Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Vậy tôi nói qua một chút về tình hình tượng màu trong hang vậy.” Thấy khó mà lui không phải là tác phong làm việc của cô. Còn về việc có làm trợ lý hay không còn phải xem xem anh ta có bản lĩnh khiến cô tâm phục khẩu phục hay không đã. Cô chẳng hơi đâu cãi nhau mà đi thẳng vào chủ đề chính.
“Tượng màu trong hang số 0 là tạo hình Bồ Tát. Nhìn hình dáng tổng thể có thể suy đoán là Bồ Tát bán già, có nghĩa là tư thế ngồi một chân gác qua bắp vế của chân còn lại. Nhưng vì phần chân và phần tay bị tổn hại nghiêm trọng, còn có phần bị mất hẳn nên vẫn cần đi sâu nghiên cứu để xác nhận. Ngũ quan phần đầu bị tổn hại, phần tóc bị hỏng. Nhưng tạo hình cơ bắp đầy đặn, cốt cách thanh tú, có khá nhiều nét tương đồng với các tác phẩm thể hiện các tiểu thư đời Đường, thế nên đây có lẽ là một tác phẩm từ đời Đường. Những đồ trang sức như vòng tay, chuỗi ngọc chỉ còn lại chút dấu ấn ít ỏi. Khăn choàng, đài hoa sen cũng bị mất mát. Trước khi sao chép cần phải tính toán lại một cách hoàn chỉnh độ cao, thậm chí là kích thước của những cánh hoa sen. Còn phải suy tính chủng loại của nguyên liệu cũng như màu vẽ, bởi vì màu vẽ của tượng đã bạc, độ phai màu nghiêm trọng, mặt ngoài đã xuất hiện hiện tượng Khởi giáp.”
Giang Chấp không ngờ được cô có thể nói tường tận đến như vậy, ánh mắt anh ánh lên đôi chút bất ngờ. Anh cười: “Được đấy, cũng có chút năng lực.”
“Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy?” Thịnh Đường lẩm bẩm một câu.
“Vậy tôi sẽ cho cô được ăn thịt heo một lần.”
Hử?
Thịnh Đường giật mình, cảnh giác nhìn Giang Chấp chằm chằm. Giang Chấp đường hoàng ngang nhiên đón nhận ánh mắt mang tính dò xét của cô, vẻ cực kỳ bình thản.
Bình thản tới mức lần đầu tiên Thịnh Đường phải chột dạ: “Anh… không lẽ định bắt tôi làm công việc phục hồi nguyên dạng và sao chép?”
Những người khác cũng đều quay qua nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp mỉm cười, ngữ khí sao lại có vẻ rất lương thiện, vô hại: “Cô đã chủ động xin nhận rồi, tôi cũng không tiện từ chối, dù sao thì đây cũng là nguyện vọng đầu tiên của cô sau khi trở thành trợ lý của tôi.”
“Sao tôi lại chủ động…”
“Gặp phải vấn đề cũng đừng sợ, cô có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Giang Chấp ngắt lời cô.
Đây có phải là chuyện hỏi hay không hỏi không?
Thẩm Dao không nhịn được, lên tiếng: “Bác sỹ Giang, Đường Đường chỉ làm công việc sao chép hiện trạng và thành phẩm trong hang, không làm khôi phục nguyên dạng. Dù sao thì cô ấy cũng không phải là nhà khôi phục văn vật, hơn nữa lượng công việc này đối với cô ấy mà nói quá lớn rồi.”
Thịnh Đường chưa bao giờ cảm kích Thẩm Dao đến thế, cô lập tức bổ sung một câu: “Không sai, việc anh muốn tôi làm và công việc thường ngày của tôi là hai loại việc khác nhau. Nếu nó nằm trong phạm vi chức trách của tôi thì lượng công việc lớn cũng không hề gì.”
Nhiệm vụ mà Giang Chấp giao cho cô hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi công việc cũng như kinh nghiệm trước đây của cô. Nói trắng ra, hai năm nay những gì cô sao chép tại Đôn Hoàng đều là các tác phẩm đã qua tay các nhà khôi phục, hoặc một tác phẩm nào đó đã được xác nhận là không thể khôi phục.
