Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35: Chém giết tàn khốc
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không kết thúc, sáng sớm hôm sau, Trương Hiểu Vũ cùng Lý Đức chia tay mà đi về hướng về Hỗn loạn sơn lĩnh.
Sau khi tiến vào gần Hỗn loạn sơn lĩnh khoảng mười dặm, nơi này đã hoàn toàn trở thành thế giới chém giết, có một chọi một quyết đấu, có mười vây giết một, có kẻ cầm bảo vật chạy trốn, mỗi thời mỗi khắc đều có không ít người chết đi. Trương Hiểu Vũ một đường đi tới cũng đã giết chết không ít người cấp bậc Đại võ sư, xuất thủ tàn nhẫn làm cho rất nhiều kẻ rình mò hoảng sợ thầm nghĩ tiểu tử này không dễ chọc vào.
Rất hỗn loạn, hơn nữa ở đây không ai thực lực thấp hơn cấp bậc võ sư, Trương Hiểu Vũ đứng ở trên lưng Phún hỏa tích dịch ngạo nghễ nhìn bốn phía, dựa vào một người một thú tung hoành một khu vực ở Hỗn loạn sơn lĩnh.
"Trên tay hắn có Nguyên giới, mọi người giết hắn đi". Xa xa hơn mười tên võ sư lao về phía Trương Hiểu Vũ, ánh mắt như lửa nóng nhìn vào cái nhẫn màu đen trên ngón tay Trương Hiểu Vũ.
Bọn họ nhận ra Nguyên giới? Trương Hiểu Vũ một đường đi tới, trừ bỏ Lý Đức nhận ra Nguyên giới vì bản thân hắn cũng có Nguyên giới ra thì những người khác đều cho rằng đó là cái nhẫn bình thường.
"Tiểu hỏa, giết cho ta!" Không chút vô nghĩa, Trương Hiểu Vũ rút đại kiếm đồng thời mệnh lệnh cho Phun hỏa tích dịch.
Rống, Phún hỏa tích dịch sau khi ăn xong giọt Hóa nguyên thủy thứ hai thì thực lực đã tương đương với ngũ cấp Đại võ sư, nó mở miệng phun ra một đoàn đại hỏa cầu dài mấy thước đem mấy tên xông vào trước đốt thành than.
Trong tay đại kiếm liên tiếp huy động, trong không khí xuất hiện vô số vô hình kiếm khí bắn thủng thân thể một đám, nhất thời đại phiến thân thể người tứ phân ngũ liệt, máu tươi nhiễm đỏ cát vàng.
"Chạy mau, người nọ là Đại võ sư". Viễn trình công kích là dấu hiệu của Đại võ sư, những người này đều coi Trương Hiểu Vũ là Đại võ sư, huống chi còn có một đầu tam giai hoang thú nữa.
Tuy nhiên đám người này có chạy mau hơn nữa cũng không hơn được tốc độ của Phún hỏa tích dịch nên một đám bị chém giết trên sa mạc, khắp nơi đều là thi thể.
Từ trên thi thể đám người này tìm được rất nhiều bạc cùng này một ít này nọ, Trương Hiểu Vũ ném toàn bộ vào Nguyên giới sau đó tiếp tục đi sâu vào Hỗn loạn sơn lĩnh.
Ven đường, Trương Hiểu Vũ lại một lần nữa phát sinh đại chiến, đối phương là một tam cấp Đại võ sư, hơn nữa giống Trương Hiểu Vũ, cũng có một đầu tọa kỵ tam giai hoang thú Bạo Phong lang.
"Khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Nguyên giới, nếu không ngay cả người và thú đều phải chết". Độc nhãn trung niên nhân mặc trang phục thợ săn tham lam nhìn cái nhẫn trên tay Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói:"Xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!"
"Hắc hắc! Vậy ngươi đi tìm chết đi!" vũ khí của độc nhãn trung niên nhân là một cây thiết côn, hắn giơ tay lên, một đạo hỏa diễm côn ảnh phá không lao đến ngực Trương Hiểu Vũ.
Chỉ là nguyên lực ngoại phóng, còn xa mới đạt đến trình độ ngưng nguyên thành thực chất, Trương Hiểu Vũ vui mừng vung đại kiếm chém ra một đạo vô hình khí nhận, chẳng những trảm phá hỏa diễm côn ảnh mà dư thế chưa tiêu va chạm với thiết côn của độc nhãn trung niên.
Tiếng kim chúc ma sát vang vọng trong phạm vi hơn mười trượng, độc nhãn trung niên hổ khẩu đau đớn cả kinh nói:"Là Khí nhận". Trên thiết côn không có nguyên lực dao động truyền đến nên độc nhãn trung niên nhân liếc mắt một cái đã nhận ra chiêu này.
