Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
“Méo!” Mèo con trắng tuyết vung vẫy bốn móng, không phải nó không muốn phản kháng, mà gia gia nhà nó là một thần thú đã sống mấy vạn năm, tiên lực cuồn cuộn, một con mèo con vừa phi thăng như nó không thể chống lại được, bị ông nội mình áp bức, không thể không biến về nguyên hình.
Con hổ ngậm mèo con nhảy lên, Mạc Thiên Liêu lập tức bò dậy, dùng phương pháp thần mộc liễm tức để ấn giấu tiên khí xung quanh, tức tốc đuổi theo.
Hòn đảo nổi rất rộng, hổ to ngậm mèo nhỏ nhảy qua một con sông nhỏ, xuyên qua rừng rậm, đến một khoảnh đất trống rộng rãi. Mạc Thiên Liêu theo suốt đường, đã ghi nhớ hết địa hình hòn đảo. Trên đảo không có núi cao, chỉ có một ít đồi thấp, cỏ cây xanh rờn. Thấp thoáng dưới tàng cây có rất nhiều căn phòng nhỏ xinh xắn.
Theo lời lão hỗn đản nói, trên đảo này ngoài người thuộc Bạch Hổ Tộc thì không còn ai khác, vậy lẽ ra phải có tiên phủ hoa lệ mới đúng.
Nhưng, không có.
Từng đống từng đống hổ to xù lông, chồng chất trên chỗ đất trống, lười biếng nằm phơi nắng. Thấy gia gia tha mèo con về, cả đàn hổ ngóc đầu lên, mắt sáng quắt nhìn cả hai.
Mạc Thiên Liêu biến thành cái cây lặng lẽ đứng một bên.
Mèo con bị gia gia ngậm, nhìn quanh, muốn tìm Mạc Thiên Liêu trong rừng. Mạc Thiên Liêu đã hóa thành đại thụ vẫy lá cây, nói với mèo con mình đi theo đây.
Nhìn thấy cái cây ngốc chết kia, Thanh Đồng mới yên tâm, thõng bốn chân xuống, kêu meo meo rất đáng thương.
Một con hổ to tương đương với gia gia chạy đến, đánh đầu gia gia một cái, “Gừ…” Mau để cháu ngoan của ta xuống, không thấy nó đang sợ sao?
Gia gia bị đánh cũng không dám đánh lại, ngoan ngoãn thả mèo con trong miệng xuống. Mèo con vừa chạm đất là chạy vội đến trốn cạnh một cái cây vỏ xanh bên bìa rừng trốn, thấy gia gia định đuổi theo liền thoăn thoắt trèo lên cây, ôm chặt một cành cây không buông.
“Ngươi xem ngươi dọa cháu ngoan của ta kìa!” Con hổ cái nhảy lên, đánh mạnh cho gia gia ngã xuống, rồi hung hăng đánh một trận.
“Rống…”
Mèo con ngồi trên cành cây, nhàn nhã lắc đuôi.
Cành cây chầm chậm vòng lại, xoa xoa đầu mèo con.
Nãi nãi xử lý gia gia xong, vứt gia gia cho thái gia gia, để ông ấy xử lý tiếp.
Bấy giờ Mạc Thiên Liêu mới phát hiện, mấy cục lông to đó nằm chồng lên nhau ngủ, vì gia gia bị vứt đến, nên núi lông tự động dịch chuyển, để lộ con hổ trắng cực to bên trong.
Con hổ trắng đó dài đến ba trượng, cái đầu to thật to có đôi mắt to như chuông đồng, chính là người có bối phận cao nhất trong Bạch Hổ Tộc hiện nay, thái gia gia của Thanh Đồng.
Thái gia gia đón lấy đứa con trai được con dâu vứt tới, nhấc móng đánh một cái tượng trưng, sau đó ôm con giữa hai chân, dùng cái lưỡi to liếm lông cho.
Gia gia giãy dụa vài cái thấy không hiệu quả, liền chấp nhận nằm vắt trên chân cha nhận âu yếm.
Thanh Đồng lớn lên ở nhân gian, nghĩ mình đã thành hổ lớn từ lâu rồi, không ngờ đến tiên giới lại thành con non trong những con non. Các trưởng bối trong nhà lúc mới thấy y rất thích thú, cưng yêu chơi đùa vài ngày, hôm nay mới đề xuất y nên đến nhà trẻ.
