Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2006: Cuộc Đời Mỗi người
Nguyệt Trường Không trở lại Nguyệt Thần Điện, gã sinh ra ở đây, có ký ức chỗ này.
Phụ thân của Nguyệt Trường Không biết gã một chốc ngộ đạo đi vào Tiên Thiên thì chấp nhận gã, cảm thán rằng:
- Trường Không, năm xưa đưa ngươi đi vì bị buộc bất đắc dĩ. Ngươi cũng biết thế lực của Nguyệt Thần Điện như thế nào, ngươi không có tu vi ở chỗ này sẽ chịu nhiều khuất nhục.
Nguyệt Trường Không cung kính nói:
- Hài nhi biết.
Khóe môi Nguyệt Trường Không cong lên thân thiết, dường như vui vẻ vì phụ tử lại gặp nhau.
Tử Vi Thần Đình có bốn người bước chân vào thế giới luân hồi, trừ Nguyệt Trường Không ra ba người khác một vị là sư thúc của gã, hai người khác là cường giả trên bảng Thiên Đạo Huyền Vực. Bọn họ ở trong thế giới luân hồi sinh ra trong cùng một thế lực là Nguyệt Thần Điện. Trong vô hình định sẵn, thế giới luân hồi cảm giác vận mệnh của họ.
Lúc này bốn cường giả Tử Vi Thần Đình tụ tập lại.
Sư đệ của Thiên Thần cũng là sư thúc của Nguyệt Trường Không mở miệng nói:
- Hình như Nguyệt Thần Điện đối ứng với Tử Vi Thần Đình bên ngoài. Tu hành trong này khác với bên ngoài, nhưng có chỗ giống nhau là khiến chúng ta cảm ngộ một loại đạo khác trong thế giới luân hồi đúng không?
- Nhưng thánh địa nằm ở đâu? Không lẽ thế giới luân hồi là đất truyền thuyết? Dùng một đời để thử thách?
Một cường giả trên bảng Thiên Đạo nói:
- Nếu trong thế giới luân hồi đối ứng với bên ngoài thì chúng ta phải nhanh chóng lớn mạnh, giẫm thế lực khác ở dưới chân.
Nguyệt Trường Không khom người nói:
- Sư thúc và hai vị sư huynh đều là thiên tư tuyệt thế tất nhiên làm được.
Sư thúc nói:
- Không thể nói vậy, người bước vào thế giới luân hồi không có kẻ yếu, đều là cực mạnh. Trường Không, ngươi trở về Nguyệt Thần Điện chắc thực lực bất phàm, ngươi và ta thử xem.
Nguyệt Trường Không khom người nói:
- Trường Không làm sao đánh lại sư thúc.
Sư thúc tiến lên một bước:
- Không thử thì sao biết?
Pháp thân cường đại xuất hiện sau lưng sư thúc, lực lượng thiên địa ùa vào trong thân thể, đao quang lạnh lẽo bắn ra. Nguyệt Trường Không hét to vội tụ tập lực lượng chống cự, nhưng ầm vang một tiếng gã bị chém bay, người đẫm máu té ngã dưới đất.
Nguyệt Trường Không khó khăn bò dậy nói:
- Sư thúc lĩnh ngộ trong thế giới luân hồi vẫn siêu phàm.
Sư thúc cười gật đầu nói:
- Có thể đỡ một kích của ta thì ngươi cũng khá lắm, đi đi.
Nguyệt Trường Không khom người rời đi:
- Vâng, Trường Không cáo lui.
Hai người bảng Thiên Đạo nhìn bóng lưng Nguyệt Trường Không, ánh mắt khinh thường nói:
- Nghe nói hắn bị gia tộc vứt bỏ ở bên ngoài làm ăn mày, chịu đủ ức hiếp.
- Dù sao là người thấp hèn, năm xưa dùng thủ đoạn lừa gạt được Tử Vi Thần Đình thừa nhận. Theo ta thấy nên sớm tru diệt hắn, không biết sư tôn giữ lại làm gì.
Sư thúc cười nói:
- Kẻ tồi tệ có tác dụng của nó, hắn vì cường đại bất chấp thủ đoạn, các ngươi nhớ cảnh giác hắn.
