-
Chương 10 END
Khi trở về phủ công chúa, A Diên đã ngủ say.
Gió đêm se lạnh, Giang Hoài Triệt vẫn đứng trong sân.
Hắn lên tiếng trước: "Công chúa sao về muộn vậy?"
Ta nhìn trời, chỉ mới hai canh giờ trôi qua.
"Có chuyện gì thì nói."
"Chuyện đã giải quyết xong chưa?"
Ta gật đầu: "Coi như là xong."
"Người đã giải thích với hắn chưa? Giải thích rằng ta không phải là phụ thân ruột của A Diên, rằng giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Như vậy hai người mới có thể tái hợp."
"Đã giải thích rồi, ta đã nói rõ ràng với hắn, sau này hắn chắc sẽ không đến quấy rầy ta và A Diên nữa."
"Thật sao? Vậy cũng tốt, chúc hai người bách niên… đến đầu bạc."
Giang Hoài Triệt vừa nói, nghe ta nói đến câu cuối cùng, hắn chợt ngẩng đầu lên: "Người nói gì? Hắn sau này sẽ không tìm người nữa?"
Ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời và đầy ngạc nhiên của Giang Hoài Triệt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói chúc ta và Quý Trình Trạch bạch đầu giai lão?"
Hắn bước nhanh về phía ta, bước chân vững chắc mạnh mẽ, giữa đôi mày lộ ra niềm vui vô hạn.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, thấp giọng nói: "Ta là phụ thân của A Diên, người nên cho ta một danh phận."
Nhưng ta chỉ muốn ngủ với ngươi, không muốn chịu trách nhiệm thì làm sao?
Từ lần đầu gặp, ta đã thèm khát thân thể của Giang Hoài Triệt rồi.
Trời tối gió lớn, chỉ có nam và nữ, ta nhìn hắn với ánh mắt yêu kiều, không chút thiện ý tiến lại gần.
Ngón tay ta lướt dọc theo ngực hắn xuống dưới, giọng nhẹ nhàng: "Vậy ta phải thử trước đã."
Đôi mắt vốn thanh tịnh của Giang Hoài Triệt nay mang theo khí thế xâm lược, ánh mắt chứa đầy khát vọng chiếm hữu.
Sự thật chứng minh, Giang Hoài Triệt rất giỏi trong chuyện này.
Ba tháng sau, phụ hoàng băng hà, trước khi mất đã để lại thánh chỉ, truyền ngôi cho Vĩnh An công chúa.
Cả cung trên dưới đều phản đối, Nhị hoàng tử lấy danh nghĩa chính thống để mưu phản.
Dù ta và Giang Hoài Triệt đã sớm chuẩn bị, nhưng nhà ngoại của Nhị hoàng tử nắm binh quyền, tình hình nhất thời bế tắc.
Thời khắc then chốt, Quý Trình Trạch quỳ trên triều nhận ta làm Hoàng đế, tình thế nghiêng về phía ta, cuối cùng ta thành công kế vị.
Sau khi đăng cơ, ta hỏi hắn muốn gì, hắn ngẩng đầu nhìn ta thật lâu, rồi nói: "Tận trung với Hoàng thượng là trách nhiệm của vi thần, vi thần không cầu gì khác."
Ta nhìn những sợi râu mọc lên dưới cằm hắn, quầng thâm dưới mắt, bỗng chợt dấy lên cảm giác đau lòng đã lâu không có.
Suy nghĩ một lúc: "Ngươi rảnh rỗi thì ghé thăm A Diên đi, có lẽ con bé sẽ rất thích ngươi."
A Diên từng hỏi ta: "Mẫu thân, tại sao con và Quý đại nhân trong yến hội của hoàng gia lại giống nhau đến vậy?"
"Có lẽ A Diên và Quý đại nhân có duyên sâu đậm."
Đôi mắt vốn trầm lắng chợt sáng lên.
"Tạ ơn bệ hạ."
Sau khi đăng cơ mọi chuyện đều tốt, chỉ có điều là có một nam nhân cứ mãi đòi danh phận.
Biết được Quý Trình Trạch đi thăm A Diên, hắn càng ghen tuông ra mặt, những nụ hôn của hắn vừa mạnh mẽ vừa vội vã.
Hắn nghiến răng nói: "Chẳng lẽ vài ngày nữa, trên giường này của ta cũng phải chừa một chỗ cho hắn sao?"
Ta cười đến không khép miệng được, nhưng vẫn quyết định dỗ dành hắn trước, nếu không ta sợ ba ngày không xuống nổi giường.
