-
Chương 104
Hàn Thế Trung đang đánh cuộc, hắn đem vận mệnh nửa đời sau của mình đánh bạc trên người Lâm Hi. Tuổi tác của hắn đã cao, muốn đạt tới Lôi Minh kỳ, hoặc là Luyện Khí cảnh trong truyền thuyết, kiếp này cơ hồ là vô vọng. Nhưng mà nếu như Lâm Hi bước chân vào Luyện Khí cảnh, như vậy hắn là tùy tùng sớm muộn cùng có một ngày bước chân đến cảnh giới kia.
Đây mới là dã tâm cùng báo phụ chân chính trong tâm Hàn Thế Trung!
Tình huống lúc đó nếu như là Lâm Hi thua, thì chính là thân tử đạo tiêu, đối với hắn cũng không có tổn thất gì. Nhưng sự thật chứng minh, hắn rõ ràng đã đánh bạc thắng. Tình huống hiện tại vô luận nói cái gì Hàn Thế Trung cũng sẽ không rời xa Lâm Hi.
Bằng vào một loại khứu giác nhạy bén, hắn ở trên người Lâm Hi cảm giác được một cỗ hương vị võ đạo truyền thuyết không thể hạn lượng.
Lâm Hi nhẹ gật đầu đi thẳng ra khỏi đại điện chưởng giáo, ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn một cái.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, cùng đi theo ra đại điện.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà bây giờ Lâm Hi khôi phục lại lý trí mới là có lợi đối với cả môn phái.
Trước mặt cương phong mênh mông, đứng ở trên Liệt Dương Sơn quan sát qua bốn phía nhìn không sót một cái gì.
Đại tông phái có cơ nghiệp mấy trăm năm, Liệt Dương Tông bất kể là tích lũy tài phú hay vẫn là bảo tàng tông phái cũng không phải là Ngũ Lôi Phái có thể so sánh được. Giống như là tòa sơn môn này có khí thế hùng hồn, khí phái hơn nhiều.
- Về sau, Ngũ Lôi Phái liền dời đến nơi này đi. Về sau Liệt Dương Sơn này liền đổi tên thành Ngũ Lôi sơn, là sơn môn cùng đạo trường của Ngũ Lôi Phái chúng ta.
Lâm Hi đón cương phong, trầm giọng nói.
- Tuân lệnh!
Đại trưởng lão cùng Hàn Thế Trung nghe vậy lập tức vui mừng. Tuy bọn hắn cũng có ý đó, nhưng chỉ có chưởng môn Lâm Hi mới có quyền làm ra quyết định này.
Đại trưởng lão có ý nghĩ này là vì phòng ngừa Liệt Dương Tông tro tàn lại cháy, nếu như Liệt Dương Sơn vẫn còn, bọn hắn sẽ lại một lần nữa hội tụ, một lần nữa trùng kiến Liệt Dương Sơn. Điều đó cực kỳ bất lợi đối với Ngũ Lôi Phái.
Về phần Hàn Thế Trung, từ lúc Lâm Hi đưa ra quyết định muốn để hàn thiết băng quan ở chỗ này, cũng đã biết quyết định của hắn.
Liệt Dương Sơn thế núi hùng hồn, cung điện rất nhiều. Bất luận thấy thế nào đều tốt hơn nhiều so với Ngũ Lôi sơn ban.
Ngũ Lôi Phái có được sơn môn như vậy, về sau sửa "Phái" lập "Tông" mới liền thuận lý thành chương!
Lúc này toàn bộ đệ tử Ngũ Lôi Phái đã đi vào Liệt Dương Sơn rồi. Tất cả đang kiểm kê các loại tài phú, bảo tàng của Liệt Dương Tông.
Xích Luyện Tông bị chết quá đột ngột, kết quả này trước đó không ai nghĩ tới. Đến nỗi tài phú của Liệt Dương Tông căn bản chính là vẫn còn nguyên ở trên núi. Bất kể là đan dược, dược liệu, ngân phiếu, hay là các loại vật dụng thực tế như hoàng kim, bạch ngân hết thảy đều nguyên vẹn. Thậm chí ngay cả y phục của rất nhiều đệ tử đều toàn bộ lưu ở trên núi.
Đệ tử Ngũ Lôi Phái chia làm nhiều đội không ngừng đem mấy thứ này mang ra ngoài, sau đó do đệ tử đăng ký nhập sổ ghi chép. Đầy đủ mọi thứ được tiến hành đâu ra đấy, hiển nhiên là công lao mà Hàn Thế Trung chỉ huy thỏa đáng.
Trong khoảng thời gian Lâm Hi mê man này, công việc sửa sang lại đã có kết quả. Ngay tại lúc ba người từ đại điện đi ra thì đã có một gã đệ tử hạch tâm nhắm ngay cơ hội, lập tức chạy ra chào đón.
