Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Công pháp không khó, kiếp trước lại có kinh nghiệm. Tông Thủ bất quá mấy ngày đã luyện được không tệ. Chỉ cần một ý niệm, một thân khí cơ đã có thể toàn bộ kiềm chế. Mà ngay cả Sơ Tuyết cùng nhau theo học cũng có thể miễn cưỡng làm được một bước này.
Cũng vào lúc Liễm Tức Thuật này đạt được tiểu thành, hắn định chế những linh kiện cổ quái lúc trước, cuối cùng cũng bị Doãn Dương thu hồi.
Tất cả đều là do Vân Kình chi cốt, luyện chế mà thành, vì vậy mà chúng đều là những vật thể màu trắng. Mỗi một kiện đều là hình dạng quái dị không gì sánh được. Khắc sáu ký hiệu cũng cực kỳ đặc dị.
Doãn Dương Sơ Tuyết, nhìn thấy đều là những món đồ kỳ dị không gì sánh được, cố nén mới không có hỏi ra. Tông Thủ lại vẻ mặt ẩn chứa vui mừng, không coi ai ra gì đem những linh kiện này, nhất nhất xâu chuỗi lại.
Chỉ một lúc sau, những linh kiện này liền đều bị đem kết hợp một thể. Càng phảng phất như dáng dấp xương cốt của nhân loại, chỉ là khung xương muốn rộng lớn hơn chút, cũng chỉ có chân và phần eo phân rõ. Ngoài ra chỗ phần eo kia còn thiết lập một rãnh sâu.
Mà Doãn Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi:
- Đây là Cơ quan thuật?
Bộ xương cốt trong tay Tông Thủ này, mặc dù xa xa không bằng Kiếm Khôi Lỗi của Lăng Vân Tông, rõ ràng lại cũng thuộc về phạm trù Cơ quan thuật. Vài món đồ vật định chế lúc trước, lẽ nào sẽ là cổ quái như vậy.
- Đồ vật này ta gọi nó là Phong Hành Linh Cốt, chính là một loại ngoại cốt....
Tông Thủ mỉm cười, để đồ vật trong tay đặt ở trên đùi của mình. Đúng là cùng với thân hình của hắn hoàn toàn dán hợp.
Lại đem một viên nhị giai phong hệ thú tinh, ném vào trong rãnh sâu, kích phát những lục linh văn khắc ở trên Vân Kình Cốt này, thời gian hành tẩu cũng là không chút nào cố sức.
Trong lòng vô cùng vui mừng, lại nhảy lên một cái, đều là tùy ý như thường.
Sơ Tuyết còn không cảm thấy có gì kỳ lạ, có chăng thì cũng chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Doãn Dương lại là vạn phần kinh dị, bình tĩnh quan sát một lát, mới khẽ gật đầu nói:
- Thật là kỳ tư diệu tưởng, tinh xảo đến cực điểm. Chúc mừng thế tử, Doãn Dương mặc dù không biết ngoại cốt là có những tác dụng gì, nhưng có thể biết được có vật này tại đây, ngày sau thế tử hẳn là có thể hành tẩu như thường.
Tông Thủ khóe môi khẽ nhếch lên, thời hậu thế có hơn mười vị Cơ quan thuật Tông Sư liên thủ thiết kế, lại có thể nào không tinh diệu cho được?
Cái gọi là ngoại cốt chính là một trong chi nhánh của Cơ quan thuật vào vạn năm sau. Có thể nói là đã phát triển đến mức tận cùng, mặc dù là người tay trói gà không chặt, nếu có thể có một bộ ngoại cốt cấp bậc đỉnh tiêm cũng có thể nắm giữ thực lực lực cử trăm vạn cân.
Mà bộ Phong Hành Linh Cốt này của Tông Thủ, chỉ là bình thường nhất trong đó, cũng là một loại thường thấy nhất. Hắn cố ý xâu chuỗi đi ra, cũng là chỉ vì thay đi bộ mà thôi.
- Đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể tự mình hành tẩu, không cần lo lắng thể lực hao hết. Bất quá Vân Kình Cốt này lại vẫn là kém một chút. Khi hành tẩu chạy đi còn được. Nhưng nếu là thời gian chiến đấu đã có chút bất tiện. Hơn nữa phong hệ thú tinh này tiêu hao cũng là cực lớn....
Tông Thủ âm thầm lắc đầu, đỉnh tiêm ngoại cốt tự nhiên có thể dùng để chiến đấu. Nhưng bộ cương cốt này ở trong hậu thế, cũng chuyên vì những người thân có tàn tật kia mà thiết kế. Truyền thuyết vô luận là loại địa hình gì đều có thể như giẫm trên đất bằng. Cho dù là vùng hoang vu dã ngoại, cũng có thể xuyên hành như thường.
Bất quá nói đến cũng thật đáng buồn, chính mình thân không tàn tật, lại cùng với người tàn tật cũng không có gì khác biệt.
Nếu không có mã xa thay đi bộ, thường thường chỉ cần đi lại khoảng hai canh giờ, đã hao hết thể lực rồi.
Có vật này ở đây, cơ bản không cần hắn phát lực, là có thể tự do hành tẩu. Mặc dù so với mã xa chậm hơn rất nhiều, nhưng lại thuận tiện vô cùng.
- Tuy là kém một ít, bất quá dùng để lấy kiện đồ vật kia, lại dư dả.
Trong lòng ghi nhớ kỹ, Tông Thủ lại ở bên ngoài khoác một thân bào phục rộng thùng thình. Che lấp bộ Phong Hành Linh Cốt kia, không nhìn ra chút vết tích nào, sau đó ánh mắt chuyển hướng Doãn Dương:
- Doãn thúc, ngày mai ta chuẩn bị cùng với Tuyết Nhi ra khỏi thành một chuyến, lần này ngươi lưu lại ở trong thành, không cần đi theo....
Trong lòng Doãn Dương cả kinh cái ghế phía sau cũng tức thì bị áp thành phấn toái. Text được lấy tại Truyện FULL
Bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, Tông Thủ đã đem mấy bản cổ tịch, ném ở trên bàn trước người hắn:
- Doãn thúc trước tiên có thể xem qua rồi hãy nói? Nếu là bản cổ tịch này không thấy qua, như vậy Vân Hoang cổ tịch, Thái Cổ thú kinh vẫn sẽ biết được chứ?
Doãn Dương nhíu nhíu mày, Đại Hoang Kinh chính là sách vỡ lòng của đám trẻ con ở Đông Lâm Vân Lộ, người người tất đều phải đọc, có thể nào không biết? Vân Hoang Cổ Ký và Hoang Cổ Thú Kinh, cũng đồng dạng truyền lưu rất rộng lớn. Chỉ là Tông Thủ lại vì sao rất hứng thú, muốn nhắc tới mấy quyển sách này làm gì?
- Đại Hoang Kinh trang ba mươi bảy hàng thứ tư, Tinh Trụy Chi Niên, Thần Điểu Lôi Loan từng xuất hiện ở phía Đông Vân Lục. Lại trang năm mươi sáu hàng thứ mười hai, Thái Cổ chi mạt, Lôi Loan đại chiến Tước Long, máu bắn ra Tây Linh Nguyên.
- Còn có Vân Hoang cổ tịch ghi chép, Viêm Hoang Chi Niên, Tước Long đánh thương Diễm Hoàng. Diễm Hoàng thất bại bỏ chạy ba vạn dặm, không biết tung tích. Ám Dạ Chi Niên, phía Đông Vân Lục, Lâm Hải Chi Địa có tiếng Loan kêu vang lên, tiếng truyền ba nghìn dặm. Vân Kình đều phát điên, rơi xuống mười vạn. Đông Hải quần sơn, thú vong vô số...
