Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
hắn gần đây cũng bắt đầu hoài nghi, cảm giác nguy cơ này phải chăng là ảo giác của mình.
Chợt thân xe chấn động một hồi rồi sau đó lại thoáng giảm tốc độ. Tông Thủ nhếch lông mày lên cười lạnh một tiếng.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng là đến rồi.
Thân hình hắn nhoáng một cái ra khỏi thùng xe, đến phía trước Phiên Vân Xa, chỉ thấy Doãn Dương cùng Tố Sơ Tuyết đều ngưng trọng nhìn hai bên trái phải.
Theo tầm mắt của hai người, Tông Thủ chú mục nhìn kỹ, chỉ thấy phía trước bên phải ước chừng ngàn trượng có một đàn sói chen chúc chạy băng băng.
Phía trước nhất là năm thớt Đạp Vân Câu chạy trốn phương hướng Phiên Vân Xa, trên có ngồi bốn nam một nữ, nam căn mặc kiểu võ giả, giờ phút này tất cả đều toát vẻ lo lắng,
Còn nữ tử kia, Tông Thủ liếc qua lập tức giật mình, dung mạo của nàng thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, làn da trắng ngần, diễm sắc tuyệt thế.
Cho dù là đang chạy trối chết cũng vẫn là u vận chọc người, làm cho người ta vạn phần thương tiếc. Đôi mắt nàng đã lã chã ướt át hận không thể bỏ qua mạng của mình cũng phải giúp nàng một phen.
Tông Thủ chỉ giật mình chốc lát rồi hồi thần khẽ lắc đầu nói:
- Không cần quan tâm bọn họ, gia tốc đi vòng qua.
Thần sắc Tuyết nhi khẽ giật mình, trên mặt hiện không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn lấy an nguy của Tông Thủ làm chủ, không nói một lời.
Thần sắc Doãn Dương rùng mình, lần nữa huy động roi ngựa, mười tám thớt Đạp Vân Câu trên không hoạch xuất một tiếng nổ to khiến Phiên Vân Xa bỗng nhiên tăng tốc.
Doãn Dương không chỉ một thân tu vi cao thâm, thủ đoạn điều khiển xe cũng cực kỳ thành thạo.
Sau khi gia tốc thì sử dây cương nhẹ nhàng tung một cái, mười tám con ngựa nghiêng đầu quay ngoặt một đường vòng cong tránh đàn sói.
Bốn nam một nữ lộ vài phần tuyệt vọng, một vị nam tử, thoáng chạy chậm một chút đã bị đàn sói đuổi theo, theo tiếng hí kinh hoàng của Đạp Vân Câu, cả người và ngựa đề bị đàn sói ăn thịt, vài thớt Đạp Vân Câu còn lại cũng thở hồng hộc, phảng phất đã kiệt sức.
Nàng kia lập tức mặt mày thảm đạm, cắn răng cao giọng cầu cứu:
- Mấy vị bằng hữu trên xem chúng ta gặp nhau nơi này cũng là có duyên. Ba vị thấy chết mà không có phải quá mức lãnh huyết vô tình? Chư vị nếu có thể cứu tính mạng của ta và mấy bộ thuộc thì tiểu nữ tử nhất định dốc túi tương báo! Nguyện dùng một viên lục giai tinh thú hồn thạch trả ơn.
Vốn nàng đã tuyệt sắc vô song, giờ phút này lo lắng muốn khóc càng thêm điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Sơ Tuyết bị ngôn ngữ của nàng kia xúc động, hơi do dự mấy tức:
- Thiếu chủ, những người kia thật đáng thương, cũng không giống là lòng dạ khó lường. Ta nghe Phật gia nói, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng. Chỉ là trên dưới một trăm đầu Chiểu Lang mà thôi, ta cùng với Doãn Thúc cũng không sợ chúng, nếu không muốn phiền toái thì tốc độ xe của chúng ta có thể nhanh một chút cũng bỏ qua.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng vẫn không động dung, hắn dí tay vào mi tâm của Sơ Tuyết bày ra vẻ khiển trách mà không vì câu nói của nữ tử tuyệt sắc kia thay đổi, mắt vẫn nhìn phía trước.
Mấy nam tử còn lại biết mình không thể sống đều nhao nhao mắng to không thôi, sau đó liên tiếp bị đàn sói bổ nhào tới phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Bất quá ngay tại thời điểm đàn sói tràn tới thì Đạp Vân Câu dưới chân nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên tăng thêm tốc độ, tại thời khắc cuối cùng nhảy lên Phiên Vân Xa, rất hung hiểm dừng ở bên phải càng xe.
