Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2036: Thiên thần là không thể chiến thắng
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên rất nghiêm túc, Tiểu Hỗn Đản trên vai hắn cũng nheo mắt lại, chăm chú nhìn cỗ thiên uy này, chưa bao giờ thấy lực lượng cường đại như vậy.
Liếc một cái, Tần Vấn Thiên trong mắt giấu đạo, thiên mệnh chi nhãn. Trong nháy mắt, cả thiên địa giống như rơi vào thế giới thuật mắt của hắn, thiên thần Tần Chung đứng đối diện với Tần Vấn Thiên sững người, lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn không ngờ bị Tần Vấn Thiên dẫn vào trong đạo pháp của hắn.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên không ngờ lại vọng tưởng muốn chiến đấu với thiên thần sao? Quả thực là nực cười.
- Phá.
Tần Chung thốt lên một chữ, tòa cổ chung to lớn như trời ở bên trên bắn xuống một cột sáng, thiên địa nứt ra, hư không rung chuyển, đạo pháp của Tần Vấn Thiên trực tiếp sụp đổ. Hắn vẫn nhỏ bé đứng bên dưới, chỉ có thể ngước nhìn thân ảnh đứng ngạo nghễ trên thiên khung.
Tần Chung hừ lạnh một tiếng, xem ra không cho hắn một bài học thì Tần Vấn Thiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo mình.
Keng...
Tiếng chuông chấn động, giống như muốn chấn vỡ thân thể của người ta, Tần Vấn Thiên cảm thấy bản thân bị cỗ thiên uy đó trực tiếp tỏa định, muốn trốn cũng không được.
Cột sáng bắn xuống, thiên uy này giống như kiếp nạn của trời xanh, khai thiên tích địa, từ trời cao vô tận bổ xuống. Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra quang mang đáng sợ, quanh người có quang huy của Thiên Tâm ý thức vô cùng rực rỡ xoay quanh, ngưng tụ lực lượng của thiên mệnh giới tâm lại một chỗ, bảo vệ bản thân. Chung quanh thân thể hắn thời không dừng lại, tất cả công kích cũng dừng theo. Đồng thời còn có vô số quang mang cường đại phun trào nở rộ.
Thiên uy hàng lâm, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên quầng sáng quanh người Tần Vấn Thiên, bất chấp lực lượng làm lắng đọng thời không, lực lượng đạo pháp hủy diệt tất cả ngăn cản, xuyên qua tất cả. Tần Vấn Thiên thét lớn một tiếng, thân thể run mạnh, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đây là lực lượng của thiên thần sao, đây là lần đầu tiên hắn thật sự trực tiếp đối mặt với thiên thần. Trước kia mặc dù cũng từng xem qua chiến đấu giữa các thiên thần, nhưng làm sao có thể so sánh với tự mình thể hội.
- Gừ.
Một tiếng gầm kinh thiên truyền ra, Tiểu Hỗn Đản hóa thân thành Hoàng Kim Cổ thú, giống như là vua của vạn thú, đôi mắt hung lệ nhìn chằm chằm Tần Chung đang ở trên không, lộ ra thi huyết chi ý.
- Không ngờ là một con Thôn Thiên thú.
Tần Chung lộ ra vẻ hứng thú. Tiểu yêu bên cạnh Tần Vấn Thiên hắn lúc trước cũng không chú ý lắm, xem ra là mà một dị chủng.
Thế giới được cổ chung to lớn khôn cùng bao phủ, dưới thiên khung xuất hiện vô cùng vô tận cổ chung màu vàng kim, mỗi một cổ chung đều đang chấn động, phát ra tiếng vù vù, tỏa ra uy thế của thiên đạo. Tần Vấn Thiên đã hãm sâu vào đó, đây giống như là tuyệt lộ, cơ hội chạy trốn của hắn gần như là không có, đây là thế giới thiên đạo của đối phương.
Thiên thần chi đạo, tức là thiên đạo, ý của hắn cũng là ý trời.
