Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Trần Hạ Lan gật đầu: “Không sai.”
“Bốn tên lực sĩ là bốn gã đàn em do anh ta thu nhận. Nhưng một khoảng thời gian trước, bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết cả rồi.”
“Theo những gì tôi biết, sau khi Sở Trương đối phó với Từ Lam Khiết, thì vài ngày sau đã chết.”
“Tôi rất nghi ngờ cái chết của Sở Trương và bốn người đàn em của gã ta là một cuộc báo thù, do Diệp Huyền Tần lên kế hoạch báo thù!”
“Khốn nạn.” Hồ Thanh Sơn nổi giận: “Cả năm mạng người, tội này không thể tha thứ được!”
“Có điều, Hạ Lan, cô có chứng cứ chứng minh Diệp Huyền Tần đã giết chết bọn họ không?”
Trần Hạ Lan nói: “Có, đương nhiên là có chứng cứ.”
“Ngày hôm ấy khi Sở Trương thế chấp xưởng sản xuất nguyên vật liệu của anh ta cho Từ Lam Khiết. Trên đường về nhà, có người tận mắt trông thấy Diệp Huyền Tần lái xe, đâm xe của Sở Trương rơi khỏi cầu.”
Hồ Thanh Sơn vội vàng hỏi không thể chờ được: “Là ai đã nhìn thấy?”
Trần Hạ Lan nhìn Từ Huy Hùng với ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa.
Người nhà họ Từ đều run rẩy.
Bọn họ đã hiểu được ý của Trần Hạ Lan rồi, cô ta muốn bọn họ làm chứng giả.
Bởi vì một chút lợi ích, mà khiến một người chết oan… Bọn họ không muốn làm.
Lúc bọn họ đang muốn từ chối, thì Hồ Thanh Sơn gằn giọng nói: “Rốt cuộc thì ba người có nhìn thấy hay không?”
“Nếu như các người không nhìn thấy, vậy chúng ta lại nói về chuyện Công ty xây dựng Phương Viễn.
“Hiện giờ quân đội của tôi đang chờ ở bên ngoài rồi, lúc nào cũng có thể bắt ba người đi.”
Quân đội!
Vậy mà quân đội cũng đến rồi.
Từ Huy Hùng có chút sợ hãi.
Có thể giữ lại tính mạng của mình, Diệp Huyền Tần có chết một vạn lần thì đã làm sao.
Từ Huy Hùng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: “Tôi… Tôi đã nhìn thấy!”
Hồ Thanh Sơn lạnh lùng cười nói: “Tốt, tốt lắm.”
“Ngày mai, làm phiền ba người phối hợp với chúng tôi. Thứ thuộc về chúng ta, chúng ta phải cướp lại.”
Khi rời khỏi nhà họ Từ, Trần Hạ Lan và Hồ Thanh Sơn liếc nhau một cái, cùng nở nụ cười vì gian kế đã thực hiện được.
Thật ra, lần này ép nhà Từ Liên ra làm chứng giả mới là kế hoạch của bọn họ.
Hai người bọn họ có chung một mục đích, đó là: Hại chết Diệp Huyền Tần, đoạt lại Công ty xây dựng Phương Viễn.
Vì “tính phúc” của Diệp Huyền Tần, Trình Hạ Vũ đã chủ động chuyển ra ngoài.
Cho nên Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết bắt đầu “ở chung” rồi.
Có điều, Từ Lam Khiết vẫn kiên trì, bắt Diệp Huyền Tần nằm ngủ dưới đất.
Cô là người con gái rất truyền thống, hai người mới chính thức xác nhận quan hệ vài tháng, cô không thể giao cả người mình cho Diệp Huyền Tần được.
Hôm nay vì chỉnh đốn lại Công ty xây dựng Phương Viễn, sau đó tiến hành sáp nhập vào xí nghiệp nhà mình mà Từ Lam Khiết mệt sắp chết rồi. Cô vừa nằm xuống giường đã bắt đầu ngáy o o.
Diệp Huyền Tần lại lăn qua lăn lại không ngủ được.
Đùa sao, nằm cạnh một người con gái xinh đẹp sắc nước hương trời như vậy, có người đàn ông nào ngủ ngon được.
Đang lúc vô cùng buồn bực, di động của anh đột nhiên kêu lên.
Là “Sói Hoang” gửi tin nhắn cho anh.
