Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Người kia không phải ai khác, mà chính là nhân vật nam chính của ngày hôm nay, người mà đã bị Diệp Huyền Tần “Giết chết” – Sở Trương!
Điều này quá vô lý! Không phải gã ta đã chết rồi sao, sao bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt người ta thế này?
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần cũng không thật sự muốn lấy mạng Sở Trương, chỉ dùng cái chết để uy hiếp gã ta mà thôi.
Sau khi Sở Trương bị rơi xuống sông, thì được Sói Hoang cứu lên, sung quân tới biên giới.
Lần này cần dùng đến Sở Trương, Sói Hoang thậm chí còn phái cả trực thăng quân dụng để tới biên giới đón Sở Trương.
Sở Trương nở nụ cười với Hồ Thanh Sơn.
Gã ta cho rằng mình đắc tội chỉ huy Tần đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ cái tên Hồ Thanh Sơn này còn đen hơn gã ta.
Dù sao thì ông ta cũng là một quân nhân đang phục vụ trong quân ngũ, còn cố tình vi phạm, nên tội cũng nặng hơn một bậc.
Hồ Thanh Sơn giãy dụa thoát ra khỏi chiếc xe, ngã ngồi xuống đất, hai mắt dại ra, lẩm bẩm một mình: “Không thể nào, sao lại có thể như vậy được.”
Cả đám người đứng vây quanh mờ mịt không hiểu tại sao Hồ Thanh Sơn lại như thế.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ lập tức được giải đáp thắc mắc.
Cửa xe được mở ra, Sở Trương ngồi bên trong bước xuống xe.
Cả đám người vây xem trở nên rối loạn.
Không ngờ Sở Trương còn sống, “Người chết” trở về!
Người vẫn còn sống như vậy, thì đương nhiên tội giết người kia không thể thành lập được!
Bất thình lình nhìn thấy ánh rạng đông, khiến cả nhà Từ Lam Khiết mừng đến phát khóc.
Cả đám người Trần Hạ Lan và Từ Liên ai nấy đều sa sầm mặt mũi.
Bây giờ không những Diệp Huyền Tần không cần phải gánh trách nhiệm hành hung quân nhân, mà bọn họ thậm chí cũng không thể thoát khỏi tội vu oan cho anh.
Cú sốc lớn như thế này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Tham mưu Sơn, chứng cứ này đủ để chứng minh sự trong sạch của tôi rồi đúng không?”
Hồ Thanh Sơn không cam tâm nói: “Coi như Sở Trương còn sống, thì bốn tên đàn em của gã ta đâu? Tôi vẫn có thể nghi ngờ cậu đã giết bọn họ.”
Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn Sở Trương.
Sở Trương vội nói: “Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, người lái xe chính là vệ sĩ thứ nhất, lúc ấy cậu ta uống rượu, xong bị giật mình nên mất tay lái, ngã xuống sông.”
“Cũng may mà tôi khá may mắn, có thể bò lên được bờ, chỉ có điều bốn đàn em của tôi thì lại không được may mắn thoát khỏi cái chết như thế.”
“Đây là do bốn tên đó tự làm tự chịu, không có liên quan gì đến anh Tần cả.”
Sự lo lắng dâng đầy trong lòng những người của nhà Từ Lam Khiết cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Có người trong cuộc như Sở Trương làm nhân chứng, thì dù có thế nào thì Hồ Thanh Sơn cũng không thể vu oan cho Diệp Huyền Tần được nữa.
Hồ Thanh Sơn điên cuồng cười: “Được, được lắm.”
“Diệp Huyền Tần, có phải là cậu cho rằng chỉ cần như thế này thì tôi sẽ không còn cách nào nữa sao?”
“Nói cho cậu biết, vừa nãy cậu đánh tôi như vậy, thì tôi cũng có thể làm cho cậu phải ngồi tù mục xương.”
Diệp Huyền Tần nhún vai, bình thản đáp: “Chỉ sợ là ông không có cơ hội đó rồi.”
Ánh mắt anh liếc nhìn ra ngoài cổng lớn của khu dân cư.
Sói Hoang đang đứng chờ ngoài đó để đợi lệnh, khi chạm phải ánh mắt này của Diệp Huyền Tần, anh ta lập tức hành động.
Anh ta giơ tay lên trời bắn một phát súng chỉ thiên.
“Đoàng!”
Tiếng súng rền vang đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cổng.
Một giây sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ gần như phát điên.
