Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thái Tử Phi Thất Sủng-141
Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 141: Thảm đạm kết thúc
Edit: Muỗi Vove
Diệp Linh giống như vô tình liếc nhìn Diệp Lạc một cái, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút ngượng ngùng, mà thân mình lại càng thêm ôn nhu dựa sát vào người Tử Dạ, thanh âm mềm mại như nước, thẹn thùng vô cùng, giống như không thuận theo nói:
-”Tử Dạ, làm sao chàng có thể trước mặt tỷ tỷ nói những lời này…”
Tử Dạ cúi đầu nhẹ nhàng dán môi vào trán Diệp Linh, động tác thân mật, không thương tiếc cười nói:
-”Như thế nào? Linh nhi ngại ngùng sao? Bản Thái tử hôm nay còn chuẩn bị cùng Linh nhi hảo hảo ở chung đây, nếu Linh nhi ngại, thôi thì quên đi!”
Diệp Linh làm sao có thể buông tha cơ hội này? Từ sau khi Tử Dạ từ trên núi Thiên Hoa trở về, cũng không có chạm qua nàng, mà bây giờ Tử Dạ còn chủ động đối với nàng đưa ra yêu cầu như thế, nàng tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, tuy rằng Diệp Lạc ở một bên, nhưng là, nàng căn bản không cần để ý, hơn nữa, nàng mong còn không được
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Linh gợi lên một nụ cười mê hoặc, bàn tay mềm mại phong tình khẽ vuốt ve trước ngực Tử Dạ, đôi môi dán lên cái cằm cao ngạo của hắn, dục muốn mà vẫn còn giả bộ nói:
-”Tử Dạ, chàng không phải là muốn,…trước mặt tỷ tỷ, cùng Linh nhi…”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Linh nhi nổi lên một mảng ửng đỏ
Khóe mắt Tử Dạ đảo qua Diệp Lạc, ôm lấy Diệp Linh, lại nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve, gảy nhẹ cằm nàng:
-”Linh nhi của ta, ngươi nói như vậy Có phải ngươi không dám?”
Nhìn hai người trước mắt không kiêng dè gì ôm nhau, một hồi đau nhức đánh vào tim, nỗi phẫn hận trong lòng nháy mắt dâng trào không cách nào kiềm chế nổi Diệp Lạc siết chặt hai tay, nàng cố nén toàn bộ ý nghĩ trong đầu, cắn chặt lấy môi dưới, mặt không đổi sắc từ trên giường bước xuống, lạnh lùng nhìn hai người kia!
Nàng không thể thua, nàng sao có thể để nam nhân này chế giễu? Quá khứ đã qua, tâm của nàng cũng đã chết đi, hiện tại Diệp Lạc, có thể nào để hắn dễ dàng nhục nhã?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc cảm thấy ngoài dự đoán, tâm chậm rãi bình tĩnh lại, tuy rằng một màn kia nhìn quả thật chói mắt, lòng của nàng vẫn mơ hồ cảm giác đau, nhưng là, đau đớn kia đã bị nồng đậm hận ý hòa tan, nàng nhìn Tử Dạ, khóe miệng thậm chí gợi lên một nụ cười, đôi mắt trong như nước phản chiếu một mảnh thanh tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc Từ hôm nay trở đi, hắn mơ tưởng lại nhục nhã nàng, nàng, không hề để ý!
