Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thái Tử Phi Thất Sủng-81
Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 81: Mất trí nhớ
Sáng sớm, Diệp Lạc kéo thân thể mệt mỏi lặng yên đứng ở trước cửa động, ngoài động trên mặt hồ vẫn đang tràn đầy hơi nước, chung quanh vẫn đang có sương mù mỏng bao quanh, này đáy cốc cũng không lớn, nàng mất gần nửa canh giờ, cũng đã đem toàn bộ khe sâu đi khắp rồi, làm nàng thất vọng là, nơi này liền như một cái ngăn cách thế ngoại đào nguyên, căn bản cũng không có đường ra
Không có đường ra, nàng liền nghĩ đến việc cùng Tử Dạ tại nơi này sinh sống, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, trên mặt của nàng không tự chủ nóng lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, Tử Dạ đang trong lúc ngủ say, trong mắt hiện lên một tia phức tạp
Đã giải độc được cho Tử Dạ, sắc mặt đã khá nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn đang có điểm tái nhợt, nhưng so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi, bởi vì thời điểm bọn họ rớt xuống vách núi đen, vừa vặn rớt tại nước ấm trong hồ, cho nên trừ bỏ những xây xước nhỏ trên người cũng không có gì đáng ngại
Nàng hôm nay thử vận một chút lực, phát hiện công lực của nàng gần khôi phục nửa phần công lực rồi, mặc dù có điểm tiếc nuối, bất quá, khôi phục được nửa phần công lực, nàng ít nhất có thể tự bảo vệ mình
Sau khi nàng cùng Tử Dạ rớt xuống khe sâu, đều là cả người ướt đẫm, bất quá may mắn trong cốc cũng không rét lạnh, bên ngoài mặc dù là băng thiên tuyết địa, nhưng là trong cốc lại cực kỳ ấm áp, nếu là nơi này băng thiên tuyết địa, chỉ sợ bọn họ không ngã chết cũng là bị đông lạnh mà chết
Trong thạch động, Tử Dạ đang say ngủ bỗng nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nghi ngờ đánh giá nơi xa lạ, đôi mắt hơi nhíu lại, nơi này là chỗ nào? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Hắn chậm rãi ngồi dậy, quay đầu hướng cái động khẩu nhìn lại, không khỏi kinh diễm mở to hai mắt, đứng bên ngoài động khẩu là một vị bạch y nữ tử, vị nữ tử này quay mặt đối với hắn, ánh mặt trời ở trên người của nàng đã hình thành một cái độ cong trông thật tuyệt diễm Nữ tử quay mặt độ cong cơ hồ hoàn mỹ, hắn chưa có nhìn rõ mặt nàng, nhưng khi nàng quay mặt lại đã làm hắn kinh diễm
Vị nữ tử kia như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, chậm rãi quay đầu lại, hắn giật mình, hắn khó tin được trên thế gian lại tồn tại một nữ tử như này, mà nay, nữ tử này đang lặng đứng trước động khẩu, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, phảng phất như tiên nữ trên trần gian
Nữ tử xõa mái tóc dài đen bóng, dưới mái tóc đen là đôi mắt trong sáng, lông mi tinh tế, dưới chiếc mũi khéo léo có đôi môi hồng nhạt đỏ mọng, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, tóc đen theo gió tung bay, ánh sáng mặt trời chiếu trên da thịt vô cùng mịn màng của nàng khiến làn da ửng hồng
Hắn kìm lòng không đậu đứng lên, nhẹ nhàng hướng vị nữ tử kia đi đến, cước bộ cơ hồ không phát ra một tiếng động, không biết vì sao, hắn đang sợ, hắn sợ kinh động nữ tử giống như tiên tử này, hắn sợ nàng lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa
Hắn chợt nhớ tới mộng đêm qua, ở trong mộng, hắn đúng là cùng vị nữ tử này dây dưa cùng một chỗ, ngọt ngào mà hạnh phúc, chẳng lẽ, đây hết thảy là sự thật sao?