Sói Hoang: “Chỉ huy Tần, tôi vừa nhận được mật báo, Hồ Thanh Sơn của quân khu tỉnh đang thu thập chứng cứ về người sát hại Sở Trương.”
“Ông ta muốn ra tay với anh.”
Diệp Huyền Tần: “Hồ Thanh Sơn? Không biết, cậu tự xử lý là được rồi.”
Một mạng người nho nhỏ thôi, Diệp Huyền Tần không muốn lãng phí đầu óc.
Có thời gian thà ở bên Từ Lam Khiết nhiều còn tốt hơn.
Sói Hoang: “Chỉ huy Tần, vừa rồi tôi đã điều tra Hồ Thanh Sơn một lượt, phát hiện ra ông ta bị tình nghi thông đồng với địch phản quốc.”
“Có điều, vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.”
Thông đồng với địch phản quốc!
Diệp Huyền Tần cau mày lại.
Thân là người bảo vệ tổ quốc thiêng liêng, anh ghét nhất chính là những kẻ thông đồng với địch phản quốc.
Diệp Huyền Tần: “Sắp xếp lại chứng cứ cho tốt. Ngày mai tôi tự mình đến quân khu tỉnh một chuyến.”
Sói Hoang: “Vâng!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ngay cả bữa sáng Diệp Huyền Tần cũng chưa ăn, anh đã vội vàng đi đến quân khu tỉnh xử lý chuyện Hồ Thanh Sơn.
Đương nhiên, anh không nói sự thật cho Từ Lam Khiết biết, chỉ nói mình phải đi gặp một người bạn cũ.
Từ Lam Khiết không nghi ngờ gì cả. Cô đi rửa mặt mũi rồi ăn sáng giống như ngày thường.
Sau khi cơm nước xong, cô đi ra ngoài cùng với Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu.
Từ Lam Khiết muốn nhanh chóng xử lý xong hạng mục “Tình yêu khuynh thành”.
Từ Huy Hoàng thì quay về phòng khám Thanh Xuân, Lý Khả Diệu cũng đến phòng khám giúp việc.
Nhưng khi vừa đi xuống lầu, hai chiếc xe Van đã chặn đường đi của bọn họ.
Sau đó, có vài người quen cũ bước đến.”
“Bốn tên lực sĩ là bốn gã đàn em do anh ta thu nhận. Nhưng một khoảng thời gian trước, bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết cả rồi.”
“Theo những gì tôi biết, sau khi Sở Trương đối phó với Từ Lam Khiết, thì vài ngày sau đã chết.”
“Tôi rất nghi ngờ cái chết của Sở Trương và bốn người đàn em của gã ta là một cuộc báo thù, do Diệp Huyền Tần lên kế hoạch báo thù!”
“Khốn nạn.” Hồ Thanh Sơn nổi giận: “Cả năm mạng người, tội này không thể tha thứ được!”
“Có điều, Hạ Lan, cô có chứng cứ chứng minh Diệp Huyền Tần đã giết chết bọn họ không?”
Trần Hạ Lan nói: “Có, đương nhiên là có chứng cứ.”
“Ngày hôm ấy khi Sở Trương thế chấp xưởng sản xuất nguyên vật liệu của anh ta cho Từ Lam Khiết. Trên đường về nhà, có người tận mắt trông thấy Diệp Huyền Tần lái xe, đâm xe của Sở Trương rơi khỏi cầu.”
Hồ Thanh Sơn vội vàng hỏi không thể chờ được: “Là ai đã nhìn thấy?”
Trần Hạ Lan nhìn Từ Huy Hùng với ánh mắt mang ý nghĩa sâu xa.
Người nhà họ Từ đều run rẩy.
Bọn họ đã hiểu được ý của Trần Hạ Lan rồi, cô ta muốn bọn họ làm chứng giả.
Bởi vì một chút lợi ích, mà khiến một người chết oan… Bọn họ không muốn làm.
Lúc bọn họ đang muốn từ chối, thì Hồ Thanh Sơn gằn giọng nói: “Rốt cuộc thì ba người có nhìn thấy hay không?”
“Nếu như các người không nhìn thấy, vậy chúng ta lại nói về chuyện Công ty xây dựng Phương Viễn.
“Hiện giờ quân đội của tôi đang chờ ở bên ngoài rồi, lúc nào cũng có thể bắt ba người đi.”
Quân đội!
Vậy mà quân đội cũng đến rồi.
Từ Huy Hùng có chút sợ hãi.