- Hồ đồ ngu xuẩn, nếu không cẩn thận bị tru thì ta sợ rằng đành chỉ có thể mang về một cỗ thi thể.
Tần Chung lạnh lùng lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, cổ chung xoay tròn một cách điên cuồng, lập tức giết về phía Tần Vấn Thiên.
Phía sau Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện một mảng kiếm vực, kiếm nhiều vô cùng vô tận bay lượn gào thét, Yêu kiếm trong tay hắn cũng phát ra tiếng leng keng.
Một mảng kiếm đó là lực lượng tinh hồn của hắn, rực rỡ ánh sáng, tượng trưng cho đến từ Bát Trọng Thiên.
Yêu kiếm trong tay Tần Vấn Thiên bay múa. Trong nháy mắt, lợi kiếm nhiều vô tận trong kiếm vực tinh hồn của hắn cũng bay múa theo, trong mỗi một thanh kiếm trong kiếm vực đều giống như cất chứa cái uy của đạo pháp. Vào lúc này quanh người Tần Vấn Thiên có kiếm trận đáng sợ vờn quanh, uy lực không biết đáng sợ cỡ nào, những kiếm quang này giống như là múa ra đạo pháp chi lực của thời không, ngang qua không gian hư thực.
Tần Chung nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, nhíu mày. Mới ở cảnh giới giới chủ không ngờ đã lĩnh ngộ được tới loại trình độ này à. Hắn đã tiếp cận cảm tri lực lượng đạo pháp, tinh hồn của thiên thần. Ở trong tay hắn đã bắt đầu thể hiện ra một cỗ lực lượng mà chỉ thiên thần mới có.
Điều này khiến cho Tần Chung cảm khái trong lòng, không hổ là con trai của Lạc Thần Thiên Tuyết và Tần Viễn Phong. Trong cơ thể có máu của Tần tộc.
Đáng tiếc, hắn nhất định phải chết. Tần Chính bắt hắn là muốn dẫn dụ Tần Viễn Phong xuất hiện.
Lực lượng cổ chung rực rỡ hàng lâm tới trong kiếm vực quanh người Tần Vấn Thiên, chung quanh thân thể Tần Vấn Thiên, mảng kiếm vực đó giống như xuất hiện một chữ cổ cực lớn: Kiếm!
Chữ kiếm cổ này giống như chính là đạo, đại biểu cho lực lượng của mảng kiếm vực này.
Cổ chung cất chứa uy lực vô cùng cường đại hàng lâm, xông vào trong kiếm vực, nhưng chưa phát sinh va chạm kinh người thì đã đắm chìm và trong đó, giống như trực tiếp bị chôn vùi trong kiếm vực, một màn này lại khiến Tần Chung cảm thấy kinh thán.
- Kiếm.
Yêu kiếm của Tần Vấn Thiên múa lượn, chỉ một cái vào hư không. Trong nháy mắt, kiếm quang vô cùng vô cùng nghịch thế giết tới, xộc thẳng lên trời, trong nháy mắt này trong thiên địa xuất hiện một dòng sông kiếm, xuyên thấu hư không thiên địa, trong sông kiếm xuất hiện cổ chung hủy diệt vô tận, cổ chung màu vàng kim bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp, muốn chấn vỡ trời xanh.
Những cổ chung này là lực lượng vừa công kích Tần Vấn Thiên, hiện giờ dưới kiếm dẫn của Tần Vấn Thiên, cắn trả lại Tần Chung.
- Chuông là đạo của ta sinh ra, làm sao cắn ngược ta được?
Tần Chung nói một cách thản nhiên. Trên thiên khung cổ chung cực lớn đó phát ra một tiếng chuông. Sau đó, cổ chung vô tận trực tiếp bị chấn vỡ nứt ra, cả thiên địa vào lúc này cũng giống như cùng vỡ nát, uy thế hủy diệt điên cuồng tàn sát bừa bãi, sinh ra một cỗ gió lốc hủy diệt đáng sợ vô cùng.
- Tiền bối, nhược điểm của thiên thần nằm ở đâu?
