Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Chị chị em em
Láo thật, dám dùng bạo lực thao túng Thu cơ đấy.
Ngày xưa hồi mới nhập học còn tưởng ngây thơ khờ dại, hại Thu ra sức thương xót cảm thông.
Giờ thì đúng là, cháy nhà mới ra mặt chuột nha.
Khuất phục lần một ắt sẽ có lần hai, không thể nào mà để chuyện đó xảy ra được. Nhất định phải xoay chuyển tình hình, nhất định phải đấu tranh đòi quyền bình đẳng á.
Xem nào, đối với loại người máu lạnh như Khôi thì không thể cứ sửng cồ lên được, tốt nhất là bình tĩnh khuyên bảo, tuy nhiên chất giọng phải thể hiện rõ thái độ cương quyết ấy.
-“Khôi…bạn thân…a…”
Thế nào mà số nhọ, lên sẵn đường dây kịch bản rồi mà chưa nói được đến từ tiếp theo thì viên kẹo đáng chết rơi tọt xuống họng. Khổ nỗi là dù tớ có cố nuốt thế nào thì nó cũng chỉ kẹt ở đó chứ không thèm lăn xuống bụng á.
Trời đất ơi, nhục thế chứ nị.
Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà, mới có ban sáng trên đường đi học còn bĩu môi chê con chó nhà bác bán thịt nhần cục xương thôi mà cũng hóc. Giờ đến lượt mình thảm có khác nào nó đâu.
Mới đầu là không nói được.
Một lát bắt đầu thấy ngạt thở.
Sau nữa thì mặt mũi tím tái, người ngợm cứ lạnh toát ý, hoảng quá phải bấu víu ngay vào Khôi, chân tay khua múa loạn xạ ra hiệu này nọ. May mà bạn thông minh, vừa nhìn phát đã hiểu vấn đề, lập tức vòng ra sau tớ, hai tay ôm xung quanh eo.
Lúc đấy Thu kiểu đầu óc tớ nó cứ ngơ ngơ rồi, chỉ nhớ mang máng là cậu ấy dùng lực đẩy bụng liên tục, hình như theo hướng vào trong với lên trên hay sao á. Mãi lâu sau cái viên kẹo tròn tròn ấy mới bị bật ra.
Ối dồi ôi tớ thở hổn hển, thở như chưa từng được thở ấy, nước mắt giàn giụa luôn á. Khôi nhấc Thu lên đặt ra cái ghế gỗ gần đó. Biết thế cứ nhai xong rồi nuốt xừ đi có phải hay không, suýt nữa thì chết toi nó mất.
Ai đó ngồi yên lặng cạnh tớ, mắt bạn cũng đỏ hoe hết à, một tay cậu ấy bao trọn hai tay đang run của tớ, tay kia thì nhè nhẹ vỗ lưng.
Hai đứa cứ như thế, mãi sau tớ nghe giọng người ta trầm trầm.
-“Thu hết khó chịu chưa? Cho Khôi xin lỗi, còn Thu tha thứ hay không thì Khôi cũng không dám hi vọng.”
Sao tự dưng Khôi nói nhiều quá vậy?
Nhưng mà Thu cũng chẳng có hứng để tâm nữa, Thu chỉ sụt sà sụt sịt thôi, tại nghĩ lại vẫn thấy sợ à.
-“Hay Thu vặn răng Khôi đi này…”
Đùa, đang khúc uỷ mị đau thương tự nhiên phát ngôn làm buồn cả cười á. Chịu không nổi với cái người này ý.
-“Mất hết răng rồi thì ăn cơm làm sao được?”
Bạn thở dài, gục đầu vào vai tớ tâm sự.
-“Không sao, Khôi húp nước cháo sống qua ngày cũng được, Thu cứ yên tâm mà vặn.”
-“Nhà đại gia lấy đâu nước cháo?”
-“Thu nấu giúp Khôi.”
-“Không nấu, tớ ghét Khôi rồi.”
Khiếp người đâu mà, quát Thu mãi thì không sao, Thu quát cho một câu thì rầu rĩ hẳn đi, trán cũng lấm tấm mồ hôi à. Cái này hiện tượng bình thường tớ quen rồi, tại lúc nào cậu ấy cố gắng nói thì đều bị như vậy.
Chỉ trái ngang là cứ một mực phủ định mình không khóc nhưng mà lại chảy nước mắt ợ, làm người đi qua lại người ta nhìn tớ kì thị lắm ý.
Thu lúc về đúng chuẩn dân tỵ nạn, bằng khen xếp đầy giỏ, xoong chảo treo lủng lẳng hai bên tay lái, đằng sau yên xe là “thằng con” to xác muộn phiền mãi không ngớt.