Trương Hiểu Vũ sắc mặt hờ hững, trên tay đại kiếm lại phát ra tiếng rít chói tai, từng đạo vô hình khí nhận mang theo kình khí đáng sợ xẹt qua sa mạc chém về phía độc nhãn trung niên.
"Bạo Phong, công kích cho ta ". Độc nhãn trung niên biết đã tới thời điểm mấu chốt vội vàng thúc giục Bạo Phong lang phát động công kích.
Một mảnh phong nhận màu xanh nhạt từ trong miệng Bạo Phong lang bắn ra, khí nhận vô hình vô tích ở tiền phương bày ra Thiên la địa võng, chỉ nghe từng đợt thanh âm xé rách truyền ra, sa mạc trong vòng mấy trượng bị xuyên thủng vỡ nát thành một đống hỗn độn.
Phún hỏa tích dịch cũng không chậm, cái miệng rộng như bồn máu phun ra một đoàn hỏa cầu cực nóng đánh về hướng một người một thú kia.
Trong khoảnh khắc, khí nhận, hỏa diễm côn ảnh, hỏa cầu, phong nhận xuyên qua trong không gian mà va chạm, cường đại khí kình hỗn loạn làm sinh ra từng đợt loạn lưu, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hoa mỹ sáng rọi.
Cấp bậc của Phún hỏa tích dịch so với Bạo Phong lang kia thì cao hơn không ít, chỉ chốc lát công phu sau nó đã ngăn chặn được phong nhận của đối phương, hỏa diễm từng bước lấn tới, sa mạc bị cháy đen một mảnh.
Bên ngoài thân Độc nhãn trung niên đã dâng lên một vòng hộ thân nguyên lực màu đỏ đem Bạo Phong lang cùng hắn bao phủ ở bên trong, hắn gian nan trảm phá vài khí nhận vô hình vô tích thì hô Bạo Phong lang hô:"Mau bỏ đi thôi".
Bạo Phong lang phun ra một phiến phong nhận đánh vỡ hỏa cầu rồi xoay người chở độc nhãn trung niên nhân chạy đi. Phún hỏa tích dịch không cam lòng đuổi theo. Đứng trên lưng Phún hỏa tích dịch, Trương Hiểu Vũ hai tay màu xanh đen sáng bóng huy động đại kiếm, nhưng mỗi lần chỉ huy động một nửa khoảng cách thì lập tức thu hồi, theo sau lại chém ra, đem khí thế cùng kình lực áp súc đến trạng thái cực hạn. Lúc này Trương Hiểu Vũ đột nhiên bạo rống một tiếng, đại kiếm mang theo vô cùng tiếng rít bổ ra.
Không khí phía trước tựa như hóa thành nước hữu hình bị kích thích mà lăn tăn gợn sóng, bị vô hình vô khí nhận cắt thành hai nửa, một đường kéo dài đến tận sau lưng độc nhãn trung niên nhân rồi ầm ầm nổ tung.
Phun ra một ngụm máu tươi, hộ thân nguyên lực của độc nhãn trung niên tán loạn, hắn cùng Bạo Phong lang bị lực đạo mạnh mẽ chém trúng hất bắn đi hơn mười thước. Nguồn: http://Vietwriter.com
Còn chưa chờ độc nhãn trung niên nhân lấy lại tinh thần, bề mặt sa mạc bên cạnh đột nhiên bị vô hình khí kình phân thành hai, từ cổ độc nhãn trung niên nhân xẹt qua, máu tươi bắn ra bốn phía.
"Độc nhãn thế mà bị người ta xử lý !" Bên cạnh một số người kinh ngạc vạn phần, bọn họ biết rõ độc nhãn trung niên cường hãn thế nào, huống chi còn có một đầu Bạo Phong lang nữa, cả hai gộp lại tương đương với lục cấp Đại võ sư tồn tại.
Trên người độc nhãn có cái gì giá trị đều bị cướp đoạt sạch sẽ, Trương Hiểu Vũ nhãn tình sáng lên, không thể tưởng được trên người đối phương chẳng có nhiều bạc mà còn có mấy tấm ngân phiếu, đối với Trương Hiểu Vũ mà nói là niềm vui bất ngờ.
