Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112: Chiến thần thật giả
Trần Giai Linh nhanh chóng đổi một bộ váy kín đáo hơn, trang điểm lại gương mặt, sau đó quay lại buổi tiệc.
Trình Vũ sớm đã quay lại buổi tiệc, được mọi người vây quanh hỏi han và quan tâm.
“Các vị… hiện tại tôi còn có việc, có lẽ nên rời tiệc.” Trình Vũ cảm thấy mình đã có được thứ mình cần.
Nhanh chóng kiếm cớ thoát khỏi đám người này.
Trần Giai Linh lúc này vừa bước vào.
“Chiến thần cũng mệt mỏi, hôm khác gặp vậy.” Trần Giai Linh ánh mắt ẩn ý nhìn Trình Vũ.
Vinh Y Tiếu nhìn thấy Trần Giai Linh quay lại, lại đổi đồ cũng lấy làm lạ.
Hắn tiến tới gần Trần Giai Linh.
“Sao em lại thay đồ rồi?”
“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.
“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.
“Chiến thần có đồng ý chuyện giúp đỡ chúng ta?” Trần Giai Linh hỏi ngược.
Muốn phân tán sự chú ý của Vinh Y Tiếu.
Hắn ta quả thực cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhìn về hướng Trình Vũ, cảm thấy bản thân đã đạt thành hiệp nghị với Chiến thần kia.
“Tốt rồi. Rất nhanh chúng ta sẽ có chỗ dựa vững chắc.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vinh Y Tiếu.
Trần Giai Linh cảm thấy không đơn giản chỉ là đạt thành hiệp nghị.
Nhưng không sao, bản thân cô cùng ‘Chiến thần’ cũng đã có hiêp nghị bí mật, xem ra còn giá trị hơn mấy cái hiệp nghị trên miệng kia.
Nhưng vừa lúc Trình Vũ vừa đi khỏi, thì Hồ Lâm nhanh chóng đón đường Trình Vũ khi hắn ta vừa bước ra khỏi cửa.
“Chào Ngài.” Hồ Lâm cuối người khom lưng.
Bộ dạng vô cùng thành kính.
Ông ta biết nếu còn ở trong buổi tiệc e rằng Hồ gia không thể tiếp cận Chiến thần.
Trên đầu bọn họ còn có Vinh gia cùng Trần gia.
“Ngài đây…” Trình Vũ hơn giật mình.
“Tôi xin lỗi đã làm phiền Ngài. Tôi đến từ Hồ gia… chúng ta có thể qua bên kia nói chuyện một chút được không.” Hồ Lâm cúi người càng sâu.
Vô cùng cung kính cùng hèn mọn.
“Này…”
Đám người vệ sĩ, có một người thì thầm vào tai hắn ta gì đó.
Hắn nở nụ cười, nhìn Hồ Lâm.
“Ông Hồ Lâm, qua kia một chút.” Trình Vũ cười nói.
Vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
“Vâng, vâng.” Hồ Lâm cúi đầu cung kính đi theo.
Thật ra tên vệ sĩ áo đen dẫn đầu kia chính là người của gia tộc thần bí. Ông ta luôn đeo kính đen, nhìn như bảo vệ của Trình Vũ.
Thật ra ông ta chính là người điều khiển và quản lý Trình Vũ. Ông ta sẽ là người quyết định Trình Vũ nên tiếp xúc với ai hay không.
“Ông Hồ, ông nói xem có chuyện gì.” Trình Vũ vẫn diễn tốt vai của mình.
Hồ Lâm vì luôn cung kính nên cũng không nhìn kỹ thần sắc của hắn ta.
“Chiến thần… Hồ gia chúng tôi rất luôn ngưỡng mộ Ngài, nếu có thể…”
Ông hơi ấp úng, rồi ngước nhìn Trình Vũ.