-“Thôi mà, Thu hết giận rồi, Khôi đừng tự trách mình nữa.”
-“…”
-“Trời ơi mấy tháng nghỉ hè đâu có gặp nhau đâu, không cười bố thí cho tớ được một phát à?”
-“…”
-“Sao cuộc đời lại trái ngang oái oăm thế hả trời, đáng nhẽ Thu mới là người dỗi còn Khôi phải dỗ dành á…”
-“…”
-“Úm ba la xì bùa hết buồn đi mà, vui lên thì Thu mới yên tâm đèo Khôi về được chứ?”
-“…”
Gào khản cả cổ người ta mới chịu phản ứng lại, kéo tay tớ ra đằng sau bấm bút viết mấy chữ nguệch ngoạc.
“Khôi sợ Thu chết.”
Eo, ruột gan xao xuyến ấm áp quá à. Cứ ngọt ngào sao sao á, tớ quay lại lau mồ hôi cho bạn rồi cũng bẹo yêu cái má ấy một phát.
-“Ui trụi ui chị biết rồi, thương em bé của chị quá cơ. Thôi không khóc nhè nữa nha, ngồi cho cẩn thận, bám chắc vào dạng chân xa ra kẻo kẹt nan hoa, chị đưa nhóc về nha.”
“Em bé” bị trêu mà không hề tức giận, ngược lại gật đầu khá ngoan ngoãn.
Đi được một đoạn đột nhiên bé vòng tay qua siết eo chị á. Chị đỏ ửng cả mặt luôn ấy, hết nịnh ngọt rồi tới quát nạt mà bé chẳng sợ gì sất, ngược lại còn hơi gục đầu vào lưng chị phán câu xanh rờn.
-“Em đâu có muốn đâu, tại chị Thu dặn phải bám chắc mà.”
Ặc, hết nói nổi.
Đúng là thỏ thì đừng bao giờ vênh với cáo làm gì.
Lúc về nhà ba mẹ tớ vẫn giữ nguyên phong trào như kỳ trước. Học bổng trích một phần nhỏ ra ăn liên hoan, giấy khen thì mang đi khoe cả chợ. Ba đàn ông còn đỡ, mẹ á, ối dồi ôi, Tây Thu nhà em đấy, Tây Thu em mang thai chín tháng mười ngày đấy các bác ợ, xếp hẳn thứ hai trong lớp nhé.
Đã thế mấy bác hàng xóm còn cứ thích phụ hoạ tâng hai đồng chí ấy lên mây mới sợ chứ.
-“Nhất cô chú nhé, mình khổ mấy cũng được nhưng mà con cái nó thành đạt là mở mày mở mặt lắm rồi, ăn cơm nguội thôi cũng mừng.”
-“Dạ, em cũng nghĩ thế ạ.”
-“Nghe đâu cái thằng nhất lớp là con đại gia nhỉ? Ôi dào, thế thì chấp làm gì, có khi mua điểm cũng nên.”
Á, nâng cháu mình thì cũng không đến nỗi dìm hàng con nhà người ta chứ? Chẳng phe bờ lây gì cả, tớ đành phải lên tiếng.
-“Không trường nghiêm lắm không mua được điểm đâu ạ.”
-“Mày trẻ ranh biết thế quái nào được? Xã hội nó phức tạp lắm chứ đùa à.”
-“Mua điểm hay không thì em không biết nhưng Lệ Thu của em mà không phải ăn đậu suốt ngày thì còn thông minh lắm ấy. Não con bé đặc biệt nhạy về những vấn đề liên quan tới tài chính.”
-“Tôi nghĩ có khi mai sau cô chú cho nó học kinh tế là hợp nhất đó.”
-“Ôi bọn em ngu dốt biết gì đâu, con nó thích cái gì thì nó đăng ký thôi.”
-“Ừ cũng phải, cô chú vào đây uống chén trà nào, nhân thể vừa tám chuyện vừa xem Ơ Rô chung cho noá vui…gớm có được con học giỏi mát lòng mát dạ nhỉ…chẳng như cái thằng Tuất nhà tôi, mỗi lần đi họp phụ huynh mà tôi cứ phải trốn xuống bàn cuối cùng ấy…”
-“Dạ, được cái con Thu nhà em cũng chăm chỉ lắm bác ạ…”
Khiếp chớt mất, hai cụ mắc bệnh nặng lắm rồi ợ. Bệnh khoe con á.
Vui vui vẻ vẻ, rôm rôm rả rả mặc xác tớ luôn à. Thu đành lủi thủi đi bộ về nhà, cả kỳ vừa rồi học vất vả quá nên tắm giặt xong rồi tớ cũng lên giường mắc màn luôn chứ chẳng còn sức mà xem phim giải trí nữa.
