Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Quân khu tỉnh.
Hồ Thanh Sơn cũng không bị đưa đến tòa án quân sự, mà là sau khi ông ta nộp tiền phạt xong thì liền được thả ra.
Đương nhiên, ông ta cho rằng là do vị lãnh đạo kia ở sau lưng lên tiếng bảo lãnh ông ta.
Mà làm sao ông ta có thể biết được, đây là do Diệp Huyền Tần cố ý “Thả hổ về rừng” chứ.
Mới vừa ra khỏi đó, ông ta vội vàng tìm tới học trò của mình, cũng chính là em trai của Trần Hạ Lan, Trần Tiến Hà.
Ngọn nguồn của chuyện lần này, Trần Tiến Hà đã biết rõ từ lâu.
Mới vừa trông thấy Hồ Thanh Sơn, cậu ta liền bày tỏ lòng trung thành của mình: “Thầy ạ, thằng khốn Diệp Huyền Tần kia dám đánh thầy, thật sự là tội không thể tha!”
“Thầy có muốn em sắp xếp người đi dạy bảo anh ta một chút không ạ?”
Hồ Thanh Sơn lắc đầu: “Chỉ dạy dỗ thằng oắt đó một chút thì quá lợi cho cậu ta rồi.”
“Tôi muốn khiến cậu ta táng gia bại sản, để cậu ta nhìn xem, đã đánh tôi thì phải trả giá bằng máu chảy đầm đìa.
Trần Tiến Hà hỏi tiếp: “Thầy, chẳng lẽ là thầy đã có kế hoạch trả thù anh ta rồi ạ?”
Hồ Thanh Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chẳng qua, bây giờ tôi mới vừa được phóng thích, không thể tự ra mặt được. Cho nên kế hoạch báo thù báo thù lần này, tôi muốn cậu toàn quyền làm thay.”
Trần Tiến Hà gật đầu vâng dạ: “Không thành vấn đề ạ. Thầy, thầy cứ yên tâm, lần này em nhất định sẽ đòi lại một sự công bằng cho thầy.”
Hồ Thanh Sơn vui mừng cười, tỏ ý bảo Trần Tiến Hà xích tai lại gần, rồi nói nhỏ kế hoạch với cậu.
Một lát sau, trên mặt Trần Tiến Hà hiện ra một nụ cười lạnh đầy dữ tợn: “Thầy, thầy thật là cao siêu, như này là thầy đang lấy nhỏ thắng lớn đấy!”
“Hừ, Diệp Huyền Tần, lần này tôi xem xem cậu còn có thể nào bất tử nữa không!”
Ngay ngày hôm đó, Trần Tiến Hà lợi dụng lý do “Về thăm nhà” mà rời khỏi quân đội.
Nhưng cậu ta đã không hề về nhà, mà là đi thẳng tới một thôn trang nhỏ tên thôn Chu Gia, tìm đến một thôn dân tên là Chu Việt.
Trước kia Chu Việt này từng là lính phục vụ trong quân đội, là thủ hạ dưới ta Hồ Thanh Sơn. Chỉ có điều là sau này lại bị kỷ luật nên đã rời khỏi quân đội trước thời hạn.
Sau khi xuất ngũ, anh ta liền trở về quê nhà thôn Chu Gia, và sau đó anh ta đã trở thành trùm thôn.
Những năm gần đây, anh ta và Hồ Thanh Sơn luôn duy trì liên lạc trong âm thầm, còn giúp ông ta làm một số chuyện không thể để người khác biết.
Lúc biết được Trần Tiến Hà do Hồ Thanh Sơn phái tới, Chu Việt vô cùng kích động, anh ta nhiệt tình mời Trần Tiến Hà vào trong nhà ngồi.
Sau khi bưng trà nước lên, Chu Việt lập tức cung kính lễ độ hỏi: “Anh Hà, không biết lần này Tham mưu Sơn phái anh tới, là có chỉ thị gì?”
Trần Tiến Hà trả lời: “Nghe nói là, thôn Chu Gia muốn bỏ nơi này và dời đi nơi khác ha.”
Chu Việt gật đầu: “Đúng vậy. Là do dự án “Tình Yêu Khuynh Thành” đã làm náo động toàn bộ tỉnh thành, họ muốn khoanh vùng đất của thôn chúng tôi.”
Trần Tiến Hà: “Ý của Tham mưu Sơn là muốn anh nhất định phải ngăn cản việc quy hoạch này.”
Vẻ mặt Chu Việt đầy ngạc nhiên: “Sao thế, Tham mưu Sơn cũng coi trọng mảnh đất này à?”
Trần Tiến Hà lắc đầu: “Đây là mảnh đất xấu, nó không lọt được vào mắt thần của Tham mưu Sơn đâu.”
