-
Chương 161-165
Chương 161 Chương 161: Ta Thấy Các Ngươi Quá Yếu
"Đám Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, đây không phải đang muốn cướp đoạt sao?"
Bàn Tử cách đó không xa cũng nhìn không được, chuẩn bị rút đao tương trợ.
"Lão Nhị, chờ một chút."
Tiêu Phàm ngăn Bàn Tử lại, sát khí trong mắt lập lòe.
Nghe thấy Nguyên Báo nói, sắc mặt đám người Vương Liệt biến đổi, nếu như huynh đệ bọn họ không ngã xuống thì còn có thể cùng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn phân cao thấp, nhưng hiện tại, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy người kia.
"Làm sao, còn chưa cút?"
Nguyên Báo nhe răng trợn mắt nói, động tác như muốn chuẩn bị xuất thủ.
"Đại Ca, chúng ta đi."
Vương Viêm nén giận, nhưng hắn cũng không thể kéo Vương Liệt đi.
Nguyên Báo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:
"Không đi đúng không, tưởng chúng ta thật sự không dám giết các ngươi sao? Các huynh đệ, làm thịt bọn hắn."
"Con mẹ mày!"
Vương Liệt đột nhiên bạo khởi vung một quyền vào ngực Nguyên Báo, tốc độ nhanh chóng làm cho người ta líu lưỡi.
"Ngươi dám."
Nguyên Hổ bên cạnh quát một tiếng như sấm, thân thể như một con hổ xuất chuồng, quyền cương lấp lóe giao phong với Vương Liệt.
Oanh!
Cuồng phong khuấy động bốn phía, Vương Liệt hai mắt sung huyết vô cùng phẫn nộ.
Tử thương mấy vị huynh đệ, nếu như không cho bọn hắn một cái công đạo, hắn là sao còn mặt mũi tiếp tục làm đoàn trưởng của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn?
Ầm! Chung quy là lực lượng Nguyên Hổ mạnh hơn mấy phần, thân hình Vương Liệt bay ngược đâm vào một cây cổ thụ, xương sườn bị gãy đến mấy cái.
"Vương Liệt, đều là do ngươi muốn chết! Lão tử muốn đùa giỡn với các ngươi đã là rất vinh hạnh cho các ngươi rồi, thật sự nghĩ mình rất có giá sao."
Nguyên Hổ sát khí đằng đằng đi về hướng Vương Liệt.
"Vương Viêm, các ngươi chạy mau! Ta liều mạng với bọn chúng!"
Vương Liệt gào thét kêu, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ Nguyên Hổ, những người khác khẳng định đánh không lại hắn, hơn nữa, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn có tám người, vô luận phương diện nào đều mạnh hơn bọn hắn.
"Muốn chạy? Hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát!"
Nguyên Hổ gầm một tiếng, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn bỗng nhiên vây quanh đám người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn.
"Cho dù chết, Lão tử cũng phải kéo theo một cái đệm lưng."
Vương Viêm gào thét.
"Đúng là thứ không biết tự lượng sức? Nếu không phải thấy các ngươi có thể chống đỡ Thiết Bối Hùng vài chiêu thì ta làm sao thèm hợp tác cùng các ngươi?"
Nguyên Hổ coi thường.
"Nguyên lai ngươi đã sớm tính kế bọn ta?"
Vương Liệt nheo mắt, trong lòng hối hận tới cực điểm.
"Ai bảo các ngươi rất dễ ức hiếp, không khi dễ các ngươi thì khi dễ ai? Tưởng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều dễ sống như vậy sao?"
Nguyên Báo cười ha ha một tiếng, những người khác cũng cười lên.
"Đừng nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy, lập tức giết hết."
Sắc mặt Nguyên Hổ âm trầm nói, Hồn Lực toàn thân tản ra, đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh Hắc Ưng, Hắc Ưng lộ ra khí thế sắc bén.
Nguyên Hổ nhảy lên lao đến đánh một quyền, trên mặt Vương Liệt lộ vẻ tuyệt vọng, cỗ kình phong kia đã làm cho hắn không cách nào mở mắt ra được.
"Phốc!"
Huyết hoa nở rộ trong hư không, Vương Liệt chỉ cảm thấy trên mặt mình dính thứ gì đó ẩm nóng, khi hắn mở mắt lại thấy Nguyên Hổ đang che lấy chỗ cay cụt trên thân thể không ngừng chảy máu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một cánh tay Nguyên Hổ đang nằm dưới đất cách Vương Liệt không xa.
"Đại Ca!"
Nguyên Báo kêu to, biến cố bất thình lình hù tất cả mọi người của Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn, mấy người của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng kinh ngạc không thôi.
Một quyền của Nguyên Hổ, Vương Liệt không có khả năng tránh thoát, tại sao Nguyên Hổ đột nhiên bị chặt mất một cái cánh tay?
"Ai, cút ra đây cho lão tử."
Nguyên Hổ gầm thét, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn xem bốn phía.
"Cái gì, có người?"
Sắc mặt đám người Nguyên Báo biến đổi, đề phòng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có hai tên thanh niên bẩn thỉu đang đi tới, bên cạnh hai người còn có một con mèo nhỏ màu vàng.
Đám người Vương Liệt nhìn thấy thiếu niên gầy yếu kia, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, hét lớn:
"Tam thiếu!"
"Ngươi là ai, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn ta cùng các ngươi không oán không thù. Vì sao lại tập kích chúng ta."
Nguyên Hổ một tay che vết thương, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, đi từng bước một về phía Nguyên Hổ, lạnh giọng nói:
"Không phải ngươi vừa nói do bọn họ dễ ức hiếp, cho nên các ngươi mới khi dễ bọn hắn sao? Ta cũng cảm thấy các ngươi dễ ức hiếp!"
Nguyên Hổ nghe vậy, liền theo bản năng lui lại mấy bước, trên người đối phương phát ra khí thế làm bọn hắn kinh hồn táng đảm, người này tuyệt đối là Chiến Tôn cảnh, hơn nữa còn là cường giả bên trong Chiến Tôn cảnh, không phải Thiết Bối Hùng tứ giai sơ kỳ có thể so sánh.
"Tam thiếu, đám khốn kiếp này không chỉ hãm hạo chúng ta, bọn chúng còn muốn độc bá Thiết Bối Hùng."
Vương Viêm thần tình kích động nhìn Tiêu Phàm.
"Tứ Giai Hồn Tinh cho các ngươi, thi thể Thiết Bối Hùng cũng cho các ngươi."
Nguyên Hổ nghe vậy liền vội vàng lấy ra Hồn Tinh của Thiết Bối Hùng.
Tiêu Phàm cười không nói, trên đời này làm gì có sự tình dễ dàng như vậy, Vương Liệt muốn thứ thuộc về họ thì ngươi lại muốn giết người ta, hiện tại thì hay rồi, lấy ra một viên Hồn Tinh tứ giai liền muốn chuộc lại mạng của các ngươi sao?
"Tiểu tử, ngươi nên biết, chúng ta là..."
Nguyên Báo thấy Tiêu Phàm không định buông tha cho bọn hắn liền lập tức chuẩn bị uy hiếp.
Hồng hộc!
Nhưng lời còn chưa nói xong thì huyết quan đã xuất hiện, ánh mắt Nguyên Báo lộ ra vẻ kinh khủng, hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, phù phù một tiếng đã không dậy nổi nữa.
"Mau trốn!"
Nguyên Hổ chấn kinh, thực lực Tiêu Phàm làm hắn cảm thấy sợ hãi, hơn nữa ánh mắt kia quá lạnh, lúc này không trốn thì hẳn phải chết không chút nghi ngờ!
"Hừ!"
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếm quang chập chùng trong hư không, mấy người còn lại tất cả đều bị nhất kiếm phong hầu.
"Văn Phong công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nguyên Hổ che lấy cổ, nói xong câu đó liền phù phù ngã xuống mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng.
"Văn Phong công tử?"
Con ngươi Vương Liệt rung động:
"Chẳng lẽ lời bọn chúng trước đó là thật, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn là nanh vuốt của Văn Phong công tử?"
"Văn Phong công tử rất mạnh sao?"
Tiêu Phàm nhìn thấy Vương Liệt lộ vẻ vẻ sợ hãi, lập tức cau mày một cái.
"Tam thiếu, ngươi không biết Văn Phong công tử kia là Hoàng Thành Thập Tú sao?"
Vương Liệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
"Ta đang chuẩn bị đi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, các ngươi làm sao ở chỗ này?"
Tiêu Phàm gật đầu, căn bản không quan tâm Hoàng Thành Thập Tú là thứ gì.
Sau đó nhìn về phía đám người thụ thương, lấy ra một chút kim sang dịch cho bọn họ, một lúc sau thương thế mấy người khôi phục không ít, ít nhất có thể đủ miễn cưỡng đứng lên.
"Đa tạ tam thiếu."
Vương Liệt cảm kích nói, sau đó đem sự tình nói đơn giản một lần.
Nguyên lai sau khi trợ giúp Tiêu Phàm rời khỏi Tiêu Thành, bọn họ liền bị Tiêu gia truy nã, đành phải ly biệt quê hương, bọn họ sợ ở tại Đại Yến Vương Triều không an toàn, liền trực tiếp chạy tới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Sự tình sau đó Tiêu Phàm cũng đại khái đoán được, lập tức nhìn đám người nói:
"Sau này các ngươi tính như thế nào?"
"Bọn ta không thể tiếp tục ở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, rất nhiều người biết chúng ta cùng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn đi ra, bọn hắn một tên cũng không trở về, Văn Phong công tử khẳng định sẽ không tha cho chúng ta."
Vương Liệt mặt xám như tro.
"Đừng quá bi quan, ta viết một lá thư cho các ngươi, các ngươi đến Tiêu Thành giao cho Tiêu Hàn, về sau không ai dám khi dễ các ngươi."
Tiêu Phàm nói ra, thấy mấy người không tin, Tiêu Phàm lại đem tình huống Tiêu Thành nói đơn giản một lần.
"Tạ ơn tam thiếu, chúng ta liền về Tiêu Thành, đúng lúc người nhà của chúng ta còn ở trong tiểu trấn phụ cận Tiêu Thành."
Vương Liệt kích động nói, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, những người khác cũng quỳ theo.
"Tất cả mọi người lên, không có các ngươi, Tiêu Phàm ta cũng không sống đến hôm nay."
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vương Liệt dậy, hít sâu một hơi hỏi: - Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Hoàng Thành Thập Tú, giới thiệu sơ lược cho ta đi.
Chương 162 Chương 162: Tiểu Kim Phát Hiện
Tiêu Phàm đứng trên một gốc cổ thụ nhìn Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn rời đi, trước đó hắn cho Vương Liệt chừng mười viên Hồn Tinh tứ giai, còn có một đống thi thể Hồn Thú.
Có những thứ này, Tiêu Phàm tin tưởng người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng có thể tại Tiêu Thành sống một cuộc sống sung túc, không cần phải tạm bợ qua ngày.
"Lão Tam, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn có Hoàng Thành Thập Tú gì đó, chúng ta cũng sẽ không quá nhàm chán."
Bàn Tử cười cười tựa như hận không thể lập tức xuất hiện ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
"Lão Nhị, có phải ngươi biết Hoàng Thành Thập Tú hay không?"
Tiêu Phàm cổ quái nhìn Bàn Tử.
"Nghe nói qua mà thôi, Văn Phong công tử trong miệng Vương Liệt chính là truyền nhân của Bách Lý gia tộc, bên trong Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng thứ chín, thực lực đoán chừng cũng không ra sao, ta cũng có thể ngược hắn."
Bàn Tử cười hì hì nói.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, Hoàng Thành Thập Tú, đây chính là mười người trẻ tuổi cường đại nhất trong toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cùng với mười mấy Vương triều phụ thuộc xung quanh.
Hơn nữa Vương Liệt còn nói, Hoàng Thành Thập Tú đều là người nổi bật bên trong Chiến Tông cảnh, thậm chí là có người đã bước một chân vào cảnh giới Chiến Vương cảnh.
"Ta Lão Nhị này, ngươi tốt xấu gì cũng có Cửu Phẩm Chiến Hồn, tại sao lúc ta gặp ngươi chỉ là Chiến Sư cảnh thế?"
Tiêu Phàm thấy Bàn Tử tự tin như vậy liền lộ ra vẻ ngờ vực.
Hai người Tiểu Ma Nữ và Lăng Phong bởi vì gia thế, chỉ là Chiến Sư cảnh và Chiến Tôn cảnh thì còn có thể thông cảm được, nhưng Bàn thì không giống a, vô luận là ở đâu đều sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời mới đúng.
"Khụ khụ, ca ca có tài nhưng thành đạt muộn không được sao, đi thôi, nhanh lên đường, đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, ta mời ngươi ăn tiệc."
Bàn Tử xấu hổ cười một tiếng, sau đó vội vàng đổi chủ đề.
Càng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng hiếu kỳ, chỉ là không tiện hỏi thêm cái gì, lấy tính cách Bàn Tử, hắn đã không muốn nói thì cho dù là cạy miệng cũng đừng mong hắn tiết lộ một câu.