Vào trong rồi, đập mấy con muỗi bồm bộp, thỉnh thoảng mở tay ra nhìn thấy dòng chữ mờ mờ, trống ngực đập thình thịch á.
Xong tự nhiên nhớ lại nhiều chuyện lắm ý, chuyện môi chạm môi nè, chuyện ăn kẹo, chuyện bị nghẹn, chuyện bạn ấy ôm Thu. Cũng không rõ nữa, cứ vô thức cười tủm tỉm thôi. Thậm chí tớ đã phải tự vả mấy phát vào má mình á, tự chửi mình hâm nặng, thế nào mà lát sau lại khúc kha khúc khích.
Điên rồi.
Điên thật rồi.
Cao Đà chuẩn bị mở cửa đón Thu cũng nên. Eo, nghĩ ngợi doạ dẫm thế mà xong cái miệng nó cứ toe toét cả ra thôi. Cứ thao thức rộn ràng vui vui kiểu gì ấy, không tài nào mà diễn tả nổi.
Bị cái người nào đó ám đến sáng hôm sau luôn, đi ship hàng mà ngó ngang ngó dọc, rốt cuộc không thấy ai thì hơi thất vọng á. Sao lại mong chờ nhỉ? Mong chờ cái gì đây?
Người ta đâu có giống mình, con nhà giàu nghỉ hè ắt phải đi du lịch nơi nọ nơi kia, khám phá thế giới ý. Tớ thấy mình lạ ghê cơ, tự an ủi thế rồi mà vẫn rất hay ngó điện thoại nhé.
Rõ ràng rất muốn liên lạc, nhưng lại tham lam mong người ta chủ động trước cơ. Cảm giác này có cậu nào từng trải qua thì sang đây chia sẻ với tớ chút cho nguôi ngoai cái nào.
Thế nào mà xong nhận được điện thoại nha, nhưng không phải của Khôi, mà là của…mẹ Khôi.
Cô hỏi Thu hè làm gì, tớ bảo hôm nào có khách đặt hàng thì con đi ship, bây giờ lúc rỗi rãi con cho phép mình chơi, một tuần nữa thì quay lại học hành chuẩn bị cho lớp 11.
-“Thế Thu có muốn có công việc khác kiếm được nhiều tiền hơn không? Thu đến gia sư cho Khôi về lý tưởng sống như xưa ấy, sau đó Thu và Khôi cũng có thể cùng học kiến thức khác, cô trả Thu ba trăm ngàn một giờ…”
Thật á? Béo bở thế? Nhưng tại cô là người tốt á, Thu chẳng nỡ lừa.
-“Cô ơi con chém đó, con thấy bác bán thịt nói thế nào con nói thế đó chứ con có biết gì đâu.”
-“Không sao, tới không dạy cũng được, chỉ cần chơi với Khôi thôi. Hè cô chú bận quá mà Cún lại không thích đi đâu cứ ru rú ở nhà cô sợ vào năm bệnh bạn lại trầm trọng hơn. Con tới nói chuyện cho bạn nghe nhé, hàng ngày từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều được không Thu? Cô sẽ cho lái xe tới đón con, trưa ăn cơm cùng Khôi luôn…”
Eo, thế trừ thời gian nghỉ trưa ra là ngày Thu đi làm 8 tiếng đó nha. Được hai triệu tư một ngày á? Ôi dồi ôi, sướng thế chứ nị, cứ có tiền vào là đầu óc hưng phấn hết cả lên.
Đồng ý, đồng ý ngay lập tức à.
Mỗi tội ba mẹ tớ phản đối ấy, chẳng hiểu sao nữa. Bảo là thỉnh thoảng sang chơi thì được thôi chứ bạn bè không được phép tính toán làm ăn như thế. Mà thầy u nói không thì Thu đâu dám cãi đâu.
Mãi sau cô Vân phải sang nhà tớ, cô ấy đúng là người có năng khiếu thuyết phục nha. Cô tâm sự Khôi không phải bị tự kỷ bẩm sinh, tại gia đình không hạnh phúc với cả hồi nhỏ cứ hễ đùa chút là có người đánh bầm tím nên bạn lì dần, mà ngày đó cô chú mới khởi nghiệp làm ăn nên không để ý con, giờ nghĩ lại cô hối hận lắm.
Ặc, ai mà dám đánh Khôi nhỉ?
Lớn đẹp trai thế này chắc ngày nhỏ cũng mũm mĩm đáng yêu lắm đó. Ai lại ác độc tàn nhẫn thía không biết?
