Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-422
Chương 422: Tiếp tục khiêu chiến
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Vô Phong rõ ràng đã bắn được một lần bảy điểm, một lần tám. Thành tích tệ nhất của Ngưu Tiểu Mao cũng là từ chín điểm trở lên.
Trong mười giây bắn ra năm viên đạn, còn phải bắn được thành tích tốt nhất, yêu cầu này cũng quá khắc nghiệt rồi.
“Báo kết quả!” Thân Đại Tráng hô to.
Ở phía bên kia ngay lập tức vẫy cờ: Bia thứ nhất, 49,5 điểm.
Mọi người ở đây thấy được đều thở phào nhẹ nhõm: Ngưu Tiểu Mao phát huy không tồi!
Cờ tiếp tục báo thành tích bia thứ hai, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn: 49,9 điểm? Không phải chứ? Sao lại có thể?
Thân Đại Tráng cũng sửng sốt, khoảng hai giây sau anh ta mới đột nhiên quát: “Báo lại!”
Không cam tâm! Diệp Vô Phong sao có thể có thành tích tốt vậy? Điều này quá sai rồi.”
Đầu bia bắn bên kia báo lại kết quả, vẫn như cũ.
Ngưu Tiểu Mao bất chợt cúi đầu, ánh mắt khó tin nhìn Diệp Vô Phong, lắc đầu như đang lẩm bẩm cái gì đó.
La Hồ lớn tiếng nói: “Thi bắn nhanh súng lục, Diệp Vô Phong thắng!”
Sau đó, La Hồ nhìn về phía Thân Đại Tráng: “Tiếp theo thi súng trường, cậu có tự tin không?”
Thân Đại Tráng cao giọng: “Báo cáo chỉ huy! Chúng tôi có tự tin sẽ giành chiến thắng!”
La Hồ nói: “Nếu như các cậu lại thua, e là Thân Đại Tráng sẽ trở thành đàn em của người ta.”
Thân Đại Tráng chớp mắt nói: “Không thể nào!”
“Vậy thì tốt, ai sẽ thi bắn súng trường với Diệp Vô Phong?” La Hồ thản nhiên nói.
Thật ra nội tâm ông ta cũng vô cùng khiếp sợ: Kĩ thuật bắn súng của Diệp Vô Phong có thể nói là một thiện xạ!
“Sa Anh Hào! Ra khỏi hàng!”
“Báo cáo đồng chí đại đội trưởng, Sa Anh Hào có!” Một người đàn ông cơ thể cường tráng bước ra khỏi hàng, rống như hổ gào.
“Sa Anh Hào, anh có tự tin bắn súng trường hay không?” Thân Đại Tráng tiếp tục giận dữ với chiến sỹ của mình.
“Có!’ thanh âm của Sa Anh Hào hùng hồn.
Diệp Vô Phong vẫn bắn thử hai phát súng như thường lệ, bắn được một lần tám điểm một lần chín. Hình như tốt hơn nhiều so với lúc thử súng lục.
“Diệp Vô Phong, anh đã sẵn sàng chưa?” Thân Đại Tráng hỏi thăm.
“Rồi.” Diệp Vô Phong nạp đạn.
Thân Đại Tráng gật đầu: “Hai người nghe cho rõ, thời gian hai phút, đứng ở tư thế cầm súng. Trong thời gian quy định phải bắn xong mười viên đạn, sau đó so thành tích.”
“Được!” Diệp Vô Phong chỉ gật một cái.
“Rõ!” Sa Anh Hào lớn tiếng đồng ý.
“Chuẩn bị... Bắt đầu!” Thân Đại Tráng hô to, đồng thời tay nắm chặt thành nắm đấm cổ vũ cho Sa Anh Hào.
Pằng! Tiếng súng trường của Diệp Vô Phong vang lên. Sau phát súng đầu tiên Sa Anh Hào cũng lập tức đuổi theo: Pằng! Pằng pằng!
Nói là hai phút, thật ra hai người chỉ cần dùng một vài giây đều đã bắn xong toàn bộ.
Về tốc độ mà nói, Diệp Vô Phong nhanh hơn khoảng một giây.
“Báo kết quả!” Thân Đại Tráng hô to.
“Bia thứ nhất, tổng cộng 98,6 điểm.”
“Tiếp tục báo kết quả!”
“Bia thứ hai, 99,3 điểm
“Cái gì?” Lúc này Thân Đại Tráng không cách nào bình tĩnh: “Diệp Vô Phong lại bắn được thành tích 99,3 điểm chỉ với mười viên đạn? Chẳng lẽ tên nhóc này luyện súng mỗi ngày sao? Bằng không sẽ không có kĩ thuật bắn súng điêu luyện như vậy!”
Các thành viên của đội đặc chiến người nào người nấy trợn mắt há hốc mồm: Không phải chứ? Lại còn so với Sa Anh Hào nữa chứ? Anh ta rốt cuộc đã làm thế nào vậy?
“Chàng trai trẻ, kiểu thành tích này quả thực có thể tham gia Thế vận hội đó!” La Hồ cũng rất kinh ngạc, phải biết rằng bắn liên tục mười phát còn có thành tích tốt đến vậy cũng không phải mức mà xạ thủ bình thường có thể đạt tới!
Diệp Vô Phong lắc đầu không ngừng: “Không rảnh tham gia!”
