Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-20
Chương 20: Tam đoàn trưởng Mục Nha
Oanh, kình lực của Hắc Ma Thủ thu hồi, chuyển biến thành là năng lượng lôi điện ngày càng cường đại, năng lượng lôi điện màu lam nhạt theo thân đao kim loại nhanh chóng lan tràn đến thân người thợ săn, ở trong mùi khét nhàn nhạt, thợ săn toàn thân run rẩy bắn ra, nặng nề ngã lên trên cát vàng.
"Ta khuyên ngươi không nên lo chuyện của Độc Nha thợ săn đoàn và Hắc Sa thợ săn đoàn, bọn họ cũng đã giết không ít huynh đệ của chúng ta." Thợ săn còn lại run rẩy nói.
Thanh niên cãi lại: "Độc Nha các ngươi cũng quá mức bá đạo, nếu không phải các ngươi ép người quá đáng, Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta cũng sẽ không tuyên chiến cùng các ngươi."
"Chuyện của các ngươi ta không có hứng thú, hiện tại ngươi có thể cút." Trương Hiểu Vũ vốn không có ý định giúp thanh niên, nhưng đã ra tay rồi thì coi như làm người tốt đến cùng! Text được lấy tại http://Vietwriter.com
Thợ săn nghe vậy, chật vật chạy thục mạng đi ra ngoài.
Thanh niên thoáng do dự nói: "Ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể cứu thê tử ta không?"
"Thê tử ngươi ở nơi nào?"
Thanh niên chỉ vào chỗ trướng bồng, sốt ruột nói: "Là ở chỗ này, đoàn trưởng Độc Nha thợ săn đoàn một mực ngấp nghé thê tử ta, lần này thê tử bị hắn bắt lấy, không biết. . ." Hắn chạy trốn đã một thời gian ngắn, tình trạng của thê tử rất nguy hiểm, vừa nghĩ tới nữ nhân của mình bị người khác lăng nhục, thanh niên tức giận đến muốn nhổ ra máu.
"Đi thôi!"
"Tam đoàn trưởng, không tốt! A Đạt bị người ta giết rồi." Bên ngoài, tên thợ săn kia tránh được một kiếp từ trên tay Trương Hiểu Vũ thở hồng hộc, vọt lại trướng bồng chính giữa hô lớn.
Một lát công phu, một cái hán tử cởi trần kéo rèm trướng bồng lên, âm lãnh nói: "Không phải đã nói, không có đại sự gì thì không được phải quấy rầy ta sao, muốn tìm cái chết à!"
Thợ săn ngẩng đầu, xuyên thấu qua khe hở của rèm vải có thể chứng kiến phân nửa thân thể đầy đặn của một nữ nhân bị trói bên trong, hai luồng quả cầu trắng bóc trước ngực làm cho hắn nhịn không được nuốt nước miếng, bối rối nói: " Thiếu đoàn trưởng Hắc Sa thợ săn đoàn bị một tên tiểu tử cứu thoát. . ." Thợ săn đem chuyện từ đầu đến đuôi nói cho hán tử.
Hán tử nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói tay hắn cứng ngắc giống như sắt thép?" .
Thợ săn gật gật đầu.
Chẳng lẽ tu luyện cái thượng thừa vũ kỹ gì, trên mặt hán tử hiện lên một tia sát khí và tham lam, thầm nghĩ: Quản ngươi tu luyện cái vũ kỹ gì, bằng thực lực Võ Sư cấp ba của ta, còn có thiết kiếm trong tay cứng rắn vô cùng, coi như là thiết thủ cũng bị đập nát, đến lúc đó sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn giao ra vũ kỹ.
"Phân phó tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, ta đi giết tiểu tử kia." Hán tử nói xong xoay người đi vào trong trướng bồng.
Nữ nhân trong trướng bồng tuổi chừng hai sáu hai bảy, ngũ quan tướng mạo tương đối xinh đẹp, bộ ngực tròn trịa trên thân rất lớn, hạ thân nửa kín nửa hở, cặp đùi mê người làm cho người ta xúc động.
