Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Thượng Trang gọi người chuẩn bị cổ kiệu để qua Úc Ninh Cung, mà Phục Linh cũng vội vàng đi lấy dù.
Tới Úc Ninh Cung, trời vẫn chưa đổ mưa, chỉ là gió hơi lớn một chút. Ti Y ra nghênh đón, nói Thái Hậu đang nghỉ ngơi.
Thượng Trang không dám quấy rầy bà ta, cho nên liền chờ ở bên ngoài.
Ti Y dâng trà, lẳng lặng đứng một góc hầu hạ. Thượng Trang cúi đầu uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới chuyện của Linh Khuyết, hiện tại nơi này không có người ngoài, nàng nhân cơ hội hỏi: "Có người động tay vào thuốc của Hoàng Hậu nương nương, việc này hẳn ngươi cũng biết."
Ti Y kinh ngạc nhìn nàng, lập tức gật đầu.
Thượng Trang tiếp tục: "Đối phương cho rằng Hoàng Hậu nương nương có thai, vốn định hại long thai trong bụng ngài ấy." Nói tới đây, nàng ngước mắt nhìn cung nữ bên cạnh, đổi đề tài, "Khi trước thời điểm hầu hạ Hiền Phi nương nương, bổn cung nghĩ nương nương chưa từng bạc đãi ngươi đúng không?"
"Nương nương..." Ti Y không rõ ý nàng.
Thượng Trang dứt khoát nói: "Không nhắc tới chuyện Hoàng Hậu có phải mang thai hay không, nhưng thuốc kia rõ ràng là muốn làm hại hài tử của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là nhi tử của Hiền Phi nương nương, mà ngươi từng hầu hạ bà ấy, hẳn nên một lòng trung thành."
Nghe vậy, Ti Y lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ đương nhiên trung thành với Hiền Phi nương nương." Nói tới đây, cung nữ đương nhiên nghe ra ẩn ý của nàng, liền thấp giọng nói, "Tàng hoa hồng không liên quan tới Thái Hậu, nô tỳ cả ngày đi theo Thái Hậu, khẳng định là người rõ ràng nhất. Lúc trước Hoàng Thượng điều nô tỳ tới Úc Ninh Cung cũng là vì giám thị Thái Hậu."
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, nàng cho rằng chuyện này liên quan tới Thái Hậu, nếu không Thái Hậu sao có thể chủ động đi tra xét Linh Khuyết.
Nhưng Ti Y lại nói không phải, hơn nữa còn rất khẳng định.
Trước đó nàng đã nói tất cả quan hệ lợi hại, hẳn Ti Y cũng không dám giấu diếm.
Thượng Trang cắn môi, chẳng lẽ đúng là nàng hiểu lầm rồi sao?
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, Ti Y vội đứng dậy, nghe cung nữ tới bẩm báo: "Ti Y tỷ tỷ, Thái Hậu dậy rồi."
"Ừ." Dứt lời, Ti Y hành lễ với Thượng Trang, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Đợi nàng ta rời đi, Phục Linh mới lên tiếng: "Tiểu thư, chuyện của Linh Thục Viện người quản làm gì?" Phục Linh cực kỳ chán ghét Linh Khuyết, thậm chí khi biết Linh Khuyết gặp chuyện, nàng còn cảm thấy hả hê.
Thượng Trang cười cười, Linh Khuyết xảy ra chuyện, người mệt mỏi không phải Nguyên Duật Diệp sao? Kỳ thật, nàng cũng không muốn quản nhiều như thế, chỉ là đã tới Úc Ninh Cung, cho nên thuận miệng hỏi mà thôi.
Ngồi thêm một lúc, Thái Hậu được Ti Y dìu vào.
Thượng Trang đứng lên hành lễ, lại nghe Thái Hậu cười nhạo: "Miễn đi, Tu Dung có thể bình an trở về thì tốt, nếu ngươi không trở về, sợ rằng Hoàng Thượng đã lật tung toàn bộ kinh thành này."
Thượng Trang cúi thấp đầu: "Để Hoàng Thượng và Thái Hậu lo lắng, là thần thiếp không phải."
Thái Hậu cười cười, nói với Ti Y: "Lui xuống đi, bổn cung muốn hàn huyên với Vu Tu Dung."