"Chớ nóng vội."
Tiêu Phàm giữ chặt Bàn Tử, nhìn Tiểu Kim nói:
"Ngươi mang chúng ta tới nơi này, không phải chỉ đến nhìn đám Vương Liệt săn giết Thiết Bối Hùng đi?"
"Rống rống."
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong rừng.
"Chậm một chút."
Tiêu Phàm kêu một câu vội vàng chạy theo, Bàn Tử tự nhiên sẽ không chậm trễ.
Sau nửa ngày, mấy người xuyên qua cổ lâm trùng điệp xuất hiện ở một sơn cốc cực kỳ bí ẩn, quan sát một lượt, sơn cốc xanh biếc dạt dào, chim hót hoa nở, bươm bướm bay múa đầy trời, mùi thơm tươi mát xông vào mũi.
"Thiên địa linh khí thật là nồng nặc, trong này khẳng định có không ít Linh Thảo, lúc về già cũng có thể đến nơi này để dương già."
Bàn Tử hít sâu một hơi cảm thán nói.
"Đúng là một chỗ tốt."
Tiêu Phàm cũng gật đầu, đột nhiên thân hình Tiêu Phàm khẽ động mang theo Bàn Tử nấp vào bên trong bụi cỏ, làm một cái im lặng thủ thế.
"Quận Chúa, chắc chắc là sắp đến rồi, ngươi xem, đây là ký hiệu ta cố ý để lại."
Một âm thanh hơi khàn khàn từ lân cận truyền đến, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
"Ít nhất hai mươi người."
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, nín thở ngưng thần trốn ở trong bụi cỏ, Bàn Tử che miệng, tận lực hô hấp chậm dần.
"Yên tâm, chỗ tốt dành cho ngươi sẽ không ít."
Âm thanh dễ nghe êm tai như hoàng anh vang lên, bên trong âm thanh lộ ra một tia vũ mị cùng xinh đẹp, chỉ cần nghe thôi cũng làm cho tâm hồn người ta miên mang bất định.
Cách bọn Tiêu Phàm hơn ba mươi mét, một thư sinh mặc trường bào màu trắng, trong tay cầm quạt xếp, mái tóc trên đỉnh đầu tự nhiên bay xuống trên vai, mặc dù cách ăn mặc như một thư sinh đọc sách nhưng ai cũng biết đó là nữ giả nam trang.
Da thịt trắng nõn, hai mắt linh động, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, nhìn qua vô cùng động lòng người, tuổi tác không lớn, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng một thân thực lực của nàng lại làm cho bọn Tiêu Phàm có chút kiêng kị.
"Lão Tam, là cô gái này à?"
Bàn Tử lờ mờ nhìn thấy hồng nhan mỹ mạo kia, nhịn không được mở miệng nói.
Lời này vừa ra, Tiêu Phàm liền cảm thấy đại sự không ổn, đối phương có mấy tên Chiến Tông cảnh nhĩ lực nhạy cảm, ngươi lại lớn tiếng nói chuyện, xem tất cả bọn họ là kẻ điếc sao?
"Ai?"
Quả nhiên Bàn Tử vừa dứt lời, một tiếng bén nhọn vang lên, sau một khắc, vô số tiếng bước chân đang cấp rút chạy đến nơi này.
"Meo!"
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu vang lên, bên trong bụi cỏ có một thân ảnh màu vàng chạy qua.
"Một con Linh Miêu? Làm ta lo lắng một phen."
Tiếng bước chân dồn dập dừng lại, sau đó quay người rời đi.
Tiêu Phàm và Bàn Tử bốn mắt nhìn nhau, trên trán chảy ra không ít mồ hôi, trong nháy mắt mấy người kia phóng ra khí thế, trong đó vậy mà không ít cường giả Chiến Tông cảnh đỉnh phong.
Nếu như không phải Tiêu Phàm phản ứng nhanh, để Tiểu Kim dùng một chiêu điệu hổ ly sơn thì bọn họ không chết cũng mất một lớp da rồi.
Hai người co quắp trong bụi cỏ, ròng rã chờ đợi một nén nhang, xác định đám người kia đã rời khỏi thì mới thở phào một phen.
"Nguy hiểm thật."
Bàn Tử vỗ vỗ bộ ngực, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
"Đã dặn đừng lên tiếng rồi, cũng may không có Chiến Vương, nếu không chúng ta còn không biết vì sao mà chết đây."
Tiêu Phàm tức giận nói, lấy thực lực bọn hắn thì ẩn nấp Chiến Tông cảnh dò xét thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu ở trước mặt Chiến Vương thì làm sao mà trốn.
"Lão Tam, trong sơn cốc này có điều cổ quái, chúng ta có vào hay không?"
Ánh mắt Bàn Tử sáng quắc nhìn chằm chằm vào sơn cốc, tâm tình hưng phấn nói ra.
"Bất quá thân phận những người này sợ là không đơn giản, người gọi là Quận Chúa kia rất có thể là người của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."
Tiêu Phàm suy nghĩ gõ ngón tay, một đạo kim sắc lưu quang từ đằng xa chui ra.
Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim nói:
"Tiểu Kim, ngươi phát hiện được gì? Đối phương có Chiến Tông cảnh đỉnh phong, đồ vật này có thể cũng có chút nguy hiểm đấy."
"Rống rống."
Nghe Tiêu Phàm nói, Tiểu Kim còn tưởng rằng Tiêu Phàm không đi, nhất thời cấp bách.
"Lão Tam, xem ra Tiểu Kim phát hiện được thứ tốt rồi."
Bàn Tử ngồi xuống sờ đầu Tiểu Kim đầu nói:
"Yên tâm, ta đi cùng ngươi."
"Dẫn đường."
Tiêu Phàm gật đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn tiến vào sơn cốc, hắn đối với nhãn lực của Tiểu Kim vẫn hết sức tự tin, hiện tại Hồn Tinh ngũ giai nó đã không còn để vào mắt nữa.
Nhìn phương hướng Tiểu Kim dẫn đường khác với đám người khi nãy, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, chỉ cần không đối mặt trực diện với đối phương là được.
"Tiểu Kim, đám người kia đi vào trong sơn cốc, ngươi dẫn chúng ta đến vách núi để làm gì?"
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Tiểu Kim, theo lý thuyết, bảo bối hẳn phải nằm trong sơn cốc mới đúng.
"Rống rống."
Tiểu Kim khinh bỉ nhìn Bàn Tử, sau đó đi đến vách núi nhìn xuống, gầm nhẹ một tiếng.
"Ở dưới đây?"
Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim ở chung lâu như vậy cũng đại khái đã có thể giao lưu, hắn đi đến trước vách núi nhướng người ra nhìn xuống, Tiêu Phàm giật mình một cái, vách núi này cao thật, cứ như là đang đứng trong mây nhìn xuống vậy.
"A?"
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, tầm mắt liền bị một điểm ánh sáng màu trắng mờ ảo dưới vách núi hấp dẫn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Lão Tam, thấy cái gì?"
Bàn Tử thấy biến hóa của Tiêu Phàm liền hiếu kỳ hỏi.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả."
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ngữ khí có chút rung động.
Chương 163 Chương 163: Trái Xà Lân Băng Hỏa
"Băng Hỏa Xà Lân Quả?"
Âm thanh Bàn Tử the thé, ngay lập tức liền nhướng người ra nhìn xuống.
Phía dưới vách núi cách bọn hắn hai mươi mấy mét, nơi đó đang có một gốc cây nhỏ màu trắng vươn giữa không trung, cây nhỏ cũng chỉ cao một thước nhưng toàn thân óng ánh trong suốt, hiện ra bạch sắc lân quang.
Trên cây nhỏ đang có bốn quả thủy tinh như bạch xà trong nhẹ nhàng va vào nhau trong gió, phát ra tiếng leng keng êm tai, phía trên còn lượn lờ một tia sương mù màu trắng.
Băng Hỏa Xà Lân Quả, chính là một loại linh dược lục phẩm, có thể xưng là linh dược Vương cấp, ban ngày có màu trắng như là băng tinh trường xà, thuộc tính âm hàn.
Màn đêm vừa xuống, liền biến thành màu đỏ, như là hỏa diễm đang thiêu đốt, nếu nhìn sơ qua sẽ thấy giống như một con hỏa xà đang nhảy múa.
Đây cũng là nguyên nhân nó có tên Băng Hỏa Xà Lân Quả.
"Đúng thực sự là Băng Hỏa Xà Lân Quả!"
Sắc mặt Bàn Tử kích động tới cực điểm, hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh để bay xuống dưới.
"Lão Nhị, đừng nóng vội."
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn cũng cố ổn định tâm thần:
"Quả này còn chưa thành thục, xem hình dáng thì xem ra cần phải một hai ngày nữa."
"Một hai ngày? Chúng ta không có thời gian a, vạn nhất đám người kia phát hiện thì chúng là làm sao tranh với bọn hắn?"
Bàn Tử lo lắng nói.
"Rống rống!"
Lúc này, Tiểu Kim đột nhiên kêu lên, hướng về phía dưới vách núi giương nanh múa vuốt.
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên nặng nề, tay phải kéo lại nói:
"Nếu như thực sự là như thế, muốn có được Băng Hỏa Xà Lân Quả này thật đúng là có chút phiền phức."
"Lão Tam, làm sao thế?"
Bàn Tử có chút không cam tâm, Lục Phẩm Băng Hỏa Xà Lân Quả đang ở trước mắt, một khi lấy được thì thực lực nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
"Không có gì, qua bên kia nghỉ một chút."
Tiêu Phàm hít một hơi mặc kệ Bàn Tử nghi hoặc, trực tiếp đi vào trong rừng.
"Đợi thì đợi, chờ Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục, ta nhất định phải nếm thử một chút."
Bàn Tử nhỏ giọng thì thầm, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng ở trên một cành cây cổ thụ to lớn, Vô Tận Chiến Quyết tiếp tục vận chuyển, hắn làm sao không muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả kia.
Hiện tại hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, phục dụng Băng Hỏa Xà Lân Quả xong nhất định có thể đột phá.
Nhưng hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất là Băng Hỏa Xà Lân Quả vẫn chưa thành thục, dược hiệu sẽ giảm đi rất nhiều, thứ hai, nếu muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để bào chế Xà Lân Tửu, dược tính còn tốt hơn so với Thối Hồn Dịch? Hơn nữa còn có thể bài trừ ám tật trong cơ thể?"
Tiêu Phàm bên trong Tu La trong truyền thừa tìm được một số thông tin liên quan tới Băng Hỏa Xà Lân Quả, trong lòng âm thầm quyết định.
"Tính lại một chút, lúc đột phá Chiến Tông cảnh ta vẫn chưa sử dụng Luyện Thể Dịch ngũ phẩm và Thối Hồn Dịch, bất quá vẫn còn sớm, chỉ cần trước khi đột phá Chiến Vương cảnh sử dụng là được, đến lúc đó thực lực liền có thể nâng cao một tầng."
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Một ngày nháy mắt trôi qua, Bàn Tử thỉnh thoảng chạy qua chạy lại giữa rừng rậm và vách núi lúc trước, tên mập này sợ bỏ lỡ thời khắc Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục.
"Quận Chúa, vách núi kia ngay ở phía trước, chỉ cần lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả, Quận Chúa nhất định có thể liên tiếp đột phá."
Đang lúc Bàn Tử chuẩn bị đi đến bên vách núi xem một lần nữa, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
"Lại là bọn hắn."
Bàn Tử phẫn nộ không thôi.
"Không đúng, người của bọn chúng tại sao ít như thế."
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn phía xa, nơi này cách xa hơn trăm mét, đối phương muốn phát hiện là điều không thể nào, vì thế nên Tiêu Phàm cũng không quá khẩn trương.
"Đúng rồi, những người khác đâu?"
Bàn Tử cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính, nói: - Những người này lúc trước trực tiếp tiến vào sơn cốc, xem ra không phải đặc biệt vì Băng Hỏa Xà Lân Quả mà đến, nhưng hiện tại bọn hắn chắc chắn đến đây vì Xà Lân Quả.
"Vậy tại sao lại ít người như vậy?"
Bàn Tử hỏi.
"Ha ha, Quận Chúa quả nhiên cao siêu, lại tìm người chơi kế điệu hổ ly sơn với chúng ta, đáng tiếc ngươi cũng quá xem thường chúng ta."
Một tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên vang lên, chỉ thấy chừng mười thân ảnh từ một phía rừng rậm khác đi đến.
Cầm đầu là một tên thanh niên áo trắng, tóc dài xõa sau vai, mày rậm mắt kiếm khá là anh tuấn.
Sắc mặt đám người đến trước trầm xuống, đoàn đội kết thành một vòng tròn, đề phòng nhìn chằm chằm đám người mới đến.
"Vũ Thừa Quân, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, dám phản bội Bát Hoàng huynh, ngươi thật sự cho rằng trở thành chó săn của Tam Hoàng Tử thì bản Quận Chúa không dám giết ngươi?"
Sắc mặt nữ tử giả nam trang kia âm trầm nói.
