Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127-128
Chương 127: Chuyện nực cười
Dường mọi sự chú ý lại tập trung vào Lão Lý và Hữu Thủ, hoàn toàn quên mất mục đích tiệc hôm nay là dành cho Trình Vũ.
“Vinh thiếu, lâu rồi không gặp, lại quên tôi sao?” Lão Lý vẫn phong thái ngời ngời.
Ông ta tự tin bước vào, chào hỏi lịch sự mà Hữu Thủ đứng bên cạnh đang bày ra bộ dạng nhìn mọi người như kẻ trên nhìn người dưới.
“Lão Lý, ông nói gì kìa. Ông đột nhiên mất tích, tôi đây lo lắng còn không kịp. Sao lại có chuyện quên chứ.”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Để tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là Ngài Tuệ, dạo này tôi mất tích là vì cùng Ngài ấy làm một số việc.”
“Có lẽ mọi người còn chưa biết, vì nghe danh Chiến thần, Ngài Tuệ từ gia tộc mà mọi người luôn cho là bí ẩn đã đến đây.”
Lão Lý giọng nói vô cùng trầm, nhiều năm ở cương vị cao ông ta cũng biết cách gây chú ý.
Thoáng chốc cả hội trường đều như bị oanh tạc.
Đây là gì?
Hôm nay có Chiến thần, còn cả người đại diện gia tộc bí ẩn.
Đều lộ diện cả rồi!
“Xem đi! Cứ đồn đoán Lão Lý này nọ… người ta là tìm được phát tài đó.”
“Đấy! Nhìn đi!”
Mọi người lại xôn xao nghị luận.
Gã áo đen đi theo Trình Vũ cô cùng khó chịu, hắn biết kẻ kia là đồ giả mạo.
Gia tộc bí ẩn chính vì không muốn người ngoài biết nhiều về họ, gia sản của họ vì đa số là từ làm ăn phi pháp mà có.
Muốn tẩy trẳng mới cần liên hệ tới bọn người này.
Từ khi nào mà gia tộc hắn lại công khai dự tiệc chứ?
“Không biết Ngài Tuệ này muốn năm không thấy mặt, sao giờ lại xuất hiện. Lấy gì làm tin Ngài đây chính là Ngìa Tuệ.”
Ông ta không chịu nổi mà lên tiếng chất vấn.
“Lão Lý ở đây, ai đủ tư cách khiến cho Lão Lý khom lưng quỳ gối chứ?”
“Còn có, ông là ai? Tư cách gì mà chất vấn?”
“Nếu nói vậy thì vị Chiến thần kia muôn năm không thấy mặt sao giờ lại ở đây?”
Hữu Thủ cũng nhanh chóng phản đòn.
Gì chứ?
Ít nhất từ khi theo Hồ Cửu về thành phố Gia, thứ Hữu Thủ học được chính là mồm mép.
Có thể nói lúc trước anh ta kiệm lời bao nhiêu, thì hiện tại nói nhiều nhất trong tổ chức.
Lão Lý thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Đám người gia tộc luôn cao cao tại thượng, lý lẽ thì có đó, nhưng mà bắt bẻ cắt cớ thì khó mà ai bì được với Hữu Thủ,
“Nhìn đi, Lão Lý là ai? Ít ra tôi có một người chứng mình. Còn xin hỏi vị Chiến thần này, lấy gì chứng minh?”
“À, tôi còn nghe nói Chiến thần quản người rất nghiêm. Từ khi nào một tên vệ sĩ quèn lại có thể lên tiếng chất vấn khách?”
Hữu Thủ hùng hồn nói tiếp, nói tới mức Trình Vũ cùng Ngài Thiện á khẩu.
Ông ta biết hiện tại mình mở miệng sẽ mắc quai, chỉ có thể tổng cậy vào Trình Vũ.
“Ngài Tuệ phải không. Chỉ là thuộc hạ của tôi cho rằng thân phận có chút không rõ ràng, ông ta thất lễ cũng chỉ là muốn mọi người không bị lừa mà thôi.”
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện, nhanh chóng tìm cách nói đỡ.
“Ồ, xem ra cũng là vì lòng tốt mà ra. Thôi xem như tôi rộng lượng, không chấp kẻ thiếu hiểu biết.”
Nói xong Hữu Thủ gật gù nhìn Ngài Thiện bằng ánh mắt đáng thương.
Cả hội trường nhìn về phái Ngài Thiện, cảm thấy tên vệ sĩ này quá mức ngu ngốc.