Ti Y khom người lui xuống.
Lúc này, Thái Hậu mới quay đầu nhìn Thượng Trang, lạnh giọng: "Ai gia cũng không rảnh đi lo lắng, ai gia ước gì ngươi không về được." Không về được, chuyện này cũng không liên quan tới bà ta.
Phục Linh cả kinh, ngược lại là Thượng Trang vẫn ung dung như trước mà mở miệng: "Thần thiếp có tội, thần thiếp rõ ràng đã bình an trở về."
Sắc mặt Thái Hậu lộ rõ vẻ tức giận, vẫn cười nói: "Theo ai gia thấy, lần này tuy các ngươi cùng gặp chuyện không hay, tuy vất vả khắp nơi nhưng Hoàng Thượng xem ra vẫn rất cao hứng."
Thượng Trang cúi thấp đầu, hỏi: "Thần thiếp to gan, Thái hậu vì sao lại không buông tha cho Linh Thục Viện? Người cũng biết, trước giờ Hoàng Thượng chưa từng sủng ái nàng."
"Cho dù ả ta không chọc vào phiền toái, ai gia cũng phải khiến ả ta không có chỗ để đi." Thái Hậu cười cười nhìn Thượng Trang, "Ngươi vẫn là tự quản chuyện của mình đi, nếu có một ngày để ai gia bắt được điểm yếu, ai gia tuyệt đối sẽ không mềm lòng."
Phục Linh nhe tới lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Thượng Trang gật đầu: "Tạ Thái Hậu dạy bảo, thần thiếp sẽ hành sự cẩn thận, chỉ là thần thiếp vẫn còn một câu, không biết có nên nói ra hay không."
Khinh miệt nhìn nàng một cái, Thái Hậu uống ngụm trà, mở miệng: "Nói đi, ai gia thật muốn nghe xem ngươi còn gì muốn nói."
Phục Linh tựa hồ có chút sợ hãi, lặng lẽ kéo ống tay áo Thượng Trang, nhưng Thượng Trang lại gạt đi, lên tiếng: "Thái Hậu cho dù chán ghét Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng vẫn là tôn tử của Nguyên gia, hiện tại tuy Tiên Hoàng không còn nhưng Thái Hậu người vẫn là nữ nhân tôn quý nhất của hậu cung Tây Chu. Có dù có làm gì, Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, nhưng nếu người muốn hậu cung không yên, ngài ấy cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ là thần thiếp muốn hỏi, người làm vậy, rốt cuộc là muốn thế nào?"
Sắc mặt Thái Hậu lập tức thay đổi, vung tay hất nước trà lên người Thượng Trang, nổi trận lôi đình, mắng: "To gan! Chẳng qua là một Tu Dung nhỏ nhoi mà dám nói chuyện với ai gia thế hả?"
"Tiểu thư..." Phục Linh mở miệng gọi, sau đó vội vàng quỳ xuống, "Thái Hậu bớt giận, Thái Hậu bớt giận."
Thượng Trang cũng quỳ, nước trà ấm áp từ gò má chảy xuống vạt áo, từng giọt từng giọt dừng trên mặt đất. Những lời này nói ra, Thái Hậu chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định nói.
Lại không ngờ, thì ra sau khi nói hết, bản thân lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
"Nếu đổi lại là thần thiếp, thần thiếp sẽ không làm ra những chuyện không có lý trí như vậy, bởi vì cho dù Hoàng Thượng không sủng ái thần thiếp, thần thiếp vẫn là nương nương cao cao tại thượng."
Đạo lý trong này, nàng kỳ thật hi vọng Thái Hậu có thể lý giải. Hiện tại Thái Hậu đã mất đi trượng phu và nhi tử, lại phải trơ mắt nhìn nhi tử của kẻ thù thường ngày đăng cơ, gọi mình một tiếng "Mẫu hậu", thâm tâm bà ta không chấp nhận được, đó cũng là bình thường.
Chỉ là với tình hình hiện tại, chẳng lẽ bà ta muốn hậu cung Tây Chu tiếp tục không yên ổn sao?
"Ngươi cho rằng Hoàng Thượng dám phế ai gia?"