Giờ phút này nữ nhân bị trói chặt hai tay hai chân, nằm trên mặt đất, phẫn nộ nhìn hán tử.
Mặc xong quần áo, bàn tay sờ soạng trên người nữ nhân, cuối cùng tiến vào thăm dò hạ thân của đối phương, hán tử dữ tợn cười nói: "Chờ ta giải quyết chồng ngươi, lại tới tìm ngươi, ở chỗ này chờ đi." Nói xong cười ha ha xoay người đi ra ngoài.
Trên tay cầm theo một thanh đại kiếm dài hơn một thước, hán tử đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Bọn chúng ở nơi nào, dẫn ta đi qua."
Thợ săn chỉ chỉ hai người cách đó không xa, cà lăm nói: "Tam đoàn trưởng, bọn họ đã tới." .
Đến đây, hán tử nhìn theo hướng thợ săn chỉ, dưới ánh sao, hai cái thân ảnh rất nhanh đã đi tới, người phía trước đúng là thiếu đoàn trưởng Lôi Khắc của Hắc Sa thợ săn đoàn, mà ở phía sau hắn là một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặc trang phục thợ săn màu xanh da trời.
Nguyên lai là một tiểu hài tử, nhất định là thiếu gia của tiểu gia tộc nào đó, đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vậy vũ kỹ trong tay không chừng do người nhà bỏ đại giới ra mua, *** cần biết ngươi là ai, ở trong phạm vi Thợ Săn Trấn, còn không có người nào dám đối nghịch với Độc Nha thợ săn đoàn.
"Ngươi chính là tam đoàn trưởng Mục Nha của Độc Nha thợ săn đoàn." Từng bước một đi đến chỗ trướng bồng, Trương Hiểu Vũ dừng lại, thản nhiên nói.
Mục Nha cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi ngàn không nên vạn không nên giết thủ hạ của ta, hiện tại ngươi muốn đi cũng đi không được, bao vây bọn chúng lại cho ta."
Mục Nha vừa dứt lời, hai mươi mấy thợ săn từ trong trướng bồng bốn phía lao ra, đem hai người vây chật như nêm cối.
"Vốn ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ là cái miệng của thuộc hạ ngươi quá thối, cho nên ta đành phải làm cho hắn câm miệng. Nhìn thợ săn bốn phía nhìn, Trương Hiểu Vũ cười cười.
"Vậy hiện tại ngươi tới đây làm gì?"
Lôi Khắc nhịn không được phẫn nộ nói: "Ngươi đã làm gì Cầm nhi?"
Con mắt Mục Nha có chút nheo lại, liếm liếm môi cười nói: "Một nam nhân, một nữ nhân, ngươi nói có thể làm gì, cái mông của phụ nữ có chồng thật đúng là rất lớn!" Kỳ thật hắn vẫn chưa có làm gì, dù sao bắt được nữ nhân ngày nhớ đêm mong, phải chậm rãi thưởng thức, sao có thể gấp gáp được.
"Vương bát đản!" Lôi Khắc nghiếng răng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, nếu không phải đánh không lại Mục Nha, hắn đã sớm xông đem hắn bằm thây vạn đoạn.
Hoàn toàn không đếm xỉa đến nhân số của đám thợ săn, Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói: "Ta khuyên ngươi nên thả người ra, về chuyện tranh đấu của hai thợ săn đoàn các ngươi ta cũng không muốn để ý." Chuyện khác hắn có thể mặc kệ, nhưng loại việc hãm hiếp nữ nhân thất đức này, đã gặp được thì không thể bỏ qua. Nhất định phải rút đao tương trợ, cho dù tử vong cũng không hối hận.
"Muốn ta thả người, cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không khóc lóc van xin như mấy tên thiếu gia kia." Mục Nha trước kia cũng gặp qua không ít chuyện như thế này, mấy công tử thế gia được nuông chiều từ bé, có vũ kỹ đẳng cấp cáo là cho rằng mình hơn người, kỳ thật miệng cọp gan thỏ, yếu đuối cực kỳ.