Ở đây bao nhiêu quý nhân? Sao lại đến lượt hắn ta lên tiếng chứ?
Trình Vũ thấy mọi người xôn xao, lại hơi cứng người, cảm thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lão Lý cùng Hữu Thủ.
“Xem nào, không cần căng thẳng như thế. Vinh thiếu đãi tiệc, người đến đều là khách.” Trình Vũ nhanh chóng thả một bậc thang.
Cùng nhau bước xuống, dù sao đối phương cũng không hề dễ đối phó.
Thân phận Ngài Tuệ của Hữu Thủ vì có Lão Lý mà được chứng thực chắc chắn hơn.
“Xem nào, Lão Lý! Khách quý sao lại không báo Vinh Y Tiếu tôi chứ. Làm tôi thất lễ.” Vinh thiếu cũng lên tiếng hài hòa không khí.
Dù là gia tộc thần bí hay Chiến thần thì hắn ta càng không thể đắc tội.
Mà Hồ Tiêu đứng gần Lão Lý nhất nhận ra Hữu Thủ.
“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”
Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.
Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.
“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức. Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”
Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?
Lão Lý có chút bất lực!
Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.
Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.
Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.
“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”
Hồ Cửu lên tiếng.
Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.
“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”1
Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.
Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.
Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…
Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.
“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.
Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.
Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!
Tức chết mà.
“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”
“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”
Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.
“À, ông Hồ, người quen mà.”
Hữu Thủ cười gian xảo.
Chương 128: Đấu khẩu không ngừng
Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.
Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.
“Xem nào… ai làm người đó nhận. Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề. Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ. Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia. Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.
“Vị Hồ thiếu này, có lẽ anh được cả Hồ gia cưng chiều thành thói rồi thì phải? Tôi muốn xem ngày mai Hồ gia các người còn chỗ đứng thế nào với các đại gia độc phương Bắc.
“Xem nào… một, hai, ba…”
Điện thoại của Hồ Lâm reo lên.
Ông ta nghi ngờ nhìn điện thoại, Hữu Thủ nhướng mày như muốn ông ta nghe máy.
Dự cảm không lành dâng lên.
“Tôi nghe…” Hồ Lâm kiềm lại sự bất an trong lòng mà nghe điện thoại.
“Gì cơ… Không thể nào… Không thể…”
Ánh mắt ông ta như muốn rớt xuống, vẻ mặt xám xịt.
Dù đầu dây bên kia dường như đã tắt, nhưng vẻ mặt Hồ Lâm vẫn không thể bình tĩnh được.
“Hồ gia….”
“Tôi nói giúp ông, Hồ gia là đạt phiếu tín nhiệm thấp nhất ở Ban Chính trị, không chỉ vậy… phiếu miễn nhiệm lại đạt cao nhất.”
“Đây xem như là chút hình phạt nho nhỏ. Hồ thiếu cũng nên được dạy dỗ, kẻo một ngày tôi không vui… ừm có thể xem như kéo cả Hồ gia xuống nước cùng bơi cũng nên.”
Nói xong Hữu Thủ phá lên cười, Lão Lý vô cùng đắc ý.
Mà lúc này Ngài Thiện cũng ngờ ngợ lờ mờ đoán ra, đám người này có lẽ là người của Chiến thần, hoặc kẻ kia cũng chính là Chiến thần.
Ngài Thiện cũng không manh động, ông biết chuyện lấy danh Chiến thần làm chuyện không ra gì sớm hay muộn Ngài ấy cũng biết.
Bọn họ chính là muốn biết danh tính Chiến thần thật sự.
Nhưng như thế này thì ông cũng không thể biết.
“Ngài Tuệ… Hồ Tiêu bị nuông chiều thành hư hỏng, xin Ngài rộng lượng bỏ qua.”
Đám người này hoàn toàn không biết, gia tộc thần bí gì gì đó không hề bước chân vào giới Chính trị, mà bản thân họ cũng không thể làm ảnh hưởng tới giới chính trị.
Chỉ có thế lực của Chiến thần mới có thể làm những điều tương tự.
Ngài Thiện càng hiểu rõ điều này nhất.
“Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một.”
Nói xong Hữu Thủ ra hiệu cho Lão Lý cùng mình rời khỏi chỗ đứng hiện tại.
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng làm thân, hắn thấy được sự lợi hại của Hữu Thủ thì càng tin cậy hơn.
Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí Chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ.”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào… hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi. Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bận nhiều việc, khó mà nhận lời…”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.
