Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-79
Chương 79: Quyết chiến bắt đầu
Ngày mùng 8 tháng chín, trên một cánh đồng hoang vu cách cửa đông Kim Quang quận thành mười dặm, gần sáu vạn người tụ tập ở chỗ này hơn nữa vẫn còn rất nhiều người đang không ngừng cuồn cuộn kéo về, xem ra số người tham gia rất có thể lên tới hơn mười vạn người.
"Thật đúng là nhiều người! Còn một canh giờ nữa mới giao đấu mà đã nhiều người tụ tập như vậy". Trương Hiểu Vũ, Lý Đức, Hoa Tuấn Kiệt, Lâm Thiên Hào bốn người nhìn biển người trước mặt mà đều cực kỳ rung động.
Cả cánh đồng hoang vu hầu như đã đầy một nửa rồi tuy nhiên từ các hướng khác đang có rất nhiều người kéo tới, tựa như nước lũ không ngừng tràn về, nhân số gia tăng với tốc độ không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên mấy người Lý Đức dù sao cũng đã gặp nhiều tràng diện lớn nên rất nhanh đã phục hồi tinh thần nói:"Không đến ba tháng nữa, Thiên La quốc thanh niên cao thủ đại tái sẽ diễn ra, đến lúc đố số người quan khán còn đông hơn bây giờ nhiều, khi đó tối thiểu cũng có tới mấy chục vạn người, so sánh với khi đó lần này bất quá là trẻ con so với người lớn mà thôi".
"Chúng ta làm cách nào đi qua đây?" Lâm Thiên Hào nhìn đám đông nghìn nghịt bất đắc dĩ hỏi.
Hoa Tuấn Kiệt quay lại nhìn đám thủ hạ phía sau nói mấy câu, nhất thời một tiểu đội cuồng ưng bay lại đây, đám cuồng ưng này sải cánh ra dài đến bốn năm thước, cũng đủ cho một người bám vào bay lên.
"Tốt, thích quá". Giữa không trung, Lâm Thiên Hào thoải mái kêu lên.
Mấy người được cuồng ưng đưa lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phía trước không đến trăm mét chính địa điểm giao đấu. Lúc này đã có một hán tử thân thể cường tráng chừng ba mươi tuổi đứng thẳng ở nơi đó, thân hình như sắt đứng im như một pho tượng vậy.
Người này chính là Thiết Nhân vương, Trương Hiểu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn tuy bại dưới tay Lý Dục nhưng vẫn là một Võ vương cao thủ mười phần cường hãn. Trương Hiểu Vũ rất ngạc nhiên, hắn muốn nhìn xem hai người này đến tột cùng hệ thống phòng ngự đạt tới tình trạng gì.
Hai tay ôm ngực, Thiết Nhân vương nhắm mắt lại thản nhiên chờ đợi, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình hắn tồn tại, những người khác đều là hư vô.
"Rất đáng chờ mong, hy vọng thời gian mau đến đi". Trong đám đông, mỗi người đều vạn phần chờ mong thời khắc giao đấu.
"Một năm qua đi, không biết thực lực hai người đã tiến triển đến tình trạng gì rồi".
"Mau nhìn kìa, người cưỡi Sư Hổ báo thú kia không phải là Tiêu Liệt, cao thủ của Tiêu Dao quận thành sao, tại Thiên La quốc thiếu niên cao thủ Bảng hắn đứng thứ ba".
Một con hoang thú dài bốn năm thước, trông giống như sư tử mà cũng giống như hổ lao vọt qua đỉnh đầu mọi người rồi dừng trên một đỉnh núi nhỏ, ngồi trên lưng hoang thú là một thanh niên anh tuấn chừng hai mươi sáu hai bảy tuổi, bộ dáng người ung dung khí phách, nhất thời làm cho một số nữ võ giả sáng mắt lên, liên tiếp nhìn về phương hướng này.
"Ngọc Liên công chúa và La Nguyên Phách cũng đến đây". Trong nháy mắt, đại bộ phận đưa mắt tìm kiếm.
Vô thanh vô tức, trên ngọn một cây cao mấy chục thước đột nhiên xuất hiện một đầu Báo tuyết, trên lưng Báo tuyết có một nữ nhân trẻ đang ngồi, khí chất của nàng cao quý không thua Tiêu Liệt chút nào, thậm chí là còn hơn một chút. Trên mặt nàng che một tấm khăn lụa màu trắng, gương mặt tuyệt mỹ như ẩn như hiện sau tấm khăn làm cho người ta vô hạn mơ màng.
