Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Không thể tin mà người trước mặt, nàng luôn nghĩ đây là bí mật trí mạng của y, nào ngờ y lại nói cho nàng biết, y không rõ miếng ngọc bội này...
Thần sắc của y rõ ràng không giống nói dối.
Thượng Trang cắn môi, vậy An Lăng Tễ...
Lần này, nếu còn mạng trở về, nàng nhất định phải hỏi hắn rõ ràng.
"Ai nói với ngươi đây là ngọc bội của bổn vương?" Nam tử nhíu mày hỏi nàng.
Thượng Trang cả kinh, nàng đương nhiên không thể nói là An Lăng Tễ. Chột dạ nhìn y một cái, nàng chỉ đành tìm cái cớ qua loa có lệ: "Lúc Tiên Hoàng băng hà, ta ở trong cung vô tình nhìn thấy, mà trước đó vương gia có tới, vì thế mới tưởng rằng ngọc bội là của vương gia."
Nếu Nguyên Chính Hoàn đã nói ngọc bội không phải của y, nàng cũng không cần thiết kể chuyện lai lịch của nó là do An Lăng Tễ tiết lộ.
Nghe vậy, Nguyên Chính Hoàn cũng không nói tiếp.
Hai người yên lặng như vậy thật lâu, lúc này ở ngoài sơn động mới truyền tới tiếng nói chuyện, hẳn là đám người kia đã trở về. Nàng thoáng nhìn Nguyên Chính Hoàn, thấy sắc mặc y không tốt cho lắm, định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng thôi.
Sắc trời dần tối, gió thổi vào sơn động ngày càng lớn. Hai tay Thượng Trang tự ôm lấy thân thể mình, đưa mắt nhìn ra cửa động, mơ hồ thấy có vài bóng người đi lại.
Ban đêm mùa này vẫn còn rất lạnh.
Thượng Trang dứt khoát đứng dậy, đi đi lại lại, cơ thể thật sự không chịu đựng được nữa rồi.
Thời điểm quay trở về, thấy Nguyên Chính Hoàn vẫn không nhúc nhích, lúc này nàng mới phát hiện chính mình đã quên y.
Thoáng chần chờ, Thượng Trang dứt khoát ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia thấy lạnh không?" Vừa dứt lời, nàng liền thấy buồn cười, tất nhiên là lạnh rồi, y cũng không phải thần.
Bất giác nhớ lại cái ngày Nguyên Duật Diệp đại hôn, tại Thành Vương phủ, Phục Linh từng nói y không thể đi, thân thể đương nhiên không thể chịu lạnh như người bình thường. Khi đó, Phục Linh còn cố ý dùng tấm thảm thật dày che cho y, mà giờ phút này trong sơn động, ngoại trừ một ít đá vụn thì không còn gì khác.
Hai tay run rẩy dò xét nhiệt độ từ tay y.
Y không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, theo bản năng mà rụt lại.
Thượng Trang chỉ vừa chạm vào nhưng cũng kịp cảm nhận, nơi đó lạnh lẽo thấu xương.
Nàng là nữ tử, khẳng định không thể cởi y phục.
Tựa hồ nghĩ nàng xấu hổ, Nguyên Chính Hoàn thấp giọng: "Không sao, rất nhanh trời sẽ sáng thôi."
Mấy năm nay, y không phải đều ngồi yên như vậy sao?
Có gì mà khó khăn chứ?
Chậm rãi dựa vào vách tường sau lưng, y chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người chỉ còn hơi thở là ấm áp.
Thượng Trang đau lòng nhìn y, xoa xoa hai tay, hà hơi, đưa mắt nhìn ánh sáng bên ngoài. Bọn họ đang ngồi vây quanh đống lửa, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền tới.
Thân thể căng cứng, nàng tiên lên, cẩn thận quỳ xuống cạnh y, mong có thể giúp y xua tan chút hàn khí.
Nguyên Chính Hoàn run rẩy, đưa tay đẩy nữ tử ra, nhíu mày: "Bổn vương là vương gia, người là nương nương, thỉnh nương nương tự trọng."
Tự trọng?
Hay cho một câu tự trọng!
