-
Chương 1068-1070
Chương 1068
Ngay ở Ma quật thượng cổ đã bỏ hoang này, gã kết thúc Vô Sinh Kiếp, tiếp tục đánh lui Bạch Cốt Tôn Thần, đạt được tân sinh, còn có được Huyết Khôi Chân Ma chiến lực cấp Chân Nhân làm hộ pháp, tương lai của gã tràn ngập quang minh!
Chờ gã tìm về tu vi Chân Nhân thì có thể lấy thân phận Thái Tổ trở về xã tắc, tôn nhi Trang Cao Tiện có thể bằng lòng hay không bằng lòng, nhưng gã có tự tin áp đảo được.
Gã sẽ không giống Hàn Ân, cả một Hàn Húc chưa đến Chân Nhân mà cũng không áp chế được, cuối cùng mất mạng vì một âm mưu.
Đến lúc đó Trang Quốc cai trị bốn quận, lại có chiến lực của ba đại Chân Nhân, quả thật là trời cao đất rộng, tương lai sáng ngời.
Mấy trăm năm trước gã có thể đùa bỡn hào kiệt thiên hạ trong lòng bàn tay, gã chia cắt Ung, liên hợp với Cảnh, đùa bỡn Tần, kết minh ổn định với Thanh Giang Thủy Tộc, dùng Bạch Cốt Đạo lại lật đổ Bạch Cốt Đạo, lợi dụng thần linh rồi lại đuổi đi thần linh. Mấy trăm năm sau, gã có được khởi điểm càng cao, không có lý do gì không thể làm càng tốt.
Có thể nói là từ đầu tới đuôi Trang Thừa Càn đã tính toán sắp xếp tất cả, khống chế tất cả trong hàng loạt tranh đấu trước đó.
Tính người tính chuyện cũng tính thần!
Vào lúc này.
Vô Sinh Kiếp tiêu tán, Bạch Cốt Thần đi xa.
Trang Thừa Càn bình tĩnh nhìn bóng dáng tóc dài bay múa trong cái hố âm u kia, vào thời khắc đại cục đã định, rốt cuộc gã mới có thể mặc kệ mình yếu ớt một lát.
Nhưng chỉ là một lát.
Gã kiên quyết xoay người, bay về hướng thân thể của mình.
Thần hồn tân sinh có chút yếu ớt, đặc biệt là gã đã cắt đi phần lớn căn nguyên thần hồn để lấp Vô Sinh Kiếp, gã từ bỏ bản ngã, lựa chọn lấy mệnh cách của Khương Vọng để sống sót.
Nếu trước đó thần hồn của gã là người khổng lồ cường tráng, giờ phút này lại là trẻ nhỏ vừa sinh ra.
Nếu không phải có dấu vết Huyết Khôi tồn tại thì có lẽ Trang Thừa Càn không thể chỉ huy Huyết Khôi Chân Ma được nữa, gã căn bản không còn sức mạnh đó.
Gã cần mau chóng trở lại Thông Thiên Cung điều dưỡng, làm thân hồn hợp nhất. Sau đó mang theo Huyết Khôi Chân Ma ẩn nấp, chờ trở về tu vi Chân Nhân rồi mới xuất hiện, sau đó quấy đảo phong vân.
Từ lúc gã nắm căn nguyên thần hồn của Khương Vọng nhảy ra thì thân thể này vẫn luôn lơ lửng ở giữa không trung, chưa từng rơi xuống.
Bởi vì Vô Sinh Kiếp không liên quan đến khối thân thể tạm thời không có chủ này, vì thế bản năng thân thể khiến nó lơ lửng như vậy.
Trang Thừa Càn lựa chọn kéo thần hồn ra, cũng là vì bảo hộ thân xác mới của mình.
Thần hồn tới gần thân thể, cứ như nước sữa hòa nhau, như trở về cố hương.
Giờ phút này gã chính là Khương Vọng, từ nay về sau gã chính là Khương Vọng.
Gã nhẹ nhàng tiến vào Ngũ Phủ Hải, đáp xuống hướng Thông Thiên Cung.
Nhưng ngay vào lúc này...
Bỗng nhiên có tiếng kiếm rít vang lên!
Một thiếu niên thanh tú, tay nâng trường kiếm nhảy ra từ phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung trong tầng mây dưới khung trời. Một kiếm chém ngang ra, phân chia sinh tử.
Là Khương Vọng!
Trong trải nghiệm tuyệt vọng nhất dày vò nhất kia, hắn chưa bao giờ hoàn toàn hủy diệt, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội!
Từ lúc bắt đầu, Khương Vọng đã chắc chắn rằng nếu mình muốn chiến thắng Trang Thừa Càn thì nhất định phải ra tay từ thứ mà Trang Thừa Càn không biết. Bởi vì đối với đối thủ như Trang Thừa Càn mà nói, tất cả đòn sát thủ bị gã quan sát được đều không đủ để trở thành đòn sát thủ nữa.
Mà thứ mà Trang Thừa Càn không biết, trừ sâu bên trong Nội Phủ, trừ Hồng Trang Kính... Trừ những thứ này ra, trong cơ thể hắn còn có một nơi. Là nơi mà Trang Thừa Càn còn chưa đi vào, cũng không thể hoàn toàn hiểu biết.
Đó chính là phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung!
Trang Thừa Càn biết Linh Không Điện, bởi vì Linh Không Điện là do Khương Vọng tìm ra khi đến Thành Quốc, quá trình dời vào Vân Đỉnh Tiên Cung cũng bị gã phát hiện. Cho nên đương nhiên gã có thể nhẹ nhàng ngăn cách Linh Không Điện.
Nhưng gã cũng không rõ cụ thể bên trong Vân Đỉnh Tiên Cung tồn tại cái gì, gã không biết... Ký Thần Bia!
Ký Thần Bia là một khối Ký Thần Ngọc thật lớn, bảo vật như Ký Thần Ngọc có thể dung nạp một chút chân linh của Quan Diễn, có thể dung nạp chân linh của đồng tử đón khách, tất nhiên còn có thể ẩn chứa thần hồn.
Hoặc có thể nói, bản thân Ký Thần Ngọc chính là chí bảo ôn dưỡng thần hồn!
Trong cuộc tranh chấp quyết tử với Trang Thừa Càn, ngay vào thời khắc hắn tự mình hại mình chia cắt căn nguyên thần hồn, Khương Vọng đã dùng một kiếm chia cắt căn nguyên thần hồn, thật ra không phải một phần, mà là hai.
Vào lúc ấy, hắn đã đoán được thân phận của Trang Thừa Càn. Mà đối đầu với Thái Tổ khai quốc của Trang Quốc - người đã từng là Chân Nhân đương thời - Hắn biết mình còn quá nhỏ yếu.
Hắn biết mình gần như không có khả năng là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Cái này không phải tự ti, mà là tỉnh táo mà nhận thức hiện thực.