Thượng Trang cúi đầu: "Hoàng Thượng không phế, cũng không dám phế, chỉ là người đau khổ chỉ có một mình Thái Hậu." Bên cạnh Nguyên Duật Diệp còn nhiều người như vậy, hắn được nhiên sẽ không vì Thái Hậu mà suốt ngày đau đầu.
Thái Hậu tức giận, cầm ly trà ném thẳng vào người Thượng Trang. Phục Linh kinh hãi, định tiến lên, lại bị Thượng Trang đẩy ra. Ly trà mạnh mẽ đập vào người, rất đau, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nếu lần này Phục Linh giúp nàng ngăn cản, Thái Hậu sẽ tiếp tục ra tay.
Nhưng thấy nữ tử trước mặt như vậy, bà ta không khỏi giật mình.
"Cút!" Thái Hậu nghiến răng thốt ra một chữ.
Phục Linh nghe xong như trút được gánh nặng, vội vàng dìu Thượng Trang đứng dậy, hành lễ.
"Thần thiếp cáo lui." Thượng Trang thấp giọng.
Ra tới cửa, thanh âm của Thái Hậu từ bên trong truyền tới: "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, chuyện xảy ra ở Hưng Viên, ai gia tuy không có chứng cớ nhưng sớm đã nghi ngờ hắn!"
Lời này thật sự khiến Thượng Trang chấn động.
Nàng luôn cho rằng Thái Hậu sẽ nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn, lại không ngờ...
Nghĩ nghĩ, Thượng Trang quyết định mở miệng đáp: "Thái Hậu không trông thấy tình huống ngày đó, nếu người có mặt, khẳng định sẽ không nghi ngờ Hoàng Thượng."
Hôm đó, thời điểm Tề Hiền Phi kêu lên một tiếng "Diệp Nhi", nàng rõ ràng nhìn thấy hắn từ trên lưng ngựa té xuống. Chuyện nguy hiểm như vậy, ai lại vì ngôi vị hoàng đế mà đánh cược tính mạng?
Cho nên, nàng tin hắn..
Khi đó nói không tin chỉ là vì hắn cắn răng không buông tha Nguyên Chính Hoàn, nàng chẳng qua là giận hắn mà thôi.
Thái Hậu ngẩn ra.
Lúc này Ti Y mang điểm tâm vào, Thượng Trang đưa mắt nhìn cung nữ, lại nói: "Nếu Thái Hậu không tin, người có thể hỏi Ti Y, ngày đó, nàng ấy cũng có mặt."
Dứt lời, nàng liền nâng bước cùng Phục Linh rời đi.
Ra tới bên ngoài, tay Phục Linh vẫn còn run rẩy, nàng ngẩng đầu kiểm tra thương thế cho Thượng Trang, cắn môi: "Đã sưng thành như vậy, tiểu thư tội gì phải nói những lời chọc Thái Hậu tức giận?"
Đưa tay động vào, nơi đó vẫn còn rất đau.
"Tiểu thư, nô tỳ không phải đã khuyên người đừng quản chuyện của Linh Thục Viện rồi sao?"
Thượng Trang miễn cưỡng cười cười: "Cũng không phải là vì Linh Khuyết."
Chuyện của Thái Hậu đối với Nguyên Duật Diệp mà nói là sự tình rất khó giải quyết. Đúng như lời nàng nói, Nguyên Duật Diệp sẽ không phế, cũng không dám phế Thái Hậu. Mọi chuyện đặt chữ hiếu lên đầu, ngay cả khi hắn là hoàng đế cũng không thể đi ngược lại chữ hiếu. Nếu không, làm sao hắn có được nhân tâm?
Phục Linh khó hiểu nhìn nàng, cau mày hỏi: "Vậy là vì cái gì?"
Thượng Trang mỉm cười yếu ớt, không trả lời.
Nhấc màn kiệu lên, Phục Linh lại hỏi: "Tiểu thư còn muốn qua Quán Sư Cung không?"
Thượng Trang tựa vào đệm êm phía sau, gật đầu: "Đương nhiên là đi."
Phục Linh giật giật khóe môi, không nói nữa, một khi tiểu thư đã quyết định việc gì, cho dù nàng muốn khuyên cũng khuyên không được.