"Tam đoàn trưởng, cùng hắn nói nhiều làm gì, thực lực của ngài có thể xếp vào năm người mạnh nhất trong Thợ Săn Trấn, đối phó một tên tiểu tử còn không phải dễ như trở bàn tay." Người Độc Nha thợ săn đoàn vô cùng tin tưởng Mục Nha, hưng phấn kêu gào.
Âm trầm nhìn Trương Hiểu Vũ điềm nhiên như không, Mục Nha có chút tức giận, lập tức thúc dục nguyên lực trong cơ thể tuôn ra, một khí tức Võ Sư cổ hùng hồn tản ra, làm gió lạnh xung quanh cũng trở nên yếu ớt rất nhiều, đại kiếm trên tay hiện lên một vòng nguyên lực màu xanh nhạt.
Nhìn qua đại kiếm trong tay Mục Nha, sắc mặt Trương Hiểu Vũ khẽ biến trở thành ngưng trọng, mặc dù Hắc Ma Thủ có thể cường hóa cánh tay, không sợ binh khí sắt thép bình thường. Nhưng đại kiếm trong tay Mục Nha rõ ràng không phải mặt hàng bình thường, muốn đánh bại đối phương cũng không dễ dàng.
Nguyên lực Võ Sư cấp ba hùng hồn theo kinh mạch quỷ dị quán chú vào hai tay, Trương Hiểu Vũ có thể cảm giác rõ ràng tựa như hai tay biến thành sắt thép, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó, nhẹ nhàng nắm tay liền có thể nghe được thanh âm kẽo kẹt.
Bàn chân hung hăng đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay Mục Nha giơ đại kiếm lên, dữ dội xông về hướng Trương Hiểu Vũ, đại kiếm trong tay huy động lên, tiếng xé gió thê lương vang vọng dưới bầu trời đêm sa mạc.
Oanh, kình lực của Hắc Ma Thủ thu hồi, chuyển biến thành là năng lượng lôi điện ngày càng cường đại, năng lượng lôi điện màu lam nhạt theo thân đao kim loại nhanh chóng lan tràn đến thân người thợ săn, ở trong mùi khét nhàn nhạt, thợ săn toàn thân run rẩy bắn ra, nặng nề ngã lên trên cát vàng.
"Ta khuyên ngươi không nên lo chuyện của Độc Nha thợ săn đoàn và Hắc Sa thợ săn đoàn, bọn họ cũng đã giết không ít huynh đệ của chúng ta." Thợ săn còn lại run rẩy nói.
Thanh niên cãi lại: "Độc Nha các ngươi cũng quá mức bá đạo, nếu không phải các ngươi ép người quá đáng, Hắc Sa thợ săn đoàn chúng ta cũng sẽ không tuyên chiến cùng các ngươi."
"Chuyện của các ngươi ta không có hứng thú, hiện tại ngươi có thể cút." Trương Hiểu Vũ vốn không có ý định giúp thanh niên, nhưng đã ra tay rồi thì coi như làm người tốt đến cùng! Text được lấy tại http://Vietwriter.com
Thợ săn nghe vậy, chật vật chạy thục mạng đi ra ngoài.
Thanh niên thoáng do dự nói: "Ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi có thể cứu thê tử ta không?"
"Thê tử ngươi ở nơi nào?"
Thanh niên chỉ vào chỗ trướng bồng, sốt ruột nói: "Là ở chỗ này, đoàn trưởng Độc Nha thợ săn đoàn một mực ngấp nghé thê tử ta, lần này thê tử bị hắn bắt lấy, không biết. . ." Hắn chạy trốn đã một thời gian ngắn, tình trạng của thê tử rất nguy hiểm, vừa nghĩ tới nữ nhân của mình bị người khác lăng nhục, thanh niên tức giận đến muốn nhổ ra máu.
"Đi thôi!"