Hổ nãi nãi đi đến, biến thành một tiên nữ thanh tú nhỏ nhắn thanh nhã, chìa tay với Thanh Đồng trên cây, “Cháu ngoan, xuống đây với bà.”
“Meo!” Thanh Đồng kiên quyết ôm cành cây, y không muốn đến nhà trẻ đáng chết gì đó, mất mặt chết, nếu Huyền Cơ thấy chắc chắn sẽ cười rụng cả mai.
“Con non thì phải đến nhà trẻ, con xem tam thúc, tiểu cô của con kìa, ngày nào cũng đi.” Nãi nãi nói rồi chỉ vào đống lông xù bên kia, hai con hổ con bị đẩy ra, to chỉ khoảng con mèo, tròn xoe, lông trắng muốt có vằn đen rõ, xác nhận là hổ không sai.
Thanh Đồng trợn tròn mắt, tam thúc đã ba ngàn tuổi rồi, còn đi nhà trẻ!
Hai con hổ con chạy đến, muốn trèo lên cây, nãi nãi cũng nhảy lên, định bế mèo con xuống, nhưng lại chụp hụt, vì cái cây đột nhiên biến mất,
“Rào!” Hổ con trèo được nửa cây rơi xuống, ngả chỏng vó, ngơ ngác đạp chân.
Mạc Thiên Liêu hóa thành người, ôm mèo đứng xuống, định bỏ chạy, nhưng phát hiện mình bị áp lực cực mạnh đè nặng không thể bay lên được, đành phải lăn một vòng trên đất, rồi bị cái gì đó rất rất to che mất ánh sáng.
“Ngươi là ai?” Nãi nãi nhíu mày hỏi.
Gia gia nhân cơ hội biến thành người, vùng vẫy khỏi chân thái gia gia, vuốt vuốt mái tóc bị rối, khụ khẽ một tiếng, nói: “Tiểu tử đó muốn bế Đồng Đồng đi.”
“Gào…” Cả đàn hổ cùng nhe răng với hắn.
Thanh Đồng hóa thành người, chắn trước Mạc Thiên Liêu, “Không được làm hắn bị thương, hắn là…” Thanh Đồng vốn định nói là đạo lữ, nhưng bị Mạc Thiên Liêu nắm tay lắc lắc, mím môi đổi giọng: “… bàn cào của con!”
Mạc Thiên Liêu thầm thở phào, vốn khi ở nhân gian, Thanh Đồng mấy trăm tuổi mới đến cùng hắn, đã không còn sớm, nhưng không ngờ trong Bạch Hổ Tộc, Thanh Đồng vẫn là con non, nếu để ông bà người ta biết, mình ăn sạch sẽ con non quý báu của người ta rồi thì có lẽ hôm nay đừng mong còn sống ra khỏi đảo Bạch Hổ.
Thái gia gia nghiêng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, “Gừ?” Là thần mộc sao?
“Đến nhà trẻ cũng được, nhưng hắn cũng phải theo.” Thanh Đồng dùng cằm chỉ Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu lập tức biến về bản thể, một cây Bất Tận Mộc trụi lủi, không cành không lá.
Đàn hổ kinh ngạc nhìn cái cây, mắt lập tức sáng lên, bàn cào! Bàn cào thượng hạng!
Hai con hổ nhỏ tam thúc và tiểu cô chạy đến không kịp suy nghĩ, túm chặt Bất Tận Mộc bắt đầu mài móng. Thanh Đồng lập tức biến thành mèo con trắng tuyết, một móng đánh bay một con. Mèo con bé xíu, nhưng lại rất mạnh, tam thúc lộn nhào một cái, nằm bẹp trên đất.
Tam thúc và tiểu cô được sinh ra trên tiên giới, vì tiên giới quá yên bình, Bạch Hổ Tộc lại cưng chiều con cháu, khiến cho đến hôm nay pháp thuật của cả hai vẫn bình thường, không như Thanh Đồng trưởng thành trong hoàn cảnh hiểm ác ở nhân gian, một con mèo đánh mười con hổ cũng không vấn đề.