"Ngọc Liên công chúa Tiêu Linh là một trong tam đại mỹ nữ của Thiên La quốc, trên thanh niên cao thủ bảng bài danh thứ hai nhưng người có thể nhìn thấy dung mạo nàng bất quá chỉ có mười người vì ngay lúc giao đấu nàng cũng che mặt".
"Ngươi không nghe nói sao? Ngọc Liên công chúa đã nói rõ, người có thể nhìn dung mạo nàng phải xếp hạng số một số hai, trong các cao thủ trẻ tuổi Thiên La quốc cũng chỉ có bài danh đệ nhất Dạ Trường Phong là đã được nhìn qua nàng".
Khá với Tiêu Liệt và Tiêu Linh, kẻ xuất hiện cuối cùng là La Nguyên Phách có khí phách phi thường bá đạo, loại khí phách này phi thường tinh thuần, bên trong không tạp chất, hắn ngồi trên cự lang màu đen mà phát ra khí phách vô song bức nhân quét ra bốn phía.
Ba người ở ba phương hướng khá nhau mơ hồ cùng Thiết Nhân vương ở giữa gần xa hô ứng âm thầm thử thăm dò thực lực của đối phương.
"Không ngờ bọn họ cũng đến đây, nhất định là đến xem ca ca ta hiện tại đạt tới tình trạng gì". Lý Đức cảm thán nói.
Lần trước, Lý Dục còn là đỉnh phong Đại võ sư nhưng mà qua một năm hắn đã tấn chức đến Võ vương, sự chênh lệch này không tận mắt nhìn thấy ai cũng không dám xác định.
Hoa Tuấn Kiệt nói:"Ta nhớ rõ lần đó chỉ có Dạ Trường Phong đạt tới Võ vương cảnh giới, chưa tới ba năm sau liền đã có bốn người trở thành Võ vương". Hắn nói tự nhiên là Lý Dục cùng tam đại cao thủ trẻ tuổi ở đây.
"Đợi ba năm nữa, Lâm Thiên Hào ta cũng sẽ tiến vào đến cấp bậc này". Tiểu mập mạp Lâm Thiên Hào ý chí chiến đấu dạt dào nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trương Hiểu Vũ nhìn Lâm Thiên Hào liếc mắt một cái, hắn cũng không coi đối phương nói giỡn mà thực lòng tin tưởng Lâm Thiên Hào sẽ cường đại hẳn lên, tiểu mập mạp tuy bình thường có vẻ khôi hài cùng ba hoa nhưng trong chỗ sâu nhất Trương Hiểu Vũ luôn cảm thấy khí chất của hắn hoàn toàn bất phàm.
"Thời gian sắp đến rồi, sao tiểu kim thân Lý Dục vẫn chưa đến". Một số võ giả lo lắng thầm oán.
Đột nhiên Thiết Nhân vương cùng với tam đại cao thủ trẻ tuổi và cả Trương Hiểu Vũ nữa đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông, một điểm đen xẹt qua hư không chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thiết Nhân vương.
"Đến rồi, là tiểu kim thân Lý Dục".
"Trong số các cao thủ trẻ tuổi Thiên La quốc chỉ có Dạ Trường Phong bài danh đệ nhất cùng Lý Dục là có phi hành hoang thú, thực đáng hâm mộ".
"Lý Dục tuy rằng cường đại bất quá so với Dạ Trường Phong thì vẫn có chênh lệch nhất định, người ta dựa vào bản lãnh thật sự mà hàng phục một đầu tam giai phi hành hoang thú, còn Phi thiên điêu này của Lý Dục là nuôi dưỡng từ nhỏ".
Phi thiên điêu giang hai cánh dài chừng năm sáu thước, hai cánh vẫy mạnh tuôn ra kình phong ào ạt quét đi mọi nơi, cát bay đá chạy. Lúc này có một bóng người từ phía trên nhảy xuống vững vàng dừng ở đối diện Thiết Nhân vương.
"Lý Dục, trận chiến hôm nay ta đã chờ thật lâu rồi, không biết ngươi đã chuẩn bị tốt hôm nay chưa". Thiết Nhân vương lạnh nhạt nói.
Mặc quần áo nhạt, Lý Dục nhìn quanh bốn phía, đặc biệt là ba phương hướng kia hắn dừng lại một chốc rồi mới thản nhiên nói:"Nếu đã đến đây thì đã chuẩn bị tốt".