Ngồi ở bên cạnh nhìn Phún hỏa tích dịch cắn nuốt thi thể Bạo Phong lang, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ, không biết khi nào Phún hỏa tích dịch có thể tiến giai đến tứ giai hoang thú. Hoang thú có thực lực sánh với Võ vương là mặt hàng hiếm lạ, rất ít ai có được tứ giai hoang thú vì dù sao hoang thú cấp bậc càng cao thì càng không có khả năng bị phục tùng, hơn nữa trời sinh tính kiêu ngạo làm cho chúng nó tình nguyện chết trận chứ cũng không nguyện ý khuất phục nhân loại.
Thân hình Phún hỏa tích dịch dài chừng mười lăm thước, cái miệng thật lớn nhẹ nhàng nhấm nháp, Bạo Phong lang bị xả thành hai nửa, máu tươi chảy đầy đất. Chỉ chốc lát công phu sau, hình thể cực đại của Bạo Phong lang đã bị cắn hết, cuối cùng chỉ còn lại một viên nội đan cũng bị Phún hỏa tích dịch nuốt vào trong bụng.
Hoang thú thường tranh đấu phần lớn là vì muốn cướp nội đan của nhau, tuy cắn nuốt nội đan cùng giai thì không thể đẩy nhanh tốc độ tiến giai nhưng so với bình thường thì nhanh hơn nhiều.
Ăn một đầu Bạo Phong lang, Phún hỏa tích dịch có vẻ chưa no, nó đưa ánh mắt hung ác quét quanh một vòng làm cho mấy người quanh đó kinh hồn táng đảm.
Khi chỉ còn cách Hỗn loạn sơn lĩnh vài dặm, Trương Hiểu Vũ đã có thể nhìn được một tòa sơn mạch cao ngất kéo dài đến tận chân trời, tựa như một bức tường trời sinh đứng ngang giữa Đôn Hoàng sa mạc, làm cho sa mạc phân ra nam bắc.
Đây là ở ngoại vi mà Đại võ sư cao thủ đã có không ít, bên trong Hỗn loạn sơn lĩnh chỉ sợ phải dùng từ cao thủ nhiều như mây để hình dung mới thỏa đáng nhất. Ai nấy đều có giấc mộng có thể tìm được bảo tàng kia, ngoài ra còn có Lôi minh cổ thành trong truyền thuyết nữa.
Trải qua mấy tràng chiến đấu, bên ngoài Hỗn loạn sơn lĩnh mọi người đều biết có một con Phún hỏa tích dịch có thể dễ dàng đả bại Đại võ sư cao thủ đã vào đây.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không kết thúc, sáng sớm hôm sau, Trương Hiểu Vũ cùng Lý Đức chia tay mà đi về hướng về Hỗn loạn sơn lĩnh.
Sau khi tiến vào gần Hỗn loạn sơn lĩnh khoảng mười dặm, nơi này đã hoàn toàn trở thành thế giới chém giết, có một chọi một quyết đấu, có mười vây giết một, có kẻ cầm bảo vật chạy trốn, mỗi thời mỗi khắc đều có không ít người chết đi. Trương Hiểu Vũ một đường đi tới cũng đã giết chết không ít người cấp bậc Đại võ sư, xuất thủ tàn nhẫn làm cho rất nhiều kẻ rình mò hoảng sợ thầm nghĩ tiểu tử này không dễ chọc vào.
Rất hỗn loạn, hơn nữa ở đây không ai thực lực thấp hơn cấp bậc võ sư, Trương Hiểu Vũ đứng ở trên lưng Phún hỏa tích dịch ngạo nghễ nhìn bốn phía, dựa vào một người một thú tung hoành một khu vực ở Hỗn loạn sơn lĩnh.
"Trên tay hắn có Nguyên giới, mọi người giết hắn đi". Xa xa hơn mười tên võ sư lao về phía Trương Hiểu Vũ, ánh mắt như lửa nóng nhìn vào cái nhẫn màu đen trên ngón tay Trương Hiểu Vũ.
Bọn họ nhận ra Nguyên giới? Trương Hiểu Vũ một đường đi tới, trừ bỏ Lý Đức nhận ra Nguyên giới vì bản thân hắn cũng có Nguyên giới ra thì những người khác đều cho rằng đó là cái nhẫn bình thường.
"Tiểu hỏa, giết cho ta!" Không chút vô nghĩa, Trương Hiểu Vũ rút đại kiếm đồng thời mệnh lệnh cho Phun hỏa tích dịch.
Rống, Phún hỏa tích dịch sau khi ăn xong giọt Hóa nguyên thủy thứ hai thì thực lực đã tương đương với ngũ cấp Đại võ sư, nó mở miệng phun ra một đoàn đại hỏa cầu dài mấy thước đem mấy tên xông vào trước đốt thành than.
