Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Hoàng hậu cứ thế mà hỏi thẳng làm Thượng Trang không khỏi hoảng sợ.
Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới Hoàng hậu hôm nay đến lại là vì chuyện này. Xem ra, chuyện giữa Mộ Dung Vân Khương và Nguyên Duật Diệp bà đã biết.
"Sao không trả lời?" Hoàng hậu nhìn nàng, cười khẩy, "Không phải ngươi đang cảm thấy Thái tử không cưới nổi nàng ta đấy chứ?"
"Nương nương, việc này..."
Hoàng hậu hừ lạnh, cắt ngang lời nàng: "Bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, hôn sự của Mộ Dung Vân Khương, Thánh Thượng đã hạ chỉ chưa?" Hai tay siết chặt thành đấm, bà hy vọng lúc này vẫn chưa chậm trễ.
Bà không thể để Tề Hiền phi đi trước mọi chuyện!
Thượng Trang run sợ, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng Thánh Thượng nói ngày mai sẽ hạ chỉ." Không biết tại sao, giờ khắc này nàng lại muốn nói cho Hoàng hậu biết. Vốn dĩ, nàng có thể nói "Vẫn chưa", nhưng nàng lại muốn nhiều lời thêm một chút.
Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm khó coi, bà miễn cưỡng cười, lại nói: "Thái tử và muội muội của Mộ Dung Thừa tướng là một đôi trời sinh. An Lăng Vu, ngươi nói xem có đúng không?"
Thượng Trang không trả lời, Hoàng hậu đã cùng cung nữ thay đổi phương hướng, lại lần nữa đi về Càn Thừa cung.
Thượng Trang dừng bước.
Nhìn Hoàng hậu, nàng không khỏi cười cười. Thế lực của Thừa tướng khiến bao nhiêu người phải theo đuổi, ngay cả Hoàng hậu cũng nghĩ như vậy. Với Thái tử, trong lòng Hoàng đế đã có tính toán chu toàn.
Mà nàng lại là người Hoàng đế ngàn chọn vạn tuyển ban cho Thái tử.
Chỉ tiếc...
Thượng Trang cúi đầu, thu lại nụ cười, nàng chỉ là một tiểu cung nữ, Hoàng hậu nương nương sẽ không để vào mắt.
Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh đã đi xa, nàng cắn môi, chuyến đi này của Hoàng hậu không biết có chọc giận Hoàng đế hay không?
Hai tay siết chặt, có lẽ giờ khắc này, nàng đang có lòng riêng.
Hoàng đế ban nàng cho Thái tử là vì trong lòng có đứa con này, hiện tại ông vẫn hy vọng giao giang sơn cho Thái tử. Nếu Hoàng hậu đi chọc giận ông, dưới cơn giận dữ, ông có từ bỏ ý định ban nàng cho Thái tử không.
A, đó là những gì nàng hy vọng.
Nàng dứt khoát xoay người trở về phòng ngủ.
Xuyên qua hành lang dài, phía trước bỗng nhiên truyền tới cuộc đối thoại, trong đó còn kèm theo tiếng nữ tử khóc. Thượng Trang không muốn xen vào việc của người khác, vừa định nâng bước rời đi thì lại nghe bên kia lên tiếng: "Chuyện này có gì mà do dự? Chỉ cần Mộ Dung Vân Khương chết, ta sẽ trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là quốc mẫu. Việc ngươi giúp ta, ta sẽ ghi nhớ."
Thượng Trang không khỏi chấn động, giọng nói này không phải là...
Nàng lặng lẽ tiến lên, nhìn sườn mặt người đó, quả nhiên là Tần Lương đệ tâm cao khí ngạo.
Cạnh nàng ta là một nữ tử đang khóc nức nở. Tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng nàng vẫn nhớ nàng ấy là Lã Đức nghi mới được sắc phong. Nhớ khi đó, Phục Linh còn nói từng thấy nàng ấy trộm khóc, có lẽ tất cả đều vì tiền đồ không tươi sáng.