Mạc Thiên Liêu biến thành người, chắp tay với các trưởng bối, “Vãn bối Mạc Thiên Liêu, vừa phi thăng lên thượng giới, trước đây ở nhân gian đã sống cùng Thanh Đồng gần ngàn năm.”
“Cha, bàn cào này không tệ.” Gia gia căn bản không nghe hắn nói, mà hưng phấn ghé vào tai con hổ to, bàn tán về Bất Tận Mộc.
Hổ to ngồi lên, dùng chân sau gãi tai, “Gừ!”
“Vậy, sau này ngươi tiếp tục làm bàn cào cho Đồng Đồng của bọn ta, đến nhà trẻ cùng nó, mỗi tháng cho ngươi ba ngàn điểm công đức.” Nãi nãi phẩy tay, đeo cho Thanh Đồng một cái vòng rất đẹp.
Thanh Đồng nhíu mày, nhìn cái vòng mảnh yểu điệu, đưa móng muốn tháo xuống.
“Đây là đồ ăn vặt để ăn khi đến nhà trẻ.” Nãi nãi nói, đeo lên cổ tam thúc và tiểu cô cùng một kiểu vòng.
Động tác kéo vòng của Thanh Đồng dừng lại, ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn tháo xuống, cất vào vòng tay chứa đồ.
Cứ như vậy, Mạc Thiên Liêu có công việc đầu tiên từ khi đến tiên giới, bàn cào của Bạch Hổ Tộc, lương tháng ba ngàn.
Thanh Đồng cũng không biết nhà trẻ ở đâu, liền đi theo tam thúc và tiểu cô, hai con hổ con này đã rất quen đường, vẫy vẫy móng, gọi một đám mây đến, hào hứng nhảy lên, đi thẳng về hướng đông.
Mạc Thiên Liêu cũng bế Thanh Đồng không chịu tự đi bộ lên, cưỡi mây đuổi theo, càng đi càng thấy lạ, đến khi một hòn đảo nổi hùng vĩ xuất hiện trước mắt mới hoàn hồn lại, đây chẳng phải đảo nổi của thanh long sao?
Hai con hổ nhỏ bay thẳng vào đảo nổi không dừng.
Đảo Thanh Long cũng tương đương với đảo Bạch Hổ, cả hòn đào nở đầy hoa muôn màu muôn sắc. Tam thúc vừa đáp xuống là nhảy vào bụi hoa, làm vô số hồ điệp giật mình bay lên.
Tiểu cô liếc huynh trưởng khinh miệt, biến thành một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.
“Tiểu cô, vườn trẻ là ở đây sao?” Mạc Thiên Liêu đáp xuống mà cũng không buông Thanh Đồng ra, ngược lại để y biến thành mèo giấu vào lòng, nếu thấy tình hình không ổn thì dễ chạy hơn.
“Đúng rồi, vườn trẻ do Thanh Long mở.” Tiểu cô thuận miệng đáp, sau đó ngẩn ra, “Ngươi gọi ta là gì?”
Mạc Thiên Liêu lấy một con chuột rối từ vòng cổ tay ra đưa cho tiểu cô: “Đây là quà gặp mặt gửi tiểu cô.”
Tiểu cô tò mò nhìn con chuột trong tay, thấy thú vị, liền sau đó thì chấp nhận cách xưng hô của Mạc Thiên Liêu với mình.
Đi qua núi cao bên ngoài, một tiên cung hoa lệ xuất hiện trước mắt.
Tiên thạch xanh lam làm tường, cửu thiên lưu ly long lanh trong suốt làm ngói, cổng mở rộng. Sân trải đệm dày, thanh long to lớn nằm trên đệm.
Hai con hổ con thấy thanh long thì lập tức bổ nhào đến, bám vào lông bờm trèo lên sống lưng tráng kiện nhảy nhót, đã có rất nhiều trẻ con tụ tập tại đó.
Thanh long ngước mắt, thấy Mạc Thiên Liêu bế mèo vào, mắt lập tức sáng lên, hóa thành người ra đón: “Mộc Đầu, Đồng Đồng!”
“Sư tôn.” Mạc Thiên Liêu cúi đầu hành lễ.