Trong tay đại kiếm liên tiếp huy động, trong không khí xuất hiện vô số vô hình kiếm khí bắn thủng thân thể một đám, nhất thời đại phiến thân thể người tứ phân ngũ liệt, máu tươi nhiễm đỏ cát vàng.
"Chạy mau, người nọ là Đại võ sư". Viễn trình công kích là dấu hiệu của Đại võ sư, những người này đều coi Trương Hiểu Vũ là Đại võ sư, huống chi còn có một đầu tam giai hoang thú nữa.
Tuy nhiên đám người này có chạy mau hơn nữa cũng không hơn được tốc độ của Phún hỏa tích dịch nên một đám bị chém giết trên sa mạc, khắp nơi đều là thi thể.
Từ trên thi thể đám người này tìm được rất nhiều bạc cùng này một ít này nọ, Trương Hiểu Vũ ném toàn bộ vào Nguyên giới sau đó tiếp tục đi sâu vào Hỗn loạn sơn lĩnh.
Ven đường, Trương Hiểu Vũ lại một lần nữa phát sinh đại chiến, đối phương là một tam cấp Đại võ sư, hơn nữa giống Trương Hiểu Vũ, cũng có một đầu tọa kỵ tam giai hoang thú Bạo Phong lang.
"Khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra Nguyên giới, nếu không ngay cả người và thú đều phải chết". Độc nhãn trung niên nhân mặc trang phục thợ săn tham lam nhìn cái nhẫn trên tay Trương Hiểu Vũ nói.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói:"Xem ngươi có bản lĩnh hay không đã!"
"Hắc hắc! Vậy ngươi đi tìm chết đi!" vũ khí của độc nhãn trung niên nhân là một cây thiết côn, hắn giơ tay lên, một đạo hỏa diễm côn ảnh phá không lao đến ngực Trương Hiểu Vũ.
Chỉ là nguyên lực ngoại phóng, còn xa mới đạt đến trình độ ngưng nguyên thành thực chất, Trương Hiểu Vũ vui mừng vung đại kiếm chém ra một đạo vô hình khí nhận, chẳng những trảm phá hỏa diễm côn ảnh mà dư thế chưa tiêu va chạm với thiết côn của độc nhãn trung niên.
Tiếng kim chúc ma sát vang vọng trong phạm vi hơn mười trượng, độc nhãn trung niên hổ khẩu đau đớn cả kinh nói:"Là Khí nhận". Trên thiết côn không có nguyên lực dao động truyền đến nên độc nhãn trung niên nhân liếc mắt một cái đã nhận ra chiêu này.
Trương Hiểu Vũ sắc mặt hờ hững, trên tay đại kiếm lại phát ra tiếng rít chói tai, từng đạo vô hình khí nhận mang theo kình khí đáng sợ xẹt qua sa mạc chém về phía độc nhãn trung niên.
"Bạo Phong, công kích cho ta ". Độc nhãn trung niên biết đã tới thời điểm mấu chốt vội vàng thúc giục Bạo Phong lang phát động công kích.
Một mảnh phong nhận màu xanh nhạt từ trong miệng Bạo Phong lang bắn ra, khí nhận vô hình vô tích ở tiền phương bày ra Thiên la địa võng, chỉ nghe từng đợt thanh âm xé rách truyền ra, sa mạc trong vòng mấy trượng bị xuyên thủng vỡ nát thành một đống hỗn độn.
Phún hỏa tích dịch cũng không chậm, cái miệng rộng như bồn máu phun ra một đoàn hỏa cầu cực nóng đánh về hướng một người một thú kia.
Trong khoảnh khắc, khí nhận, hỏa diễm côn ảnh, hỏa cầu, phong nhận xuyên qua trong không gian mà va chạm, cường đại khí kình hỗn loạn làm sinh ra từng đợt loạn lưu, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hoa mỹ sáng rọi.
Cấp bậc của Phún hỏa tích dịch so với Bạo Phong lang kia thì cao hơn không ít, chỉ chốc lát công phu sau nó đã ngăn chặn được phong nhận của đối phương, hỏa diễm từng bước lấn tới, sa mạc bị cháy đen một mảnh.
Bên ngoài thân Độc nhãn trung niên đã dâng lên một vòng hộ thân nguyên lực màu đỏ đem Bạo Phong lang cùng hắn bao phủ ở bên trong, hắn gian nan trảm phá vài khí nhận vô hình vô tích thì hô Bạo Phong lang hô:"Mau bỏ đi thôi".