“Ngài có thể cho tôi hẹn gặp riêng Ngài, một là để tỏ lòng thành kính, hai là… chúng tôi có chút quà mọn… gọi là…” Hồ Lâm nói xong dùng hai tay đưa danh thiếp cho Trình Vũ.
Bộ dạng hai tay đưa lên vô cùng kính cẩn.
“Được rồi. Tôi sẽ để trợ lý của tôi sắp xếp sau đó chủ động liên hệ cho ông.” Trình Vũ đưa danh thiếp cho gã đàn ông áo đen đứng sau.
“Tôi có việc phải đi rồi.” Trình Vũ lên tiếng.
“Vâng, tôi sẽ chờ Ngài, mong Ngài chiếu cố.” Hồ Lâm cúi đầu nói.
Nói rồi Trình Vũ bước ra ngoài.
Vừa lúc này đám người Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng vừa bước vào.
Một Chiến thần uy danh bằng xương bằng thịt thực sự, còn một kẻ mạo danh lại đụng độ nhau tại cửa khi Resort Bạch Ngọc.
“Tránh ra!” Trình Vũ đang trong vai ‘Chiến thần’ cảm thấy bản thân quả thật cao hơn người khác rồi.
Túc Trì là quân nhân thực thụ, cho nên trên người đã có sẵn khí chất sát phạt, một câu vô lý của Trình Vũ làm Túc Trì khó chịu ra mặt.
“Anh bạn, là anh va vào tôi!” Túc Trì nhìn Trình Vũ, vẫn giữ thái độ lịch sự.
Hồ Cửu nhìn theo nhíu mày.
Nhưng anh để ý không phải là Trình Vũ, chính là tên đàn ông mặc đồ đen đeo kính mát kia.
Nhìn ông ta có vẻ đã có tuổi, khá cao to, nhưng không có vẻ là vệ sĩ.
“Hừ, cậu nên biết điều một chút, nếu không…”
“Ngài nên đi rồi!” Gã đàn ông áo đen cắt lời Trình Vũ.
Ngữ khí tỏ vẻ cung kính nhưng thực sự nghe kỹ và quan sát một chút, Hồ Cửu nhìn ra gã đàn ông kia khá cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ không giống là nhắc nhở.
Là giống ra lệnh!
Hồ Cửu nghi hoặc.
“Các vị vẫn chưa xin lỗi anh ta.” Anh lên tiếng.
“Gì chứ? Xin lỗi?” Trình Vũ cũng không để tâm đến lời của gã áo đen nữa.
Cảm giác mình vừa được cả đám thượng lưu kia vây quanh, còn ‘ăn’ được của ngon.
Hắn ta cũng quên mất bản thân là kẻ giả mạo!
Những gã áo đen kia dù không biết thân phận Túc Trì cùng Hồ Cửu, tuy nhiên hắn nhìn ra được khí chất bất phàm trên hai người họ.
Cũng không muốn thêm rắc rối.
“Ngài còn có việc gấp cần giải quyết.” Gã áo đen giọng nói nghiêm nghị hơn.
“Không thể! Xin lỗi rồi các người muốn đi đâu thì đi.” Hồ Cửu chặn đường.
Gã áo đen cũng mất kiên nhẫn.
“Anh bạn trẻ, không nên ngông cuồng.”
“Ngông cuồng? Nhưng tôi thích.” Hồ Cửu nở nụ cười quái dị.
Trình Vũ hống hách bước lên.
Trình Vũ hống hách bước lên.
“Đứng trước Chiến thần, các người còn muốn tôi xin lỗi? Tôi sợ các người vây lấy tôi còn không kịp.”
Nghe Trình Vũ nói xong, Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, mỉm cười.
Cũng không có bộ dáng cúi đầu chào hỏi, Trình Vũ thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà gã đàn ông áo đen cũng không muốn dây dưa.
“Đi thôi!”
Nói xong thì lôi Trình Vũ đi.
Túc Trì định ngăn cản thì bị Hồ Cửu ra hiệu để họ đi.