Tần Vấn Thiên hỏi Ti Thần thiên thần trong đầu.
- Thiên thần không có điểm yếu, muốn đánh bại thiên thần thiên thần thì trước tiên phải phá đạo của hắn. Nói trắng ra thì ngươi vừa rồi cơ hội tru sát thiên thần, nhưng mà, đây căn bản là chuyện không thể hoàn thành.
Ti Thần thiên thần thở dài nói. Hắn cũng từng là nhân vật thiên thần, biết được sự cường đại của thiên thần, đạo của vị thiên thần trước mắt này chính là cổ chung thiên đạo đó. Tần Vấn Thiên làm sao có thể phá được?
Hắn cũng không ngờ Tần Vấn Thiên nhanh như vậy đã phải chiến đấu với thiên thần, dựa theo suy nghĩ của hắn thì cho Tần Vấn Thiên thêm một chút thời gian, bản thân hắn mới có thể từ từ tiếp xúc với trình độ đó.
- Không thể lam được thì cũng phải cố mà làm được, nếu không thì ta sẽ phải chết.
Tần Vấn Thiên thở dài, hoặc là phá đạo, hoặc là chết, không có con đường thứ ba. Bị dẫn tới Tần tộc thì chẳng khác nào là chết cả, thậm chí còn là sống không bằng chết. Hắn không thể chịu đựng được cảnh bị kẻ thù bắt làm tù binh, đó cũng là một loại sỉ nhục đối với phụ thân, thù lớn chưa trả đã bị bắt, chẳng thà là chết trận, ít nhất còn có hóa thân ngoài thân.
Dưới đạo pháp của Thiên thần không có chỗ để trốn, chỉ có chiến đấu mà thôi.
- Vù.
Thân hình lóe lên, thân thể Tần Vấn Thiên trực tiếp lướt qua hư không, bay về phía Tần Chung trên thiên khung, trong nháy mắt đã tới nơi. Hiện giờ sự vận dụng của hắn đối với lực lượng không gian sớm đã là siêu nhiên.
Tần Chung lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên bay tới, khi kiếm của Tần Vấn Thiên chém ra, hắn thậm chí không thèm động đậy, hắn hắn cảm thụ được lực lượng của Tần Vấn Thiên, thời không đứng im, lực lượng sinh mệnh bất động, còn có một cỗ lực công kích hủy diệt cực kỳ bá đạo cùng nhau hàng lâm, đâm về phía thân thể hắn. Hắn không né tránh, tùy ý để kiếm của Tần Vấn Thiên đâm lên người, một tiếng keng truyền ra, Tần Vấn Thiên kinh hãi phát hiện, hắn không phải đâm trúng một thân thể máu thịt mà là một loại đạo.
Tần Chung, người và đạo tướng dung, đạo pháp chưa phá thì người chưa diệt. Tần Vấn Thiên công kích Tần Chung giống như là công kích cổ chung thiên đạo đó.
Thiên thần không có sơ hở, không thể chiến thắng.
Thân thể của Tần Chung đột nhiên trở nên cực to, hắn há miệng phun ra một hơi, giống như nhổ ra một cổ chung, keng một tiếng, Tần Vấn Thiên cả người run rẩy, một cỗ lực lượng đáng sợ đến cực điểm trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, làm chấn động hồn phách của hắn. Cả người hắn đều lung lay sắp ngã, lại phun ra một ngụm máu tươi, một phát thổi đơn giản mà cất chứa lực lượng thiên uy.
- Đây chính là sự cường đại của thiên thần sao?
Tần Vấn Thiên đã thật sự cảm nhận được sự cường đại của thiên thần, trăm năm nay hắn bế quan tu hành, có tiến bộ cực lớn, cảm ngộ trên các phương diện đều có lột xác, so với lúc trước thì cường đại hơn rất nhiều. Nhưng ở trước mặt thiên thần vẫn cảm thấy vô lực.
- Nếu không phải là đại bá ngươi muốn ta bắt ngươi về thì ngươi đã chết rồi.