Một toán binh lính được trang bị súng ống đầy đủ nhu thủy triều tràn vào trong.
Bọn họ tới liên tục không ngừng, đông nghịt như kiến, khí thế ngập trời!
Một trăm người, một ngàn người, một vạn người…
Chỉ một lát sau, toàn bộ khu dân cư đã bị các binh lính bao vây chặt chẽ.
Nhưng cho dù như vậy, thì bên ngoài cũng còn đông nghịt người chưa vào.
Ông trời ơi, rốt cuộc là có bao nhiêu binh lính được điều động tới đây vậy?
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ run người, chạy trốn tán loạn về nhà mình, đóng kín cửa không dám thò đầu ra.
Cả nhà Từ Lam Khiết cũng bị dọa cho sợ đến mức hai chân như nhũn ra.
Từ Lam Khiết nắm lấy tay Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, mau… Mau về nhà đi…”
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Sao lại phải về nhà? Vở kịch này không hay sao?”
Trên mặt Từ Lam Khiết chỉ toàn là bất đắc dĩ: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng xem kịch chứ?”
Từ Huy Hoàng bỗng nhiên kích động nói: “Huyền Tần, con nói thật cho bố biết đi, có phải đội quân này là do con dẫn tới không?”
Chỉ một câu nói thôi mà như đánh thức được tất cả mọi người, ánh mắt Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu tràn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không hề sợ hãi mà đi thẳng về nhà, lại còn dám hành hung Hồ Thanh Sơn, có phải điều đó có nghĩa là… Anh có đội quân này làm chỗ dựa không?
Diệp Huyền Tần chất phác cười một tiếng: “Đợi lát nữa là biết.”
Từ Lam Khiết lại nhéo Diệp Huyền Tần một cái: “Lại nhử mọi người.”
Hồ Thanh Sơn hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ.
Rốt cuộc tình huống hiện tại là sao vậy?
Nhìn có vẻ như toàn bộ binh lính trong quân khu của tỉnh đều được điều động tới đây.
Ông ta thân là Tham mưu của quân khu, tại sao hành động có quy mô lớn như thế này mà ông ta lại chẳng nhận được một chút tin tức nào?
Bọn họ đến đây là vì ai?”
Điều này quá vô lý! Không phải gã ta đã chết rồi sao, sao bây giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt người ta thế này?
Trên thực tế, Diệp Huyền Tần cũng không thật sự muốn lấy mạng Sở Trương, chỉ dùng cái chết để uy hiếp gã ta mà thôi.
Sau khi Sở Trương bị rơi xuống sông, thì được Sói Hoang cứu lên, sung quân tới biên giới.
Lần này cần dùng đến Sở Trương, Sói Hoang thậm chí còn phái cả trực thăng quân dụng để tới biên giới đón Sở Trương.
Sở Trương nở nụ cười với Hồ Thanh Sơn.
Gã ta cho rằng mình đắc tội chỉ huy Tần đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ cái tên Hồ Thanh Sơn này còn đen hơn gã ta.
Dù sao thì ông ta cũng là một quân nhân đang phục vụ trong quân ngũ, còn cố tình vi phạm, nên tội cũng nặng hơn một bậc.
Hồ Thanh Sơn giãy dụa thoát ra khỏi chiếc xe, ngã ngồi xuống đất, hai mắt dại ra, lẩm bẩm một mình: “Không thể nào, sao lại có thể như vậy được.”
Cả đám người đứng vây quanh mờ mịt không hiểu tại sao Hồ Thanh Sơn lại như thế.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, bọn họ lập tức được giải đáp thắc mắc.
Cửa xe được mở ra, Sở Trương ngồi bên trong bước xuống xe.
Cả đám người vây xem trở nên rối loạn.
Không ngờ Sở Trương còn sống, “Người chết” trở về!
Người vẫn còn sống như vậy, thì đương nhiên tội giết người kia không thể thành lập được!
Bất thình lình nhìn thấy ánh rạng đông, khiến cả nhà Từ Lam Khiết mừng đến phát khóc.
Cả đám người Trần Hạ Lan và Từ Liên ai nấy đều sa sầm mặt mũi.
Bây giờ không những Diệp Huyền Tần không cần phải gánh trách nhiệm hành hung quân nhân, mà bọn họ thậm chí cũng không thể thoát khỏi tội vu oan cho anh.
