Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thái tử phi thất sủng-244
Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 244: Vì yêu sinh hận
Nói tới đây, Du Hàn dừng một chút, ngữ khí trở nên cực kỳ phẫn nộ:
-”Nhưng còn ta thì sao? Ta yêu nàng nhiều năm như vậy, nàng lại đem tình cảm của ta giẫm đạp dưới chân! Ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không cho ta, nàng làm sao có thể đối với ta như thế? Nàng làm sao có thể đem tình cảm nhiều năm như vậy vô tình vứt bỏ?”
Diệp Hạo nghe xong những lời lẽ thống hận của Du Hàn, không khỏi lộ ra một nụ cười chua xót, hắn không nghĩ đến, sự tình nguyên lai là như vậy, vừa rồi nhìn thấy Yến Đào hung hăng muốn lấy mạng Thanh nhi, hắn còn tưởng là sát thủ do Sở quốc phái tới, dù sao, hiện tại Sở quốc cùng Tây Lương vẫn còn đang chiến tranh!
Thế nhưng hắn không nghĩ đến, sở dĩ có người liều lĩnh giết Tử Dạ, là vì Diệp Lạc!
Du Hàn là tổng hộ pháp Thủy Vân cung, là đứa nhỏ mẫu thân Diệp Lạc nhặt về Thủy Vân cung, có thể nói hắn là thanh mai trúc mã cùng Diệp Lạc lớn lên, hắn yêu Diệp Lạc, cũng không có gì kỳ quái
Bởi vì, hắn biết, Diệp Lạc đến cỡ nào làm người ta mê muội, ngay cả hắn, trong quá khứ, thời điểm chưa biết thân thế của mình, còn không phải cứ như vậy yêu người thân là muội muội của mình sao?
Huống chi, Du Hàn và Diệp Lạc cùng nhau lớn lên, hai người sớm chiều ở chung, hắn yêu thương Diệp Lạc, cũng không có gì lạ!
Nhưng ngay cả như vậy, cho dù Diệp Lạc không yêu hắn, hắn cũng không thể làm ra những chuyện như vậy, bởi vì nếu hắn giết Tử Dạ, giết nam nhân nàng yêu, việc này so với chính tay thương tổn Diệp Lạc có gì bất đồng?
Vì yêu sinh hận, cũng không phải Du Hàn không yêu Diệp Lạc, mà là hắn yêu không đủ sâu, nếu một người yêu một người sâu đậm, hắn sẽ không bao giờ thương tổn người này nửa phần!
Tựa như hắn, hắn từng bởi vì mình là ca ca Diệp Lạc, mà hận chính mình, sau này khi biết được thân thế, Diệp Lạc đã yêu người khác rồi
Nhưng là, hắn trừ bỏ lặng yên thừa nhận nỗi khổ tương tư, hắn cũng không oán hận Diệp Lạc, hoặc có ý nghĩ phá hoại những cảm tình của nàng!
Bởi vì, hắn hiểu được, hắn yêu nàng, yêu hơn cả bản thân mình, thương tổn nàng, hắn sẽ thống khổ, sống không bằng chết!
Như vậy, không bằng cứ lặng yên bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc, đó cũng chính là hạnh phúc của hắn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Hạo nhìn Du Hàn, mang theo một tia thương hại
Nụ cười như có như không trên mặt Diệp Hạo khiến Du Hàn giận dữ, hắn lạnh giọng quát:
-”Ngươi cười cái gì? Ngươi cười ta bị nàng vứt bỏ sao?”
Diệp Hạo khẽ lắc đầu, khó khăn nói:
-”Không, ngươi chẳng lẽ vẫn còn không rõ sao? Lạc nhi cho tới bây giờ vốn chưa từng yêu ngươi, nàng như thế nào vứt bỏ ngươi? Người nàng yêu là hoàng thượng, từ lúc bắt đầu, cũng chỉ có hoàng thượng, bất kể là ngươi, hay chính ta, hoặc có là Ứng Vương gia đi nữa, trừ bỏ hoàng thượng, chưa từng có người khác có thể đi vào lòng nàng! Nếu ngươi yêu nàng, nên tôn trọng sự lựa chọn của nàng! Bởi vì, đó mới là hạnh phúc của nàng!”
Du Hàn nghe xong lời nói của Diệp Hạo, hơi sững sờ, sau đó cười lạnh một tiếng:
-”Nguyên lai còn có ngươi nữa! Ngươi cũng yêu nàng, thật không? Kỳ thật trong lòng của ngươi, cũng hận không thể giết chết Tử Dạ thôi? Ngươi như vậy, ngươi cho rằng có tư cách nói ta sao?”
Diệp Hạo mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
-”Ngươi sai lầm rồi! Đúng vậy, ta chứng thật là yêu nàng, hơn nữa, tình yêu của ta, cũng không phải nhất thời, ta từ nhỏ đã yêu nàng, tuy rằng trong lòng biết rõ, nàng là muội muội của ta, tình cảm này là cấm kỵ, nhưng ta vẫn không thể khống chế điên cuồng yêu nàng!”
Nói tới đây, Diệp Hạo dừng một chút, thở hổn hển nói:
-”Ngươi biết không? Trong quá khứ, mỗi lần nàng quay về Diệp phủ, chính là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, tuy rằng ta cái gì cũng không thể vì nàng làm, nhưng chỉ cần lặng yên nhìn nàng, ta liền cảm thấy thỏa mãn! Kỳ thật, yêu một người, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi, không phải sao?”
Du Hàn ánh mắt thâm trầm, cười lạnh nói:
-”Đó là bởi vì ngươi là ca ca của nàng, tình yêu của ngươi vốn là điều cấm kỵ, không được thế nhân dung thứ! Ngươi và ta, sao có thể đánh đồng?”
