Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202: Đi đến cánh cửa
Nghĩ đến đây, Hồ Cửu có chút mệt mỏi.
Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.
Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.
Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.
Chỉ là hiện tại…
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh Hồ Cửu…”
“Chiến thần…”
Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hôm nay sao lại…
Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.
“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”
“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.
Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.
“Vâng.”
Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.
“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”
“Ở bên…phòng phía dưới.”
Giọng hơi ngập ngừng.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.
Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.
“Nhưng mà… hắn ta quá kinh khủng.”
Hữu Thủ không tự chủ cảm thán một chút.
“Tự thân dùng thuốc, lực đánh không nhẹ, gãy vụn tứ chi là bình thường. Còn chưa nhìn qua người bị thương tật cả tứ chi?”
Hồ Cửu liếc mắt nhìn Hữu Thủ, cảm thấy anh ta ngày càng nhát gan phải không nhỉ?
“Nhưng lần này khác…”
Hữu Thủ muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Hồ Cửu nhìn một chút, dù sao anh ta không biết dùng lời gì để nói.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu cũng thay đổi sắc mặt, đi tới căn phòng khác.
Vì đây là một căn cứ được xây dựng dưới lòng đất, cho nên hơi ẩm ướt, ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn sáng.
Cho nên không gian không thoải mái, ẩm thấp, lại khó chịu vô cùng.
“Là hắn?”
Hồ Cửu cũng hơi giật mình, anh thầm nghĩ đây chắc chắn là tác dụng phụ của loại thuốc kia.
Con người dù có tan nát tứ chi cũng không thể nào kinh khủng như thế được.
Cả người hắn mềm nhũn, dù tứ chi không bị đánh gãy thì cũng sẽ như thế thôi. Cảm giác hắn không còn sức lực nào cả, chỉ há miệng lè lưỡi thở không khác gì con vật.
Chỗ bị thương hiện tại trở nên bốc mùi.
Dù là hoại tử cũng không nhanh thế được!
“Vết thương không thể tới mức hoại tử.”
Hồ Cửu nhìn kỹ biểu hiện của thuốc này.
“Chỗ bị thương có chút bất thường.”
“Mau đưa hắn tới khu nghiên cứu, nói đám người bên đó, Long chủ muốn họ nghiên cứu ra thuốc phá giải, càng sớm càng tốt. Tránh trường hợp không thể ngăn được số thuốc đã di chuyển kia.”
Hồ Cửu nhìn hiện trạng bầy nhầy trước mặt cũng biết không thể hỏi gì, mà tên Tuệ kia vì quá đau đớn sau khi hết thuốc cũng không có khả năng phản ứng, chỉ kéo dài hơi tàn.
“Cũng tạm chữa trị cho hắn một chút.”
“Vâng.”
Nói xong Hồ Cửu quay về phía trên, vào phòng họp kín, muốn xem bản đồ toàn khu phía Đông này.
Đường di chuyển bom, đường có thể vận chuyển thuốc. Đường đi ra vào, còn có các đường của bọn buôn lậu có thể đi vào.
Bạch Long tự tin như vậy thì chắc chắn có hậu chiêu, ông ta cũng sẽ lường được chuyện mọi thứ thất bại.
Bản thân ông ta cũng có một đường mà lui.
Hồ Cửu chính là muốn tự tay cắt đứt con đường này.
“Từ Chấn Nam!”
“Vâng.”
“Gần đây, phương Đông có xuất hiện nhóm buôn lậu nào không?”
Từ Chấn Nam nghe Hồ Cửu hỏi bất chợt thì nhất thời chưa nghĩ ra, ngẫm một chút thì quả thực gần đây cảnh sát có theo dõi một đường dây buôn lậu lớn.
Còn nhờ phía quân đội hỗ trợ, chỉ là khi phát hiện cũng chỉ có vài tép thuốc lá lậu mà thôi.
“Cũng có, nhưng theo dõi thì chỉ là một số tép thuốc lá.”
“Cung đường như thế nào?”
Hồ Cửu cảm thấy nghi hoặc hỏi.
Từ Chân Nam nhanh chóng bước lên vẽ ra cung đường buôn lậu mà cảnh sát đã điều tra được.
“Thật hoàn hảo!”
Cung đường này chính là dùng gốc cây mục, nhét thuốc vào sao đó lăn từ thượng nguồn ra cửa biển.
“Nội gián đến lúc cần thanh trừ!”
Hồ Cửu cười mỉm rồi nói.
“Là tôi trông coi thuộc hạ không tốt, xin Chiến thần hãy trách phạt.”
Nhìn Hồ Cửu, Từ Chấn Nam khom lưng nói.
“Thanh trừng đi! Đến lúc quét sạch rồi.”
Hồ Cửu bây giờ không còn cảm thấy điều gì là quan trọng nữa.
Chỉ có thể tạo ra một nơi an yên cho anh cùng người vợ của mình là đủ, mọi thứ khác anh không muốn phải bận lòng nữa.
“Vâng.”
Từ Chấn Nam biết để nội gián ở trong nội bộ chính là do anh ta quản lý không nghiêm.
Nhanh chóng diệt tận gốc chính là chuyện cần làm.
Từ Chấn Nam gấp gáp quay về quân doanh.
“Hữu Thủ, có thể chúng ta nên đến chỗ cánh cửa được rồi.”
Hồ Cửu chợt mỉm cười, chẳng phải Bạch Long cũng muốn tới cánh cửa đó sao.
Tốt thôi!
Gặp nhau và giải quyết tại đây là tốt nhất.