Sơ Tuyết bước lên phía trước đang muốn kéo nàng thì Tông Thủ lại lạnh lùng mỉm cười một cái, từ bên cạnh trực tiếp lấy ra một thanh kiếm chém vào cái tay của nữ tử đang với tới.
Trong mắt Doãn Dương chớp lên hàn mang, đao trong tay cũng đột nhiên rời vỏ mang theo diễm hồng chém về phái bên phải.
Nữ tử xinh đẹp hơi kinh hãi, trong con ngươi chỉ còn lại vẻ buồn bã tuyệt vọng. Sau một khắc, rồi lại nghe "khanh" một tiếng vang nhỏ. Một bàn tay như ngọc trắng đột nhiên thò ra dễ dàng bắn thanh kiếm của Tông Thủ sang một bên, thân ảnh trên xe phiêu khỏi như hồng vũ theo gió tránh lưỡi đao của Doãn Dương.
Nàng kia cười khanh khách nhưng lúc rơi xuống đất lại chợt biến sắc, chỉ thấy một đạo hắc mang cơ hồ là vô thanh vô tức tiếp cận đến trước người. Đến thời điểm nàng phát hiện thì đã tới gần trượng, hắc mang nhanh như lưu tinh lóe lên rồi tiếp xúc.
Chân mày lá liễu nhẹ nhàng nhăn lại, thân ảnh của nàng bất khả tư nghị chuyển hướng trong không trung, không cần mượn lực đã có thể phiêu nhiên sang trái. Thân hình nhanh đến không thể tưởng tượng nổi lắc mình một cái bay ra 30 trượng.
Chỉ là đạo hắc mang này cũng không vừa, nó biến hướng theo gió nhẹ, tốc dộ tăng thêm hơn trước mấy lần. Thế tới cũng mờ ảo bất định, phảng phất một đoàn khói đen làm cho người ta thấy không rõ lắm, đao này tới từ chỗ nào.
- Phi đao biến hướng? Hả? Đây lại là kiếm ý.
Nữ tử xinh đẹp kinh hô một tiếng, không tiếp tục tiêu sái như trước nữa, nàng vội vàng rơi xuống đất lóe sang một bên tránh nhưng vẫn bị hắc mang đuổi theo, một chút huyết quang, lập tức tóe ra.
Lúc nàng dừng lại, trước ngực trái đã nhuộm thành một màu sắc huyết hồng.
Bất quá khí thế của nàng cũng ở đây lập tức trèo đến đỉnh phong, hàn lực bức người. Cỏ dại bùn nhão dưới chân bị đông lại khuếch tán hơn trăm trượng, một cỗ uy áp tinh thần cường hoành vô cùng bao phủ mãnh đất trống này.
Vốn đàn sói đang hùng hổ bỗng nhiên cững lại, uy áp nổ bung ra khiến thân hình chúng run rẩy thất sắc.
Mà mười tám con Đạp Vân Câu trước Phiên Vân Xa cũng không biết bởi vì duyên cớ nào cũng đứng yên bất động, dù cho Doãn Dương quất roi cũng không chạy nửa bước.
Tố Sơ Tuyết sững sờ nhìn một màn này, suy nghĩ của nàng có chút theo không kịp. Đang muốn trợ giúp nữ nhân kia thì chớp mắt cô giá yếu đuối biến thành một cường giả có thể đối ứng với một đao của Doãn Dương.
Doãn Dương lúc này đã vứt roi ngựa đi, sắc mặt hắn khó coi nói:
- Linh Võ song tu, Tiên Thiên Võ Sư.
Có thể nhẹ nhõm né tránh một đao kia của hắn, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên chi cảnh. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tông Thủ cũng hơi hơi gật đầu, Đạp Vân Câu mặc dù không có chiến lực, bản thân lại có thể đạp không mà đi, xem như yêu thú cấp hai cũng không như Chiểu Lang bị uy áp Tiên Thiên Tiên Thiên uy hiếp.
Lúc này đứng yên bất động, hiển nhiên là bị thi triển bí pháp tinh thần nhiếp tâm thầm chúng.
Trong lòng Tông Thủ âm thầm nuối tiếc, một đao kia cuối cùng vẫn không thể lấy mạng nữ nhân kia, hắn biết nữ nhân này một thân thực lực, thâm bất khả trắc vì vậy không có chọn những chỗ hiểm như cổ hay mi tâm mà chọn ngực và bụn, nhưng chính vì như thế lại thất bại.
- Thú vị, thú vị! Phi đao thuật này ngươi học được từ đâu? Có thể gây thương thổn cho ta, kiếm ý có chút tương tự với Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của Lăng Vân Tông...
Nữ tử xinh đẹp đầu cúi đầu thoáng kiểm tra thương thế của chính mình một chút sau đó rút phi đao màu đen ra vuốt vuốt trong tay, sắc mặt nàng lộ vẻ ngạc nhiên.