“Chiến thần sao? Cứ để hắn chơi.” Anh nhìn theo đám người rồi nói.
Trình Vũ sớm đã quay lại buổi tiệc, được mọi người vây quanh hỏi han và quan tâm.
“Các vị… hiện tại tôi còn có việc, có lẽ nên rời tiệc.” Trình Vũ cảm thấy mình đã có được thứ mình cần.
Nhanh chóng kiếm cớ thoát khỏi đám người này.
Trần Giai Linh lúc này vừa bước vào.
“Chiến thần cũng mệt mỏi, hôm khác gặp vậy.” Trần Giai Linh ánh mắt ẩn ý nhìn Trình Vũ.
Vinh Y Tiếu nhìn thấy Trần Giai Linh quay lại, lại đổi đồ cũng lấy làm lạ.
Hắn tiến tới gần Trần Giai Linh.
“Sao em lại thay đồ rồi?”
“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.
“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.
“Chiến thần có đồng ý chuyện giúp đỡ chúng ta?” Trần Giai Linh hỏi ngược.
Muốn phân tán sự chú ý của Vinh Y Tiếu.
Hắn ta quả thực cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhìn về hướng Trình Vũ, cảm thấy bản thân đã đạt thành hiệp nghị với Chiến thần kia.
“Tốt rồi. Rất nhanh chúng ta sẽ có chỗ dựa vững chắc.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vinh Y Tiếu.
Trần Giai Linh cảm thấy không đơn giản chỉ là đạt thành hiệp nghị.
Nhưng không sao, bản thân cô cùng ‘Chiến thần’ cũng đã có hiêp nghị bí mật, xem ra còn giá trị hơn mấy cái hiệp nghị trên miệng kia.
Nhưng vừa lúc Trình Vũ vừa đi khỏi, thì Hồ Lâm nhanh chóng đón đường Trình Vũ khi hắn ta vừa bước ra khỏi cửa.
“Chào Ngài.” Hồ Lâm cuối người khom lưng.
Bộ dạng vô cùng thành kính.
Ông ta biết nếu còn ở trong buổi tiệc e rằng Hồ gia không thể tiếp cận Chiến thần.
Trên đầu bọn họ còn có Vinh gia cùng Trần gia.
“Ngài đây…” Trình Vũ hơn giật mình.
“Tôi xin lỗi đã làm phiền Ngài. Tôi đến từ Hồ gia… chúng ta có thể qua bên kia nói chuyện một chút được không.” Hồ Lâm cúi người càng sâu.
Vô cùng cung kính cùng hèn mọn.
“Này…”
Đám người vệ sĩ, có một người thì thầm vào tai hắn ta gì đó.
Hắn nở nụ cười, nhìn Hồ Lâm.
“Ông Hồ Lâm, qua kia một chút.” Trình Vũ cười nói.
Vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
“Vâng, vâng.” Hồ Lâm cúi đầu cung kính đi theo.
Thật ra tên vệ sĩ áo đen dẫn đầu kia chính là người của gia tộc thần bí. Ông ta luôn đeo kính đen, nhìn như bảo vệ của Trình Vũ.
Thật ra ông ta chính là người điều khiển và quản lý Trình Vũ. Ông ta sẽ là người quyết định Trình Vũ nên tiếp xúc với ai hay không.
“Ông Hồ, ông nói xem có chuyện gì.” Trình Vũ vẫn diễn tốt vai của mình.
Hồ Lâm vì luôn cung kính nên cũng không nhìn kỹ thần sắc của hắn ta.
“Chiến thần… Hồ gia chúng tôi rất luôn ngưỡng mộ Ngài, nếu có thể…”
Ông hơi ấp úng, rồi ngước nhìn Trình Vũ.
“Ngài có thể cho tôi hẹn gặp riêng Ngài, một là để tỏ lòng thành kính, hai là… chúng tôi có chút quà mọn… gọi là…” Hồ Lâm nói xong dùng hai tay đưa danh thiếp cho Trình Vũ.
