-
Chap-1964
Chương 1964
Chương 1964: Tôi không chấp nhận!
Nông Toàn và Nông Ngọc Mai đã bị chỉnh đốn, mọi người nhà họ Nông không dám thở mạnh.
Nhưng Nông Minh Chiến lại thở gấp, dù sao bệnh của ông ta vẫn chưa ổn định. Bich! | Nông Minh Chiến ném cây gậy trong tay xuống đất, ông ta lạnh nhạt nói: "Phân phó với mọi người, dùng tất cả sức lực, kể cả phải trả giá như thế nào thì các người cũng phải xây dựng lại tập đoàn Dương Hoa cho tôi! tôi cho các người một ngày để chuẩn bị cho truyện này, một ngày sau, tập đoàn Dương Hoa trước đó như thế nào thì các người phải xây dựng lại như vậy... Không! Tôi muốn một ngày sau tập đoàn | Dương Hoa phải lớn mạnh hơn trước đây! Các người nghe rõ chưa?"
"Rõ thưa ông!" Người nhà họ Nông vội vàng trả lời.
"Ừm." Nông Minh Chiến gật đầu, sau đó ông ta lại ho khan kịch liệt, người ông ta cũng đứng không được vững.
Anh đứng bên cạnh nhanh chóng đó ông ta xuống.
"Ông cụ, ông vẫn nằm xuống đi! Đợi tôi điều trị cho ông xong, thì ông có thể hồi phục sức khỏe nhanh hơn" Phan Lâm bình tĩnh nói.
"Được! Được! Đã làm phiền cậu." Nông Minh Chiến gật đầu nói. Phan Lâm tiếp tục ra kim. Lúc này không có ai đứng ra gây chuyện cả. Khoảng mười phút sau, Phan Lâm cất kim châm cứu đi.
"Ông cụ, ông sắp khỏi rồi, nhưng mà vẫn như câu nói cũ của tôi, ông cần phải điều trị mấy lần nữa mới khỏi hẳn, qua một khoảng thời gian tôi sẽ bảo người đến đây đón ông, nếu như ông cần thì đích thân tôi sẽ đến đây châm cứu cho ông!" Phan Lâm nói.
"Ha ha, tôi không ngờ là mạng của ông già như tôi lại mạnh như vậy! Nếu như lần này không có cậu, thì chắc tôi đã chết lâu rồi!" Nông Minh Chiến cười nói.
"Ông cụ là một người hiền lành, chắc chắn sẽ không có việc gì" Phan Lâm thuận miệng nói.
"Câu này không thể nói như vậy, mặc kệ như thế nào, tôi vẫn phải báo đáp câu thật tốt." Nông Minh Chiến còn muốn nói nữa, nhưng đột nhiên bác sĩ Diệu ở bên này lại mở miệng cắt đứt câu nói của ông ta.
"Thủ trưởng Chiến! Nếu như nhắc đến công lao, thì không thể chỉ tính mỗi trên người thằng nhóc này, người của sơn trang Thần Y chúng tôi cũng bỏ ra rất nhiều công sức trên vết thương và bệnh của ông!"
"Các người ra tay?" Nông Minh Chiến nhíu mày một cái nói.
"Đúng vậy, Thủ trưởng Chiến, thật ra trước đó cơ thể của ông đã được tôi điều trị từ trước, mặc dù là ông được thằng nhóc này cứu sống, nhưng là do thằng nhóc này
chiếm lợi của tôi mà thôi.
"Vậy tại sao lúc trước ông lại bỏ rơi tôi, tuyên bố với mọi người là tôi không thể cứu được nữa?" Nông Minh Chiến lạnh lùng hỏi.
"Tôi không biết rõ cách thức điều trị của cậu ta, nhưng cậu ta đã phá hủy phương pháp chữa bệnh của tôi, tất nhiên là tôi không có cách nào nữa, dù sao thì phương pháp chữa chị của tôi khác với phương pháp chữa trị của cậu ta." Bác sĩ Diêu vội vàng trả lời.
Mọi người nghe thấy vậy, thì âm thầm mắng ông ta vô liêm sỉ. Bác sĩ Diệu đang quyết tâm muốn cướp đi một phân công lao.
Hơn nữa, nếu như hôm nay ông ta không lấy được một phần công lao này, khi sự việc lan rộng ra chẳng phải mọi người sẽ nói nghề y của ông ta không bằng bác sĩ Lâm à? Kể từ đó, thanh danh của ông ta và sơn trang Thần Y sẽ bị phá hủy, nếu như ông ta lấy được một phần côn nào này, thì ít ra bên ngoài họ sẽ nói hai bên ngang bằng.
Nhưng mà Nông Minh Chiến không phải Nông Toàn và Nông Ngọc Mai.
