô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì trong lòng có dự cảm không lành.
- Ngươi, tiểu tử không phải ngươi...
Nó dùng ngón tay chỉ Doanh Thừa Phong, run giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, ta quyết định rồi, bỏ cuộc không phải là phong cách của ta, nếu không thử một chút, ta sẽ không cam lòng.
Cổ tay khẽ rung, trường kiếm Hàn Băng lại bay ra.
Như thể cảm ứng được tâm ý của hắn, khí linh của trường kiếm hiện lên trên thân kiếm, từng luồng hàn ý mãnh liệt tràn ngập mọi ngóc ngách trong lò luyện đan.
Khí Linh Đan Lô sửng sốt nhìn Doanh Thừa Phong và trường kiếm Hàn Băng, nó thì thào:
- Điên rồi, điên rồi, đúng là điên rồi...
Ở trong Động Tiên tổng cộng hắn đã lấy được ba mươi lăm viên đá định vị, không gian mà những viên đá định vị đó liên kết cũng khác nhau.
Viên đá định vị khảm trên áo giáp liên kết với không gian hệ thổ hoang vu. Không gian này có sức mạnh phòng thủ cường hãn, lợi dụng sức mạnh của nó, bộ thánh khí trên người Doanh Thừa Phong có thể chống đỡ cao hơn một bậc, thậm chí là đòn tấn công của cường giả các cấp.
Xét từ góc độ khác, bởi vì Doanh Thừa Phong tương đối sợ chết, cho nên hắn mới lựa chọn cho mình viên đá định vị này.
Không gian mà những viên đá định vị khác liên hệ có thể nói là thiên biến vạn hóa, cho dù có không gian có cùng thuộc tính, nhưng năng lực cụ thể vẫn khác nhau hoàn toàn.
Trong đó, có một không gian tràn ngập hàn ý mãnh liệt. Ở trong đó, dường như băng tuyết bao phủ quanh năm, tầng băng trên mặt đủ để đóng băng ma thú.
Việc Doanh Thừa Phong muốn làm lúc này chính là luyện hóa không gian quỷ dị và trường kiếm Hàn Băng.
Trường kiếm Hàn Băng là thần binh do chính tay hắn đúc luyện, sau khi dung hợp một thanh trường kiếm khác, uy năng hệ băng của nó đã đạt đến mức vô cùng cường đại.
Lại được Doanh Thừa Phong tỉ mỉ đúc luyện và cải tạo, cuối cùng trường kiếm Hàn Băng thăng tiến lên thánh khí, hơn nữa còn có thể tiến tới thánh binh siêu cấp có sức mạnhThiên Kỵ.
Nếu như có thể dung nhập sức mạnh đá định vị, không biết uy năng của thanh kiếm này sẽ tăng lên tới trình độ nào.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng khiến Doanh Thừa Phong kích động.
Ý niệm tinh thần quét qua các viên đá định vị, lập tức hắn tập trung vào mục tiêu của mình.
Ngay sau đó, một viên đá định vị nho nhỏ lóe lên trong hư không, liền bay vào bên trong lò luyện đan.
Quá trình này không có bất kỳ ai nhìn thấy, cho dù là các cường giả cấp Vương, cũng chỉ cảm ứng được dường như ở phía đó có một làn dao động của sức mạnh không gian, mà không nhìn thấy đá định vị.
Cho dù ở trong Thánh Vực, đá định vị cũng là bảo vật quý báu. Nếu để lộ trước mặt người khác, có lẽ cũng không ai dám cướp đoạt, nhưng dù sao cũng sẽ phiền phức.
"Hí..."
Bên trong lò luyện đan trào lên một màn sương trắng, dần dần ngưng tụ thành hình dáng Khí Linh.
Ý niệm của nó truyền tới:
- Hảo tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì thế?
Ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong vang vọng trong lò đan:
- Khí Linh huynh, vừa rồi ta nghĩ ra một ý tưởng, ngươi xem có được không.
Dừng một chút, hắn nói:
- Bên trong trường kiếm Hàn Băng có thế giới hơi nước và thế giới hàn băng, bản chất của nó là chí băng chí hàn. Mà viên đá định vị này lại liên thông với một thế giới băng tuyết.
- Nếu ta có thể dung nhập đá định vị vào trong trường kiếm Hàn Băng, để trường kiếm lợi dụng sức mạnh thế giới băng tuyết. Ha hả, ngươi cảm thấy thế nào?
Khí Linh Đan Lô giật mình kinh hãi, nói:
- Ngươi muốn trực tiếp rèn bán thần khí sao?
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Đó là cái gì?
Khí Linh Đan Lô trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi biết, thứ mà thánh khí có thể lợi dụng, cũng chỉ là sức mạnh không gian. Nhưng, cái mà nươi muốn rèn, đã không còn là không gian nữa.