Diệp Hạo chua xót cười, ngữ khí bình thản nói:
-”Ngươi sai rồi, ta không phải là ca ca của nàng, trên danh nghĩa, ta là Diệp gia đại thiếu gia, nhưng thực chất, ta cùng nàng căn bản không có nửa điểm quan hệ máu mủ! Ta đối với nàng yêu, cũng là tình yêu nam nữ bình thường, so với ngươi có cái gì bất đồng?”
Nghe xong lời nói của Diệp Hạo, Du Hàn không khỏi bất ngờ, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, hắn liếc mắt nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra sát ý, lạnh giọng nói:
-”Ta vốn nghĩ ngươi là ca ca của nàng, còn muốn bỏ qua ngươi, ngươi đã không phải ca ca nàng, như vậy hôm nay các ngươi liền cùng chết thôi! Nam nhân nàng yêu, ta cũng sẽ không bỏ qua!”
Diệp Hạo cũng không sợ hãi, hắn thản nhiên nhìn Du Hàn, chậm rãi nói:
-”Ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi, ngươi làm như vậy, chỉ vì muốn bức Lạc nhi trở về bên cạnh ngươi, hay là, trong lòng ngươi yêu căn bản không phải Lạc nhi, mà chính là ngươi!”
Một câu này vừa thốt ra, dung nhan tuấn mỹ của Du Hàn nháy mắt bị bóp méo
Hắn bỗng nhiên dùng sức nắm lấy áo Diệp Hạo, biểu tình dữ tợn nhìn Diệp Hạo, tức giận nói:
-”Ngươi nói bậy! Ta yêu nàng, là nàng, là nàng phụ ta, chỉ cần giết các ngươi, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta!”
Đối mặt hành động điên cuồng của Du Hàn, Diệp Hạo cũng không giãy dụa, hắn cố nén đau nhức từ vết thương truyền đến, ngữ khí vẫn vô cùng thản nhiên nói:
-”Ngươi sai rồi, ngươi cứ vậy, sẽ càng khiến nàng hận ngươi hơn ”
Diệp Hạo chưa nói hết câu đã có một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:
-”Đại ca nói đúng, Du Hàn, cho dù ngươi giết bọn họ, ta cũng sẽ không trở lại bên cạnh ngươi, ta sẽ hận ngươi!”
Khăng khăng một mực
Edit: Muỗi Vove
Nghe thấy thanh âm quen thuộc Diệp Hạo cùng Du Hàn nhất tề ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh biểu tình lạnh nhạt đứng ở cách đó không xa, mà ánh mắt Diệp Lạc phẫn nộ dừng trên người Du Hàn
Du Hàn nhìn thấy Diệp Lạc sắc mặt khẽ biến, bất quá hắn rất nhanh liền lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói:
-“Muội rốt cuộc đã tới!”
Diệp Lạc nhìn Du Hàn trong mắt hiện lên một tia ưu thương, thống khổ hỏi:
-“Du Hàn nguyên lai thật sự là huynh, ta vẫn tự nói với mình nên tin tưởng huynh, nhưng huynh thật sự làm ta quá thất vọng rồi! Huynh tại sao phải làm như vậy? Vì sao? Tại sao muốn thương tổn bọn họ?”
Vì sao? Ha ha! Du Hàn nghe câu hỏi của Diệp Lạc liền cất một trận cười điên cuồng, qua một lúc lâu hắn mới ngừng cười nhìn Diệp Lạc lạnh lùng thốt:
-“Vì sao? Ta vì cái gì làm như vậy chẳng lẽ muội không biết sao?”
Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói:
-“Du Hàn, buông tay thôi, đừng ép ta hận huynh! Đừng sai lại càng thêm sai nữa, được chứ?”
Du Hàn khẽ lắc đầu lạnh nhạt nói:
-“Đã quá muộn! Diệp Lạc muội nên biết thời điểm muội ở Thủy Vân cung cự tuyệt ta thì tất cả đã không thể vãn hồi! Ta nói rồi, ta muốn muội nhìn tận mắt hắn chết ở trước mặt muội, chỉ khi hắn đã chết, muội mới có thể quên hắn, mới có thể trở về bên cạnh ta! Không, cho dù muội không thể nào quên hắn, ta cũng sẽ có biện pháp khiến muội quên hắn! Ha ha ”
Nói xong lời cuối cùng biểu tình của Du Hàn càng trở nên điên cuồng, bàn tay nắm áo Diệp Hạo đã chuyển sang bóp chặt cổ hắn
Diệp Lạc lo lắng nhìn Diệp Hạo kêu lên:
-“Du Hàn! Dừng lại đi! Ngươi mau buông đại ca ra!”
Biểu tình quan tâm của Diệp Lạc càng làm cho Du Hàn phẫn nộ, tay hắn dùng thêm sức siết chặt cổ Diệp Hạo, phẫn nộ kêu lên:
-“Ngươi là đang lo lắng cho hắn sao? Hay là người ngươi yêu căn bản chính là hắn? Ngươi làm sao có thể phản bội ta? Làm sao có thể?”
Lời của Du Hàn giống như một thanh kiếm sắc đâm sâu vào tâm Diệp Lạc, nếu nói Du Hàn làm hết thảy đều là vì ái sinh hận nàng còn có thể tha thứ, nhưng chỉ một câu này đã hoàn toàn xóa sạch mọi tín nhiệm của nàng!
Một người vẫn luôn là ca ca trong lòng nàng làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế? Tại sao hắn muốn thương tổn nàng?
