Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Ti Hạo đỡ Mục Nham đi về phía ngôi biệt thự, xung quanh ngôi biệt thự này thực yên tĩnh, nằm bên ngoài trung tâm thành phố. Giờ muốn tìm một vị trí tốt như vậy, thực sự rất khó khăn. Trước đây, anh cũng hay đến biệt thự này, cái gì cũng đã thấy qua, thậm chí với những phụ nữ thứ nhất khóc lóc, thứ hai gây ầm ĩ, thứ ba thắt cổ tự tử, anh đều được chứng kiến. Nhưng, người đàn ông này trái tim như một tảng băng lạnh, ngay cả việc nhỏ nhất cũng không cần để ý.
Thật đúng là một chỗ ở tốt, trên vai đè nặng trọng lượng của người đàn ông kia, anh chính là cố tình hướng người ta bình phẩm từ đầu đến chân.
Lúc này, bên trong biệt thự có ánh sáng từ ngọn đèn màu vàng hắt ra trong đêm, tỏa ra ấm áp. Anh khẽ nghiêng người về phía trước, đưa tay bấm chuông cửa, thật mong cô gái kia chưa ngủ, bằng không anh sẽ phải đứng ở chỗ này cả đêm, đỡ cái tên say xỉn này, điều này không phải là rất kỳ lạ sao?
Chỉ một lúc sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân, cơ thể nhỏ bé bước nhanh về phía bọn họ.
Diệp An An vốn đang ngồi trên sofa đợi Mục Nham, kỳ thực đấy là việc mỗi ngày nàng đều làm, mặc kệ anh có trở về hay không, nàng đều giữ lại một ngọn đèn nhỏ chờ anh, và sẽ đợi cho tới khi anh trở về nhà.
Hôm nay nàng vẫn đợi, chỉ là không đợi được đến khi anh về, gần đây mối quan hệ giữa bọn họ dường như thay đổi rất nhiều. Từ mấy ngày trước đến hôm nay anh mỗi ngày đều trở về, tuy rằng anh và nàng rất ít nói chuyện, nhưng mối quan hệ của họ đang được cải thiện từng ngày, dù không nhiều, thế nhưng nàng đã rất thỏa mãn rồi.
Bất kể cái gì nàng đều thấy thỏa mãn, nàng không mong đợi tình yêu của anh, chỉ là muốn hiểu anh nhiều hơn, lưu lại tất cả kỷ niệm về anh. Để đến một ngày khi nàng phải rời đi, nàng cũng có đủ kỷ niệm để duy trì cuộc sống.
Có phải là phụ nữ khi yêu đều rất ngớ ngẩn hay không? Nàng không biết người khác thế nào, nhưng nàng biết, nàng chính là người, yêu, rồi đau, lại yêu.
Kỳ thực, đấy cũng là một chuyện tốt không phải sao?
Còn có gì chưa hài lòng chứ!!!
Nàng đang đan áo len, cuộn len ngày càng nhỏ đi, mà lòng nàng càng ngày càng lo lắng, mệt mỏi hơn, càng ngày càng buồn phiền. Cho đến tối muộn, tâm nàng cũng dần bình thản một lần nữa.
Có lẽ hôm nay anh sẽ không trở về, giống như trước đây vậy.
Nàng nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã gần 12h đêm, có lẽ anh thực sự không về. Buông chiếc áo trong tay xuống, nàng nhìn lên bàn, trên đó vẫn còn những món ăn nóng sốt, ngày hôm nay sợ là đã lãng phí chúng rồi.
Cho đến khi nàng nghe thấy tiếng chuông cửa, hoảng sợ chạy ra mở, nàng biết anh có chìa khóa, người bấm chuông cửa nhất định không phải là anh, thế nhưng, không biết tại sao nàng rất lo lắng, hoàn toàn lo lắng.
Nàng mở cửa, trước mặt là một người đàn ông tỏa ra ánh hào quang chói mắt, mặc dù rất đẹp trai, thế nhưng trong mắt nàng lúc này chỉ nhìn thấy anh đang tựa trên vai người đàn ông cao lớn kia.
Mục Nham
"Anh ấy làm sao vậy?" Giọng nói của Diệp An An run run, dường như đấy chính là sinh mệnh của nàng vậy.