Diệp Lạc trong mắt châm chọc, làm sao có thể qua mắt được Tử Dạ? Sắc mặt hắn trầm xuống, bỗng nhiên nắm lấy cằm Diệp Linh, thô bạo hôn lên, đôi bàn tay to lớn, ở trên người Diệp Linh thô lỗ xoa nắn
//Tưởng tượng đến cảnh này mà thấy tục quá đi…//
Tử Dạ bất ngờ hành động, làm Diệp Linh phát ra một tiếng kêu kiều mị, bất quá, nàng rất nhanh liền quên mất hết thảy, thậm chí quên rằng trong phòng còn có Diệp Lạc, thân thể nàng mềm mại dán vào bên người Tử Dạ, trong miệng liên tiếp phát ra những tiếng kêu yêu kiều, hai tay gắt gao quấn chặt cả người Tử Dạ, trên khuôn mặt xinh đẹp một mảnh ý loạn tình mê
Diệp Lạc trên mặt biểu tình hơi cứng đờ, nhưng nháy mắt khôi phục tự nhiên, nàng trào phúng cười, lạnh lùng xuay người, hướng cửa thư phòng đi ra, diễn nhàm chán như vậy, Diệp Lạc nàng lười xem
Tử Dạ tuy rằng hôn Diệp Linh, khóe mắt cũng vẫn đang chú ý đến từng nhất cử nhất động của Diệp Lạc, hắn thấy Diệp Lạc xoay người rời đi, hai tròng mắt phút chốc trầm xuống, vội buông lỏng Diệp Linh ra, đối với bóng lưng của Diệp Lạc lạnh lùng quát:
-”Đứng lại, bản Thái tử có cho ngươi rời đi sao?”
Diệp Linh bị Tử Dạ đột nhiên buông ra, trong lòng không khỏi có điểm không cam lòng, hai tay nàng gắt gao ôm chặt Tử Dạ, dịu dàng nói:
-”Tử Dạ, chàng đừng làm tỷ tỷ khó xử…”
Tử Dạ không đợi Diệp Linh nói xong, liền thẳng tay đẩy nàng ta, lạnh lẽo nhìn Diệp Linh quát:
-”Cút!”
Diệp Linh không kịp đề phòng, bị Tử Dạ nặng nề đẩy ngã trên mặt đất, nàng đau đến hét lên một tiếng, ủy khuất nhìn Tử Dạ, nũng nịu kêu lên:
-”Tử Dạ…”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Diệp Linh té trên mặt đất, thanh âm lạnh lẽo:
-”Bản Thái tử bảo ngươi cút, cút ngay đi!”
Diệp Linh sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, hai tay nàng gắt gao siết chặt, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, chật vật bò dậy, vẻ mặt oán hận không cam lòng nhìn Diệp Lạc, căm hận bước ra ngoài
Oán hận trong mắt Diệp Linh, Diệp Lạc tinh tường thu vào trong mắt, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười trào phúng, mắt lạnh nhìn trước mắt một màn này, biểu tình vân đạm phong thanh, giống như hết thảy trước mắt cùng nàng không quan hệ
Tử Dạ nhìn Diệp Lạc một vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, bước đến bên cạnh Diệp Lạc, hung hăng nắm lấy cái cổ trắng noãn thon dài của nàng, lạnh lùng nói:
-”Tiện nhân! Ngươi xem đủ chưa? Ngươi không muốn sủng ái của bản Thái tử phải không? Được, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là chính phi của bản Thái tử! Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tì!”
Diệp Lạc trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, nàng chính là lạnh lùng, dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Tử Dạ, gằn từng tiếng:
-”Tử Dạ, ta không muốn hận ngươi, thả ta xuất cung!”
-”Ngươi đừng mơ tưởng!”
Tử dạ trên trán nổi gân xanh, sắc mặt càng trở nên âm lệ, nắm lấy cổ tay Diệp Lạc, siết chặt, tức giận quát:
-”Tiện nhân! Ngươi còn muốn cùng Hoàng đệ song túc song phi sao? Ngươi mơ tưởng, bản Thái tử thà rằng hủy ngươi, cũng sẽ không để ngươi xuất cung!”
Nói xong đẩy nàng ra, quát to một tiếng:
-”Người đâu!”
Theo thanh âm của Tử Dạ, ngoài cửa đi vào hai thị vệ
Cơn tức giận của Tử Dạ còn chưa tan, hắn chỉ tay vào Diệp Lạc, thanh âm rống giận:
-”Đem tiện nhân này ném vào đại lao! Không có mệnh lệnh của bản Thái tử, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm!”