Thanh long đi đến, một đàn thú con cũng chạy theo, trong đó có con non của đủ loại thần thú, chẳng hạn như con nhỏ của Thiên Cẩu, Thiên Lang… Cũng có con non hình người, chẳng hạn như thái tử gia con của thiên đế…
Sau khi Thiên Lang phi thăng, thì bị phụ thân nhà minh, Thiên Cẩu, tha đi, Thiên Cẩu nhất quyết cho là Thiên Lang còn nhỏ, nhưng ngày ngày mình bận ăn trăng cho nên không rảnh trông con, thế là liền vứt cho sư tôn Thanh Long trông hộ.
Không khéo bị thiên đế nhìn thấy, cảm thấy thái tử nhà mình không có bạn chơi cùng, già trước tuổi, liền vứt cả thái tử đến.
Tiên hạc ở nam cực nhìn thấy, liền đưa ổ chim non nhao nhao chíp chíp nhà mình đến…
Thế là, đảo nổi của Thanh Long chẳng hiểu sao đã trở thành vườn trẻ như thế, người của Bạch Hổ Tộc tuy có nhân lực trông trẻ, nhưng thấy nhà người ta đi cả, nghĩ đi vườn trẻ là chuyện cần thiết, liền ép buộc đưa hổ con nhà mình đến.
Mạc Thiên Liêu nhìn bầy trẻ lao nhao bên chân thanh long, không khỏi thấy đồng cảm, để mèo nhà mình lên đầu Thiên lang, để tránh bị giẫm phải. Nhìn quanh, không thấy Đan Hi.
Thanh long và chu tước bị chia cắt tám ngàn năm, tình cảm tốt như thế, không phải nên ở cạnh nhau mọi lúc sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
“Hắn…” Minh Yên đang cầm đồ ăn vặt đút các trẻ ngẩng đầu, chỉ chỉ xích đu trong sân, chợt sững sốt, chiếc xích đu trống không, Đan Hi đâu rồi?
“Chíp!” Tiếng kêu lanh lảnh vang lên bên chân, Minh Yên cúi đầu, thấy một con chim đỏ béo, rất béo, đập cái cánh lông tơ xù xù, chen chen giữa đám thú non, há mỏ đòi ăn.
Mạc Thiên Liêu: “…”
Minh Yên: “…”
Con hổ ngậm mèo con nhảy lên, Mạc Thiên Liêu lập tức bò dậy, dùng phương pháp thần mộc liễm tức để ấn giấu tiên khí xung quanh, tức tốc đuổi theo.
Hòn đảo nổi rất rộng, hổ to ngậm mèo nhỏ nhảy qua một con sông nhỏ, xuyên qua rừng rậm, đến một khoảnh đất trống rộng rãi. Mạc Thiên Liêu theo suốt đường, đã ghi nhớ hết địa hình hòn đảo. Trên đảo không có núi cao, chỉ có một ít đồi thấp, cỏ cây xanh rờn. Thấp thoáng dưới tàng cây có rất nhiều căn phòng nhỏ xinh xắn.
Theo lời lão hỗn đản nói, trên đảo này ngoài người thuộc Bạch Hổ Tộc thì không còn ai khác, vậy lẽ ra phải có tiên phủ hoa lệ mới đúng.
Nhưng, không có.
Từng đống từng đống hổ to xù lông, chồng chất trên chỗ đất trống, lười biếng nằm phơi nắng. Thấy gia gia tha mèo con về, cả đàn hổ ngóc đầu lên, mắt sáng quắt nhìn cả hai.
Mạc Thiên Liêu biến thành cái cây lặng lẽ đứng một bên.
Mèo con bị gia gia ngậm, nhìn quanh, muốn tìm Mạc Thiên Liêu trong rừng. Mạc Thiên Liêu đã hóa thành đại thụ vẫy lá cây, nói với mèo con mình đi theo đây.
Nhìn thấy cái cây ngốc chết kia, Thanh Đồng mới yên tâm, thõng bốn chân xuống, kêu meo meo rất đáng thương.
Một con hổ to tương đương với gia gia chạy đến, đánh đầu gia gia một cái, “Gừ…” Mau để cháu ngoan của ta xuống, không thấy nó đang sợ sao?