Chợt thân xe chấn động một hồi rồi sau đó lại thoáng giảm tốc độ. Tông Thủ nhếch lông mày lên cười lạnh một tiếng.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng là đến rồi.
Thân hình hắn nhoáng một cái ra khỏi thùng xe, đến phía trước Phiên Vân Xa, chỉ thấy Doãn Dương cùng Tố Sơ Tuyết đều ngưng trọng nhìn hai bên trái phải.
Theo tầm mắt của hai người, Tông Thủ chú mục nhìn kỹ, chỉ thấy phía trước bên phải ước chừng ngàn trượng có một đàn sói chen chúc chạy băng băng.
Phía trước nhất là năm thớt Đạp Vân Câu chạy trốn phương hướng Phiên Vân Xa, trên có ngồi bốn nam một nữ, nam căn mặc kiểu võ giả, giờ phút này tất cả đều toát vẻ lo lắng,
Còn nữ tử kia, Tông Thủ liếc qua lập tức giật mình, dung mạo của nàng thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, làn da trắng ngần, diễm sắc tuyệt thế.
Cho dù là đang chạy trối chết cũng vẫn là u vận chọc người, làm cho người ta vạn phần thương tiếc. Đôi mắt nàng đã lã chã ướt át hận không thể bỏ qua mạng của mình cũng phải giúp nàng một phen.
Tông Thủ chỉ giật mình chốc lát rồi hồi thần khẽ lắc đầu nói:
- Không cần quan tâm bọn họ, gia tốc đi vòng qua.
Thần sắc Tuyết nhi khẽ giật mình, trên mặt hiện không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn lấy an nguy của Tông Thủ làm chủ, không nói một lời.
Thần sắc Doãn Dương rùng mình, lần nữa huy động roi ngựa, mười tám thớt Đạp Vân Câu trên không hoạch xuất một tiếng nổ to khiến Phiên Vân Xa bỗng nhiên tăng tốc.
Doãn Dương không chỉ một thân tu vi cao thâm, thủ đoạn điều khiển xe cũng cực kỳ thành thạo.
Sau khi gia tốc thì sử dây cương nhẹ nhàng tung một cái, mười tám con ngựa nghiêng đầu quay ngoặt một đường vòng cong tránh đàn sói.
Bốn nam một nữ lộ vài phần tuyệt vọng, một vị nam tử, thoáng chạy chậm một chút đã bị đàn sói đuổi theo, theo tiếng hí kinh hoàng của Đạp Vân Câu, cả người và ngựa đề bị đàn sói ăn thịt, vài thớt Đạp Vân Câu còn lại cũng thở hồng hộc, phảng phất đã kiệt sức.
Nàng kia lập tức mặt mày thảm đạm, cắn răng cao giọng cầu cứu:
- Mấy vị bằng hữu trên xem chúng ta gặp nhau nơi này cũng là có duyên. Ba vị thấy chết mà không có phải quá mức lãnh huyết vô tình? Chư vị nếu có thể cứu tính mạng của ta và mấy bộ thuộc thì tiểu nữ tử nhất định dốc túi tương báo! Nguyện dùng một viên lục giai tinh thú hồn thạch trả ơn.
Vốn nàng đã tuyệt sắc vô song, giờ phút này lo lắng muốn khóc càng thêm điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.
Sơ Tuyết bị ngôn ngữ của nàng kia xúc động, hơi do dự mấy tức:
- Thiếu chủ, những người kia thật đáng thương, cũng không giống là lòng dạ khó lường. Ta nghe Phật gia nói, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng. Chỉ là trên dưới một trăm đầu Chiểu Lang mà thôi, ta cùng với Doãn Thúc cũng không sợ chúng, nếu không muốn phiền toái thì tốc độ xe của chúng ta có thể nhanh một chút cũng bỏ qua.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng vẫn không động dung, hắn dí tay vào mi tâm của Sơ Tuyết bày ra vẻ khiển trách mà không vì câu nói của nữ tử tuyệt sắc kia thay đổi, mắt vẫn nhìn phía trước.
Mấy nam tử còn lại biết mình không thể sống đều nhao nhao mắng to không thôi, sau đó liên tiếp bị đàn sói bổ nhào tới phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Bất quá ngay tại thời điểm đàn sói tràn tới thì Đạp Vân Câu dưới chân nữ tử xinh đẹp bỗng nhiên tăng thêm tốc độ, tại thời khắc cuối cùng nhảy lên Phiên Vân Xa, rất hung hiểm dừng ở bên phải càng xe.
Sơ Tuyết bước lên phía trước đang muốn kéo nàng thì Tông Thủ lại lạnh lùng mỉm cười một cái, từ bên cạnh trực tiếp lấy ra một thanh kiếm chém vào cái tay của nữ tử đang với tới.