Có đôi khi cần đối mặt.
Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.
Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.
Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.
Chỉ là hiện tại…
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh Hồ Cửu…”
“Chiến thần…”
Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hôm nay sao lại…
Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.
“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”
“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.
Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.
“Vâng.”
Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.
“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”
“Ở bên…phòng phía dưới.”
Giọng hơi ngập ngừng.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.
Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.
“Nhưng mà… hắn ta quá kinh khủng.”
Hữu Thủ không tự chủ cảm thán một chút.
“Tự thân dùng thuốc, lực đánh không nhẹ, gãy vụn tứ chi là bình thường. Còn chưa nhìn qua người bị thương tật cả tứ chi?”
Hồ Cửu liếc mắt nhìn Hữu Thủ, cảm thấy anh ta ngày càng nhát gan phải không nhỉ?
“Nhưng lần này khác…”
Hữu Thủ muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Hồ Cửu nhìn một chút, dù sao anh ta không biết dùng lời gì để nói.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu cũng thay đổi sắc mặt, đi tới căn phòng khác.
Vì đây là một căn cứ được xây dựng dưới lòng đất, cho nên hơi ẩm ướt, ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn sáng.
Cho nên không gian không thoải mái, ẩm thấp, lại khó chịu vô cùng.
“Là hắn?”
Hồ Cửu cũng hơi giật mình, anh thầm nghĩ đây chắc chắn là tác dụng phụ của loại thuốc kia.
Con người dù có tan nát tứ chi cũng không thể nào kinh khủng như thế được.
Cả người hắn mềm nhũn, dù tứ chi không bị đánh gãy thì cũng sẽ như thế thôi. Cảm giác hắn không còn sức lực nào cả, chỉ há miệng lè lưỡi thở không khác gì con vật.
Chỗ bị thương hiện tại trở nên bốc mùi.
Dù là hoại tử cũng không nhanh thế được!
“Vết thương không thể tới mức hoại tử.”
Hồ Cửu nhìn kỹ biểu hiện của thuốc này.
“Chỗ bị thương có chút bất thường.”
“Mau đưa hắn tới khu nghiên cứu, nói đám người bên đó, Long chủ muốn họ nghiên cứu ra thuốc phá giải, càng sớm càng tốt. Tránh trường hợp không thể ngăn được số thuốc đã di chuyển kia.”
Hồ Cửu nhìn hiện trạng bầy nhầy trước mặt cũng biết không thể hỏi gì, mà tên Tuệ kia vì quá đau đớn sau khi hết thuốc cũng không có khả năng phản ứng, chỉ kéo dài hơi tàn.
“Cũng tạm chữa trị cho hắn một chút.”
“Vâng.”
Nói xong Hồ Cửu quay về phía trên, vào phòng họp kín, muốn xem bản đồ toàn khu phía Đông này.
Đường di chuyển bom, đường có thể vận chuyển thuốc. Đường đi ra vào, còn có các đường của bọn buôn lậu có thể đi vào.
Bạch Long tự tin như vậy thì chắc chắn có hậu chiêu, ông ta cũng sẽ lường được chuyện mọi thứ thất bại.
Bản thân ông ta cũng có một đường mà lui.
Hồ Cửu chính là muốn tự tay cắt đứt con đường này.
“Từ Chấn Nam!”
“Vâng.”
“Gần đây, phương Đông có xuất hiện nhóm buôn lậu nào không?”
Từ Chấn Nam nghe Hồ Cửu hỏi bất chợt thì nhất thời chưa nghĩ ra, ngẫm một chút thì quả thực gần đây cảnh sát có theo dõi một đường dây buôn lậu lớn.
Còn nhờ phía quân đội hỗ trợ, chỉ là khi phát hiện cũng chỉ có vài tép thuốc lá lậu mà thôi.
“Cũng có, nhưng theo dõi thì chỉ là một số tép thuốc lá.”
“Cung đường như thế nào?”
Hồ Cửu cảm thấy nghi hoặc hỏi.
Từ Chân Nam nhanh chóng bước lên vẽ ra cung đường buôn lậu mà cảnh sát đã điều tra được.
“Thật hoàn hảo!”
Cung đường này chính là dùng gốc cây mục, nhét thuốc vào sao đó lăn từ thượng nguồn ra cửa biển.
“Nội gián đến lúc cần thanh trừ!”
Hồ Cửu cười mỉm rồi nói.
“Là tôi trông coi thuộc hạ không tốt, xin Chiến thần hãy trách phạt.”
Nhìn Hồ Cửu, Từ Chấn Nam khom lưng nói.
“Thanh trừng đi! Đến lúc quét sạch rồi.”
Hồ Cửu bây giờ không còn cảm thấy điều gì là quan trọng nữa.
Chỉ có thể tạo ra một nơi an yên cho anh cùng người vợ của mình là đủ, mọi thứ khác anh không muốn phải bận lòng nữa.
“Vâng.”
Từ Chấn Nam biết để nội gián ở trong nội bộ chính là do anh ta quản lý không nghiêm.
Nhanh chóng diệt tận gốc chính là chuyện cần làm.
Từ Chấn Nam gấp gáp quay về quân doanh.
“Hữu Thủ, có thể chúng ta nên đến chỗ cánh cửa được rồi.”
Hồ Cửu chợt mỉm cười, chẳng phải Bạch Long cũng muốn tới cánh cửa đó sao.
Tốt thôi!
Gặp nhau và giải quyết tại đây là tốt nhất.
Có đôi khi cần đối mặt.