Gia gia bị đánh cũng không dám đánh lại, ngoan ngoãn thả mèo con trong miệng xuống. Mèo con vừa chạm đất là chạy vội đến trốn cạnh một cái cây vỏ xanh bên bìa rừng trốn, thấy gia gia định đuổi theo liền thoăn thoắt trèo lên cây, ôm chặt một cành cây không buông.
“Ngươi xem ngươi dọa cháu ngoan của ta kìa!” Con hổ cái nhảy lên, đánh mạnh cho gia gia ngã xuống, rồi hung hăng đánh một trận.
“Rống…”
Mèo con ngồi trên cành cây, nhàn nhã lắc đuôi.
Cành cây chầm chậm vòng lại, xoa xoa đầu mèo con.
Nãi nãi xử lý gia gia xong, vứt gia gia cho thái gia gia, để ông ấy xử lý tiếp.
Bấy giờ Mạc Thiên Liêu mới phát hiện, mấy cục lông to đó nằm chồng lên nhau ngủ, vì gia gia bị vứt đến, nên núi lông tự động dịch chuyển, để lộ con hổ trắng cực to bên trong.
Con hổ trắng đó dài đến ba trượng, cái đầu to thật to có đôi mắt to như chuông đồng, chính là người có bối phận cao nhất trong Bạch Hổ Tộc hiện nay, thái gia gia của Thanh Đồng.
Thái gia gia đón lấy đứa con trai được con dâu vứt tới, nhấc móng đánh một cái tượng trưng, sau đó ôm con giữa hai chân, dùng cái lưỡi to liếm lông cho.
Gia gia giãy dụa vài cái thấy không hiệu quả, liền chấp nhận nằm vắt trên chân cha nhận âu yếm.
Thanh Đồng lớn lên ở nhân gian, nghĩ mình đã thành hổ lớn từ lâu rồi, không ngờ đến tiên giới lại thành con non trong những con non. Các trưởng bối trong nhà lúc mới thấy y rất thích thú, cưng yêu chơi đùa vài ngày, hôm nay mới đề xuất y nên đến nhà trẻ.
Hổ nãi nãi đi đến, biến thành một tiên nữ thanh tú nhỏ nhắn thanh nhã, chìa tay với Thanh Đồng trên cây, “Cháu ngoan, xuống đây với bà.”
“Meo!” Thanh Đồng kiên quyết ôm cành cây, y không muốn đến nhà trẻ đáng chết gì đó, mất mặt chết, nếu Huyền Cơ thấy chắc chắn sẽ cười rụng cả mai.
“Con non thì phải đến nhà trẻ, con xem tam thúc, tiểu cô của con kìa, ngày nào cũng đi.” Nãi nãi nói rồi chỉ vào đống lông xù bên kia, hai con hổ con bị đẩy ra, to chỉ khoảng con mèo, tròn xoe, lông trắng muốt có vằn đen rõ, xác nhận là hổ không sai.
Thanh Đồng trợn tròn mắt, tam thúc đã ba ngàn tuổi rồi, còn đi nhà trẻ!
Hai con hổ con chạy đến, muốn trèo lên cây, nãi nãi cũng nhảy lên, định bế mèo con xuống, nhưng lại chụp hụt, vì cái cây đột nhiên biến mất,
“Rào!” Hổ con trèo được nửa cây rơi xuống, ngả chỏng vó, ngơ ngác đạp chân.
Mạc Thiên Liêu hóa thành người, ôm mèo đứng xuống, định bỏ chạy, nhưng phát hiện mình bị áp lực cực mạnh đè nặng không thể bay lên được, đành phải lăn một vòng trên đất, rồi bị cái gì đó rất rất to che mất ánh sáng.
“Ngươi là ai?” Nãi nãi nhíu mày hỏi.
Gia gia nhân cơ hội biến thành người, vùng vẫy khỏi chân thái gia gia, vuốt vuốt mái tóc bị rối, khụ khẽ một tiếng, nói: “Tiểu tử đó muốn bế Đồng Đồng đi.”
“Gào…” Cả đàn hổ cùng nhe răng với hắn.
Thanh Đồng hóa thành người, chắn trước Mạc Thiên Liêu, “Không được làm hắn bị thương, hắn là…” Thanh Đồng vốn định nói là đạo lữ, nhưng bị Mạc Thiên Liêu nắm tay lắc lắc, mím môi đổi giọng: “… bàn cào của con!”