Tần Chung thản nhiên nói, Tần Chính, hắn muốn người sống.
Tần Vấn Thiên nghe thấy cách xưng hô đại bá thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Tay đang cầm kiếm cũng trở nên vững vàng hơn.
- Đi.
Tần Chung thốt ra một đạo thanh âm. Vừa dứt lời, lại có một cổ chung lớn vô cùng hàng lâm, cổ chung này cất chứa lực lượng trấn áp thiên địa, tàn nhẫn nện lên người Tần Vấn Thiên. Trong nháy mắt đã hàng lâm, ầm một tiếng, thân thể của Tần Vấn Thiên giống như cũng bị cổ chung này trấn áp, thân thể của hắn hoành độ hư không, nhưng cổ chung này giống như cũng hoành độ hư không, khóa chặt thân thể hắn.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, cổ chung muốn đè Tần Vấn Thiên xuống mặt đất. Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn đứng sừng sững, kiếm trận tinh hồn phía sau bùng nổ kiếm uy kinh thế, một kiếm đoạn không, mặt đất nứt ra, xuất hiện hố sâu, cổ chung cũng bị chém vỡ. Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, phun ra máu tươi, lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chung thì thấy ánh mắt của đối phương lộ ra vẻ lạnh lùng khinh miệt.
Theo Tần Chung, Tần Vấn Thiên đang giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích, tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.
Cổ chung thiên đạo chiếu ra ánh sáng vô tận, lại có một cổ chung buông xuống, lực lượng được cất chứa trong mỗi một cổ chung quả thực là khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
- Gừ.
Tiểu Hỗn Đản gầm khẽ.
- Ngươi đừng động thủ.
Tần Vấn Thiên truyền âm với Tiểu Hỗn Đản. Lực lượng của Tiểu Hỗn Đản ở trước mặt thiên thần căn bản không là gì, chỉ tốn công vô ích.
Hắn vừa dứt lời, thân thể lại một lần nữa phóng lên cao, giống như hóa thành ánh sáng, qua lại trong không gian hư vô, những cổ chung đang hạ xuống đã trấn áp phong tỏa cả thiên địa, bay thẳng đến chỗ hắn. Nhưng mà khi cổ chung sắp trấn áp trên người Tần Vấn Thiên thì thân thể hắn lại biến mất trong nháy mắt, giống như không gian xuất hiện nếp gấp, thân ảnh của Tần Vấn Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tần Chung, vẫn chém ra một kiếm.
Tần Chung mắt lóe sáng, có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt của nhưng hắn vẫn khinh miệt như trước, giơ tay lên vỗ ra một chưởng. Thân thể của Tần Vấn Thiên trực tiếp bị chấn cho bay ngược lại, va vào cổ chung trong thiên địa, xương cốt cả người giống như muốn gãy đứt, song hắn vẫn cố gắng ổn định lại thân thể.
- Nên kết thúc rồi chứ?
Tần Chung nói một cách đạm mạc, đứa con này của Tần Viễn Phong thật sự có tính cách rất giống hắn, tiếp tục chiến đấu chỉ là tự chuốc khổ.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên vẫn rất kiên định, cho dù cả người đẫm máu nhưng cánh tay cầm kiếm của hắn càng lúc càng vững.
Thân thể vẽ ra một đường cong duyên dáng, giống như một luồng sáng, hắn lần thứ ba lao về phía Tần Chung, không chút do dự, thần sắc vẫn kiên định, lạnh lùng như vậy.
Muốn diệt thiên thần thì chỉ có phá đạo của hắn trước.
Đạo của thiên thần là thiên đạo, phải phá như thế nào?
Tần Chung vẫn không thèm để ý, nhìn Tần Vấn Thiên đang lao tới. Lúc này, chỉ thấy trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một cây gậy màu đen, nhìn thoáng qua thì cực kỳ bình thường, không có một tia lực lượng nào tràn ra, nhưng Tần Vấn Thiên lai nắm chặt nó trong tay trái.