Wuây sờ ma?
-“Từ ngày lên lớp 10 chị thấy Khôi tiến bộ hẳn lên, chắc là do hợp tính với Thu, thôi thì hai em thương cái thân già này, thằng chồng thì khốn nạn khỏi nói rồi đó, giờ chỉ có trông chờ vào mỗi một mụn con thôi à…”
Đó, thế nào mà cô giỏi, năn nỉ ỉ ôi một hồi ba mẹ tớ không những gật đầu lia lịa mà mắt mũi cũng rơm rớm hết cả ra. Ôi dào, đúng là không hiểu được mấy người lớn á.
Sáng hôm sau Thu hồi hộp ghê gớm. Hè rồi nên cũng mặc quần ngố áo phông thôi á, trên đường đi tim gan cứ rộn ràng hết cả, tại lần đầu tiên tới nhà Khôi mà, cũng ngượng ngượng chứ bộ.
Đến nơi không như tưởng tượng của tớ, là hai chị giúp việc ra đón.
-“Em tìm Khôi à, vậy em đợi chút nhá, mười hai rưỡi Khôi dậy.”
Á, gì vậy hả?
-“Ớ em tưởng Khôi đi ngủ từ mười giờ ạ?”
-“Ừ, bé Cún những hôm nào không phải đi đâu thì ngủ từ mười giờ tối tới mười hai rưỡi hôm sau. Không ai gọi dậy được và cũng không ai dám gọi dậy.”
What?
Sao mẹ Khôi không nói sớm, để Thu “đi làm” buổi chiều thôi.
Thế này thì chán chết à!
-“ Phòng Khôi tầng ba rẽ trái em nhé. Giờ bọn chị phải đi chợ, mình em chơi ở nhà được không?”
Thu dạ ngoan ngoãn rồi đi bộ lang thang linh tinh á. Nhà gì mà nhà, cung điện mới đúng. Eo như kiểu lạc vào mấy bộ phim của châu Âu ý, đồ đạc sang trọng mà sịn lắm, làm tớ cứ tự thấy mình quê quê kiểu gì à.
Chơi chán thì quyết định vào phòng Khôi ngồi chờ.
Khiếp, cái này gọi là cái phòng hả? To gấp mấy lần cái nhà ở chợ của tớ luôn á, trong phòng có nhà vệ sinh riêng của cậu ấy nè, góp học tập cũng sang chảnh lắm, cách bộ sofa không xa là cả một hệ thống màn hình chiếu phim cực kỳ hiện đại.
Giường cho một người gì mà rộng như giường của vua vậy. Nhìn cái đứa lười biếng đáng ghét đó kìa, eo, ngoan thế. Tớ mà ngủ là nhiều khi láo lắm ấy, đạp chăn đạp chiếu lung tung cả lên, có hôm thức giấc còn thấy mình lăn xừ xuống đất rồi cơ.
Thế mà nhìn bạn nè, giường thì to nhưng gọn gàng một góc luôn.
Cứ như…cứ như…hoàng tử ngủ trong rừng vậy.
Được thôi, Lọ Lem sẽ đánh thức chàng bằng…một cái ngoáy mũi ngọt ngào. Hehe, nghĩ mà phấn khích. Thu liền rón rén đến gần, lấy lọn tóc mình chọc chọc vào mũi cậu ấy.
Khiếp, gan thế, khụt khịt vài cái thôi mà vẫn say sưa như chết vậy á. Càng tốt, đây chẳng phải cơ hội trả đũa tốt nhất của Thu hay sao? Tớ không do dự trèo lên giường, véo má véo mũi bạn, thỉnh thoảng còn cù lách cho bõ ghét.
Hix, cứ nghĩ trời không biết đất không hay, ai dè, ôi dồi ôi. Cái con quỷ đó nó thức giấc các cậu ạ, mắt nó lim da lim dim, rồi trong cơn buồn ngủ, nó ra tay thật ác độc.
Giáng cho tớ một chưởng mà bay từ bên trên bay xuống dưới.
Mặt méo, má đau, mông nhức.
Tệ thật đó, đúng là thời buổi bây giờ kiếm được đồng tiền chẳng dễ dàng gì á.
Có người rốt cuộc cũng tỉnh táo, nhìn Thu kiểu như hối hận lắm ấy, vội vã lao xuống. Thu thì đau đớn ấm ức, vừa rơi nước mắt lã chã vừa gào rõ lớn.
-“Khôi xấu xa quá đi mất ý, Khôi mà không sửa cái tính bạo lực đó đi thì mai sau chắc chỉ có con điên nó mới chịu lấy Khôi thôi á.”