Có chút ủy khuất, nước mắt cứ thế mà rơi ra, trong màn đêm này, dù là ai cũng không thể nhìn thấy.
Y thật sự đã quên nàng, trong lòng y chỉ có An Lăng Vu, chỉ có "Trang Nhi" mà y hay gọi.
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang thấp giọng: "Vương gia bận tâm cấp bậc lễ nghĩa mà quên đi thân thể của mình, nếu Diệc Trang cô nương ở đây, ngài nghĩ nàng ấy có đau lòng không?"
Thời điểm nghe nàng nhắc tới hai chữ "đau lòng", trái tim y lại run lên, vì sao trước đây y lại đau như vậy?
Cảm giác thật kỳ quái.
Nữ tử trước mặt là người Nguyên Duật Diệp yêu tới ngay cả tính mạng cũng không cần, hắn có thể cho nàng tình yêu như vậy, nàng một chút cũng không động lòng sao? Giờ phút này nàng lại tiếp cận y, rốt cuộc là vì lý do gì?
Y nghi ngờ nàng, bởi vì là người của Nguyên Duật Diệp, y sẽ hoài nghi.
Nhìn thần sắc của Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang chỉ đành thở dài, đứng dậy.
Trầm tư một lát, nàng dò xét ánh lửa bên ngoài cửa động, lên tiếng: "Trong động lạnh quá, các ngươi vào đây đốt một ngọn lửa đi."
Mấy người bên kia nghe xong chỉ cười lạnh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thượng Trang, vẫn tiếp tục nói chuyện.
Thượng Trang tiếp tục: "Kêu Trần Tĩnh tới đây, nói cho hắn biết, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, Hoàng Thượng sẽ để Từ Chiêu Nghi chôn cùng bổn cung!"
Cuối cùng, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng ngừng, bọn họ tựa hồ phải thương lượng một phen rồi mới có một kẻ cúi người ôm củi đứng dậy, đi tới.
Thượng Trang lui sang một bên, nhìn hắn thô lỗ ném xuống, đốt lửa, lạnh giọng: "Thiếu gia của chúng ta nói ngươi đừng hòng đắc ý!" Dứt lời, hắn liếc nhìn Thượng Trang một cái, xoay người ra ngoài.
Ánh lửa lượn lờ chiếu rọi khuôn mặt của hai người.
Nguyên Chính Hoàn rốt cuộc cũng cử động.
Thượng Trang ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhỏ giọng: "Như vậy, vương gia hài lòng chưa?"
Y không trả lời.
Thượng Trang không khỏi xấu hổ, qua một lúc, nàng mới lên tiếng: "Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng vương gia và Diệc Trang cô nương."
Nghe nàng nhắc tới nữ tử tên "Diệc Trang" kia, trên mặt Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Phảng phất như quên đi chuyện xấu hổ khi nãy, y khách sáo một câu: "Đáng tiếc không thể mời nương nương tới Thục Quận, nương nương và Trang Nhi hình như nói chuyện rất hợp ý."
Cay đắng mà cười, Thượng Trang nhẹ giọng: "Vương gia thật sự rất quan tâm tới nàng ấy, có thể gả cho vương gia chính là phúc phận."
Y cười cười: "Nương nương cũng là người may mắn nên mới có thể khiến Hoàng Thượng như vậy."
Nghe Nguyên Chính Hoàn đột nhiên nhắc tới Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang không khỏi run sợ. Đúng vậy, hắn tốt với nàng, nàng biết. Lúc này tin tức hẳn đã truyền vào cung, cũng không biết rốt cuộc hắn sẽ làm gì?
Chỉ là, kêu hắn buông tha cho Từ Chiêu Nghi, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Không liên quan tới việc mạng ai quan trọng hơn, Từ Chiêu Nghi là nữ nhân của hoàng đế, hắn sao có thể cho phép nam nhân khác mang nàng ta đi?
Trần Tĩnh kia hẳn là gấp tới hồ đồ rồi, hắn nghĩ làm vậy Nguyên Duật Diệp sẽ thả Từ Chiêu Nghi ra sao?
Chỉ sợ cách làm này càng khiến nàng ta rơi vào nguy hiểm!