Nguyệt Trường Không trở về lẳng lặng tu hành. Có ngày Nguyệt Trường Không nói cho phụ thân kiếp này và tu hành giả trong nhà là ở bên ngoài có kỳ ngộ, gã mang mọi người đi tìm tòi bí mật.
Đến một ngọn núi cổ hoang vu, phụ thân Nguyệt Trường Không hỏi:
- Trường Không, ngươi nói chỗ đó ở đâu?
Nguyệt Trường Không nói:
- Phụ thân từng nói năm xưa trục xuất nhi đi là vì bất đắc dĩ, vậy hôm nay nhi cũng bị buộc bất đắc dĩ.
Hai tay Nguyệt Trường Không như móng vuốt đâm vào sau lưng phụ thân gã, lực lượng cắn nuốt kinh khủng điên cuồng nuốt lực lượng trong người phụ thân vào thân thể gã.
Cường giả xung quanh hét to:
- Nghiệt súc!
Nguyệt Trường Không cười dữ tợn.
Phụ thân? Rất buồn cười, muốn gã kêu hai chữ đó thì phải trả giá đắt.
Lực lượng cắn nuốt tất cả kinh khủng bộc phát trong thiên địa, sau lưng Nguyệt Trường Không hiện ra một pháp thân tà ma hút đi mọi thứ, rất nhanh nơi này chỉ còn đống xương trắng.
Nguyệt Trường Không móc ra thủy tinh truyền tin trong thế giới này, nói:
- Sư thúc, ta phát hiện thần tàng! Nhưng có tà vật bảo vệ nó, nhóm phụ thân của ta đã gặp nạn!
Sư thúc hỏi:
- Ở đâu? Tà vật mạnh cỡ nào?
Giọng Nguyệt Trường Không tràn ngập dao động mãnh liệt, đau lòng mà kích động, hoàn toàn mất sự bình tĩnh:
- Ta dẫn đường cho sư huynh! Tà vật có lẽ thực lực ngang ngửa sư thúc, vì ổn thỏa sư thúc tốt nhất là điều phái một đám cường giả lại đây, thần tàng này có lẽ không phải tầm thường.
Sư thúc truyền âm:
- Tốt, chờ ta.
Nguyệt Trường Không cất vật truyền tin, ngồi xếp bằng, trong mắt lóe tia yêu dị vô cùng.
Thật lâu sau sư thúc và hai sư huynh trên bảng Thiên Đạo của gã đến, họ không mang theo người khác, Nguyệt Trường Không đã dự đoán được điều này.
Thấy Nguyệt Trường Không và đống xương trắng, sư thúc nhíu mày hỏi:
- Thần tàng và tà vật đâu?
Nguyệt Trường Không bình tĩnh hỏi:
- Sư thúc có từng nghe nói thế giới luân hồi diễn hóa từ chân thật nên nếu chết trong này thì sẽ chết thật.
Sư thúc gật đầu, nhìn Nguyệt Trường Không không chớp mắt:
- Biết.
- Sư thúc biết thì tốt. Các thiên kiêu Thái Cổ đều đến thế giới luân hồi thì đây là cuộc thử thách sống chết, dù nó tàn khốc cỡ nào ta sẽ đi đến cuối. Tất cả người cạnh tranh với ta đều phải chết, đất truyền thuyết, người truyền thuyết sẽ là ta. Sư thúc, đa tạ các người giúp ta.
Nguyệt Trường Không dứt lời pháp thân hiện ra trên người gã, pháp thân tà ma đáng sợ vô cùng dữ tợn, toát ra hơi thở tà ác.
Ba người biến sắc mặt.
Sư thúc lạnh lùng hỏi:
- Ngươi bị tà linh dụ dỗ tu hành tà pháp?
Nguyệt Trường Không lạnh nhạt nói:
- Cái gì gọi là tà pháp? Thái Cổ đồn rằng Thánh Viện mở, Thái Cổ biến động. Các người không từ thủ đoạn muốn bước vào đất truyền thuyết này, vậy thì đương nhiên ta sẽ biến mạnh nhất tại đây. Dù là người trên bảng Thiên Đạo thì sao? Về sau lực lượng của các ngươi đều cho ta dùng, cảm ngộ của các ngươi thuộc về ta!