Diệp Lạc lặng yên đánh giá Tử Dạ, nàng bỗng nhiên phát giác, hắn trước mắt cùng quá khứ đã thay đổi Ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn đã thay đổi, nàng chưa bao giờ biết, nàng có thể nhìn thấy trên người Tử Dạ ánh mắt thuần khiết như thế, nếu không phải nàng tự tay cứu hắn, cùng đêm qua hết thảy đều là thật sự, nàng ít dám tin tưởng người nam nhân trước mắt này chính là Tử Dạ kiêu ngạo, tự đại, bạo ngược
Tử Dạ chậm rãi tới gần Diệp Lạc, lấy tay cẩn thận, nhẹ nhàng mà xoa mặt của nàng, trong miệng ấp úng nói
“Nàng là ai? Nàng là tiên nữ trên trời sao?”
Diệp Lạc nhất thời giật mình, hắn như nào lại thành ra thế, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt, lợi dụng đau đớn trong nháy mắt đó, làm ình tỉnh táo lại, nàng giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Tử Dạ, âm thanh lạnh lùng nói
“Tử Dạ, ngươi lại muốn làm gì?”
Tử Dạ hơi sửng sờ, trong mắt hiện lên một tia mê muội, bật thốt lên nói
” Tử Dạ là ai? Nàng là ai? Nàng nhận thức ta ư?”
Diệp Lạc giật mình, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, một câu cũng nói không nên lời, đây là Tử Dạ tự cao tự đại hay sao? Vì sao hắn trở nên bất lực như thế, mê mang như thế?
Trên mặt Tử Dạ bỗng lộ ra một chút sợ hãi, hắn phút chốc vươn hai tay, gắt gao ôm lấy Diệp Lạc, ấp úng nói
” Đừng đi Đừng rời ta đi…”
Diệp Lạc hơi cựa người một cái, lại bất đắc dĩ bị Tử Dạ dùng hết khí lực ôm chặt lấy, căn bản là giãy dụa không ra, nàng bỏ mặc không giãy dụa nữa, hít thật sâu một hơi, cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, chậm thanh nói
” Ngươi còn nhớ rõ ngươi là ai sao? Ngươi còn nhớ rõ làm sao ngươi lại ở chỗ này không?”
Tử Dạ thấy Diệp Lạc không giãy dụa nữa, hắn hơi buông lỏng một chút, bất quá vẫn ôm lấy Diệp Lạc, nghe được lời Diệp Lạc nói, trong mắt lại hiện lên một tia mê muội, hắn mở to hai mắt, nhìn Diệp Lạc, kinh ngạc nói
“Ta không phải là ta sao? Ta tại sao lại ở chỗ này? Ta……”
Trên mặt của hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, buông lỏng tay ôm Diệp Lạc một chút ra, hai tay ôm lấy đầu của mình ngồi xổm xuống, thống khổ nói
“Ta… Ta là ai… Đầu ta đau quá… Ta không nhớ gì cả……”
Diệp Lạc thấy hắn thống khổ không chịu nổi, trong lòng có điểm không đành lòng, nàng một phen kéo hắn, sau đó hai mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt của hắn, chậm rãi, gằn từng tiếng nói
“Ngươi tên là Tử Dạ, ngươi rớt xuống vách núi đen, là ta cứu ngươi!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc hai mắt gắt gao nhìn thẳng, trên mặt cư nhiên hiện một chút đỏ ửng, hắn có điểm thẹn thùng nhìn dưới nền đất, nhỏ giọng nói
“Là nàng đã cứu ta phải không? Nàng là nương tử của ta sao?”
Diệp Lạc bị hắn nói như vậy, không khỏi lại nghĩ tới đêm qua một màn, đỏ mặt lên, mạnh đẩy ra hắn, giận tái mặt quát
“Ai là nương tử của ngươi! Ngươi đã không có việc gì rồi, cũng nên đi tìm gì ăn chút đi, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc đột nhiên quát giận, hắn sợ hãi nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, tiểu tâm dực dực nói
” Nương tử, nàng đừng tức giận, ta đây sẽ đi tìm cái gì đó cho nàng ăn, nàng không cần đi, nàng phải chờ ta a!”