Một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống, Diệp Lạc cố nén chua xót trong lòng, thanh âm nghẹn ngào nói:
-“Du Hàn, sao ngươi có thể như vậy? Hắn là đại ca của ta, là ca ca của ta! Chuyện này cùng hắn căn bản không có quan hệ, nếu ngươi thương tổn hắn ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Ha ha! Du Hàn giống như nghe được chuyện cười trong thiên hạ bỗng điên cuồng cười ha hả, hắn châm chọc nhìn Diệp Lạc tàn nhẫn nói:
-“Ca ca? Hắn căn bản không phải ca ca ngươi! Đây là chính miệng hắn nói với ta hắn yêu ngươi, đã yêu hơn mười năm rồi, còn có ca ca nào như vậy không? Một ca ca yêu muội muội của mình? Một ca ca xem muội muội là nữ nhân của mình? Diệp Lạc ngươi đây là lừa mình dối người! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?”
Diệp Lạc bị lời nói của Du Hàn dọa sợ ngây người, nàng tuy rằng đã biết Diệp Hạo không phải là ca ca của mình, nhưng nàng lại không biết Diệp Hạo yêu mình, sự thật này rất kinh người làm Diệp Lạc cảm giác mình căn bản chính là đang nằm mơ!
Nàng không tin không tin! Diệp Hạo vẫn là ca ca của nàng, hắn sao có thể yêu nàng? Hơn nữa còn yêu hơn mười năm! Hay là hắn sớm đã biết về thân thế của mình! Nếu không làm sao có thể? Đây căn bản không có khả năng!
Du Hàn nhìn sắc mặt Diệp Lạc dần trở nên tái nhợt, cho là nàng bị hắn nói trúng tâm sự, trong lòng không khỏi tức giận công tâm, hắn phẫn nộ nhìn Diệp Lạc gằn từng tiếng:
-“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi sao? Hiện tại không còn gì để nói nữa phải không? Diệp Lạc nguyên lai ngươi là nữ nhân hạ tiện như vậy! Ha ha!”
Diệp Lạc cắn chặt môi dưới run giọng nói:
-“Ngươi câm miệng! Đây không phải sự thật, không phải sự thật! Du Hàn, ngươi đừng ép ta giết ngươi!”
-“Giết ta? Ha ha!”
Vẻ mặt Du Hàn nhăn nhó dữ tợn, hắn điên cuồng nhìn Diệp Lạc nói:
-“Giết ta? Diệp Lạc ngươi thẹn quá hóa giận phải không? Ta cho ngươi biết ta hôm nay đến nơi này căn bản không nghĩ còn sống đi ra ngoài, nhưng trước khi ngươi giết ta liền chuẩn bị lượm xác bọn họ đi! Để cho bọn họ cùng ta chôn cùng!”
Hai tay Diệp Lạc gắt gao siết chặt, Du Hàn khống chế Diệp Hạo vừa vặn ngăn trước mặt Diệp Lạc, mà Tử Dạ và Thanh nhi lại nằm ở góc tường phía sau hắn, nếu nàng và Vệ Tử Thanh muốn cứu người nhất định phải vượt qua Du Hàn!
Du Hàn cũng không có nói dối, hắn quả thật có thể trước khi bọn hắn cứu người thoải mái giết ba người Tử Dạ!
Hơn nữa càng khiến Diệp Lạc cảm thấy vô lực là nàng không nắm chắc ra tay một kích tất trúng, hơn nữa nàng không biết mình có đủ ngoan tuyệt quyết tâm giết người nàng vẫn coi là ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng hay không!
Ngay tại thời điểm bốn người đang đối nghịch bỗng nhiên từ phía sau Du Hàn truyền đến một thanh âm trầm thấp:
-“Du Hàn, không phải ngươi muốn giết ta sao? Thả Diệp Hạo ra, chuyện này cùng hắn không quan hệ! Người Lạc nhi yêu là ta, muốn chém muốn giết thì tìm ta đây này!”
Nghe thấy thanh âm này sắc mặt Du Hàn đại biến, hắn dùng sức kéo Diệp Hạo lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn Tử Dạ cười lạnh một tiếng:
-“Giết ngươi? Đúng vậy, ta làm sao có thể không giết ngươi đây? Bất quá cho dù ta không giết ngươi ngươi cũng không sống được bao nhiêu ngày! Tử Dạ ngươi đã muốn chết như vậy, ta hôm nay sẽ thanh toàn cho ngươi!”
Giãy dụa 1
Edit: Muỗi Vove
Tử Dạ thở phì phò, chậm rãi, cực kỳ khó khăn bò dậy, hắn lung la lung lay đỡ lấy tường, đứng ở nơi đó nhìn Du Hàn, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một ý cười trào phúng, đứt quãng nói:
-”Du hàn Ngươi không phải muốn giết ta Sao Hay là ngươi sợ Không dám giết ta ? Hoặc là Ngươi so với ta Còn sợ chết hơn ? Du hàn Nguyên lai ngươi bất quá cũng chỉ là một Tiểu nhân Sợ chết Thôi Ha ha Khụ ”
Tử Dạ nở nụ cười, hắn ho đến thở không ra hơi, lại hộc ra một ngụm máu, sắc mặt xanh xám, lại vẫn không ngừng cười, tiếng cười của hắn, làm người ta nhịn không được trong lòng chua xót
Tử Dạ từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt Diệp Lạc vốn không rời khỏi người hắn, giờ phút này nhìn trong mắt hắn hàm chứa nồng đậm yêu thương, cũng có nhiều hơn một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ Đôi mắt sáng dâng lên một tầng thủy ý, một giọt nước mắt trong suốt, ở khóe mắt nàng lặng yên chảy xuống
Nàng hiểu được tâm ý của hắn, mà hắn, cũng thấu hiểu tâm tư của nàng, chuyện này hoàn toàn là do lỗi của nàng, nàng không muốn vì chuyện của mình, mà liên lụy Diệp Hạo, lại càng không nguyện ý những người vô tội, vì vậy mà mất đi tánh mạng
Cho nên, nàng làm sao có thể không rõ tâm ý của Tử Dạ? Nàng hiểu được, từ khi hắn tỉnh lại, mở miệng ra nói chuyện, nàng đã biết Tử Dạ muốn làm cái gì, hắn là muốn, dùng tánh mạng của mình cứu Diệp Hạo, vì thế, hắn mới cố ý chọc giận Du Hàn
Quả nhiên, Du Hàn nghe xong lời nói của Tử Dạ liền giận tím mặt, hắn biểu tình dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Tử Dạ, tức giận nói:
-”Chết đến nơi mà còn nói cứng sao? Được, ta hôm nay trước hết giết ngươi!”