Ngày xưa hồi mới nhập học còn tưởng ngây thơ khờ dại, hại Thu ra sức thương xót cảm thông.
Giờ thì đúng là, cháy nhà mới ra mặt chuột nha.
Khuất phục lần một ắt sẽ có lần hai, không thể nào mà để chuyện đó xảy ra được. Nhất định phải xoay chuyển tình hình, nhất định phải đấu tranh đòi quyền bình đẳng á.
Xem nào, đối với loại người máu lạnh như Khôi thì không thể cứ sửng cồ lên được, tốt nhất là bình tĩnh khuyên bảo, tuy nhiên chất giọng phải thể hiện rõ thái độ cương quyết ấy.
-“Khôi…bạn thân…a…”
Thế nào mà số nhọ, lên sẵn đường dây kịch bản rồi mà chưa nói được đến từ tiếp theo thì viên kẹo đáng chết rơi tọt xuống họng. Khổ nỗi là dù tớ có cố nuốt thế nào thì nó cũng chỉ kẹt ở đó chứ không thèm lăn xuống bụng á.
Trời đất ơi, nhục thế chứ nị.
Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà, mới có ban sáng trên đường đi học còn bĩu môi chê con chó nhà bác bán thịt nhần cục xương thôi mà cũng hóc. Giờ đến lượt mình thảm có khác nào nó đâu.
Mới đầu là không nói được.
Một lát bắt đầu thấy ngạt thở.
Sau nữa thì mặt mũi tím tái, người ngợm cứ lạnh toát ý, hoảng quá phải bấu víu ngay vào Khôi, chân tay khua múa loạn xạ ra hiệu này nọ. May mà bạn thông minh, vừa nhìn phát đã hiểu vấn đề, lập tức vòng ra sau tớ, hai tay ôm xung quanh eo.
Lúc đấy Thu kiểu đầu óc tớ nó cứ ngơ ngơ rồi, chỉ nhớ mang máng là cậu ấy dùng lực đẩy bụng liên tục, hình như theo hướng vào trong với lên trên hay sao á. Mãi lâu sau cái viên kẹo tròn tròn ấy mới bị bật ra.
Ối dồi ôi tớ thở hổn hển, thở như chưa từng được thở ấy, nước mắt giàn giụa luôn á. Khôi nhấc Thu lên đặt ra cái ghế gỗ gần đó. Biết thế cứ nhai xong rồi nuốt xừ đi có phải hay không, suýt nữa thì chết toi nó mất.
Ai đó ngồi yên lặng cạnh tớ, mắt bạn cũng đỏ hoe hết à, một tay cậu ấy bao trọn hai tay đang run của tớ, tay kia thì nhè nhẹ vỗ lưng.
Hai đứa cứ như thế, mãi sau tớ nghe giọng người ta trầm trầm.
-“Thu hết khó chịu chưa? Cho Khôi xin lỗi, còn Thu tha thứ hay không thì Khôi cũng không dám hi vọng.”
Sao tự dưng Khôi nói nhiều quá vậy?
Nhưng mà Thu cũng chẳng có hứng để tâm nữa, Thu chỉ sụt sà sụt sịt thôi, tại nghĩ lại vẫn thấy sợ à.
-“Hay Thu vặn răng Khôi đi này…”
Đùa, đang khúc uỷ mị đau thương tự nhiên phát ngôn làm buồn cả cười á. Chịu không nổi với cái người này ý.
-“Mất hết răng rồi thì ăn cơm làm sao được?”
Bạn thở dài, gục đầu vào vai tớ tâm sự.
-“Không sao, Khôi húp nước cháo sống qua ngày cũng được, Thu cứ yên tâm mà vặn.”
-“Nhà đại gia lấy đâu nước cháo?”
-“Thu nấu giúp Khôi.”
-“Không nấu, tớ ghét Khôi rồi.”
Khiếp người đâu mà, quát Thu mãi thì không sao, Thu quát cho một câu thì rầu rĩ hẳn đi, trán cũng lấm tấm mồ hôi à. Cái này hiện tượng bình thường tớ quen rồi, tại lúc nào cậu ấy cố gắng nói thì đều bị như vậy.
Chỉ trái ngang là cứ một mực phủ định mình không khóc nhưng mà lại chảy nước mắt ợ, làm người đi qua lại người ta nhìn tớ kì thị lắm ý.
Thu lúc về đúng chuẩn dân tỵ nạn, bằng khen xếp đầy giỏ, xoong chảo treo lủng lẳng hai bên tay lái, đằng sau yên xe là “thằng con” to xác muộn phiền mãi không ngớt.