“Anh hẳn là đã nghe nói, Tham mưu Sơn và người tổng phụ trách dự án Tình Yêu Khuynh Thành đã từng có chút xung đột. Cho nên thầy ấy muốn động tay động chân với dự án Tình Yêu Khuynh Thành này.
“Mảnh đất này là mảnh đất vô cùng quan trọng trong dự án, nếu không lấy được mảnh đất này, dự án Tình Yêu Khuynh Thành nhất định sẽ thất bại nửa đường.”
“Đến lúc đó, người tổng phụ trách của dự án đó sẽ làm trái hợp đồng đã hẹn sẵn với nhà họ Thẩm, phải ngồi tù, thậm chí là sẽ táng gia bại sản!”
Chu Việt nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, dám đắc tội với Tham mưu Sơn, tên khốn đó chắc chắn phải chết.”
“Anh Hà, anh cứ yên tâm đi. Vốn là các hương thân ở đây không hề muốn dời đi nơi khác, hơn nữa dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của tôi, bọn họ chắc chắn sẽ không dỡ đi được đâu.”
Trần Tiến Hà vỗ vỗ vai của Chu Việt: “Anh làm tốt chuyện này vào, Tham mưu Sơn nói rồi, nếu mà anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, thầy ấy sẽ có khen thưởng lớn cho anh.”
Chu Việt xúc động đến mức sắc mặt của anh ta đỏ ửng lên: “Cảm ơn Tham mưu Sơn.”
Trần Tiến Hà lại nhắc nhở thêm vài câu, sau đó cậu ta vội vàng rời đi.
Cậu ta muốn chạy tới mảnh đất kế tiếp, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Vào thời điểm đó, Diệp Huyền Tần đang ở trong nhà xem xét một phần tài liệu.
Đây là tài liệu do Sói Hoang gửi tới, là về mạng lưới người của Hồ Thanh Sơn đang ở trong quân đội.
Diệp Huyền Tần phải phân tích ra, trong mạng lưới người của ông ta, có người nào cùng thông địch phản quốc với ông ta.
Giữa lúc đang bận túi bụi, bỗng nhiên Từ Lam Khiết gọi tới cho anh.
“Diệp Huyền Tần, bây giờ anh mau đến thôn Chu Gia một chuyến đi, Cá nhỏ có thể sẽ gặp nguy hiểm.””
Hồ Thanh Sơn cũng không bị đưa đến tòa án quân sự, mà là sau khi ông ta nộp tiền phạt xong thì liền được thả ra.
Đương nhiên, ông ta cho rằng là do vị lãnh đạo kia ở sau lưng lên tiếng bảo lãnh ông ta.
Mà làm sao ông ta có thể biết được, đây là do Diệp Huyền Tần cố ý “Thả hổ về rừng” chứ.
Mới vừa ra khỏi đó, ông ta vội vàng tìm tới học trò của mình, cũng chính là em trai của Trần Hạ Lan, Trần Tiến Hà.
Ngọn nguồn của chuyện lần này, Trần Tiến Hà đã biết rõ từ lâu.
Mới vừa trông thấy Hồ Thanh Sơn, cậu ta liền bày tỏ lòng trung thành của mình: “Thầy ạ, thằng khốn Diệp Huyền Tần kia dám đánh thầy, thật sự là tội không thể tha!”
“Thầy có muốn em sắp xếp người đi dạy bảo anh ta một chút không ạ?”
Hồ Thanh Sơn lắc đầu: “Chỉ dạy dỗ thằng oắt đó một chút thì quá lợi cho cậu ta rồi.”
“Tôi muốn khiến cậu ta táng gia bại sản, để cậu ta nhìn xem, đã đánh tôi thì phải trả giá bằng máu chảy đầm đìa.
Trần Tiến Hà hỏi tiếp: “Thầy, chẳng lẽ là thầy đã có kế hoạch trả thù anh ta rồi ạ?”
Hồ Thanh Sơn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chẳng qua, bây giờ tôi mới vừa được phóng thích, không thể tự ra mặt được. Cho nên kế hoạch báo thù báo thù lần này, tôi muốn cậu toàn quyền làm thay.”
Trần Tiến Hà gật đầu vâng dạ: “Không thành vấn đề ạ. Thầy, thầy cứ yên tâm, lần này em nhất định sẽ đòi lại một sự công bằng cho thầy.”
Hồ Thanh Sơn vui mừng cười, tỏ ý bảo Trần Tiến Hà xích tai lại gần, rồi nói nhỏ kế hoạch với cậu.
Một lát sau, trên mặt Trần Tiến Hà hiện ra một nụ cười lạnh đầy dữ tợn: “Thầy, thầy thật là cao siêu, như này là thầy đang lấy nhỏ thắng lớn đấy!”