"Tam đoàn trưởng, không tốt! A Đạt bị người ta giết rồi." Bên ngoài, tên thợ săn kia tránh được một kiếp từ trên tay Trương Hiểu Vũ thở hồng hộc, vọt lại trướng bồng chính giữa hô lớn.
Một lát công phu, một cái hán tử cởi trần kéo rèm trướng bồng lên, âm lãnh nói: "Không phải đã nói, không có đại sự gì thì không được phải quấy rầy ta sao, muốn tìm cái chết à!"
Thợ săn ngẩng đầu, xuyên thấu qua khe hở của rèm vải có thể chứng kiến phân nửa thân thể đầy đặn của một nữ nhân bị trói bên trong, hai luồng quả cầu trắng bóc trước ngực làm cho hắn nhịn không được nuốt nước miếng, bối rối nói: " Thiếu đoàn trưởng Hắc Sa thợ săn đoàn bị một tên tiểu tử cứu thoát. . ." Thợ săn đem chuyện từ đầu đến đuôi nói cho hán tử.
Hán tử nhíu mày, hỏi: "Ngươi nói tay hắn cứng ngắc giống như sắt thép?" .
Thợ săn gật gật đầu.
Chẳng lẽ tu luyện cái thượng thừa vũ kỹ gì, trên mặt hán tử hiện lên một tia sát khí và tham lam, thầm nghĩ: Quản ngươi tu luyện cái vũ kỹ gì, bằng thực lực Võ Sư cấp ba của ta, còn có thiết kiếm trong tay cứng rắn vô cùng, coi như là thiết thủ cũng bị đập nát, đến lúc đó sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn giao ra vũ kỹ.
"Phân phó tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, ta đi giết tiểu tử kia." Hán tử nói xong xoay người đi vào trong trướng bồng.
Nữ nhân trong trướng bồng tuổi chừng hai sáu hai bảy, ngũ quan tướng mạo tương đối xinh đẹp, bộ ngực tròn trịa trên thân rất lớn, hạ thân nửa kín nửa hở, cặp đùi mê người làm cho người ta xúc động.
Giờ phút này nữ nhân bị trói chặt hai tay hai chân, nằm trên mặt đất, phẫn nộ nhìn hán tử.
Mặc xong quần áo, bàn tay sờ soạng trên người nữ nhân, cuối cùng tiến vào thăm dò hạ thân của đối phương, hán tử dữ tợn cười nói: "Chờ ta giải quyết chồng ngươi, lại tới tìm ngươi, ở chỗ này chờ đi." Nói xong cười ha ha xoay người đi ra ngoài.
Trên tay cầm theo một thanh đại kiếm dài hơn một thước, hán tử đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Bọn chúng ở nơi nào, dẫn ta đi qua."
Thợ săn chỉ chỉ hai người cách đó không xa, cà lăm nói: "Tam đoàn trưởng, bọn họ đã tới." .
Đến đây, hán tử nhìn theo hướng thợ săn chỉ, dưới ánh sao, hai cái thân ảnh rất nhanh đã đi tới, người phía trước đúng là thiếu đoàn trưởng Lôi Khắc của Hắc Sa thợ săn đoàn, mà ở phía sau hắn là một vị thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mặc trang phục thợ săn màu xanh da trời.
Nguyên lai là một tiểu hài tử, nhất định là thiếu gia của tiểu gia tộc nào đó, đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vậy vũ kỹ trong tay không chừng do người nhà bỏ đại giới ra mua, *** cần biết ngươi là ai, ở trong phạm vi Thợ Săn Trấn, còn không có người nào dám đối nghịch với Độc Nha thợ săn đoàn.
"Ngươi chính là tam đoàn trưởng Mục Nha của Độc Nha thợ săn đoàn." Từng bước một đi đến chỗ trướng bồng, Trương Hiểu Vũ dừng lại, thản nhiên nói.
Mục Nha cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi ngàn không nên vạn không nên giết thủ hạ của ta, hiện tại ngươi muốn đi cũng đi không được, bao vây bọn chúng lại cho ta."