Tông Thủ chậm rãi mà nói, Doãn Dương lại càng nghe càng thấy mạc danh kỳ diệu, điển tịch thời cổ, không có cách nói năm tháng. Chỉ có thể lấy sự kiện tượng trưng cho một năm đó xem như dấu hiệu, tiêu chí.
Những gì Tông Thủ nói, đều là ghi chép trong mấy bản cổ điển, nói là lịch sử Thượng Cổ. Nhưng cùng với việc hắn muốn một mình ra khỏi thành, lại có cái gì liên quan?
Sau một khắc, chỉ thấy Tông Thủ mỉm cười, lộ ra tự tin khó hiểu:
- Ta nghe nói Diễm Hoàng và Lôi Loan, xưa nay đều là như hình với bóng. Nhưng Viêm Hoang Chi Niên, khi Tước Long đánh thương Diễm Hoàng, Lôi Loan lại ở nơi nào? Lại vì sao phải vào ba trăm năm sau, mới đi tìm Tước Long? Thần thú mang thai, thường thường một nghìn tám trăm đến hai nghìn năm. Tinh Trụy chi niên đến Thái Cổ chi mạt, vừa dặn là một nghìn bảy trăm năm....
Doãn Dương nhíu mày suy ngẫm, dần dần đoán biết ý của Tông Thủ, mà trong mắt cũng là một trận hoảng sợ. Lời nói phía sau của Tông Thủ rơi vào trong tai hắn càng phảng phất như là đến từ thiên ngoại, mơ mơ hồ hồ, lại có chút nghe không rõ ràng lắm.
- Sau Thái Cổ, Vân Giới vỡ thành mấy mảnh, chia làm ngũ đại Vân Lục, cùng rất nhiều Vân Đảo. Phía Đông Vân Giới chính là Đông Lâm Vân Giới. Cái gọi là Lâm Hải Chi Địa, Đông Hải quần sơn, nhất định chỉ là Tô Điện Sơn Mạch. Trước đây ta vẫn hiếu kỳ, tại thư viện khảo chứng vô số cổ điển truyện ký, mới có chút suy đoán, năm xưa nơi Lôi Loan đẻ trứng chỉ sợ hơn phân nửa là ở Huyết Cốc Ma Thi Sơn kia!
Cũng vào lúc Liễm Tức Thuật này đạt được tiểu thành, hắn định chế những linh kiện cổ quái lúc trước, cuối cùng cũng bị Doãn Dương thu hồi.
Tất cả đều là do Vân Kình chi cốt, luyện chế mà thành, vì vậy mà chúng đều là những vật thể màu trắng. Mỗi một kiện đều là hình dạng quái dị không gì sánh được. Khắc sáu ký hiệu cũng cực kỳ đặc dị.
Doãn Dương Sơ Tuyết, nhìn thấy đều là những món đồ kỳ dị không gì sánh được, cố nén mới không có hỏi ra. Tông Thủ lại vẻ mặt ẩn chứa vui mừng, không coi ai ra gì đem những linh kiện này, nhất nhất xâu chuỗi lại.
Chỉ một lúc sau, những linh kiện này liền đều bị đem kết hợp một thể. Càng phảng phất như dáng dấp xương cốt của nhân loại, chỉ là khung xương muốn rộng lớn hơn chút, cũng chỉ có chân và phần eo phân rõ. Ngoài ra chỗ phần eo kia còn thiết lập một rãnh sâu.
Mà Doãn Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi:
- Đây là Cơ quan thuật?
Bộ xương cốt trong tay Tông Thủ này, mặc dù xa xa không bằng Kiếm Khôi Lỗi của Lăng Vân Tông, rõ ràng lại cũng thuộc về phạm trù Cơ quan thuật. Vài món đồ vật định chế lúc trước, lẽ nào sẽ là cổ quái như vậy.
- Đồ vật này ta gọi nó là Phong Hành Linh Cốt, chính là một loại ngoại cốt....
Tông Thủ mỉm cười, để đồ vật trong tay đặt ở trên đùi của mình. Đúng là cùng với thân hình của hắn hoàn toàn dán hợp.