"Hèn hạ? Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến, Tuyết Lung Giác, ngươi cho rằng gọi ngươi một tiếng Quận Chúa thì ngươi đã ở trên trời?" Nói một câu không dễ nghe, cho dù giết ngươi thì ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh niên áo trắng Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng.
Tiêu Phàm và Bàn Tử nghe thấy ba chữ Vũ Thừa Quân, thần sắc hơi hơi tập trung, nếu là lúc trước thì hai ngươi họ cũng chả biết cái tên này.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại rõ ràng, Vũ Thừa Quân chính là một trong thập tú của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, xếp hạng thứ mười, thực lực không thể khinh thường.
Vũ Thừa Quân nói chuyện vô cùng bá đạo, căn bản không đem Quận Chúa Tuyết Lung Giác này để vào trong mắt.
"Làm càn! Vũ Thừa Quân, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Tuyết Lung Giác không mở miệng, một tên nam tử trung niên bên cạnh nàng đã hùng hổ lên tiếng.
"Ta biết ta đang nói chuyện với ai."
Vũ Thừa Quân cười tủm tỉm nhìn Tuyết Lung Giác, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm không chút che dấu, điều này khiến cho mấy người đối diện thập phần khó chịu.
"Quản tốt đôi mắt chó của ngươi!"
Tuyết Lung Giác lạnh giọng nói.
"A đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Tam Hoàng Tử đã nói nếu mấy người các ngươi đã rời khỏi Hoàng Thành thì không cần phải trở về nữa, về phần Tam Công Chúa ngươi, để cho ta tùy ý xử trí."
Vũ Thừa Quân cười ha ha một tiếng, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo vô tình nói ra một câu:
"Trừ Tuyết Lung Giác, còn lại giết sạch không chừa một tên."
"Giết!"
Vừa dứt lời, mười người Vũ Thừa Quân mang đến ngay lập tức xông ra, Hồn Lực cường đại phóng ra bốn phương tám hướng, đủ loại chiến kỹ bắt đầu xuất hiện.
Người của Tuyết Lung Giác cũng không sợ hãi chút nào, nhưng mấy người bọn hắn rõ ràng không phải là đối thủ của đám Vũ Thừa Quân.
"Quận Chúa nhanh lên, người đi lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả, ta tới ngăn bọn chúng lại."
Một tên nam tử trung niên thủ hộ trước người Tuyết Lung Giác Tuyết Lung Giác mở miệng nói.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả?"
Tai của Vũ Thừa Quân khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý đi từng bước đến Tuyết Lung Giác, cười tà nói:
"Thì ra là thế, các ngươi vội vàng chạy đến Hồn Thú Sơn Mạch, nguyên lai là vì là Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra các ngươi muốn dùng Băng Hỏa Xà Lân Quả đến cứu Bát Hoàng Tử, nhưng các ngươi đã thất bại rồi."
"Quận Chúa, nhanh lên!"
Nam tử trung niên thấy thế liền biến sắc, hắn mặc dù là Chiến Tông cảnh đỉnh phong nhưng cũng có áp lực rất lớn khi đối mặt với Vũ Thừa Quân.
Hoàng Thành Thập Tú không chỉ là mười người cường đại nhất trong thế thệ trẻ ở Hoàng Thành, mà còn là mười người có hy vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
Vũ Thừa Quân ở vị trí thứ mười, có thể thấy thực lực của hắn cũng không tầm thường.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn ta lại?"
Vũ Thừa Quân coi thường, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ thấy được một đạo kiếm mang sắc bén màu trắng xuyên thủng hư không, nam tử trung niên kai liền bị chém làm đôi, huyết dịch bắn tung tóe.
"Khốn kiếp."
Tuyết Lung Giác phẫn nộ tới cực điểm, nàng huy động trường kiếm trong tay chém tới.
Chương 164 Chương 164: Vương Thú Xích Mục
Vũ Thừa Quân nhìn thấy Tuyết Lung Giác đánh tới, sự dâm tà trong mắt lại tăng thêm mấy phần, hắn nâng trường kiếm lên liền nhẹ nhàng hóa giải một chiêu cường thế của Tuyết Lung Giác.
"Quận Chúa đại nhân, đêm nay muốn hầu hạ vi phu như thế nào?"
Thân hình Vũ Thừa Quân lướt qua người Tuyết Lung Giác, hắn hít sâu một hơi tựa như vô cùng say mê với mùi thơm cơ thể của đối phương.
"Mơ tưởng! Nạp mạng đi."
Tuyết Lung Giác vừa tức vừa giận, khi ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, nàng chưa bao giờ bị người khác khi dễ như thế.
Sự tình diễn ra hôm nay đều do thân thể bệ hạ khiếm an, tùy thời đều có thể quy thiên.
Hoàng Thượng sắp chết, Thái Tử chưa lập, các Hoàng Tử tự nhiên phải tranh giành lẫn nhau.
Mà trong đám hoàng tử, người xuất sắc nhất phải kể tới Tam Hoàng Tử và Bát Hoàng Tử, trong lòng mọi người thì hai người chính là người thừa kế chức vị Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ.
Phụ thân của Tuyết Lung Giác xem trọng Bát Hoàng Tử là sự tình mà ai cũng biết, mà Vũ Thừa Quân lại đầu nhập vào Tam Hoàng Tử, chính vì thế nên Vũ Thừa Quân làm sao có thể bỏ qua cho Tuyết Lung Giác.
"Yên tâm, vi phu sẽ từ từ yêu thương ngươi."
Vũ Thừa Quân nhếch miệng cười một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ vai Tuyết Lung Giác, toàn thân Tuyết Lung Giác chấn động, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể nàng bị đánh bay ngược về sau đụng mạnh vào một gốc đại thụ, thân thể yếu ớt cơ hồ chỉ còn một hơi.
"Mạnh!"
Ba tên Tiêu Phàm, Bàn Tử và Tiểu Kim lẳng lặng nhìn, trong lòng có chút rung động.
Vũ Thừa Quân không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, thực lực này xác thực không phải Chiến Tông cảnh phổ thông có thể sánh, ngay cả Chiến Tông cảnh trung kỳ Tuyết Lung Giác đều không đỡ được một kích của hắn.
Đúng lúc này, một phương nhân mã của Tuyết Lung Giác gần như đều ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ vách núi, thi thể nằm la liệt bốn phía, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Bên Vũ Thừa Quân chỉ chết có ba tên, so với bên Tuyết Lung Giác thì tốt hơn không ít.
Nhìn Vũ Thừa Quân phía xa, thần sắc ba người Tiêu Phàm cũng có chút khẩn trương, bọn hắn không phải lo lắng Vũ Thừa Quân, mà là khẩn trương cho Băng Hỏa Xà Lân Quả.
"Năm người các ngươi xem chừng nàng, hai người còn lại đi theo ta."
Vũ Thừa Quân liếc mắt nhìn Tuyết Lung Giác, tà quang trong mắt càng thêm hừng hực:
"Quận Chúa đại nhân của ta, chờ ta lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả sẽ cùng ngươi hảo hảo song túc song tê, cam đoan để ngươi dục tiên dục tử."
Tuyết Lung Giác tức giận sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện ra lãnh quang vô cùng kiên nghị.
Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng mang theo hai người đi tới vách núi, hắn đua một đầu dây thừng cho hai người, sau đó nhảy lên rơi xuống vách núi, động tác phiêu dật thoải mái như nước chảy mây trôi.
"Lão Tam, làm sao bây giờ?"
Trong lòng Bàn Tử thập phần không cam lòng, chẳng lẽ Băng Hỏa Xà Lân Quả tới tay liền bị lấy đi như thế?
"Tiếp tục chờ."
Tiêu Phàm nhếch miệng cười quỷ dị.
"Kíuu!"
Vừa dứt lời, một tiếng "Kíu" tức giận ngập trời từ phía dưới vách núi truyền đến làm hai người phía trên biến sắc, ngay sau đó, một thân ảnh cả người đầy máu đang cấp tốc bay ngược lên.
Thân ảnh kia vô cùng tơi tả, khóe mắt và ngực xuất hiện một vết cào thật sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Vũ công tử!"
Hai người giữ chặt Vũ Thừa Quân kêu lên sợ hãi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Không sai, bóng người đầy máu kia chính là Vũ Thừa Quân, hiện tại hắn vô cùng chật vật.
Nhìn thấy hai người phía trước, trong mắt Vũ Thừa Quân lóe lên một tia dữ tợn, đột nhiên hắn dùng sức kéo mạnh dây thừng trong tay, đem hai ngươi đang nắm đầu kia rớt xuống vách núi, mà hắn lại giẫm lên lưng hai người, mượn lực bay trở lên.
"Vũ Thừa Quân, ngươi thật hèn hạ!"
Tuyết Lung Giác cười lạnh nói, đều là người của mình, vậy mà vì mạng sống bản thân không tiếc đem bọn họ đi thí?
"Chạy mau!"
Vũ Thừa Quân lách mình đi tới bên cạnh Tuyết Lung Giác, sau đó hét lên với đám người còn lại.
"Kíu!"
Tiếng "Kíu" đinh tai nhức óc lần nữa vang lên, bên trong đám sương mù dày đặc xuất hiện hai điểm hồng quang, giống như hai ngọn đèn lồng màu đỏ.
Ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đôi cánh cực đại đang dùng lực vẩy, cuồng phong gào thết làm cự thạch trên vách núi bay tứ tung, rất nhiều cỏ cây sụp đổ, phía trên vách núi trở thành một đống hỗn độn.
"Lục Phẩm Hồn Thú: Xích Mục Huyền Ưng!"
Ánh mắt Tuyết Lung Giác rung rung, sắc mặt không còn chút máu.
Nàng rốt cục minh bạch vì sao ngay cả Vũ Thừa Quân trong nháy mắt liền bị trọng thương, quả nhiên trong lúc lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả bị Xích Mục Huyền Ưng đánh trọng thương.
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia cười nhạt, bộ dạng quả nhiên không ngoài dự liệu.
"Lão Tam, ngươi đã sớm biết?"
Nhìn bộ dáng Tiêu Phàm, Bàn Tử làm sao còn không biết, mập mạp lập tức cho Tiêu Phàm một ngón tay cái, nói:
"Xem ra Vũ Thừa Quân vẫn không âm hiểm, Lão Tam ngươi âm hiểm nhất!"
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt không liên quan:
"Đây là Tiểu Kim nói cho ta biết, không phải ngươi nghĩ chỉ có ba mạng chúng ta liền có thể trở thành đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng chứ?"
Bàn Tử lập tức ngậm miệng, hắn mặc dù là Chiến Tông trung kỳ nhưng cũng không dám đối mặt với Xích Mục Huyền Ưng, cho dù Tiểu Kim cũng không thể.
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, lúc đầu hắn còn muốn tìm cơ hội ăn cắp Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra hiện tại là không thể rồi.
Xích Mục Huyền Ưng hiện tại đang phát hỏa, ai đi lên người nào đó chết!
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm hiểu ra một việc, phàm là các loại Linh Thảo Linh Vật, đều có Hồn Thú thủ hộ.
Phía xa, Xích Mục Huyền Ưng bay vọt đến trước mặt đám người Vũ Thừa Quân, con ngươi đỏ bừng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Vũ Thừa Quân, đôi cánh đen kịt phát ra từng đợt phong nhận như cắt đứt hư không.
Khí thế bàng bạc ép Chiến Tông cảnh có chút ngạt thở, sắc mặt đám người Vũ Thừa Quân khó coi vô cùng, bọn hắn muốn rời đi nhưng Xích Mục Huyền Ưng căn bản không cho bọn hắn cơ hội, muốn đem bọn hắn ép xuống vách đá.
"Giết hắn!"
Vũ Thừa Quân nổi giận gầm lên một tiếng, liếc Tuyết Lung Giác một cái, lạnh giọng nói:
"Tuyết Lung Giác, muốn trách thì trách ngươi chọn sai người."
Vừa dứt lời, ánh mắt Vũ Thừa Quân lạnh lẽo, trực tiếp đem Tuyết Lung Giác ném xuống dưới vách núi.
"Vũ Thừa Quân, ngươi chết không yên lành!"
Tuyết Lung Giác gào thét, sắc mặt trắng bệch nhìn xuống tầng mây bên dưới, phía dưới là vực cao vạn trượng, lấy tu vi Chiến Tông cảnh của nàng thì một khi rơi xuống nhất định sẽ chết chắc.
"Ta có chết hay không thì vẫn chưa biết được, chỉ là đáng tiếc không lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả."
Vũ Thừa Quân cười lạnh vung trường kiếm lên, một dải lụa xẹt qua hư không, thân thể cực tốc bay theo.
Xích Mục Huyền Ưng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm, nó lập tức bay lên không trung tránh đi nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cánh bị kiếm mang xuyên thủng, máu tươi rơi xuống.
Đúng lúc này, Vũ Thừa Quân cực tốc xuyên qua chỗ trống bên dưới Xích Mục Huyền Ưng tiến vào bên trong rừng rậm.
Mấy người đi theo hắn tới đây mặc dù phẫn nộ tới cực điểm nhưng cũng không thể làm gì, hiện tại giữ mạng là việc quan trọng nhất, huống chi sự âm hiểm của Vũ Thừa Quân bọn họ không phải là chưa biết.