Hiện thực này làm người ta tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng lại không tồn tại trong lòng hắn.
Nhìn thấy hiện thực, nhận rõ hiện thực, đối mặt hiện thực! Chỉ như thế mà thôi!
Dùng thần hồn biến thành huyết nhục nuôi nấng tâm ma, mượn tâm ma phản kích Trang Thừa Càn là mục đích đầu tiên. Nhưng hắn hiểu rất rõ, chưa chắc tâm ma có thể là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Nương theo đau nhức phân ra tâm thần, dẫn đường thân thể tới gần Tống Uyển Khê. Đây là mục đích thứ hai. Hắn cũng biết rõ, cho dù Trang Thừa Càn thật tâm thật lòng với Tống Uyển Khê thì trong thời điểm lựa chọn sinh tử, chưa chắc gã sẽ suy nghĩ gì cho Tống Uyển Khê.
Cho nên hắn còn có mục đích thứ ba, chính là cắt xuống phần căn nguyên thần hồn thứ hai rồi tiến hành ẩn dấu, chờ đợi cơ hội sống lại.
Đương nhiên hắn biết Linh Không Điện đã bị Trang Thừa Càn biết đến, sẽ không có tác dụng với Trang Thừa Càn, nhưng hắn vẫn vận dụng sức mạnh của Linh Không Điện. Thật ra là vì nương theo cơ hội Linh Không Điện truyền nguyên khí, đạo nguyên hình thành để giấu phần căn nguyên thần hồn này vào phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung, ẩn thân vào Ký Thần Bia!
Tựa như lúc trước chân linh đồng tử đón khách nấp trong Ký Thần Bia không bị hắn phát hiện, hắn cũng có thể dựa vào Ký Thần Bia để né tránh cảm giác của Trang Thừa Càn.
Lúc thật sự đoán ra thân phận của Trang Thừa Càn, hắn đã tính đến tình cảnh xấu nhất!
Hết chương 1068.
Chương 1069
Trực diện với sinh tử, chưa chắc là dũng khí thật sự. Giãy giụa trong tuyệt cảnh, chưa chắc là kiên cường chân chính.
Trong quá trình lần lượt tìm được hy vọng rồi lại lần lượt tuyệt vọng mà còn có thể bò dậy tiếp tục chiến đấu. Sau khi cảm nhận được hiện thực cay nghiệt, nhận thức được kết quả tàn khốc, còn dũng cảm mà nghênh đón nó, đó mới là dũng cảm thật sự.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp căn nguyên thần hồn của mình bị tiêu diệt, thân thể bị chiếm cứ.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã biết trận chiến đấu này gian nan đến mức nào.
Cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục tệ nhất, cũng tức là thần hồn trong thân thể không còn tồn tại nữa thì hắn sẽ dùng phần thần hồn tàn khuyết này, trốn trong Ký Thần Bia để tiềm tu. Trong khoảng thời gian đã biết trước là gian nan, dài đăng đẳng này, hắn sẽ chờ đợi một cơ hội chưa chắc sẽ đến.
Mặc kệ chuyện đó gian nan đến mức nào!
Nhưng hắn không ngờ cơ hội đó tới nhanh như vậy.
Cho nên mới có hành động tự hủy trước kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp đó!
Hắn muốn lấy sự hủy diệt của phần lớn căn nguyên thần hồn để đưa Trang Thừa Càn vào tử lộ.
Nếu Trang Thừa Càn bị Vô Sinh Kiếp hoàn toàn chôn vùi, hắn có thể đi ra từ Ký Thần Bia, chiếm cứ thân thể một lần nữa.
Nhưng Trang Thừa Càn thật sự quá đáng sợ, dưới tình thế như vậy mà còn có thể lật ngược ván cờ, đuổi Bạch Cốt Tôn Thần về U Minh lần nữa.
Khương Vọng chỉ có thể chờ rồi lại chờ, bởi vì thần hồn của hắn quá suy yếu, không chịu nổi một cái bóp nhẹ của Huyết Khôi Chân Ma.
Có lẽ hắn chỉ có một cơ hội nhỏ bé, hắn cần phải hết sức quý trọng.
Hắn trầm mặc mà kiên định chờ đợi.
Cứ chờ mãi đến lúc Trang Thừa Càn hoàn thành lật ngược ván cờ, chạy thoát khỏi Vô Sinh Kiếp.
Cứ chờ mãi đến lúc thần hồn mới sinh của Trang Thừa Càn trở về, chuẩn bị trở lại Thông Thiên Cung.
Đó là cơ hội cuối cùng!
Hiện tại hắn quá mức suy yếu, chỉ còn lại chút thần hồn tàn khuyết, chỉ có ý chí ngoan cường và kiếm linh đang nắm chặt trong tay để cậy vào.
Nhưng Trang Thừa Càn vừa mới tránh thoát Vô Sinh Kiếp lại càng suy yếu hơn.
Nếu muốn hình dung trạng thái thần hồn giữa hai bên vào giờ phút này thì hắn là một người bệnh hơi thở thoi thóp, Trang Thừa Càn lại là đứa trẻ sơ sinh không có khả năng tự bảo vệ mình!
Người bệnh còn có thể liều chết giãy giụa, trẻ sơ sinh thì chỉ có thể bất lực chịu đựng.
“Chờ một chút! Ta có biện pháp khiến phụ mẫu ngươi sống lại!”
Đối mặt với Khương Vọng đột nhiên xuất hiện, đối mặt với một kiếm đột ngột lao tới này, phản ứng đầu tiên của Trang Thừa Càn không phải xin tha, không phải tự hỏi vì sao Khương Vọng sẽ xuất hiện vào lúc này, mà là ý đồ dùng phần mềm mại nhất dưới đáy lòng của Khương Vọng để trì hoãn kiếm của hắn.
Gã biết xin tha vô dụng, dụ dỗ vô dụng, có thể nói chỉ có thể lợi dụng ràng buộc đối với tình thân thì mới có thể khiến Khương Vọng thoáng chần chờ.
Đây là đưa ra lựa chọn tối ưu trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng trường kiếm đã xẹt qua!
Một đường chém ngang kiên quyết đã tách rời gã ra.
“Lần sau có cơ hội lại nói cho ta biết!”
Khương Vọng không có chút chần chờ, sau đó trả kiếm vào vỏ.
“Nếu ngươi còn có thể luân hồi, nếu ta còn có thể tìm được ngươi.”
Đối mặt với đối thủ như Trang Thừa Càn, làm sao Khương Vọng dám “Chờ một chút”.
Sao hắn còn dám tin vào lời của Trang Thừa Càn kia chứ!
Kiếm chém ngang qua rồi biến mất.
Ngay trước mặt hắn.
Ngay trên không Thiên Địa Cô Đảo, nơi cách rất gần Thông Thiên Cung.