Ti Hạo lấy tay vuốt lên mũi mình, khuôn mặt anh rõ ràng là nhìn rất tốt, tuy rằng không bằng Thượng Quan Thuyên bày ra bộ mặt yêu nghiệt kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Thế nào mà cô gái này lần nào cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, trong mắt nàng chỉ có một Mục Nham lạnh như đá tảng, chính là một tảng đá cứng đầu. Anh cúi đầu, con ngươi rõ ràng có chút u tối, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
" À, cô không nên quá lo lắng, cậu ấy chỉ bị say rượu thôi." Ti Hạo nhẹ giọng an ủi nàng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi lo lắng nàng cố che giấu trong mắt.
Rất rõ ràng, rất minh bạch.
Diệp An An, nàng vĩnh viễn là người phụ nữ đơn giản mà thuần khiết nhất. Người phụ nữ này, khiến cho anh ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn. Mục Nham thật là có phúc mà không biết hưởng thụ, có một người vợ tốt như vậy, thế mà hắn lại không yêu, không hiểu hắn còn muốn cái gì nữa.
Nếu, là anh, anh không tiếp tục nghĩ nữa, thế gian này có rất nhiều "nếu", nhưng cái "nếu" này, chỉ là loại không thể tồn tại.
Môi Diệp An An khẽ động, nhưng không nói gì, chỉ miễn cưỡng hướng về Ti Hạo khẽ cười, đôi mắt nàng vẫn chỉ nhìn vào một hướng, là bờ vai anh, trong mắt của nàng cũng chỉ có một người, chồng của nàng, Mục Nham, người chồng không yêu nàng.
Nàng vội vã đi về phía trước, cùng Ti Hạo đỡ anh vào trong nhà, bên ngoài khí trời rất lạnh, thế nhưng vừa vào bên trong, đã có cảm giác cực kỳ ấm áp. Hai người dìu Mục Nham vào phòng, ném anh lên giường, người ném là Ti Hạo. Nhưng lại khiến cho người nào đó nhìn anh với ánh mắt chết chóc.
Nhưng, trong mắt Diệp An An lóe lên một chút ánh sáng, khuôn mặt hiện chút yêu thương, nàng không biết, anh có bị đau đớn hay không. Ti Hạo lơ đễnh xoay xoay bả vai, thuận tiện quan sát căn phòng. Anh không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng nhìn những thứ bên trong, lại khẽ xoa nhẹ xung quanh lông mày.
Thật đúng là một chỗ ở tốt, trên vai đè nặng trọng lượng của người đàn ông kia, anh chính là cố tình hướng người ta bình phẩm từ đầu đến chân.
Lúc này, bên trong biệt thự có ánh sáng từ ngọn đèn màu vàng hắt ra trong đêm, tỏa ra ấm áp. Anh khẽ nghiêng người về phía trước, đưa tay bấm chuông cửa, thật mong cô gái kia chưa ngủ, bằng không anh sẽ phải đứng ở chỗ này cả đêm, đỡ cái tên say xỉn này, điều này không phải là rất kỳ lạ sao?
Chỉ một lúc sau, trong nhà truyền đến tiếng bước chân, cơ thể nhỏ bé bước nhanh về phía bọn họ.
Diệp An An vốn đang ngồi trên sofa đợi Mục Nham, kỳ thực đấy là việc mỗi ngày nàng đều làm, mặc kệ anh có trở về hay không, nàng đều giữ lại một ngọn đèn nhỏ chờ anh, và sẽ đợi cho tới khi anh trở về nhà.
Hôm nay nàng vẫn đợi, chỉ là không đợi được đến khi anh về, gần đây mối quan hệ giữa bọn họ dường như thay đổi rất nhiều. Từ mấy ngày trước đến hôm nay anh mỗi ngày đều trở về, tuy rằng anh và nàng rất ít nói chuyện, nhưng mối quan hệ của họ đang được cải thiện từng ngày, dù không nhiều, thế nhưng nàng đã rất thỏa mãn rồi.
Bất kể cái gì nàng đều thấy thỏa mãn, nàng không mong đợi tình yêu của anh, chỉ là muốn hiểu anh nhiều hơn, lưu lại tất cả kỷ niệm về anh. Để đến một ngày khi nàng phải rời đi, nàng cũng có đủ kỷ niệm để duy trì cuộc sống.