Tới Úc Ninh Cung, trời vẫn chưa đổ mưa, chỉ là gió hơi lớn một chút. Ti Y ra nghênh đón, nói Thái Hậu đang nghỉ ngơi.
Thượng Trang không dám quấy rầy bà ta, cho nên liền chờ ở bên ngoài.
Ti Y dâng trà, lẳng lặng đứng một góc hầu hạ. Thượng Trang cúi đầu uống một ngụm, đột nhiên nhớ tới chuyện của Linh Khuyết, hiện tại nơi này không có người ngoài, nàng nhân cơ hội hỏi: "Có người động tay vào thuốc của Hoàng Hậu nương nương, việc này hẳn ngươi cũng biết."
Ti Y kinh ngạc nhìn nàng, lập tức gật đầu.
Thượng Trang tiếp tục: "Đối phương cho rằng Hoàng Hậu nương nương có thai, vốn định hại long thai trong bụng ngài ấy." Nói tới đây, nàng ngước mắt nhìn cung nữ bên cạnh, đổi đề tài, "Khi trước thời điểm hầu hạ Hiền Phi nương nương, bổn cung nghĩ nương nương chưa từng bạc đãi ngươi đúng không?"
"Nương nương..." Ti Y không rõ ý nàng.
Thượng Trang dứt khoát nói: "Không nhắc tới chuyện Hoàng Hậu có phải mang thai hay không, nhưng thuốc kia rõ ràng là muốn làm hại hài tử của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là nhi tử của Hiền Phi nương nương, mà ngươi từng hầu hạ bà ấy, hẳn nên một lòng trung thành."
Nghe vậy, Ti Y lập tức quỳ xuống: "Nô tỳ đương nhiên trung thành với Hiền Phi nương nương." Nói tới đây, cung nữ đương nhiên nghe ra ẩn ý của nàng, liền thấp giọng nói, "Tàng hoa hồng không liên quan tới Thái Hậu, nô tỳ cả ngày đi theo Thái Hậu, khẳng định là người rõ ràng nhất. Lúc trước Hoàng Thượng điều nô tỳ tới Úc Ninh Cung cũng là vì giám thị Thái Hậu."
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, nàng cho rằng chuyện này liên quan tới Thái Hậu, nếu không Thái Hậu sao có thể chủ động đi tra xét Linh Khuyết.
Nhưng Ti Y lại nói không phải, hơn nữa còn rất khẳng định.
Trước đó nàng đã nói tất cả quan hệ lợi hại, hẳn Ti Y cũng không dám giấu diếm.
Thượng Trang cắn môi, chẳng lẽ đúng là nàng hiểu lầm rồi sao?
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, Ti Y vội đứng dậy, nghe cung nữ tới bẩm báo: "Ti Y tỷ tỷ, Thái Hậu dậy rồi."
"Ừ." Dứt lời, Ti Y hành lễ với Thượng Trang, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Đợi nàng ta rời đi, Phục Linh mới lên tiếng: "Tiểu thư, chuyện của Linh Thục Viện người quản làm gì?" Phục Linh cực kỳ chán ghét Linh Khuyết, thậm chí khi biết Linh Khuyết gặp chuyện, nàng còn cảm thấy hả hê.
Thượng Trang cười cười, Linh Khuyết xảy ra chuyện, người mệt mỏi không phải Nguyên Duật Diệp sao? Kỳ thật, nàng cũng không muốn quản nhiều như thế, chỉ là đã tới Úc Ninh Cung, cho nên thuận miệng hỏi mà thôi.
Ngồi thêm một lúc, Thái Hậu được Ti Y dìu vào.
Thượng Trang đứng lên hành lễ, lại nghe Thái Hậu cười nhạo: "Miễn đi, Tu Dung có thể bình an trở về thì tốt, nếu ngươi không trở về, sợ rằng Hoàng Thượng đã lật tung toàn bộ kinh thành này."
Thượng Trang cúi thấp đầu: "Để Hoàng Thượng và Thái Hậu lo lắng, là thần thiếp không phải."
Thái Hậu cười cười, nói với Ti Y: "Lui xuống đi, bổn cung muốn hàn huyên với Vu Tu Dung."
