Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Bất quá còn chưa tiến lên đã bị Sơ Tuyết giữ chặt, nàng la lên:
- Thiếu chủ, không cần để ý tới ma nữ này. Cho dù không dùng Tiên Thiên chân khí, chân khí của nàng cũng mạnh hơn ngươi nhiều, trận này không công bằng. Ma nữ này còn không biết xấu hổ muốn đấu kiếm, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với nàng. Sơ Tuyết không sợ chết đâu.
Đao trong tay Doãn Dương cũng tràn ra đốm lửa, địa hình đầm nước chung quanh bốc lên vô số nhiệt khí, vẻ mặt hắn lạnh lẽo:
- Thế tử, Doãn Dương hôm nay tự tin ngăn được nàng, không cần phải cố kỵ.
Triệu Yên Nhiên khinh thường cười cười, chẳng muốn so đo cùng Sơ Tuyết, duy nhất chỉ có Doãn Dương làm cho nàng thoáng để ý. Người này bị hai sợi tơ vàng phong ấn quá lâu, căn cơ bản thân vô cùng thâm hậu. Giờ phút này linh pháp cấm chế giải ra, một thân khí cơ không hề bất ổn, ngược lại vững chắc ẩn ẩn là thân luân cửu mạch đỉnh phong.
Toàn thân hắn yên lặng sôi trào như núi lửa hội tụ vô số nhiệt lực sắp phun ra.
Trong lòng Tông Thủ cảm thấy ấm áp, ngón tay hắn vỗ vệ vào cổ tay của Sơ Tuyết rồi đi tới trước người Triệu Yên Nhiên, kiếm chỉ phía trước nói:
- Một trăm kiếm, ba viên Luyện Thai Đan, ba viên Tuyết Hồn Đan, đây chính là Yên Nhiên tiểu thư nói! Đừng có đổi ý!
Nói đến thì kỳ quái, khi kiếm trong tay Tông Thủ giơ lên không hề còn vẻ thanh tao lịch sự không bị trói buộc, toàn thân mang vẻ nghiêm túc và trang trọng tựa như kiếm ra khỏi vỏ, sau một lại lát quy về bình thản, toàn bộ khí tức sắc bén thu lại.
Triệu Yên Nhiên giật mình, chỉ có thiên tư kiếm đạo như thế mới có thể trong thời gian thật ngắn phá vỡ mười tám kiếm khôi lỗi của Lăng Vân Tông, nhất thời càng thấy càng thèm, chiến ý bành trướng.
Khi mà gió nhẹ thổi qua đầm lầy thì dáng người phiêu nhiên như tiên của Triệu Yên Nhiên đã biến mất tại nguyên chỗ. Cả thân ảnh phảng phất hòa vào trong gió, mắt thường khó mà thấy được.
Doãn Dương tay cầm đao siết chặt lại, cơ bắp căng ra, mà Sơ Tuyết căn bản là nhìn qua không thấy quỹ tích thân hình của Triệu Yên Nhiên. Đợi nàng kịp phản ứng thì chợt nghe tiếng binh khí chấn minh khiến màng tai muốn rách ra.
Tông Thủ không vui không buồn nhàn nhạt nhìn về phía trước, kiếm trong tay bỗng nhiên chuyển sang bên trái chém một cái. Quanh người hắn liên tiếp vang lên thanh âm kiếm giao kích, hắn vẫn cố thủ tại chỗ miệng đếm:
- Chín, mười... mười bốn, mười lăm.
Kiếm của hai người nhanh tới cực hạn, Tông Thủ có khi không đỡ kịp liền trực tiếp nhảy qua. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tính cách của nữ tử này đúng là cổ quái chỉ là rất giữ lời hứa. Chẳng những không dùng Tiên Thiên chân khí ngược lại xuất lực của thanh kiếm một mực khống chế ở cảnh giới Võ Sư.
Duy chỉ có thân pháp Khống Phong Thuật của Linh Sư thì Võ Sư Thân Luân Nhất Cấp sao có thể có được? Đúng là ăn gian duy nhất của nàng.