Sa Anh Hào nghe lại kết quả liền ngồi bệt xuống đất, ánh mắt cũng trở nên ngây dại, lẩm bẩm nói cái gì đó.
Các thành viên trong đội đặc chiến lập tức thực hiện một động thái: Chuẩn bị đỡ Sa Anh Hào đang bị chấn động mạnh nếu anh ta ngất xỉu! Thế nhưng ai cũng không dám cử động! Phải giữ đội hình! Chỉ huy vẫn còn đang ở đây!
Sắc mặt Thân Đại Tráng cũng cực kỳ khó coi, nhưng khi cậu ta nhìn thấy bộ dạng của Sa Anh Hào lại càng thêm tức giận: “Sa Anh Hào! Anh giống như một người phụ nữ vậy! Anh đứng lên ngay cho tôi!”
Bạch Tinh Đồng hung dữ nhìn Thân Đại Tráng, khinh bỉ bĩu đôi môi xinh xắn hồng hào.
Sa Anh Hào nghe vậy liền bật dậy, quay về hàng ngũ.
Tất cả các thành viên của đội đặc chiến ném ánh mắt an ủi của họ về phía anh ta, nhưng không ai dám nói chuyện bừa bãi trong quân ngũ.
Khi mọi người một lần nữa nhìn Diệp Vô Phong đều không thể tin được: Kĩ thuật bắn súng của anh chàng này luyện bằng cách nào vậy? Mức độ nỗ lực luyện súng của Sa Anh Hào và Ngưu Tiểu Mao đều nổi tiếng trong toàn bộ đội đặc chiến!
Bốp bốp! Bạch Tinh Đồng không sợ chuốc lấy hận thù mà trực tiếp vỗ tay.
Đại đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm Thiệu Liên Thành cũng không nhịn được mà vỗ tay! Cục trưởng cục công an Lạc Viễn Chinh cũng gia nhập đội vỗ tay!
Trải qua một cuộc so tài bắn súng, cả đại đội đặc chiến đều cúi mặt song song với nền đất.
“Hừ.” Thân Đại Tráng gào lên một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền giơ cao: “Lập tức sẵn sàng!”
Các thành viên trong đội đặc chiến không thể không hô lên: “Lập tức sẵn sàng, luôn luôn chiến đấu, luôn luôn thắng lợi!”
Thân Đại Tráng xoay phải theo kiểu quân ngũ, đối mặt với Diệp Vô Phong: “Bây giờ tôi khiêu chiến công phu võ thuật với anh, xin chỉ giáo!”
Diệp Vô Phong cười khổ: “Các anh đã thua hai trận rồi, chẳng lẽ anh còn muốn năm trận thắng được ba trận sao?”
Thân Đại Tráng nói: “Năm trận thắng ba cũng không phải là không thể!”
La Hồ gật đầu: “Ừ, nếu năm trận thắng ba trận thì đại đội đặc chiến còn có cơ hội quay về.”
Thân Đại Tráng ôm quyền với Diệp Vô Phong: “Tới đây!”
Diệp Vô Phong nói đùa: “Đội trưởng Thân, nếu trận này tôi thắng thì hai trận sau không cần phải thi nữa đúng không?”
Thân Đại Tráng hơi do dự một chút: “À thì...”
“Tôi thấy rằng vẫn tốt hơn so với chỉ đấu một trận hoàn chỉnh.” La Hồ nói. Thật sự ông ta rất mong đợi về trình độ quân sự của Diệp Vô Phong: Rốt cuộc cậu ta có thể khiến tôi ngạc nhiên bao nhiêu lần nữa đây?
Khó trách người như Du Kinh Hồng cũng có thể nhìn cậu ta với con mắt khác! Người này quả thật không tầm thường!
Thân Đại Tráng làm nóng người tại chỗ, sau đó tinh thần phấn chấn, về dáng đứng tấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong. Kiểu ánh mắt này chỉ có thể gặp ở những người lính đã từng trải qua muôn vàn khó khăn.
Diệp Vô Phong thản nhiên đứng thẳng người, không nhìn ra dáng vẻ chuẩn bị hoạt động chút nào. Sau đó anh cũng về thế đứng tấn, ngoắc tay với Thân Đại Tráng, ý là: Có thể bắt đầu.
Thật sự thì từ ánh mắt đến thân pháp của Thân Đại Tráng, Diệp Vô Phong cũng có thể nhìn ra anh ta là có sức lĩnh ngộ tuyệt đỉnh trong võ đạo. trình độ hiện giờ đứng trong hàng bậc thầy ít nhất cũng phải từ trung cấp trở lên! Khó trách có thể trở thành đại đội trưởng đội đặc chiến, đương nhiên cũng không để lãng phí hư danh.
Các đội viên đội đặc chiến cũng trợn to hai mắt chăm chú theo dõi trận chiến.
Bọn họ đương nhiên có lòng tin với đại đội trưởng! Trong huấn luyện bình thường hay nhất là trong những trận chiến mô phỏng thì hoàn toàn không có mội đội viên nào có thể ra được ba chiêu dưới tay Thân Đại Tráng.
Bởi vậy các đội viên đặc chiến vô cùng sùng bái đội trưởng của bọn họ!
Những người này đều biết rõ chỉ cần đại đội trưởng ra chiêu hết sức mình, bọn họ ngay cả một chiêu cũng sẽ không tiếp được! Nắm đấm của đại đội trưởng quá nặng!