Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
CHƯƠNG 157
“Mọi người đừng có để bị cậu ta lừa, cậu ta với công ty Hoa Nguyên là một ruột, bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, công ty Hoa Nguyên đã phá sản, chỉ cần nhà họ Lý nhận thầu tòa nhà này thì vẫn có thể hoàn thành như thường.”
“Đúng vậy đó, cậu ta đang lừa gạt chúng ta, ở trong mắt thần chủ, nhà họ Lý quan trọng hay là tòa nhà này quan trọng? Hơn nữa, nhà họ Lý là gia tộc mà thần chủ coi trọng nhất, sẽ vì một công ty Hoa Nguyên mà trách nhà họ Lý à?”
Có hai tên đang trốn ở sau lưng đám người lại lên tiếng nói lần nữa.
Lúc này, Lão Ngũ vẫn luôn rụt rè đứng bên cạnh Vương Bác Thần đã nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó chứ, Trần Dương, Trần Vũ, hai người các cậu chính là chó săn của Trần Thiên Minh, đừng tưởng là tôi không biết các cậu âm thầm gây ra chuyện. Tất cả mọi người nghe đây, hai tên này mỗi người cầm của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, cố ý để mọi người gây chuyện, đừng có nghe lời bọn họ.”
“Ông nói cái mẹ gì đấy, chúng tôi cầm tiền của Trần Thiên Minh hồi lúc nào, chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
Hai người Trần Dương Trần Vũ đến cùng một thôn, lúc này nói chuyện có chút chột dạ.
“Những gì chúng tôi nói là thật.”
Đám nông dân công có chút do dự.
Bọn họ biết Vương Bác Thần đang nói thật, nhưng mà những gì Trần Dương và Trần Vũ nói cũng không sai.
“Nếu như mọi người đã lo lắng tiền lương, vậy được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho tất cả mọi người, sau đó mọi người quyết định có muốn tiếp tục làm hay không.”
Vương Bác Thần nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Trần Thiên Minh đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ta.”
“Làm sao chúng tôi biết ông ta ở đâu chứ, chúng tôi không có làm việc cho ông ta.”
Trần Dương cứng cổ nói, nhưng mà ánh mắt khẽ đảo.
“Không phải anh đã nói sẽ thanh toán tiền lương cho chúng tôi hả, anh thanh toán tiền lương xong trước đi rồi hẵng nói.”
Trần Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.
Những người khác rối rít nói: “Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, nhưng mà trước tiên anh thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tình huống hiện tại là như vậy, chúng tôi không dám tiếp tục làm đâu.”
Trần Dương và Trần Vũ đắc ý nhìn Vương Bác Thần: “Nếu như không thanh toán tiền lương thì đừng có giả vờ với chúng tôi nữa.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Canh Phong, đưa tiền đây.”
“Tránh ra hết cho tôi.”
Canh Phong xách theo một cái túi du lịch thật lớn bước vào.
Xách một chiếc túi du lịch, mở nó ra, đổ hết tất cả các đồ vật ở bên trong ra.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến choáng váng.
Đám dân công đều sợ đến ngây người.
Tiền, tất cả đều là tiền!
Trên mặt đất đều là tiền.
Những tờ tiền năm trăm nghìn xanh mướt.
Trần Dương Trần Vũ trợn tròn mắt.
Đám dân công sợ đến ngây người.
“Mọi người đừng có để bị cậu ta lừa, cậu ta với công ty Hoa Nguyên là một ruột, bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, công ty Hoa Nguyên đã phá sản, chỉ cần nhà họ Lý nhận thầu tòa nhà này thì vẫn có thể hoàn thành như thường.”
“Đúng vậy đó, cậu ta đang lừa gạt chúng ta, ở trong mắt thần chủ, nhà họ Lý quan trọng hay là tòa nhà này quan trọng? Hơn nữa, nhà họ Lý là gia tộc mà thần chủ coi trọng nhất, sẽ vì một công ty Hoa Nguyên mà trách nhà họ Lý à?”
Có hai tên đang trốn ở sau lưng đám người lại lên tiếng nói lần nữa.
Lúc này, Lão Ngũ vẫn luôn rụt rè đứng bên cạnh Vương Bác Thần đã nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó chứ, Trần Dương, Trần Vũ, hai người các cậu chính là chó săn của Trần Thiên Minh, đừng tưởng là tôi không biết các cậu âm thầm gây ra chuyện. Tất cả mọi người nghe đây, hai tên này mỗi người cầm của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, cố ý để mọi người gây chuyện, đừng có nghe lời bọn họ.”
“Ông nói cái mẹ gì đấy, chúng tôi cầm tiền của Trần Thiên Minh hồi lúc nào, chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
Hai người Trần Dương Trần Vũ đến cùng một thôn, lúc này nói chuyện có chút chột dạ.
“Những gì chúng tôi nói là thật.”
Đám nông dân công có chút do dự.
Bọn họ biết Vương Bác Thần đang nói thật, nhưng mà những gì Trần Dương và Trần Vũ nói cũng không sai.
“Nếu như mọi người đã lo lắng tiền lương, vậy được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho tất cả mọi người, sau đó mọi người quyết định có muốn tiếp tục làm hay không.”
Vương Bác Thần nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Trần Thiên Minh đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ta.”
“Làm sao chúng tôi biết ông ta ở đâu chứ, chúng tôi không có làm việc cho ông ta.”
Trần Dương cứng cổ nói, nhưng mà ánh mắt khẽ đảo.
“Không phải anh đã nói sẽ thanh toán tiền lương cho chúng tôi hả, anh thanh toán tiền lương xong trước đi rồi hẵng nói.”
Trần Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.
Những người khác rối rít nói: “Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, nhưng mà trước tiên anh thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tình huống hiện tại là như vậy, chúng tôi không dám tiếp tục làm đâu.”
Trần Dương và Trần Vũ đắc ý nhìn Vương Bác Thần: “Nếu như không thanh toán tiền lương thì đừng có giả vờ với chúng tôi nữa.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Canh Phong, đưa tiền đây.”
“Tránh ra hết cho tôi.”
Canh Phong xách theo một cái túi du lịch thật lớn bước vào.
Xách một chiếc túi du lịch, mở nó ra, đổ hết tất cả các đồ vật ở bên trong ra.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến choáng váng.
Đám dân công đều sợ đến ngây người.
Tiền, tất cả đều là tiền!
Trên mặt đất đều là tiền.
Những tờ tiền năm trăm nghìn xanh mướt.
Trần Dương Trần Vũ trợn tròn mắt.
Đám dân công sợ đến ngây người.