Cú sốc lớn như thế này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Tham mưu Sơn, chứng cứ này đủ để chứng minh sự trong sạch của tôi rồi đúng không?”
Hồ Thanh Sơn không cam tâm nói: “Coi như Sở Trương còn sống, thì bốn tên đàn em của gã ta đâu? Tôi vẫn có thể nghi ngờ cậu đã giết bọn họ.”
Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn Sở Trương.
Sở Trương vội nói: “Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, người lái xe chính là vệ sĩ thứ nhất, lúc ấy cậu ta uống rượu, xong bị giật mình nên mất tay lái, ngã xuống sông.”
“Cũng may mà tôi khá may mắn, có thể bò lên được bờ, chỉ có điều bốn đàn em của tôi thì lại không được may mắn thoát khỏi cái chết như thế.”
“Đây là do bốn tên đó tự làm tự chịu, không có liên quan gì đến anh Tần cả.”
Sự lo lắng dâng đầy trong lòng những người của nhà Từ Lam Khiết cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Có người trong cuộc như Sở Trương làm nhân chứng, thì dù có thế nào thì Hồ Thanh Sơn cũng không thể vu oan cho Diệp Huyền Tần được nữa.
Hồ Thanh Sơn điên cuồng cười: “Được, được lắm.”
“Diệp Huyền Tần, có phải là cậu cho rằng chỉ cần như thế này thì tôi sẽ không còn cách nào nữa sao?”
“Nói cho cậu biết, vừa nãy cậu đánh tôi như vậy, thì tôi cũng có thể làm cho cậu phải ngồi tù mục xương.”
Diệp Huyền Tần nhún vai, bình thản đáp: “Chỉ sợ là ông không có cơ hội đó rồi.”
Ánh mắt anh liếc nhìn ra ngoài cổng lớn của khu dân cư.
Sói Hoang đang đứng chờ ngoài đó để đợi lệnh, khi chạm phải ánh mắt này của Diệp Huyền Tần, anh ta lập tức hành động.
Anh ta giơ tay lên trời bắn một phát súng chỉ thiên.
“Đoàng!”
Tiếng súng rền vang đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cổng.
Một giây sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ gần như phát điên.
Một toán binh lính được trang bị súng ống đầy đủ nhu thủy triều tràn vào trong.
Bọn họ tới liên tục không ngừng, đông nghịt như kiến, khí thế ngập trời!
Một trăm người, một ngàn người, một vạn người…
Chỉ một lát sau, toàn bộ khu dân cư đã bị các binh lính bao vây chặt chẽ.
Nhưng cho dù như vậy, thì bên ngoài cũng còn đông nghịt người chưa vào.
Ông trời ơi, rốt cuộc là có bao nhiêu binh lính được điều động tới đây vậy?
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ run người, chạy trốn tán loạn về nhà mình, đóng kín cửa không dám thò đầu ra.
Cả nhà Từ Lam Khiết cũng bị dọa cho sợ đến mức hai chân như nhũn ra.
Từ Lam Khiết nắm lấy tay Diệp Huyền Tần: “Diệp Huyền Tần, mau… Mau về nhà đi…”
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Sao lại phải về nhà? Vở kịch này không hay sao?”
Trên mặt Từ Lam Khiết chỉ toàn là bất đắc dĩ: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng xem kịch chứ?”
Từ Huy Hoàng bỗng nhiên kích động nói: “Huyền Tần, con nói thật cho bố biết đi, có phải đội quân này là do con dẫn tới không?”
Chỉ một câu nói thôi mà như đánh thức được tất cả mọi người, ánh mắt Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu tràn đầy mong đợi nhìn về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không hề sợ hãi mà đi thẳng về nhà, lại còn dám hành hung Hồ Thanh Sơn, có phải điều đó có nghĩa là… Anh có đội quân này làm chỗ dựa không?
Diệp Huyền Tần chất phác cười một tiếng: “Đợi lát nữa là biết.”
Từ Lam Khiết lại nhéo Diệp Huyền Tần một cái: “Lại nhử mọi người.”
Hồ Thanh Sơn hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ.
Rốt cuộc tình huống hiện tại là sao vậy?
Nhìn có vẻ như toàn bộ binh lính trong quân khu của tỉnh đều được điều động tới đây.
Ông ta thân là Tham mưu của quân khu, tại sao hành động có quy mô lớn như thế này mà ông ta lại chẳng nhận được một chút tin tức nào?
Bọn họ đến đây là vì ai?”