Bạo Phong lang phun ra một phiến phong nhận đánh vỡ hỏa cầu rồi xoay người chở độc nhãn trung niên nhân chạy đi. Phún hỏa tích dịch không cam lòng đuổi theo. Đứng trên lưng Phún hỏa tích dịch, Trương Hiểu Vũ hai tay màu xanh đen sáng bóng huy động đại kiếm, nhưng mỗi lần chỉ huy động một nửa khoảng cách thì lập tức thu hồi, theo sau lại chém ra, đem khí thế cùng kình lực áp súc đến trạng thái cực hạn. Lúc này Trương Hiểu Vũ đột nhiên bạo rống một tiếng, đại kiếm mang theo vô cùng tiếng rít bổ ra.
Không khí phía trước tựa như hóa thành nước hữu hình bị kích thích mà lăn tăn gợn sóng, bị vô hình vô khí nhận cắt thành hai nửa, một đường kéo dài đến tận sau lưng độc nhãn trung niên nhân rồi ầm ầm nổ tung.
Phun ra một ngụm máu tươi, hộ thân nguyên lực của độc nhãn trung niên tán loạn, hắn cùng Bạo Phong lang bị lực đạo mạnh mẽ chém trúng hất bắn đi hơn mười thước. Nguồn: http://Vietwriter.com
Còn chưa chờ độc nhãn trung niên nhân lấy lại tinh thần, bề mặt sa mạc bên cạnh đột nhiên bị vô hình khí kình phân thành hai, từ cổ độc nhãn trung niên nhân xẹt qua, máu tươi bắn ra bốn phía.
"Độc nhãn thế mà bị người ta xử lý !" Bên cạnh một số người kinh ngạc vạn phần, bọn họ biết rõ độc nhãn trung niên cường hãn thế nào, huống chi còn có một đầu Bạo Phong lang nữa, cả hai gộp lại tương đương với lục cấp Đại võ sư tồn tại.
Trên người độc nhãn có cái gì giá trị đều bị cướp đoạt sạch sẽ, Trương Hiểu Vũ nhãn tình sáng lên, không thể tưởng được trên người đối phương chẳng có nhiều bạc mà còn có mấy tấm ngân phiếu, đối với Trương Hiểu Vũ mà nói là niềm vui bất ngờ.
Ngồi ở bên cạnh nhìn Phún hỏa tích dịch cắn nuốt thi thể Bạo Phong lang, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ, không biết khi nào Phún hỏa tích dịch có thể tiến giai đến tứ giai hoang thú. Hoang thú có thực lực sánh với Võ vương là mặt hàng hiếm lạ, rất ít ai có được tứ giai hoang thú vì dù sao hoang thú cấp bậc càng cao thì càng không có khả năng bị phục tùng, hơn nữa trời sinh tính kiêu ngạo làm cho chúng nó tình nguyện chết trận chứ cũng không nguyện ý khuất phục nhân loại.
Thân hình Phún hỏa tích dịch dài chừng mười lăm thước, cái miệng thật lớn nhẹ nhàng nhấm nháp, Bạo Phong lang bị xả thành hai nửa, máu tươi chảy đầy đất. Chỉ chốc lát công phu sau, hình thể cực đại của Bạo Phong lang đã bị cắn hết, cuối cùng chỉ còn lại một viên nội đan cũng bị Phún hỏa tích dịch nuốt vào trong bụng.
Hoang thú thường tranh đấu phần lớn là vì muốn cướp nội đan của nhau, tuy cắn nuốt nội đan cùng giai thì không thể đẩy nhanh tốc độ tiến giai nhưng so với bình thường thì nhanh hơn nhiều.
Ăn một đầu Bạo Phong lang, Phún hỏa tích dịch có vẻ chưa no, nó đưa ánh mắt hung ác quét quanh một vòng làm cho mấy người quanh đó kinh hồn táng đảm.
Khi chỉ còn cách Hỗn loạn sơn lĩnh vài dặm, Trương Hiểu Vũ đã có thể nhìn được một tòa sơn mạch cao ngất kéo dài đến tận chân trời, tựa như một bức tường trời sinh đứng ngang giữa Đôn Hoàng sa mạc, làm cho sa mạc phân ra nam bắc.
Đây là ở ngoại vi mà Đại võ sư cao thủ đã có không ít, bên trong Hỗn loạn sơn lĩnh chỉ sợ phải dùng từ cao thủ nhiều như mây để hình dung mới thỏa đáng nhất. Ai nấy đều có giấc mộng có thể tìm được bảo tàng kia, ngoài ra còn có Lôi minh cổ thành trong truyền thuyết nữa.
Trải qua mấy tràng chiến đấu, bên ngoài Hỗn loạn sơn lĩnh mọi người đều biết có một con Phún hỏa tích dịch có thể dễ dàng đả bại Đại võ sư cao thủ đã vào đây.