Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-477
Chương 477: Phiên Thiên Ấn, Phúc Địa Ấn: Phần Thiên Cổ Long
"Vương bát đản kia, lão tử mà đụng tới hắn thì ta sẽ bẻ đứt tứ chi, cắt lấy đầu hắn ". Trong phòng, Đao đế nhịn không được chửi ầm lên.
Thần tình Kiếm Cuồng cũng âm lãnh xuống, đối thủ của Tôn Giác là một tên đệ tử bài danh đệ tứ trong đám hạch tâm đệ tử của Thái Nhất Môn, tuy rằng hắn không được xếp vào hàng tuyển thủ hạt giống thế nhưng thực lực không thể nghi ngờ là cao hơn Tôn Giác không ít. Trong lúc đối chiến hắn cũng không trực tiếp đánh bại Tôn Giác mà chậm rãi dằn vặt nàng, đầu tiên là dứt đi cánh tay trái, sau đó là dứt đi một cái chân, mãi đến khi trọng tài thực sự không nỡ nhìn thì tuyên bố kết quả.
Tinh Đế đạm nhiên nói: "Thái Nhất Môn và Chiến thần cung có ân oán nên không nên trông cậy vào việc đối thủ lưu tình, cái chúng ta nên làm là khi đối mặt thì nên để cho bọn chúng biết cái gì là tàn nhẫn".
Trên chỗ ngồi của các tuyển thủ thượng, Lâm Nguyệt nhìn Tôn Giác thần tình bi phẫn nói: "Tôn Giác sư tỷ, ngươi không sao chứ!".
"Ta sẽ không bỏ qua hắn". Tôn Giác chỉ là nói một câu nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.
Đấu loại kết thúc, Lâm Nguyệt trải qua khúc chiết rốt cục đã thành công tiến vào bài danh thi đấu, dù cho trận kế tiếp nàng không thắng thì cũng đã là một trong Top 100 Đại đế cao thủ ở Nguyên thủy tinh rồi.
Đã đến ngày thứ tư, bài danh thi đấu chính thức mở màn: "Quá kích động đi, rốt cục đã có thể nhìn thấy các Đại đế cao thủ trong truyền thuyết giao thủ rồi, ta mua Nguyên Đế hai trăm vạn đê giai nguyên tinh".
"Ta đem toàn bộ thân gia đặt ở trên người Sang Đế !".
Bài danh thi đấu bắt đầu, mỗi tuyển thủ lại được gán cho một số, từ số một đến một trăm, tuy nhiên không biết là do cố ý hay vô tình mà Sang Đế lại được gán số một, Nguyên Đế số 2, Trương Hiểu Vũ số 3, điều này làm cho người sùng bái Trương Hiểu Vũ nhất là Tiểu Hỏa rất là bất mãn.
"Mệ nó, đúng là mắt chó không thấy người mà, cái số này!".
"Chỉ là một con số mà thôi, cũng không phải là bài danh tối hậu ". Trương Hiểu Vũ cười nói.
Trọng tài trưởng đứng lên cao giọng nói: "Bài danh thi đấu bắt đầu, tuyển thủ nào nếu tự nhận không phải là đối thủ thì có thể bỏ quyền". Trong bỉ tái việc bỏ quyền là tất yếu, dù sao một ít người hơi yếu gặp phải cao thủ như tam đại đế mà không bỏ quyền thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Lúc này, một trăm cái tiểu khí tráo đã tiêu thất đi chín mươi cái, chỉ còn lại có mười cái, đồng thời mỗi một cái được mở rộng ra gấp mười lần.
"Tại khu vực thi đấu số một, Ma đế số 3 đấu với số bảy mươi tám!".
Trương Hiểu Vũ vừa nghe đã sửng sốt, trận đầu đã là mình, thật đúng là tấu xảo.
Dạ Trường Phong cười nói: "Rốt cục đã thấy ngươi lên sân khấu rồi, ta muốn kiến văn rộng rãi thêm một chút xem thực lực chân chính của ngươi thế nào".
"Dạ đại ca ngươi sẽ phải thất vọng thôi, loại tiểu mặt hàng này lão đại ta chỉ cần sử dụng một phần mười thực lực là có thể giải quyết được ".
"Nói cũng đúng".
"Ma đế, Ma đế, Ma đế!".
Không biết từ bao giờ, Trương Hiểu Vũ đã có fan của mình, nhân số cũng không ít,... ít nhất... có hơn mười vạn người đang cùng kêu thét to.