Nói xong, Du Hàn bỗng nhiên đánh một chưởng, đem Diệp Hạo đánh bay ra ngoài
Diệp Lạc trong lòng quýnh lên, thất thanh kêu:
-”Không!”
Mà ở thời điểm nàng còn chưa kịp tiến lên, Du Hàn đã phi thân đứng trước mặt Tử Dạ, đem hắn kiềm chế vào trong ngực
Vệ Tử Thanh đến bên cạnh Diệp Hạo đã hôn mê, dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được vẫn có hô hấp, thế này mới giao cho thị vệ đứng ở phía sau, phân phó mang Diệp Hạo đi xuống
Tình hình, lại lâm vào cục diện bế tắc, bốn người vẫn không tiếng động quan sát nhau
Mà đúng lúc này, Yến Đào vẫn đang hôn mê bỗng nhiên có chút giật mình, nàng chậm rãi mở to hai mắt, khẽ đảo quanh một lượt, khi ánh mắt dừng ở trên người Du Hàn, ánh mắt phút chốc sáng ngời
Nàng phảng phất như đang trôi nổi trong dòng nước, tìm thấy một cọng cỏ cứu mạng, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, hướng Du Hàn xông đến, trong miệng kêu lên:
-”Ta đã làm theo lời ngươi giết hắn rồi, mau đưa giải dược cho ta, mau đưa giải dược cho ta!”
Du Hàn đầu tiên hơi sửng sờ, nhưng rất nhanh hắn không đợi Yến Đào bổ nhào vào người mình, liền tung chưởng đem nàng đẩy ra, lạnh lùng thốt:
-”Cút!”
Yến Đào bị một chưởng này lảo đảo ngã xuống, khóe miệng chậm rãi chảy ra tơ máu, nhưng là, nàng giống như không có cảm giác, tiếp tục bò dậy đánh tới Du Hàn, không ngừng kêu lên:
-”Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta!”
Lúc này đây, tốc độ của Yến Đào cực nhanh, mà Du Hàn bởi vì trong tay vẫn đang kiềm chế Tử Dạ, không kịp chuẩn bị, liền trơ mắt nhìn Yến Đào nhào đến
Hắn theo bản năng lấy tay đẩy Yến Đào ra, nhưng Yến đào lại giống như người mất đi lý trí, hai tay gắt gao kéo lấy vạt áo hắn, điên cuồng hét:
-”Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta ”
Du Hàn bị Yến Đào cuốn lấy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát ý, hắn không lưu tình vung tay, một chưởng nữa lại rơi xuống người Yến Đào, nhất thời không khí trở nên im bặt
Chỉ thấy hai mắt nàng trợn lên, trong mắt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng, sắc mặt nàng nháy mắt xám như tro tàn, thất khiếu chảy đầy máu tươi, sau đó chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, chết không nhắm mắt
Nhìn một màn tàn nhẫn như vậy, Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh đều cực kỳ khẩn trương nhìn Du Hàn, sợ hãi hắn lại đột nhiên hạ độc thủ với Tử Dạ
Du Hàn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Lạc, bàn tay đặt trên cổ Tử Dạ, lặng lẽ siết chặt, vẻ mặt cuồng loạn nói:
-”Thế nào? Ngươi đau lòng sao? Hay là ngươi đang sợ? Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ ta giết hắn sao?”
Nhìn Tử Dạ bởi vì bị bóp cổ, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt, nàng hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói:
-”Du Hàn, thả hắn ra, ta đi với ngươi, thả hắn!”
Diệp Lạc vừa dứt lời, Tử Dạ bỗng nhiên trừng mắt kêu lên:
-”Không Lạc nhi Không ”
Nghe được thanh âm của Tử Dạ, Diệp Lạc rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn như suối, hai hốc mắt đỏ bừng
Nhìn Tử Dạ không ngừng giãy dụa, còn có bộ dáng lo lắng của hắn, Diệp Lạc tan nát cõi lòng, nàng làm không được, nàng căn bản không cách nào nhìn thấy hắn chết ngay trước mắt, nếu vậy, nàng tình nguyện chết đi!
Du Hàn vốn nghe được lời nói của Diệp Lạc, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, lại bởi vì Tử Dạ giãy dụa, mà trở nên hung ác, hắn bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ Tử Dạ, nhìn gương mặt kia bởi vì mất đi hô hấp mà trở nên đỏ bừng, tức giận nói:
-”Ngươi câm miệng! Nếu không ta hiện tại sẽ giết ngươi!”
Tử Dạ mất đi hô hấp, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã muốn nói không ra lời, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, hai tròng mắt gắt gao nhìn Diệp Lạc, thâm tình không rời
Nói tới đây, Du Hàn dừng một chút, ngữ khí trở nên cực kỳ phẫn nộ:
-”Nhưng còn ta thì sao? Ta yêu nàng nhiều năm như vậy, nàng lại đem tình cảm của ta giẫm đạp dưới chân! Ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không cho ta, nàng làm sao có thể đối với ta như thế? Nàng làm sao có thể đem tình cảm nhiều năm như vậy vô tình vứt bỏ?”