"Kíu!"
Xích Mục Huyền Ưng tựa như triệt để phẫn nộ, nó há mồm phun ra từng đạo hỏa diễm màu đỏ vào mấy người kia, đại hỏa màu đỏ trong nháy mắt đem mười trượng xung quanh san thành bình địa.
Mấy tiếng kêu thảm truyền đến từ bên trong hỏa diễm, loại hỏa diễm này cực kỳ bá đạo làm cho bọn hắn không kịp chuẩn bị.
"Khốn kiếp!"
Trên người Vũ Thừa Quân nhiều chỗ bị bỏng, tóc tai bị cháy trụi vài nơi nhưng cuối cùng vẫn chạy thoát được.
Nhưng Xích Mục Huyền Ưng không có dự định buông tha cho hắn, nó thân làm Lục Phẩm Vương Thú chưa từng bị chịu thiệt trong tay Chiến Tông cảnh nhân loại, đây đối với nó mà nói chính là một sự sỉ nhục.
"Vũ Thừa Quân xong đời."
Phía xa, Bàn Tử cảm nhận được khí tức trên người Xích Mục Huyền Ưng liền không khỏi lạnh run.
"Tiểu Kim."
Tiêu Phàm lại đột nhiên hét lớn.
Tiểu Kim hiểu ý, đột nhiên biến lớn, một đôi cánh màu vàng xuất hiện, ánh mắt Bàn Tử lộ ra vẻ kinh hãi, không đợi hắn phản ứng, Tiêu Phàm chớp mắt đã xuất hiện trên lưng Tiểu Kim, hai người cấp tốc chạy về phía dưới vách núi.
Chương 165 Chương 165: Cuộc Tháo Chạy
"Lão Tam, đây là Tiểu Kim ư?"
Bàn Tử cảm giac đầu mình có chút chập mạch, thân thể vẫn cứ ngơ ngơ ra đó.
Hắn biết Tiểu Kim có thể biến thân nhưng lại không biết Tiểu Kim có thể bay a, Hồn Thú có thể biến thân đại biểu cho điều gì, Bàn Tử rất rõ ràng, huống chi hiện tại còn có thể lăng không biến ra cánh.
Tiêu Phàm im lặng cùng Tiểu Kim lén lút đi sát mặt đất, tránh bị Xích Mục Huyền Ưng phát hiện.
Mấy giây sau hai người đã đi đến vách núi, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Ha ha, lấy được rồi!"
Bàn Tử kích động kêu lên.
"Tên mập chết bầm!"
Tiêu Phàm vội vàng đưa tay che miệng hắn lại nhưng đã trễ, âm thanh kích động của Bàn Tử không nhỏ, Xích Mục Huyền Ưng khẳng định đã nghe thấy.
Quả nhiên, ba người Tiêu Phàm trong nháy mắt đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đôi mắt kia như đang bốc hỏa.
"Kíu!"
Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng phẫn nộ tới cực điểm, dừng tấn công đám người Vũ Thừa Quân, cấp tốc hướng về bọn Tiêu Phàm.
"Còn có người?"
Sắc mặt Vũ Thừa Quân âm trầm vô cùng:
"Chẳng lẽ bọn chúng vẫn luôn ẩn nấp ở đó?"
Nghĩ vậy, trên người Vũ Thừa Quân liền bộc phát ra một cỗ sát ý cường đại, ta tính kế với Tuyết Lung Giác vậy mà lại có người tính kế sau lưng ta?
Vũ Thừa Quân rất muốn chạy đến xem mấy kẻ dám tính kế mình là ai, nhưng hắn cũng không dám mang cái mạng nhỏ của mình đi dánh cuộc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt dẫn hai tên thủ hạ thân cận chạy vào rừng.
Một phương khác, bọn Tiêu Phàm phát hiện Xích Mục Huyền Ưng đang đánh tới, tốc độ Tiểu Kim đột nhiên tăng lên mấy phần, Tiểu Kim mặc dù là Ngũ Giai hậu kỳ nhưng vẫn không dám cùng Xích Mục Huyền Ưng chính diện giao phong.
Sự đáng sợ của Lục Giai Hồn Thú và Chiến Vương cường giả, Tiểu Kim lúc tại Yến Thành đã được trải nghiệm rõ ràng.
"Lão Nhị, nắm vững."
Tiêu Phàm nhắc nhở mập mạp, Tiểu Kim lập tức gia tốc nhảy xuống, Tiêu Phàm bất vi sở động, trong mắt hắn chỉ có Băng Hỏa Xà Lân Quả.
Ba!
Hai!
Một!
Tiêu Phàm đột nhiên vung tay, Hồn Lực bao phủ cái kia bốn cái Băng Hỏa Xà Lân Quả, động tác nhẹ nhàng dứt khoát vô cùng thành thục.
"Thành công rồi?"
Bàn Tử kích động khẩn trương nhìn Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi cười gật gật đầu, bốn quả Băng Hỏa Xà Lân đã được hắn để vào bên trong hộp ngọc được chuẩn bị từ trước, thân làm Luyện Dược Sư, mấy vật dụng cần thiết này hắn đều đã chuẩn bị đặt trước vào trong Hồn Giới.
"Nhanh lên, Xích Mục Huyền Ưng đuổi theo rồi!"
Bàn Tử đột nhiên kêu to, sắc mặt khó coi.
Tiêu Phàm xoay đầu nhìn lại thấy Xích Mục Huyền Ưng nhô ra cái đầu từ trên vách đá, hắn và Xích Mục Huyền Ưng bốn mắt nhìn nhau, cả hai chỉ cách nhau hai ba mươi mét.
Tiểu Kim dường như cũng cảm nhận được uy hiếp từ phía sau, đôi cánh màu vàng vỗ một cái hóa thành một kia lôi điện màu vàng chạy về phía xa.
Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng, từ trên vách đá nhảy xuống, tốc độ so với Tiểu Kim càng nhanh hơn.
"Tiểu Kim, bay sát vào vách núi."
Tiêu Phàm tiến đến bên tai Tiểu Kim hét lớn, tốc độ kinh khủng làm cho bộ mặt của hắn có chút vặn vẹo.
Khi nhìn thấy tốc độ Xích Mục Huyền Ưng, trong lòng Tiêu Phàm liền hô không tốt, ở trên không bọn hắn chẳng khác nào một tấm bia di động, nhất định không phải là đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, đến lúc đó muốn trốn cũng không thể.
Tiểu Kim hiểu ý, nó đột ngột chuyển hướng 90 độ, thân thể nhanh chóng đáp xuống, nó cũng biết thực lực chênh lệch hiện tại với Xích Mục Huyền Ưng, chỉ có vào trong rừng dưới sơn cốc, có thụ mộc che chắn mới có cơ hội chạy trốn.
Xích Mục Huyền Ưng cũng giống như nhìn ra dụng ý của Tiểu Kim, nó há mồm phun ra một đạo hỏa diễm muốn thiêu chết cả đám Tiêu Phàm, đáng tiếc tốc độ gió quá nhanh, những hỏa diễm kia không thể đuổi kịp được tốc độ Tiểu Kim.
"Rống!"
Tiểu Kim rống to, âm thanh tràn ngập trào phúng.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, lúc này Tiểu Kim lại còn đang gây hấn với Xích Mục Huyền Ưng, đây không phải cố ý muốn chết sao?
"Lão Tam, ngươi xem chỗ kia?"
Đột nhiên Bàn Tử chỉ nơi xa hét lớn.
Nhìn nơi cách mấy trăm mét mà Bàn Tử chỉ, trên cây thạch tùng lờ mờ có một bóng người tựa như lâm vào hôn mê.
"Tuyết Lung Giác?"
Tiêu Phàm cau mày một cái, mình và Tuyết Lung Giác vô thân vô cố, cũng không biết nàng sống hay chết, quả thật không muốn làm mất thời gian vào nàng.
Dù sao đối với bọn hắn mà nói thì thời gian cực kỳ quý giá.
Nhưng Bàn Tử lại đột nhiên kêu lên:
"Lão Tam, cứu nàng đi."
Tiêu Phàm quái dị nhìn Bàn Tử, đây là lần thứ nhất Bàn Tử chủ động mở miệng, chẳng lẽ tên mập nảy quả thực vừa thấy đã yêu?
Mặc dù trong lòng Tiêu Phàm có chút nghi hoặc nhưng nhìn thấy thần sắc trịnh trọng của Bàn Tử, Tiêu Phàm vẫn gật đầu vỗ vỗ cổ Tiểu Kim.
Nhìn thấy Tiểu Kim đột nhiên chuyển hướng, Xích Mục Huyền Ưng liền muốn phát cuồng, móng vuốt sắc bén công kích vách đá làm vô số thạch đầu lăn xuống, nhanh chóng đánh về hướng bọn Tiểu Kim.
Tiểu Kim coi thường quay đầu liếc mắt nhìn Xích Mục Huyền Ưng, nếu như trên không trung thì nó không phải đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, nhưng hiện tại đã ở trên mặt đất, tốc độ của nó cũng không yếu hơn Xích Mục Huyền Ưng.
Dù sao vách đá cũng không phải quá bằng phẳng, khá mấp mô, còn mọc ra đủ loại cây cối, tốc độ mặc dù trọng yếu nhưng năng lực ứng biến cũng quan trọng không kém.
Tiểu Kim giờ phút này chiếm phần chủ động, trong lúc nhất thời Xích Mục Huyền Ưng cũng chưa chắc có thể làm gì được Tiểu Kim.
Giữa đường qua bên cạnh Tuyết Lung Giác, Tiểu Kim đột nhiên giảm tốc độ, Bàn Tử vội vàng ôm Tuyết Lung Giác, cảm nhận được hô hấp yếu ớt trên người Tuyết Lung Giác, Bàn Tử liền vui vẻ:
"Mạng cô gái nhỏ này thật đúng là cứng, như thế cũng không chết."
"Cẩn thận!"
Tiêu Phàm đột nhiên kêu to, ngay lập tức đấm ra một quyền, chỉ thấy khối thạch đầu to lớn bị Tiêu Phàm một quyền đánh nát.
Tiểu Kim ngửa mặt lên trời vừa hô, lần nữa gia tốc, tảng đá to lớn kia thiếu chút nữa thì đã lấy được mạng của bọn Tiêu Phàm rồi, một khi bọn họ rới xuống, nhất định là cửu tử nhất sinh.
"Lão Tam, thật xin lỗi."
Sắc mặt Bàn Tử khó coi nhìn Tiêu Phàm, lúc trước nếu như không phải hắn kêu lên thì Xích Mục Huyền Ưng sẽ không phát hiện được, cho dù có phát hiện thì lúc đó bọn họ cũng đã cao bay xa chạy rồi.
Hơn nữa, nếu như không phải hắn muốn cứu Tuyết Lung Giác thì vừa rồi cũng không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn kia.
"Không phải vẫn không sao ư?"
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, hắn coi Bàn Tử là huynh đệ, vậy cũng không cần nói xin lỗi, cứ kề vai sát cánh chiến đấu là được.
"Xích Mục Huyền Ưng thực sự quá cường đại, nếu muốn thoát chỉ có cách chạy vào tùng lâm phía dưới, cẩn thận một chút thì nó cũng không thể làm gì được chúng ta."
Tiêu Phàm đổi chủ đề, mặc dù hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, nhưng ở trước mặt Xích Mục Huyền Ưng vẫn cảm thấy phi thường nhỏ bé.
Ngươi truy ta đuổi một hồi, một mảnh cổ lâm màu xanh biếc hiện lên trong tầm mắt bọn Tiêu Phàm.
Trên mặt ba người Tiêu Phàm rốt cục lộ ra một tia vui mừng, chỉ cần đi vào trong cổ lâm, Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn chỉ là nằm mơ.
"Rống!"
Theo Tiểu Kim gầm lên một tiếng, một luồng không khí âm u ẩm ướt phà vào mặt, lúc này bọn họ đã tiến vào trong cổ lâm.
Trong rừng âm u ẩm ướt, chỉ có lờ mờ vài tia sáng từ khe hở cây Diệp Không rậm rạp chiếu xuống, vừa tiến vào cổ lâm, Tiểu Kim đột nhiên thu nhỏ lại, Tiêu Phàm và Bàn Tử vững vàng đáp đất.
"Phanh phanh phanh!"
Tiếng cổ thụ ngã rầm rầm vang lên, đám Tiêu Phàm quay người chạy đi, chỉ thấy Xích Mục Huyền Ưng phẫn nộ gào thét, đôi cách sắc bén như đao không nhừng chém gãy cây cối, đôi mắt đỏ ngàu phun ra hỏa quang.
"Cắt đuôi nó."
Tiêu Phàm liếc Xích Mục Huyền Ưng một cái liền tiếp tục chạy vào rừng sâu.
Khu rừng này vô cùng rậm rạp, lấy thân thể cực đại của Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn cũng không dễ dàng, sau một lát cũng chỉ còn lờ mờ nghe thấy tiếng rống giận dữ của Xích Mục Huyền Ưng.
"Đám Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, đây không phải đang muốn cướp đoạt sao?"