Tuyển thủ số bảy mươi số tám là đệ tử Quy Nguyên Phái, hắn lớn tiếng nói: "Ta bỏ quyền!".
"Mẹ nó!" Toàn trường khán giả đều bất mãn, thật vất vả mới đợi được Ma đế lên sân khấu, đối phương dĩ nhiên lại không nể tình lựa chọn bỏ quyền.
Tên đệ tử Quy Nguyên Phái kia thì bĩu môi thầm nghĩ: ta cũng không phải là ngu ngốc, căn bản không có khả năng thắng được, các ngươi muốn nhìn Ma đế lên sân khấu thì đi mà đánh với hắn.
"Ma đế được cộng năm điểm, bảy mươi tám giảm đi năm điểm".
Bài danh thi đấu là hình thức thi đấu tính điểm, thắng một trận được cộng năm điểm, hòa được hai điểm, thua một trận hoặc bỏ quyền bị trừ năm điểm.
"Tại khu vực thi đấu số 9, nhị thập lục hào Kiếm Cuồng đấu tam thập bát hào".
Đao đế vừa nhìn thấy đối thủ của Kiếm Cuồng thì vỗ vỗ vai Kiếm Cuồng tàn bạo nói: "Kiếm Cuồng, kẻ này giao cho ngươi, đừng làm cho ta thất vọng". Nguyên lai người này chính là tên hạch tâm đệ tử Thái Nhất Môn bài danh đệ tứ kia, hắn ngày hôm qua đã tàn khốc đánh bại Tôn Giác.
"Yên tâm đi, ta sẽ cho hắn biết đệ tử Chiến thần cung không cho phép ai làm nhục cả". Kiếm Cuồng đi ra khỏi phòng nói.
Hạch tâm đệ tử bài danh đệ tứ của Thái Nhất Môn là một thanh niên xăm mình, có Đại đế xưng hào là Thứ Đế, hắn tự nhận mình và Kiếm Cuồng chênh lệch cũng không phải rất lớn nên có hi vọng thắng được.
Nhìn đối phương, Kiếm Cuồng lạnh nhạt nói: "Trận này sẽ là cơn ác mộng của ngươi ".
Thứ Đế xem thường nói: "Ta chờ ngươi đó, mong rằng đám tuyển thủ hạt giống như ngươi không phải là danh bất phù kỳ thực".
"Đối phó ngươi chỉ cần Kiếm tam áo nghĩa là được". Kiếm Cuồng ở vài thập niên trước đã đột phá được hai cái huyệt khiếu, trong đó một cái huyệt khiếu ở cánh tay phải khiến cho hắn gia tăng được tam thành lực công kích. Hơn nữa trên Thiên vũ kiếm được gia trì Thiên võ thần lực nên giá trị thực lực của hắn nay đã đề thăng tới khoảng hai trăm rồi, trong khi đó đối phương ngay cả nguyên lực biến hóa cũng chưa có đạt tới.
"Không nên tự đại, tiếp chiêu đi! Thập nhận trảm!" Thánh khí của Thứ Đế là mười thanh phi đao, mỗi thanh phi đao đều nối với một sợi dây, một đầu sợi dây tự nhiên là nằm trên tay Thứ Đế.
Mắt nhìn mười thanh phi đao từ mười góc độ lao tới, tốc độ đạt tới gấp hơn mười lầm âm thanh, Kiếm Cuồng lạnh lùng cười, trường kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ.
"Kiếm tam áo nghĩa!".
Kiếm khí sắc bén trong nháy mắt hất mười thanh phi đao ra rồi đánh trúng ngực Thứ Đế. Phanh một tiếng, trên người Thứ Đế phòng ngự quang tráo lập tức bị nghiền nát, tàn dư kiếm khí phát tiết tàn sát bừa bãi ngang dọc trên người hắn.
Trong mắt toát ra vẻ kinh khủng, Thứ Đế đang muốn đầu hàng chịu thua thì đạo kiếm khí thứ hai của Kiếm Cuồng đã lao tới, đem hạ thân hắn đánh nát thành các hạt cơ bản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đạo kiếm khí thứ ba làm cho Thứ Đế mất đi nửa người, lần thứ tư qua Thứ Đế chỉ còn lại có đầu và một phần ngực.
"Kiếm Cuồng thắng, được năm điểm". Trên ghế, trọng tài nhìn thấy sắp có tai nạn chết người thì lập tức tuyên án kết quả.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, Kiếm Cuồng nói: "Mong ngươi ở bên ngoài đừng đụng đến ta, bằng không vận khí ngươi sẽ không tốt như vậy đâu".