Có thể giữ lại tính mạng của mình, Diệp Huyền Tần có chết một vạn lần thì đã làm sao.
Từ Huy Hùng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: “Tôi… Tôi đã nhìn thấy!”
Hồ Thanh Sơn lạnh lùng cười nói: “Tốt, tốt lắm.”
“Ngày mai, làm phiền ba người phối hợp với chúng tôi. Thứ thuộc về chúng ta, chúng ta phải cướp lại.”
Khi rời khỏi nhà họ Từ, Trần Hạ Lan và Hồ Thanh Sơn liếc nhau một cái, cùng nở nụ cười vì gian kế đã thực hiện được.
Thật ra, lần này ép nhà Từ Liên ra làm chứng giả mới là kế hoạch của bọn họ.
Hai người bọn họ có chung một mục đích, đó là: Hại chết Diệp Huyền Tần, đoạt lại Công ty xây dựng Phương Viễn.
Vì “tính phúc” của Diệp Huyền Tần, Trình Hạ Vũ đã chủ động chuyển ra ngoài.
Cho nên Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết bắt đầu “ở chung” rồi.
Có điều, Từ Lam Khiết vẫn kiên trì, bắt Diệp Huyền Tần nằm ngủ dưới đất.
Cô là người con gái rất truyền thống, hai người mới chính thức xác nhận quan hệ vài tháng, cô không thể giao cả người mình cho Diệp Huyền Tần được.
Hôm nay vì chỉnh đốn lại Công ty xây dựng Phương Viễn, sau đó tiến hành sáp nhập vào xí nghiệp nhà mình mà Từ Lam Khiết mệt sắp chết rồi. Cô vừa nằm xuống giường đã bắt đầu ngáy o o.
Diệp Huyền Tần lại lăn qua lăn lại không ngủ được.
Đùa sao, nằm cạnh một người con gái xinh đẹp sắc nước hương trời như vậy, có người đàn ông nào ngủ ngon được.
Đang lúc vô cùng buồn bực, di động của anh đột nhiên kêu lên.
Là “Sói Hoang” gửi tin nhắn cho anh.
Sói Hoang: “Chỉ huy Tần, tôi vừa nhận được mật báo, Hồ Thanh Sơn của quân khu tỉnh đang thu thập chứng cứ về người sát hại Sở Trương.”
“Ông ta muốn ra tay với anh.”
Diệp Huyền Tần: “Hồ Thanh Sơn? Không biết, cậu tự xử lý là được rồi.”
Một mạng người nho nhỏ thôi, Diệp Huyền Tần không muốn lãng phí đầu óc.
Có thời gian thà ở bên Từ Lam Khiết nhiều còn tốt hơn.
Sói Hoang: “Chỉ huy Tần, vừa rồi tôi đã điều tra Hồ Thanh Sơn một lượt, phát hiện ra ông ta bị tình nghi thông đồng với địch phản quốc.”
“Có điều, vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.”
Thông đồng với địch phản quốc!
Diệp Huyền Tần cau mày lại.
Thân là người bảo vệ tổ quốc thiêng liêng, anh ghét nhất chính là những kẻ thông đồng với địch phản quốc.
Diệp Huyền Tần: “Sắp xếp lại chứng cứ cho tốt. Ngày mai tôi tự mình đến quân khu tỉnh một chuyến.”
Sói Hoang: “Vâng!”
Sáng sớm ngày hôm sau, ngay cả bữa sáng Diệp Huyền Tần cũng chưa ăn, anh đã vội vàng đi đến quân khu tỉnh xử lý chuyện Hồ Thanh Sơn.
Đương nhiên, anh không nói sự thật cho Từ Lam Khiết biết, chỉ nói mình phải đi gặp một người bạn cũ.
Từ Lam Khiết không nghi ngờ gì cả. Cô đi rửa mặt mũi rồi ăn sáng giống như ngày thường.
Sau khi cơm nước xong, cô đi ra ngoài cùng với Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu.
Từ Lam Khiết muốn nhanh chóng xử lý xong hạng mục “Tình yêu khuynh thành”.
Từ Huy Hoàng thì quay về phòng khám Thanh Xuân, Lý Khả Diệu cũng đến phòng khám giúp việc.
Nhưng khi vừa đi xuống lầu, hai chiếc xe Van đã chặn đường đi của bọn họ.
Sau đó, có vài người quen cũ bước đến.”