Lửa nhen nhóm bùng cháy phát ra tiếng lạch tạch rất nhỏ, thân thể đã bắt đầu ấm dần. Đột nhiên, Nguyên Chính Hoàn lại nhớ tới lời nàng vừa nói, chẳng biết tại sao, nghe nàng vui vẻ chúc mừng hôn sự này, một chút y cũng không cảm thấy không cao hứng. Đây rõ ràng không phải là nghe ra sự mất mát từ nàng, chỉ đơn giản là, đáy lòng y đột nhiên không thoải mái.
Thời điểm nghe nàng chúc phúc, lồng ngực y ẩn ẩn phát đau.
Nguyên Chính Hoàn bất giác nhíu mày, tại sao mỗi lần ở gần nàng, y đều sẽ như vậy? Nàn rõ ràng là nữ nhân của Nguyên Duật Diệp, y vốn nên đề phòng, không phải sao?
Ngón tay bất giác cử động, lúc này y mới nhớ ra vết thương trên tay còn có đoạn áo do nàng băng lại.
"Vương gia..." Chú ý tới sự bất thường của nam tử, Thượng Trang gọi một tiếng.
Y như hoàn hồn, chán nản cười cười, lắc đầu: "Mệt rồi." Dứt lời, y nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại.
Thượng Trang định tiếp tục mở miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Y đưa lưng về phía nàng, ánh lửa chiếu sáng sống lưng thẳng tắp kia, nhưng giờ phút này y như thế nào, nàng lại không rõ.
Thân thể nam tử thoáng giật giật, một tay xoa ngực.
Tại sao tối này cơn đau ở chỗ này chưa từng dừng lại?
Hít một hơi thật sâu, có lẽ y điên thật rồi.
Lúc này, Thượng Trang cũng đã mệt mỏi rã rời, đành phải tựa lưng vào vách tường, nhắm mắt.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên ngoài cửa động mơ hồ truyền tới động tĩnh. Thượng Trang mở mắt, thấy thân thể nam tử cũng khẽ động, nghe y nói: "Mạc Tầm."
Thần sắc của y rõ ràng không giống nói dối.
Thượng Trang cắn môi, vậy An Lăng Tễ...
Lần này, nếu còn mạng trở về, nàng nhất định phải hỏi hắn rõ ràng.
"Ai nói với ngươi đây là ngọc bội của bổn vương?" Nam tử nhíu mày hỏi nàng.
Thượng Trang cả kinh, nàng đương nhiên không thể nói là An Lăng Tễ. Chột dạ nhìn y một cái, nàng chỉ đành tìm cái cớ qua loa có lệ: "Lúc Tiên Hoàng băng hà, ta ở trong cung vô tình nhìn thấy, mà trước đó vương gia có tới, vì thế mới tưởng rằng ngọc bội là của vương gia."
Nếu Nguyên Chính Hoàn đã nói ngọc bội không phải của y, nàng cũng không cần thiết kể chuyện lai lịch của nó là do An Lăng Tễ tiết lộ.
Nghe vậy, Nguyên Chính Hoàn cũng không nói tiếp.
Hai người yên lặng như vậy thật lâu, lúc này ở ngoài sơn động mới truyền tới tiếng nói chuyện, hẳn là đám người kia đã trở về. Nàng thoáng nhìn Nguyên Chính Hoàn, thấy sắc mặc y không tốt cho lắm, định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng thôi.
Sắc trời dần tối, gió thổi vào sơn động ngày càng lớn. Hai tay Thượng Trang tự ôm lấy thân thể mình, đưa mắt nhìn ra cửa động, mơ hồ thấy có vài bóng người đi lại.
Ban đêm mùa này vẫn còn rất lạnh.
Thượng Trang dứt khoát đứng dậy, đi đi lại lại, cơ thể thật sự không chịu đựng được nữa rồi.
Thời điểm quay trở về, thấy Nguyên Chính Hoàn vẫn không nhúc nhích, lúc này nàng mới phát hiện chính mình đã quên y.