Nguyệt Trường Không dứt lời pháp thân tà ma vươn ra các xúc tu màu xám bao trùm bầu trời trong tích tắc. Ba người biến sắc mặt, bọn họ phát ra tất cả lực lượng cảm ngộ tu hành trong thế giới luân hồi chống cự, nhưng vô ích, cơ thể bị xúc tu xuyên thấu, lực lượng trong người xói mòn nhanh chảy vào người Nguyệt Trường Không, lúc này Nguyệt Trường Không như hoàn toàn hóa thân tà ma.
Sư thúc kinh hoàng hét to:
- Ta là sư thúc của ngươi! Ngươi giết ta sau khi ra ngoài sư huynh sẽ tha cho ngươi sao?
Nguyệt Trường Không hung hăng nói:
- Nếu lực lượng tà ma cũng là đạo thì ta lĩnh ngộ trong đời này có thể mang về Thái Cổ, nếu có cơ hội tất cả những gì hắn làm ta chịu đựng ta sẽ trả lại gấp đôi cho hắn!
Nguyệt Trường Không hoàn toàn cắn nuốt thân thể sư thúc của mình, còn có hai cường giả Tử Vi Thần Đình trên bảng Thiên Đạo cũng chết trong thế giới luân hồi.
Nguyệt Trường Không hít sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn, đôi mắt âm u lạnh băng siêu đáng sợ.
Nguyệt Trường Không lẩm bẩm trong không gian không một bóng người:
- Ngươi nói ngươi bị phong ấn trong thế giới luân hồi này, vậy chủ nhân phong ấn thế giới luân hồi là ai? Là người sáng tạo ra đất truyền thuyết?
Giọng nói vang lên trong óc Nguyệt Trường Không:
- Ngươi không cần biết, tóm lại không phải ngươi bây giờ có thể tưởng tượng. Việc ngươi cần làm là cố gắng mạnh lên, những gì ngươi có được trong thế giới luân hồi sẽ thành tựu ngươi trong tương lai. Nếu có cơ hội ngươi sẽ biết y là ai.
Nguyệt Trường Không cười nhạt không hỏi nữa:
- À.
Lúc này Nguyệt Trường Không nhớ đến một người.
Tần Vấn Thiên sẽ ở đâu trong thế giới luân hồi? Hy vọng hắn mạnh chút, như vậy mới cho gã nhiều chất dinh dưỡng.
Vũ Vực, cao tăng phật đạo của Phật Môn Cực Lạc Thiên đang trong thế giới luân hồi, cũng tu hành trong Phật Môn tên là Kim Cương Tự. Trong Kim Cương Tự có cao tăng Phật Môn nhưng họ tín phụng là đất Cực Lạc Tây Thiên, nơi đó mới là thánh địa Phật Môn.
Thất Giới đại sư ở Phật Môn Thất Giới, lúc trong Phật Môn Thái Cổ cũng được người tôn trọng, là cao tăng đắc đạo. Giờ Thất Giới ở thế giới luân hồi chỉ là một sa di bình thường, không thể tu hành, nhưng trụ trì đối xử tốt với y như ruột thịt.
Trụ trì hỏi Thất Giới trẻ tuổi:
- Thất Giới, mấy ngày nay ngươi đã xem khắp phật pháp trong Kim Cương Tự, bây giờ chào từ biệt ta là có ý nghĩ gì?
Thất Giới chắp hai tay vào nhau khom người nói:
- Đệ tử muốn đi đất Cực Lạc Tây Thiên.
Trụ trì hỏi:
- Chắc ngươi đã thấy trong kinh cổ muốn đến đất Cực Lạc Tây Thiên bờ bên kia cần có thân nguyên thủy, độ nhiều tầng kiếp nạn, sau khi đến thánh địa một bước một dập đầu. Kim Cương Tự ta chưa từng có ai thành công, ngươi vẫn muốn đi sao?
Thất Giới gật đầu nói:
- Dù con đường phía trước có nhiều khó khăn đệ tử vẫn muốn đi.