Nói xong, giống như sợ Diệp Lạc không đáp ứng, cực kỳ nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài
Diệp Lạc biểu tình phức tạp nhìn bóng lưng Tử Dạ, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười: có lẽ, Tử Dạ như vậy ở chung sẽ tốt hơn
Sáng sớm, Diệp Lạc kéo thân thể mệt mỏi lặng yên đứng ở trước cửa động, ngoài động trên mặt hồ vẫn đang tràn đầy hơi nước, chung quanh vẫn đang có sương mù mỏng bao quanh, này đáy cốc cũng không lớn, nàng mất gần nửa canh giờ, cũng đã đem toàn bộ khe sâu đi khắp rồi, làm nàng thất vọng là, nơi này liền như một cái ngăn cách thế ngoại đào nguyên, căn bản cũng không có đường ra
Không có đường ra, nàng liền nghĩ đến việc cùng Tử Dạ tại nơi này sinh sống, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, trên mặt của nàng không tự chủ nóng lên, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, Tử Dạ đang trong lúc ngủ say, trong mắt hiện lên một tia phức tạp
Đã giải độc được cho Tử Dạ, sắc mặt đã khá nhiều, tuy rằng sắc mặt vẫn đang có điểm tái nhợt, nhưng so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi, bởi vì thời điểm bọn họ rớt xuống vách núi đen, vừa vặn rớt tại nước ấm trong hồ, cho nên trừ bỏ những xây xước nhỏ trên người cũng không có gì đáng ngại
Nàng hôm nay thử vận một chút lực, phát hiện công lực của nàng gần khôi phục nửa phần công lực rồi, mặc dù có điểm tiếc nuối, bất quá, khôi phục được nửa phần công lực, nàng ít nhất có thể tự bảo vệ mình
Sau khi nàng cùng Tử Dạ rớt xuống khe sâu, đều là cả người ướt đẫm, bất quá may mắn trong cốc cũng không rét lạnh, bên ngoài mặc dù là băng thiên tuyết địa, nhưng là trong cốc lại cực kỳ ấm áp, nếu là nơi này băng thiên tuyết địa, chỉ sợ bọn họ không ngã chết cũng là bị đông lạnh mà chết
Trong thạch động, Tử Dạ đang say ngủ bỗng nhiên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nghi ngờ đánh giá nơi xa lạ, đôi mắt hơi nhíu lại, nơi này là chỗ nào? Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Hắn chậm rãi ngồi dậy, quay đầu hướng cái động khẩu nhìn lại, không khỏi kinh diễm mở to hai mắt, đứng bên ngoài động khẩu là một vị bạch y nữ tử, vị nữ tử này quay mặt đối với hắn, ánh mặt trời ở trên người của nàng đã hình thành một cái độ cong trông thật tuyệt diễm Nữ tử quay mặt độ cong cơ hồ hoàn mỹ, hắn chưa có nhìn rõ mặt nàng, nhưng khi nàng quay mặt lại đã làm hắn kinh diễm
Vị nữ tử kia như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, chậm rãi quay đầu lại, hắn giật mình, hắn khó tin được trên thế gian lại tồn tại một nữ tử như này, mà nay, nữ tử này đang lặng đứng trước động khẩu, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, phảng phất như tiên nữ trên trần gian
Nữ tử xõa mái tóc dài đen bóng, dưới mái tóc đen là đôi mắt trong sáng, lông mi tinh tế, dưới chiếc mũi khéo léo có đôi môi hồng nhạt đỏ mọng, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, tóc đen theo gió tung bay, ánh sáng mặt trời chiếu trên da thịt vô cùng mịn màng của nàng khiến làn da ửng hồng
Hắn kìm lòng không đậu đứng lên, nhẹ nhàng hướng vị nữ tử kia đi đến, cước bộ cơ hồ không phát ra một tiếng động, không biết vì sao, hắn đang sợ, hắn sợ kinh động nữ tử giống như tiên tử này, hắn sợ nàng lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa
Hắn chợt nhớ tới mộng đêm qua, ở trong mộng, hắn đúng là cùng vị nữ tử này dây dưa cùng một chỗ, ngọt ngào mà hạnh phúc, chẳng lẽ, đây hết thảy là sự thật sao?