Có phải là phụ nữ khi yêu đều rất ngớ ngẩn hay không? Nàng không biết người khác thế nào, nhưng nàng biết, nàng chính là người, yêu, rồi đau, lại yêu.
Kỳ thực, đấy cũng là một chuyện tốt không phải sao?
Còn có gì chưa hài lòng chứ!!!
Nàng đang đan áo len, cuộn len ngày càng nhỏ đi, mà lòng nàng càng ngày càng lo lắng, mệt mỏi hơn, càng ngày càng buồn phiền. Cho đến tối muộn, tâm nàng cũng dần bình thản một lần nữa.
Có lẽ hôm nay anh sẽ không trở về, giống như trước đây vậy.
Nàng nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã gần 12h đêm, có lẽ anh thực sự không về. Buông chiếc áo trong tay xuống, nàng nhìn lên bàn, trên đó vẫn còn những món ăn nóng sốt, ngày hôm nay sợ là đã lãng phí chúng rồi.
Cho đến khi nàng nghe thấy tiếng chuông cửa, hoảng sợ chạy ra mở, nàng biết anh có chìa khóa, người bấm chuông cửa nhất định không phải là anh, thế nhưng, không biết tại sao nàng rất lo lắng, hoàn toàn lo lắng.
Nàng mở cửa, trước mặt là một người đàn ông tỏa ra ánh hào quang chói mắt, mặc dù rất đẹp trai, thế nhưng trong mắt nàng lúc này chỉ nhìn thấy anh đang tựa trên vai người đàn ông cao lớn kia.
Mục Nham
"Anh ấy làm sao vậy?" Giọng nói của Diệp An An run run, dường như đấy chính là sinh mệnh của nàng vậy.
Ti Hạo lấy tay vuốt lên mũi mình, khuôn mặt anh rõ ràng là nhìn rất tốt, tuy rằng không bằng Thượng Quan Thuyên bày ra bộ mặt yêu nghiệt kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Thế nào mà cô gái này lần nào cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, trong mắt nàng chỉ có một Mục Nham lạnh như đá tảng, chính là một tảng đá cứng đầu. Anh cúi đầu, con ngươi rõ ràng có chút u tối, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
" À, cô không nên quá lo lắng, cậu ấy chỉ bị say rượu thôi." Ti Hạo nhẹ giọng an ủi nàng, anh có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi lo lắng nàng cố che giấu trong mắt.
Rất rõ ràng, rất minh bạch.
Diệp An An, nàng vĩnh viễn là người phụ nữ đơn giản mà thuần khiết nhất. Người phụ nữ này, khiến cho anh ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn. Mục Nham thật là có phúc mà không biết hưởng thụ, có một người vợ tốt như vậy, thế mà hắn lại không yêu, không hiểu hắn còn muốn cái gì nữa.
Nếu, là anh, anh không tiếp tục nghĩ nữa, thế gian này có rất nhiều "nếu", nhưng cái "nếu" này, chỉ là loại không thể tồn tại.
Môi Diệp An An khẽ động, nhưng không nói gì, chỉ miễn cưỡng hướng về Ti Hạo khẽ cười, đôi mắt nàng vẫn chỉ nhìn vào một hướng, là bờ vai anh, trong mắt của nàng cũng chỉ có một người, chồng của nàng, Mục Nham, người chồng không yêu nàng.
Nàng vội vã đi về phía trước, cùng Ti Hạo đỡ anh vào trong nhà, bên ngoài khí trời rất lạnh, thế nhưng vừa vào bên trong, đã có cảm giác cực kỳ ấm áp. Hai người dìu Mục Nham vào phòng, ném anh lên giường, người ném là Ti Hạo. Nhưng lại khiến cho người nào đó nhìn anh với ánh mắt chết chóc.
Nhưng, trong mắt Diệp An An lóe lên một chút ánh sáng, khuôn mặt hiện chút yêu thương, nàng không biết, anh có bị đau đớn hay không. Ti Hạo lơ đễnh xoay xoay bả vai, thuận tiện quan sát căn phòng. Anh không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng nhìn những thứ bên trong, lại khẽ xoa nhẹ xung quanh lông mày.