"Sao có thể chứ? A Triệt ngươi đừng nghĩ như vậy, A Diên có được tình yêu của hai người phụ thân cũng không phải là điều gì xấu mà?"
Bàn tay thô ráp của hắn đặt lên eo ta: "Ta xem ra nàng cũng muốn có được tình yêu của hai người."
Ta đảo khách thành chủ, ngồi dậy, dịu dàng nói: "Nếu chàng nghĩ vậy, thì lễ sắc phong Hoàng phu của ta có lẽ phải thêm một người nữa."
Hắn lập tức phấn chấn: "Không thể nào, nàng đừng nghĩ đến điều đó!"
Hắn ôm chặt ta, tuyên bố chủ quyền: "Nàng là của ta, chỉ có thể là của một mình ta."
Năm An Khánh nguyên niên, nữ Hoàng đế nghênh thú* Thừa tướng Giang Hoài Triệt làm Hoàng phu.
*Nghênh thú: là một thuật ngữ cổ điển dùng để chỉ việc hoàng đế, hoàng hậu, hoặc các nhân vật có địa vị cao trong hoàng tộc tổ chức lễ cưới, cưới vợ hoặc chồng về cung. Cụ thể, "nghênh" nghĩa là đón, "thú" nghĩa là cưới, kết hôn. Khi nói "nghênh thú," thường mang ý nghĩa trang trọng, chỉ việc đón nhận người bạn đời vào cung hoặc vào gia tộc quyền quý.
Cùng năm ban hành pháp lệnh: Nữ tử có thể như nam tử vào triều làm quan.
Trong một thời gian ngắn, nữ tử khắp nơi trong cả nước đua nhau vào triều, tái hiện cảnh tượng thái bình thịnh thế bốn bể yên vui.
Hôm ấy, sau khi hạ triều, A Diên ở bên cạnh ta chơi đá cầu, Giang Hoài Triệt thì đang xem báo cáo do thuộc hạ trình lên.
Sau khi phê duyệt xong tấu chương, ta ngẩng đầu nhìn phụ tử họ vẫn đang bận rộn.
Hóa ra, thật sự có một chút gió xuân nơi trần thế, đến để lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng của ta.
Hết.
Gió đêm se lạnh, Giang Hoài Triệt vẫn đứng trong sân.
Hắn lên tiếng trước: "Công chúa sao về muộn vậy?"
Ta nhìn trời, chỉ mới hai canh giờ trôi qua.
"Có chuyện gì thì nói."
"Chuyện đã giải quyết xong chưa?"
Ta gật đầu: "Coi như là xong."
"Người đã giải thích với hắn chưa? Giải thích rằng ta không phải là phụ thân ruột của A Diên, rằng giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì. Như vậy hai người mới có thể tái hợp."
"Đã giải thích rồi, ta đã nói rõ ràng với hắn, sau này hắn chắc sẽ không đến quấy rầy ta và A Diên nữa."
"Thật sao? Vậy cũng tốt, chúc hai người bách niên… đến đầu bạc."
Giang Hoài Triệt vừa nói, nghe ta nói đến câu cuối cùng, hắn chợt ngẩng đầu lên: "Người nói gì? Hắn sau này sẽ không tìm người nữa?"
Ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời và đầy ngạc nhiên của Giang Hoài Triệt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói chúc ta và Quý Trình Trạch bạch đầu giai lão?"
Hắn bước nhanh về phía ta, bước chân vững chắc mạnh mẽ, giữa đôi mày lộ ra niềm vui vô hạn.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, thấp giọng nói: "Ta là phụ thân của A Diên, người nên cho ta một danh phận."
Nhưng ta chỉ muốn ngủ với ngươi, không muốn chịu trách nhiệm thì làm sao?
Từ lần đầu gặp, ta đã thèm khát thân thể của Giang Hoài Triệt rồi.
Trời tối gió lớn, chỉ có nam và nữ, ta nhìn hắn với ánh mắt yêu kiều, không chút thiện ý tiến lại gần.
Ngón tay ta lướt dọc theo ngực hắn xuống dưới, giọng nhẹ nhàng: "Vậy ta phải thử trước đã."
Đôi mắt vốn thanh tịnh của Giang Hoài Triệt nay mang theo khí thế xâm lược, ánh mắt chứa đầy khát vọng chiếm hữu.
Sự thật chứng minh, Giang Hoài Triệt rất giỏi trong chuyện này.