Bây giờ Thất Giới đã có thể tu hành ngộ phật đạo, nhưng y không làm như vậy. thế giới luân hồi cũng có đất Cực Lạc Tây Thiên, y yêu cầu đạo.
Trụ trì cười nói:
- Tốt, muốn vào Tây Thiên cầu phật cần hành mười thiện Thất Giới. Ta có một thân tu vi nhưng không có chí hướng như ngươi, giờ biến tu hành thành phật châu xá lợi bảo vệ ngươi một đường bình yên.
Thất Giới chắp hai tay không từ chối. Trụ trì Kim Cương Tự phong tu vi của mình vào phật châu, sau đó từ từ già nua như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Trụ trì treo phật châu trên cổ Thất Giới, nói:
- Đi đi.
Thất Giới khom người rời đi, hướng tới đất Cực Lạc Tây Thiên trong thế giới luân hồi. Thất Giới tập trung một đường hóa duyên, tuân theo mười thiện Thất Giới, trải qua gian khổ, phong trần vất vả nhưng không quên tấm lòng son.
Thế giới luân hồi là cơ duyên của y, nay duyên đến phải nắm chắc. Thất Giới là cao tăng phật pháp thật sự, tâm trí cứng cỏi biết bao.
Trên đường Thất Giới đi có tăng nhân Kim Cương Tự tìm đến, nói trụ trì sắp mất, hy vọng y trở về nhìn một lần. Thất Giới không quay đầu, vẫn cất bước tiến lên. Tăng nhân Kim Cương Tự mắng Thất Giới bạc bẽo, lại có người bảo y hiểu sâu chân lý phật pháp.
Trong thế giới luân hồi, mỗi cường giả đến từ Thái Cổ đều có thân phận khác, trải qua cuộc đời một kiếp người, ngộ đạo trong đó. Bọn họ dần hiểu ra, đắc đạo trong thế giới luân hồi sẽ rất có lợi cho việc tu hành. Thái Cổ Tiên Vực từng có đại năng giả tuyệt thế lấy thân vào luân hồi cầu cảm ngộ tu hành một kiếp khác, theo đuổi đạo vô thượng, bây giờ bọn họ cũng có cơ duyên như vậy, nên quý trọng.
Phụ thân của Nguyệt Trường Không biết gã một chốc ngộ đạo đi vào Tiên Thiên thì chấp nhận gã, cảm thán rằng:
- Trường Không, năm xưa đưa ngươi đi vì bị buộc bất đắc dĩ. Ngươi cũng biết thế lực của Nguyệt Thần Điện như thế nào, ngươi không có tu vi ở chỗ này sẽ chịu nhiều khuất nhục.
Nguyệt Trường Không cung kính nói:
- Hài nhi biết.
Khóe môi Nguyệt Trường Không cong lên thân thiết, dường như vui vẻ vì phụ tử lại gặp nhau.
Tử Vi Thần Đình có bốn người bước chân vào thế giới luân hồi, trừ Nguyệt Trường Không ra ba người khác một vị là sư thúc của gã, hai người khác là cường giả trên bảng Thiên Đạo Huyền Vực. Bọn họ ở trong thế giới luân hồi sinh ra trong cùng một thế lực là Nguyệt Thần Điện. Trong vô hình định sẵn, thế giới luân hồi cảm giác vận mệnh của họ.
Lúc này bốn cường giả Tử Vi Thần Đình tụ tập lại.
Sư đệ của Thiên Thần cũng là sư thúc của Nguyệt Trường Không mở miệng nói:
- Hình như Nguyệt Thần Điện đối ứng với Tử Vi Thần Đình bên ngoài. Tu hành trong này khác với bên ngoài, nhưng có chỗ giống nhau là khiến chúng ta cảm ngộ một loại đạo khác trong thế giới luân hồi đúng không?
- Nhưng thánh địa nằm ở đâu? Không lẽ thế giới luân hồi là đất truyền thuyết? Dùng một đời để thử thách?
Một cường giả trên bảng Thiên Đạo nói:
- Nếu trong thế giới luân hồi đối ứng với bên ngoài thì chúng ta phải nhanh chóng lớn mạnh, giẫm thế lực khác ở dưới chân.