Diệp Lạc lặng yên đánh giá Tử Dạ, nàng bỗng nhiên phát giác, hắn trước mắt cùng quá khứ đã thay đổi Ánh mắt của hắn, ánh mắt của hắn đã thay đổi, nàng chưa bao giờ biết, nàng có thể nhìn thấy trên người Tử Dạ ánh mắt thuần khiết như thế, nếu không phải nàng tự tay cứu hắn, cùng đêm qua hết thảy đều là thật sự, nàng ít dám tin tưởng người nam nhân trước mắt này chính là Tử Dạ kiêu ngạo, tự đại, bạo ngược
Tử Dạ chậm rãi tới gần Diệp Lạc, lấy tay cẩn thận, nhẹ nhàng mà xoa mặt của nàng, trong miệng ấp úng nói
“Nàng là ai? Nàng là tiên nữ trên trời sao?”
Diệp Lạc nhất thời giật mình, hắn như nào lại thành ra thế, nàng hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt, lợi dụng đau đớn trong nháy mắt đó, làm ình tỉnh táo lại, nàng giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Tử Dạ, âm thanh lạnh lùng nói
“Tử Dạ, ngươi lại muốn làm gì?”
Tử Dạ hơi sửng sờ, trong mắt hiện lên một tia mê muội, bật thốt lên nói
” Tử Dạ là ai? Nàng là ai? Nàng nhận thức ta ư?”
Diệp Lạc giật mình, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, một câu cũng nói không nên lời, đây là Tử Dạ tự cao tự đại hay sao? Vì sao hắn trở nên bất lực như thế, mê mang như thế?
Trên mặt Tử Dạ bỗng lộ ra một chút sợ hãi, hắn phút chốc vươn hai tay, gắt gao ôm lấy Diệp Lạc, ấp úng nói
” Đừng đi Đừng rời ta đi…”
Diệp Lạc hơi cựa người một cái, lại bất đắc dĩ bị Tử Dạ dùng hết khí lực ôm chặt lấy, căn bản là giãy dụa không ra, nàng bỏ mặc không giãy dụa nữa, hít thật sâu một hơi, cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, chậm thanh nói
” Ngươi còn nhớ rõ ngươi là ai sao? Ngươi còn nhớ rõ làm sao ngươi lại ở chỗ này không?”
Tử Dạ thấy Diệp Lạc không giãy dụa nữa, hắn hơi buông lỏng một chút, bất quá vẫn ôm lấy Diệp Lạc, nghe được lời Diệp Lạc nói, trong mắt lại hiện lên một tia mê muội, hắn mở to hai mắt, nhìn Diệp Lạc, kinh ngạc nói
“Ta không phải là ta sao? Ta tại sao lại ở chỗ này? Ta……”
Trên mặt của hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, buông lỏng tay ôm Diệp Lạc một chút ra, hai tay ôm lấy đầu của mình ngồi xổm xuống, thống khổ nói
“Ta… Ta là ai… Đầu ta đau quá… Ta không nhớ gì cả……”
Diệp Lạc thấy hắn thống khổ không chịu nổi, trong lòng có điểm không đành lòng, nàng một phen kéo hắn, sau đó hai mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt của hắn, chậm rãi, gằn từng tiếng nói
“Ngươi tên là Tử Dạ, ngươi rớt xuống vách núi đen, là ta cứu ngươi!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc hai mắt gắt gao nhìn thẳng, trên mặt cư nhiên hiện một chút đỏ ửng, hắn có điểm thẹn thùng nhìn dưới nền đất, nhỏ giọng nói
“Là nàng đã cứu ta phải không? Nàng là nương tử của ta sao?”
Diệp Lạc bị hắn nói như vậy, không khỏi lại nghĩ tới đêm qua một màn, đỏ mặt lên, mạnh đẩy ra hắn, giận tái mặt quát
“Ai là nương tử của ngươi! Ngươi đã không có việc gì rồi, cũng nên đi tìm gì ăn chút đi, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!”
Tử Dạ bị Diệp Lạc đột nhiên quát giận, hắn sợ hãi nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, tiểu tâm dực dực nói
” Nương tử, nàng đừng tức giận, ta đây sẽ đi tìm cái gì đó cho nàng ăn, nàng không cần đi, nàng phải chờ ta a!”
Nói xong, giống như sợ Diệp Lạc không đáp ứng, cực kỳ nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài
Diệp Lạc biểu tình phức tạp nhìn bóng lưng Tử Dạ, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười: có lẽ, Tử Dạ như vậy ở chung sẽ tốt hơn