-“Thôi mà, Thu hết giận rồi, Khôi đừng tự trách mình nữa.”
-“…”
-“Trời ơi mấy tháng nghỉ hè đâu có gặp nhau đâu, không cười bố thí cho tớ được một phát à?”
-“…”
-“Sao cuộc đời lại trái ngang oái oăm thế hả trời, đáng nhẽ Thu mới là người dỗi còn Khôi phải dỗ dành á…”
-“…”
-“Úm ba la xì bùa hết buồn đi mà, vui lên thì Thu mới yên tâm đèo Khôi về được chứ?”
-“…”
Gào khản cả cổ người ta mới chịu phản ứng lại, kéo tay tớ ra đằng sau bấm bút viết mấy chữ nguệch ngoạc.
“Khôi sợ Thu chết.”
Eo, ruột gan xao xuyến ấm áp quá à. Cứ ngọt ngào sao sao á, tớ quay lại lau mồ hôi cho bạn rồi cũng bẹo yêu cái má ấy một phát.
-“Ui trụi ui chị biết rồi, thương em bé của chị quá cơ. Thôi không khóc nhè nữa nha, ngồi cho cẩn thận, bám chắc vào dạng chân xa ra kẻo kẹt nan hoa, chị đưa nhóc về nha.”
“Em bé” bị trêu mà không hề tức giận, ngược lại gật đầu khá ngoan ngoãn.
Đi được một đoạn đột nhiên bé vòng tay qua siết eo chị á. Chị đỏ ửng cả mặt luôn ấy, hết nịnh ngọt rồi tới quát nạt mà bé chẳng sợ gì sất, ngược lại còn hơi gục đầu vào lưng chị phán câu xanh rờn.
-“Em đâu có muốn đâu, tại chị Thu dặn phải bám chắc mà.”
Ặc, hết nói nổi.
Đúng là thỏ thì đừng bao giờ vênh với cáo làm gì.
Lúc về nhà ba mẹ tớ vẫn giữ nguyên phong trào như kỳ trước. Học bổng trích một phần nhỏ ra ăn liên hoan, giấy khen thì mang đi khoe cả chợ. Ba đàn ông còn đỡ, mẹ á, ối dồi ôi, Tây Thu nhà em đấy, Tây Thu em mang thai chín tháng mười ngày đấy các bác ợ, xếp hẳn thứ hai trong lớp nhé.
Đã thế mấy bác hàng xóm còn cứ thích phụ hoạ tâng hai đồng chí ấy lên mây mới sợ chứ.
-“Nhất cô chú nhé, mình khổ mấy cũng được nhưng mà con cái nó thành đạt là mở mày mở mặt lắm rồi, ăn cơm nguội thôi cũng mừng.”
-“Dạ, em cũng nghĩ thế ạ.”
-“Nghe đâu cái thằng nhất lớp là con đại gia nhỉ? Ôi dào, thế thì chấp làm gì, có khi mua điểm cũng nên.”
Á, nâng cháu mình thì cũng không đến nỗi dìm hàng con nhà người ta chứ? Chẳng phe bờ lây gì cả, tớ đành phải lên tiếng.
-“Không trường nghiêm lắm không mua được điểm đâu ạ.”
-“Mày trẻ ranh biết thế quái nào được? Xã hội nó phức tạp lắm chứ đùa à.”
-“Mua điểm hay không thì em không biết nhưng Lệ Thu của em mà không phải ăn đậu suốt ngày thì còn thông minh lắm ấy. Não con bé đặc biệt nhạy về những vấn đề liên quan tới tài chính.”
-“Tôi nghĩ có khi mai sau cô chú cho nó học kinh tế là hợp nhất đó.”
-“Ôi bọn em ngu dốt biết gì đâu, con nó thích cái gì thì nó đăng ký thôi.”
-“Ừ cũng phải, cô chú vào đây uống chén trà nào, nhân thể vừa tám chuyện vừa xem Ơ Rô chung cho noá vui…gớm có được con học giỏi mát lòng mát dạ nhỉ…chẳng như cái thằng Tuất nhà tôi, mỗi lần đi họp phụ huynh mà tôi cứ phải trốn xuống bàn cuối cùng ấy…”
-“Dạ, được cái con Thu nhà em cũng chăm chỉ lắm bác ạ…”
Khiếp chớt mất, hai cụ mắc bệnh nặng lắm rồi ợ. Bệnh khoe con á.
Vui vui vẻ vẻ, rôm rôm rả rả mặc xác tớ luôn à. Thu đành lủi thủi đi bộ về nhà, cả kỳ vừa rồi học vất vả quá nên tắm giặt xong rồi tớ cũng lên giường mắc màn luôn chứ chẳng còn sức mà xem phim giải trí nữa.