Lại "đinh" một tiếng, thanh âm vang dội hơn trước gấp mấy lần.
Ánh mắt Tông Thủ trầm xuống, hắn cảm thấy tay phải có chút chết lặng, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng. Hắn cảm giác lực lượng tăng cường mười lần, một tia băng hàn chi lực xuôi theo kiếm khiến cho thân kiếm bị đóng băng.
Cười lạnh một tiếng, Tông Thủ không hề cố kỵ vỗ vào người một tấm viêm thân phù khiến cho toàn thân ấm áp. Hắn không hề có ý lui bước, tất cả khí lực đều dồn vào đầu mũi kiếm đâm sang bên cạnh.
Thanh âm kiếm kích liên tiếp vang lên hai mươi lần, thanh âm chấn minh lần sau to hơn lần trước, lực lượng chân khí cũng sau mạnh hơn trước, Tông Thủ không hề sợ hãi lấy kiếm chọi kiếm, thân hình vẫn đứng thẳng.
Sơ Tuyết thấy vô cùng kinh ngạc, dùng tu vi của Tông Thủ, sao có thể tranh giành cao thấp có thể cùng Triệu Yên Nhiên thân là Tiên Thiên Võ Sư?
Mãi tới khi thị lực dần dần thích ứng thì mới giật mình, mỗi một kiếm của Tông Thủ đều đánh vào mũi kiếm hoặc thân kiếm của Triệu Yên Nhiên những nơi thường có lực lượng nhỏ nhất.
Càng xem càng kinh hãi, Sơ Tuyết lại bước tới trước vài bước hận không thể chạy sát tới xem tại sao Triệu Yên Nhiên nhanh như vậy mà Tông Thủ có thể đoán được kiếm lộ của Triệu Yên Nhiên? Mỗi chiêu đều tìm được chỗ có lực lượng yếu nhất để phản kích.
Khó khăn lắm đến kiếm thứ sáu mươi năm, khu vực của Tông Thủ và Triệu Yên Nhiên chiến đấu đã bị bóng kiếm bao phủ.
Tông Thủ cũng không tiếp tục kiên trì, mỗi khi kiếm thế băng hàn vô cùng cường thịnh thì dứt khoát thối lui. Bước chân hắn bỗng nhiên tiến lên, bỗng nhiên lui về phía sau trong bóng kiếm trùng trùng điệp điệp tiến thối tự nhiên.
Bộ pháp sang trái sang phải xảo diệu quấy nhiễu thân ảnh cao tốc của Triệu Yên Nhiên, một bên chỉ điểm Sơ Tuyết:
- Tuyết nhi thấy rõ chưa? Nàng xuất thân từ Hổ Miêu nhất tộc, từ nhỏ nhanh nhẹn hơn người. Bất quá dùng tốc độ đó mà chỉ né tránh triền đấu thì rất đáng tiếc.
Giờ phút này không chỉ Sơ Tuyết ngay cả Doãn Dương cũng có chút hiểu được mà nhìn không chớp mắt. Còn Triệu Yên Nhiên thì tức tới sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng. Trong chốc lát những thân ảnh huyễn ra đều hợp lại thành một, kiếm thế đâm xuyên ra giống như thiên ngoại phi lai rít gào phóng tới.
Thần sắc Tông Thủ cũng ngưng tụ, còn chưa giao phong đã cảm giác cự lực đánh tới, hắn cười lạnh một tiếng, thân hình có chút lắc lư, chợt trái chợt phải, kiếm phong cũng tùy theo biến ảo bất định.
Dưới kiếm thế khốc liệt, Tông Thủ lùi lại mấy bước, Tùng Văn Phong Kiếm đột nhiên đâm ra. Mũi kiếm giao thoa liên tiếp xoay tròn, Tông Thủ có vẻ muốn dốc sức dẫn kiếm thế sang một bên mà Triệu Yên Nhiên tức thì dứt khoát thuận thế xoắn kiếm trong tay của Tông Thủ.