Thoáng chần chờ, Thượng Trang dứt khoát ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia thấy lạnh không?" Vừa dứt lời, nàng liền thấy buồn cười, tất nhiên là lạnh rồi, y cũng không phải thần.
Bất giác nhớ lại cái ngày Nguyên Duật Diệp đại hôn, tại Thành Vương phủ, Phục Linh từng nói y không thể đi, thân thể đương nhiên không thể chịu lạnh như người bình thường. Khi đó, Phục Linh còn cố ý dùng tấm thảm thật dày che cho y, mà giờ phút này trong sơn động, ngoại trừ một ít đá vụn thì không còn gì khác.
Hai tay run rẩy dò xét nhiệt độ từ tay y.
Y không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, theo bản năng mà rụt lại.
Thượng Trang chỉ vừa chạm vào nhưng cũng kịp cảm nhận, nơi đó lạnh lẽo thấu xương.
Nàng là nữ tử, khẳng định không thể cởi y phục.
Tựa hồ nghĩ nàng xấu hổ, Nguyên Chính Hoàn thấp giọng: "Không sao, rất nhanh trời sẽ sáng thôi."
Mấy năm nay, y không phải đều ngồi yên như vậy sao?
Có gì mà khó khăn chứ?
Chậm rãi dựa vào vách tường sau lưng, y chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người chỉ còn hơi thở là ấm áp.
Thượng Trang đau lòng nhìn y, xoa xoa hai tay, hà hơi, đưa mắt nhìn ánh sáng bên ngoài. Bọn họ đang ngồi vây quanh đống lửa, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền tới.
Thân thể căng cứng, nàng tiên lên, cẩn thận quỳ xuống cạnh y, mong có thể giúp y xua tan chút hàn khí.
Nguyên Chính Hoàn run rẩy, đưa tay đẩy nữ tử ra, nhíu mày: "Bổn vương là vương gia, người là nương nương, thỉnh nương nương tự trọng."
Tự trọng?
Hay cho một câu tự trọng!
Có chút ủy khuất, nước mắt cứ thế mà rơi ra, trong màn đêm này, dù là ai cũng không thể nhìn thấy.
Y thật sự đã quên nàng, trong lòng y chỉ có An Lăng Vu, chỉ có "Trang Nhi" mà y hay gọi.
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang thấp giọng: "Vương gia bận tâm cấp bậc lễ nghĩa mà quên đi thân thể của mình, nếu Diệc Trang cô nương ở đây, ngài nghĩ nàng ấy có đau lòng không?"
Thời điểm nghe nàng nhắc tới hai chữ "đau lòng", trái tim y lại run lên, vì sao trước đây y lại đau như vậy?
Cảm giác thật kỳ quái.
Nữ tử trước mặt là người Nguyên Duật Diệp yêu tới ngay cả tính mạng cũng không cần, hắn có thể cho nàng tình yêu như vậy, nàng một chút cũng không động lòng sao? Giờ phút này nàng lại tiếp cận y, rốt cuộc là vì lý do gì?
Y nghi ngờ nàng, bởi vì là người của Nguyên Duật Diệp, y sẽ hoài nghi.
Nhìn thần sắc của Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang chỉ đành thở dài, đứng dậy.
Trầm tư một lát, nàng dò xét ánh lửa bên ngoài cửa động, lên tiếng: "Trong động lạnh quá, các ngươi vào đây đốt một ngọn lửa đi."
Mấy người bên kia nghe xong chỉ cười lạnh, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Thượng Trang, vẫn tiếp tục nói chuyện.
Thượng Trang tiếp tục: "Kêu Trần Tĩnh tới đây, nói cho hắn biết, nếu bổn cung có mệnh hệ gì, Hoàng Thượng sẽ để Từ Chiêu Nghi chôn cùng bổn cung!"
Cuối cùng, tiếng nói chuyện bên ngoài cũng ngừng, bọn họ tựa hồ phải thương lượng một phen rồi mới có một kẻ cúi người ôm củi đứng dậy, đi tới.
Thượng Trang lui sang một bên, nhìn hắn thô lỗ ném xuống, đốt lửa, lạnh giọng: "Thiếu gia của chúng ta nói ngươi đừng hòng đắc ý!" Dứt lời, hắn liếc nhìn Thượng Trang một cái, xoay người ra ngoài.