Bộ dạng hai tay đưa lên vô cùng kính cẩn.
“Được rồi. Tôi sẽ để trợ lý của tôi sắp xếp sau đó chủ động liên hệ cho ông.” Trình Vũ đưa danh thiếp cho gã đàn ông áo đen đứng sau.
“Tôi có việc phải đi rồi.” Trình Vũ lên tiếng.
“Vâng, tôi sẽ chờ Ngài, mong Ngài chiếu cố.” Hồ Lâm cúi đầu nói.
Nói rồi Trình Vũ bước ra ngoài.
Vừa lúc này đám người Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng vừa bước vào.
Một Chiến thần uy danh bằng xương bằng thịt thực sự, còn một kẻ mạo danh lại đụng độ nhau tại cửa khi Resort Bạch Ngọc.
“Tránh ra!” Trình Vũ đang trong vai ‘Chiến thần’ cảm thấy bản thân quả thật cao hơn người khác rồi.
Túc Trì là quân nhân thực thụ, cho nên trên người đã có sẵn khí chất sát phạt, một câu vô lý của Trình Vũ làm Túc Trì khó chịu ra mặt.
“Anh bạn, là anh va vào tôi!” Túc Trì nhìn Trình Vũ, vẫn giữ thái độ lịch sự.
Hồ Cửu nhìn theo nhíu mày.
Nhưng anh để ý không phải là Trình Vũ, chính là tên đàn ông mặc đồ đen đeo kính mát kia.
Nhìn ông ta có vẻ đã có tuổi, khá cao to, nhưng không có vẻ là vệ sĩ.
“Hừ, cậu nên biết điều một chút, nếu không…”
“Ngài nên đi rồi!” Gã đàn ông áo đen cắt lời Trình Vũ.
Ngữ khí tỏ vẻ cung kính nhưng thực sự nghe kỹ và quan sát một chút, Hồ Cửu nhìn ra gã đàn ông kia khá cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ không giống là nhắc nhở.
Là giống ra lệnh!
Hồ Cửu nghi hoặc.
“Các vị vẫn chưa xin lỗi anh ta.” Anh lên tiếng.
“Gì chứ? Xin lỗi?” Trình Vũ cũng không để tâm đến lời của gã áo đen nữa.
Cảm giác mình vừa được cả đám thượng lưu kia vây quanh, còn ‘ăn’ được của ngon.
Hắn ta cũng quên mất bản thân là kẻ giả mạo!
Những gã áo đen kia dù không biết thân phận Túc Trì cùng Hồ Cửu, tuy nhiên hắn nhìn ra được khí chất bất phàm trên hai người họ.
Cũng không muốn thêm rắc rối.
“Ngài còn có việc gấp cần giải quyết.” Gã áo đen giọng nói nghiêm nghị hơn.
“Không thể! Xin lỗi rồi các người muốn đi đâu thì đi.” Hồ Cửu chặn đường.
Gã áo đen cũng mất kiên nhẫn.
“Anh bạn trẻ, không nên ngông cuồng.”
“Ngông cuồng? Nhưng tôi thích.” Hồ Cửu nở nụ cười quái dị.
Trình Vũ hống hách bước lên.
Trình Vũ hống hách bước lên.
“Đứng trước Chiến thần, các người còn muốn tôi xin lỗi? Tôi sợ các người vây lấy tôi còn không kịp.”
Nghe Trình Vũ nói xong, Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, mỉm cười.
Cũng không có bộ dáng cúi đầu chào hỏi, Trình Vũ thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà gã đàn ông áo đen cũng không muốn dây dưa.
“Đi thôi!”
Nói xong thì lôi Trình Vũ đi.
Túc Trì định ngăn cản thì bị Hồ Cửu ra hiệu để họ đi.
“Chiến thần sao? Cứ để hắn chơi.” Anh nhìn theo đám người rồi nói.