Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
CHƯƠNG 98
Triệu Húc lại đánh một bạt tay vào mặt Trần Ngọc, mắng chửi: “Hàn gia tự mình đến đây đòi tiền, bà còn dám lắm mồm?”
Trần Ngọc bị dọa toàn thân phát run, vội vàng nói: “Hàn gia, cầu xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, tiền là do Triệu Long tìm ngài mượn, chúng tôi không có mượn tiền của ngài mà.”
“Tiêp tục tát.”
Hàn gia cười lạnh, trong đôi mắt sắc bén của ông ta lóe lên sự dữ tợn.
Triệu Húc lại nắm lấy Trần Ngọc rồi đánh mấy bạt tay.
Hàn gia xem thường nói: “Nếu như bà ta đã không biết xấu hổ như vậy, thế thì cứ lột sạch rồi ném ra đường, cho đến khi bà ta đồng ý trả tiền mới thôi.”
“Hàn gia, đừng mà.”
Trần Ngọc vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.
“Vâng vâng Hàn gia.”
Triệu Húc không hề quan tâm Trần Ngọc là thím hai của mình, trực tiếp kéo quần áo của Trần Ngọc.
“Mày muốn chết à!”
Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc bị một người đá văng ra.
Vương Bác Thần đến rồi, nhìn thấy quần áo của mẹ vợ bị Triệu Húc kéo kéo, sát ý trong lồng ngực không thể kìm nén được nữa.
“Triệu Húc, cái thằng chó chết này, mày muốn chết đúng không!”
Vương Bác Thần đấm một đấm vào đầu Triệu Húc, Triệu Húc còn chưa kịp phản ứng, cả người giống như bùn nhão phịch một cái, thân thể lập tức dán ở trên tường, hoàn toàn không còn hơi thở.
Cảnh tượng này làm Hàn Thiên Thành giật mình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đằng đằng sát khí nói: “Tên chó chết đến từ đâu lại dám giương oai trước mặt tao, đánh gãy chân nó đi.”
Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt Trần Ngọc, nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Thành.
Là ông ta đã để đám người cặn bã đó bắt cóc Dao Dao.
Ba tên lưu manh cười nham nhở xông lại, nhưng mà một khắc sau, bọn họ còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, ba người liền bay ra bên ngoài, ngã rầm rầm xuống đất, ngực dán đến lưng.
“Con mẹ nó, mày…”
Hàn Thiên Thành còn chưa nói xong thì đã bị Vương Bác Thần bóp lấy cổ, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
“Ai sai ông bắt cóc con gái của tôi?”
Giọng nói của Vương Bác Thần lạnh lùng giống như là tảng băng ngàn năm không đổi.
Sát khí trong mắt anh khiến cho Hàn Thiên Thành có cảm giác nếu như so sánh với anh, mình chắc chắn là người tốt.
Đôi mắt này quá kinh khủng, dường như có thể xé nát cả linh hồn của ông ta.
Giống như là có một con ác quỷ đang gào thét trong đôi mắt đó.
“Khụ khụ, con mẹ nó, mày là ai vậy, khụ khụ, mày có biết tao là ai không hả, khụ khụ.”
Hàn Thiên Thành đỏ bừng cả mặt, nói chuyện khó khăn.
Bịch.
Vương Bác Thần căn bản không nói nhảm với ông ta, ném Hàn Thiên Thành ngã xuống đất.
Phốc.
Hàn Thiên Thành phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng như vỡ vụn.
“Mày nhất định phải chết, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, tao là nhà họ Trần…”
Triệu Húc lại đánh một bạt tay vào mặt Trần Ngọc, mắng chửi: “Hàn gia tự mình đến đây đòi tiền, bà còn dám lắm mồm?”
Trần Ngọc bị dọa toàn thân phát run, vội vàng nói: “Hàn gia, cầu xin ngài bỏ qua cho chúng tôi, tiền là do Triệu Long tìm ngài mượn, chúng tôi không có mượn tiền của ngài mà.”
“Tiêp tục tát.”
Hàn gia cười lạnh, trong đôi mắt sắc bén của ông ta lóe lên sự dữ tợn.
Triệu Húc lại nắm lấy Trần Ngọc rồi đánh mấy bạt tay.
Hàn gia xem thường nói: “Nếu như bà ta đã không biết xấu hổ như vậy, thế thì cứ lột sạch rồi ném ra đường, cho đến khi bà ta đồng ý trả tiền mới thôi.”
“Hàn gia, đừng mà.”
Trần Ngọc vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.
“Vâng vâng Hàn gia.”
Triệu Húc không hề quan tâm Trần Ngọc là thím hai của mình, trực tiếp kéo quần áo của Trần Ngọc.
“Mày muốn chết à!”
Bỗng nhiên, cửa phòng làm việc bị một người đá văng ra.
Vương Bác Thần đến rồi, nhìn thấy quần áo của mẹ vợ bị Triệu Húc kéo kéo, sát ý trong lồng ngực không thể kìm nén được nữa.
“Triệu Húc, cái thằng chó chết này, mày muốn chết đúng không!”
Vương Bác Thần đấm một đấm vào đầu Triệu Húc, Triệu Húc còn chưa kịp phản ứng, cả người giống như bùn nhão phịch một cái, thân thể lập tức dán ở trên tường, hoàn toàn không còn hơi thở.
Cảnh tượng này làm Hàn Thiên Thành giật mình, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đằng đằng sát khí nói: “Tên chó chết đến từ đâu lại dám giương oai trước mặt tao, đánh gãy chân nó đi.”
Vương Bác Thần ngăn cản trước mặt Trần Ngọc, nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Thành.
Là ông ta đã để đám người cặn bã đó bắt cóc Dao Dao.
Ba tên lưu manh cười nham nhở xông lại, nhưng mà một khắc sau, bọn họ còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, ba người liền bay ra bên ngoài, ngã rầm rầm xuống đất, ngực dán đến lưng.
“Con mẹ nó, mày…”
Hàn Thiên Thành còn chưa nói xong thì đã bị Vương Bác Thần bóp lấy cổ, cả người treo lơ lửng giữa không trung.
“Ai sai ông bắt cóc con gái của tôi?”
Giọng nói của Vương Bác Thần lạnh lùng giống như là tảng băng ngàn năm không đổi.
Sát khí trong mắt anh khiến cho Hàn Thiên Thành có cảm giác nếu như so sánh với anh, mình chắc chắn là người tốt.
Đôi mắt này quá kinh khủng, dường như có thể xé nát cả linh hồn của ông ta.
Giống như là có một con ác quỷ đang gào thét trong đôi mắt đó.
“Khụ khụ, con mẹ nó, mày là ai vậy, khụ khụ, mày có biết tao là ai không hả, khụ khụ.”
Hàn Thiên Thành đỏ bừng cả mặt, nói chuyện khó khăn.
Bịch.
Vương Bác Thần căn bản không nói nhảm với ông ta, ném Hàn Thiên Thành ngã xuống đất.
Phốc.
Hàn Thiên Thành phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng như vỡ vụn.
“Mày nhất định phải chết, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, tao là nhà họ Trần…”