Trong mắt Doãn Dương chớp lên hàn mang, đao trong tay cũng đột nhiên rời vỏ mang theo diễm hồng chém về phái bên phải.
Nữ tử xinh đẹp hơi kinh hãi, trong con ngươi chỉ còn lại vẻ buồn bã tuyệt vọng. Sau một khắc, rồi lại nghe "khanh" một tiếng vang nhỏ. Một bàn tay như ngọc trắng đột nhiên thò ra dễ dàng bắn thanh kiếm của Tông Thủ sang một bên, thân ảnh trên xe phiêu khỏi như hồng vũ theo gió tránh lưỡi đao của Doãn Dương.
Nàng kia cười khanh khách nhưng lúc rơi xuống đất lại chợt biến sắc, chỉ thấy một đạo hắc mang cơ hồ là vô thanh vô tức tiếp cận đến trước người. Đến thời điểm nàng phát hiện thì đã tới gần trượng, hắc mang nhanh như lưu tinh lóe lên rồi tiếp xúc.
Chân mày lá liễu nhẹ nhàng nhăn lại, thân ảnh của nàng bất khả tư nghị chuyển hướng trong không trung, không cần mượn lực đã có thể phiêu nhiên sang trái. Thân hình nhanh đến không thể tưởng tượng nổi lắc mình một cái bay ra 30 trượng.
Chỉ là đạo hắc mang này cũng không vừa, nó biến hướng theo gió nhẹ, tốc dộ tăng thêm hơn trước mấy lần. Thế tới cũng mờ ảo bất định, phảng phất một đoàn khói đen làm cho người ta thấy không rõ lắm, đao này tới từ chỗ nào.
- Phi đao biến hướng? Hả? Đây lại là kiếm ý.
Nữ tử xinh đẹp kinh hô một tiếng, không tiếp tục tiêu sái như trước nữa, nàng vội vàng rơi xuống đất lóe sang một bên tránh nhưng vẫn bị hắc mang đuổi theo, một chút huyết quang, lập tức tóe ra.
Lúc nàng dừng lại, trước ngực trái đã nhuộm thành một màu sắc huyết hồng.
Bất quá khí thế của nàng cũng ở đây lập tức trèo đến đỉnh phong, hàn lực bức người. Cỏ dại bùn nhão dưới chân bị đông lại khuếch tán hơn trăm trượng, một cỗ uy áp tinh thần cường hoành vô cùng bao phủ mãnh đất trống này.
Vốn đàn sói đang hùng hổ bỗng nhiên cững lại, uy áp nổ bung ra khiến thân hình chúng run rẩy thất sắc.
Mà mười tám con Đạp Vân Câu trước Phiên Vân Xa cũng không biết bởi vì duyên cớ nào cũng đứng yên bất động, dù cho Doãn Dương quất roi cũng không chạy nửa bước.
Tố Sơ Tuyết sững sờ nhìn một màn này, suy nghĩ của nàng có chút theo không kịp. Đang muốn trợ giúp nữ nhân kia thì chớp mắt cô giá yếu đuối biến thành một cường giả có thể đối ứng với một đao của Doãn Dương.
Doãn Dương lúc này đã vứt roi ngựa đi, sắc mặt hắn khó coi nói:
- Linh Võ song tu, Tiên Thiên Võ Sư.
Có thể nhẹ nhõm né tránh một đao kia của hắn, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên chi cảnh. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tông Thủ cũng hơi hơi gật đầu, Đạp Vân Câu mặc dù không có chiến lực, bản thân lại có thể đạp không mà đi, xem như yêu thú cấp hai cũng không như Chiểu Lang bị uy áp Tiên Thiên Tiên Thiên uy hiếp.
Lúc này đứng yên bất động, hiển nhiên là bị thi triển bí pháp tinh thần nhiếp tâm thầm chúng.
Trong lòng Tông Thủ âm thầm nuối tiếc, một đao kia cuối cùng vẫn không thể lấy mạng nữ nhân kia, hắn biết nữ nhân này một thân thực lực, thâm bất khả trắc vì vậy không có chọn những chỗ hiểm như cổ hay mi tâm mà chọn ngực và bụn, nhưng chính vì như thế lại thất bại.
- Thú vị, thú vị! Phi đao thuật này ngươi học được từ đâu? Có thể gây thương thổn cho ta, kiếm ý có chút tương tự với Kinh Vân Thần Diệt Kiếm của Lăng Vân Tông...
Nữ tử xinh đẹp đầu cúi đầu thoáng kiểm tra thương thế của chính mình một chút sau đó rút phi đao màu đen ra vuốt vuốt trong tay, sắc mặt nàng lộ vẻ ngạc nhiên.