......
Hai đại Võ vương cao thủ đối thoại làm cho người xem cuộc chiến đều hưng phấn hẳn lên, quyết chiến sắp bắt đầu, không biết lần này thực lực hai người đã đạt tới cảnh giới gì rồi.
"Ca ca ta sẽ thắng". Lý Đức khẩn trương nắm chặt quyền đầu âm thầm nói.
Từ khí cơ mà xem thì hai người mười phần tương tự, đều rất cương mãnh tuy nhiên có sự khác nhau khá nhỏ đó là Lý Dục thoạt nhìn đại khí thong dong, Thiết Nhân vương u lãnh cứng rắn, muốn biết ai mạnh hơn thì cũng chỉ có thông qua trực tiếp chiến đấu thì mới có thể biết được, Trương Hiểu Vũ cũng đang âm thầm phân tích một chút.
Thanh âm bàn tán dần dần giảm bớt, cuối cùng toàn trường im lặng không một tiếng động, cả cánh đồng lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều lẳng lặng đứng nhìn đợi hai người quyết đấu.
Khóe miệng khẽ tươi cười, Tiêu Liệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Sư Hổ báo thú mà thầm nghĩ trong lòng: Lý Dục, ba năm không thấy, không biết ngươi đã tiến triển đến tình trạng gì rồi, liệu có tư cách đấu cùng ta một trận hay không.
Tiêu Linh che mặt nên không thấy rõ biểu tình nhưng một đôi mắt sáng ngời như bảo thạch đang chăm chú nhìn, giống như một người khách qua đường đi qua nơi đây vậy.
"Hừ hừ, Lý Dục, trăm ngàn lần đừng để cho ta thất vọng đó, ta vốn muốn đợi đến đại tái mà đường chính chính đả bại ngươi nhưng ta không muốn ngươi bại bởi người khác mà không phải là ta". La Nguyên Phách bài danh sau Lý Dục nên vẫn tính toán chiếm lấy vị trí này, hắn tin tưởng là trải qua ba năm thời gian mình đã có đủ lực áp chế đối phương.
Ngày mùng 8 tháng chín, trên một cánh đồng hoang vu cách cửa đông Kim Quang quận thành mười dặm, gần sáu vạn người tụ tập ở chỗ này hơn nữa vẫn còn rất nhiều người đang không ngừng cuồn cuộn kéo về, xem ra số người tham gia rất có thể lên tới hơn mười vạn người.
"Thật đúng là nhiều người! Còn một canh giờ nữa mới giao đấu mà đã nhiều người tụ tập như vậy". Trương Hiểu Vũ, Lý Đức, Hoa Tuấn Kiệt, Lâm Thiên Hào bốn người nhìn biển người trước mặt mà đều cực kỳ rung động.
Cả cánh đồng hoang vu hầu như đã đầy một nửa rồi tuy nhiên từ các hướng khác đang có rất nhiều người kéo tới, tựa như nước lũ không ngừng tràn về, nhân số gia tăng với tốc độ không thể tưởng tượng.
Tuy nhiên mấy người Lý Đức dù sao cũng đã gặp nhiều tràng diện lớn nên rất nhanh đã phục hồi tinh thần nói:"Không đến ba tháng nữa, Thiên La quốc thanh niên cao thủ đại tái sẽ diễn ra, đến lúc đố số người quan khán còn đông hơn bây giờ nhiều, khi đó tối thiểu cũng có tới mấy chục vạn người, so sánh với khi đó lần này bất quá là trẻ con so với người lớn mà thôi".
"Chúng ta làm cách nào đi qua đây?" Lâm Thiên Hào nhìn đám đông nghìn nghịt bất đắc dĩ hỏi.
Hoa Tuấn Kiệt quay lại nhìn đám thủ hạ phía sau nói mấy câu, nhất thời một tiểu đội cuồng ưng bay lại đây, đám cuồng ưng này sải cánh ra dài đến bốn năm thước, cũng đủ cho một người bám vào bay lên.
"Tốt, thích quá". Giữa không trung, Lâm Thiên Hào thoải mái kêu lên.
Mấy người được cuồng ưng đưa lên đỉnh một ngọn núi nhỏ, phía trước không đến trăm mét chính địa điểm giao đấu. Lúc này đã có một hán tử thân thể cường tráng chừng ba mươi tuổi đứng thẳng ở nơi đó, thân hình như sắt đứng im như một pho tượng vậy.