Diệp Hạo nghe xong những lời lẽ thống hận của Du Hàn, không khỏi lộ ra một nụ cười chua xót, hắn không nghĩ đến, sự tình nguyên lai là như vậy, vừa rồi nhìn thấy Yến Đào hung hăng muốn lấy mạng Thanh nhi, hắn còn tưởng là sát thủ do Sở quốc phái tới, dù sao, hiện tại Sở quốc cùng Tây Lương vẫn còn đang chiến tranh!
Thế nhưng hắn không nghĩ đến, sở dĩ có người liều lĩnh giết Tử Dạ, là vì Diệp Lạc!
Du Hàn là tổng hộ pháp Thủy Vân cung, là đứa nhỏ mẫu thân Diệp Lạc nhặt về Thủy Vân cung, có thể nói hắn là thanh mai trúc mã cùng Diệp Lạc lớn lên, hắn yêu Diệp Lạc, cũng không có gì kỳ quái
Bởi vì, hắn biết, Diệp Lạc đến cỡ nào làm người ta mê muội, ngay cả hắn, trong quá khứ, thời điểm chưa biết thân thế của mình, còn không phải cứ như vậy yêu người thân là muội muội của mình sao?
Huống chi, Du Hàn và Diệp Lạc cùng nhau lớn lên, hai người sớm chiều ở chung, hắn yêu thương Diệp Lạc, cũng không có gì lạ!
Nhưng ngay cả như vậy, cho dù Diệp Lạc không yêu hắn, hắn cũng không thể làm ra những chuyện như vậy, bởi vì nếu hắn giết Tử Dạ, giết nam nhân nàng yêu, việc này so với chính tay thương tổn Diệp Lạc có gì bất đồng?
Vì yêu sinh hận, cũng không phải Du Hàn không yêu Diệp Lạc, mà là hắn yêu không đủ sâu, nếu một người yêu một người sâu đậm, hắn sẽ không bao giờ thương tổn người này nửa phần!
Tựa như hắn, hắn từng bởi vì mình là ca ca Diệp Lạc, mà hận chính mình, sau này khi biết được thân thế, Diệp Lạc đã yêu người khác rồi
Nhưng là, hắn trừ bỏ lặng yên thừa nhận nỗi khổ tương tư, hắn cũng không oán hận Diệp Lạc, hoặc có ý nghĩ phá hoại những cảm tình của nàng!
Bởi vì, hắn hiểu được, hắn yêu nàng, yêu hơn cả bản thân mình, thương tổn nàng, hắn sẽ thống khổ, sống không bằng chết!
Như vậy, không bằng cứ lặng yên bảo vệ nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc, đó cũng chính là hạnh phúc của hắn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Hạo nhìn Du Hàn, mang theo một tia thương hại
Nụ cười như có như không trên mặt Diệp Hạo khiến Du Hàn giận dữ, hắn lạnh giọng quát:
-”Ngươi cười cái gì? Ngươi cười ta bị nàng vứt bỏ sao?”
Diệp Hạo khẽ lắc đầu, khó khăn nói:
-”Không, ngươi chẳng lẽ vẫn còn không rõ sao? Lạc nhi cho tới bây giờ vốn chưa từng yêu ngươi, nàng như thế nào vứt bỏ ngươi? Người nàng yêu là hoàng thượng, từ lúc bắt đầu, cũng chỉ có hoàng thượng, bất kể là ngươi, hay chính ta, hoặc có là Ứng Vương gia đi nữa, trừ bỏ hoàng thượng, chưa từng có người khác có thể đi vào lòng nàng! Nếu ngươi yêu nàng, nên tôn trọng sự lựa chọn của nàng! Bởi vì, đó mới là hạnh phúc của nàng!”
Du Hàn nghe xong lời nói của Diệp Hạo, hơi sững sờ, sau đó cười lạnh một tiếng:
-”Nguyên lai còn có ngươi nữa! Ngươi cũng yêu nàng, thật không? Kỳ thật trong lòng của ngươi, cũng hận không thể giết chết Tử Dạ thôi? Ngươi như vậy, ngươi cho rằng có tư cách nói ta sao?”
Diệp Hạo mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
-”Ngươi sai lầm rồi! Đúng vậy, ta chứng thật là yêu nàng, hơn nữa, tình yêu của ta, cũng không phải nhất thời, ta từ nhỏ đã yêu nàng, tuy rằng trong lòng biết rõ, nàng là muội muội của ta, tình cảm này là cấm kỵ, nhưng ta vẫn không thể khống chế điên cuồng yêu nàng!”
Nói tới đây, Diệp Hạo dừng một chút, thở hổn hển nói:
-”Ngươi biết không? Trong quá khứ, mỗi lần nàng quay về Diệp phủ, chính là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, tuy rằng ta cái gì cũng không thể vì nàng làm, nhưng chỉ cần lặng yên nhìn nàng, ta liền cảm thấy thỏa mãn! Kỳ thật, yêu một người, chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi, không phải sao?”
Du Hàn ánh mắt thâm trầm, cười lạnh nói:
-”Đó là bởi vì ngươi là ca ca của nàng, tình yêu của ngươi vốn là điều cấm kỵ, không được thế nhân dung thứ! Ngươi và ta, sao có thể đánh đồng?”
Diệp Hạo chua xót cười, ngữ khí bình thản nói:
-”Ngươi sai rồi, ta không phải là ca ca của nàng, trên danh nghĩa, ta là Diệp gia đại thiếu gia, nhưng thực chất, ta cùng nàng căn bản không có nửa điểm quan hệ máu mủ! Ta đối với nàng yêu, cũng là tình yêu nam nữ bình thường, so với ngươi có cái gì bất đồng?”