Nghĩ tới việc Tần Lương đệ sai Lã Đức nghi đi giết Mộ Dung Vân Khương, cả người nàng không khỏi run rẩy.
Thượng Trang còn muốn tiếp tục nghe thì đột nhiên có người chạy tới: "Lương đệ! Lương đệ, không xong rồi! Lương đệ..."
Thượng Trang vội vàng tránh đi, nếu bị nhìn thấy, một tiểu cung nữ như nàng mà rơi vào tay nàng ta chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Trên đường trở về phòng, hai tay vẫn siết chặt khăn lụa, trong lòng không khỏi suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi của Tần Lương đệ và Lã Đức nghi.
Thứ Tần Lương đệ có thể cho Lã Đức nghi, không nghĩ nàng cũng biết. Đợi Thái tử đăng cơ, nàng ta sẽ tạo điều kiện cho Lữ gia thăng tiến. Với tình cảnh hiện nay của Lã đức nghi, muốn nàng ấy không đồng ý cũng khó.
Ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, gặp một cái cung nữ vội vàng chạy tới.
Thượng trang việc xoay người chạy chậm mở đi, nếu là bị nhìn thấy, nàng bất quá là cái thân phận thấp cung nữ, dừng ở tần lương đệ trong tay, liền không có nàng đường sống.
Trở về phòng ngủ trên đường, hai tay vẫn giảo bắt tay vào làm thượng khăn con|tử], trong lòng một lần một lần nghĩ mới vừa rồi tần lương đệ cùng Lã đức nghi trong lời nói.
Tần lương đệ cho phép Lã đức nghi cái gì ưu việt, này ai đều có thể nghĩ ra. Không phải thay nàng cầu tình, liền định là nói đợi hắn ngày thái tử đăng cơ, sẽ cho Lữ gia ưu việt. Bằng Lã đức nghi nay tình cảnh, muốn nàng không đáp ứng, cũng khó a.
Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới Hoàng hậu hôm nay đến lại là vì chuyện này. Xem ra, chuyện giữa Mộ Dung Vân Khương và Nguyên Duật Diệp bà đã biết.
"Sao không trả lời?" Hoàng hậu nhìn nàng, cười khẩy, "Không phải ngươi đang cảm thấy Thái tử không cưới nổi nàng ta đấy chứ?"
"Nương nương, việc này..."
Hoàng hậu hừ lạnh, cắt ngang lời nàng: "Bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, hôn sự của Mộ Dung Vân Khương, Thánh Thượng đã hạ chỉ chưa?" Hai tay siết chặt thành đấm, bà hy vọng lúc này vẫn chưa chậm trễ.
Bà không thể để Tề Hiền phi đi trước mọi chuyện!
Thượng Trang run sợ, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng Thánh Thượng nói ngày mai sẽ hạ chỉ." Không biết tại sao, giờ khắc này nàng lại muốn nói cho Hoàng hậu biết. Vốn dĩ, nàng có thể nói "Vẫn chưa", nhưng nàng lại muốn nhiều lời thêm một chút.
Sắc mặt Hoàng hậu càng thêm khó coi, bà miễn cưỡng cười, lại nói: "Thái tử và muội muội của Mộ Dung Thừa tướng là một đôi trời sinh. An Lăng Vu, ngươi nói xem có đúng không?"
Thượng Trang không trả lời, Hoàng hậu đã cùng cung nữ thay đổi phương hướng, lại lần nữa đi về Càn Thừa cung.
Thượng Trang dừng bước.
Nhìn Hoàng hậu, nàng không khỏi cười cười. Thế lực của Thừa tướng khiến bao nhiêu người phải theo đuổi, ngay cả Hoàng hậu cũng nghĩ như vậy. Với Thái tử, trong lòng Hoàng đế đã có tính toán chu toàn.
Mà nàng lại là người Hoàng đế ngàn chọn vạn tuyển ban cho Thái tử.