Thần hồn yếu ớt vừa mới sinh ra của Trang Thừa Càn cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng tan biến. Trên mặt gã còn sót lại đủ loại cảm xúc không cam lòng, không tin nổi, không thể chấp nhận, nhưng chúng đều đã đọng lại.
Cuối cùng cả những cảm xúc đó cũng cùng nhau tan biến.
Một đời hùng kiệt cuối cùng lại như cơn mộng, hoành đồ bá nghiệp đã vỡ nát!
Ý thức thuộc về Trang Thừa Càn hoàn toàn bị chôn vùi, những sức mạnh thần hồn thuần túy kia thì hóa thành những điểm sáng nhạt màu trắng như tuyết, chúng bay lả tả dừng lại trên thần hồn của Khương Vọng, bổ sung căn nguyên của hắn.
Chúng như bay tuyết bao phủ đầy người, vừa tan thì thấy đầu xuân.
Trang Thừa Càn vốn đã trở thành Khương Vọng, cho nên căn nguyên thần hồn vừa mới sinh của gã cũng dễ dàng bị Khương Vọng lấy được.
Thần hồn tàn khuyết vốn đã hơi thở thoi thóp hiện đang không ngừng hấp thu sức mạnh căn nguyên thuần túy này, ở một giao lộ mà thời không và số mệnh giao nhau, Khương Vọng phát ra một tiếng thở dài gần như thỏa mãn.
Ngoài thân thể.
Trang Thừa Càn bị một kiếm chém nát, tan thành mây khói. Mà ngay lúc đó, nữ nhân tuyệt đẹp trấn áp Thần lực Bạch Cốt trong cái hố âm u kia lại đột nhiên nhắm mắt. Nàng vốn không hề có ý thức, nhưng không biết vì sao, lúc này nàng lại chảy xuống một giọt nước mắt.
Ma khí mãnh liệt cuốn ngược lại, bao vây lấy nàng rồi đi về hướng Vạn Giới Hoang Mộ thần bí kia.
Dù sao nàng cũng là Chân Ma, sau khi mất đi khôi chủ, nàng không thể chống cự được triệu hoán của Vạn Giới Hoang Mộ.
Vào giờ phút này, Khương Vọng đang hấp thu căn nguyên thần hồn tân sinh của Trang Thừa Càn, vừa tiếp nhận khống chế đối với khối Huyết Khôi Chân Ma này, đã không kịp thao túng nàng trở về, chỉ có thể để lại một ý niệm trong lúc vội vàng, sau đó trơ mắt nhìn chiến lực mạnh nhất hắn từng được khống chế từ lúc chào đời tới nay ngã vào Vạn Giới Hoang Mộ.
Cái hố âm u kia còn ở đó, nhưng thông đạo cổ xưa đã khép lại. Hiện tại nếu nhảy xuống cái hố này thì có lẽ sẽ nhảy vào sâu bên dưới lồng đất, nhưng chỉ thế mà thôi.
Sự ảnh hưởng của Bạch Cốt Tôn Thần cũng không còn tồn tại nữa.
Giờ này khắc này, dưới Ma quật đáy nước, chỉ còn một mình thiếu niên tóc dài dung mạo thanh tú.
Hắn đứng lơ lửng trên không trung, không ai quấy rầy.
Hắn duỗi tay tung ra một chiêu, Trường Tương Tư đang cắm trên mất đất mang cả vỏ lẫn kiếm bay vút lên, rơi vào trong tay hắn.
Mà ở bên trong thân thể.
Trong tiếng động ầm ầm ầm, trên khung trời Ngũ Phủ Hải, ở vị trí đối diện với Nội Phủ đầu tiên, có một vầng trăng rằm chậm rãi dâng lên. Ánh trăng có hai mũi nhọn, như là hai loại kết cục khác nhau. Hai mặt trăng rằm, một mặt như sương tuyết, một mặt tựa đêm dài.
Khương Vọng cong tay nhẹ nhàng gõ một cái, Nội Phủ thứ hai cứ thế mà mở rộng.
“Trong cả đời người, chúng ta sẽ đối diện với vô số lựa chọn, lựa chọn của con quyết định con sẽ trở thành dạng người gì.”
Bên tai như có một giọng nói đang vang lên câu đó.
Đó là ngôn ngữ của một người phụ thân bình phàm.
Khương Vọng bước vào “Minh nguyệt” kia.
Vô số lựa chọn trong tương lai kéo dài ở trước mắt hắn.
Mà hắn đã nhìn thấy...
Lạc Lối!
Hết chương 1069.
Chương 1070
Thành Tân An, trong Trang vương cung.
Các bước chận đạp trên gạch lát nền, tạo thành một nhịp điệu liên tục.
Cho thấy chủ nhân của tiếng bước chân mang theo quyết tâm và ý chí vượt qua người thường.
Lâm Chính Nhân đi từ ngoài cổng cung điện vào, khi tới gần, y cung kính hành lễ một cái: "Bái kiến Tướng quốc."
Đỗ Như Hối mới mái tóc đen được cố định bằng trâm khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: "Bệ hạ ở trong đó."
Vừa không xa lánh, cũng không gần gũi.
Lâm Chính Nhân liếc mắt nhìn thấy Phó Bão Tùng cao gầy đang đứng ở một bên, có lẽ đang nói cái gì đó với Đỗ Như Hối trước đó, cả người hắn ta đang đứng thẳng.
“Người như Thanh Tùng, cô đơn lại ngay thẳng”, đây là đánh giá của Viện trưởng Thành Đạo Viện ở thành Vọng Giang dành cho hắn ta.
Trong lòng Lâm Chính Nhân cảm thấy hơi khó chịu.
Y thấy Phó Bão Tùng là một người có tài năng bình thường, tính tình lại cứng nhắc, công cũng không cao, làm cũng không nặng. Hết lần này tới lần khác cho là bản thân phi phàm, bộ dạng trông như chỉ có một mình gã trên thế giới. Cũng không biết là gặp may mắn gì, đầu tiên là Tế Tửu Quốc viện, sau đó là Tướng quốc Đỗ Như Hối, hết người này đến người khác, liên tục nhìn gã với con mắt khác.
Nhưng cái loại khó chịu này y sẽ không thể hiện ra chút nào, thậm chí còn cố ý xoay qua chỗ khác và mỉm cười thân thiết với Phó Bão Tùng.
Phó Bão Tùng cúi đầu đáp lại, không nói một lời.
Khách sáo thuộc về phép lịch sự, trong khi sự xa lánh lại xuất phát từ tim.
Gã vẫn không thể học được những công phu lá mặt lá trái của Lâm sư huynh, mặc dù gã chưa từng âm thầm dèm pha sau lưng Lâm Chính Nhân, nhưng cũng không có cách nào thân cận được.
Lâm Chính Nhân đi vào trong, trong lúc vô tình đã lướt qua đôi mắt bình tĩnh nhưng thâm thúy của Đỗ Như Hối, y nhanh chóng bày ra vẻ cung kính.
Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ -
Con cáo già này, không biết là có nhìn ra y có góp một phần sức lực trong chuyện Chúc Duy Ngã phản quốc không?
Dù y chắc chắn rằng chuyện kia không có bằng chứng, nhưng với tư cách là một Tướng quốc, có nhiều khi Đỗ Như Hối cũng không cần bằng chứng.
Trong lòng nghĩ đến những điều này nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn chậm rãi bước đi theo tốc độ vốn có.
Đợi khi Lâm Chính Nhân đi xa, Đỗ Như Hối liếc nhìn Phó Bão Tùng và cố ý hỏi: "Hắn là sư huynh của ngươi ở Thành Đạo Viện sao?"
Phó Bão Tùng khom người đáp: "Là Đại sư huynh."
“Ngươi thấy người này thế nào?” Đỗ Như Hối hỏi.
Phó Bão Tùng lại khom người một lần nữa: "Bão Tùng là người ngu dốt, không nhìn rõ con người, thật sự không đủ để đánh giá người khác."
Đỗ Như Hối nhìn về phía xa xa, bầu trời phía trên Trang vương cung, ánh sáng cũng không quá rực rỡ: "Quân tử không che vẻ đẹp con người, cũng không nói xấu người. Ngươi không chịu nói, là vì nghĩ rằng con người vốn có khiếm khuyết, tính cách có ác sao?"
“Bảo Tùng hoàn toàn không có ý này.” Phó Bão Tùng cúi đầu thấp xuống, nghiêm túc nói: "Cũng xin Tướng quốc đại nhân đừng nói như vậy.”
Đỗ Như Hối thở dài trong lòng. Tế Tửu Quốc viện và Viện trưởng Thành Đạo Viện ở Vọng Giang đều hết sức tiến cử thanh niên này, chính ông ta cũng đồng ý với tích cách căn cốt của người này, nhưng mà có hơi cổ hủ quá rồi, mất đi sự mượt mà.
Bây giờ Trang quốc cần người như vậy để làm gì chứ?
Trong lòng có ngàn vạn cân nhắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Quân tử đoan chính, thật sự khiến bản tướng không đành lòng bắt nạt."
Nguồn nhân tài dự bị của Trang quốc là điều mà triều đình Trang quốc phải cân nhắc ngay từ bây giờ. Một Trang quốc đang ngày càng hùng mạnh cần những người kế tục. Sức mạnh của Trang quốc đã được chứng minh qua trận quốc chiến và tương lai còn cần thể hiện tiềm lực nữa.
Để tăng cường sự ảnh hưởng trong số những nước phụ thuộc Đạo, chống lại sự đàn áp của Tần và Kinh, thậm chí là để đối kháng với sự bất mãn đến từ Cảnh quốc... Tất cả những điều này đều đòi hỏi con người ta phải nhìn trước tương lai.
Hoàng Hà Hội chính là một thời cơ rất quan trọng.
Đó là lý do tại sao Trang Cao Tiện lần lượt triệu tập những thanh niên tuấn ngạn trong nước, gia tăng sự thân thiết.
Lâm Chính Nhân, thân là một trong sáu người tài của Quốc viện, còn là tu sĩ trẻ tuổi đứng đầu trong cả Trang quốc, cộng thêm sự biểu hiện sinh động trên chiến trường Trang Ung, đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi triệu kiến lần này.
Đi qua các cung vệ đứng trang nghiêm ở hai bên và đi vào trong điện trống.
Người đứng đầu Trang quốc ngồi ngay ngắn trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống bóng đen đang đi đến.
Lâm Chính Nhân bình tĩnh đi về phía trước, dùng Đạo lễ bái kiến: "Lâm Chính Nhân, đệ tử của Quốc viện, bái kiến bệ hạ."
Trang Cao Tiện hơi nheo mắt lại.
Lúc đầu, hắn ta vốn không cân nhắc đến việc tìm nhân tài kế tục.
Biểu hiện của Chúc Duy Ngã đã đủ chói mắt rồi.
Đó là một thiên kiêu không thể nghi ngờ, cũng là người trẻ tuổi hắn ta và Đỗ Như Hối vô cùng xem trọng.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là kiêu ngạo.
Nhưng những người càng kiêu ngạo, lại càng dễ kiểm soát.
Hắn ta vốn cũng không cần để Chúc Duy Ngã nắm quyền trong tương lai, hắn ta chỉ cần Chúc Duy Ngã trở thành cây trường thương sắc bén nhất của Trang quốc, trở thành lá cờ tung bay của Trang quốc.
Đối với Chúc Duy Ngã, hắn ta tự cảm thấy mình đã hết sức ân sủng.
Mà ngay vào thời điểm quan trọng của trận chiến rung chuyển đất nước, hắn đã nghe theo lời khuyên của Đỗ Như Hối và để Chúc Duy Ngã ở lại trong nước, xem Chúc Duy Ngã như mồi lửa nếu chẳng may quốc chiến thất bại.
Sau khi Hạ Bạt Đao chết trong trận chiến, hắn ta thậm chí còn quyết định giao Bạch Vũ Quân bảo vệ Trang đô cho người này!
Nhưng Chúc Duy Ngã lại bỏ hắn ta mà đi, bỏ nước mà đi. Bỏ cả hoàng ân sâu như vậy!
Cái gì mà cỏ dại, cái gì mà kẻ thù.
Hắn ta chỉ hận không thể tự tay bóp chết người này.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì dù có tức giận đến đâu cũng không thể xoay chuyển được.
Thân là lãnh đạo của một quốc gia, hắn ta phải nhìn về phía trước.
Sinh tiền người trẻ tuổi mà Đổng A quý trọng nhất chính là Lê Kiếm Thu, cũng âm thầm coi y như mồi lửa mà bồi dưỡng. Đỗ Dã Hổ, dũng sĩ chói lọi nhất trên chiến trường Tỏa Long Quan, tu hành theo con đường binh gia cổ xưa, mang trái tim dũng mãnh, đạp trên con đường nguy hiểm đáng sợ.
Hai nhân tài mới xuất hiện này rất giỏi, nhưng bọn họ đều đến từ thành Phong Lâm ở quận Thanh Hà.
Trang Cao Tiện vốn không nghĩ chuyện này có vấn đề gì, đều có thể quân thần đồng tâm, cùng nhau yêu cầu một lời giải thích từ phía Bạch Cốt Đạo, giống như những gì bọn họ đã làm khi Bạch Cốt Đạo bị thanh trừng. Nhưng câu nói của Chúc Duy Ngã khi phản quốc — "Chuyện xưa Phong Lâm, tất sẽ không quên."
Như đâm một cái gai vào trong lòng hắn ta.
Hết chương 1070.