Lúc vòng xoáy như sắp hết sức, Tùng Văn Phong Kiếm dần dần lộ ra vẻ không thể chống đỡ muốn rời tay bay đi, trong mắt Triệu Yên Nhiên cũng toát ra vẻ tiếc nuối thì bộ pháp của Tông Thủ lại biến đổi, kiếm bỗng dưng chúi xuống mượn lực bay tới phía trước, bóng kiếm quét về phía cổ họng của Triệu Yên Nhiên.
Kiếm gần trong gang tấc mang theo khí thế tàn nhẫn lăng lệ ác liệt đột ngột tới cực điểm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Trong nháy mắt, kiếm của Tông Thủ như là hung nhận lãnh khốc quyết tuyệt đến từ địa ngục.
Triệu Yên Nhiên sinh ra cảm giác bối rối, thân hình nhanh chóng thối lui đến hơn mười trượng, đợi khi rơi xuống đất thì ở cổ đã xuất hiện một vết máu dài.
Lại nhìn Tông Thủ trở lại chỗ cũ, phong mang trước đó biến mất, vẻ mặt hắn vẫn rất đạm mạc.
Tay của Triệu Yên Nhiên run nhè nhẹ, nàng không dám tin tưởng. Cho dù là trước đó nghe Long Nhược nói thiếu niên trước mắt phá vỡ Tiểu La Thiên Kiếm Trận, vẽ ra Thiên Phù cũng không sợ như lúc này.
Nàng mới nhìn thấy cái gì? Kiếm ý! Lại là kiếm ý!
Không giống khẩu phi đao chỉ có thùng rỗng mà ý niệm Võ Đạo là chân chính cường hoành vô cùng làm nàng chấn nhiếp tâm thần cơ hồ không cách nào tránh né.
Nó không thể xuất hiện trên người thiếu niên này, lực lượng đó vượt ra khỏi tầng Võ Sư, ngay cả võ giả Tiên Thiên như nàng cũng không thể với tới. Chỉ là một kiếm kia khiến nàng không tin cũng phải tin.
Trong chốc lát, Triệu Yên Nhiên từ sợ hãi tới không dám tin rồi cuối cùng là không thể tưởng tượng được.
- Thiếu chủ, không cần để ý tới ma nữ này. Cho dù không dùng Tiên Thiên chân khí, chân khí của nàng cũng mạnh hơn ngươi nhiều, trận này không công bằng. Ma nữ này còn không biết xấu hổ muốn đấu kiếm, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với nàng. Sơ Tuyết không sợ chết đâu.
Đao trong tay Doãn Dương cũng tràn ra đốm lửa, địa hình đầm nước chung quanh bốc lên vô số nhiệt khí, vẻ mặt hắn lạnh lẽo:
- Thế tử, Doãn Dương hôm nay tự tin ngăn được nàng, không cần phải cố kỵ.
Triệu Yên Nhiên khinh thường cười cười, chẳng muốn so đo cùng Sơ Tuyết, duy nhất chỉ có Doãn Dương làm cho nàng thoáng để ý. Người này bị hai sợi tơ vàng phong ấn quá lâu, căn cơ bản thân vô cùng thâm hậu. Giờ phút này linh pháp cấm chế giải ra, một thân khí cơ không hề bất ổn, ngược lại vững chắc ẩn ẩn là thân luân cửu mạch đỉnh phong.
Toàn thân hắn yên lặng sôi trào như núi lửa hội tụ vô số nhiệt lực sắp phun ra.
Trong lòng Tông Thủ cảm thấy ấm áp, ngón tay hắn vỗ vệ vào cổ tay của Sơ Tuyết rồi đi tới trước người Triệu Yên Nhiên, kiếm chỉ phía trước nói:
- Một trăm kiếm, ba viên Luyện Thai Đan, ba viên Tuyết Hồn Đan, đây chính là Yên Nhiên tiểu thư nói! Đừng có đổi ý!
Nói đến thì kỳ quái, khi kiếm trong tay Tông Thủ giơ lên không hề còn vẻ thanh tao lịch sự không bị trói buộc, toàn thân mang vẻ nghiêm túc và trang trọng tựa như kiếm ra khỏi vỏ, sau một lại lát quy về bình thản, toàn bộ khí tức sắc bén thu lại.