Ti Y khom người lui xuống.
Lúc này, Thái Hậu mới quay đầu nhìn Thượng Trang, lạnh giọng: "Ai gia cũng không rảnh đi lo lắng, ai gia ước gì ngươi không về được." Không về được, chuyện này cũng không liên quan tới bà ta.
Phục Linh cả kinh, ngược lại là Thượng Trang vẫn ung dung như trước mà mở miệng: "Thần thiếp có tội, thần thiếp rõ ràng đã bình an trở về."
Sắc mặt Thái Hậu lộ rõ vẻ tức giận, vẫn cười nói: "Theo ai gia thấy, lần này tuy các ngươi cùng gặp chuyện không hay, tuy vất vả khắp nơi nhưng Hoàng Thượng xem ra vẫn rất cao hứng."
Thượng Trang cúi thấp đầu, hỏi: "Thần thiếp to gan, Thái hậu vì sao lại không buông tha cho Linh Thục Viện? Người cũng biết, trước giờ Hoàng Thượng chưa từng sủng ái nàng."
"Cho dù ả ta không chọc vào phiền toái, ai gia cũng phải khiến ả ta không có chỗ để đi." Thái Hậu cười cười nhìn Thượng Trang, "Ngươi vẫn là tự quản chuyện của mình đi, nếu có một ngày để ai gia bắt được điểm yếu, ai gia tuyệt đối sẽ không mềm lòng."
Phục Linh nhe tới lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Thượng Trang gật đầu: "Tạ Thái Hậu dạy bảo, thần thiếp sẽ hành sự cẩn thận, chỉ là thần thiếp vẫn còn một câu, không biết có nên nói ra hay không."
Khinh miệt nhìn nàng một cái, Thái Hậu uống ngụm trà, mở miệng: "Nói đi, ai gia thật muốn nghe xem ngươi còn gì muốn nói."
Phục Linh tựa hồ có chút sợ hãi, lặng lẽ kéo ống tay áo Thượng Trang, nhưng Thượng Trang lại gạt đi, lên tiếng: "Thái Hậu cho dù chán ghét Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng vẫn là tôn tử của Nguyên gia, hiện tại tuy Tiên Hoàng không còn nhưng Thái Hậu người vẫn là nữ nhân tôn quý nhất của hậu cung Tây Chu. Có dù có làm gì, Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, nhưng nếu người muốn hậu cung không yên, ngài ấy cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ là thần thiếp muốn hỏi, người làm vậy, rốt cuộc là muốn thế nào?"
Sắc mặt Thái Hậu lập tức thay đổi, vung tay hất nước trà lên người Thượng Trang, nổi trận lôi đình, mắng: "To gan! Chẳng qua là một Tu Dung nhỏ nhoi mà dám nói chuyện với ai gia thế hả?"
"Tiểu thư..." Phục Linh mở miệng gọi, sau đó vội vàng quỳ xuống, "Thái Hậu bớt giận, Thái Hậu bớt giận."
Thượng Trang cũng quỳ, nước trà ấm áp từ gò má chảy xuống vạt áo, từng giọt từng giọt dừng trên mặt đất. Những lời này nói ra, Thái Hậu chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định nói.
Lại không ngờ, thì ra sau khi nói hết, bản thân lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
"Nếu đổi lại là thần thiếp, thần thiếp sẽ không làm ra những chuyện không có lý trí như vậy, bởi vì cho dù Hoàng Thượng không sủng ái thần thiếp, thần thiếp vẫn là nương nương cao cao tại thượng."
Đạo lý trong này, nàng kỳ thật hi vọng Thái Hậu có thể lý giải. Hiện tại Thái Hậu đã mất đi trượng phu và nhi tử, lại phải trơ mắt nhìn nhi tử của kẻ thù thường ngày đăng cơ, gọi mình một tiếng "Mẫu hậu", thâm tâm bà ta không chấp nhận được, đó cũng là bình thường.
Chỉ là với tình hình hiện tại, chẳng lẽ bà ta muốn hậu cung Tây Chu tiếp tục không yên ổn sao?
"Ngươi cho rằng Hoàng Thượng dám phế ai gia?"