Liếc một cái, Tần Vấn Thiên trong mắt giấu đạo, thiên mệnh chi nhãn. Trong nháy mắt, cả thiên địa giống như rơi vào thế giới thuật mắt của hắn, thiên thần Tần Chung đứng đối diện với Tần Vấn Thiên sững người, lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn không ngờ bị Tần Vấn Thiên dẫn vào trong đạo pháp của hắn.
Nhưng mà, Tần Vấn Thiên không ngờ lại vọng tưởng muốn chiến đấu với thiên thần sao? Quả thực là nực cười.
- Phá.
Tần Chung thốt lên một chữ, tòa cổ chung to lớn như trời ở bên trên bắn xuống một cột sáng, thiên địa nứt ra, hư không rung chuyển, đạo pháp của Tần Vấn Thiên trực tiếp sụp đổ. Hắn vẫn nhỏ bé đứng bên dưới, chỉ có thể ngước nhìn thân ảnh đứng ngạo nghễ trên thiên khung.
Tần Chung hừ lạnh một tiếng, xem ra không cho hắn một bài học thì Tần Vấn Thiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo mình.
Keng...
Tiếng chuông chấn động, giống như muốn chấn vỡ thân thể của người ta, Tần Vấn Thiên cảm thấy bản thân bị cỗ thiên uy đó trực tiếp tỏa định, muốn trốn cũng không được.
Cột sáng bắn xuống, thiên uy này giống như kiếp nạn của trời xanh, khai thiên tích địa, từ trời cao vô tận bổ xuống. Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra quang mang đáng sợ, quanh người có quang huy của Thiên Tâm ý thức vô cùng rực rỡ xoay quanh, ngưng tụ lực lượng của thiên mệnh giới tâm lại một chỗ, bảo vệ bản thân. Chung quanh thân thể hắn thời không dừng lại, tất cả công kích cũng dừng theo. Đồng thời còn có vô số quang mang cường đại phun trào nở rộ.
Thiên uy hàng lâm, từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh lên quầng sáng quanh người Tần Vấn Thiên, bất chấp lực lượng làm lắng đọng thời không, lực lượng đạo pháp hủy diệt tất cả ngăn cản, xuyên qua tất cả. Tần Vấn Thiên thét lớn một tiếng, thân thể run mạnh, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Đây là lực lượng của thiên thần sao, đây là lần đầu tiên hắn thật sự trực tiếp đối mặt với thiên thần. Trước kia mặc dù cũng từng xem qua chiến đấu giữa các thiên thần, nhưng làm sao có thể so sánh với tự mình thể hội.
- Gừ.
Một tiếng gầm kinh thiên truyền ra, Tiểu Hỗn Đản hóa thân thành Hoàng Kim Cổ thú, giống như là vua của vạn thú, đôi mắt hung lệ nhìn chằm chằm Tần Chung đang ở trên không, lộ ra thi huyết chi ý.
- Không ngờ là một con Thôn Thiên thú.
Tần Chung lộ ra vẻ hứng thú. Tiểu yêu bên cạnh Tần Vấn Thiên hắn lúc trước cũng không chú ý lắm, xem ra là mà một dị chủng.
Thế giới được cổ chung to lớn khôn cùng bao phủ, dưới thiên khung xuất hiện vô cùng vô tận cổ chung màu vàng kim, mỗi một cổ chung đều đang chấn động, phát ra tiếng vù vù, tỏa ra uy thế của thiên đạo. Tần Vấn Thiên đã hãm sâu vào đó, đây giống như là tuyệt lộ, cơ hội chạy trốn của hắn gần như là không có, đây là thế giới thiên đạo của đối phương.
Thiên thần chi đạo, tức là thiên đạo, ý của hắn cũng là ý trời.
- Hồ đồ ngu xuẩn, nếu không cẩn thận bị tru thì ta sợ rằng đành chỉ có thể mang về một cỗ thi thể.