Vào trong rồi, đập mấy con muỗi bồm bộp, thỉnh thoảng mở tay ra nhìn thấy dòng chữ mờ mờ, trống ngực đập thình thịch á.
Xong tự nhiên nhớ lại nhiều chuyện lắm ý, chuyện môi chạm môi nè, chuyện ăn kẹo, chuyện bị nghẹn, chuyện bạn ấy ôm Thu. Cũng không rõ nữa, cứ vô thức cười tủm tỉm thôi. Thậm chí tớ đã phải tự vả mấy phát vào má mình á, tự chửi mình hâm nặng, thế nào mà lát sau lại khúc kha khúc khích.
Điên rồi.
Điên thật rồi.
Cao Đà chuẩn bị mở cửa đón Thu cũng nên. Eo, nghĩ ngợi doạ dẫm thế mà xong cái miệng nó cứ toe toét cả ra thôi. Cứ thao thức rộn ràng vui vui kiểu gì ấy, không tài nào mà diễn tả nổi.
Bị cái người nào đó ám đến sáng hôm sau luôn, đi ship hàng mà ngó ngang ngó dọc, rốt cuộc không thấy ai thì hơi thất vọng á. Sao lại mong chờ nhỉ? Mong chờ cái gì đây?
Người ta đâu có giống mình, con nhà giàu nghỉ hè ắt phải đi du lịch nơi nọ nơi kia, khám phá thế giới ý. Tớ thấy mình lạ ghê cơ, tự an ủi thế rồi mà vẫn rất hay ngó điện thoại nhé.
Rõ ràng rất muốn liên lạc, nhưng lại tham lam mong người ta chủ động trước cơ. Cảm giác này có cậu nào từng trải qua thì sang đây chia sẻ với tớ chút cho nguôi ngoai cái nào.
Thế nào mà xong nhận được điện thoại nha, nhưng không phải của Khôi, mà là của…mẹ Khôi.
Cô hỏi Thu hè làm gì, tớ bảo hôm nào có khách đặt hàng thì con đi ship, bây giờ lúc rỗi rãi con cho phép mình chơi, một tuần nữa thì quay lại học hành chuẩn bị cho lớp 11.
-“Thế Thu có muốn có công việc khác kiếm được nhiều tiền hơn không? Thu đến gia sư cho Khôi về lý tưởng sống như xưa ấy, sau đó Thu và Khôi cũng có thể cùng học kiến thức khác, cô trả Thu ba trăm ngàn một giờ…”
Thật á? Béo bở thế? Nhưng tại cô là người tốt á, Thu chẳng nỡ lừa.
-“Cô ơi con chém đó, con thấy bác bán thịt nói thế nào con nói thế đó chứ con có biết gì đâu.”
-“Không sao, tới không dạy cũng được, chỉ cần chơi với Khôi thôi. Hè cô chú bận quá mà Cún lại không thích đi đâu cứ ru rú ở nhà cô sợ vào năm bệnh bạn lại trầm trọng hơn. Con tới nói chuyện cho bạn nghe nhé, hàng ngày từ 8 giờ sáng tới 5 giờ chiều được không Thu? Cô sẽ cho lái xe tới đón con, trưa ăn cơm cùng Khôi luôn…”
Eo, thế trừ thời gian nghỉ trưa ra là ngày Thu đi làm 8 tiếng đó nha. Được hai triệu tư một ngày á? Ôi dồi ôi, sướng thế chứ nị, cứ có tiền vào là đầu óc hưng phấn hết cả lên.
Đồng ý, đồng ý ngay lập tức à.
Mỗi tội ba mẹ tớ phản đối ấy, chẳng hiểu sao nữa. Bảo là thỉnh thoảng sang chơi thì được thôi chứ bạn bè không được phép tính toán làm ăn như thế. Mà thầy u nói không thì Thu đâu dám cãi đâu.
Mãi sau cô Vân phải sang nhà tớ, cô ấy đúng là người có năng khiếu thuyết phục nha. Cô tâm sự Khôi không phải bị tự kỷ bẩm sinh, tại gia đình không hạnh phúc với cả hồi nhỏ cứ hễ đùa chút là có người đánh bầm tím nên bạn lì dần, mà ngày đó cô chú mới khởi nghiệp làm ăn nên không để ý con, giờ nghĩ lại cô hối hận lắm.
Ặc, ai mà dám đánh Khôi nhỉ?
Lớn đẹp trai thế này chắc ngày nhỏ cũng mũm mĩm đáng yêu lắm đó. Ai lại ác độc tàn nhẫn thía không biết?
