Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Cấp Ở Rể - Chương 478: Không chịu nổi phiền não này
"Việt Câu Tử chết rồi! Ông ta tự sát ở thành phố Liệt Thuận."
"Cái gì? Việt Câu Tử ở Liệt Thuận ngang ngược chẳng thèm để ý gì, làm sao lại tự sát được?"
"Có gì mà phải ngạc nhiên? Chẳng qua là do Việt Câu Tử đắc tội Diệp tiên sinh mà thôi."
"Diệp tiên sinh đã sắp trở thành người đứng đầu ở Liêu Đông rồi, Việt Câu Tử làm ăn kiểu gì mà có mắt như mù thế?"
"Tin tức của anh sao mà chẳng linh hoạt tý nào thế? Nghe nói là Việt Câu Tử đắc tội với một người bạn của Diệp tiên sinh."
"Hả, là bạn kiểu gì thế? Là bạn gái hay sao à?"
"Tôi cũng nào có biết chứ! Nhưng mà Việt Câu Tử quả thật là tự sát, đây là tin tức mà bên nhà họ Việt đưa ra đấy."
Gần như là toàn bộ người trong tỉnh Liêu Đông đều đang nói đến tin tức này.
Đắc tội với Diệp Vô Phong thì cũng đồng nghĩa với việc tự tìm chết!
Mà sau khi Việt Thiên Niên ở thành phố Liệt Thuận xử lý xong chuyện ma chay cho Việt Câu Tử thì toàn bộ người nhà họ Việt đều chẳng dám ho he gì nữa! Lúc trước thì chẳng thèm để ai vào mắt, giờ thì cũng chẳng dám nữa rồi.
Thật ra tin tức này không phải do Việt Thiên Niên và tứ đại Kim Cương truyền ra.
Tuy rằng bọn họ kinh nghiệm đầy mình, nhưng bọn họ cũng chẳng dám truyền ra tin như thế.
Mà có lẽ là do người làm ở nhà họ Việt nghe được vài ba câu, sau đó trong lúc suy đoán lung tung với nhau thì bị đám người giang hồ nghe được.
Nhóm người giang hồ vây xung quanh chi nhánh của công ty Hoa Cường vẫn không rời đi.
Đã mười ngày nay rồi mà đám người vây quanh nơi này vẫn đông như kiến khiến nhóm cảnh sát ở chỗ đường giao không thể không tăng thêm người đến để điều khiển giao thông.
Ở bên trang viên của nhà họ Âu Dương, nhìn bề ngoài thì vẫn giống như trước, nhưng không khí ở nơi này lại vô cùng khẩn trương.
Ở một phía thì có một người đàn ông cường tráng và mấy người chiến sĩ của anh ta vẫn luôn ở xung quanh theo dõi hướng đi của nhà họ Âu Dương.
Ở một phía khác thì người của Âu Dương Tất Tùng vẫn đang đề phòng đám chiến sĩ của người đàn ông cường tráng kia, đồng thời còn phải đề phòng đám người Hồ Quý tấn công.
Sau khi Âu Dương Lôi nghe được hoạt động của nhóm người giang hồ đó thì trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
Ông ta cố ý dặn dò tất cả mọi người trong nhà, không được phép công khai công kích Diệp Vô Phong!
Bây giờ lại nghe tin Việt Câu Tử tự sát, Âu Dương Lôi cảm thấy khó mà an ổn được: Việt Câu Tử dũng mãnh bao nhiêu, Âu Dương Lôi ông ta đã tự mình lĩnh hội rồi.
Đó đã chuyện của là ba năm trước, lúc Tần Chí Dũng thay Âu Dương Lôi chuyển lời muốn Việt Câu Tử hàng phục, đã tự mình đi thành phố Liệt Thuận, mà Việt Câu Tử đã đánh ngang tay được với Tần Chí Dũng.
May là lúc đó có Bắc Chân Vương Đàm Thuận kịp thời đuổi tới nơi, chỉ một chiêu đã khiến Việt Câu Tử phải hàng phục, từ đó về sau Việt Câu Tử mới cống nạp cho Âu Dương Lôi.