Trong phòng, Đao đế vỗ đùi nói: "Thật đúng là hả giận, đáng tiếc là ta không lên tràng này".
"Mười một Tinh Đế và số bảy Minh Đế!".
"Đến ngươi rồi, Tinh Đế, không nên thua đó!" Đao đế nói.
Tinh Đế đứng lên nói: "Biết rồi".
Trận chiến giữa Tinh Đế và đại sư huynh Thái Nhất môn là Minh Đế nhất thời hấp dẫn tuyệt đại bộ phận khán giả, nếu như không có Ma đế ngang trời xuất thế thì trận chiến này chính là cuộc chiến giữa Thủ tịch đệ tử của Chiến thần cung và Thái Nhất Môn.
Tại khu vực thi đấu số 3, Minh Đế Liễu Minh hắc hắc nhìn Tinh Đế nói: "Ngươi hẳn là đã đạt tới trình độ đột phá huyệt khiếu, bất quá ta cũng đã đạt đến giai đoạn nguyên lực hóa hình rồi, trận chiến này ngươi phải thua không thể nghi ngờ".
"Quá tự tin cũng không tốt đâu". Tinh Đế so với Kiếm Cuồng và Đao đế thì đột phá nhiều hơn một cái huyệt khiếu, tổng cộng có ba huyệt khiếu đã đột phá nên nghe nói vậy thì thản nhiên trả lời.
"Trước tiên tiếp ta một chiêu Phiên Thiên Ấn đã rồi hãy nói !", trong tay Minh Đế hiện ra một toà núi nhỏ, toà núi nhỏ này phảng phất như sử dụng bảo thạch màu vàng mài thành, cả vật thể tán ra thổ hoàng sắc quang mang.
"Đi!".
Núi nhỏ màu vàng bị Minh Đế ném tới không trung, trong nháy mắt bành trướng ra cỡ vài dặm rồi lao về hướng Tinh Đế đập xuống. Thoáng cái toàn bộ đại địa đều run rẩy, trên đài thi đấu đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao vài trăm thước, thổ hoàng sắc quang mang gai mắt lượn lờ phía trên.
"Mở cho ta !".
Ở chỗ sâu trong đại địa chợt truyền ra tiếng quát nặng nề rồi trong chớp mắt bằng mắt thường có thể thấy được một thứ vật chất trong suốt tràn ngập mặt ngoài ngọn núi, sau vài lần hô hấp ngọn núi phanh một tiếng rỗi vỡ ra làm hai nửa, chỗ mặt vỡ trơn tuột dường như thủy tinh vậy.
"Hảo, Thất Tinh Chân Lực quả nhiên không tầm thường, tiếp ta một chiêu Phúc Địa Ấn nữa!". Trên tay Minh Đế lần thứ hai xuất hiện một tòa núi nhỏ màu vàng, bất quá lần này hắn không ném lên không trung mà đặt lên trên mặt đất.
Đại địa quay tròn rồi nhấc lên thổ hoàng sắc kinh đào hãi lãng, một mảnh quang mang màu vàng bạo phát, quang hoa chói mắt làm cho cả khu vực thi đấu số 3 không thể nhận ra vật gì.
"Đây đúng là Đại đế quyết chiến đỉnh cao, quả nhiên là kích thích!".
"Không biết nếu tam đại đế chiến đấu thì sẽ ra sao, thực sự là đáng chờ mong".
Trong Quý khách phòng, Trương Hiểu Vũ âm thầm gật đầu, hiện nay Tinh Đế còn chưa xuất toàn lực, nói như vậy thì Minh Đế kia cũng chỉ như vậy thôi, bất quá Minh Đế muốn có Thánh khí phòng ngự nên Tinh Đế muốn thắng lợi còn cần một phen chiến đấu gian khổ nữa.
Dạ Trường Phong, Tiêu Linh cùng với Trần Băng và Thiên Lang đều há hốc mồm, chiến đấu cấp bậc này bọn họ chưa từng gặp, nếu không phải có cấm chế bao phủ thì sợ rằng trong phương viên ngàn dặm đều đã bị công kích kinh khủng này lan đến gần. Mà hai người này thực lực mới chỉ nằm trong Top 10 mà thôi, nếu là nhân vật trong Top 5, thậm chí là Top 3 chiến đấu thì sẽ ra sao, mọi người không khỏi nhìn về phía Ma đế Trương Hiểu Vũ sắc mặt vẫn thản nhiên.