- Chưởng môn, nhị vị trưởng lão, kiểm số đã có kết quả. Đây là số lượng, mời chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão xem qua.
Người đệ tử hạch tâm này hai tay nâng lên, đem một chồng danh sách trên tay đưa tới.
- Còn không giao cho chưởng môn xem qua.
Hàn Thế Trung lập tức trừng mắt một cái. Lúc này tự nhiên là muốn hiển lộ rõ ràng địa vị chưởng môn của Lâm Hi. Text được lấy tại Truyện FULL
Lâm Hi cũng không khách khí cầm lấy quyển sổ. Nội dung bên trong sổ sách rất nhiều, các loại đồ vật vụn vặt đều có ghi lại. Lâm Hi lướt qua vài trang, lập tức liền thấy phía sau.
- Xích Diễm đan 137 bình, Lôi Minh đan 3 bình, hoàng kim 82 vạn, bạch ngân 10 triệu lượng. Ngân phiếu ba trăm triệu!
Lâm Hi nhìn đến đây, đồng tử co rút lại, trái tim đập thịch một cái.
Cái gì gọi là đại tông phái? Cái gì gọi là tài đại khí thô?
Chính là cái này!
Ngũ Lôi Phái ở thế tục kinh doanh không ít nghiệp vụ, coi như là có tiền. Nhưng so sánh với Liệt Dương Tông lập tức như chín trâu mất một sợi lông, nói đều không cần nói.
Hoàng kim 82 vạn, bạch ngân 10 triệu lượng, ngân phiếu ba trăm triệu!
Chỉ cần khoản tài phú này đã đầy đủ cho tất cả đệ tử Ngũ Lôi Phái không cần phải làm gì, chi phí ăn mặc luyện công cũn đủ dùng tới mấy trăm năm rồi.
Liệt Dương Tông rễ sâu lá tốt, kinh doanh trên trăm năm. Những tài phú này tích lũy cũng không biết bao lâu, nhưng vô cớ làm lợi cho Lâm Hi cùng Ngũ Lôi Phái.
137 bình Xích Diễm đan, không biết là có thể bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ cho Ngũ Lôi Phái. Sau này Lâm Hi cũng không cần đi vùng núi mãnh thú (DG: kể ra để hung thú sơn mạch nghe hoành tráng hơn ^.^).
Về phần Lôi Minh đan, không hề nghi ngờ là Xích Luyện Tông giữ cho chính mình dùng. Chỉ cần nhìn thấy số lượng ba bình là có thể biết, loại đan dược này trân quý đến cỡ nào.
Càng không cần nhắc tới ở trong trướng bạc ghi lại, trong tông khố Liệt Dương Tông tồn tại không biết bao nhiêu dược liệu được chồng chất như núi. Dược liệu bên trong tông khố Liệt Dương Tông lại bất đồng cùng với Ngũ Lôi Phái, tuyệt đối là không tìm thấy hỏa hầu mười năm trở xuống.
Dược liệu có hỏa hầu trên trăm năm càng là chồng chất một đống, đếm đều đếm không hết.
- Cái này..., thật sự là kiếm lớn rồi!
Lâm Hi nhìn qua sổ sách, trong nội tâm tự lẩm bẩm.
Sau lưng hắn, hô hấp của Đại trưởng lão cùng Hàn Thế Trung cũng có chút không bình thường.
Trong khoảng cách gần như thế, lấy công lực của hai người tự nhiên là có thể nhìn thấy rõ ràng. Hai người đều ý thức được, một bút tài phú lớn như vậy đối với Ngũ Lôi Phái có ý vị như thế nào.
Nói không khách khí, trước kia Ngũ Lôi Phái gặp đại biến, tản mát mất những đệ tử kia thì tính là gì?
Đã có được những tài phú này, có thể dễ dàng thành lập được một cái còn cường đại hơn cả Ngũ Lôi Phái. So sánh mà nói, bảy trăm đệ tử của Ngũ Lôi Phái trước kia cho dù có toàn bộ tản mát mất đều không là gì.
- Cái này... Thật sự đúng là cực kỳ khủng khiếp a!
Hàn Thế Trung tự lẩm bẩm.
Vì lấy lòng Lâm Hi, lúc trước hắn cũng không xem qua. Mặc dù biết thu hoạch sẽ không nhỏ, nhưng mà cũng không nghĩ tới sẽ khổng lồ như vậy.
- Chúng ta đây là đánh cướp toàn bộ bảo tàng của một đại tông phái a!
Trong đầu Hàn Thế Trung chuyển qua một cái ý niệm, trong lòng dâng lên một loại cảm giác dị thường hoang đường. Nhưng loại cảm giác này rồi lại chân thật như vậy, chân thật đến nỗi lại không thể chân thật hơn nữa.