Âu Dương Lôi vẻ mặt âm nghiêm nói: "Đúng! Tất Tùng à, xem ra Hồ quý và Diệp Vô Phong đang ép chúng ta chủ động ra tay."
Âu Dương Tất Tùng nói: "Hồ Quý ở Phụng Thiên giống như một con chuột vậy, không thể gặp ánh nắng mặt trời. Mà bây giờ bố cũng không thể công khai lộ mặt được, cho nên nếu phải chủ động ra tay thì khó khăn cũng không nhỏ."
Âu Dương Lôi thở dài: "Diệp Vô Phong như mặt trời ban trưa, Âu Dương Lôi bố đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa rồi. Hiện giờ đám người giang hồ ở Liêu Đông đều muốn đến làm học trò của Diệp Vô Phong, nhà họ Âu Dương chúng ta quả thật là nửa bước cũng khó đi."
Âu Dương Tất Tùng hận đến mức nghiến răng: "Đám người giang hồ kia giống như là cỏ trên đầu tường vậy! Đều là đám sói mắt trắng đảo mắt liền không quen cả! Con mà gặp bọn họ thì cứ gặp một người giết một người! Không cần lưu tình!"
Khương Tam Lãng bỗng nói: "Đúng rồi! Cậu Tất Tùng, gần đây đám người giang hồ đó tụ tập ở Phụng Thiên…" Con ngươi anh ta đảo vòng quanh: "Xe chở đồ kia của chúng ta có lẽ bị tên tiểu tử nào đó thấy hợp ý nên cái nào đến thì cướp cái đó?"
Âu Dương Lôi như đông cứng lại mà gật đầu: "Ừm, theo như lời Tam Lãng nói thì cũng có đạo lý. Có lẽ đó gọi là tường đổ thì người cũng bị đẩy lui. Người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, nhưng người bỏ đá xuống giếng thì lại nhiều như cá dưới sông vậy!"
“Vút! Vút!”
Trong lúc đó đột nhiên có hai tiếng súng vang lên, cắt qua bầu trời đêm!
Vù! Âu Dương Tất Tùng chạy ra khỏi phòng, nói vào trong bộ đàm: "Mọi người chú ý, ai có thể nói cho tôi biết viên đạn này là từ đâu mà tớ thế?"
"Báo cáo trung tá Âu Dương, tôi là Khố Khắc. Theo như góc độ quan sát của tôi, hai đường súng này là từ phía Bắc của đỉnh núi mà bắn tới! Tôi hoài nghi là người của Hồ Quý, đang ẩn nấp ở hướng Bắc trên đỉnh núi."
"Có nhân viên bị thương không?"
"Trước mắt thì không có! Có lẽ đối phương muốn cảnh cáo chúng ta một chút?"
Âu Dương Tất Tùng nói: "Khố Khắc, cậu dẫn người lên núi lục soát một chút, phải tìm được tay súng của đối phương!"
"Tuân mệnh!" Khố Khắc tiếp nhận chỉ thị, đem theo bốn chiến sĩ yên lặng theo hướng đỉnh núi mà lục soát.
Âu Dương Tất Tùng tiếp tục sắp xếp các chiến sĩ trong nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, đề cao cảnh giác, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Mãi cho đến lúc rạng đông vừa hé, Khố Khắc cũng không tìm được manh mối gì, chán nản mà về.
Đội ngũ của Âu Dương Tất Tùng đã ở trong trạng thái cảnh giác cao độ cả đêm, bị gây sức ép nên tất cả đều vô cùng mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm sau, Âu Dương Tất Tùng để cho đội ngũ của anh ta chia thành hai đội, vẫn tiếp tục duy trì cảnh giác.
Vù vù! Đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ, đột nhiên một đám máy bay không người lái duy trì độ cao hơn hai mươi mét trên không so với nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, bay nhanh như đi ăn cướp, đường bay chẳng có một quy tắc nào hết!
Pằng pằng! Pằng pằng pằng! Sau khi người của Âu Dương Tất Tùng phát hiện ra máy bay không người lái thì bắt đầu bắn!
Nhưng người điều khiển máy bay không người lái này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, tốc độ thao tác điều khiển máy bay không người lái vô cùng nhanh, sau khi vòng đi vòng lại mấy vòng thì lại vòng về, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Âu Dương Tất Tùng cực kỳ bực bội: "Đây là bên địch đang trinh sát toàn bộ bố trí bên trong của chúng ta!"