Tần Chung lạnh lùng lên tiếng. Hắn vừa dứt lời, cổ chung xoay tròn một cách điên cuồng, lập tức giết về phía Tần Vấn Thiên.
Phía sau Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện một mảng kiếm vực, kiếm nhiều vô cùng vô tận bay lượn gào thét, Yêu kiếm trong tay hắn cũng phát ra tiếng leng keng.
Một mảng kiếm đó là lực lượng tinh hồn của hắn, rực rỡ ánh sáng, tượng trưng cho đến từ Bát Trọng Thiên.
Yêu kiếm trong tay Tần Vấn Thiên bay múa. Trong nháy mắt, lợi kiếm nhiều vô tận trong kiếm vực tinh hồn của hắn cũng bay múa theo, trong mỗi một thanh kiếm trong kiếm vực đều giống như cất chứa cái uy của đạo pháp. Vào lúc này quanh người Tần Vấn Thiên có kiếm trận đáng sợ vờn quanh, uy lực không biết đáng sợ cỡ nào, những kiếm quang này giống như là múa ra đạo pháp chi lực của thời không, ngang qua không gian hư thực.
Tần Chung nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, nhíu mày. Mới ở cảnh giới giới chủ không ngờ đã lĩnh ngộ được tới loại trình độ này à. Hắn đã tiếp cận cảm tri lực lượng đạo pháp, tinh hồn của thiên thần. Ở trong tay hắn đã bắt đầu thể hiện ra một cỗ lực lượng mà chỉ thiên thần mới có.
Điều này khiến cho Tần Chung cảm khái trong lòng, không hổ là con trai của Lạc Thần Thiên Tuyết và Tần Viễn Phong. Trong cơ thể có máu của Tần tộc.
Đáng tiếc, hắn nhất định phải chết. Tần Chính bắt hắn là muốn dẫn dụ Tần Viễn Phong xuất hiện.
Lực lượng cổ chung rực rỡ hàng lâm tới trong kiếm vực quanh người Tần Vấn Thiên, chung quanh thân thể Tần Vấn Thiên, mảng kiếm vực đó giống như xuất hiện một chữ cổ cực lớn: Kiếm!
Chữ kiếm cổ này giống như chính là đạo, đại biểu cho lực lượng của mảng kiếm vực này.
Cổ chung cất chứa uy lực vô cùng cường đại hàng lâm, xông vào trong kiếm vực, nhưng chưa phát sinh va chạm kinh người thì đã đắm chìm và trong đó, giống như trực tiếp bị chôn vùi trong kiếm vực, một màn này lại khiến Tần Chung cảm thấy kinh thán.
- Kiếm.
Yêu kiếm của Tần Vấn Thiên múa lượn, chỉ một cái vào hư không. Trong nháy mắt, kiếm quang vô cùng vô cùng nghịch thế giết tới, xộc thẳng lên trời, trong nháy mắt này trong thiên địa xuất hiện một dòng sông kiếm, xuyên thấu hư không thiên địa, trong sông kiếm xuất hiện cổ chung hủy diệt vô tận, cổ chung màu vàng kim bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp, muốn chấn vỡ trời xanh.
Những cổ chung này là lực lượng vừa công kích Tần Vấn Thiên, hiện giờ dưới kiếm dẫn của Tần Vấn Thiên, cắn trả lại Tần Chung.
- Chuông là đạo của ta sinh ra, làm sao cắn ngược ta được?
Tần Chung nói một cách thản nhiên. Trên thiên khung cổ chung cực lớn đó phát ra một tiếng chuông. Sau đó, cổ chung vô tận trực tiếp bị chấn vỡ nứt ra, cả thiên địa vào lúc này cũng giống như cùng vỡ nát, uy thế hủy diệt điên cuồng tàn sát bừa bãi, sinh ra một cỗ gió lốc hủy diệt đáng sợ vô cùng.
- Tiền bối, nhược điểm của thiên thần nằm ở đâu?
Tần Vấn Thiên hỏi Ti Thần thiên thần trong đầu.