Thượng Trang cúi đầu: "Hoàng Thượng không phế, cũng không dám phế, chỉ là người đau khổ chỉ có một mình Thái Hậu." Bên cạnh Nguyên Duật Diệp còn nhiều người như vậy, hắn được nhiên sẽ không vì Thái Hậu mà suốt ngày đau đầu.
Thái Hậu tức giận, cầm ly trà ném thẳng vào người Thượng Trang. Phục Linh kinh hãi, định tiến lên, lại bị Thượng Trang đẩy ra. Ly trà mạnh mẽ đập vào người, rất đau, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nếu lần này Phục Linh giúp nàng ngăn cản, Thái Hậu sẽ tiếp tục ra tay.
Nhưng thấy nữ tử trước mặt như vậy, bà ta không khỏi giật mình.
"Cút!" Thái Hậu nghiến răng thốt ra một chữ.
Phục Linh nghe xong như trút được gánh nặng, vội vàng dìu Thượng Trang đứng dậy, hành lễ.
"Thần thiếp cáo lui." Thượng Trang thấp giọng.
Ra tới cửa, thanh âm của Thái Hậu từ bên trong truyền tới: "Đừng tưởng rằng ai gia không biết, chuyện xảy ra ở Hưng Viên, ai gia tuy không có chứng cớ nhưng sớm đã nghi ngờ hắn!"
Lời này thật sự khiến Thượng Trang chấn động.
Nàng luôn cho rằng Thái Hậu sẽ nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn, lại không ngờ...
Nghĩ nghĩ, Thượng Trang quyết định mở miệng đáp: "Thái Hậu không trông thấy tình huống ngày đó, nếu người có mặt, khẳng định sẽ không nghi ngờ Hoàng Thượng."
Hôm đó, thời điểm Tề Hiền Phi kêu lên một tiếng "Diệp Nhi", nàng rõ ràng nhìn thấy hắn từ trên lưng ngựa té xuống. Chuyện nguy hiểm như vậy, ai lại vì ngôi vị hoàng đế mà đánh cược tính mạng?
Cho nên, nàng tin hắn..
Khi đó nói không tin chỉ là vì hắn cắn răng không buông tha Nguyên Chính Hoàn, nàng chẳng qua là giận hắn mà thôi.
Thái Hậu ngẩn ra.
Lúc này Ti Y mang điểm tâm vào, Thượng Trang đưa mắt nhìn cung nữ, lại nói: "Nếu Thái Hậu không tin, người có thể hỏi Ti Y, ngày đó, nàng ấy cũng có mặt."
Dứt lời, nàng liền nâng bước cùng Phục Linh rời đi.
Ra tới bên ngoài, tay Phục Linh vẫn còn run rẩy, nàng ngẩng đầu kiểm tra thương thế cho Thượng Trang, cắn môi: "Đã sưng thành như vậy, tiểu thư tội gì phải nói những lời chọc Thái Hậu tức giận?"
Đưa tay động vào, nơi đó vẫn còn rất đau.
"Tiểu thư, nô tỳ không phải đã khuyên người đừng quản chuyện của Linh Thục Viện rồi sao?"
Thượng Trang miễn cưỡng cười cười: "Cũng không phải là vì Linh Khuyết."
Chuyện của Thái Hậu đối với Nguyên Duật Diệp mà nói là sự tình rất khó giải quyết. Đúng như lời nàng nói, Nguyên Duật Diệp sẽ không phế, cũng không dám phế Thái Hậu. Mọi chuyện đặt chữ hiếu lên đầu, ngay cả khi hắn là hoàng đế cũng không thể đi ngược lại chữ hiếu. Nếu không, làm sao hắn có được nhân tâm?
Phục Linh khó hiểu nhìn nàng, cau mày hỏi: "Vậy là vì cái gì?"
Thượng Trang mỉm cười yếu ớt, không trả lời.
Nhấc màn kiệu lên, Phục Linh lại hỏi: "Tiểu thư còn muốn qua Quán Sư Cung không?"
Thượng Trang tựa vào đệm êm phía sau, gật đầu: "Đương nhiên là đi."
Phục Linh giật giật khóe môi, không nói nữa, một khi tiểu thư đã quyết định việc gì, cho dù nàng muốn khuyên cũng khuyên không được.