- Không thể nào!
Ở trước mặt Khí Linh, một luồng ý niệm tinh thần tràn ngập ra ngoài, ngưng tụ thành thân hình Doanh Thừa Phong, hắn nói:
- Đá định vị liên kết là một thế giới nhỏ, chẳng lẽ đây không phải là sức mạnh không gian à?
- Đây là không gian, nhưng không phải là không gian bình thường.
Khí Linh Đan Lô rung đùi đắc ý nói.
Doanh Thừa Phong hơi nhăn mặt, nói:
- Nghĩa là sao?
- Không gian này không giống không gian bình thường.
Khí Linh Đan Lô giải thích:
- Một khi ngươi đem không gian của đá định vị và trường kiếm đúc luyện với nhau, vậy thì chẳng khác nào không gian này bị trường kiếm luyện hóa, từ nay về sau sẽ trở thành không gian của khí linh. Ha hả, tất nhiên không còn là không gian bình thường nữa.
Nó dừng lại một chút, ra vẻ thần bí, nói:
- Chúng ta gọi loại không gian này là Linh Vực, một khi tiến vào trong Linh Vực, thì tất cả những gì bên trong đều sẽ biến thành vật sở hữu của Khí Linh.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn chợt hô lên:
- Linh Vực Sơn Hà Đồ?
- Tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng nghĩ ra.
Khí Linh Đan Lô cười ha hả, nói:
- Vì sao những Kỵ Sĩ Vương trăm phương nghìn kế muốn chiếm đoạt Linh Vực Sơn Hà Đồ, tất nhiên là vì vật ấy trợ giúp rất lớn cho việc bọn họ thăng tiến Thần Đạo. Ha hả, thật ra vật ấy cũng coi như là bán thần khí, hơn nữa còn là bán thần khí dạng bản đồ hùng mạnh nhất trong số bán thần khí.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhưng hắn biết rõ, sau khi hắn nắm giữ Linh Vực Sơn Hà Đồ, một khi hắn hiện thân trong đó, có thể phóng thích uy năng kinh thế hãi tục như thế nào.
Như thể nhìn thấu ý nghĩ của Doanh Thừa Phong, Khí Linh Đan Lô châm biếm:
- Ngươi cũng đừng vọng tưởng, hừ, một chút uy năng của bản đồ mà ngươi có thể kích phát, là vì ngươi được chủ nhân trước đây của bản đồ tán thành. Tuy nhiên, cho dù là Kỵ Sĩ Vương tổ tiên đó, cũng không thật sự khống chế được Sơn Hà Đồ. Ông ta chỉ mạnh hơn ngươi một chút, đạt được quyền hạn lớn hơn một chút mà thôi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Phải làm sao mới có thể thật sự khống chế Linh Vực Sơn Hà Đồ?
- Rất đơn giản, ngươi tu luyện đi.
Hai vai Khí Linh Đan Lô thẳng đứng, nói:
- Nếu ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Bán Thần, tất nhiên có thể khống chế.
Doanh Thừa Phong tức giận trừng mắt nhìn nó, đây không phải lời nói thừa thãi sao.
Cảnh giới Bán Thần, đây chính là cảnh giới mà rất nhiều cường giả cấp Vương tha thiết mơ ước, lúc này làm sao hắn có thể mơ tưởng chứ.
Khí Linh Đan Lô cười khan vài tiếng, nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết vậy. Thánh khí chỉ là linh khí có một phần thuộc tính không gian, có thể lợi dụng sức mạnh không gian mà thôi. Nhưng, một khi cấp bậc của thánh khí đạt đến mức có thể khống chế không gian thì nó chính là bán thần khí. Ha hả, những vật như vậy, không phải là thứ mà ngươi có thể mơ tưởng.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong xoay tròn, nói:
- Khí linh huynh, ta khảm nhập đá định vị lên áo giáp, nhưng cũng không có gì khác biệt.
- Hừ.
Khí Linh Đan Lô cười lạnh một tiếng, nói:
- Tuy áo giáp của ngươi cũng là Thánh Khí Thiên Kỵ, nhưng sau khi khảm nhập đá định vị mới sinh ra khí linh, khí linh này không thể khống chế thế giới nhỏ. Nhưng, trường kiếm Hàn Băng của ngươi lại khác, khi kiếm này là linh khí bình thường cũng có khí linh, hơn nữa trải qua nhiều thử thách, từ linh khí thăng tiến lên thánh khí. Khí linh trong kiếm là thông linh chân chính, nếu dung nhập đá định vị vào trong đó thì chỉ có hai kết quả.
Hắn giơ hai ngón tay lên, nói:
- Hoặc là khí linh trong kiếm hoàn toàn khống chế thế giới nhỏ của đá định vị, hoặc là khí linh không thể chịu nổi áp lực mà tiêu tan.
