Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Sự thật năm xưa
Hồ Lâm quan sát biểu hiện của Thẩm Lương, quả thực nhiều năm qua ông ta nghi ngờ chuyện này có sự nhúng tay của Thẩm Lương.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương thực sự không có khả năng, năm đó Thẩm Lương một lòng muốn lấy Hồ Thúy, ai mà không biết.
Nếu không có chuyện kia, sợ là giờ này gia tộc của Hồ gia cùng Thẩm gia đã lên một bậc khác.
“Thẩm Lương, nếu tôi nói chuyện với anh như hai người quen thôi. Bỏ đi địa vị chết tiệt kia.”
“Tôi hà cớ gì lừa gạt anh? Hồ gia không làm ầm vì họ không quan tâm, cũng không rõ việc đó. Chỉ có tôi, năm đó vì tôi còn một phần con người, phần tình cảm kia nên tôi đã điều tra rõ mọi chuyện.”
Hồ Lâm dừng một chút, nhớ tới chuyện đau lòng kia, phần tình thân chôn cất bao năm cũng bị lôi ra, cả người ông ta run rẩy.
Ông cứ nghĩ rằng, bao năm qua phần tình thân này có lẽ bị chôn kỹ rồi, không ngờ nó vẫn còn.
Cả người ông như vô cùng sợ hãi, phải rút một điếu thuốc hít mạnh mới làm ông ta bình tĩnh lại.
“Chuyện năm đó, tôi không rõ lý do gì chị gái ông phải làm như thế. Nhưng mà…”
“Hồ Thúy, chị gái tôi bị hại, có liên quan đến cô ta. Nếu không phải năm đó tôi điều tra kỹ, thì mọi dấu vết có lẽ bị xóa sạch. Tuy bằng chứng không đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định Thẩm Thanh Hương chính là kẻ hại chị tôi.”
“Tin hay không tùy anh thôi. Với năng lực của Ngài Thẩm đây, điều tra chuyện năm đó… không còn khó nữa rồi.”
“Chỉ là… tôi vẫn không tìm ra kẻ kia, cha đứa trẻ là ai.. mãi mãi tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Hồ Lâm vừa nhả khói vừa nói.
Thẩm Lương trong lòng vô cùng đau đớn.
Ai biết được năm đó hắn đau đớn nhường nào, người con gái hắn yêu thương lại âm thầm có thai, sau đó còn sinh ra đứa bé kia.
Đúng là Thẩm gia có tạo ra tai nạn muốn trừ bỏ Hồ Thúy, cũng là Thẩm gia ép chết Hồ Thúy.
Nếu Hồ Thúy không chết, Thẩm gia không thể giải trừ hôn sự.
Hồ gia lúc đó là đại gia tộc thực sự, Thẩm gia không thể nào để Hồ Thúy sống được.
Chỉ là Thẩm Lương âm thầm che chở, dù Thẩm gia ra quyết định gây tai nạn, hắn là người làm làm lệch hướng xe, Hồ Thúy không chết chỉ bị thương nặng.
Lúc Hồ Thúy tron bệnh viện tư nhân, là Thẩm Lương cố ý sắp xếp người bảo vệ.
Không ngờ, lần đó hắn sau khi làm nhiệm vụ quay về, thì Hồ Thúy lại tự tử.
Hắn đau!
Nhưng cũng hận cô, sao lại phản bội hắn.
Vì hắn biết là Thẩm gia làm, hắn im lặng, vì một phần hắn cho rằng Hồ Thúy phản bội hắn.
“Tôi không tin. Thẩm gia hay Thẩm Thanh Hương cũng không có lý do làm vậy. Đừng quên, kết thân với Hồ gia đối với Thẩm gia khi đó, chỉ có lợi không có hại.”
Thẩm Lương lắc đầu, hắn ta không phải không tin Hồ Lâm.
Chỉ là hắn ta không chấp nhận được, bao năm qua hận thù, bao năm tin tưởng Thẩm Thanh Hương, bây giờ lại biết sự thật, sao hắn có thể tin, nói đúng hơn là hắn không dám tin.
“Thẩm Thanh Hương không phải giờ là phu nhân Trần gia sao?”
Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Ngài tự xem đi, tôi không uy hiếp ngài, tôi cầu một ân huệ cuối cùng cho tôi.”
Nói xong Hồ Lâm bỏ đi.
Vẻ mặt ông ta khi bước ra khỏi Thẩm gia vô cùng thoải mái, bao năm qua bí mật kia chôn giấu kỹ trong lòng.
Chị ông cũng đủ độc ác!
Chi thứ của Hồ gia không có con cháu nối dõi còn không phải Hồ Thúy xuống tay sao.
Trước khi chết, Hồ Thúy còn dọn sẵn đường cho con trai mình, lúc đó Hồ Thúy biết rõ Hồ gia sẽ không cần Hồ Cửu.
Bà dọn một đường, cả tộc Hồ gia, không ai có khả năng có con được nữa, mà Hồ Lâm cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy nhìn thấy Hồ Cửu, Hồ Lâm cảm thấy phức tạp vô cùng.
“Hồ gia xem như xong rồi, chẳng phải vừa ý chị rồi sao. Trả thù hay lắm!”
Hồ Lâm đau đớn cười lớn, tự nói với bản thân.
Nước mắt trên gương mặt ông ta cứ thế lăn xuống.
Có một chuyện ông ta chắc chắn, bằng vào ngần đó chứng cứ trên tờ giấy kia để lại, Thẩm Lương sẽ giúp ông.
Vậy là đủ!
Mà lúc này Thẩm Thanh Hương đã sắp xếp cho Mộc Thúy Lan trở thành một họ hàng xa của Thẩm gia.
Tận lực thay Trần gia cùng Thẩm gia kết giao quan hệ.
“Phu nhân, tại sao là là bốn người? Tôi…”
Mộc Thúy Lan được bà ta sắp xếp lên giường cùng bốn vị quan chức.
Có thể nói bốn người kia cũng không phải là nhân vật tầm cỡ nào, họ đều là người trẻ, con cháu của một số gia tộc thứ hai ở phương Bắc.
Sau đợt bỏ phiếu vừa rồi, bọn họ đều có trong danh sách được đưa lên chức, tuy không cao nhưng tiền đồ vô hạn.
“Mộc tiểu thư quên rồi sao? Cô yêu cầu tôi dùng con đường nhanh nhất, cũng không phải cả bốn người một giường. Chỉ là cùng cặp kè bốn người này thôi.”
Thẩm Thanh Hương cười lạnh nói.
“Đường đi nhanh, thì cần đi tắt. Cô thấy không đúng sao?”
“Huống hồ… nên tận dụng thân thể này khi còn có thể.”
Bà ta càng nhấn mạnh.
“Đừng lo, cha mẹ cô mở lại công ty rồi. Làm ăn khá tốt, chẳng mấy chốc sẽ quay lại đường đua gia tộc ở thành phố Gia.”
“Lúc đó, cô quay về, làm một tiểu thư của cô. Ai biết gì chứ? Bọn người ở đây trong sĩ diện, sẽ không ai hé nửa câu. Mà cô lúc đó cũng có lợi ích gì đó rồi, tôi còn quản được sao.”
Thẩm Thanh Hương vừa dùng cha mẹ cô ta để đe dọa, vừa dùng lợi ích trước mắt để mua chuộc.
Mộc Thúy Lan nhíu mày suy nghĩ, dù sao đi đến bước này cũng không còn cách khác.
“Vậy… khi nào?”
Nhưng với cô ta, chuyện tự nguyện khác với bán thân kiểu này, dù là với ai hay với hình thức nào. Cô ta cũng đang bán thân cho bọn họ.
“Tuần sau, tôi đã sắp xếp, bọn họ chỉ cần ưng ý cô. Lập tức… cô có giá trị.”
“Cô cũng nên học cách chiều đàn ông đi, họ không thích một người đơ như khúc gỗ. Nếu cô không có gì khác các vị tiểu thư quý tộc, thì họ cũng cần cô làm gì?”
Thẩm Thanh Hương nói xong cũng đứng dậy định đi.
Mộc Thúy Lan vẫn ở đó suy nghĩ.
“Phải làm sao chứ?”