Wuây sờ ma?
-“Từ ngày lên lớp 10 chị thấy Khôi tiến bộ hẳn lên, chắc là do hợp tính với Thu, thôi thì hai em thương cái thân già này, thằng chồng thì khốn nạn khỏi nói rồi đó, giờ chỉ có trông chờ vào mỗi một mụn con thôi à…”
Đó, thế nào mà cô giỏi, năn nỉ ỉ ôi một hồi ba mẹ tớ không những gật đầu lia lịa mà mắt mũi cũng rơm rớm hết cả ra. Ôi dào, đúng là không hiểu được mấy người lớn á.
Sáng hôm sau Thu hồi hộp ghê gớm. Hè rồi nên cũng mặc quần ngố áo phông thôi á, trên đường đi tim gan cứ rộn ràng hết cả, tại lần đầu tiên tới nhà Khôi mà, cũng ngượng ngượng chứ bộ.
Đến nơi không như tưởng tượng của tớ, là hai chị giúp việc ra đón.
-“Em tìm Khôi à, vậy em đợi chút nhá, mười hai rưỡi Khôi dậy.”
Á, gì vậy hả?
-“Ớ em tưởng Khôi đi ngủ từ mười giờ ạ?”
-“Ừ, bé Cún những hôm nào không phải đi đâu thì ngủ từ mười giờ tối tới mười hai rưỡi hôm sau. Không ai gọi dậy được và cũng không ai dám gọi dậy.”
What?
Sao mẹ Khôi không nói sớm, để Thu “đi làm” buổi chiều thôi.
Thế này thì chán chết à!
-“ Phòng Khôi tầng ba rẽ trái em nhé. Giờ bọn chị phải đi chợ, mình em chơi ở nhà được không?”
Thu dạ ngoan ngoãn rồi đi bộ lang thang linh tinh á. Nhà gì mà nhà, cung điện mới đúng. Eo như kiểu lạc vào mấy bộ phim của châu Âu ý, đồ đạc sang trọng mà sịn lắm, làm tớ cứ tự thấy mình quê quê kiểu gì à.
Chơi chán thì quyết định vào phòng Khôi ngồi chờ.
Khiếp, cái này gọi là cái phòng hả? To gấp mấy lần cái nhà ở chợ của tớ luôn á, trong phòng có nhà vệ sinh riêng của cậu ấy nè, góp học tập cũng sang chảnh lắm, cách bộ sofa không xa là cả một hệ thống màn hình chiếu phim cực kỳ hiện đại.
Giường cho một người gì mà rộng như giường của vua vậy. Nhìn cái đứa lười biếng đáng ghét đó kìa, eo, ngoan thế. Tớ mà ngủ là nhiều khi láo lắm ấy, đạp chăn đạp chiếu lung tung cả lên, có hôm thức giấc còn thấy mình lăn xừ xuống đất rồi cơ.
Thế mà nhìn bạn nè, giường thì to nhưng gọn gàng một góc luôn.
Cứ như…cứ như…hoàng tử ngủ trong rừng vậy.
Được thôi, Lọ Lem sẽ đánh thức chàng bằng…một cái ngoáy mũi ngọt ngào. Hehe, nghĩ mà phấn khích. Thu liền rón rén đến gần, lấy lọn tóc mình chọc chọc vào mũi cậu ấy.
Khiếp, gan thế, khụt khịt vài cái thôi mà vẫn say sưa như chết vậy á. Càng tốt, đây chẳng phải cơ hội trả đũa tốt nhất của Thu hay sao? Tớ không do dự trèo lên giường, véo má véo mũi bạn, thỉnh thoảng còn cù lách cho bõ ghét.
Hix, cứ nghĩ trời không biết đất không hay, ai dè, ôi dồi ôi. Cái con quỷ đó nó thức giấc các cậu ạ, mắt nó lim da lim dim, rồi trong cơn buồn ngủ, nó ra tay thật ác độc.
Giáng cho tớ một chưởng mà bay từ bên trên bay xuống dưới.
Mặt méo, má đau, mông nhức.
Tệ thật đó, đúng là thời buổi bây giờ kiếm được đồng tiền chẳng dễ dàng gì á.
Có người rốt cuộc cũng tỉnh táo, nhìn Thu kiểu như hối hận lắm ấy, vội vã lao xuống. Thu thì đau đớn ấm ức, vừa rơi nước mắt lã chã vừa gào rõ lớn.
-“Khôi xấu xa quá đi mất ý, Khôi mà không sửa cái tính bạo lực đó đi thì mai sau chắc chỉ có con điên nó mới chịu lấy Khôi thôi á.”