Nói xong Tử Dạ cũng không thèm nhìn đến Diệp Lạc, phất tay áo rời đi
Edit: Muỗi Vove
Diệp Linh giống như vô tình liếc nhìn Diệp Lạc một cái, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút ngượng ngùng, mà thân mình lại càng thêm ôn nhu dựa sát vào người Tử Dạ, thanh âm mềm mại như nước, thẹn thùng vô cùng, giống như không thuận theo nói:
-”Tử Dạ, làm sao chàng có thể trước mặt tỷ tỷ nói những lời này…”
Tử Dạ cúi đầu nhẹ nhàng dán môi vào trán Diệp Linh, động tác thân mật, không thương tiếc cười nói:
-”Như thế nào? Linh nhi ngại ngùng sao? Bản Thái tử hôm nay còn chuẩn bị cùng Linh nhi hảo hảo ở chung đây, nếu Linh nhi ngại, thôi thì quên đi!”
Diệp Linh làm sao có thể buông tha cơ hội này? Từ sau khi Tử Dạ từ trên núi Thiên Hoa trở về, cũng không có chạm qua nàng, mà bây giờ Tử Dạ còn chủ động đối với nàng đưa ra yêu cầu như thế, nàng tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, tuy rằng Diệp Lạc ở một bên, nhưng là, nàng căn bản không cần để ý, hơn nữa, nàng mong còn không được
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Linh gợi lên một nụ cười mê hoặc, bàn tay mềm mại phong tình khẽ vuốt ve trước ngực Tử Dạ, đôi môi dán lên cái cằm cao ngạo của hắn, dục muốn mà vẫn còn giả bộ nói:
-”Tử Dạ, chàng không phải là muốn,…trước mặt tỷ tỷ, cùng Linh nhi…”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Linh nhi nổi lên một mảng ửng đỏ
Khóe mắt Tử Dạ đảo qua Diệp Lạc, ôm lấy Diệp Linh, lại nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve, gảy nhẹ cằm nàng:
-”Linh nhi của ta, ngươi nói như vậy Có phải ngươi không dám?”
Nhìn hai người trước mắt không kiêng dè gì ôm nhau, một hồi đau nhức đánh vào tim, nỗi phẫn hận trong lòng nháy mắt dâng trào không cách nào kiềm chế nổi Diệp Lạc siết chặt hai tay, nàng cố nén toàn bộ ý nghĩ trong đầu, cắn chặt lấy môi dưới, mặt không đổi sắc từ trên giường bước xuống, lạnh lùng nhìn hai người kia!
Nàng không thể thua, nàng sao có thể để nam nhân này chế giễu? Quá khứ đã qua, tâm của nàng cũng đã chết đi, hiện tại Diệp Lạc, có thể nào để hắn dễ dàng nhục nhã?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc cảm thấy ngoài dự đoán, tâm chậm rãi bình tĩnh lại, tuy rằng một màn kia nhìn quả thật chói mắt, lòng của nàng vẫn mơ hồ cảm giác đau, nhưng là, đau đớn kia đã bị nồng đậm hận ý hòa tan, nàng nhìn Tử Dạ, khóe miệng thậm chí gợi lên một nụ cười, đôi mắt trong như nước phản chiếu một mảnh thanh tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc Từ hôm nay trở đi, hắn mơ tưởng lại nhục nhã nàng, nàng, không hề để ý!