Dường mọi sự chú ý lại tập trung vào Lão Lý và Hữu Thủ, hoàn toàn quên mất mục đích tiệc hôm nay là dành cho Trình Vũ.
“Vinh thiếu, lâu rồi không gặp, lại quên tôi sao?” Lão Lý vẫn phong thái ngời ngời.
Ông ta tự tin bước vào, chào hỏi lịch sự mà Hữu Thủ đứng bên cạnh đang bày ra bộ dạng nhìn mọi người như kẻ trên nhìn người dưới.
“Lão Lý, ông nói gì kìa. Ông đột nhiên mất tích, tôi đây lo lắng còn không kịp. Sao lại có chuyện quên chứ.”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Để tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là Ngài Tuệ, dạo này tôi mất tích là vì cùng Ngài ấy làm một số việc.”
“Có lẽ mọi người còn chưa biết, vì nghe danh Chiến thần, Ngài Tuệ từ gia tộc mà mọi người luôn cho là bí ẩn đã đến đây.”
Lão Lý giọng nói vô cùng trầm, nhiều năm ở cương vị cao ông ta cũng biết cách gây chú ý.
Thoáng chốc cả hội trường đều như bị oanh tạc.
Đây là gì?
Hôm nay có Chiến thần, còn cả người đại diện gia tộc bí ẩn.
Đều lộ diện cả rồi!
“Xem đi! Cứ đồn đoán Lão Lý này nọ… người ta là tìm được phát tài đó.”
“Đấy! Nhìn đi!”
Mọi người lại xôn xao nghị luận.
Gã áo đen đi theo Trình Vũ cô cùng khó chịu, hắn biết kẻ kia là đồ giả mạo.
Gia tộc bí ẩn chính vì không muốn người ngoài biết nhiều về họ, gia sản của họ vì đa số là từ làm ăn phi pháp mà có.
Muốn tẩy trẳng mới cần liên hệ tới bọn người này.
Từ khi nào mà gia tộc hắn lại công khai dự tiệc chứ?
“Không biết Ngài Tuệ này muốn năm không thấy mặt, sao giờ lại xuất hiện. Lấy gì làm tin Ngài đây chính là Ngìa Tuệ.”
Ông ta không chịu nổi mà lên tiếng chất vấn.
“Lão Lý ở đây, ai đủ tư cách khiến cho Lão Lý khom lưng quỳ gối chứ?”
“Còn có, ông là ai? Tư cách gì mà chất vấn?”
“Nếu nói vậy thì vị Chiến thần kia muôn năm không thấy mặt sao giờ lại ở đây?”
Hữu Thủ cũng nhanh chóng phản đòn.
Gì chứ?
Ít nhất từ khi theo Hồ Cửu về thành phố Gia, thứ Hữu Thủ học được chính là mồm mép.
Có thể nói lúc trước anh ta kiệm lời bao nhiêu, thì hiện tại nói nhiều nhất trong tổ chức.
Lão Lý thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Đám người gia tộc luôn cao cao tại thượng, lý lẽ thì có đó, nhưng mà bắt bẻ cắt cớ thì khó mà ai bì được với Hữu Thủ,
“Nhìn đi, Lão Lý là ai? Ít ra tôi có một người chứng mình. Còn xin hỏi vị Chiến thần này, lấy gì chứng minh?”
“À, tôi còn nghe nói Chiến thần quản người rất nghiêm. Từ khi nào một tên vệ sĩ quèn lại có thể lên tiếng chất vấn khách?”
Hữu Thủ hùng hồn nói tiếp, nói tới mức Trình Vũ cùng Ngài Thiện á khẩu.
Ông ta biết hiện tại mình mở miệng sẽ mắc quai, chỉ có thể tổng cậy vào Trình Vũ.
“Ngài Tuệ phải không. Chỉ là thuộc hạ của tôi cho rằng thân phận có chút không rõ ràng, ông ta thất lễ cũng chỉ là muốn mọi người không bị lừa mà thôi.”
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện, nhanh chóng tìm cách nói đỡ.
“Ồ, xem ra cũng là vì lòng tốt mà ra. Thôi xem như tôi rộng lượng, không chấp kẻ thiếu hiểu biết.”
Nói xong Hữu Thủ gật gù nhìn Ngài Thiện bằng ánh mắt đáng thương.
Cả hội trường nhìn về phái Ngài Thiện, cảm thấy tên vệ sĩ này quá mức ngu ngốc.