Bàn Tử cách đó không xa cũng nhìn không được, chuẩn bị rút đao tương trợ.
"Lão Nhị, chờ một chút."
Tiêu Phàm ngăn Bàn Tử lại, sát khí trong mắt lập lòe.
Nghe thấy Nguyên Báo nói, sắc mặt đám người Vương Liệt biến đổi, nếu như huynh đệ bọn họ không ngã xuống thì còn có thể cùng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn phân cao thấp, nhưng hiện tại, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy người kia.
"Làm sao, còn chưa cút?"
Nguyên Báo nhe răng trợn mắt nói, động tác như muốn chuẩn bị xuất thủ.
"Đại Ca, chúng ta đi."
Vương Viêm nén giận, nhưng hắn cũng không thể kéo Vương Liệt đi.
Nguyên Báo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:
"Không đi đúng không, tưởng chúng ta thật sự không dám giết các ngươi sao? Các huynh đệ, làm thịt bọn hắn."
"Con mẹ mày!"
Vương Liệt đột nhiên bạo khởi vung một quyền vào ngực Nguyên Báo, tốc độ nhanh chóng làm cho người ta líu lưỡi.
"Ngươi dám."
Nguyên Hổ bên cạnh quát một tiếng như sấm, thân thể như một con hổ xuất chuồng, quyền cương lấp lóe giao phong với Vương Liệt.
Oanh!
Cuồng phong khuấy động bốn phía, Vương Liệt hai mắt sung huyết vô cùng phẫn nộ.
Tử thương mấy vị huynh đệ, nếu như không cho bọn hắn một cái công đạo, hắn là sao còn mặt mũi tiếp tục làm đoàn trưởng của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn?
Ầm! Chung quy là lực lượng Nguyên Hổ mạnh hơn mấy phần, thân hình Vương Liệt bay ngược đâm vào một cây cổ thụ, xương sườn bị gãy đến mấy cái.
"Vương Liệt, đều là do ngươi muốn chết! Lão tử muốn đùa giỡn với các ngươi đã là rất vinh hạnh cho các ngươi rồi, thật sự nghĩ mình rất có giá sao."
Nguyên Hổ sát khí đằng đằng đi về hướng Vương Liệt.
"Vương Viêm, các ngươi chạy mau! Ta liều mạng với bọn chúng!"
Vương Liệt gào thét kêu, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ Nguyên Hổ, những người khác khẳng định đánh không lại hắn, hơn nữa, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn có tám người, vô luận phương diện nào đều mạnh hơn bọn hắn.
"Muốn chạy? Hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát!"
Nguyên Hổ gầm một tiếng, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn bỗng nhiên vây quanh đám người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn.
"Cho dù chết, Lão tử cũng phải kéo theo một cái đệm lưng."
Vương Viêm gào thét.
"Đúng là thứ không biết tự lượng sức? Nếu không phải thấy các ngươi có thể chống đỡ Thiết Bối Hùng vài chiêu thì ta làm sao thèm hợp tác cùng các ngươi?"
Nguyên Hổ coi thường.
"Nguyên lai ngươi đã sớm tính kế bọn ta?"
Vương Liệt nheo mắt, trong lòng hối hận tới cực điểm.
"Ai bảo các ngươi rất dễ ức hiếp, không khi dễ các ngươi thì khi dễ ai? Tưởng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều dễ sống như vậy sao?"
Nguyên Báo cười ha ha một tiếng, những người khác cũng cười lên.
"Đừng nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy, lập tức giết hết."
Sắc mặt Nguyên Hổ âm trầm nói, Hồn Lực toàn thân tản ra, đỉnh đầu hắn xuất hiện một hư ảnh Hắc Ưng, Hắc Ưng lộ ra khí thế sắc bén.
Nguyên Hổ nhảy lên lao đến đánh một quyền, trên mặt Vương Liệt lộ vẻ tuyệt vọng, cỗ kình phong kia đã làm cho hắn không cách nào mở mắt ra được.
"Phốc!"
Huyết hoa nở rộ trong hư không, Vương Liệt chỉ cảm thấy trên mặt mình dính thứ gì đó ẩm nóng, khi hắn mở mắt lại thấy Nguyên Hổ đang che lấy chỗ cay cụt trên thân thể không ngừng chảy máu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một cánh tay Nguyên Hổ đang nằm dưới đất cách Vương Liệt không xa.
"Đại Ca!"
Nguyên Báo kêu to, biến cố bất thình lình hù tất cả mọi người của Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn, mấy người của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng kinh ngạc không thôi.
Một quyền của Nguyên Hổ, Vương Liệt không có khả năng tránh thoát, tại sao Nguyên Hổ đột nhiên bị chặt mất một cái cánh tay?
"Ai, cút ra đây cho lão tử."
Nguyên Hổ gầm thét, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn xem bốn phía.
"Cái gì, có người?"
Sắc mặt đám người Nguyên Báo biến đổi, đề phòng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có hai tên thanh niên bẩn thỉu đang đi tới, bên cạnh hai người còn có một con mèo nhỏ màu vàng.
Đám người Vương Liệt nhìn thấy thiếu niên gầy yếu kia, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, hét lớn:
"Tam thiếu!"
"Ngươi là ai, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn ta cùng các ngươi không oán không thù. Vì sao lại tập kích chúng ta."
Nguyên Hổ một tay che vết thương, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, đi từng bước một về phía Nguyên Hổ, lạnh giọng nói:
"Không phải ngươi vừa nói do bọn họ dễ ức hiếp, cho nên các ngươi mới khi dễ bọn hắn sao? Ta cũng cảm thấy các ngươi dễ ức hiếp!"
Nguyên Hổ nghe vậy, liền theo bản năng lui lại mấy bước, trên người đối phương phát ra khí thế làm bọn hắn kinh hồn táng đảm, người này tuyệt đối là Chiến Tôn cảnh, hơn nữa còn là cường giả bên trong Chiến Tôn cảnh, không phải Thiết Bối Hùng tứ giai sơ kỳ có thể so sánh.
"Tam thiếu, đám khốn kiếp này không chỉ hãm hạo chúng ta, bọn chúng còn muốn độc bá Thiết Bối Hùng."
Vương Viêm thần tình kích động nhìn Tiêu Phàm.
"Tứ Giai Hồn Tinh cho các ngươi, thi thể Thiết Bối Hùng cũng cho các ngươi."
Nguyên Hổ nghe vậy liền vội vàng lấy ra Hồn Tinh của Thiết Bối Hùng.
Tiêu Phàm cười không nói, trên đời này làm gì có sự tình dễ dàng như vậy, Vương Liệt muốn thứ thuộc về họ thì ngươi lại muốn giết người ta, hiện tại thì hay rồi, lấy ra một viên Hồn Tinh tứ giai liền muốn chuộc lại mạng của các ngươi sao?
"Tiểu tử, ngươi nên biết, chúng ta là..."
Nguyên Báo thấy Tiêu Phàm không định buông tha cho bọn hắn liền lập tức chuẩn bị uy hiếp.
Hồng hộc!
Nhưng lời còn chưa nói xong thì huyết quan đã xuất hiện, ánh mắt Nguyên Báo lộ ra vẻ kinh khủng, hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, phù phù một tiếng đã không dậy nổi nữa.
"Mau trốn!"
Nguyên Hổ chấn kinh, thực lực Tiêu Phàm làm hắn cảm thấy sợ hãi, hơn nữa ánh mắt kia quá lạnh, lúc này không trốn thì hẳn phải chết không chút nghi ngờ!
"Hừ!"
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếm quang chập chùng trong hư không, mấy người còn lại tất cả đều bị nhất kiếm phong hầu.
"Văn Phong công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nguyên Hổ che lấy cổ, nói xong câu đó liền phù phù ngã xuống mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng.
"Văn Phong công tử?"
Con ngươi Vương Liệt rung động:
"Chẳng lẽ lời bọn chúng trước đó là thật, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn là nanh vuốt của Văn Phong công tử?"
"Văn Phong công tử rất mạnh sao?"
Tiêu Phàm nhìn thấy Vương Liệt lộ vẻ vẻ sợ hãi, lập tức cau mày một cái.
"Tam thiếu, ngươi không biết Văn Phong công tử kia là Hoàng Thành Thập Tú sao?"
Vương Liệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
"Ta đang chuẩn bị đi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, các ngươi làm sao ở chỗ này?"
Tiêu Phàm gật đầu, căn bản không quan tâm Hoàng Thành Thập Tú là thứ gì.
Sau đó nhìn về phía đám người thụ thương, lấy ra một chút kim sang dịch cho bọn họ, một lúc sau thương thế mấy người khôi phục không ít, ít nhất có thể đủ miễn cưỡng đứng lên.
"Đa tạ tam thiếu."
Vương Liệt cảm kích nói, sau đó đem sự tình nói đơn giản một lần.
Nguyên lai sau khi trợ giúp Tiêu Phàm rời khỏi Tiêu Thành, bọn họ liền bị Tiêu gia truy nã, đành phải ly biệt quê hương, bọn họ sợ ở tại Đại Yến Vương Triều không an toàn, liền trực tiếp chạy tới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Sự tình sau đó Tiêu Phàm cũng đại khái đoán được, lập tức nhìn đám người nói:
"Sau này các ngươi tính như thế nào?"
"Bọn ta không thể tiếp tục ở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, rất nhiều người biết chúng ta cùng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn đi ra, bọn hắn một tên cũng không trở về, Văn Phong công tử khẳng định sẽ không tha cho chúng ta."
Vương Liệt mặt xám như tro.
"Đừng quá bi quan, ta viết một lá thư cho các ngươi, các ngươi đến Tiêu Thành giao cho Tiêu Hàn, về sau không ai dám khi dễ các ngươi."
Tiêu Phàm nói ra, thấy mấy người không tin, Tiêu Phàm lại đem tình huống Tiêu Thành nói đơn giản một lần.
"Tạ ơn tam thiếu, chúng ta liền về Tiêu Thành, đúng lúc người nhà của chúng ta còn ở trong tiểu trấn phụ cận Tiêu Thành."
Vương Liệt kích động nói, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, những người khác cũng quỳ theo.
"Tất cả mọi người lên, không có các ngươi, Tiêu Phàm ta cũng không sống đến hôm nay."
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vương Liệt dậy, hít sâu một hơi hỏi: - Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Hoàng Thành Thập Tú, giới thiệu sơ lược cho ta đi.
Chương 162 Chương 162: Tiểu Kim Phát Hiện
Tiêu Phàm đứng trên một gốc cổ thụ nhìn Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn rời đi, trước đó hắn cho Vương Liệt chừng mười viên Hồn Tinh tứ giai, còn có một đống thi thể Hồn Thú.
Có những thứ này, Tiêu Phàm tin tưởng người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng có thể tại Tiêu Thành sống một cuộc sống sung túc, không cần phải tạm bợ qua ngày.
"Lão Tam, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều còn có Hoàng Thành Thập Tú gì đó, chúng ta cũng sẽ không quá nhàm chán."
Bàn Tử cười cười tựa như hận không thể lập tức xuất hiện ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
"Lão Nhị, có phải ngươi biết Hoàng Thành Thập Tú hay không?"
Tiêu Phàm cổ quái nhìn Bàn Tử.
"Nghe nói qua mà thôi, Văn Phong công tử trong miệng Vương Liệt chính là truyền nhân của Bách Lý gia tộc, bên trong Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng thứ chín, thực lực đoán chừng cũng không ra sao, ta cũng có thể ngược hắn."
Bàn Tử cười hì hì nói.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, Hoàng Thành Thập Tú, đây chính là mười người trẻ tuổi cường đại nhất trong toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cùng với mười mấy Vương triều phụ thuộc xung quanh.
Hơn nữa Vương Liệt còn nói, Hoàng Thành Thập Tú đều là người nổi bật bên trong Chiến Tông cảnh, thậm chí là có người đã bước một chân vào cảnh giới Chiến Vương cảnh.
"Ta Lão Nhị này, ngươi tốt xấu gì cũng có Cửu Phẩm Chiến Hồn, tại sao lúc ta gặp ngươi chỉ là Chiến Sư cảnh thế?"
Tiêu Phàm thấy Bàn Tử tự tin như vậy liền lộ ra vẻ ngờ vực.
Hai người Tiểu Ma Nữ và Lăng Phong bởi vì gia thế, chỉ là Chiến Sư cảnh và Chiến Tôn cảnh thì còn có thể thông cảm được, nhưng Bàn thì không giống a, vô luận là ở đâu đều sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời mới đúng.
"Khụ khụ, ca ca có tài nhưng thành đạt muộn không được sao, đi thôi, nhanh lên đường, đến Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, ta mời ngươi ăn tiệc."
Bàn Tử xấu hổ cười một tiếng, sau đó vội vàng đổi chủ đề.
Càng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng hiếu kỳ, chỉ là không tiện hỏi thêm cái gì, lấy tính cách Bàn Tử, hắn đã không muốn nói thì cho dù là cạy miệng cũng đừng mong hắn tiết lộ một câu.
"Chớ nóng vội."