Cô đứng đó suy nghĩ, cô biết chỉ cần cô chiếm đủ lợi ích cho vị phu nhân này, cũng lưu lại ít lợi ích cho bản thân.
Vậy thì ngày sau cô cũng xem như khổ tận cam lai.
Nghĩ đi nghĩ lại cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Hương nói đúng, đối tượng cô bán thân cũng là các quan chức có mặt mũi, họ sẽ không vì cô ta mà làm ra chuyện gì.
Họ cần mặt mũi hơn Mộc Thúy Lan.
Nắm chặt tay, cô ta quyết tâm nếu đã là một kiều nữ, phải làm cho tốt.
“Đi thôi.”
Tài xế Chu chưa hiểu ý cô: “Đi đâu?”
“Chẳng phải bà ta nói tôi cần biết cách chiều đàn ông sao? Đến chỗ có thể học được cách này.”
Mộc Thúy Lan nhìn tài xế Chu, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi chưa hiểu.”
Quả thật Tài xế Chu được phân phó là để chăm sóc cô ta, cũng là giám sát.
Bà chủ cũng nói qua, chỉ cần là chuyện gì có lợi cho bọn họ, không cần quản, làm theo là được.
“Nơi hỗn loạn, nơi mà nam nữ chiều được khách, ở phương Bắc này không thiếu chứ.”
“Được.”
Lúc này Tài xế Chu mới hiểu ra, ánh mắt có chút quái dị nhìn cô ta.
Ông ta thầm nghĩ, cũng không cần phải bán rẻ bản thân như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ, cũng không nói ra thành lời.
“Tới Thiên Đường.”
Tài xế Chu nói.
“Tôi muốn ông chở tôi đi, còn đứng đó chờ cho tới khi tôi ra.”
Nói xong Mộc Thúy Lan lên xe, cũng không cho ông ta cơ hội từ chối.
Quả thực, Thiên Đường chính là một trong những chi nhánh nơi Trình Vũ bị hành hạ.
Mà quả nhiên nơi đây hội tụ đủ mọi loại dịch vụ nhạy cảm nhất, cũng là nơi phức tạp nhất.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương thực sự không có khả năng, năm đó Thẩm Lương một lòng muốn lấy Hồ Thúy, ai mà không biết.
Nếu không có chuyện kia, sợ là giờ này gia tộc của Hồ gia cùng Thẩm gia đã lên một bậc khác.
“Thẩm Lương, nếu tôi nói chuyện với anh như hai người quen thôi. Bỏ đi địa vị chết tiệt kia.”
“Tôi hà cớ gì lừa gạt anh? Hồ gia không làm ầm vì họ không quan tâm, cũng không rõ việc đó. Chỉ có tôi, năm đó vì tôi còn một phần con người, phần tình cảm kia nên tôi đã điều tra rõ mọi chuyện.”
Hồ Lâm dừng một chút, nhớ tới chuyện đau lòng kia, phần tình thân chôn cất bao năm cũng bị lôi ra, cả người ông ta run rẩy.
Ông cứ nghĩ rằng, bao năm qua phần tình thân này có lẽ bị chôn kỹ rồi, không ngờ nó vẫn còn.
Cả người ông như vô cùng sợ hãi, phải rút một điếu thuốc hít mạnh mới làm ông ta bình tĩnh lại.
“Chuyện năm đó, tôi không rõ lý do gì chị gái ông phải làm như thế. Nhưng mà…”
“Hồ Thúy, chị gái tôi bị hại, có liên quan đến cô ta. Nếu không phải năm đó tôi điều tra kỹ, thì mọi dấu vết có lẽ bị xóa sạch. Tuy bằng chứng không đầy đủ, nhưng tôi có thể khẳng định Thẩm Thanh Hương chính là kẻ hại chị tôi.”
“Tin hay không tùy anh thôi. Với năng lực của Ngài Thẩm đây, điều tra chuyện năm đó… không còn khó nữa rồi.”
“Chỉ là… tôi vẫn không tìm ra kẻ kia, cha đứa trẻ là ai.. mãi mãi tôi không biết, cũng không muốn biết.”
Hồ Lâm vừa nhả khói vừa nói.
Thẩm Lương trong lòng vô cùng đau đớn.