Mạc Thiên Liêu thầm thở phào, vốn khi ở nhân gian, Thanh Đồng mấy trăm tuổi mới đến cùng hắn, đã không còn sớm, nhưng không ngờ trong Bạch Hổ Tộc, Thanh Đồng vẫn là con non, nếu để ông bà người ta biết, mình ăn sạch sẽ con non quý báu của người ta rồi thì có lẽ hôm nay đừng mong còn sống ra khỏi đảo Bạch Hổ.
Thái gia gia nghiêng đầu nhìn Mạc Thiên Liêu, “Gừ?” Là thần mộc sao?
“Đến nhà trẻ cũng được, nhưng hắn cũng phải theo.” Thanh Đồng dùng cằm chỉ Mạc Thiên Liêu.
Mạc Thiên Liêu lập tức biến về bản thể, một cây Bất Tận Mộc trụi lủi, không cành không lá.
Đàn hổ kinh ngạc nhìn cái cây, mắt lập tức sáng lên, bàn cào! Bàn cào thượng hạng!
Hai con hổ nhỏ tam thúc và tiểu cô chạy đến không kịp suy nghĩ, túm chặt Bất Tận Mộc bắt đầu mài móng. Thanh Đồng lập tức biến thành mèo con trắng tuyết, một móng đánh bay một con. Mèo con bé xíu, nhưng lại rất mạnh, tam thúc lộn nhào một cái, nằm bẹp trên đất.
Tam thúc và tiểu cô được sinh ra trên tiên giới, vì tiên giới quá yên bình, Bạch Hổ Tộc lại cưng chiều con cháu, khiến cho đến hôm nay pháp thuật của cả hai vẫn bình thường, không như Thanh Đồng trưởng thành trong hoàn cảnh hiểm ác ở nhân gian, một con mèo đánh mười con hổ cũng không vấn đề.
Mạc Thiên Liêu biến thành người, chắp tay với các trưởng bối, “Vãn bối Mạc Thiên Liêu, vừa phi thăng lên thượng giới, trước đây ở nhân gian đã sống cùng Thanh Đồng gần ngàn năm.”
“Cha, bàn cào này không tệ.” Gia gia căn bản không nghe hắn nói, mà hưng phấn ghé vào tai con hổ to, bàn tán về Bất Tận Mộc.
Hổ to ngồi lên, dùng chân sau gãi tai, “Gừ!”
“Vậy, sau này ngươi tiếp tục làm bàn cào cho Đồng Đồng của bọn ta, đến nhà trẻ cùng nó, mỗi tháng cho ngươi ba ngàn điểm công đức.” Nãi nãi phẩy tay, đeo cho Thanh Đồng một cái vòng rất đẹp.
Thanh Đồng nhíu mày, nhìn cái vòng mảnh yểu điệu, đưa móng muốn tháo xuống.
“Đây là đồ ăn vặt để ăn khi đến nhà trẻ.” Nãi nãi nói, đeo lên cổ tam thúc và tiểu cô cùng một kiểu vòng.
Động tác kéo vòng của Thanh Đồng dừng lại, ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn tháo xuống, cất vào vòng tay chứa đồ.
Cứ như vậy, Mạc Thiên Liêu có công việc đầu tiên từ khi đến tiên giới, bàn cào của Bạch Hổ Tộc, lương tháng ba ngàn.
Thanh Đồng cũng không biết nhà trẻ ở đâu, liền đi theo tam thúc và tiểu cô, hai con hổ con này đã rất quen đường, vẫy vẫy móng, gọi một đám mây đến, hào hứng nhảy lên, đi thẳng về hướng đông.
Mạc Thiên Liêu cũng bế Thanh Đồng không chịu tự đi bộ lên, cưỡi mây đuổi theo, càng đi càng thấy lạ, đến khi một hòn đảo nổi hùng vĩ xuất hiện trước mắt mới hoàn hồn lại, đây chẳng phải đảo nổi của thanh long sao?
Hai con hổ nhỏ bay thẳng vào đảo nổi không dừng.