Nguyệt Trường Không khom người nói:
- Sư thúc và hai vị sư huynh đều là thiên tư tuyệt thế tất nhiên làm được.
Sư thúc nói:
- Không thể nói vậy, người bước vào thế giới luân hồi không có kẻ yếu, đều là cực mạnh. Trường Không, ngươi trở về Nguyệt Thần Điện chắc thực lực bất phàm, ngươi và ta thử xem.
Nguyệt Trường Không khom người nói:
- Trường Không làm sao đánh lại sư thúc.
Sư thúc tiến lên một bước:
- Không thử thì sao biết?
Pháp thân cường đại xuất hiện sau lưng sư thúc, lực lượng thiên địa ùa vào trong thân thể, đao quang lạnh lẽo bắn ra. Nguyệt Trường Không hét to vội tụ tập lực lượng chống cự, nhưng ầm vang một tiếng gã bị chém bay, người đẫm máu té ngã dưới đất.
Nguyệt Trường Không khó khăn bò dậy nói:
- Sư thúc lĩnh ngộ trong thế giới luân hồi vẫn siêu phàm.
Sư thúc cười gật đầu nói:
- Có thể đỡ một kích của ta thì ngươi cũng khá lắm, đi đi.
Nguyệt Trường Không khom người rời đi:
- Vâng, Trường Không cáo lui.
Hai người bảng Thiên Đạo nhìn bóng lưng Nguyệt Trường Không, ánh mắt khinh thường nói:
- Nghe nói hắn bị gia tộc vứt bỏ ở bên ngoài làm ăn mày, chịu đủ ức hiếp.
- Dù sao là người thấp hèn, năm xưa dùng thủ đoạn lừa gạt được Tử Vi Thần Đình thừa nhận. Theo ta thấy nên sớm tru diệt hắn, không biết sư tôn giữ lại làm gì.
Sư thúc cười nói:
- Kẻ tồi tệ có tác dụng của nó, hắn vì cường đại bất chấp thủ đoạn, các ngươi nhớ cảnh giác hắn.
Nguyệt Trường Không trở về lẳng lặng tu hành. Có ngày Nguyệt Trường Không nói cho phụ thân kiếp này và tu hành giả trong nhà là ở bên ngoài có kỳ ngộ, gã mang mọi người đi tìm tòi bí mật.
Đến một ngọn núi cổ hoang vu, phụ thân Nguyệt Trường Không hỏi:
- Trường Không, ngươi nói chỗ đó ở đâu?
Nguyệt Trường Không nói:
- Phụ thân từng nói năm xưa trục xuất nhi đi là vì bất đắc dĩ, vậy hôm nay nhi cũng bị buộc bất đắc dĩ.
Hai tay Nguyệt Trường Không như móng vuốt đâm vào sau lưng phụ thân gã, lực lượng cắn nuốt kinh khủng điên cuồng nuốt lực lượng trong người phụ thân vào thân thể gã.
Cường giả xung quanh hét to:
- Nghiệt súc!
Nguyệt Trường Không cười dữ tợn.
Phụ thân? Rất buồn cười, muốn gã kêu hai chữ đó thì phải trả giá đắt.
Lực lượng cắn nuốt tất cả kinh khủng bộc phát trong thiên địa, sau lưng Nguyệt Trường Không hiện ra một pháp thân tà ma hút đi mọi thứ, rất nhanh nơi này chỉ còn đống xương trắng.
Nguyệt Trường Không móc ra thủy tinh truyền tin trong thế giới này, nói:
- Sư thúc, ta phát hiện thần tàng! Nhưng có tà vật bảo vệ nó, nhóm phụ thân của ta đã gặp nạn!
Sư thúc hỏi:
- Ở đâu? Tà vật mạnh cỡ nào?
Giọng Nguyệt Trường Không tràn ngập dao động mãnh liệt, đau lòng mà kích động, hoàn toàn mất sự bình tĩnh:
- Ta dẫn đường cho sư huynh! Tà vật có lẽ thực lực ngang ngửa sư thúc, vì ổn thỏa sư thúc tốt nhất là điều phái một đám cường giả lại đây, thần tàng này có lẽ không phải tầm thường.
Sư thúc truyền âm:
- Tốt, chờ ta.