Nét đẹp của Đôn Hoàng nằm ở sự kế thừa, nhưng những vẻ đẹp tinh tế được khảm sâu vào vách đá thì phải truyền lại cho đời sau bằng cách nào đây? Bích họa và tượng màu trong hang đá mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút đều đang chịu đựng sức nặng của thời gian. Tuy rằng có nhà khôi phục làm việc bất kể ngày đêm nhưng dẫu sao, số lượng người làm ngành này vẫn là số ít. Có biết bao hang đá ở Trung Quốc đang đối mặt với tình cảnh thiếu người khôi phục, đành phải để mặc thời gian xóa nhòa đi từng dấu vết trong tiếc nuối.
Thế nên, vì “mạng sống” của báu vật Trung Quốc, ngoài khôi phục ra, sao chép chính là con đường tốt nhất.
Thịnh Đường tự tin rằng trong rất nhiều họa sỹ sao chép, kỹ năng của cô thuộc hàng cao. Nhưng Giang Chấp càng bạo gan hơn, anh bắt cô đồng thời làm luôn cả công việc khôi phục.
“Việc phục hồi tranh hậu kỳ cho bức chân dung trên tường phía Tây Bắc tại lối đi của hang 130 chẳng phải là kiệt tác của cô sao?” Giang Chấp phản bác.
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, không ngờ anh lại biết chuyện này, nhưng chớp mắt nghĩ lại cô suy luận ra rất có thể là thông qua Hồ Tường Thanh.
“Đích thực do tôi làm, nhưng bức bích họa trên góc tường đó mơ hồ không rõ, đã không còn đủ điều kiện khôi phục, thế nên việc phục hồi tranh hậu kỳ chỉ là tham khảo.” Cô bắt buộc phải nói rõ ràng chuyện này trước: “Còn bây giờ anh đang định dựa vào bức tranh phục hồi của tôi để làm công tác khôi phục, giống nhau được sao?”
“Đường Tiểu Thất.” Giang Chấp nhìn cô: “Nhìn ngang hay nhìn dọc cô cũng không giống một người trí tuệ phát triển không kiện toàn, thế nên công việc này đối với cô không khó.”
*********************************
“Vậy tôi nói qua một chút về tình hình tượng màu trong hang vậy.” Thấy khó mà lui không phải là tác phong làm việc của cô. Còn về việc có làm trợ lý hay không còn phải xem xem anh ta có bản lĩnh khiến cô tâm phục khẩu phục hay không đã. Cô chẳng hơi đâu cãi nhau mà đi thẳng vào chủ đề chính.
“Tượng màu trong hang số 0 là tạo hình Bồ Tát. Nhìn hình dáng tổng thể có thể suy đoán là Bồ Tát bán già, có nghĩa là tư thế ngồi một chân gác qua bắp vế của chân còn lại. Nhưng vì phần chân và phần tay bị tổn hại nghiêm trọng, còn có phần bị mất hẳn nên vẫn cần đi sâu nghiên cứu để xác nhận. Ngũ quan phần đầu bị tổn hại, phần tóc bị hỏng. Nhưng tạo hình cơ bắp đầy đặn, cốt cách thanh tú, có khá nhiều nét tương đồng với các tác phẩm thể hiện các tiểu thư đời Đường, thế nên đây có lẽ là một tác phẩm từ đời Đường. Những đồ trang sức như vòng tay, chuỗi ngọc chỉ còn lại chút dấu ấn ít ỏi. Khăn choàng, đài hoa sen cũng bị mất mát. Trước khi sao chép cần phải tính toán lại một cách hoàn chỉnh độ cao, thậm chí là kích thước của những cánh hoa sen. Còn phải suy tính chủng loại của nguyên liệu cũng như màu vẽ, bởi vì màu vẽ của tượng đã bạc, độ phai màu nghiêm trọng, mặt ngoài đã xuất hiện hiện tượng Khởi giáp.”
Giang Chấp không ngờ được cô có thể nói tường tận đến như vậy, ánh mắt anh ánh lên đôi chút bất ngờ. Anh cười: “Được đấy, cũng có chút năng lực.”
“Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy?” Thịnh Đường lẩm bẩm một câu.
“Vậy tôi sẽ cho cô được ăn thịt heo một lần.”
Hử?