Người này chính là Thiết Nhân vương, Trương Hiểu Vũ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn tuy bại dưới tay Lý Dục nhưng vẫn là một Võ vương cao thủ mười phần cường hãn. Trương Hiểu Vũ rất ngạc nhiên, hắn muốn nhìn xem hai người này đến tột cùng hệ thống phòng ngự đạt tới tình trạng gì.
Hai tay ôm ngực, Thiết Nhân vương nhắm mắt lại thản nhiên chờ đợi, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình hắn tồn tại, những người khác đều là hư vô.
"Rất đáng chờ mong, hy vọng thời gian mau đến đi". Trong đám đông, mỗi người đều vạn phần chờ mong thời khắc giao đấu.
"Một năm qua đi, không biết thực lực hai người đã tiến triển đến tình trạng gì rồi".
"Mau nhìn kìa, người cưỡi Sư Hổ báo thú kia không phải là Tiêu Liệt, cao thủ của Tiêu Dao quận thành sao, tại Thiên La quốc thiếu niên cao thủ Bảng hắn đứng thứ ba".
Một con hoang thú dài bốn năm thước, trông giống như sư tử mà cũng giống như hổ lao vọt qua đỉnh đầu mọi người rồi dừng trên một đỉnh núi nhỏ, ngồi trên lưng hoang thú là một thanh niên anh tuấn chừng hai mươi sáu hai bảy tuổi, bộ dáng người ung dung khí phách, nhất thời làm cho một số nữ võ giả sáng mắt lên, liên tiếp nhìn về phương hướng này.
"Ngọc Liên công chúa và La Nguyên Phách cũng đến đây". Trong nháy mắt, đại bộ phận đưa mắt tìm kiếm.
Vô thanh vô tức, trên ngọn một cây cao mấy chục thước đột nhiên xuất hiện một đầu Báo tuyết, trên lưng Báo tuyết có một nữ nhân trẻ đang ngồi, khí chất của nàng cao quý không thua Tiêu Liệt chút nào, thậm chí là còn hơn một chút. Trên mặt nàng che một tấm khăn lụa màu trắng, gương mặt tuyệt mỹ như ẩn như hiện sau tấm khăn làm cho người ta vô hạn mơ màng.
"Ngọc Liên công chúa Tiêu Linh là một trong tam đại mỹ nữ của Thiên La quốc, trên thanh niên cao thủ bảng bài danh thứ hai nhưng người có thể nhìn thấy dung mạo nàng bất quá chỉ có mười người vì ngay lúc giao đấu nàng cũng che mặt".
"Ngươi không nghe nói sao? Ngọc Liên công chúa đã nói rõ, người có thể nhìn dung mạo nàng phải xếp hạng số một số hai, trong các cao thủ trẻ tuổi Thiên La quốc cũng chỉ có bài danh đệ nhất Dạ Trường Phong là đã được nhìn qua nàng".
Khá với Tiêu Liệt và Tiêu Linh, kẻ xuất hiện cuối cùng là La Nguyên Phách có khí phách phi thường bá đạo, loại khí phách này phi thường tinh thuần, bên trong không tạp chất, hắn ngồi trên cự lang màu đen mà phát ra khí phách vô song bức nhân quét ra bốn phía.
Ba người ở ba phương hướng khá nhau mơ hồ cùng Thiết Nhân vương ở giữa gần xa hô ứng âm thầm thử thăm dò thực lực của đối phương.
"Không ngờ bọn họ cũng đến đây, nhất định là đến xem ca ca ta hiện tại đạt tới tình trạng gì". Lý Đức cảm thán nói.
Lần trước, Lý Dục còn là đỉnh phong Đại võ sư nhưng mà qua một năm hắn đã tấn chức đến Võ vương, sự chênh lệch này không tận mắt nhìn thấy ai cũng không dám xác định.
Hoa Tuấn Kiệt nói:"Ta nhớ rõ lần đó chỉ có Dạ Trường Phong đạt tới Võ vương cảnh giới, chưa tới ba năm sau liền đã có bốn người trở thành Võ vương". Hắn nói tự nhiên là Lý Dục cùng tam đại cao thủ trẻ tuổi ở đây.