Ngay ở Ma quật thượng cổ đã bỏ hoang này, gã kết thúc Vô Sinh Kiếp, tiếp tục đánh lui Bạch Cốt Tôn Thần, đạt được tân sinh, còn có được Huyết Khôi Chân Ma chiến lực cấp Chân Nhân làm hộ pháp, tương lai của gã tràn ngập quang minh!
Chờ gã tìm về tu vi Chân Nhân thì có thể lấy thân phận Thái Tổ trở về xã tắc, tôn nhi Trang Cao Tiện có thể bằng lòng hay không bằng lòng, nhưng gã có tự tin áp đảo được.
Gã sẽ không giống Hàn Ân, cả một Hàn Húc chưa đến Chân Nhân mà cũng không áp chế được, cuối cùng mất mạng vì một âm mưu.
Đến lúc đó Trang Quốc cai trị bốn quận, lại có chiến lực của ba đại Chân Nhân, quả thật là trời cao đất rộng, tương lai sáng ngời.
Mấy trăm năm trước gã có thể đùa bỡn hào kiệt thiên hạ trong lòng bàn tay, gã chia cắt Ung, liên hợp với Cảnh, đùa bỡn Tần, kết minh ổn định với Thanh Giang Thủy Tộc, dùng Bạch Cốt Đạo lại lật đổ Bạch Cốt Đạo, lợi dụng thần linh rồi lại đuổi đi thần linh. Mấy trăm năm sau, gã có được khởi điểm càng cao, không có lý do gì không thể làm càng tốt.
Có thể nói là từ đầu tới đuôi Trang Thừa Càn đã tính toán sắp xếp tất cả, khống chế tất cả trong hàng loạt tranh đấu trước đó.
Tính người tính chuyện cũng tính thần!
Vào lúc này.
Vô Sinh Kiếp tiêu tán, Bạch Cốt Thần đi xa.
Trang Thừa Càn bình tĩnh nhìn bóng dáng tóc dài bay múa trong cái hố âm u kia, vào thời khắc đại cục đã định, rốt cuộc gã mới có thể mặc kệ mình yếu ớt một lát.
Nhưng chỉ là một lát.
Gã kiên quyết xoay người, bay về hướng thân thể của mình.
Thần hồn tân sinh có chút yếu ớt, đặc biệt là gã đã cắt đi phần lớn căn nguyên thần hồn để lấp Vô Sinh Kiếp, gã từ bỏ bản ngã, lựa chọn lấy mệnh cách của Khương Vọng để sống sót.
Nếu trước đó thần hồn của gã là người khổng lồ cường tráng, giờ phút này lại là trẻ nhỏ vừa sinh ra.
Nếu không phải có dấu vết Huyết Khôi tồn tại thì có lẽ Trang Thừa Càn không thể chỉ huy Huyết Khôi Chân Ma được nữa, gã căn bản không còn sức mạnh đó.
Gã cần mau chóng trở lại Thông Thiên Cung điều dưỡng, làm thân hồn hợp nhất. Sau đó mang theo Huyết Khôi Chân Ma ẩn nấp, chờ trở về tu vi Chân Nhân rồi mới xuất hiện, sau đó quấy đảo phong vân.
Từ lúc gã nắm căn nguyên thần hồn của Khương Vọng nhảy ra thì thân thể này vẫn luôn lơ lửng ở giữa không trung, chưa từng rơi xuống.
Bởi vì Vô Sinh Kiếp không liên quan đến khối thân thể tạm thời không có chủ này, vì thế bản năng thân thể khiến nó lơ lửng như vậy.
Trang Thừa Càn lựa chọn kéo thần hồn ra, cũng là vì bảo hộ thân xác mới của mình.
Thần hồn tới gần thân thể, cứ như nước sữa hòa nhau, như trở về cố hương.
Giờ phút này gã chính là Khương Vọng, từ nay về sau gã chính là Khương Vọng.
Gã nhẹ nhàng tiến vào Ngũ Phủ Hải, đáp xuống hướng Thông Thiên Cung.
Nhưng ngay vào lúc này...
Bỗng nhiên có tiếng kiếm rít vang lên!
Một thiếu niên thanh tú, tay nâng trường kiếm nhảy ra từ phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung trong tầng mây dưới khung trời. Một kiếm chém ngang ra, phân chia sinh tử.
Là Khương Vọng!
Trong trải nghiệm tuyệt vọng nhất dày vò nhất kia, hắn chưa bao giờ hoàn toàn hủy diệt, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội!
Từ lúc bắt đầu, Khương Vọng đã chắc chắn rằng nếu mình muốn chiến thắng Trang Thừa Càn thì nhất định phải ra tay từ thứ mà Trang Thừa Càn không biết. Bởi vì đối với đối thủ như Trang Thừa Càn mà nói, tất cả đòn sát thủ bị gã quan sát được đều không đủ để trở thành đòn sát thủ nữa.
Mà thứ mà Trang Thừa Càn không biết, trừ sâu bên trong Nội Phủ, trừ Hồng Trang Kính... Trừ những thứ này ra, trong cơ thể hắn còn có một nơi. Là nơi mà Trang Thừa Càn còn chưa đi vào, cũng không thể hoàn toàn hiểu biết.
Đó chính là phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung!
Trang Thừa Càn biết Linh Không Điện, bởi vì Linh Không Điện là do Khương Vọng tìm ra khi đến Thành Quốc, quá trình dời vào Vân Đỉnh Tiên Cung cũng bị gã phát hiện. Cho nên đương nhiên gã có thể nhẹ nhàng ngăn cách Linh Không Điện.
Nhưng gã cũng không rõ cụ thể bên trong Vân Đỉnh Tiên Cung tồn tại cái gì, gã không biết... Ký Thần Bia!
Ký Thần Bia là một khối Ký Thần Ngọc thật lớn, bảo vật như Ký Thần Ngọc có thể dung nạp một chút chân linh của Quan Diễn, có thể dung nạp chân linh của đồng tử đón khách, tất nhiên còn có thể ẩn chứa thần hồn.
Hoặc có thể nói, bản thân Ký Thần Ngọc chính là chí bảo ôn dưỡng thần hồn!
Trong cuộc tranh chấp quyết tử với Trang Thừa Càn, ngay vào thời khắc hắn tự mình hại mình chia cắt căn nguyên thần hồn, Khương Vọng đã dùng một kiếm chia cắt căn nguyên thần hồn, thật ra không phải một phần, mà là hai.
Vào lúc ấy, hắn đã đoán được thân phận của Trang Thừa Càn. Mà đối đầu với Thái Tổ khai quốc của Trang Quốc - người đã từng là Chân Nhân đương thời - Hắn biết mình còn quá nhỏ yếu.
Hắn biết mình gần như không có khả năng là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Cái này không phải tự ti, mà là tỉnh táo mà nhận thức hiện thực.
Hiện thực này làm người ta tuyệt vọng, nhưng tuyệt vọng lại không tồn tại trong lòng hắn.