Diệp Lạc trong mắt châm chọc, làm sao có thể qua mắt được Tử Dạ? Sắc mặt hắn trầm xuống, bỗng nhiên nắm lấy cằm Diệp Linh, thô bạo hôn lên, đôi bàn tay to lớn, ở trên người Diệp Linh thô lỗ xoa nắn
//Tưởng tượng đến cảnh này mà thấy tục quá đi…//
Tử Dạ bất ngờ hành động, làm Diệp Linh phát ra một tiếng kêu kiều mị, bất quá, nàng rất nhanh liền quên mất hết thảy, thậm chí quên rằng trong phòng còn có Diệp Lạc, thân thể nàng mềm mại dán vào bên người Tử Dạ, trong miệng liên tiếp phát ra những tiếng kêu yêu kiều, hai tay gắt gao quấn chặt cả người Tử Dạ, trên khuôn mặt xinh đẹp một mảnh ý loạn tình mê
Diệp Lạc trên mặt biểu tình hơi cứng đờ, nhưng nháy mắt khôi phục tự nhiên, nàng trào phúng cười, lạnh lùng xuay người, hướng cửa thư phòng đi ra, diễn nhàm chán như vậy, Diệp Lạc nàng lười xem
Tử Dạ tuy rằng hôn Diệp Linh, khóe mắt cũng vẫn đang chú ý đến từng nhất cử nhất động của Diệp Lạc, hắn thấy Diệp Lạc xoay người rời đi, hai tròng mắt phút chốc trầm xuống, vội buông lỏng Diệp Linh ra, đối với bóng lưng của Diệp Lạc lạnh lùng quát:
-”Đứng lại, bản Thái tử có cho ngươi rời đi sao?”
Diệp Linh bị Tử Dạ đột nhiên buông ra, trong lòng không khỏi có điểm không cam lòng, hai tay nàng gắt gao ôm chặt Tử Dạ, dịu dàng nói:
-”Tử Dạ, chàng đừng làm tỷ tỷ khó xử…”
Tử Dạ không đợi Diệp Linh nói xong, liền thẳng tay đẩy nàng ta, lạnh lẽo nhìn Diệp Linh quát:
-”Cút!”
Diệp Linh không kịp đề phòng, bị Tử Dạ nặng nề đẩy ngã trên mặt đất, nàng đau đến hét lên một tiếng, ủy khuất nhìn Tử Dạ, nũng nịu kêu lên:
-”Tử Dạ…”
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Diệp Linh té trên mặt đất, thanh âm lạnh lẽo:
-”Bản Thái tử bảo ngươi cút, cút ngay đi!”
Diệp Linh sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi, hai tay nàng gắt gao siết chặt, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo, chật vật bò dậy, vẻ mặt oán hận không cam lòng nhìn Diệp Lạc, căm hận bước ra ngoài
Oán hận trong mắt Diệp Linh, Diệp Lạc tinh tường thu vào trong mắt, khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười trào phúng, mắt lạnh nhìn trước mắt một màn này, biểu tình vân đạm phong thanh, giống như hết thảy trước mắt cùng nàng không quan hệ
Tử Dạ nhìn Diệp Lạc một vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong lòng lại hừng hực thiêu đốt, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, bước đến bên cạnh Diệp Lạc, hung hăng nắm lấy cái cổ trắng noãn thon dài của nàng, lạnh lùng nói:
-”Tiện nhân! Ngươi xem đủ chưa? Ngươi không muốn sủng ái của bản Thái tử phải không? Được, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là chính phi của bản Thái tử! Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tì!”
Diệp Lạc trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, nàng chính là lạnh lùng, dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Tử Dạ, gằn từng tiếng:
-”Tử Dạ, ta không muốn hận ngươi, thả ta xuất cung!”
-”Ngươi đừng mơ tưởng!”
Tử dạ trên trán nổi gân xanh, sắc mặt càng trở nên âm lệ, nắm lấy cổ tay Diệp Lạc, siết chặt, tức giận quát:
-”Tiện nhân! Ngươi còn muốn cùng Hoàng đệ song túc song phi sao? Ngươi mơ tưởng, bản Thái tử thà rằng hủy ngươi, cũng sẽ không để ngươi xuất cung!”
Nói xong đẩy nàng ra, quát to một tiếng:
-”Người đâu!”
Theo thanh âm của Tử Dạ, ngoài cửa đi vào hai thị vệ
Cơn tức giận của Tử Dạ còn chưa tan, hắn chỉ tay vào Diệp Lạc, thanh âm rống giận:
-”Đem tiện nhân này ném vào đại lao! Không có mệnh lệnh của bản Thái tử, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm!”
Nói xong Tử Dạ cũng không thèm nhìn đến Diệp Lạc, phất tay áo rời đi