Nghe xong lời nói của Diệp Hạo, Du Hàn không khỏi bất ngờ, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống, hắn liếc mắt nhìn Diệp Hạo, trong mắt lộ ra sát ý, lạnh giọng nói:
-”Ta vốn nghĩ ngươi là ca ca của nàng, còn muốn bỏ qua ngươi, ngươi đã không phải ca ca nàng, như vậy hôm nay các ngươi liền cùng chết thôi! Nam nhân nàng yêu, ta cũng sẽ không bỏ qua!”
Diệp Hạo cũng không sợ hãi, hắn thản nhiên nhìn Du Hàn, chậm rãi nói:
-”Ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi, ngươi làm như vậy, chỉ vì muốn bức Lạc nhi trở về bên cạnh ngươi, hay là, trong lòng ngươi yêu căn bản không phải Lạc nhi, mà chính là ngươi!”
Một câu này vừa thốt ra, dung nhan tuấn mỹ của Du Hàn nháy mắt bị bóp méo
Hắn bỗng nhiên dùng sức nắm lấy áo Diệp Hạo, biểu tình dữ tợn nhìn Diệp Hạo, tức giận nói:
-”Ngươi nói bậy! Ta yêu nàng, là nàng, là nàng phụ ta, chỉ cần giết các ngươi, nàng sẽ trở lại bên cạnh ta!”
Đối mặt hành động điên cuồng của Du Hàn, Diệp Hạo cũng không giãy dụa, hắn cố nén đau nhức từ vết thương truyền đến, ngữ khí vẫn vô cùng thản nhiên nói:
-”Ngươi sai rồi, ngươi cứ vậy, sẽ càng khiến nàng hận ngươi hơn ”
Diệp Hạo chưa nói hết câu đã có một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên:
-”Đại ca nói đúng, Du Hàn, cho dù ngươi giết bọn họ, ta cũng sẽ không trở lại bên cạnh ngươi, ta sẽ hận ngươi!”
Khăng khăng một mực
Edit: Muỗi Vove
Nghe thấy thanh âm quen thuộc Diệp Hạo cùng Du Hàn nhất tề ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh biểu tình lạnh nhạt đứng ở cách đó không xa, mà ánh mắt Diệp Lạc phẫn nộ dừng trên người Du Hàn
Du Hàn nhìn thấy Diệp Lạc sắc mặt khẽ biến, bất quá hắn rất nhanh liền lộ ra một nụ cười lạnh, thản nhiên nói:
-“Muội rốt cuộc đã tới!”
Diệp Lạc nhìn Du Hàn trong mắt hiện lên một tia ưu thương, thống khổ hỏi:
-“Du Hàn nguyên lai thật sự là huynh, ta vẫn tự nói với mình nên tin tưởng huynh, nhưng huynh thật sự làm ta quá thất vọng rồi! Huynh tại sao phải làm như vậy? Vì sao? Tại sao muốn thương tổn bọn họ?”
Vì sao? Ha ha! Du Hàn nghe câu hỏi của Diệp Lạc liền cất một trận cười điên cuồng, qua một lúc lâu hắn mới ngừng cười nhìn Diệp Lạc lạnh lùng thốt:
-“Vì sao? Ta vì cái gì làm như vậy chẳng lẽ muội không biết sao?”
Diệp Lạc hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói:
-“Du Hàn, buông tay thôi, đừng ép ta hận huynh! Đừng sai lại càng thêm sai nữa, được chứ?”
Du Hàn khẽ lắc đầu lạnh nhạt nói:
-“Đã quá muộn! Diệp Lạc muội nên biết thời điểm muội ở Thủy Vân cung cự tuyệt ta thì tất cả đã không thể vãn hồi! Ta nói rồi, ta muốn muội nhìn tận mắt hắn chết ở trước mặt muội, chỉ khi hắn đã chết, muội mới có thể quên hắn, mới có thể trở về bên cạnh ta! Không, cho dù muội không thể nào quên hắn, ta cũng sẽ có biện pháp khiến muội quên hắn! Ha ha ”
Nói xong lời cuối cùng biểu tình của Du Hàn càng trở nên điên cuồng, bàn tay nắm áo Diệp Hạo đã chuyển sang bóp chặt cổ hắn
Diệp Lạc lo lắng nhìn Diệp Hạo kêu lên:
-“Du Hàn! Dừng lại đi! Ngươi mau buông đại ca ra!”
Biểu tình quan tâm của Diệp Lạc càng làm cho Du Hàn phẫn nộ, tay hắn dùng thêm sức siết chặt cổ Diệp Hạo, phẫn nộ kêu lên:
-“Ngươi là đang lo lắng cho hắn sao? Hay là người ngươi yêu căn bản chính là hắn? Ngươi làm sao có thể phản bội ta? Làm sao có thể?”
Lời của Du Hàn giống như một thanh kiếm sắc đâm sâu vào tâm Diệp Lạc, nếu nói Du Hàn làm hết thảy đều là vì ái sinh hận nàng còn có thể tha thứ, nhưng chỉ một câu này đã hoàn toàn xóa sạch mọi tín nhiệm của nàng!
Một người vẫn luôn là ca ca trong lòng nàng làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế? Tại sao hắn muốn thương tổn nàng?