Triệu Yên Nhiên giật mình, chỉ có thiên tư kiếm đạo như thế mới có thể trong thời gian thật ngắn phá vỡ mười tám kiếm khôi lỗi của Lăng Vân Tông, nhất thời càng thấy càng thèm, chiến ý bành trướng.
Khi mà gió nhẹ thổi qua đầm lầy thì dáng người phiêu nhiên như tiên của Triệu Yên Nhiên đã biến mất tại nguyên chỗ. Cả thân ảnh phảng phất hòa vào trong gió, mắt thường khó mà thấy được.
Doãn Dương tay cầm đao siết chặt lại, cơ bắp căng ra, mà Sơ Tuyết căn bản là nhìn qua không thấy quỹ tích thân hình của Triệu Yên Nhiên. Đợi nàng kịp phản ứng thì chợt nghe tiếng binh khí chấn minh khiến màng tai muốn rách ra.
Tông Thủ không vui không buồn nhàn nhạt nhìn về phía trước, kiếm trong tay bỗng nhiên chuyển sang bên trái chém một cái. Quanh người hắn liên tiếp vang lên thanh âm kiếm giao kích, hắn vẫn cố thủ tại chỗ miệng đếm:
- Chín, mười... mười bốn, mười lăm.
Kiếm của hai người nhanh tới cực hạn, Tông Thủ có khi không đỡ kịp liền trực tiếp nhảy qua. Trong lòng hắn thầm nghĩ, tính cách của nữ tử này đúng là cổ quái chỉ là rất giữ lời hứa. Chẳng những không dùng Tiên Thiên chân khí ngược lại xuất lực của thanh kiếm một mực khống chế ở cảnh giới Võ Sư.
Duy chỉ có thân pháp Khống Phong Thuật của Linh Sư thì Võ Sư Thân Luân Nhất Cấp sao có thể có được? Đúng là ăn gian duy nhất của nàng.
Lại "đinh" một tiếng, thanh âm vang dội hơn trước gấp mấy lần.
Ánh mắt Tông Thủ trầm xuống, hắn cảm thấy tay phải có chút chết lặng, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng. Hắn cảm giác lực lượng tăng cường mười lần, một tia băng hàn chi lực xuôi theo kiếm khiến cho thân kiếm bị đóng băng.
Cười lạnh một tiếng, Tông Thủ không hề cố kỵ vỗ vào người một tấm viêm thân phù khiến cho toàn thân ấm áp. Hắn không hề có ý lui bước, tất cả khí lực đều dồn vào đầu mũi kiếm đâm sang bên cạnh.
Thanh âm kiếm kích liên tiếp vang lên hai mươi lần, thanh âm chấn minh lần sau to hơn lần trước, lực lượng chân khí cũng sau mạnh hơn trước, Tông Thủ không hề sợ hãi lấy kiếm chọi kiếm, thân hình vẫn đứng thẳng.
Sơ Tuyết thấy vô cùng kinh ngạc, dùng tu vi của Tông Thủ, sao có thể tranh giành cao thấp có thể cùng Triệu Yên Nhiên thân là Tiên Thiên Võ Sư?
Mãi tới khi thị lực dần dần thích ứng thì mới giật mình, mỗi một kiếm của Tông Thủ đều đánh vào mũi kiếm hoặc thân kiếm của Triệu Yên Nhiên những nơi thường có lực lượng nhỏ nhất.
Càng xem càng kinh hãi, Sơ Tuyết lại bước tới trước vài bước hận không thể chạy sát tới xem tại sao Triệu Yên Nhiên nhanh như vậy mà Tông Thủ có thể đoán được kiếm lộ của Triệu Yên Nhiên? Mỗi chiêu đều tìm được chỗ có lực lượng yếu nhất để phản kích.
Khó khăn lắm đến kiếm thứ sáu mươi năm, khu vực của Tông Thủ và Triệu Yên Nhiên chiến đấu đã bị bóng kiếm bao phủ.