Ba tháng sau, phụ hoàng băng hà, trước khi mất đã để lại thánh chỉ, truyền ngôi cho Vĩnh An công chúa.
Cả cung trên dưới đều phản đối, Nhị hoàng tử lấy danh nghĩa chính thống để mưu phản.
Dù ta và Giang Hoài Triệt đã sớm chuẩn bị, nhưng nhà ngoại của Nhị hoàng tử nắm binh quyền, tình hình nhất thời bế tắc.
Thời khắc then chốt, Quý Trình Trạch quỳ trên triều nhận ta làm Hoàng đế, tình thế nghiêng về phía ta, cuối cùng ta thành công kế vị.
Sau khi đăng cơ, ta hỏi hắn muốn gì, hắn ngẩng đầu nhìn ta thật lâu, rồi nói: "Tận trung với Hoàng thượng là trách nhiệm của vi thần, vi thần không cầu gì khác."
Ta nhìn những sợi râu mọc lên dưới cằm hắn, quầng thâm dưới mắt, bỗng chợt dấy lên cảm giác đau lòng đã lâu không có.
Suy nghĩ một lúc: "Ngươi rảnh rỗi thì ghé thăm A Diên đi, có lẽ con bé sẽ rất thích ngươi."
A Diên từng hỏi ta: "Mẫu thân, tại sao con và Quý đại nhân trong yến hội của hoàng gia lại giống nhau đến vậy?"
"Có lẽ A Diên và Quý đại nhân có duyên sâu đậm."
Đôi mắt vốn trầm lắng chợt sáng lên.
"Tạ ơn bệ hạ."
Sau khi đăng cơ mọi chuyện đều tốt, chỉ có điều là có một nam nhân cứ mãi đòi danh phận.
Biết được Quý Trình Trạch đi thăm A Diên, hắn càng ghen tuông ra mặt, những nụ hôn của hắn vừa mạnh mẽ vừa vội vã.
Hắn nghiến răng nói: "Chẳng lẽ vài ngày nữa, trên giường này của ta cũng phải chừa một chỗ cho hắn sao?"
Ta cười đến không khép miệng được, nhưng vẫn quyết định dỗ dành hắn trước, nếu không ta sợ ba ngày không xuống nổi giường.
"Sao có thể chứ? A Triệt ngươi đừng nghĩ như vậy, A Diên có được tình yêu của hai người phụ thân cũng không phải là điều gì xấu mà?"
Bàn tay thô ráp của hắn đặt lên eo ta: "Ta xem ra nàng cũng muốn có được tình yêu của hai người."
Ta đảo khách thành chủ, ngồi dậy, dịu dàng nói: "Nếu chàng nghĩ vậy, thì lễ sắc phong Hoàng phu của ta có lẽ phải thêm một người nữa."
Hắn lập tức phấn chấn: "Không thể nào, nàng đừng nghĩ đến điều đó!"
Hắn ôm chặt ta, tuyên bố chủ quyền: "Nàng là của ta, chỉ có thể là của một mình ta."
Năm An Khánh nguyên niên, nữ Hoàng đế nghênh thú* Thừa tướng Giang Hoài Triệt làm Hoàng phu.
*Nghênh thú: là một thuật ngữ cổ điển dùng để chỉ việc hoàng đế, hoàng hậu, hoặc các nhân vật có địa vị cao trong hoàng tộc tổ chức lễ cưới, cưới vợ hoặc chồng về cung. Cụ thể, "nghênh" nghĩa là đón, "thú" nghĩa là cưới, kết hôn. Khi nói "nghênh thú," thường mang ý nghĩa trang trọng, chỉ việc đón nhận người bạn đời vào cung hoặc vào gia tộc quyền quý.
Cùng năm ban hành pháp lệnh: Nữ tử có thể như nam tử vào triều làm quan.
Trong một thời gian ngắn, nữ tử khắp nơi trong cả nước đua nhau vào triều, tái hiện cảnh tượng thái bình thịnh thế bốn bể yên vui.
Hôm ấy, sau khi hạ triều, A Diên ở bên cạnh ta chơi đá cầu, Giang Hoài Triệt thì đang xem báo cáo do thuộc hạ trình lên.
Sau khi phê duyệt xong tấu chương, ta ngẩng đầu nhìn phụ tử họ vẫn đang bận rộn.
Hóa ra, thật sự có một chút gió xuân nơi trần thế, đến để lấp đầy mười vạn tám ngàn giấc mộng của ta.
Hết.