“Hừ, Diệp Huyền Tần, lần này tôi xem xem cậu còn có thể nào bất tử nữa không!”
Ngay ngày hôm đó, Trần Tiến Hà lợi dụng lý do “Về thăm nhà” mà rời khỏi quân đội.
Nhưng cậu ta đã không hề về nhà, mà là đi thẳng tới một thôn trang nhỏ tên thôn Chu Gia, tìm đến một thôn dân tên là Chu Việt.
Trước kia Chu Việt này từng là lính phục vụ trong quân đội, là thủ hạ dưới ta Hồ Thanh Sơn. Chỉ có điều là sau này lại bị kỷ luật nên đã rời khỏi quân đội trước thời hạn.
Sau khi xuất ngũ, anh ta liền trở về quê nhà thôn Chu Gia, và sau đó anh ta đã trở thành trùm thôn.
Những năm gần đây, anh ta và Hồ Thanh Sơn luôn duy trì liên lạc trong âm thầm, còn giúp ông ta làm một số chuyện không thể để người khác biết.
Lúc biết được Trần Tiến Hà do Hồ Thanh Sơn phái tới, Chu Việt vô cùng kích động, anh ta nhiệt tình mời Trần Tiến Hà vào trong nhà ngồi.
Sau khi bưng trà nước lên, Chu Việt lập tức cung kính lễ độ hỏi: “Anh Hà, không biết lần này Tham mưu Sơn phái anh tới, là có chỉ thị gì?”
Trần Tiến Hà trả lời: “Nghe nói là, thôn Chu Gia muốn bỏ nơi này và dời đi nơi khác ha.”
Chu Việt gật đầu: “Đúng vậy. Là do dự án “Tình Yêu Khuynh Thành” đã làm náo động toàn bộ tỉnh thành, họ muốn khoanh vùng đất của thôn chúng tôi.”
Trần Tiến Hà: “Ý của Tham mưu Sơn là muốn anh nhất định phải ngăn cản việc quy hoạch này.”
Vẻ mặt Chu Việt đầy ngạc nhiên: “Sao thế, Tham mưu Sơn cũng coi trọng mảnh đất này à?”
Trần Tiến Hà lắc đầu: “Đây là mảnh đất xấu, nó không lọt được vào mắt thần của Tham mưu Sơn đâu.”
“Anh hẳn là đã nghe nói, Tham mưu Sơn và người tổng phụ trách dự án Tình Yêu Khuynh Thành đã từng có chút xung đột. Cho nên thầy ấy muốn động tay động chân với dự án Tình Yêu Khuynh Thành này.
“Mảnh đất này là mảnh đất vô cùng quan trọng trong dự án, nếu không lấy được mảnh đất này, dự án Tình Yêu Khuynh Thành nhất định sẽ thất bại nửa đường.”
“Đến lúc đó, người tổng phụ trách của dự án đó sẽ làm trái hợp đồng đã hẹn sẵn với nhà họ Thẩm, phải ngồi tù, thậm chí là sẽ táng gia bại sản!”
Chu Việt nghiến răng nghiến lợi: “Hừ, dám đắc tội với Tham mưu Sơn, tên khốn đó chắc chắn phải chết.”
“Anh Hà, anh cứ yên tâm đi. Vốn là các hương thân ở đây không hề muốn dời đi nơi khác, hơn nữa dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của tôi, bọn họ chắc chắn sẽ không dỡ đi được đâu.”
Trần Tiến Hà vỗ vỗ vai của Chu Việt: “Anh làm tốt chuyện này vào, Tham mưu Sơn nói rồi, nếu mà anh hoàn thành nhiệm vụ lần này, thầy ấy sẽ có khen thưởng lớn cho anh.”
Chu Việt xúc động đến mức sắc mặt của anh ta đỏ ửng lên: “Cảm ơn Tham mưu Sơn.”
Trần Tiến Hà lại nhắc nhở thêm vài câu, sau đó cậu ta vội vàng rời đi.
Cậu ta muốn chạy tới mảnh đất kế tiếp, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Vào thời điểm đó, Diệp Huyền Tần đang ở trong nhà xem xét một phần tài liệu.
Đây là tài liệu do Sói Hoang gửi tới, là về mạng lưới người của Hồ Thanh Sơn đang ở trong quân đội.
Diệp Huyền Tần phải phân tích ra, trong mạng lưới người của ông ta, có người nào cùng thông địch phản quốc với ông ta.
Giữa lúc đang bận túi bụi, bỗng nhiên Từ Lam Khiết gọi tới cho anh.
“Diệp Huyền Tần, bây giờ anh mau đến thôn Chu Gia một chuyến đi, Cá nhỏ có thể sẽ gặp nguy hiểm.””