Tiêu Phàm giữ chặt Bàn Tử, nhìn Tiểu Kim nói:
"Ngươi mang chúng ta tới nơi này, không phải chỉ đến nhìn đám Vương Liệt săn giết Thiết Bối Hùng đi?"
"Rống rống."
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy vào trong rừng.
"Chậm một chút."
Tiêu Phàm kêu một câu vội vàng chạy theo, Bàn Tử tự nhiên sẽ không chậm trễ.
Sau nửa ngày, mấy người xuyên qua cổ lâm trùng điệp xuất hiện ở một sơn cốc cực kỳ bí ẩn, quan sát một lượt, sơn cốc xanh biếc dạt dào, chim hót hoa nở, bươm bướm bay múa đầy trời, mùi thơm tươi mát xông vào mũi.
"Thiên địa linh khí thật là nồng nặc, trong này khẳng định có không ít Linh Thảo, lúc về già cũng có thể đến nơi này để dương già."
Bàn Tử hít sâu một hơi cảm thán nói.
"Đúng là một chỗ tốt."
Tiêu Phàm cũng gật đầu, đột nhiên thân hình Tiêu Phàm khẽ động mang theo Bàn Tử nấp vào bên trong bụi cỏ, làm một cái im lặng thủ thế.
"Quận Chúa, chắc chắc là sắp đến rồi, ngươi xem, đây là ký hiệu ta cố ý để lại."
Một âm thanh hơi khàn khàn từ lân cận truyền đến, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
"Ít nhất hai mươi người."
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, nín thở ngưng thần trốn ở trong bụi cỏ, Bàn Tử che miệng, tận lực hô hấp chậm dần.
"Yên tâm, chỗ tốt dành cho ngươi sẽ không ít."
Âm thanh dễ nghe êm tai như hoàng anh vang lên, bên trong âm thanh lộ ra một tia vũ mị cùng xinh đẹp, chỉ cần nghe thôi cũng làm cho tâm hồn người ta miên mang bất định.
Cách bọn Tiêu Phàm hơn ba mươi mét, một thư sinh mặc trường bào màu trắng, trong tay cầm quạt xếp, mái tóc trên đỉnh đầu tự nhiên bay xuống trên vai, mặc dù cách ăn mặc như một thư sinh đọc sách nhưng ai cũng biết đó là nữ giả nam trang.
Da thịt trắng nõn, hai mắt linh động, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, nhìn qua vô cùng động lòng người, tuổi tác không lớn, cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng một thân thực lực của nàng lại làm cho bọn Tiêu Phàm có chút kiêng kị.
"Lão Tam, là cô gái này à?"
Bàn Tử lờ mờ nhìn thấy hồng nhan mỹ mạo kia, nhịn không được mở miệng nói.
Lời này vừa ra, Tiêu Phàm liền cảm thấy đại sự không ổn, đối phương có mấy tên Chiến Tông cảnh nhĩ lực nhạy cảm, ngươi lại lớn tiếng nói chuyện, xem tất cả bọn họ là kẻ điếc sao?
"Ai?"
Quả nhiên Bàn Tử vừa dứt lời, một tiếng bén nhọn vang lên, sau một khắc, vô số tiếng bước chân đang cấp rút chạy đến nơi này.
"Meo!"
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu vang lên, bên trong bụi cỏ có một thân ảnh màu vàng chạy qua.
"Một con Linh Miêu? Làm ta lo lắng một phen."
Tiếng bước chân dồn dập dừng lại, sau đó quay người rời đi.
Tiêu Phàm và Bàn Tử bốn mắt nhìn nhau, trên trán chảy ra không ít mồ hôi, trong nháy mắt mấy người kia phóng ra khí thế, trong đó vậy mà không ít cường giả Chiến Tông cảnh đỉnh phong.
Nếu như không phải Tiêu Phàm phản ứng nhanh, để Tiểu Kim dùng một chiêu điệu hổ ly sơn thì bọn họ không chết cũng mất một lớp da rồi.
Hai người co quắp trong bụi cỏ, ròng rã chờ đợi một nén nhang, xác định đám người kia đã rời khỏi thì mới thở phào một phen.
"Nguy hiểm thật."
Bàn Tử vỗ vỗ bộ ngực, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
"Đã dặn đừng lên tiếng rồi, cũng may không có Chiến Vương, nếu không chúng ta còn không biết vì sao mà chết đây."
Tiêu Phàm tức giận nói, lấy thực lực bọn hắn thì ẩn nấp Chiến Tông cảnh dò xét thì không có vấn đề gì.
Nhưng nếu ở trước mặt Chiến Vương thì làm sao mà trốn.
"Lão Tam, trong sơn cốc này có điều cổ quái, chúng ta có vào hay không?"
Ánh mắt Bàn Tử sáng quắc nhìn chằm chằm vào sơn cốc, tâm tình hưng phấn nói ra.
"Bất quá thân phận những người này sợ là không đơn giản, người gọi là Quận Chúa kia rất có thể là người của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều."
Tiêu Phàm suy nghĩ gõ ngón tay, một đạo kim sắc lưu quang từ đằng xa chui ra.
Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim nói:
"Tiểu Kim, ngươi phát hiện được gì? Đối phương có Chiến Tông cảnh đỉnh phong, đồ vật này có thể cũng có chút nguy hiểm đấy."
"Rống rống."
Nghe Tiêu Phàm nói, Tiểu Kim còn tưởng rằng Tiêu Phàm không đi, nhất thời cấp bách.
"Lão Tam, xem ra Tiểu Kim phát hiện được thứ tốt rồi."
Bàn Tử ngồi xuống sờ đầu Tiểu Kim đầu nói:
"Yên tâm, ta đi cùng ngươi."
"Dẫn đường."
Tiêu Phàm gật đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn tiến vào sơn cốc, hắn đối với nhãn lực của Tiểu Kim vẫn hết sức tự tin, hiện tại Hồn Tinh ngũ giai nó đã không còn để vào mắt nữa.
Nhìn phương hướng Tiểu Kim dẫn đường khác với đám người khi nãy, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, chỉ cần không đối mặt trực diện với đối phương là được.
"Tiểu Kim, đám người kia đi vào trong sơn cốc, ngươi dẫn chúng ta đến vách núi để làm gì?"
Bàn Tử nghi hoặc nhìn Tiểu Kim, theo lý thuyết, bảo bối hẳn phải nằm trong sơn cốc mới đúng.
"Rống rống."
Tiểu Kim khinh bỉ nhìn Bàn Tử, sau đó đi đến vách núi nhìn xuống, gầm nhẹ một tiếng.
"Ở dưới đây?"
Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim ở chung lâu như vậy cũng đại khái đã có thể giao lưu, hắn đi đến trước vách núi nhướng người ra nhìn xuống, Tiêu Phàm giật mình một cái, vách núi này cao thật, cứ như là đang đứng trong mây nhìn xuống vậy.
"A?"
Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, tầm mắt liền bị một điểm ánh sáng màu trắng mờ ảo dưới vách núi hấp dẫn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Lão Tam, thấy cái gì?"
Bàn Tử thấy biến hóa của Tiêu Phàm liền hiếu kỳ hỏi.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả."
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ngữ khí có chút rung động.
Chương 163 Chương 163: Trái Xà Lân Băng Hỏa
"Băng Hỏa Xà Lân Quả?"
Âm thanh Bàn Tử the thé, ngay lập tức liền nhướng người ra nhìn xuống.
Phía dưới vách núi cách bọn hắn hai mươi mấy mét, nơi đó đang có một gốc cây nhỏ màu trắng vươn giữa không trung, cây nhỏ cũng chỉ cao một thước nhưng toàn thân óng ánh trong suốt, hiện ra bạch sắc lân quang.
Trên cây nhỏ đang có bốn quả thủy tinh như bạch xà trong nhẹ nhàng va vào nhau trong gió, phát ra tiếng leng keng êm tai, phía trên còn lượn lờ một tia sương mù màu trắng.
Băng Hỏa Xà Lân Quả, chính là một loại linh dược lục phẩm, có thể xưng là linh dược Vương cấp, ban ngày có màu trắng như là băng tinh trường xà, thuộc tính âm hàn.
Màn đêm vừa xuống, liền biến thành màu đỏ, như là hỏa diễm đang thiêu đốt, nếu nhìn sơ qua sẽ thấy giống như một con hỏa xà đang nhảy múa.
Đây cũng là nguyên nhân nó có tên Băng Hỏa Xà Lân Quả.
"Đúng thực sự là Băng Hỏa Xà Lân Quả!"
Sắc mặt Bàn Tử kích động tới cực điểm, hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh để bay xuống dưới.
"Lão Nhị, đừng nóng vội."
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn cũng cố ổn định tâm thần:
"Quả này còn chưa thành thục, xem hình dáng thì xem ra cần phải một hai ngày nữa."
"Một hai ngày? Chúng ta không có thời gian a, vạn nhất đám người kia phát hiện thì chúng là làm sao tranh với bọn hắn?"
Bàn Tử lo lắng nói.
"Rống rống!"
Lúc này, Tiểu Kim đột nhiên kêu lên, hướng về phía dưới vách núi giương nanh múa vuốt.
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên nặng nề, tay phải kéo lại nói:
"Nếu như thực sự là như thế, muốn có được Băng Hỏa Xà Lân Quả này thật đúng là có chút phiền phức."
"Lão Tam, làm sao thế?"
Bàn Tử có chút không cam tâm, Lục Phẩm Băng Hỏa Xà Lân Quả đang ở trước mắt, một khi lấy được thì thực lực nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
"Không có gì, qua bên kia nghỉ một chút."
Tiêu Phàm hít một hơi mặc kệ Bàn Tử nghi hoặc, trực tiếp đi vào trong rừng.
"Đợi thì đợi, chờ Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục, ta nhất định phải nếm thử một chút."
Bàn Tử nhỏ giọng thì thầm, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng ở trên một cành cây cổ thụ to lớn, Vô Tận Chiến Quyết tiếp tục vận chuyển, hắn làm sao không muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả kia.
Hiện tại hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, phục dụng Băng Hỏa Xà Lân Quả xong nhất định có thể đột phá.
Nhưng hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất là Băng Hỏa Xà Lân Quả vẫn chưa thành thục, dược hiệu sẽ giảm đi rất nhiều, thứ hai, nếu muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để bào chế Xà Lân Tửu, dược tính còn tốt hơn so với Thối Hồn Dịch? Hơn nữa còn có thể bài trừ ám tật trong cơ thể?"
Tiêu Phàm bên trong Tu La trong truyền thừa tìm được một số thông tin liên quan tới Băng Hỏa Xà Lân Quả, trong lòng âm thầm quyết định.
"Tính lại một chút, lúc đột phá Chiến Tông cảnh ta vẫn chưa sử dụng Luyện Thể Dịch ngũ phẩm và Thối Hồn Dịch, bất quá vẫn còn sớm, chỉ cần trước khi đột phá Chiến Vương cảnh sử dụng là được, đến lúc đó thực lực liền có thể nâng cao một tầng."
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Một ngày nháy mắt trôi qua, Bàn Tử thỉnh thoảng chạy qua chạy lại giữa rừng rậm và vách núi lúc trước, tên mập này sợ bỏ lỡ thời khắc Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục.
"Quận Chúa, vách núi kia ngay ở phía trước, chỉ cần lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả, Quận Chúa nhất định có thể liên tiếp đột phá."
Đang lúc Bàn Tử chuẩn bị đi đến bên vách núi xem một lần nữa, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
"Lại là bọn hắn."
Bàn Tử phẫn nộ không thôi.
"Không đúng, người của bọn chúng tại sao ít như thế."
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn phía xa, nơi này cách xa hơn trăm mét, đối phương muốn phát hiện là điều không thể nào, vì thế nên Tiêu Phàm cũng không quá khẩn trương.
"Đúng rồi, những người khác đâu?"
Bàn Tử cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính, nói: - Những người này lúc trước trực tiếp tiến vào sơn cốc, xem ra không phải đặc biệt vì Băng Hỏa Xà Lân Quả mà đến, nhưng hiện tại bọn hắn chắc chắn đến đây vì Xà Lân Quả.
"Vậy tại sao lại ít người như vậy?"
Bàn Tử hỏi.
"Ha ha, Quận Chúa quả nhiên cao siêu, lại tìm người chơi kế điệu hổ ly sơn với chúng ta, đáng tiếc ngươi cũng quá xem thường chúng ta."
Một tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên vang lên, chỉ thấy chừng mười thân ảnh từ một phía rừng rậm khác đi đến.
Cầm đầu là một tên thanh niên áo trắng, tóc dài xõa sau vai, mày rậm mắt kiếm khá là anh tuấn.
Sắc mặt đám người đến trước trầm xuống, đoàn đội kết thành một vòng tròn, đề phòng nhìn chằm chằm đám người mới đến.
"Vũ Thừa Quân, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, dám phản bội Bát Hoàng huynh, ngươi thật sự cho rằng trở thành chó săn của Tam Hoàng Tử thì bản Quận Chúa không dám giết ngươi?"
Sắc mặt nữ tử giả nam trang kia âm trầm nói.