- Thiên thần không có điểm yếu, muốn đánh bại thiên thần thiên thần thì trước tiên phải phá đạo của hắn. Nói trắng ra thì ngươi vừa rồi cơ hội tru sát thiên thần, nhưng mà, đây căn bản là chuyện không thể hoàn thành.
Ti Thần thiên thần thở dài nói. Hắn cũng từng là nhân vật thiên thần, biết được sự cường đại của thiên thần, đạo của vị thiên thần trước mắt này chính là cổ chung thiên đạo đó. Tần Vấn Thiên làm sao có thể phá được?
Hắn cũng không ngờ Tần Vấn Thiên nhanh như vậy đã phải chiến đấu với thiên thần, dựa theo suy nghĩ của hắn thì cho Tần Vấn Thiên thêm một chút thời gian, bản thân hắn mới có thể từ từ tiếp xúc với trình độ đó.
- Không thể lam được thì cũng phải cố mà làm được, nếu không thì ta sẽ phải chết.
Tần Vấn Thiên thở dài, hoặc là phá đạo, hoặc là chết, không có con đường thứ ba. Bị dẫn tới Tần tộc thì chẳng khác nào là chết cả, thậm chí còn là sống không bằng chết. Hắn không thể chịu đựng được cảnh bị kẻ thù bắt làm tù binh, đó cũng là một loại sỉ nhục đối với phụ thân, thù lớn chưa trả đã bị bắt, chẳng thà là chết trận, ít nhất còn có hóa thân ngoài thân.
Dưới đạo pháp của Thiên thần không có chỗ để trốn, chỉ có chiến đấu mà thôi.
- Vù.
Thân hình lóe lên, thân thể Tần Vấn Thiên trực tiếp lướt qua hư không, bay về phía Tần Chung trên thiên khung, trong nháy mắt đã tới nơi. Hiện giờ sự vận dụng của hắn đối với lực lượng không gian sớm đã là siêu nhiên.
Tần Chung lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên bay tới, khi kiếm của Tần Vấn Thiên chém ra, hắn thậm chí không thèm động đậy, hắn hắn cảm thụ được lực lượng của Tần Vấn Thiên, thời không đứng im, lực lượng sinh mệnh bất động, còn có một cỗ lực công kích hủy diệt cực kỳ bá đạo cùng nhau hàng lâm, đâm về phía thân thể hắn. Hắn không né tránh, tùy ý để kiếm của Tần Vấn Thiên đâm lên người, một tiếng keng truyền ra, Tần Vấn Thiên kinh hãi phát hiện, hắn không phải đâm trúng một thân thể máu thịt mà là một loại đạo.
Tần Chung, người và đạo tướng dung, đạo pháp chưa phá thì người chưa diệt. Tần Vấn Thiên công kích Tần Chung giống như là công kích cổ chung thiên đạo đó.
Thiên thần không có sơ hở, không thể chiến thắng.
Thân thể của Tần Chung đột nhiên trở nên cực to, hắn há miệng phun ra một hơi, giống như nhổ ra một cổ chung, keng một tiếng, Tần Vấn Thiên cả người run rẩy, một cỗ lực lượng đáng sợ đến cực điểm trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn, làm chấn động hồn phách của hắn. Cả người hắn đều lung lay sắp ngã, lại phun ra một ngụm máu tươi, một phát thổi đơn giản mà cất chứa lực lượng thiên uy.
- Đây chính là sự cường đại của thiên thần sao?
Tần Vấn Thiên đã thật sự cảm nhận được sự cường đại của thiên thần, trăm năm nay hắn bế quan tu hành, có tiến bộ cực lớn, cảm ngộ trên các phương diện đều có lột xác, so với lúc trước thì cường đại hơn rất nhiều. Nhưng ở trước mặt thiên thần vẫn cảm thấy vô lực.
- Nếu không phải là đại bá ngươi muốn ta bắt ngươi về thì ngươi đã chết rồi.
Tần Chung thản nhiên nói, Tần Chính, hắn muốn người sống.