Will cười lạnh nói: "Trung tá Âu Dương, đối phương mời về không ít cao thủ đấy."
Âu Dương Tất Tùng gật đầu: "Đúng thế, có thể mời tay bắn tỉa Lôi Mông đến, chứng tỏ Hồ Quý đã bỏ ra không ít tiền đâu."
"Báo cáo trung tá Âu Dương, không liên lạc được với Lý Lôi!"
"Cái gì? Mau điều người đến vị trí trước khi Lý Lôi mất liên lạc, thông báo với mọi người, những người ở gần với vị trí của Lý Lôi lập tức đến gần vị trí của Lý Lôi! Duy trì cảnh giác! Nếu gặp phải quân địch thì phải đảm bảo an toàn của bản thân trước!" Âu Dương Tất Tùng lập tức hạ mệnh lệnh.
"Rõ!"
Rất nhanh đã có đội viên tìm được đến vị trí của Lý Lôi, Âu Dương Tất Tùng nhìn qua: "Will, đi tìm Lý Lôi xem xem anh ta đã xảy ra chuyện gì!"
"Vâng." Will đáp lại một tiếng, lại mang theo bốn chiến sĩ, đi về phía vị trí của Lý Lôi, lục soát xung quanh một nơi nào đó ở một bên núi dựa bên ngoài nhà lớn của nhà họ Âu Dương.
"Báo cáo trung tá Âu Dương, Lý Lôi đã chết." Sau chừng mười phút thì báo cáo của Will truyền tới.
"Will, giữ bí mật cho tốt, đừng để bại lộ, quan sát địch tại chỗ!" Trong lòng Âu Dương Tất Tùng rùng mình: "Kẻ địch đã tới rồi! Mọi người chuẩn bị chiến đấu!"
Kết quả là Âu Dương Tất Tùng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu mà mãi vẫn không hề phát hiện ra tình hình gì của quân địch, mà kẻ sát hại Lý Lôi dường như cũng đột nhiên biến mất.
"Cái gì? Việt Câu Tử ở Liệt Thuận ngang ngược chẳng thèm để ý gì, làm sao lại tự sát được?"
"Có gì mà phải ngạc nhiên? Chẳng qua là do Việt Câu Tử đắc tội Diệp tiên sinh mà thôi."
"Diệp tiên sinh đã sắp trở thành người đứng đầu ở Liêu Đông rồi, Việt Câu Tử làm ăn kiểu gì mà có mắt như mù thế?"
"Tin tức của anh sao mà chẳng linh hoạt tý nào thế? Nghe nói là Việt Câu Tử đắc tội với một người bạn của Diệp tiên sinh."
"Hả, là bạn kiểu gì thế? Là bạn gái hay sao à?"
"Tôi cũng nào có biết chứ! Nhưng mà Việt Câu Tử quả thật là tự sát, đây là tin tức mà bên nhà họ Việt đưa ra đấy."
Gần như là toàn bộ người trong tỉnh Liêu Đông đều đang nói đến tin tức này.
Đắc tội với Diệp Vô Phong thì cũng đồng nghĩa với việc tự tìm chết!
Mà sau khi Việt Thiên Niên ở thành phố Liệt Thuận xử lý xong chuyện ma chay cho Việt Câu Tử thì toàn bộ người nhà họ Việt đều chẳng dám ho he gì nữa! Lúc trước thì chẳng thèm để ai vào mắt, giờ thì cũng chẳng dám nữa rồi.
Thật ra tin tức này không phải do Việt Thiên Niên và tứ đại Kim Cương truyền ra.
Tuy rằng bọn họ kinh nghiệm đầy mình, nhưng bọn họ cũng chẳng dám truyền ra tin như thế.
Mà có lẽ là do người làm ở nhà họ Việt nghe được vài ba câu, sau đó trong lúc suy đoán lung tung với nhau thì bị đám người giang hồ nghe được.
Nhóm người giang hồ vây xung quanh chi nhánh của công ty Hoa Cường vẫn không rời đi.