Ai biết được năm đó hắn đau đớn nhường nào, người con gái hắn yêu thương lại âm thầm có thai, sau đó còn sinh ra đứa bé kia.
Đúng là Thẩm gia có tạo ra tai nạn muốn trừ bỏ Hồ Thúy, cũng là Thẩm gia ép chết Hồ Thúy.
Nếu Hồ Thúy không chết, Thẩm gia không thể giải trừ hôn sự.
Hồ gia lúc đó là đại gia tộc thực sự, Thẩm gia không thể nào để Hồ Thúy sống được.
Chỉ là Thẩm Lương âm thầm che chở, dù Thẩm gia ra quyết định gây tai nạn, hắn là người làm làm lệch hướng xe, Hồ Thúy không chết chỉ bị thương nặng.
Lúc Hồ Thúy tron bệnh viện tư nhân, là Thẩm Lương cố ý sắp xếp người bảo vệ.
Không ngờ, lần đó hắn sau khi làm nhiệm vụ quay về, thì Hồ Thúy lại tự tử.
Hắn đau!
Nhưng cũng hận cô, sao lại phản bội hắn.
Vì hắn biết là Thẩm gia làm, hắn im lặng, vì một phần hắn cho rằng Hồ Thúy phản bội hắn.
“Tôi không tin. Thẩm gia hay Thẩm Thanh Hương cũng không có lý do làm vậy. Đừng quên, kết thân với Hồ gia đối với Thẩm gia khi đó, chỉ có lợi không có hại.”
Thẩm Lương lắc đầu, hắn ta không phải không tin Hồ Lâm.
Chỉ là hắn ta không chấp nhận được, bao năm qua hận thù, bao năm tin tưởng Thẩm Thanh Hương, bây giờ lại biết sự thật, sao hắn có thể tin, nói đúng hơn là hắn không dám tin.
“Thẩm Thanh Hương không phải giờ là phu nhân Trần gia sao?”
Hồ Lâm nói xong đứng dậy.
“Ngài tự xem đi, tôi không uy hiếp ngài, tôi cầu một ân huệ cuối cùng cho tôi.”
Nói xong Hồ Lâm bỏ đi.
Vẻ mặt ông ta khi bước ra khỏi Thẩm gia vô cùng thoải mái, bao năm qua bí mật kia chôn giấu kỹ trong lòng.
Chị ông cũng đủ độc ác!
Chi thứ của Hồ gia không có con cháu nối dõi còn không phải Hồ Thúy xuống tay sao.
Trước khi chết, Hồ Thúy còn dọn sẵn đường cho con trai mình, lúc đó Hồ Thúy biết rõ Hồ gia sẽ không cần Hồ Cửu.
Bà dọn một đường, cả tộc Hồ gia, không ai có khả năng có con được nữa, mà Hồ Lâm cũng không ngoại lệ.
Chính vì vậy nhìn thấy Hồ Cửu, Hồ Lâm cảm thấy phức tạp vô cùng.
“Hồ gia xem như xong rồi, chẳng phải vừa ý chị rồi sao. Trả thù hay lắm!”
Hồ Lâm đau đớn cười lớn, tự nói với bản thân.
Nước mắt trên gương mặt ông ta cứ thế lăn xuống.
Có một chuyện ông ta chắc chắn, bằng vào ngần đó chứng cứ trên tờ giấy kia để lại, Thẩm Lương sẽ giúp ông.
Vậy là đủ!
Mà lúc này Thẩm Thanh Hương đã sắp xếp cho Mộc Thúy Lan trở thành một họ hàng xa của Thẩm gia.
Tận lực thay Trần gia cùng Thẩm gia kết giao quan hệ.
“Phu nhân, tại sao là là bốn người? Tôi…”
Mộc Thúy Lan được bà ta sắp xếp lên giường cùng bốn vị quan chức.
Có thể nói bốn người kia cũng không phải là nhân vật tầm cỡ nào, họ đều là người trẻ, con cháu của một số gia tộc thứ hai ở phương Bắc.
Sau đợt bỏ phiếu vừa rồi, bọn họ đều có trong danh sách được đưa lên chức, tuy không cao nhưng tiền đồ vô hạn.