"Vương bát đản kia, lão tử mà đụng tới hắn thì ta sẽ bẻ đứt tứ chi, cắt lấy đầu hắn ". Trong phòng, Đao đế nhịn không được chửi ầm lên.
Thần tình Kiếm Cuồng cũng âm lãnh xuống, đối thủ của Tôn Giác là một tên đệ tử bài danh đệ tứ trong đám hạch tâm đệ tử của Thái Nhất Môn, tuy rằng hắn không được xếp vào hàng tuyển thủ hạt giống thế nhưng thực lực không thể nghi ngờ là cao hơn Tôn Giác không ít. Trong lúc đối chiến hắn cũng không trực tiếp đánh bại Tôn Giác mà chậm rãi dằn vặt nàng, đầu tiên là dứt đi cánh tay trái, sau đó là dứt đi một cái chân, mãi đến khi trọng tài thực sự không nỡ nhìn thì tuyên bố kết quả.
Tinh Đế đạm nhiên nói: "Thái Nhất Môn và Chiến thần cung có ân oán nên không nên trông cậy vào việc đối thủ lưu tình, cái chúng ta nên làm là khi đối mặt thì nên để cho bọn chúng biết cái gì là tàn nhẫn".
Trên chỗ ngồi của các tuyển thủ thượng, Lâm Nguyệt nhìn Tôn Giác thần tình bi phẫn nói: "Tôn Giác sư tỷ, ngươi không sao chứ!".
"Ta sẽ không bỏ qua hắn". Tôn Giác chỉ là nói một câu nhưng trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.
Đấu loại kết thúc, Lâm Nguyệt trải qua khúc chiết rốt cục đã thành công tiến vào bài danh thi đấu, dù cho trận kế tiếp nàng không thắng thì cũng đã là một trong Top 100 Đại đế cao thủ ở Nguyên thủy tinh rồi.
Đã đến ngày thứ tư, bài danh thi đấu chính thức mở màn: "Quá kích động đi, rốt cục đã có thể nhìn thấy các Đại đế cao thủ trong truyền thuyết giao thủ rồi, ta mua Nguyên Đế hai trăm vạn đê giai nguyên tinh".
"Ta đem toàn bộ thân gia đặt ở trên người Sang Đế !".
Bài danh thi đấu bắt đầu, mỗi tuyển thủ lại được gán cho một số, từ số một đến một trăm, tuy nhiên không biết là do cố ý hay vô tình mà Sang Đế lại được gán số một, Nguyên Đế số 2, Trương Hiểu Vũ số 3, điều này làm cho người sùng bái Trương Hiểu Vũ nhất là Tiểu Hỏa rất là bất mãn.
"Mệ nó, đúng là mắt chó không thấy người mà, cái số này!".
"Chỉ là một con số mà thôi, cũng không phải là bài danh tối hậu ". Trương Hiểu Vũ cười nói.
Trọng tài trưởng đứng lên cao giọng nói: "Bài danh thi đấu bắt đầu, tuyển thủ nào nếu tự nhận không phải là đối thủ thì có thể bỏ quyền". Trong bỉ tái việc bỏ quyền là tất yếu, dù sao một ít người hơi yếu gặp phải cao thủ như tam đại đế mà không bỏ quyền thì chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Lúc này, một trăm cái tiểu khí tráo đã tiêu thất đi chín mươi cái, chỉ còn lại có mười cái, đồng thời mỗi một cái được mở rộng ra gấp mười lần.
"Tại khu vực thi đấu số một, Ma đế số 3 đấu với số bảy mươi tám!".
Trương Hiểu Vũ vừa nghe đã sửng sốt, trận đầu đã là mình, thật đúng là tấu xảo.
Dạ Trường Phong cười nói: "Rốt cục đã thấy ngươi lên sân khấu rồi, ta muốn kiến văn rộng rãi thêm một chút xem thực lực chân chính của ngươi thế nào".
"Dạ đại ca ngươi sẽ phải thất vọng thôi, loại tiểu mặt hàng này lão đại ta chỉ cần sử dụng một phần mười thực lực là có thể giải quyết được ".
"Nói cũng đúng".
"Ma đế, Ma đế, Ma đế!".
Không biết từ bao giờ, Trương Hiểu Vũ đã có fan của mình, nhân số cũng không ít,... ít nhất... có hơn mười vạn người đang cùng kêu thét to.