Tông Thủ cũng không tiếp tục kiên trì, mỗi khi kiếm thế băng hàn vô cùng cường thịnh thì dứt khoát thối lui. Bước chân hắn bỗng nhiên tiến lên, bỗng nhiên lui về phía sau trong bóng kiếm trùng trùng điệp điệp tiến thối tự nhiên.
Bộ pháp sang trái sang phải xảo diệu quấy nhiễu thân ảnh cao tốc của Triệu Yên Nhiên, một bên chỉ điểm Sơ Tuyết:
- Tuyết nhi thấy rõ chưa? Nàng xuất thân từ Hổ Miêu nhất tộc, từ nhỏ nhanh nhẹn hơn người. Bất quá dùng tốc độ đó mà chỉ né tránh triền đấu thì rất đáng tiếc.
Giờ phút này không chỉ Sơ Tuyết ngay cả Doãn Dương cũng có chút hiểu được mà nhìn không chớp mắt. Còn Triệu Yên Nhiên thì tức tới sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh một tiếng. Trong chốc lát những thân ảnh huyễn ra đều hợp lại thành một, kiếm thế đâm xuyên ra giống như thiên ngoại phi lai rít gào phóng tới.
Thần sắc Tông Thủ cũng ngưng tụ, còn chưa giao phong đã cảm giác cự lực đánh tới, hắn cười lạnh một tiếng, thân hình có chút lắc lư, chợt trái chợt phải, kiếm phong cũng tùy theo biến ảo bất định.
Dưới kiếm thế khốc liệt, Tông Thủ lùi lại mấy bước, Tùng Văn Phong Kiếm đột nhiên đâm ra. Mũi kiếm giao thoa liên tiếp xoay tròn, Tông Thủ có vẻ muốn dốc sức dẫn kiếm thế sang một bên mà Triệu Yên Nhiên tức thì dứt khoát thuận thế xoắn kiếm trong tay của Tông Thủ.
Lúc vòng xoáy như sắp hết sức, Tùng Văn Phong Kiếm dần dần lộ ra vẻ không thể chống đỡ muốn rời tay bay đi, trong mắt Triệu Yên Nhiên cũng toát ra vẻ tiếc nuối thì bộ pháp của Tông Thủ lại biến đổi, kiếm bỗng dưng chúi xuống mượn lực bay tới phía trước, bóng kiếm quét về phía cổ họng của Triệu Yên Nhiên.
Kiếm gần trong gang tấc mang theo khí thế tàn nhẫn lăng lệ ác liệt đột ngột tới cực điểm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Trong nháy mắt, kiếm của Tông Thủ như là hung nhận lãnh khốc quyết tuyệt đến từ địa ngục.
Triệu Yên Nhiên sinh ra cảm giác bối rối, thân hình nhanh chóng thối lui đến hơn mười trượng, đợi khi rơi xuống đất thì ở cổ đã xuất hiện một vết máu dài.
Lại nhìn Tông Thủ trở lại chỗ cũ, phong mang trước đó biến mất, vẻ mặt hắn vẫn rất đạm mạc.
Tay của Triệu Yên Nhiên run nhè nhẹ, nàng không dám tin tưởng. Cho dù là trước đó nghe Long Nhược nói thiếu niên trước mắt phá vỡ Tiểu La Thiên Kiếm Trận, vẽ ra Thiên Phù cũng không sợ như lúc này.
Nàng mới nhìn thấy cái gì? Kiếm ý! Lại là kiếm ý!
Không giống khẩu phi đao chỉ có thùng rỗng mà ý niệm Võ Đạo là chân chính cường hoành vô cùng làm nàng chấn nhiếp tâm thần cơ hồ không cách nào tránh né.
Nó không thể xuất hiện trên người thiếu niên này, lực lượng đó vượt ra khỏi tầng Võ Sư, ngay cả võ giả Tiên Thiên như nàng cũng không thể với tới. Chỉ là một kiếm kia khiến nàng không tin cũng phải tin.
Trong chốc lát, Triệu Yên Nhiên từ sợ hãi tới không dám tin rồi cuối cùng là không thể tưởng tượng được.