Nguyệt Trường Không cất vật truyền tin, ngồi xếp bằng, trong mắt lóe tia yêu dị vô cùng.
Thật lâu sau sư thúc và hai sư huynh trên bảng Thiên Đạo của gã đến, họ không mang theo người khác, Nguyệt Trường Không đã dự đoán được điều này.
Thấy Nguyệt Trường Không và đống xương trắng, sư thúc nhíu mày hỏi:
- Thần tàng và tà vật đâu?
Nguyệt Trường Không bình tĩnh hỏi:
- Sư thúc có từng nghe nói thế giới luân hồi diễn hóa từ chân thật nên nếu chết trong này thì sẽ chết thật.
Sư thúc gật đầu, nhìn Nguyệt Trường Không không chớp mắt:
- Biết.
- Sư thúc biết thì tốt. Các thiên kiêu Thái Cổ đều đến thế giới luân hồi thì đây là cuộc thử thách sống chết, dù nó tàn khốc cỡ nào ta sẽ đi đến cuối. Tất cả người cạnh tranh với ta đều phải chết, đất truyền thuyết, người truyền thuyết sẽ là ta. Sư thúc, đa tạ các người giúp ta.
Nguyệt Trường Không dứt lời pháp thân hiện ra trên người gã, pháp thân tà ma đáng sợ vô cùng dữ tợn, toát ra hơi thở tà ác.
Ba người biến sắc mặt.
Sư thúc lạnh lùng hỏi:
- Ngươi bị tà linh dụ dỗ tu hành tà pháp?
Nguyệt Trường Không lạnh nhạt nói:
- Cái gì gọi là tà pháp? Thái Cổ đồn rằng Thánh Viện mở, Thái Cổ biến động. Các người không từ thủ đoạn muốn bước vào đất truyền thuyết này, vậy thì đương nhiên ta sẽ biến mạnh nhất tại đây. Dù là người trên bảng Thiên Đạo thì sao? Về sau lực lượng của các ngươi đều cho ta dùng, cảm ngộ của các ngươi thuộc về ta!
Nguyệt Trường Không dứt lời pháp thân tà ma vươn ra các xúc tu màu xám bao trùm bầu trời trong tích tắc. Ba người biến sắc mặt, bọn họ phát ra tất cả lực lượng cảm ngộ tu hành trong thế giới luân hồi chống cự, nhưng vô ích, cơ thể bị xúc tu xuyên thấu, lực lượng trong người xói mòn nhanh chảy vào người Nguyệt Trường Không, lúc này Nguyệt Trường Không như hoàn toàn hóa thân tà ma.
Sư thúc kinh hoàng hét to:
- Ta là sư thúc của ngươi! Ngươi giết ta sau khi ra ngoài sư huynh sẽ tha cho ngươi sao?
Nguyệt Trường Không hung hăng nói:
- Nếu lực lượng tà ma cũng là đạo thì ta lĩnh ngộ trong đời này có thể mang về Thái Cổ, nếu có cơ hội tất cả những gì hắn làm ta chịu đựng ta sẽ trả lại gấp đôi cho hắn!
Nguyệt Trường Không hoàn toàn cắn nuốt thân thể sư thúc của mình, còn có hai cường giả Tử Vi Thần Đình trên bảng Thiên Đạo cũng chết trong thế giới luân hồi.
Nguyệt Trường Không hít sâu, cảm giác vô cùng thỏa mãn, đôi mắt âm u lạnh băng siêu đáng sợ.
Nguyệt Trường Không lẩm bẩm trong không gian không một bóng người:
- Ngươi nói ngươi bị phong ấn trong thế giới luân hồi này, vậy chủ nhân phong ấn thế giới luân hồi là ai? Là người sáng tạo ra đất truyền thuyết?
Giọng nói vang lên trong óc Nguyệt Trường Không:
- Ngươi không cần biết, tóm lại không phải ngươi bây giờ có thể tưởng tượng. Việc ngươi cần làm là cố gắng mạnh lên, những gì ngươi có được trong thế giới luân hồi sẽ thành tựu ngươi trong tương lai. Nếu có cơ hội ngươi sẽ biết y là ai.
Nguyệt Trường Không cười nhạt không hỏi nữa:
- À.