Tuyển thủ số bảy mươi số tám là đệ tử Quy Nguyên Phái, hắn lớn tiếng nói: "Ta bỏ quyền!".
"Mẹ nó!" Toàn trường khán giả đều bất mãn, thật vất vả mới đợi được Ma đế lên sân khấu, đối phương dĩ nhiên lại không nể tình lựa chọn bỏ quyền.
Tên đệ tử Quy Nguyên Phái kia thì bĩu môi thầm nghĩ: ta cũng không phải là ngu ngốc, căn bản không có khả năng thắng được, các ngươi muốn nhìn Ma đế lên sân khấu thì đi mà đánh với hắn.
"Ma đế được cộng năm điểm, bảy mươi tám giảm đi năm điểm".
Bài danh thi đấu là hình thức thi đấu tính điểm, thắng một trận được cộng năm điểm, hòa được hai điểm, thua một trận hoặc bỏ quyền bị trừ năm điểm.
"Tại khu vực thi đấu số 9, nhị thập lục hào Kiếm Cuồng đấu tam thập bát hào".
Đao đế vừa nhìn thấy đối thủ của Kiếm Cuồng thì vỗ vỗ vai Kiếm Cuồng tàn bạo nói: "Kiếm Cuồng, kẻ này giao cho ngươi, đừng làm cho ta thất vọng". Nguyên lai người này chính là tên hạch tâm đệ tử Thái Nhất Môn bài danh đệ tứ kia, hắn ngày hôm qua đã tàn khốc đánh bại Tôn Giác.
"Yên tâm đi, ta sẽ cho hắn biết đệ tử Chiến thần cung không cho phép ai làm nhục cả". Kiếm Cuồng đi ra khỏi phòng nói.
Hạch tâm đệ tử bài danh đệ tứ của Thái Nhất Môn là một thanh niên xăm mình, có Đại đế xưng hào là Thứ Đế, hắn tự nhận mình và Kiếm Cuồng chênh lệch cũng không phải rất lớn nên có hi vọng thắng được.
Nhìn đối phương, Kiếm Cuồng lạnh nhạt nói: "Trận này sẽ là cơn ác mộng của ngươi ".
Thứ Đế xem thường nói: "Ta chờ ngươi đó, mong rằng đám tuyển thủ hạt giống như ngươi không phải là danh bất phù kỳ thực".
"Đối phó ngươi chỉ cần Kiếm tam áo nghĩa là được". Kiếm Cuồng ở vài thập niên trước đã đột phá được hai cái huyệt khiếu, trong đó một cái huyệt khiếu ở cánh tay phải khiến cho hắn gia tăng được tam thành lực công kích. Hơn nữa trên Thiên vũ kiếm được gia trì Thiên võ thần lực nên giá trị thực lực của hắn nay đã đề thăng tới khoảng hai trăm rồi, trong khi đó đối phương ngay cả nguyên lực biến hóa cũng chưa có đạt tới.
"Không nên tự đại, tiếp chiêu đi! Thập nhận trảm!" Thánh khí của Thứ Đế là mười thanh phi đao, mỗi thanh phi đao đều nối với một sợi dây, một đầu sợi dây tự nhiên là nằm trên tay Thứ Đế.
Mắt nhìn mười thanh phi đao từ mười góc độ lao tới, tốc độ đạt tới gấp hơn mười lầm âm thanh, Kiếm Cuồng lạnh lùng cười, trường kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ.
"Kiếm tam áo nghĩa!".
Kiếm khí sắc bén trong nháy mắt hất mười thanh phi đao ra rồi đánh trúng ngực Thứ Đế. Phanh một tiếng, trên người Thứ Đế phòng ngự quang tráo lập tức bị nghiền nát, tàn dư kiếm khí phát tiết tàn sát bừa bãi ngang dọc trên người hắn.
Trong mắt toát ra vẻ kinh khủng, Thứ Đế đang muốn đầu hàng chịu thua thì đạo kiếm khí thứ hai của Kiếm Cuồng đã lao tới, đem hạ thân hắn đánh nát thành các hạt cơ bản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đạo kiếm khí thứ ba làm cho Thứ Đế mất đi nửa người, lần thứ tư qua Thứ Đế chỉ còn lại có đầu và một phần ngực.
"Kiếm Cuồng thắng, được năm điểm". Trên ghế, trọng tài nhìn thấy sắp có tai nạn chết người thì lập tức tuyên án kết quả.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua đối phương, Kiếm Cuồng nói: "Mong ngươi ở bên ngoài đừng đụng đến ta, bằng không vận khí ngươi sẽ không tốt như vậy đâu".