Đã mười ngày nay rồi mà đám người vây quanh nơi này vẫn đông như kiến khiến nhóm cảnh sát ở chỗ đường giao không thể không tăng thêm người đến để điều khiển giao thông.
Ở bên trang viên của nhà họ Âu Dương, nhìn bề ngoài thì vẫn giống như trước, nhưng không khí ở nơi này lại vô cùng khẩn trương.
Ở một phía thì có một người đàn ông cường tráng và mấy người chiến sĩ của anh ta vẫn luôn ở xung quanh theo dõi hướng đi của nhà họ Âu Dương.
Ở một phía khác thì người của Âu Dương Tất Tùng vẫn đang đề phòng đám chiến sĩ của người đàn ông cường tráng kia, đồng thời còn phải đề phòng đám người Hồ Quý tấn công.
Sau khi Âu Dương Lôi nghe được hoạt động của nhóm người giang hồ đó thì trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
Ông ta cố ý dặn dò tất cả mọi người trong nhà, không được phép công khai công kích Diệp Vô Phong!
Bây giờ lại nghe tin Việt Câu Tử tự sát, Âu Dương Lôi cảm thấy khó mà an ổn được: Việt Câu Tử dũng mãnh bao nhiêu, Âu Dương Lôi ông ta đã tự mình lĩnh hội rồi.
Đó đã chuyện của là ba năm trước, lúc Tần Chí Dũng thay Âu Dương Lôi chuyển lời muốn Việt Câu Tử hàng phục, đã tự mình đi thành phố Liệt Thuận, mà Việt Câu Tử đã đánh ngang tay được với Tần Chí Dũng.
May là lúc đó có Bắc Chân Vương Đàm Thuận kịp thời đuổi tới nơi, chỉ một chiêu đã khiến Việt Câu Tử phải hàng phục, từ đó về sau Việt Câu Tử mới cống nạp cho Âu Dương Lôi.
Âu Dương Lôi vẻ mặt âm nghiêm nói: "Đúng! Tất Tùng à, xem ra Hồ quý và Diệp Vô Phong đang ép chúng ta chủ động ra tay."
Âu Dương Tất Tùng nói: "Hồ Quý ở Phụng Thiên giống như một con chuột vậy, không thể gặp ánh nắng mặt trời. Mà bây giờ bố cũng không thể công khai lộ mặt được, cho nên nếu phải chủ động ra tay thì khó khăn cũng không nhỏ."
Âu Dương Lôi thở dài: "Diệp Vô Phong như mặt trời ban trưa, Âu Dương Lôi bố đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa rồi. Hiện giờ đám người giang hồ ở Liêu Đông đều muốn đến làm học trò của Diệp Vô Phong, nhà họ Âu Dương chúng ta quả thật là nửa bước cũng khó đi."
Âu Dương Tất Tùng hận đến mức nghiến răng: "Đám người giang hồ kia giống như là cỏ trên đầu tường vậy! Đều là đám sói mắt trắng đảo mắt liền không quen cả! Con mà gặp bọn họ thì cứ gặp một người giết một người! Không cần lưu tình!"
Khương Tam Lãng bỗng nói: "Đúng rồi! Cậu Tất Tùng, gần đây đám người giang hồ đó tụ tập ở Phụng Thiên…" Con ngươi anh ta đảo vòng quanh: "Xe chở đồ kia của chúng ta có lẽ bị tên tiểu tử nào đó thấy hợp ý nên cái nào đến thì cướp cái đó?"
Âu Dương Lôi như đông cứng lại mà gật đầu: "Ừm, theo như lời Tam Lãng nói thì cũng có đạo lý. Có lẽ đó gọi là tường đổ thì người cũng bị đẩy lui. Người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, nhưng người bỏ đá xuống giếng thì lại nhiều như cá dưới sông vậy!"
“Vút! Vút!”
Trong lúc đó đột nhiên có hai tiếng súng vang lên, cắt qua bầu trời đêm!
Vù! Âu Dương Tất Tùng chạy ra khỏi phòng, nói vào trong bộ đàm: "Mọi người chú ý, ai có thể nói cho tôi biết viên đạn này là từ đâu mà tớ thế?"