Đảo Thanh Long cũng tương đương với đảo Bạch Hổ, cả hòn đào nở đầy hoa muôn màu muôn sắc. Tam thúc vừa đáp xuống là nhảy vào bụi hoa, làm vô số hồ điệp giật mình bay lên.
Tiểu cô liếc huynh trưởng khinh miệt, biến thành một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp.
“Tiểu cô, vườn trẻ là ở đây sao?” Mạc Thiên Liêu đáp xuống mà cũng không buông Thanh Đồng ra, ngược lại để y biến thành mèo giấu vào lòng, nếu thấy tình hình không ổn thì dễ chạy hơn.
“Đúng rồi, vườn trẻ do Thanh Long mở.” Tiểu cô thuận miệng đáp, sau đó ngẩn ra, “Ngươi gọi ta là gì?”
Mạc Thiên Liêu lấy một con chuột rối từ vòng cổ tay ra đưa cho tiểu cô: “Đây là quà gặp mặt gửi tiểu cô.”
Tiểu cô tò mò nhìn con chuột trong tay, thấy thú vị, liền sau đó thì chấp nhận cách xưng hô của Mạc Thiên Liêu với mình.
Đi qua núi cao bên ngoài, một tiên cung hoa lệ xuất hiện trước mắt.
Tiên thạch xanh lam làm tường, cửu thiên lưu ly long lanh trong suốt làm ngói, cổng mở rộng. Sân trải đệm dày, thanh long to lớn nằm trên đệm.
Hai con hổ con thấy thanh long thì lập tức bổ nhào đến, bám vào lông bờm trèo lên sống lưng tráng kiện nhảy nhót, đã có rất nhiều trẻ con tụ tập tại đó.
Thanh long ngước mắt, thấy Mạc Thiên Liêu bế mèo vào, mắt lập tức sáng lên, hóa thành người ra đón: “Mộc Đầu, Đồng Đồng!”
“Sư tôn.” Mạc Thiên Liêu cúi đầu hành lễ.
Thanh long đi đến, một đàn thú con cũng chạy theo, trong đó có con non của đủ loại thần thú, chẳng hạn như con nhỏ của Thiên Cẩu, Thiên Lang… Cũng có con non hình người, chẳng hạn như thái tử gia con của thiên đế…
Sau khi Thiên Lang phi thăng, thì bị phụ thân nhà minh, Thiên Cẩu, tha đi, Thiên Cẩu nhất quyết cho là Thiên Lang còn nhỏ, nhưng ngày ngày mình bận ăn trăng cho nên không rảnh trông con, thế là liền vứt cho sư tôn Thanh Long trông hộ.
Không khéo bị thiên đế nhìn thấy, cảm thấy thái tử nhà mình không có bạn chơi cùng, già trước tuổi, liền vứt cả thái tử đến.
Tiên hạc ở nam cực nhìn thấy, liền đưa ổ chim non nhao nhao chíp chíp nhà mình đến…
Thế là, đảo nổi của Thanh Long chẳng hiểu sao đã trở thành vườn trẻ như thế, người của Bạch Hổ Tộc tuy có nhân lực trông trẻ, nhưng thấy nhà người ta đi cả, nghĩ đi vườn trẻ là chuyện cần thiết, liền ép buộc đưa hổ con nhà mình đến.
Mạc Thiên Liêu nhìn bầy trẻ lao nhao bên chân thanh long, không khỏi thấy đồng cảm, để mèo nhà mình lên đầu Thiên lang, để tránh bị giẫm phải. Nhìn quanh, không thấy Đan Hi.
Thanh long và chu tước bị chia cắt tám ngàn năm, tình cảm tốt như thế, không phải nên ở cạnh nhau mọi lúc sao? Chẳng lẽ có vấn đề gì?
“Hắn…” Minh Yên đang cầm đồ ăn vặt đút các trẻ ngẩng đầu, chỉ chỉ xích đu trong sân, chợt sững sốt, chiếc xích đu trống không, Đan Hi đâu rồi?
“Chíp!” Tiếng kêu lanh lảnh vang lên bên chân, Minh Yên cúi đầu, thấy một con chim đỏ béo, rất béo, đập cái cánh lông tơ xù xù, chen chen giữa đám thú non, há mỏ đòi ăn.
Mạc Thiên Liêu: “…”
Minh Yên: “…”