Ở đây bao nhiêu quý nhân? Sao lại đến lượt hắn ta lên tiếng chứ?
Trình Vũ thấy mọi người xôn xao, lại hơi cứng người, cảm thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lão Lý cùng Hữu Thủ.
“Xem nào, không cần căng thẳng như thế. Vinh thiếu đãi tiệc, người đến đều là khách.” Trình Vũ nhanh chóng thả một bậc thang.
Cùng nhau bước xuống, dù sao đối phương cũng không hề dễ đối phó.
Thân phận Ngài Tuệ của Hữu Thủ vì có Lão Lý mà được chứng thực chắc chắn hơn.
“Xem nào, Lão Lý! Khách quý sao lại không báo Vinh Y Tiếu tôi chứ. Làm tôi thất lễ.” Vinh thiếu cũng lên tiếng hài hòa không khí.
Dù là gia tộc thần bí hay Chiến thần thì hắn ta càng không thể đắc tội.
Mà Hồ Tiêu đứng gần Lão Lý nhất nhận ra Hữu Thủ.
“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”
Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.
Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.
“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức. Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”
Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?
Lão Lý có chút bất lực!
Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.
Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.
Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.
“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”
Hồ Cửu lên tiếng.
Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.
“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”1
Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.
Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.
Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…
Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.
“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
“Lão Lý, ông nói xem. Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý. Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.
Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.
Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!
Tức chết mà.
“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”
“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”
Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.
“À, ông Hồ, người quen mà.”
Hữu Thủ cười gian xảo.
Chương 128: Đấu khẩu không ngừng
Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.
Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.
“Xem nào… ai làm người đó nhận. Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề. Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ. Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ. Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia. Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.
“Vị Hồ thiếu này, có lẽ anh được cả Hồ gia cưng chiều thành thói rồi thì phải? Tôi muốn xem ngày mai Hồ gia các người còn chỗ đứng thế nào với các đại gia độc phương Bắc.
“Xem nào… một, hai, ba…”
Điện thoại của Hồ Lâm reo lên.
Ông ta nghi ngờ nhìn điện thoại, Hữu Thủ nhướng mày như muốn ông ta nghe máy.
Dự cảm không lành dâng lên.
“Tôi nghe…” Hồ Lâm kiềm lại sự bất an trong lòng mà nghe điện thoại.
“Gì cơ… Không thể nào… Không thể…”
Ánh mắt ông ta như muốn rớt xuống, vẻ mặt xám xịt.
Dù đầu dây bên kia dường như đã tắt, nhưng vẻ mặt Hồ Lâm vẫn không thể bình tĩnh được.
“Hồ gia….”
“Tôi nói giúp ông, Hồ gia là đạt phiếu tín nhiệm thấp nhất ở Ban Chính trị, không chỉ vậy… phiếu miễn nhiệm lại đạt cao nhất.”
“Đây xem như là chút hình phạt nho nhỏ. Hồ thiếu cũng nên được dạy dỗ, kẻo một ngày tôi không vui… ừm có thể xem như kéo cả Hồ gia xuống nước cùng bơi cũng nên.”
Nói xong Hữu Thủ phá lên cười, Lão Lý vô cùng đắc ý.
Mà lúc này Ngài Thiện cũng ngờ ngợ lờ mờ đoán ra, đám người này có lẽ là người của Chiến thần, hoặc kẻ kia cũng chính là Chiến thần.
Ngài Thiện cũng không manh động, ông biết chuyện lấy danh Chiến thần làm chuyện không ra gì sớm hay muộn Ngài ấy cũng biết.
Bọn họ chính là muốn biết danh tính Chiến thần thật sự.
Nhưng như thế này thì ông cũng không thể biết.
“Ngài Tuệ… Hồ Tiêu bị nuông chiều thành hư hỏng, xin Ngài rộng lượng bỏ qua.”
Đám người này hoàn toàn không biết, gia tộc thần bí gì gì đó không hề bước chân vào giới Chính trị, mà bản thân họ cũng không thể làm ảnh hưởng tới giới chính trị.
Chỉ có thế lực của Chiến thần mới có thể làm những điều tương tự.
Ngài Thiện càng hiểu rõ điều này nhất.
“Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một.”
Nói xong Hữu Thủ ra hiệu cho Lão Lý cùng mình rời khỏi chỗ đứng hiện tại.
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng làm thân, hắn thấy được sự lợi hại của Hữu Thủ thì càng tin cậy hơn.
Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí Chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ.”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào… hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi. Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bận nhiều việc, khó mà nhận lời…”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.