Doanh Thừa Phong hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hắn biến đổi liên tục.
Cuối cùng hắn đã hiểu rõ một việc. Không phải chỉ có một mình mình nghĩ đến điều này, mà yêu cầu đối với việc này rất hà khắc. Cho nên, cho dù có người nghĩ tới, cũng không dám thử nghiệm tùy tiện.
Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong nói:
- Khí linh huynh, nếu ta kiên quyết đúc luyện, theo ngươi khả năng thành công được bao nhiêu phần?
Khí Linh Đan Lô nghiêng đầu, hoài nghi nhìn hắn, nói:
- Ngươi không hồ đồ chứ, khống chế một thế giới nhỏ à, ngươi cho rằng khí linh của trường kiếm Hàn Băng là cái gì, có thể làm được sao?
- Ong...
Đột nhiên trên trường kiếm Hàn Băng thoáng hiện lên một tia sáng trắng, một bóng người nho nhỏ ngưng tụ trên thân kiếm, nó lạnh lùng nhìn Khí Linh Đan Lô, ngay cả toàn bộ lò đan tựa hồ cũng tràn ngập hàn ý thấu xương.
Lập tức Khí Linh Đan Lô cuộn người lại, nhưng nó vẫn kiên trì nói:
- Ta là khí linh đan đạo và đúc luyện, cho nên khi đúc luyện sẽ không nói dối, với tư chất và thực lực hiện nay của ngươi, căn bản là không thể khống chế thế giới nhỏ, nếu như ngươi kiên quyết đúc luyện thì ta cam đoan, chắc chắn kết quả sẽ là trường kiếm bị tiêu tan.
Từ trước tới nay, biểu hiện của nó đều nhát như chuột. Nhưng lúc này, nó lại quát to.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng vẫy tay, nói:
- Hàn băng, nó nói đúng, ngươi về trước đi.
Khí Linh Hàn Băng do dự một chút, thân hình tản ra, lại chui vào bên trong trường kiếm. Doanh Thừa Phong giơ tay thu lại trường kiếm.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nói:
- Khí linh huynh, vừa rồi ta cảm ứng được sức mạnh của đá định vị ở trên người thánh thú Ngải Mạc Tác trong Thánh giáo Hắc Ám, nhất định nó sáp nhập đá định vị vào trong thánh khí, và khống chế... một phần Linh Vực. Nếu nó có thể làm được, vì sao chúng ta lại không thể?
- Hừ, ta cam đoan với ngươi.
Khí Linh Đan Lô kiên quyết nói:
- Chắc chắn nó không sử dụng khí linh của thánh khí để khống chế.
Ánh mắt nhìn về trước ngực Doanh Thừa Phong, nó nói:
- Ngươi đã thử bồi dưỡng khí linh Khải Giáp, một khi khí linh của nó được nâng cao, sẽ có thể thoáng vận dụng một chút sức mạnh Linh Vực. Tuy nhiên, tối đa cũng chỉ có thể vận dụng một chút thôi, không thể nào khống chế hoàn toàn.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, hắn nhìn áo giáp lồi lên trên người mình liền hiểu rõ.
Khi ở dưới bán thần, có thể luyện đá định vị, và cũng chỉ có một biện pháp thúc đẩy sức mạnh bên trong.
Đó là dung nhập đá định vị vào trong thánh khí đang đúc luyện, hơn nữa, trước khi được đúc luyện, thánh khí này phải không có khí linh. Chỉ có khí linh được sinh ra bởi sự kết hợp của tinh phách và sức mạnh không gian của đá định vị mới có thể chịu nổi áp lực khổng lồ do thế giới nhỏ tạo ra.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ thông suốt đi.
Khí Linh Đan Lô lặng lẽ cười nói:
- Ngươi nên từ bỏ ý niệm phi thực tế ý này đi.
Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên gương mặt hắn tươi cười.
Chẳng rõ tại sao, khi Khí Linh Đan Lô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì trong lòng có dự cảm không lành.
- Ngươi, tiểu tử không phải ngươi...
Nó dùng ngón tay chỉ Doanh Thừa Phong, run giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, ta quyết định rồi, bỏ cuộc không phải là phong cách của ta, nếu không thử một chút, ta sẽ không cam lòng.
Cổ tay khẽ rung, trường kiếm Hàn Băng lại bay ra.
Như thể cảm ứng được tâm ý của hắn, khí linh của trường kiếm hiện lên trên thân kiếm, từng luồng hàn ý mãnh liệt tràn ngập mọi ngóc ngách trong lò luyện đan.
Khí Linh Đan Lô sửng sốt nhìn Doanh Thừa Phong và trường kiếm Hàn Băng, nó thì thào:
- Điên rồi, điên rồi, đúng là điên rồi...