Chỉ tiếc...
Thượng Trang cúi đầu, thu lại nụ cười, nàng chỉ là một tiểu cung nữ, Hoàng hậu nương nương sẽ không để vào mắt.
Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh đã đi xa, nàng cắn môi, chuyến đi này của Hoàng hậu không biết có chọc giận Hoàng đế hay không?
Hai tay siết chặt, có lẽ giờ khắc này, nàng đang có lòng riêng.
Hoàng đế ban nàng cho Thái tử là vì trong lòng có đứa con này, hiện tại ông vẫn hy vọng giao giang sơn cho Thái tử. Nếu Hoàng hậu đi chọc giận ông, dưới cơn giận dữ, ông có từ bỏ ý định ban nàng cho Thái tử không.
A, đó là những gì nàng hy vọng.
Nàng dứt khoát xoay người trở về phòng ngủ.
Xuyên qua hành lang dài, phía trước bỗng nhiên truyền tới cuộc đối thoại, trong đó còn kèm theo tiếng nữ tử khóc. Thượng Trang không muốn xen vào việc của người khác, vừa định nâng bước rời đi thì lại nghe bên kia lên tiếng: "Chuyện này có gì mà do dự? Chỉ cần Mộ Dung Vân Khương chết, ta sẽ trở thành Thái tử phi, tương lai sẽ là quốc mẫu. Việc ngươi giúp ta, ta sẽ ghi nhớ."
Thượng Trang không khỏi chấn động, giọng nói này không phải là...
Nàng lặng lẽ tiến lên, nhìn sườn mặt người đó, quả nhiên là Tần Lương đệ tâm cao khí ngạo.
Cạnh nàng ta là một nữ tử đang khóc nức nở. Tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng nàng vẫn nhớ nàng ấy là Lã Đức nghi mới được sắc phong. Nhớ khi đó, Phục Linh còn nói từng thấy nàng ấy trộm khóc, có lẽ tất cả đều vì tiền đồ không tươi sáng.
Nghĩ tới việc Tần Lương đệ sai Lã Đức nghi đi giết Mộ Dung Vân Khương, cả người nàng không khỏi run rẩy.
Thượng Trang còn muốn tiếp tục nghe thì đột nhiên có người chạy tới: "Lương đệ! Lương đệ, không xong rồi! Lương đệ..."
Thượng Trang vội vàng tránh đi, nếu bị nhìn thấy, một tiểu cung nữ như nàng mà rơi vào tay nàng ta chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Trên đường trở về phòng, hai tay vẫn siết chặt khăn lụa, trong lòng không khỏi suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi của Tần Lương đệ và Lã Đức nghi.
Thứ Tần Lương đệ có thể cho Lã Đức nghi, không nghĩ nàng cũng biết. Đợi Thái tử đăng cơ, nàng ta sẽ tạo điều kiện cho Lữ gia thăng tiến. Với tình cảnh hiện nay của Lã đức nghi, muốn nàng ấy không đồng ý cũng khó.
Ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, gặp một cái cung nữ vội vàng chạy tới.
Thượng trang việc xoay người chạy chậm mở đi, nếu là bị nhìn thấy, nàng bất quá là cái thân phận thấp cung nữ, dừng ở tần lương đệ trong tay, liền không có nàng đường sống.
Trở về phòng ngủ trên đường, hai tay vẫn giảo bắt tay vào làm thượng khăn con|tử], trong lòng một lần một lần nghĩ mới vừa rồi tần lương đệ cùng Lã đức nghi trong lời nói.
Tần lương đệ cho phép Lã đức nghi cái gì ưu việt, này ai đều có thể nghĩ ra. Không phải thay nàng cầu tình, liền định là nói đợi hắn ngày thái tử đăng cơ, sẽ cho Lữ gia ưu việt. Bằng Lã đức nghi nay tình cảnh, muốn nàng không đáp ứng, cũng khó a.