"Đợi ba năm nữa, Lâm Thiên Hào ta cũng sẽ tiến vào đến cấp bậc này". Tiểu mập mạp Lâm Thiên Hào ý chí chiến đấu dạt dào nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trương Hiểu Vũ nhìn Lâm Thiên Hào liếc mắt một cái, hắn cũng không coi đối phương nói giỡn mà thực lòng tin tưởng Lâm Thiên Hào sẽ cường đại hẳn lên, tiểu mập mạp tuy bình thường có vẻ khôi hài cùng ba hoa nhưng trong chỗ sâu nhất Trương Hiểu Vũ luôn cảm thấy khí chất của hắn hoàn toàn bất phàm.
"Thời gian sắp đến rồi, sao tiểu kim thân Lý Dục vẫn chưa đến". Một số võ giả lo lắng thầm oán.
Đột nhiên Thiết Nhân vương cùng với tam đại cao thủ trẻ tuổi và cả Trương Hiểu Vũ nữa đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông, một điểm đen xẹt qua hư không chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thiết Nhân vương.
"Đến rồi, là tiểu kim thân Lý Dục".
"Trong số các cao thủ trẻ tuổi Thiên La quốc chỉ có Dạ Trường Phong bài danh đệ nhất cùng Lý Dục là có phi hành hoang thú, thực đáng hâm mộ".
"Lý Dục tuy rằng cường đại bất quá so với Dạ Trường Phong thì vẫn có chênh lệch nhất định, người ta dựa vào bản lãnh thật sự mà hàng phục một đầu tam giai phi hành hoang thú, còn Phi thiên điêu này của Lý Dục là nuôi dưỡng từ nhỏ".
Phi thiên điêu giang hai cánh dài chừng năm sáu thước, hai cánh vẫy mạnh tuôn ra kình phong ào ạt quét đi mọi nơi, cát bay đá chạy. Lúc này có một bóng người từ phía trên nhảy xuống vững vàng dừng ở đối diện Thiết Nhân vương.
"Lý Dục, trận chiến hôm nay ta đã chờ thật lâu rồi, không biết ngươi đã chuẩn bị tốt hôm nay chưa". Thiết Nhân vương lạnh nhạt nói.
Mặc quần áo nhạt, Lý Dục nhìn quanh bốn phía, đặc biệt là ba phương hướng kia hắn dừng lại một chốc rồi mới thản nhiên nói:"Nếu đã đến đây thì đã chuẩn bị tốt".
......
Hai đại Võ vương cao thủ đối thoại làm cho người xem cuộc chiến đều hưng phấn hẳn lên, quyết chiến sắp bắt đầu, không biết lần này thực lực hai người đã đạt tới cảnh giới gì rồi.
"Ca ca ta sẽ thắng". Lý Đức khẩn trương nắm chặt quyền đầu âm thầm nói.
Từ khí cơ mà xem thì hai người mười phần tương tự, đều rất cương mãnh tuy nhiên có sự khác nhau khá nhỏ đó là Lý Dục thoạt nhìn đại khí thong dong, Thiết Nhân vương u lãnh cứng rắn, muốn biết ai mạnh hơn thì cũng chỉ có thông qua trực tiếp chiến đấu thì mới có thể biết được, Trương Hiểu Vũ cũng đang âm thầm phân tích một chút.
Thanh âm bàn tán dần dần giảm bớt, cuối cùng toàn trường im lặng không một tiếng động, cả cánh đồng lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều lẳng lặng đứng nhìn đợi hai người quyết đấu.
Khóe miệng khẽ tươi cười, Tiêu Liệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Sư Hổ báo thú mà thầm nghĩ trong lòng: Lý Dục, ba năm không thấy, không biết ngươi đã tiến triển đến tình trạng gì rồi, liệu có tư cách đấu cùng ta một trận hay không.
Tiêu Linh che mặt nên không thấy rõ biểu tình nhưng một đôi mắt sáng ngời như bảo thạch đang chăm chú nhìn, giống như một người khách qua đường đi qua nơi đây vậy.
"Hừ hừ, Lý Dục, trăm ngàn lần đừng để cho ta thất vọng đó, ta vốn muốn đợi đến đại tái mà đường chính chính đả bại ngươi nhưng ta không muốn ngươi bại bởi người khác mà không phải là ta". La Nguyên Phách bài danh sau Lý Dục nên vẫn tính toán chiếm lấy vị trí này, hắn tin tưởng là trải qua ba năm thời gian mình đã có đủ lực áp chế đối phương.