Lúc này Nguyệt Trường Không nhớ đến một người.
Tần Vấn Thiên sẽ ở đâu trong thế giới luân hồi? Hy vọng hắn mạnh chút, như vậy mới cho gã nhiều chất dinh dưỡng.
Vũ Vực, cao tăng phật đạo của Phật Môn Cực Lạc Thiên đang trong thế giới luân hồi, cũng tu hành trong Phật Môn tên là Kim Cương Tự. Trong Kim Cương Tự có cao tăng Phật Môn nhưng họ tín phụng là đất Cực Lạc Tây Thiên, nơi đó mới là thánh địa Phật Môn.
Thất Giới đại sư ở Phật Môn Thất Giới, lúc trong Phật Môn Thái Cổ cũng được người tôn trọng, là cao tăng đắc đạo. Giờ Thất Giới ở thế giới luân hồi chỉ là một sa di bình thường, không thể tu hành, nhưng trụ trì đối xử tốt với y như ruột thịt.
Trụ trì hỏi Thất Giới trẻ tuổi:
- Thất Giới, mấy ngày nay ngươi đã xem khắp phật pháp trong Kim Cương Tự, bây giờ chào từ biệt ta là có ý nghĩ gì?
Thất Giới chắp hai tay vào nhau khom người nói:
- Đệ tử muốn đi đất Cực Lạc Tây Thiên.
Trụ trì hỏi:
- Chắc ngươi đã thấy trong kinh cổ muốn đến đất Cực Lạc Tây Thiên bờ bên kia cần có thân nguyên thủy, độ nhiều tầng kiếp nạn, sau khi đến thánh địa một bước một dập đầu. Kim Cương Tự ta chưa từng có ai thành công, ngươi vẫn muốn đi sao?
Thất Giới gật đầu nói:
- Dù con đường phía trước có nhiều khó khăn đệ tử vẫn muốn đi.
Bây giờ Thất Giới đã có thể tu hành ngộ phật đạo, nhưng y không làm như vậy. thế giới luân hồi cũng có đất Cực Lạc Tây Thiên, y yêu cầu đạo.
Trụ trì cười nói:
- Tốt, muốn vào Tây Thiên cầu phật cần hành mười thiện Thất Giới. Ta có một thân tu vi nhưng không có chí hướng như ngươi, giờ biến tu hành thành phật châu xá lợi bảo vệ ngươi một đường bình yên.
Thất Giới chắp hai tay không từ chối. Trụ trì Kim Cương Tự phong tu vi của mình vào phật châu, sau đó từ từ già nua như ngọn đèn sắp cạn dầu.
Trụ trì treo phật châu trên cổ Thất Giới, nói:
- Đi đi.
Thất Giới khom người rời đi, hướng tới đất Cực Lạc Tây Thiên trong thế giới luân hồi. Thất Giới tập trung một đường hóa duyên, tuân theo mười thiện Thất Giới, trải qua gian khổ, phong trần vất vả nhưng không quên tấm lòng son.
Thế giới luân hồi là cơ duyên của y, nay duyên đến phải nắm chắc. Thất Giới là cao tăng phật pháp thật sự, tâm trí cứng cỏi biết bao.
Trên đường Thất Giới đi có tăng nhân Kim Cương Tự tìm đến, nói trụ trì sắp mất, hy vọng y trở về nhìn một lần. Thất Giới không quay đầu, vẫn cất bước tiến lên. Tăng nhân Kim Cương Tự mắng Thất Giới bạc bẽo, lại có người bảo y hiểu sâu chân lý phật pháp.
Trong thế giới luân hồi, mỗi cường giả đến từ Thái Cổ đều có thân phận khác, trải qua cuộc đời một kiếp người, ngộ đạo trong đó. Bọn họ dần hiểu ra, đắc đạo trong thế giới luân hồi sẽ rất có lợi cho việc tu hành. Thái Cổ Tiên Vực từng có đại năng giả tuyệt thế lấy thân vào luân hồi cầu cảm ngộ tu hành một kiếp khác, theo đuổi đạo vô thượng, bây giờ bọn họ cũng có cơ duyên như vậy, nên quý trọng.