Mục Nha vừa dứt lời, hai mươi mấy thợ săn từ trong trướng bồng bốn phía lao ra, đem hai người vây chật như nêm cối.
"Vốn ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ là cái miệng của thuộc hạ ngươi quá thối, cho nên ta đành phải làm cho hắn câm miệng. Nhìn thợ săn bốn phía nhìn, Trương Hiểu Vũ cười cười.
"Vậy hiện tại ngươi tới đây làm gì?"
Lôi Khắc nhịn không được phẫn nộ nói: "Ngươi đã làm gì Cầm nhi?"
Con mắt Mục Nha có chút nheo lại, liếm liếm môi cười nói: "Một nam nhân, một nữ nhân, ngươi nói có thể làm gì, cái mông của phụ nữ có chồng thật đúng là rất lớn!" Kỳ thật hắn vẫn chưa có làm gì, dù sao bắt được nữ nhân ngày nhớ đêm mong, phải chậm rãi thưởng thức, sao có thể gấp gáp được.
"Vương bát đản!" Lôi Khắc nghiếng răng, phát ra âm thanh kẽo kẹt, nếu không phải đánh không lại Mục Nha, hắn đã sớm xông đem hắn bằm thây vạn đoạn.
Hoàn toàn không đếm xỉa đến nhân số của đám thợ săn, Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói: "Ta khuyên ngươi nên thả người ra, về chuyện tranh đấu của hai thợ săn đoàn các ngươi ta cũng không muốn để ý." Chuyện khác hắn có thể mặc kệ, nhưng loại việc hãm hiếp nữ nhân thất đức này, đã gặp được thì không thể bỏ qua. Nhất định phải rút đao tương trợ, cho dù tử vong cũng không hối hận.
"Muốn ta thả người, cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không khóc lóc van xin như mấy tên thiếu gia kia." Mục Nha trước kia cũng gặp qua không ít chuyện như thế này, mấy công tử thế gia được nuông chiều từ bé, có vũ kỹ đẳng cấp cáo là cho rằng mình hơn người, kỳ thật miệng cọp gan thỏ, yếu đuối cực kỳ.
"Tam đoàn trưởng, cùng hắn nói nhiều làm gì, thực lực của ngài có thể xếp vào năm người mạnh nhất trong Thợ Săn Trấn, đối phó một tên tiểu tử còn không phải dễ như trở bàn tay." Người Độc Nha thợ săn đoàn vô cùng tin tưởng Mục Nha, hưng phấn kêu gào.
Âm trầm nhìn Trương Hiểu Vũ điềm nhiên như không, Mục Nha có chút tức giận, lập tức thúc dục nguyên lực trong cơ thể tuôn ra, một khí tức Võ Sư cổ hùng hồn tản ra, làm gió lạnh xung quanh cũng trở nên yếu ớt rất nhiều, đại kiếm trên tay hiện lên một vòng nguyên lực màu xanh nhạt.
Nhìn qua đại kiếm trong tay Mục Nha, sắc mặt Trương Hiểu Vũ khẽ biến trở thành ngưng trọng, mặc dù Hắc Ma Thủ có thể cường hóa cánh tay, không sợ binh khí sắt thép bình thường. Nhưng đại kiếm trong tay Mục Nha rõ ràng không phải mặt hàng bình thường, muốn đánh bại đối phương cũng không dễ dàng.
Nguyên lực Võ Sư cấp ba hùng hồn theo kinh mạch quỷ dị quán chú vào hai tay, Trương Hiểu Vũ có thể cảm giác rõ ràng tựa như hai tay biến thành sắt thép, lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó, nhẹ nhàng nắm tay liền có thể nghe được thanh âm kẽo kẹt.
Bàn chân hung hăng đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay Mục Nha giơ đại kiếm lên, dữ dội xông về hướng Trương Hiểu Vũ, đại kiếm trong tay huy động lên, tiếng xé gió thê lương vang vọng dưới bầu trời đêm sa mạc.