Ông ta đã trải qua rất nhiều sóng gió trong cuộc đời này, nên ông ta cũng nhận ra được nhiều chuyện hơn.
Bác sĩ Diêu nói như vậy, làm sao có thể đánh lừa ông ta được?
"Đừng đứng ở đây nói nhảm nữa!Bác sĩ Diệu! Ông có thể chữa khỏi hay không làm sao tôi không biết? Bác sĩ Lâm đã cứu sống tôi! Chuyện này có liên quan gì đến ông? Đúng là tự dát lịch vào mặt mình!" Nông Minh Chiến hừ lạnh nói.
"Thủ trưởng Chiến, tôi..." Bác sĩ Diêu còn muốn giải thích.
Nhưng Nông Minh Chiến không muốn nghe ông ta nói, nên trực tiếp vung tay lên nói: "Người đâu, niêm phong sơn trang Thần Y lại cho tôi!"
"Rõ!" Người nhà họ Nông trả lời. "Không thể niêm phong nó!"
Bác sĩ Diệu gấp gáp nói: "Thủ trưởng Chiến, cả đời tôi làm nghề y, không biết đã cứu hết bao nhiêu người! Tất cả những người bình thường hay cao quý ở Yến Kinh này đều đến chỗ tôi khám bệnh, nếu như ông niêm phong sơn trang Thần Y! Ông không sợ người dân phẫn nộ à?".
"Người dân phẫn nộ? Đánh rắm ! Ông là đồ hám danh lợi thì có! Người có chức có quyền đến, ông chỉ xem bệnh cho bọn họ, còn những người dân như chúng tôi cần ông cứu chữa thì ông ném ở một bên, laoij người như ông không xứng đáng làm bác sĩ! Nên niêm phong Sơn trang Thần Y!" Triệu Trị Đông nhổ bãi nước miếng rồi mắng
to.
"Đúng vậy! Nên niêm phong nó!" "Niêm phong! Phải lập tức niêm phong nó vào!" "Tôi sẽ giúp ông cụ niêm phong nó!" Đám người Nhậm Nhàn, Vương Dương đều nói lên. Sắc mặt của đám người bác sĩ Diệu trở lên trắng bệch. Chỉ thấy Nông Minh Chiến cầm ra chiếc máy cũ của ông ta rồi ẩn số.
Chỉ một lát sau, Trịnh Nam Thiên ở dưới chân núi trực tiếp dẫn người lên núi, bắt đầu đuổi mọi người ở sơn trang Thần Y đuổi ra ngoài, sau đó đóng cửa chính lại.
"Không được!".
Bác sĩ Diêu ngồi quỳ xuống đất, nhìn sơn trang Thần Y bị niêm phong, ông ta hét lên một cách điên loạn. | Sơn trang Thần Y chính là công sức cả đời của ông ta.
Bây giờ không còn nữa, làm sao ông ta chấp nhận được việc này?
"Ông Diêu, ông không cần đau khổ, nghề y của ông vẫn còn, sau này ông vẫn có thể mở lại, chuyện này có khó khăn gì đâu?" Một người ở bên cạnh khuyên nhủ.
Nhưng làm sao bác sĩ Diệu có thể chấp nhận?
Ông ta quan tâm nhất chính là mặt mũi của mình. | Hôm nay Phan Lâm lại biến ông ta trở thành một con chó lưu lạc, nếu ông ta có thể nuốt cơn giận này thì làm sao ông ta còn là thần y Diêu?
Đám người Phan Lâm đang chuẩn bị đi xuống núi, đột nhiên bác sĩ Diêu đứng lên, sau đó hét lên: "Tên họ Phan kia! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
"Bác sĩ Diệu có việc gì muốn chỉ bảo cho tôi?" Phan Lâm nghiêng đầu hỏi.
"Ông đây không cấp nhận! Nghề y của tôi không có khả năng yếu hơn cậu! Tôi muốn so tài chữa bệnh với cậu!" Bác sĩ Diêu quát.
"Ông muốn đấu như thế nào?" Phan Lâm lạnh nhạt hỏi. "Ông đây muốn cậu chết!"
Bác sĩ Diệu rống lên, không biết ông ta lấy từ đâu ra mấy kim châm cứu có độc, | hung hăng phi kim về phía Phan Lâm.
Nhưng khi mấy cây kim châm kia vừa đến gần, thì Phan Lâm trực tiếp giơ tay lên, vững vàng cầm được mấy cây kim châm độc kia.
"Hả?" Cả người bác sĩ Diêu ngẩn người. Cánh tay của Phan Lâm run nhẹ. Sưu sưu sưu. Mấy cây kim châm lại phi ngược lại. Xuy Xuy Xuy...
Mấy tiếng động nhẹ truyền ra, thì thấy những cây kim châm độc kia đã đâm vào người của bác sĩ Diêu...