Nhìn thấy hiện thực, nhận rõ hiện thực, đối mặt hiện thực! Chỉ như thế mà thôi!
Dùng thần hồn biến thành huyết nhục nuôi nấng tâm ma, mượn tâm ma phản kích Trang Thừa Càn là mục đích đầu tiên. Nhưng hắn hiểu rất rõ, chưa chắc tâm ma có thể là đối thủ của Trang Thừa Càn.
Nương theo đau nhức phân ra tâm thần, dẫn đường thân thể tới gần Tống Uyển Khê. Đây là mục đích thứ hai. Hắn cũng biết rõ, cho dù Trang Thừa Càn thật tâm thật lòng với Tống Uyển Khê thì trong thời điểm lựa chọn sinh tử, chưa chắc gã sẽ suy nghĩ gì cho Tống Uyển Khê.
Cho nên hắn còn có mục đích thứ ba, chính là cắt xuống phần căn nguyên thần hồn thứ hai rồi tiến hành ẩn dấu, chờ đợi cơ hội sống lại.
Đương nhiên hắn biết Linh Không Điện đã bị Trang Thừa Càn biết đến, sẽ không có tác dụng với Trang Thừa Càn, nhưng hắn vẫn vận dụng sức mạnh của Linh Không Điện. Thật ra là vì nương theo cơ hội Linh Không Điện truyền nguyên khí, đạo nguyên hình thành để giấu phần căn nguyên thần hồn này vào phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung, ẩn thân vào Ký Thần Bia!
Tựa như lúc trước chân linh đồng tử đón khách nấp trong Ký Thần Bia không bị hắn phát hiện, hắn cũng có thể dựa vào Ký Thần Bia để né tránh cảm giác của Trang Thừa Càn.
Lúc thật sự đoán ra thân phận của Trang Thừa Càn, hắn đã tính đến tình cảnh xấu nhất!
Hết chương 1068.
Chương 1069
Trực diện với sinh tử, chưa chắc là dũng khí thật sự. Giãy giụa trong tuyệt cảnh, chưa chắc là kiên cường chân chính.
Trong quá trình lần lượt tìm được hy vọng rồi lại lần lượt tuyệt vọng mà còn có thể bò dậy tiếp tục chiến đấu. Sau khi cảm nhận được hiện thực cay nghiệt, nhận thức được kết quả tàn khốc, còn dũng cảm mà nghênh đón nó, đó mới là dũng cảm thật sự.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp căn nguyên thần hồn của mình bị tiêu diệt, thân thể bị chiếm cứ.
Từ lúc bắt đầu, hắn đã biết trận chiến đấu này gian nan đến mức nào.
Cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết cục tệ nhất, cũng tức là thần hồn trong thân thể không còn tồn tại nữa thì hắn sẽ dùng phần thần hồn tàn khuyết này, trốn trong Ký Thần Bia để tiềm tu. Trong khoảng thời gian đã biết trước là gian nan, dài đăng đẳng này, hắn sẽ chờ đợi một cơ hội chưa chắc sẽ đến.
Mặc kệ chuyện đó gian nan đến mức nào!
Nhưng hắn không ngờ cơ hội đó tới nhanh như vậy.
Cho nên mới có hành động tự hủy trước kiếp nhãn Vô Sinh Kiếp đó!
Hắn muốn lấy sự hủy diệt của phần lớn căn nguyên thần hồn để đưa Trang Thừa Càn vào tử lộ.
Nếu Trang Thừa Càn bị Vô Sinh Kiếp hoàn toàn chôn vùi, hắn có thể đi ra từ Ký Thần Bia, chiếm cứ thân thể một lần nữa.
Nhưng Trang Thừa Càn thật sự quá đáng sợ, dưới tình thế như vậy mà còn có thể lật ngược ván cờ, đuổi Bạch Cốt Tôn Thần về U Minh lần nữa.
Khương Vọng chỉ có thể chờ rồi lại chờ, bởi vì thần hồn của hắn quá suy yếu, không chịu nổi một cái bóp nhẹ của Huyết Khôi Chân Ma.
Có lẽ hắn chỉ có một cơ hội nhỏ bé, hắn cần phải hết sức quý trọng.
Hắn trầm mặc mà kiên định chờ đợi.
Cứ chờ mãi đến lúc Trang Thừa Càn hoàn thành lật ngược ván cờ, chạy thoát khỏi Vô Sinh Kiếp.
Cứ chờ mãi đến lúc thần hồn mới sinh của Trang Thừa Càn trở về, chuẩn bị trở lại Thông Thiên Cung.
Đó là cơ hội cuối cùng!
Hiện tại hắn quá mức suy yếu, chỉ còn lại chút thần hồn tàn khuyết, chỉ có ý chí ngoan cường và kiếm linh đang nắm chặt trong tay để cậy vào.
Nhưng Trang Thừa Càn vừa mới tránh thoát Vô Sinh Kiếp lại càng suy yếu hơn.
Nếu muốn hình dung trạng thái thần hồn giữa hai bên vào giờ phút này thì hắn là một người bệnh hơi thở thoi thóp, Trang Thừa Càn lại là đứa trẻ sơ sinh không có khả năng tự bảo vệ mình!
Người bệnh còn có thể liều chết giãy giụa, trẻ sơ sinh thì chỉ có thể bất lực chịu đựng.
“Chờ một chút! Ta có biện pháp khiến phụ mẫu ngươi sống lại!”
Đối mặt với Khương Vọng đột nhiên xuất hiện, đối mặt với một kiếm đột ngột lao tới này, phản ứng đầu tiên của Trang Thừa Càn không phải xin tha, không phải tự hỏi vì sao Khương Vọng sẽ xuất hiện vào lúc này, mà là ý đồ dùng phần mềm mại nhất dưới đáy lòng của Khương Vọng để trì hoãn kiếm của hắn.
Gã biết xin tha vô dụng, dụ dỗ vô dụng, có thể nói chỉ có thể lợi dụng ràng buộc đối với tình thân thì mới có thể khiến Khương Vọng thoáng chần chờ.
Đây là đưa ra lựa chọn tối ưu trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng trường kiếm đã xẹt qua!
Một đường chém ngang kiên quyết đã tách rời gã ra.
“Lần sau có cơ hội lại nói cho ta biết!”
Khương Vọng không có chút chần chờ, sau đó trả kiếm vào vỏ.
“Nếu ngươi còn có thể luân hồi, nếu ta còn có thể tìm được ngươi.”
Đối mặt với đối thủ như Trang Thừa Càn, làm sao Khương Vọng dám “Chờ một chút”.
Sao hắn còn dám tin vào lời của Trang Thừa Càn kia chứ!
Kiếm chém ngang qua rồi biến mất.
Ngay trước mặt hắn.
Ngay trên không Thiên Địa Cô Đảo, nơi cách rất gần Thông Thiên Cung.