Lại đem một viên nhị giai phong hệ thú tinh, ném vào trong rãnh sâu, kích phát những lục linh văn khắc ở trên Vân Kình Cốt này, thời gian hành tẩu cũng là không chút nào cố sức.
Trong lòng vô cùng vui mừng, lại nhảy lên một cái, đều là tùy ý như thường.
Sơ Tuyết còn không cảm thấy có gì kỳ lạ, có chăng thì cũng chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Doãn Dương lại là vạn phần kinh dị, bình tĩnh quan sát một lát, mới khẽ gật đầu nói:
- Thật là kỳ tư diệu tưởng, tinh xảo đến cực điểm. Chúc mừng thế tử, Doãn Dương mặc dù không biết ngoại cốt là có những tác dụng gì, nhưng có thể biết được có vật này tại đây, ngày sau thế tử hẳn là có thể hành tẩu như thường.
Tông Thủ khóe môi khẽ nhếch lên, thời hậu thế có hơn mười vị Cơ quan thuật Tông Sư liên thủ thiết kế, lại có thể nào không tinh diệu cho được?
Cái gọi là ngoại cốt chính là một trong chi nhánh của Cơ quan thuật vào vạn năm sau. Có thể nói là đã phát triển đến mức tận cùng, mặc dù là người tay trói gà không chặt, nếu có thể có một bộ ngoại cốt cấp bậc đỉnh tiêm cũng có thể nắm giữ thực lực lực cử trăm vạn cân.
Mà bộ Phong Hành Linh Cốt này của Tông Thủ, chỉ là bình thường nhất trong đó, cũng là một loại thường thấy nhất. Hắn cố ý xâu chuỗi đi ra, cũng là chỉ vì thay đi bộ mà thôi.
- Đến ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể tự mình hành tẩu, không cần lo lắng thể lực hao hết. Bất quá Vân Kình Cốt này lại vẫn là kém một chút. Khi hành tẩu chạy đi còn được. Nhưng nếu là thời gian chiến đấu đã có chút bất tiện. Hơn nữa phong hệ thú tinh này tiêu hao cũng là cực lớn....
Tông Thủ âm thầm lắc đầu, đỉnh tiêm ngoại cốt tự nhiên có thể dùng để chiến đấu. Nhưng bộ cương cốt này ở trong hậu thế, cũng chuyên vì những người thân có tàn tật kia mà thiết kế. Truyền thuyết vô luận là loại địa hình gì đều có thể như giẫm trên đất bằng. Cho dù là vùng hoang vu dã ngoại, cũng có thể xuyên hành như thường.
Bất quá nói đến cũng thật đáng buồn, chính mình thân không tàn tật, lại cùng với người tàn tật cũng không có gì khác biệt.
Nếu không có mã xa thay đi bộ, thường thường chỉ cần đi lại khoảng hai canh giờ, đã hao hết thể lực rồi.
Có vật này ở đây, cơ bản không cần hắn phát lực, là có thể tự do hành tẩu. Mặc dù so với mã xa chậm hơn rất nhiều, nhưng lại thuận tiện vô cùng.
- Tuy là kém một ít, bất quá dùng để lấy kiện đồ vật kia, lại dư dả.
Trong lòng ghi nhớ kỹ, Tông Thủ lại ở bên ngoài khoác một thân bào phục rộng thùng thình. Che lấp bộ Phong Hành Linh Cốt kia, không nhìn ra chút vết tích nào, sau đó ánh mắt chuyển hướng Doãn Dương:
- Doãn thúc, ngày mai ta chuẩn bị cùng với Tuyết Nhi ra khỏi thành một chuyến, lần này ngươi lưu lại ở trong thành, không cần đi theo....