"Hèn hạ? Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến, Tuyết Lung Giác, ngươi cho rằng gọi ngươi một tiếng Quận Chúa thì ngươi đã ở trên trời?" Nói một câu không dễ nghe, cho dù giết ngươi thì ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh niên áo trắng Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng.
Tiêu Phàm và Bàn Tử nghe thấy ba chữ Vũ Thừa Quân, thần sắc hơi hơi tập trung, nếu là lúc trước thì hai ngươi họ cũng chả biết cái tên này.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại rõ ràng, Vũ Thừa Quân chính là một trong thập tú của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, xếp hạng thứ mười, thực lực không thể khinh thường.
Vũ Thừa Quân nói chuyện vô cùng bá đạo, căn bản không đem Quận Chúa Tuyết Lung Giác này để vào trong mắt.
"Làm càn! Vũ Thừa Quân, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?"
Tuyết Lung Giác không mở miệng, một tên nam tử trung niên bên cạnh nàng đã hùng hổ lên tiếng.
"Ta biết ta đang nói chuyện với ai."
Vũ Thừa Quân cười tủm tỉm nhìn Tuyết Lung Giác, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm không chút che dấu, điều này khiến cho mấy người đối diện thập phần khó chịu.
"Quản tốt đôi mắt chó của ngươi!"
Tuyết Lung Giác lạnh giọng nói.
"A đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Tam Hoàng Tử đã nói nếu mấy người các ngươi đã rời khỏi Hoàng Thành thì không cần phải trở về nữa, về phần Tam Công Chúa ngươi, để cho ta tùy ý xử trí."
Vũ Thừa Quân cười ha ha một tiếng, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo vô tình nói ra một câu:
"Trừ Tuyết Lung Giác, còn lại giết sạch không chừa một tên."
"Giết!"
Vừa dứt lời, mười người Vũ Thừa Quân mang đến ngay lập tức xông ra, Hồn Lực cường đại phóng ra bốn phương tám hướng, đủ loại chiến kỹ bắt đầu xuất hiện.
Người của Tuyết Lung Giác cũng không sợ hãi chút nào, nhưng mấy người bọn hắn rõ ràng không phải là đối thủ của đám Vũ Thừa Quân.
"Quận Chúa nhanh lên, người đi lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả, ta tới ngăn bọn chúng lại."
Một tên nam tử trung niên thủ hộ trước người Tuyết Lung Giác Tuyết Lung Giác mở miệng nói.
"Băng Hỏa Xà Lân Quả?"
Tai của Vũ Thừa Quân khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý đi từng bước đến Tuyết Lung Giác, cười tà nói:
"Thì ra là thế, các ngươi vội vàng chạy đến Hồn Thú Sơn Mạch, nguyên lai là vì là Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra các ngươi muốn dùng Băng Hỏa Xà Lân Quả đến cứu Bát Hoàng Tử, nhưng các ngươi đã thất bại rồi."
"Quận Chúa, nhanh lên!"
Nam tử trung niên thấy thế liền biến sắc, hắn mặc dù là Chiến Tông cảnh đỉnh phong nhưng cũng có áp lực rất lớn khi đối mặt với Vũ Thừa Quân.
Hoàng Thành Thập Tú không chỉ là mười người cường đại nhất trong thế thệ trẻ ở Hoàng Thành, mà còn là mười người có hy vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
Vũ Thừa Quân ở vị trí thứ mười, có thể thấy thực lực của hắn cũng không tầm thường.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn ta lại?"
Vũ Thừa Quân coi thường, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ thấy được một đạo kiếm mang sắc bén màu trắng xuyên thủng hư không, nam tử trung niên kai liền bị chém làm đôi, huyết dịch bắn tung tóe.
"Khốn kiếp."
Tuyết Lung Giác phẫn nộ tới cực điểm, nàng huy động trường kiếm trong tay chém tới.
Chương 164 Chương 164: Vương Thú Xích Mục
Vũ Thừa Quân nhìn thấy Tuyết Lung Giác đánh tới, sự dâm tà trong mắt lại tăng thêm mấy phần, hắn nâng trường kiếm lên liền nhẹ nhàng hóa giải một chiêu cường thế của Tuyết Lung Giác.
"Quận Chúa đại nhân, đêm nay muốn hầu hạ vi phu như thế nào?"
Thân hình Vũ Thừa Quân lướt qua người Tuyết Lung Giác, hắn hít sâu một hơi tựa như vô cùng say mê với mùi thơm cơ thể của đối phương.
"Mơ tưởng! Nạp mạng đi."
Tuyết Lung Giác vừa tức vừa giận, khi ở Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, nàng chưa bao giờ bị người khác khi dễ như thế.
Sự tình diễn ra hôm nay đều do thân thể bệ hạ khiếm an, tùy thời đều có thể quy thiên.
Hoàng Thượng sắp chết, Thái Tử chưa lập, các Hoàng Tử tự nhiên phải tranh giành lẫn nhau.
Mà trong đám hoàng tử, người xuất sắc nhất phải kể tới Tam Hoàng Tử và Bát Hoàng Tử, trong lòng mọi người thì hai người chính là người thừa kế chức vị Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ.
Phụ thân của Tuyết Lung Giác xem trọng Bát Hoàng Tử là sự tình mà ai cũng biết, mà Vũ Thừa Quân lại đầu nhập vào Tam Hoàng Tử, chính vì thế nên Vũ Thừa Quân làm sao có thể bỏ qua cho Tuyết Lung Giác.
"Yên tâm, vi phu sẽ từ từ yêu thương ngươi."
Vũ Thừa Quân nhếch miệng cười một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ vai Tuyết Lung Giác, toàn thân Tuyết Lung Giác chấn động, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể nàng bị đánh bay ngược về sau đụng mạnh vào một gốc đại thụ, thân thể yếu ớt cơ hồ chỉ còn một hơi.
"Mạnh!"
Ba tên Tiêu Phàm, Bàn Tử và Tiểu Kim lẳng lặng nhìn, trong lòng có chút rung động.
Vũ Thừa Quân không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, thực lực này xác thực không phải Chiến Tông cảnh phổ thông có thể sánh, ngay cả Chiến Tông cảnh trung kỳ Tuyết Lung Giác đều không đỡ được một kích của hắn.
Đúng lúc này, một phương nhân mã của Tuyết Lung Giác gần như đều ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ vách núi, thi thể nằm la liệt bốn phía, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Bên Vũ Thừa Quân chỉ chết có ba tên, so với bên Tuyết Lung Giác thì tốt hơn không ít.
Nhìn Vũ Thừa Quân phía xa, thần sắc ba người Tiêu Phàm cũng có chút khẩn trương, bọn hắn không phải lo lắng Vũ Thừa Quân, mà là khẩn trương cho Băng Hỏa Xà Lân Quả.
"Năm người các ngươi xem chừng nàng, hai người còn lại đi theo ta."
Vũ Thừa Quân liếc mắt nhìn Tuyết Lung Giác, tà quang trong mắt càng thêm hừng hực:
"Quận Chúa đại nhân của ta, chờ ta lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả sẽ cùng ngươi hảo hảo song túc song tê, cam đoan để ngươi dục tiên dục tử."
Tuyết Lung Giác tức giận sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện ra lãnh quang vô cùng kiên nghị.
Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng mang theo hai người đi tới vách núi, hắn đua một đầu dây thừng cho hai người, sau đó nhảy lên rơi xuống vách núi, động tác phiêu dật thoải mái như nước chảy mây trôi.
"Lão Tam, làm sao bây giờ?"
Trong lòng Bàn Tử thập phần không cam lòng, chẳng lẽ Băng Hỏa Xà Lân Quả tới tay liền bị lấy đi như thế?
"Tiếp tục chờ."
Tiêu Phàm nhếch miệng cười quỷ dị.
"Kíuu!"
Vừa dứt lời, một tiếng "Kíu" tức giận ngập trời từ phía dưới vách núi truyền đến làm hai người phía trên biến sắc, ngay sau đó, một thân ảnh cả người đầy máu đang cấp tốc bay ngược lên.
Thân ảnh kia vô cùng tơi tả, khóe mắt và ngực xuất hiện một vết cào thật sâu, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Vũ công tử!"
Hai người giữ chặt Vũ Thừa Quân kêu lên sợ hãi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Không sai, bóng người đầy máu kia chính là Vũ Thừa Quân, hiện tại hắn vô cùng chật vật.
Nhìn thấy hai người phía trước, trong mắt Vũ Thừa Quân lóe lên một tia dữ tợn, đột nhiên hắn dùng sức kéo mạnh dây thừng trong tay, đem hai ngươi đang nắm đầu kia rớt xuống vách núi, mà hắn lại giẫm lên lưng hai người, mượn lực bay trở lên.
"Vũ Thừa Quân, ngươi thật hèn hạ!"
Tuyết Lung Giác cười lạnh nói, đều là người của mình, vậy mà vì mạng sống bản thân không tiếc đem bọn họ đi thí?
"Chạy mau!"
Vũ Thừa Quân lách mình đi tới bên cạnh Tuyết Lung Giác, sau đó hét lên với đám người còn lại.
"Kíu!"
Tiếng "Kíu" đinh tai nhức óc lần nữa vang lên, bên trong đám sương mù dày đặc xuất hiện hai điểm hồng quang, giống như hai ngọn đèn lồng màu đỏ.
Ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đôi cánh cực đại đang dùng lực vẩy, cuồng phong gào thết làm cự thạch trên vách núi bay tứ tung, rất nhiều cỏ cây sụp đổ, phía trên vách núi trở thành một đống hỗn độn.
"Lục Phẩm Hồn Thú: Xích Mục Huyền Ưng!"
Ánh mắt Tuyết Lung Giác rung rung, sắc mặt không còn chút máu.
Nàng rốt cục minh bạch vì sao ngay cả Vũ Thừa Quân trong nháy mắt liền bị trọng thương, quả nhiên trong lúc lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả bị Xích Mục Huyền Ưng đánh trọng thương.
Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia cười nhạt, bộ dạng quả nhiên không ngoài dự liệu.
"Lão Tam, ngươi đã sớm biết?"
Nhìn bộ dáng Tiêu Phàm, Bàn Tử làm sao còn không biết, mập mạp lập tức cho Tiêu Phàm một ngón tay cái, nói:
"Xem ra Vũ Thừa Quân vẫn không âm hiểm, Lão Tam ngươi âm hiểm nhất!"
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt không liên quan:
"Đây là Tiểu Kim nói cho ta biết, không phải ngươi nghĩ chỉ có ba mạng chúng ta liền có thể trở thành đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng chứ?"
Bàn Tử lập tức ngậm miệng, hắn mặc dù là Chiến Tông trung kỳ nhưng cũng không dám đối mặt với Xích Mục Huyền Ưng, cho dù Tiểu Kim cũng không thể.
Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, lúc đầu hắn còn muốn tìm cơ hội ăn cắp Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra hiện tại là không thể rồi.
Xích Mục Huyền Ưng hiện tại đang phát hỏa, ai đi lên người nào đó chết!
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm hiểu ra một việc, phàm là các loại Linh Thảo Linh Vật, đều có Hồn Thú thủ hộ.
Phía xa, Xích Mục Huyền Ưng bay vọt đến trước mặt đám người Vũ Thừa Quân, con ngươi đỏ bừng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Vũ Thừa Quân, đôi cánh đen kịt phát ra từng đợt phong nhận như cắt đứt hư không.
Khí thế bàng bạc ép Chiến Tông cảnh có chút ngạt thở, sắc mặt đám người Vũ Thừa Quân khó coi vô cùng, bọn hắn muốn rời đi nhưng Xích Mục Huyền Ưng căn bản không cho bọn hắn cơ hội, muốn đem bọn hắn ép xuống vách đá.
"Giết hắn!"
Vũ Thừa Quân nổi giận gầm lên một tiếng, liếc Tuyết Lung Giác một cái, lạnh giọng nói:
"Tuyết Lung Giác, muốn trách thì trách ngươi chọn sai người."
Vừa dứt lời, ánh mắt Vũ Thừa Quân lạnh lẽo, trực tiếp đem Tuyết Lung Giác ném xuống dưới vách núi.
"Vũ Thừa Quân, ngươi chết không yên lành!"
Tuyết Lung Giác gào thét, sắc mặt trắng bệch nhìn xuống tầng mây bên dưới, phía dưới là vực cao vạn trượng, lấy tu vi Chiến Tông cảnh của nàng thì một khi rơi xuống nhất định sẽ chết chắc.
"Ta có chết hay không thì vẫn chưa biết được, chỉ là đáng tiếc không lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả."
Vũ Thừa Quân cười lạnh vung trường kiếm lên, một dải lụa xẹt qua hư không, thân thể cực tốc bay theo.
Xích Mục Huyền Ưng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm, nó lập tức bay lên không trung tránh đi nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, cánh bị kiếm mang xuyên thủng, máu tươi rơi xuống.
Đúng lúc này, Vũ Thừa Quân cực tốc xuyên qua chỗ trống bên dưới Xích Mục Huyền Ưng tiến vào bên trong rừng rậm.
Mấy người đi theo hắn tới đây mặc dù phẫn nộ tới cực điểm nhưng cũng không thể làm gì, hiện tại giữ mạng là việc quan trọng nhất, huống chi sự âm hiểm của Vũ Thừa Quân bọn họ không phải là chưa biết.