Ánh lửa lượn lờ chiếu rọi khuôn mặt của hai người.
Nguyên Chính Hoàn rốt cuộc cũng cử động.
Thượng Trang ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhỏ giọng: "Như vậy, vương gia hài lòng chưa?"
Y không trả lời.
Thượng Trang không khỏi xấu hổ, qua một lúc, nàng mới lên tiếng: "Đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng vương gia và Diệc Trang cô nương."
Nghe nàng nhắc tới nữ tử tên "Diệc Trang" kia, trên mặt Nguyên Chính Hoàn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Phảng phất như quên đi chuyện xấu hổ khi nãy, y khách sáo một câu: "Đáng tiếc không thể mời nương nương tới Thục Quận, nương nương và Trang Nhi hình như nói chuyện rất hợp ý."
Cay đắng mà cười, Thượng Trang nhẹ giọng: "Vương gia thật sự rất quan tâm tới nàng ấy, có thể gả cho vương gia chính là phúc phận."
Y cười cười: "Nương nương cũng là người may mắn nên mới có thể khiến Hoàng Thượng như vậy."
Nghe Nguyên Chính Hoàn đột nhiên nhắc tới Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang không khỏi run sợ. Đúng vậy, hắn tốt với nàng, nàng biết. Lúc này tin tức hẳn đã truyền vào cung, cũng không biết rốt cuộc hắn sẽ làm gì?
Chỉ là, kêu hắn buông tha cho Từ Chiêu Nghi, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Không liên quan tới việc mạng ai quan trọng hơn, Từ Chiêu Nghi là nữ nhân của hoàng đế, hắn sao có thể cho phép nam nhân khác mang nàng ta đi?
Trần Tĩnh kia hẳn là gấp tới hồ đồ rồi, hắn nghĩ làm vậy Nguyên Duật Diệp sẽ thả Từ Chiêu Nghi ra sao?
Chỉ sợ cách làm này càng khiến nàng ta rơi vào nguy hiểm!
Lửa nhen nhóm bùng cháy phát ra tiếng lạch tạch rất nhỏ, thân thể đã bắt đầu ấm dần. Đột nhiên, Nguyên Chính Hoàn lại nhớ tới lời nàng vừa nói, chẳng biết tại sao, nghe nàng vui vẻ chúc mừng hôn sự này, một chút y cũng không cảm thấy không cao hứng. Đây rõ ràng không phải là nghe ra sự mất mát từ nàng, chỉ đơn giản là, đáy lòng y đột nhiên không thoải mái.
Thời điểm nghe nàng chúc phúc, lồng ngực y ẩn ẩn phát đau.
Nguyên Chính Hoàn bất giác nhíu mày, tại sao mỗi lần ở gần nàng, y đều sẽ như vậy? Nàn rõ ràng là nữ nhân của Nguyên Duật Diệp, y vốn nên đề phòng, không phải sao?
Ngón tay bất giác cử động, lúc này y mới nhớ ra vết thương trên tay còn có đoạn áo do nàng băng lại.
"Vương gia..." Chú ý tới sự bất thường của nam tử, Thượng Trang gọi một tiếng.
Y như hoàn hồn, chán nản cười cười, lắc đầu: "Mệt rồi." Dứt lời, y nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại.
Thượng Trang định tiếp tục mở miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì.
Y đưa lưng về phía nàng, ánh lửa chiếu sáng sống lưng thẳng tắp kia, nhưng giờ phút này y như thế nào, nàng lại không rõ.
Thân thể nam tử thoáng giật giật, một tay xoa ngực.
Tại sao tối này cơn đau ở chỗ này chưa từng dừng lại?
Hít một hơi thật sâu, có lẽ y điên thật rồi.
Lúc này, Thượng Trang cũng đã mệt mỏi rã rời, đành phải tựa lưng vào vách tường, nhắm mắt.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bên ngoài cửa động mơ hồ truyền tới động tĩnh. Thượng Trang mở mắt, thấy thân thể nam tử cũng khẽ động, nghe y nói: "Mạc Tầm."