Tần Vấn Thiên nghe thấy cách xưng hô đại bá thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Tay đang cầm kiếm cũng trở nên vững vàng hơn.
- Đi.
Tần Chung thốt ra một đạo thanh âm. Vừa dứt lời, lại có một cổ chung lớn vô cùng hàng lâm, cổ chung này cất chứa lực lượng trấn áp thiên địa, tàn nhẫn nện lên người Tần Vấn Thiên. Trong nháy mắt đã hàng lâm, ầm một tiếng, thân thể của Tần Vấn Thiên giống như cũng bị cổ chung này trấn áp, thân thể của hắn hoành độ hư không, nhưng cổ chung này giống như cũng hoành độ hư không, khóa chặt thân thể hắn.
- Ầm.
Một tiếng nổ vang lên, cổ chung muốn đè Tần Vấn Thiên xuống mặt đất. Nhưng Tần Vấn Thiên vẫn đứng sừng sững, kiếm trận tinh hồn phía sau bùng nổ kiếm uy kinh thế, một kiếm đoạn không, mặt đất nứt ra, xuất hiện hố sâu, cổ chung cũng bị chém vỡ. Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, phun ra máu tươi, lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chung thì thấy ánh mắt của đối phương lộ ra vẻ lạnh lùng khinh miệt.
Theo Tần Chung, Tần Vấn Thiên đang giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích, tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.
Cổ chung thiên đạo chiếu ra ánh sáng vô tận, lại có một cổ chung buông xuống, lực lượng được cất chứa trong mỗi một cổ chung quả thực là khiến cho người ta phải tuyệt vọng.
- Gừ.
Tiểu Hỗn Đản gầm khẽ.
- Ngươi đừng động thủ.
Tần Vấn Thiên truyền âm với Tiểu Hỗn Đản. Lực lượng của Tiểu Hỗn Đản ở trước mặt thiên thần căn bản không là gì, chỉ tốn công vô ích.
Hắn vừa dứt lời, thân thể lại một lần nữa phóng lên cao, giống như hóa thành ánh sáng, qua lại trong không gian hư vô, những cổ chung đang hạ xuống đã trấn áp phong tỏa cả thiên địa, bay thẳng đến chỗ hắn. Nhưng mà khi cổ chung sắp trấn áp trên người Tần Vấn Thiên thì thân thể hắn lại biến mất trong nháy mắt, giống như không gian xuất hiện nếp gấp, thân ảnh của Tần Vấn Thiên lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tần Chung, vẫn chém ra một kiếm.
Tần Chung mắt lóe sáng, có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt của nhưng hắn vẫn khinh miệt như trước, giơ tay lên vỗ ra một chưởng. Thân thể của Tần Vấn Thiên trực tiếp bị chấn cho bay ngược lại, va vào cổ chung trong thiên địa, xương cốt cả người giống như muốn gãy đứt, song hắn vẫn cố gắng ổn định lại thân thể.
- Nên kết thúc rồi chứ?
Tần Chung nói một cách đạm mạc, đứa con này của Tần Viễn Phong thật sự có tính cách rất giống hắn, tiếp tục chiến đấu chỉ là tự chuốc khổ.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên vẫn rất kiên định, cho dù cả người đẫm máu nhưng cánh tay cầm kiếm của hắn càng lúc càng vững.
Thân thể vẽ ra một đường cong duyên dáng, giống như một luồng sáng, hắn lần thứ ba lao về phía Tần Chung, không chút do dự, thần sắc vẫn kiên định, lạnh lùng như vậy.
Muốn diệt thiên thần thì chỉ có phá đạo của hắn trước.
Đạo của thiên thần là thiên đạo, phải phá như thế nào?
Tần Chung vẫn không thèm để ý, nhìn Tần Vấn Thiên đang lao tới. Lúc này, chỉ thấy trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một cây gậy màu đen, nhìn thoáng qua thì cực kỳ bình thường, không có một tia lực lượng nào tràn ra, nhưng Tần Vấn Thiên lai nắm chặt nó trong tay trái.