"Kíu!"
Xích Mục Huyền Ưng tựa như triệt để phẫn nộ, nó há mồm phun ra từng đạo hỏa diễm màu đỏ vào mấy người kia, đại hỏa màu đỏ trong nháy mắt đem mười trượng xung quanh san thành bình địa.
Mấy tiếng kêu thảm truyền đến từ bên trong hỏa diễm, loại hỏa diễm này cực kỳ bá đạo làm cho bọn hắn không kịp chuẩn bị.
"Khốn kiếp!"
Trên người Vũ Thừa Quân nhiều chỗ bị bỏng, tóc tai bị cháy trụi vài nơi nhưng cuối cùng vẫn chạy thoát được.
Nhưng Xích Mục Huyền Ưng không có dự định buông tha cho hắn, nó thân làm Lục Phẩm Vương Thú chưa từng bị chịu thiệt trong tay Chiến Tông cảnh nhân loại, đây đối với nó mà nói chính là một sự sỉ nhục.
"Vũ Thừa Quân xong đời."
Phía xa, Bàn Tử cảm nhận được khí tức trên người Xích Mục Huyền Ưng liền không khỏi lạnh run.
"Tiểu Kim."
Tiêu Phàm lại đột nhiên hét lớn.
Tiểu Kim hiểu ý, đột nhiên biến lớn, một đôi cánh màu vàng xuất hiện, ánh mắt Bàn Tử lộ ra vẻ kinh hãi, không đợi hắn phản ứng, Tiêu Phàm chớp mắt đã xuất hiện trên lưng Tiểu Kim, hai người cấp tốc chạy về phía dưới vách núi.
Chương 165 Chương 165: Cuộc Tháo Chạy
"Lão Tam, đây là Tiểu Kim ư?"
Bàn Tử cảm giac đầu mình có chút chập mạch, thân thể vẫn cứ ngơ ngơ ra đó.
Hắn biết Tiểu Kim có thể biến thân nhưng lại không biết Tiểu Kim có thể bay a, Hồn Thú có thể biến thân đại biểu cho điều gì, Bàn Tử rất rõ ràng, huống chi hiện tại còn có thể lăng không biến ra cánh.
Tiêu Phàm im lặng cùng Tiểu Kim lén lút đi sát mặt đất, tránh bị Xích Mục Huyền Ưng phát hiện.
Mấy giây sau hai người đã đi đến vách núi, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
"Ha ha, lấy được rồi!"
Bàn Tử kích động kêu lên.
"Tên mập chết bầm!"
Tiêu Phàm vội vàng đưa tay che miệng hắn lại nhưng đã trễ, âm thanh kích động của Bàn Tử không nhỏ, Xích Mục Huyền Ưng khẳng định đã nghe thấy.
Quả nhiên, ba người Tiêu Phàm trong nháy mắt đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đôi mắt kia như đang bốc hỏa.
"Kíu!"
Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng phẫn nộ tới cực điểm, dừng tấn công đám người Vũ Thừa Quân, cấp tốc hướng về bọn Tiêu Phàm.
"Còn có người?"
Sắc mặt Vũ Thừa Quân âm trầm vô cùng:
"Chẳng lẽ bọn chúng vẫn luôn ẩn nấp ở đó?"
Nghĩ vậy, trên người Vũ Thừa Quân liền bộc phát ra một cỗ sát ý cường đại, ta tính kế với Tuyết Lung Giác vậy mà lại có người tính kế sau lưng ta?
Vũ Thừa Quân rất muốn chạy đến xem mấy kẻ dám tính kế mình là ai, nhưng hắn cũng không dám mang cái mạng nhỏ của mình đi dánh cuộc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt dẫn hai tên thủ hạ thân cận chạy vào rừng.
Một phương khác, bọn Tiêu Phàm phát hiện Xích Mục Huyền Ưng đang đánh tới, tốc độ Tiểu Kim đột nhiên tăng lên mấy phần, Tiểu Kim mặc dù là Ngũ Giai hậu kỳ nhưng vẫn không dám cùng Xích Mục Huyền Ưng chính diện giao phong.
Sự đáng sợ của Lục Giai Hồn Thú và Chiến Vương cường giả, Tiểu Kim lúc tại Yến Thành đã được trải nghiệm rõ ràng.
"Lão Nhị, nắm vững."
Tiêu Phàm nhắc nhở mập mạp, Tiểu Kim lập tức gia tốc nhảy xuống, Tiêu Phàm bất vi sở động, trong mắt hắn chỉ có Băng Hỏa Xà Lân Quả.
Ba!
Hai!
Một!
Tiêu Phàm đột nhiên vung tay, Hồn Lực bao phủ cái kia bốn cái Băng Hỏa Xà Lân Quả, động tác nhẹ nhàng dứt khoát vô cùng thành thục.
"Thành công rồi?"
Bàn Tử kích động khẩn trương nhìn Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi cười gật gật đầu, bốn quả Băng Hỏa Xà Lân đã được hắn để vào bên trong hộp ngọc được chuẩn bị từ trước, thân làm Luyện Dược Sư, mấy vật dụng cần thiết này hắn đều đã chuẩn bị đặt trước vào trong Hồn Giới.
"Nhanh lên, Xích Mục Huyền Ưng đuổi theo rồi!"
Bàn Tử đột nhiên kêu to, sắc mặt khó coi.
Tiêu Phàm xoay đầu nhìn lại thấy Xích Mục Huyền Ưng nhô ra cái đầu từ trên vách đá, hắn và Xích Mục Huyền Ưng bốn mắt nhìn nhau, cả hai chỉ cách nhau hai ba mươi mét.
Tiểu Kim dường như cũng cảm nhận được uy hiếp từ phía sau, đôi cánh màu vàng vỗ một cái hóa thành một kia lôi điện màu vàng chạy về phía xa.
Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng, từ trên vách đá nhảy xuống, tốc độ so với Tiểu Kim càng nhanh hơn.
"Tiểu Kim, bay sát vào vách núi."
Tiêu Phàm tiến đến bên tai Tiểu Kim hét lớn, tốc độ kinh khủng làm cho bộ mặt của hắn có chút vặn vẹo.
Khi nhìn thấy tốc độ Xích Mục Huyền Ưng, trong lòng Tiêu Phàm liền hô không tốt, ở trên không bọn hắn chẳng khác nào một tấm bia di động, nhất định không phải là đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, đến lúc đó muốn trốn cũng không thể.
Tiểu Kim hiểu ý, nó đột ngột chuyển hướng 90 độ, thân thể nhanh chóng đáp xuống, nó cũng biết thực lực chênh lệch hiện tại với Xích Mục Huyền Ưng, chỉ có vào trong rừng dưới sơn cốc, có thụ mộc che chắn mới có cơ hội chạy trốn.
Xích Mục Huyền Ưng cũng giống như nhìn ra dụng ý của Tiểu Kim, nó há mồm phun ra một đạo hỏa diễm muốn thiêu chết cả đám Tiêu Phàm, đáng tiếc tốc độ gió quá nhanh, những hỏa diễm kia không thể đuổi kịp được tốc độ Tiểu Kim.
"Rống!"
Tiểu Kim rống to, âm thanh tràn ngập trào phúng.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, lúc này Tiểu Kim lại còn đang gây hấn với Xích Mục Huyền Ưng, đây không phải cố ý muốn chết sao?
"Lão Tam, ngươi xem chỗ kia?"
Đột nhiên Bàn Tử chỉ nơi xa hét lớn.
Nhìn nơi cách mấy trăm mét mà Bàn Tử chỉ, trên cây thạch tùng lờ mờ có một bóng người tựa như lâm vào hôn mê.
"Tuyết Lung Giác?"
Tiêu Phàm cau mày một cái, mình và Tuyết Lung Giác vô thân vô cố, cũng không biết nàng sống hay chết, quả thật không muốn làm mất thời gian vào nàng.
Dù sao đối với bọn hắn mà nói thì thời gian cực kỳ quý giá.
Nhưng Bàn Tử lại đột nhiên kêu lên:
"Lão Tam, cứu nàng đi."
Tiêu Phàm quái dị nhìn Bàn Tử, đây là lần thứ nhất Bàn Tử chủ động mở miệng, chẳng lẽ tên mập nảy quả thực vừa thấy đã yêu?
Mặc dù trong lòng Tiêu Phàm có chút nghi hoặc nhưng nhìn thấy thần sắc trịnh trọng của Bàn Tử, Tiêu Phàm vẫn gật đầu vỗ vỗ cổ Tiểu Kim.
Nhìn thấy Tiểu Kim đột nhiên chuyển hướng, Xích Mục Huyền Ưng liền muốn phát cuồng, móng vuốt sắc bén công kích vách đá làm vô số thạch đầu lăn xuống, nhanh chóng đánh về hướng bọn Tiểu Kim.
Tiểu Kim coi thường quay đầu liếc mắt nhìn Xích Mục Huyền Ưng, nếu như trên không trung thì nó không phải đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, nhưng hiện tại đã ở trên mặt đất, tốc độ của nó cũng không yếu hơn Xích Mục Huyền Ưng.
Dù sao vách đá cũng không phải quá bằng phẳng, khá mấp mô, còn mọc ra đủ loại cây cối, tốc độ mặc dù trọng yếu nhưng năng lực ứng biến cũng quan trọng không kém.
Tiểu Kim giờ phút này chiếm phần chủ động, trong lúc nhất thời Xích Mục Huyền Ưng cũng chưa chắc có thể làm gì được Tiểu Kim.
Giữa đường qua bên cạnh Tuyết Lung Giác, Tiểu Kim đột nhiên giảm tốc độ, Bàn Tử vội vàng ôm Tuyết Lung Giác, cảm nhận được hô hấp yếu ớt trên người Tuyết Lung Giác, Bàn Tử liền vui vẻ:
"Mạng cô gái nhỏ này thật đúng là cứng, như thế cũng không chết."
"Cẩn thận!"
Tiêu Phàm đột nhiên kêu to, ngay lập tức đấm ra một quyền, chỉ thấy khối thạch đầu to lớn bị Tiêu Phàm một quyền đánh nát.
Tiểu Kim ngửa mặt lên trời vừa hô, lần nữa gia tốc, tảng đá to lớn kia thiếu chút nữa thì đã lấy được mạng của bọn Tiêu Phàm rồi, một khi bọn họ rới xuống, nhất định là cửu tử nhất sinh.
"Lão Tam, thật xin lỗi."
Sắc mặt Bàn Tử khó coi nhìn Tiêu Phàm, lúc trước nếu như không phải hắn kêu lên thì Xích Mục Huyền Ưng sẽ không phát hiện được, cho dù có phát hiện thì lúc đó bọn họ cũng đã cao bay xa chạy rồi.
Hơn nữa, nếu như không phải hắn muốn cứu Tuyết Lung Giác thì vừa rồi cũng không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn kia.
"Không phải vẫn không sao ư?"
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, hắn coi Bàn Tử là huynh đệ, vậy cũng không cần nói xin lỗi, cứ kề vai sát cánh chiến đấu là được.
"Xích Mục Huyền Ưng thực sự quá cường đại, nếu muốn thoát chỉ có cách chạy vào tùng lâm phía dưới, cẩn thận một chút thì nó cũng không thể làm gì được chúng ta."
Tiêu Phàm đổi chủ đề, mặc dù hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, nhưng ở trước mặt Xích Mục Huyền Ưng vẫn cảm thấy phi thường nhỏ bé.
Ngươi truy ta đuổi một hồi, một mảnh cổ lâm màu xanh biếc hiện lên trong tầm mắt bọn Tiêu Phàm.
Trên mặt ba người Tiêu Phàm rốt cục lộ ra một tia vui mừng, chỉ cần đi vào trong cổ lâm, Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn chỉ là nằm mơ.
"Rống!"
Theo Tiểu Kim gầm lên một tiếng, một luồng không khí âm u ẩm ướt phà vào mặt, lúc này bọn họ đã tiến vào trong cổ lâm.
Trong rừng âm u ẩm ướt, chỉ có lờ mờ vài tia sáng từ khe hở cây Diệp Không rậm rạp chiếu xuống, vừa tiến vào cổ lâm, Tiểu Kim đột nhiên thu nhỏ lại, Tiêu Phàm và Bàn Tử vững vàng đáp đất.
"Phanh phanh phanh!"
Tiếng cổ thụ ngã rầm rầm vang lên, đám Tiêu Phàm quay người chạy đi, chỉ thấy Xích Mục Huyền Ưng phẫn nộ gào thét, đôi cách sắc bén như đao không nhừng chém gãy cây cối, đôi mắt đỏ ngàu phun ra hỏa quang.
"Cắt đuôi nó."
Tiêu Phàm liếc Xích Mục Huyền Ưng một cái liền tiếp tục chạy vào rừng sâu.
Khu rừng này vô cùng rậm rạp, lấy thân thể cực đại của Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn cũng không dễ dàng, sau một lát cũng chỉ còn lờ mờ nghe thấy tiếng rống giận dữ của Xích Mục Huyền Ưng.