Một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống, Diệp Lạc cố nén chua xót trong lòng, thanh âm nghẹn ngào nói:
-“Du Hàn, sao ngươi có thể như vậy? Hắn là đại ca của ta, là ca ca của ta! Chuyện này cùng hắn căn bản không có quan hệ, nếu ngươi thương tổn hắn ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Ha ha! Du Hàn giống như nghe được chuyện cười trong thiên hạ bỗng điên cuồng cười ha hả, hắn châm chọc nhìn Diệp Lạc tàn nhẫn nói:
-“Ca ca? Hắn căn bản không phải ca ca ngươi! Đây là chính miệng hắn nói với ta hắn yêu ngươi, đã yêu hơn mười năm rồi, còn có ca ca nào như vậy không? Một ca ca yêu muội muội của mình? Một ca ca xem muội muội là nữ nhân của mình? Diệp Lạc ngươi đây là lừa mình dối người! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?”
Diệp Lạc bị lời nói của Du Hàn dọa sợ ngây người, nàng tuy rằng đã biết Diệp Hạo không phải là ca ca của mình, nhưng nàng lại không biết Diệp Hạo yêu mình, sự thật này rất kinh người làm Diệp Lạc cảm giác mình căn bản chính là đang nằm mơ!
Nàng không tin không tin! Diệp Hạo vẫn là ca ca của nàng, hắn sao có thể yêu nàng? Hơn nữa còn yêu hơn mười năm! Hay là hắn sớm đã biết về thân thế của mình! Nếu không làm sao có thể? Đây căn bản không có khả năng!
Du Hàn nhìn sắc mặt Diệp Lạc dần trở nên tái nhợt, cho là nàng bị hắn nói trúng tâm sự, trong lòng không khỏi tức giận công tâm, hắn phẫn nộ nhìn Diệp Lạc gằn từng tiếng:
-“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi sao? Hiện tại không còn gì để nói nữa phải không? Diệp Lạc nguyên lai ngươi là nữ nhân hạ tiện như vậy! Ha ha!”
Diệp Lạc cắn chặt môi dưới run giọng nói:
-“Ngươi câm miệng! Đây không phải sự thật, không phải sự thật! Du Hàn, ngươi đừng ép ta giết ngươi!”
-“Giết ta? Ha ha!”
Vẻ mặt Du Hàn nhăn nhó dữ tợn, hắn điên cuồng nhìn Diệp Lạc nói:
-“Giết ta? Diệp Lạc ngươi thẹn quá hóa giận phải không? Ta cho ngươi biết ta hôm nay đến nơi này căn bản không nghĩ còn sống đi ra ngoài, nhưng trước khi ngươi giết ta liền chuẩn bị lượm xác bọn họ đi! Để cho bọn họ cùng ta chôn cùng!”
Hai tay Diệp Lạc gắt gao siết chặt, Du Hàn khống chế Diệp Hạo vừa vặn ngăn trước mặt Diệp Lạc, mà Tử Dạ và Thanh nhi lại nằm ở góc tường phía sau hắn, nếu nàng và Vệ Tử Thanh muốn cứu người nhất định phải vượt qua Du Hàn!
Du Hàn cũng không có nói dối, hắn quả thật có thể trước khi bọn hắn cứu người thoải mái giết ba người Tử Dạ!
Hơn nữa càng khiến Diệp Lạc cảm thấy vô lực là nàng không nắm chắc ra tay một kích tất trúng, hơn nữa nàng không biết mình có đủ ngoan tuyệt quyết tâm giết người nàng vẫn coi là ca ca từ nhỏ lớn lên cùng nàng hay không!
Ngay tại thời điểm bốn người đang đối nghịch bỗng nhiên từ phía sau Du Hàn truyền đến một thanh âm trầm thấp:
-“Du Hàn, không phải ngươi muốn giết ta sao? Thả Diệp Hạo ra, chuyện này cùng hắn không quan hệ! Người Lạc nhi yêu là ta, muốn chém muốn giết thì tìm ta đây này!”
Nghe thấy thanh âm này sắc mặt Du Hàn đại biến, hắn dùng sức kéo Diệp Hạo lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn Tử Dạ cười lạnh một tiếng:
-“Giết ngươi? Đúng vậy, ta làm sao có thể không giết ngươi đây? Bất quá cho dù ta không giết ngươi ngươi cũng không sống được bao nhiêu ngày! Tử Dạ ngươi đã muốn chết như vậy, ta hôm nay sẽ thanh toàn cho ngươi!”
Giãy dụa 1
Edit: Muỗi Vove
Tử Dạ thở phì phò, chậm rãi, cực kỳ khó khăn bò dậy, hắn lung la lung lay đỡ lấy tường, đứng ở nơi đó nhìn Du Hàn, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một ý cười trào phúng, đứt quãng nói:
-”Du hàn Ngươi không phải muốn giết ta Sao Hay là ngươi sợ Không dám giết ta ? Hoặc là Ngươi so với ta Còn sợ chết hơn ? Du hàn Nguyên lai ngươi bất quá cũng chỉ là một Tiểu nhân Sợ chết Thôi Ha ha Khụ ”
Tử Dạ nở nụ cười, hắn ho đến thở không ra hơi, lại hộc ra một ngụm máu, sắc mặt xanh xám, lại vẫn không ngừng cười, tiếng cười của hắn, làm người ta nhịn không được trong lòng chua xót
Tử Dạ từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt Diệp Lạc vốn không rời khỏi người hắn, giờ phút này nhìn trong mắt hắn hàm chứa nồng đậm yêu thương, cũng có nhiều hơn một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ Đôi mắt sáng dâng lên một tầng thủy ý, một giọt nước mắt trong suốt, ở khóe mắt nàng lặng yên chảy xuống
Nàng hiểu được tâm ý của hắn, mà hắn, cũng thấu hiểu tâm tư của nàng, chuyện này hoàn toàn là do lỗi của nàng, nàng không muốn vì chuyện của mình, mà liên lụy Diệp Hạo, lại càng không nguyện ý những người vô tội, vì vậy mà mất đi tánh mạng
Cho nên, nàng làm sao có thể không rõ tâm ý của Tử Dạ? Nàng hiểu được, từ khi hắn tỉnh lại, mở miệng ra nói chuyện, nàng đã biết Tử Dạ muốn làm cái gì, hắn là muốn, dùng tánh mạng của mình cứu Diệp Hạo, vì thế, hắn mới cố ý chọc giận Du Hàn
Quả nhiên, Du Hàn nghe xong lời nói của Tử Dạ liền giận tím mặt, hắn biểu tình dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Tử Dạ, tức giận nói:
-”Chết đến nơi mà còn nói cứng sao? Được, ta hôm nay trước hết giết ngươi!”