“Mộc tiểu thư quên rồi sao? Cô yêu cầu tôi dùng con đường nhanh nhất, cũng không phải cả bốn người một giường. Chỉ là cùng cặp kè bốn người này thôi.”
Thẩm Thanh Hương cười lạnh nói.
“Đường đi nhanh, thì cần đi tắt. Cô thấy không đúng sao?”
“Huống hồ… nên tận dụng thân thể này khi còn có thể.”
Bà ta càng nhấn mạnh.
“Đừng lo, cha mẹ cô mở lại công ty rồi. Làm ăn khá tốt, chẳng mấy chốc sẽ quay lại đường đua gia tộc ở thành phố Gia.”
“Lúc đó, cô quay về, làm một tiểu thư của cô. Ai biết gì chứ? Bọn người ở đây trong sĩ diện, sẽ không ai hé nửa câu. Mà cô lúc đó cũng có lợi ích gì đó rồi, tôi còn quản được sao.”
Thẩm Thanh Hương vừa dùng cha mẹ cô ta để đe dọa, vừa dùng lợi ích trước mắt để mua chuộc.
Mộc Thúy Lan nhíu mày suy nghĩ, dù sao đi đến bước này cũng không còn cách khác.
“Vậy… khi nào?”
Nhưng với cô ta, chuyện tự nguyện khác với bán thân kiểu này, dù là với ai hay với hình thức nào. Cô ta cũng đang bán thân cho bọn họ.
“Tuần sau, tôi đã sắp xếp, bọn họ chỉ cần ưng ý cô. Lập tức… cô có giá trị.”
“Cô cũng nên học cách chiều đàn ông đi, họ không thích một người đơ như khúc gỗ. Nếu cô không có gì khác các vị tiểu thư quý tộc, thì họ cũng cần cô làm gì?”
Thẩm Thanh Hương nói xong cũng đứng dậy định đi.
Mộc Thúy Lan vẫn ở đó suy nghĩ.
“Phải làm sao chứ?”
Cô đứng đó suy nghĩ, cô biết chỉ cần cô chiếm đủ lợi ích cho vị phu nhân này, cũng lưu lại ít lợi ích cho bản thân.
Vậy thì ngày sau cô cũng xem như khổ tận cam lai.
Nghĩ đi nghĩ lại cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Hương nói đúng, đối tượng cô bán thân cũng là các quan chức có mặt mũi, họ sẽ không vì cô ta mà làm ra chuyện gì.
Họ cần mặt mũi hơn Mộc Thúy Lan.
Nắm chặt tay, cô ta quyết tâm nếu đã là một kiều nữ, phải làm cho tốt.
“Đi thôi.”
Tài xế Chu chưa hiểu ý cô: “Đi đâu?”
“Chẳng phải bà ta nói tôi cần biết cách chiều đàn ông sao? Đến chỗ có thể học được cách này.”
Mộc Thúy Lan nhìn tài xế Chu, ánh mắt kiên quyết.
“Tôi chưa hiểu.”
Quả thật Tài xế Chu được phân phó là để chăm sóc cô ta, cũng là giám sát.
Bà chủ cũng nói qua, chỉ cần là chuyện gì có lợi cho bọn họ, không cần quản, làm theo là được.
“Nơi hỗn loạn, nơi mà nam nữ chiều được khách, ở phương Bắc này không thiếu chứ.”
“Được.”
Lúc này Tài xế Chu mới hiểu ra, ánh mắt có chút quái dị nhìn cô ta.
Ông ta thầm nghĩ, cũng không cần phải bán rẻ bản thân như vậy chứ, nhưng chỉ là nghĩ, cũng không nói ra thành lời.
“Tới Thiên Đường.”
Tài xế Chu nói.
“Tôi muốn ông chở tôi đi, còn đứng đó chờ cho tới khi tôi ra.”
Nói xong Mộc Thúy Lan lên xe, cũng không cho ông ta cơ hội từ chối.
Quả thực, Thiên Đường chính là một trong những chi nhánh nơi Trình Vũ bị hành hạ.
Mà quả nhiên nơi đây hội tụ đủ mọi loại dịch vụ nhạy cảm nhất, cũng là nơi phức tạp nhất.