Trong phòng, Đao đế vỗ đùi nói: "Thật đúng là hả giận, đáng tiếc là ta không lên tràng này".
"Mười một Tinh Đế và số bảy Minh Đế!".
"Đến ngươi rồi, Tinh Đế, không nên thua đó!" Đao đế nói.
Tinh Đế đứng lên nói: "Biết rồi".
Trận chiến giữa Tinh Đế và đại sư huynh Thái Nhất môn là Minh Đế nhất thời hấp dẫn tuyệt đại bộ phận khán giả, nếu như không có Ma đế ngang trời xuất thế thì trận chiến này chính là cuộc chiến giữa Thủ tịch đệ tử của Chiến thần cung và Thái Nhất Môn.
Tại khu vực thi đấu số 3, Minh Đế Liễu Minh hắc hắc nhìn Tinh Đế nói: "Ngươi hẳn là đã đạt tới trình độ đột phá huyệt khiếu, bất quá ta cũng đã đạt đến giai đoạn nguyên lực hóa hình rồi, trận chiến này ngươi phải thua không thể nghi ngờ".
"Quá tự tin cũng không tốt đâu". Tinh Đế so với Kiếm Cuồng và Đao đế thì đột phá nhiều hơn một cái huyệt khiếu, tổng cộng có ba huyệt khiếu đã đột phá nên nghe nói vậy thì thản nhiên trả lời.
"Trước tiên tiếp ta một chiêu Phiên Thiên Ấn đã rồi hãy nói !", trong tay Minh Đế hiện ra một toà núi nhỏ, toà núi nhỏ này phảng phất như sử dụng bảo thạch màu vàng mài thành, cả vật thể tán ra thổ hoàng sắc quang mang.
"Đi!".
Núi nhỏ màu vàng bị Minh Đế ném tới không trung, trong nháy mắt bành trướng ra cỡ vài dặm rồi lao về hướng Tinh Đế đập xuống. Thoáng cái toàn bộ đại địa đều run rẩy, trên đài thi đấu đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao vài trăm thước, thổ hoàng sắc quang mang gai mắt lượn lờ phía trên.
"Mở cho ta !".
Ở chỗ sâu trong đại địa chợt truyền ra tiếng quát nặng nề rồi trong chớp mắt bằng mắt thường có thể thấy được một thứ vật chất trong suốt tràn ngập mặt ngoài ngọn núi, sau vài lần hô hấp ngọn núi phanh một tiếng rỗi vỡ ra làm hai nửa, chỗ mặt vỡ trơn tuột dường như thủy tinh vậy.
"Hảo, Thất Tinh Chân Lực quả nhiên không tầm thường, tiếp ta một chiêu Phúc Địa Ấn nữa!". Trên tay Minh Đế lần thứ hai xuất hiện một tòa núi nhỏ màu vàng, bất quá lần này hắn không ném lên không trung mà đặt lên trên mặt đất.
Đại địa quay tròn rồi nhấc lên thổ hoàng sắc kinh đào hãi lãng, một mảnh quang mang màu vàng bạo phát, quang hoa chói mắt làm cho cả khu vực thi đấu số 3 không thể nhận ra vật gì.
"Đây đúng là Đại đế quyết chiến đỉnh cao, quả nhiên là kích thích!".
"Không biết nếu tam đại đế chiến đấu thì sẽ ra sao, thực sự là đáng chờ mong".
Trong Quý khách phòng, Trương Hiểu Vũ âm thầm gật đầu, hiện nay Tinh Đế còn chưa xuất toàn lực, nói như vậy thì Minh Đế kia cũng chỉ như vậy thôi, bất quá Minh Đế muốn có Thánh khí phòng ngự nên Tinh Đế muốn thắng lợi còn cần một phen chiến đấu gian khổ nữa.
Dạ Trường Phong, Tiêu Linh cùng với Trần Băng và Thiên Lang đều há hốc mồm, chiến đấu cấp bậc này bọn họ chưa từng gặp, nếu không phải có cấm chế bao phủ thì sợ rằng trong phương viên ngàn dặm đều đã bị công kích kinh khủng này lan đến gần. Mà hai người này thực lực mới chỉ nằm trong Top 10 mà thôi, nếu là nhân vật trong Top 5, thậm chí là Top 3 chiến đấu thì sẽ ra sao, mọi người không khỏi nhìn về phía Ma đế Trương Hiểu Vũ sắc mặt vẫn thản nhiên.