Thịnh Đường giật mình, cảnh giác nhìn Giang Chấp chằm chằm. Giang Chấp đường hoàng ngang nhiên đón nhận ánh mắt mang tính dò xét của cô, vẻ cực kỳ bình thản.
Bình thản tới mức lần đầu tiên Thịnh Đường phải chột dạ: “Anh… không lẽ định bắt tôi làm công việc phục hồi nguyên dạng và sao chép?”
Những người khác cũng đều quay qua nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp mỉm cười, ngữ khí sao lại có vẻ rất lương thiện, vô hại: “Cô đã chủ động xin nhận rồi, tôi cũng không tiện từ chối, dù sao thì đây cũng là nguyện vọng đầu tiên của cô sau khi trở thành trợ lý của tôi.”
“Sao tôi lại chủ động…”
“Gặp phải vấn đề cũng đừng sợ, cô có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Giang Chấp ngắt lời cô.
Đây có phải là chuyện hỏi hay không hỏi không?
Thẩm Dao không nhịn được, lên tiếng: “Bác sỹ Giang, Đường Đường chỉ làm công việc sao chép hiện trạng và thành phẩm trong hang, không làm khôi phục nguyên dạng. Dù sao thì cô ấy cũng không phải là nhà khôi phục văn vật, hơn nữa lượng công việc này đối với cô ấy mà nói quá lớn rồi.”
Thịnh Đường chưa bao giờ cảm kích Thẩm Dao đến thế, cô lập tức bổ sung một câu: “Không sai, việc anh muốn tôi làm và công việc thường ngày của tôi là hai loại việc khác nhau. Nếu nó nằm trong phạm vi chức trách của tôi thì lượng công việc lớn cũng không hề gì.”
Nhiệm vụ mà Giang Chấp giao cho cô hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi công việc cũng như kinh nghiệm trước đây của cô. Nói trắng ra, hai năm nay những gì cô sao chép tại Đôn Hoàng đều là các tác phẩm đã qua tay các nhà khôi phục, hoặc một tác phẩm nào đó đã được xác nhận là không thể khôi phục.
Nét đẹp của Đôn Hoàng nằm ở sự kế thừa, nhưng những vẻ đẹp tinh tế được khảm sâu vào vách đá thì phải truyền lại cho đời sau bằng cách nào đây? Bích họa và tượng màu trong hang đá mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút đều đang chịu đựng sức nặng của thời gian. Tuy rằng có nhà khôi phục làm việc bất kể ngày đêm nhưng dẫu sao, số lượng người làm ngành này vẫn là số ít. Có biết bao hang đá ở Trung Quốc đang đối mặt với tình cảnh thiếu người khôi phục, đành phải để mặc thời gian xóa nhòa đi từng dấu vết trong tiếc nuối.
Thế nên, vì “mạng sống” của báu vật Trung Quốc, ngoài khôi phục ra, sao chép chính là con đường tốt nhất.
Thịnh Đường tự tin rằng trong rất nhiều họa sỹ sao chép, kỹ năng của cô thuộc hàng cao. Nhưng Giang Chấp càng bạo gan hơn, anh bắt cô đồng thời làm luôn cả công việc khôi phục.
“Việc phục hồi tranh hậu kỳ cho bức chân dung trên tường phía Tây Bắc tại lối đi của hang 130 chẳng phải là kiệt tác của cô sao?” Giang Chấp phản bác.
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, không ngờ anh lại biết chuyện này, nhưng chớp mắt nghĩ lại cô suy luận ra rất có thể là thông qua Hồ Tường Thanh.
“Đích thực do tôi làm, nhưng bức bích họa trên góc tường đó mơ hồ không rõ, đã không còn đủ điều kiện khôi phục, thế nên việc phục hồi tranh hậu kỳ chỉ là tham khảo.” Cô bắt buộc phải nói rõ ràng chuyện này trước: “Còn bây giờ anh đang định dựa vào bức tranh phục hồi của tôi để làm công tác khôi phục, giống nhau được sao?”
“Đường Tiểu Thất.” Giang Chấp nhìn cô: “Nhìn ngang hay nhìn dọc cô cũng không giống một người trí tuệ phát triển không kiện toàn, thế nên công việc này đối với cô không khó.”