Nói xong, Du Hàn bỗng nhiên đánh một chưởng, đem Diệp Hạo đánh bay ra ngoài
Diệp Lạc trong lòng quýnh lên, thất thanh kêu:
-”Không!”
Mà ở thời điểm nàng còn chưa kịp tiến lên, Du Hàn đã phi thân đứng trước mặt Tử Dạ, đem hắn kiềm chế vào trong ngực
Vệ Tử Thanh đến bên cạnh Diệp Hạo đã hôn mê, dò xét hơi thở của hắn, sau khi cảm giác được vẫn có hô hấp, thế này mới giao cho thị vệ đứng ở phía sau, phân phó mang Diệp Hạo đi xuống
Tình hình, lại lâm vào cục diện bế tắc, bốn người vẫn không tiếng động quan sát nhau
Mà đúng lúc này, Yến Đào vẫn đang hôn mê bỗng nhiên có chút giật mình, nàng chậm rãi mở to hai mắt, khẽ đảo quanh một lượt, khi ánh mắt dừng ở trên người Du Hàn, ánh mắt phút chốc sáng ngời
Nàng phảng phất như đang trôi nổi trong dòng nước, tìm thấy một cọng cỏ cứu mạng, rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, hướng Du Hàn xông đến, trong miệng kêu lên:
-”Ta đã làm theo lời ngươi giết hắn rồi, mau đưa giải dược cho ta, mau đưa giải dược cho ta!”
Du Hàn đầu tiên hơi sửng sờ, nhưng rất nhanh hắn không đợi Yến Đào bổ nhào vào người mình, liền tung chưởng đem nàng đẩy ra, lạnh lùng thốt:
-”Cút!”
Yến Đào bị một chưởng này lảo đảo ngã xuống, khóe miệng chậm rãi chảy ra tơ máu, nhưng là, nàng giống như không có cảm giác, tiếp tục bò dậy đánh tới Du Hàn, không ngừng kêu lên:
-”Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta!”
Lúc này đây, tốc độ của Yến Đào cực nhanh, mà Du Hàn bởi vì trong tay vẫn đang kiềm chế Tử Dạ, không kịp chuẩn bị, liền trơ mắt nhìn Yến Đào nhào đến
Hắn theo bản năng lấy tay đẩy Yến Đào ra, nhưng Yến đào lại giống như người mất đi lý trí, hai tay gắt gao kéo lấy vạt áo hắn, điên cuồng hét:
-”Đem giải dược cho ta, đem giải dược cho ta ”
Du Hàn bị Yến Đào cuốn lấy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát ý, hắn không lưu tình vung tay, một chưởng nữa lại rơi xuống người Yến Đào, nhất thời không khí trở nên im bặt
Chỉ thấy hai mắt nàng trợn lên, trong mắt tràn ngập oán hận cùng không cam lòng, sắc mặt nàng nháy mắt xám như tro tàn, thất khiếu chảy đầy máu tươi, sau đó chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, chết không nhắm mắt
Nhìn một màn tàn nhẫn như vậy, Diệp Lạc và Vệ Tử Thanh đều cực kỳ khẩn trương nhìn Du Hàn, sợ hãi hắn lại đột nhiên hạ độc thủ với Tử Dạ
Du Hàn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Diệp Lạc, bàn tay đặt trên cổ Tử Dạ, lặng lẽ siết chặt, vẻ mặt cuồng loạn nói:
-”Thế nào? Ngươi đau lòng sao? Hay là ngươi đang sợ? Ngươi sợ hãi cái gì? Sợ ta giết hắn sao?”
Nhìn Tử Dạ bởi vì bị bóp cổ, thở không ra hơi, sắc mặt trắng bệch, Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng đau như đao cắt, nàng hít thật sâu một hơi, chậm rãi nói:
-”Du Hàn, thả hắn ra, ta đi với ngươi, thả hắn!”
Diệp Lạc vừa dứt lời, Tử Dạ bỗng nhiên trừng mắt kêu lên:
-”Không Lạc nhi Không ”
Nghe được thanh âm của Tử Dạ, Diệp Lạc rốt cục nhịn không được, nước mắt tuôn như suối, hai hốc mắt đỏ bừng
Nhìn Tử Dạ không ngừng giãy dụa, còn có bộ dáng lo lắng của hắn, Diệp Lạc tan nát cõi lòng, nàng làm không được, nàng căn bản không cách nào nhìn thấy hắn chết ngay trước mắt, nếu vậy, nàng tình nguyện chết đi!
Du Hàn vốn nghe được lời nói của Diệp Lạc, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, lại bởi vì Tử Dạ giãy dụa, mà trở nên hung ác, hắn bỗng nhiên dùng sức siết chặt cổ Tử Dạ, nhìn gương mặt kia bởi vì mất đi hô hấp mà trở nên đỏ bừng, tức giận nói:
-”Ngươi câm miệng! Nếu không ta hiện tại sẽ giết ngươi!”
Tử Dạ mất đi hô hấp, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, hắn đã muốn nói không ra lời, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, hai tròng mắt gắt gao nhìn Diệp Lạc, thâm tình không rời