"Báo cáo trung tá Âu Dương, tôi là Khố Khắc. Theo như góc độ quan sát của tôi, hai đường súng này là từ phía Bắc của đỉnh núi mà bắn tới! Tôi hoài nghi là người của Hồ Quý, đang ẩn nấp ở hướng Bắc trên đỉnh núi."
"Có nhân viên bị thương không?"
"Trước mắt thì không có! Có lẽ đối phương muốn cảnh cáo chúng ta một chút?"
Âu Dương Tất Tùng nói: "Khố Khắc, cậu dẫn người lên núi lục soát một chút, phải tìm được tay súng của đối phương!"
"Tuân mệnh!" Khố Khắc tiếp nhận chỉ thị, đem theo bốn chiến sĩ yên lặng theo hướng đỉnh núi mà lục soát.
Âu Dương Tất Tùng tiếp tục sắp xếp các chiến sĩ trong nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, đề cao cảnh giác, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Mãi cho đến lúc rạng đông vừa hé, Khố Khắc cũng không tìm được manh mối gì, chán nản mà về.
Đội ngũ của Âu Dương Tất Tùng đã ở trong trạng thái cảnh giác cao độ cả đêm, bị gây sức ép nên tất cả đều vô cùng mệt mỏi.
Buổi tối ngày hôm sau, Âu Dương Tất Tùng để cho đội ngũ của anh ta chia thành hai đội, vẫn tiếp tục duy trì cảnh giác.
Vù vù! Đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ, đột nhiên một đám máy bay không người lái duy trì độ cao hơn hai mươi mét trên không so với nhà lớn của nhà họ Âu Dương gia, bay nhanh như đi ăn cướp, đường bay chẳng có một quy tắc nào hết!
Pằng pằng! Pằng pằng pằng! Sau khi người của Âu Dương Tất Tùng phát hiện ra máy bay không người lái thì bắt đầu bắn!
Nhưng người điều khiển máy bay không người lái này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, tốc độ thao tác điều khiển máy bay không người lái vô cùng nhanh, sau khi vòng đi vòng lại mấy vòng thì lại vòng về, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Âu Dương Tất Tùng cực kỳ bực bội: "Đây là bên địch đang trinh sát toàn bộ bố trí bên trong của chúng ta!"
Will cười lạnh nói: "Trung tá Âu Dương, đối phương mời về không ít cao thủ đấy."
Âu Dương Tất Tùng gật đầu: "Đúng thế, có thể mời tay bắn tỉa Lôi Mông đến, chứng tỏ Hồ Quý đã bỏ ra không ít tiền đâu."
"Báo cáo trung tá Âu Dương, không liên lạc được với Lý Lôi!"
"Cái gì? Mau điều người đến vị trí trước khi Lý Lôi mất liên lạc, thông báo với mọi người, những người ở gần với vị trí của Lý Lôi lập tức đến gần vị trí của Lý Lôi! Duy trì cảnh giác! Nếu gặp phải quân địch thì phải đảm bảo an toàn của bản thân trước!" Âu Dương Tất Tùng lập tức hạ mệnh lệnh.
"Rõ!"
Rất nhanh đã có đội viên tìm được đến vị trí của Lý Lôi, Âu Dương Tất Tùng nhìn qua: "Will, đi tìm Lý Lôi xem xem anh ta đã xảy ra chuyện gì!"
"Vâng." Will đáp lại một tiếng, lại mang theo bốn chiến sĩ, đi về phía vị trí của Lý Lôi, lục soát xung quanh một nơi nào đó ở một bên núi dựa bên ngoài nhà lớn của nhà họ Âu Dương.
"Báo cáo trung tá Âu Dương, Lý Lôi đã chết." Sau chừng mười phút thì báo cáo của Will truyền tới.
"Will, giữ bí mật cho tốt, đừng để bại lộ, quan sát địch tại chỗ!" Trong lòng Âu Dương Tất Tùng rùng mình: "Kẻ địch đã tới rồi! Mọi người chuẩn bị chiến đấu!"
Kết quả là Âu Dương Tất Tùng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu mà mãi vẫn không hề phát hiện ra tình hình gì của quân địch, mà kẻ sát hại Lý Lôi dường như cũng đột nhiên biến mất.