Thần hồn yếu ớt vừa mới sinh ra của Trang Thừa Càn cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng tan biến. Trên mặt gã còn sót lại đủ loại cảm xúc không cam lòng, không tin nổi, không thể chấp nhận, nhưng chúng đều đã đọng lại.
Cuối cùng cả những cảm xúc đó cũng cùng nhau tan biến.
Một đời hùng kiệt cuối cùng lại như cơn mộng, hoành đồ bá nghiệp đã vỡ nát!
Ý thức thuộc về Trang Thừa Càn hoàn toàn bị chôn vùi, những sức mạnh thần hồn thuần túy kia thì hóa thành những điểm sáng nhạt màu trắng như tuyết, chúng bay lả tả dừng lại trên thần hồn của Khương Vọng, bổ sung căn nguyên của hắn.
Chúng như bay tuyết bao phủ đầy người, vừa tan thì thấy đầu xuân.
Trang Thừa Càn vốn đã trở thành Khương Vọng, cho nên căn nguyên thần hồn vừa mới sinh của gã cũng dễ dàng bị Khương Vọng lấy được.
Thần hồn tàn khuyết vốn đã hơi thở thoi thóp hiện đang không ngừng hấp thu sức mạnh căn nguyên thuần túy này, ở một giao lộ mà thời không và số mệnh giao nhau, Khương Vọng phát ra một tiếng thở dài gần như thỏa mãn.
Ngoài thân thể.
Trang Thừa Càn bị một kiếm chém nát, tan thành mây khói. Mà ngay lúc đó, nữ nhân tuyệt đẹp trấn áp Thần lực Bạch Cốt trong cái hố âm u kia lại đột nhiên nhắm mắt. Nàng vốn không hề có ý thức, nhưng không biết vì sao, lúc này nàng lại chảy xuống một giọt nước mắt.
Ma khí mãnh liệt cuốn ngược lại, bao vây lấy nàng rồi đi về hướng Vạn Giới Hoang Mộ thần bí kia.
Dù sao nàng cũng là Chân Ma, sau khi mất đi khôi chủ, nàng không thể chống cự được triệu hoán của Vạn Giới Hoang Mộ.
Vào giờ phút này, Khương Vọng đang hấp thu căn nguyên thần hồn tân sinh của Trang Thừa Càn, vừa tiếp nhận khống chế đối với khối Huyết Khôi Chân Ma này, đã không kịp thao túng nàng trở về, chỉ có thể để lại một ý niệm trong lúc vội vàng, sau đó trơ mắt nhìn chiến lực mạnh nhất hắn từng được khống chế từ lúc chào đời tới nay ngã vào Vạn Giới Hoang Mộ.
Cái hố âm u kia còn ở đó, nhưng thông đạo cổ xưa đã khép lại. Hiện tại nếu nhảy xuống cái hố này thì có lẽ sẽ nhảy vào sâu bên dưới lồng đất, nhưng chỉ thế mà thôi.
Sự ảnh hưởng của Bạch Cốt Tôn Thần cũng không còn tồn tại nữa.
Giờ này khắc này, dưới Ma quật đáy nước, chỉ còn một mình thiếu niên tóc dài dung mạo thanh tú.
Hắn đứng lơ lửng trên không trung, không ai quấy rầy.
Hắn duỗi tay tung ra một chiêu, Trường Tương Tư đang cắm trên mất đất mang cả vỏ lẫn kiếm bay vút lên, rơi vào trong tay hắn.
Mà ở bên trong thân thể.
Trong tiếng động ầm ầm ầm, trên khung trời Ngũ Phủ Hải, ở vị trí đối diện với Nội Phủ đầu tiên, có một vầng trăng rằm chậm rãi dâng lên. Ánh trăng có hai mũi nhọn, như là hai loại kết cục khác nhau. Hai mặt trăng rằm, một mặt như sương tuyết, một mặt tựa đêm dài.
Khương Vọng cong tay nhẹ nhàng gõ một cái, Nội Phủ thứ hai cứ thế mà mở rộng.
“Trong cả đời người, chúng ta sẽ đối diện với vô số lựa chọn, lựa chọn của con quyết định con sẽ trở thành dạng người gì.”
Bên tai như có một giọng nói đang vang lên câu đó.
Đó là ngôn ngữ của một người phụ thân bình phàm.
Khương Vọng bước vào “Minh nguyệt” kia.
Vô số lựa chọn trong tương lai kéo dài ở trước mắt hắn.
Mà hắn đã nhìn thấy...
Lạc Lối!
Hết chương 1069.
Chương 1070
Thành Tân An, trong Trang vương cung.
Các bước chận đạp trên gạch lát nền, tạo thành một nhịp điệu liên tục.
Cho thấy chủ nhân của tiếng bước chân mang theo quyết tâm và ý chí vượt qua người thường.
Lâm Chính Nhân đi từ ngoài cổng cung điện vào, khi tới gần, y cung kính hành lễ một cái: "Bái kiến Tướng quốc."
Đỗ Như Hối mới mái tóc đen được cố định bằng trâm khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: "Bệ hạ ở trong đó."
Vừa không xa lánh, cũng không gần gũi.
Lâm Chính Nhân liếc mắt nhìn thấy Phó Bão Tùng cao gầy đang đứng ở một bên, có lẽ đang nói cái gì đó với Đỗ Như Hối trước đó, cả người hắn ta đang đứng thẳng.
“Người như Thanh Tùng, cô đơn lại ngay thẳng”, đây là đánh giá của Viện trưởng Thành Đạo Viện ở thành Vọng Giang dành cho hắn ta.
Trong lòng Lâm Chính Nhân cảm thấy hơi khó chịu.
Y thấy Phó Bão Tùng là một người có tài năng bình thường, tính tình lại cứng nhắc, công cũng không cao, làm cũng không nặng. Hết lần này tới lần khác cho là bản thân phi phàm, bộ dạng trông như chỉ có một mình gã trên thế giới. Cũng không biết là gặp may mắn gì, đầu tiên là Tế Tửu Quốc viện, sau đó là Tướng quốc Đỗ Như Hối, hết người này đến người khác, liên tục nhìn gã với con mắt khác.
Nhưng cái loại khó chịu này y sẽ không thể hiện ra chút nào, thậm chí còn cố ý xoay qua chỗ khác và mỉm cười thân thiết với Phó Bão Tùng.
Phó Bão Tùng cúi đầu đáp lại, không nói một lời.
Khách sáo thuộc về phép lịch sự, trong khi sự xa lánh lại xuất phát từ tim.
Gã vẫn không thể học được những công phu lá mặt lá trái của Lâm sư huynh, mặc dù gã chưa từng âm thầm dèm pha sau lưng Lâm Chính Nhân, nhưng cũng không có cách nào thân cận được.