Trong lòng Doãn Dương cả kinh cái ghế phía sau cũng tức thì bị áp thành phấn toái. Text được lấy tại Truyện FULL
Bỗng nhiên đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, Tông Thủ đã đem mấy bản cổ tịch, ném ở trên bàn trước người hắn:
- Doãn thúc trước tiên có thể xem qua rồi hãy nói? Nếu là bản cổ tịch này không thấy qua, như vậy Vân Hoang cổ tịch, Thái Cổ thú kinh vẫn sẽ biết được chứ?
Doãn Dương nhíu nhíu mày, Đại Hoang Kinh chính là sách vỡ lòng của đám trẻ con ở Đông Lâm Vân Lộ, người người tất đều phải đọc, có thể nào không biết? Vân Hoang Cổ Ký và Hoang Cổ Thú Kinh, cũng đồng dạng truyền lưu rất rộng lớn. Chỉ là Tông Thủ lại vì sao rất hứng thú, muốn nhắc tới mấy quyển sách này làm gì?
- Đại Hoang Kinh trang ba mươi bảy hàng thứ tư, Tinh Trụy Chi Niên, Thần Điểu Lôi Loan từng xuất hiện ở phía Đông Vân Lục. Lại trang năm mươi sáu hàng thứ mười hai, Thái Cổ chi mạt, Lôi Loan đại chiến Tước Long, máu bắn ra Tây Linh Nguyên.
- Còn có Vân Hoang cổ tịch ghi chép, Viêm Hoang Chi Niên, Tước Long đánh thương Diễm Hoàng. Diễm Hoàng thất bại bỏ chạy ba vạn dặm, không biết tung tích. Ám Dạ Chi Niên, phía Đông Vân Lục, Lâm Hải Chi Địa có tiếng Loan kêu vang lên, tiếng truyền ba nghìn dặm. Vân Kình đều phát điên, rơi xuống mười vạn. Đông Hải quần sơn, thú vong vô số...
Tông Thủ chậm rãi mà nói, Doãn Dương lại càng nghe càng thấy mạc danh kỳ diệu, điển tịch thời cổ, không có cách nói năm tháng. Chỉ có thể lấy sự kiện tượng trưng cho một năm đó xem như dấu hiệu, tiêu chí.
Những gì Tông Thủ nói, đều là ghi chép trong mấy bản cổ điển, nói là lịch sử Thượng Cổ. Nhưng cùng với việc hắn muốn một mình ra khỏi thành, lại có cái gì liên quan?
Sau một khắc, chỉ thấy Tông Thủ mỉm cười, lộ ra tự tin khó hiểu:
- Ta nghe nói Diễm Hoàng và Lôi Loan, xưa nay đều là như hình với bóng. Nhưng Viêm Hoang Chi Niên, khi Tước Long đánh thương Diễm Hoàng, Lôi Loan lại ở nơi nào? Lại vì sao phải vào ba trăm năm sau, mới đi tìm Tước Long? Thần thú mang thai, thường thường một nghìn tám trăm đến hai nghìn năm. Tinh Trụy chi niên đến Thái Cổ chi mạt, vừa dặn là một nghìn bảy trăm năm....
Doãn Dương nhíu mày suy ngẫm, dần dần đoán biết ý của Tông Thủ, mà trong mắt cũng là một trận hoảng sợ. Lời nói phía sau của Tông Thủ rơi vào trong tai hắn càng phảng phất như là đến từ thiên ngoại, mơ mơ hồ hồ, lại có chút nghe không rõ ràng lắm.
- Sau Thái Cổ, Vân Giới vỡ thành mấy mảnh, chia làm ngũ đại Vân Lục, cùng rất nhiều Vân Đảo. Phía Đông Vân Giới chính là Đông Lâm Vân Giới. Cái gọi là Lâm Hải Chi Địa, Đông Hải quần sơn, nhất định chỉ là Tô Điện Sơn Mạch. Trước đây ta vẫn hiếu kỳ, tại thư viện khảo chứng vô số cổ điển truyện ký, mới có chút suy đoán, năm xưa nơi Lôi Loan đẻ trứng chỉ sợ hơn phân nửa là ở Huyết Cốc Ma Thi Sơn kia!