Lâm Chính Nhân đi vào trong, trong lúc vô tình đã lướt qua đôi mắt bình tĩnh nhưng thâm thúy của Đỗ Như Hối, y nhanh chóng bày ra vẻ cung kính.
Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ -
Con cáo già này, không biết là có nhìn ra y có góp một phần sức lực trong chuyện Chúc Duy Ngã phản quốc không?
Dù y chắc chắn rằng chuyện kia không có bằng chứng, nhưng với tư cách là một Tướng quốc, có nhiều khi Đỗ Như Hối cũng không cần bằng chứng.
Trong lòng nghĩ đến những điều này nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn chậm rãi bước đi theo tốc độ vốn có.
Đợi khi Lâm Chính Nhân đi xa, Đỗ Như Hối liếc nhìn Phó Bão Tùng và cố ý hỏi: "Hắn là sư huynh của ngươi ở Thành Đạo Viện sao?"
Phó Bão Tùng khom người đáp: "Là Đại sư huynh."
“Ngươi thấy người này thế nào?” Đỗ Như Hối hỏi.
Phó Bão Tùng lại khom người một lần nữa: "Bão Tùng là người ngu dốt, không nhìn rõ con người, thật sự không đủ để đánh giá người khác."
Đỗ Như Hối nhìn về phía xa xa, bầu trời phía trên Trang vương cung, ánh sáng cũng không quá rực rỡ: "Quân tử không che vẻ đẹp con người, cũng không nói xấu người. Ngươi không chịu nói, là vì nghĩ rằng con người vốn có khiếm khuyết, tính cách có ác sao?"
“Bảo Tùng hoàn toàn không có ý này.” Phó Bão Tùng cúi đầu thấp xuống, nghiêm túc nói: "Cũng xin Tướng quốc đại nhân đừng nói như vậy.”
Đỗ Như Hối thở dài trong lòng. Tế Tửu Quốc viện và Viện trưởng Thành Đạo Viện ở Vọng Giang đều hết sức tiến cử thanh niên này, chính ông ta cũng đồng ý với tích cách căn cốt của người này, nhưng mà có hơi cổ hủ quá rồi, mất đi sự mượt mà.
Bây giờ Trang quốc cần người như vậy để làm gì chứ?
Trong lòng có ngàn vạn cân nhắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Quân tử đoan chính, thật sự khiến bản tướng không đành lòng bắt nạt."
Nguồn nhân tài dự bị của Trang quốc là điều mà triều đình Trang quốc phải cân nhắc ngay từ bây giờ. Một Trang quốc đang ngày càng hùng mạnh cần những người kế tục. Sức mạnh của Trang quốc đã được chứng minh qua trận quốc chiến và tương lai còn cần thể hiện tiềm lực nữa.
Để tăng cường sự ảnh hưởng trong số những nước phụ thuộc Đạo, chống lại sự đàn áp của Tần và Kinh, thậm chí là để đối kháng với sự bất mãn đến từ Cảnh quốc... Tất cả những điều này đều đòi hỏi con người ta phải nhìn trước tương lai.
Hoàng Hà Hội chính là một thời cơ rất quan trọng.
Đó là lý do tại sao Trang Cao Tiện lần lượt triệu tập những thanh niên tuấn ngạn trong nước, gia tăng sự thân thiết.
Lâm Chính Nhân, thân là một trong sáu người tài của Quốc viện, còn là tu sĩ trẻ tuổi đứng đầu trong cả Trang quốc, cộng thêm sự biểu hiện sinh động trên chiến trường Trang Ung, đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi triệu kiến lần này.
Đi qua các cung vệ đứng trang nghiêm ở hai bên và đi vào trong điện trống.
Người đứng đầu Trang quốc ngồi ngay ngắn trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống bóng đen đang đi đến.
Lâm Chính Nhân bình tĩnh đi về phía trước, dùng Đạo lễ bái kiến: "Lâm Chính Nhân, đệ tử của Quốc viện, bái kiến bệ hạ."
Trang Cao Tiện hơi nheo mắt lại.
Lúc đầu, hắn ta vốn không cân nhắc đến việc tìm nhân tài kế tục.
Biểu hiện của Chúc Duy Ngã đã đủ chói mắt rồi.
Đó là một thiên kiêu không thể nghi ngờ, cũng là người trẻ tuổi hắn ta và Đỗ Như Hối vô cùng xem trọng.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là kiêu ngạo.
Nhưng những người càng kiêu ngạo, lại càng dễ kiểm soát.
Hắn ta vốn cũng không cần để Chúc Duy Ngã nắm quyền trong tương lai, hắn ta chỉ cần Chúc Duy Ngã trở thành cây trường thương sắc bén nhất của Trang quốc, trở thành lá cờ tung bay của Trang quốc.
Đối với Chúc Duy Ngã, hắn ta tự cảm thấy mình đã hết sức ân sủng.
Mà ngay vào thời điểm quan trọng của trận chiến rung chuyển đất nước, hắn đã nghe theo lời khuyên của Đỗ Như Hối và để Chúc Duy Ngã ở lại trong nước, xem Chúc Duy Ngã như mồi lửa nếu chẳng may quốc chiến thất bại.
Sau khi Hạ Bạt Đao chết trong trận chiến, hắn ta thậm chí còn quyết định giao Bạch Vũ Quân bảo vệ Trang đô cho người này!
Nhưng Chúc Duy Ngã lại bỏ hắn ta mà đi, bỏ nước mà đi. Bỏ cả hoàng ân sâu như vậy!
Cái gì mà cỏ dại, cái gì mà kẻ thù.
Hắn ta chỉ hận không thể tự tay bóp chết người này.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì dù có tức giận đến đâu cũng không thể xoay chuyển được.
Thân là lãnh đạo của một quốc gia, hắn ta phải nhìn về phía trước.
Sinh tiền người trẻ tuổi mà Đổng A quý trọng nhất chính là Lê Kiếm Thu, cũng âm thầm coi y như mồi lửa mà bồi dưỡng. Đỗ Dã Hổ, dũng sĩ chói lọi nhất trên chiến trường Tỏa Long Quan, tu hành theo con đường binh gia cổ xưa, mang trái tim dũng mãnh, đạp trên con đường nguy hiểm đáng sợ.
Hai nhân tài mới xuất hiện này rất giỏi, nhưng bọn họ đều đến từ thành Phong Lâm ở quận Thanh Hà.
Trang Cao Tiện vốn không nghĩ chuyện này có vấn đề gì, đều có thể quân thần đồng tâm, cùng nhau yêu cầu một lời giải thích từ phía Bạch Cốt Đạo, giống như những gì bọn họ đã làm khi Bạch Cốt Đạo bị thanh trừng. Nhưng câu nói của Chúc Duy Ngã khi phản quốc — "Chuyện xưa Phong Lâm, tất sẽ không quên."
Như đâm một cái gai vào trong lòng hắn ta.
Hết chương 1070.