-
Chap-1969
Chương 1969
Chương 1969: Cô là ai?
Phan Lâm không ngờ là người này lại thẳng thắn như vậy. Xem ra đối phương đã chuẩn bị trước rồi mới đến đây. "Tôi không làm những chuyện này!" Anh trực tiếp phủ nhận. "Anh còn nói dối?" Người đàn ông hét lên. Cậu ta cố gắng dùng khí thế của mình chèn ép Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm lại lắc đầu nói: "Nếu các vị muốn dựa vào lời nói đã vội vã đổ tôi cho tôi, thì tôi thấy chúng ta không cần phải lãng phí nước bọt nữa, trừ phi các vị có chứng cứ chứng minh tất cả những truyện này là do tôi làm, nếu không... Các vị vẫn tiết kiệm một ít thời gian cho võ thuật đi!"
"Anh..." Mặt của người đàn ông kia đỏ lên, cậu ta không biết nên nói cái gì cho đúng.
" Đúng là bác sĩ Lâm có khác, đúng là câu nói chuyện rất khéo!" Quý bà bên này mỉm cười trực tiếp nói.
"Vị này chính là?"
"Chúng tôi đều là người của Đại Hội, lần này chúng tôi đến đây để tiếp nhận nhiệm vụ của Đại Hội điều tra về việc mất tích của Tài Quyết Giả, Tuyệt Phạt Giả và minh chủ của liên minh thương mại, về việc này, chắc bác sĩ Lâm đã nghe qua?" Bà Quế mỉm cười nói.
"Tôi có nghe qua, nhưng mà nói đi nói lại Tài Quyết Giả và Tuyệt Phạt Giả đều mất tích ở trong Giang Thành chúng tôi, các vị tìm tôi cũng không có gì đáng trách, nhưng mà minh chủ của liên minh thương mại mất tích vì sao các vị lại đến tìm tôi?" Phan Lâm cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Bác sĩ Lâm đừng khẩn trương, chúng tôi đang điều tra thôi, nên vẫn chưa xác định được là cậu làm!" Bà Quế mỉm cười nói.
"Chỉ điều tra thôi à? Được, nếu như Đại Hội đã yêu cầu, tôi khẳng định hết sức phối hợp với các vị!" Phan Lâm lạnh nhạt nói.
"Vậy thì tốt quá rồi, như vậy thì tôi xin phép hỏi cậu mấy cậu!" Hành động của bà Quế rất ung dung, lại muốn hỏi tiếp
Nhưng vào lúc này. Phanh! Cửa của phòng làm việc bị người khác dùng lực đẩy mạnh ra. Ngay sau đó có rất nhiều người đi vào. "Hů?" Phan Lâm nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Rồi lại nhận ra tất cả bọn họ đều là người của liên minh thương mại, bọn họ đi vào phòng làm việc bao vây Phan Lâm.
"Các người là ai?" Hàn Long khẩn trương, ông ta lập tức hét lên: "bảo vệ, bảo vệ!" Nhưng không có kết quả.
Đây không phải là những người bình thường!
Các nhân viên an ninh của Tập đoàn Dương Hoa đã đến trước nhưng cũng không làm gì được.
Phan Lâm khó hiểu, Đại Hội và liên minh thương mại là một phe, tại sao liên minh thương mại lại tách ra thành một nhóm? Đã vậy còn không khách sáo như thế?
"Các vị, đây là ý gì?" Phan Lâm trầm mặt hỏi.
Nhưng mà không đợi hai người mở miệng, thì ở cửa vang lên một giọng nói hờ | hững.
"Ý gì? Bác sĩ Lâm, anh nói câu này thật thú vị! Đến lúc này, mà anh vẫn còn muốn giả vờ à?"
Chẳng lẽ nói... Tầng hầm bên kia đã xảy ra chuyện? Nhưng tại sao bản thân anh không nhận được thông báo nào từ bên kia sang? Hơn nữa... Bạch Họa Thủy đến đây nhanh quá vậy? Cô ta còn thay đổi một bộ quần áo khác... Nhung chuyện này làm anh cảm thấy rất quỷ dị... Phan Lâm cau mày, anh cảm thấy chuyện này không được thích hợp. Bây giờ, Bạch Họa Thủy mở miệng nói.
"Bác sĩ Lâm, có phải anh rất hoang mang không biết tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?"
Cô ta cười đắc ysm trong mắt cô ta lóe lên một ánh sáng kì lạ.
Vốn Phan Lâm định trả lời, nhưng anh nhận ra được việc gì đó, nên anh chọn giữ im lặng.
| "Bác sĩ Lâm, tại sao anh không trả lời? Có phải là do anh quá kinh ngạc đúng không? Ha ha, thật ra anh không cần ngạc nhiên! Tuy anh là một bác sĩ đức độ! Nhưng trong mắt liên minh thương mại của tôi, thì thủ đoạn nhỏ của anh chẳng là gì. cả! Bây giờ tôi đang đứng ở đây, anh còn có gì để nói nữa?" Bạch Họa Thủy cười nhạt nói.
Mặt của Phan Lâm không thay đổi chút nào, anh vẫn im lặng như cũ. Lông mày của Bạch Họa Thủy cau lại.
Bây giờ người đàn ông trẻ tuổi bên này tức giận hỏi: "Minh chủ Bạch! Làm sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ thật sự là bác sĩ Lâm nhốt cô lại?"
"Việc này còn cần hỏi nhiều sao? Tài Quyết Giả và Tuyệt Phạt Giả đều bị người này hãm hại, tôi cũng bị người này bắt nhốt khi đến Giang Thành! Nếu như không phải do thủ đoạn của liên minh thương mại chúng ta cao siêu, thì làm sao tôi có thể đứng được ở chỗ này nữa!" Bạch Họa Thủy hừ nói.
"Lại có chuyện như vậy?"
Vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc, câu ta chợt nghiêng đầu sang nhìn nhìn chằm chằm Phan Lâm rồi nói: "Bác sĩ Lâm! Anh còn gì để nói nữa không?" Phan Lâm vẫn im lặng, không nói câu nào cả.
Hiển nhiên là người đàn ông trẻ tuổi không còn kiên trì nữa, cậu ta hừ lạnh nói: "Bác sĩ Lâm, nếu như anh không nói chuyện, thì đã đồng nghĩa với việc anh chấp nhận, nếu như vậy thì chúng tôi sẽ mang anh về Đại Hội để xử tội, anh còn có ý kiến gì không?"
"Tôi có ý kiến." Phan Lâm không cần suy nghĩ nhiều, anh lập tức nói.
"Nhân chứng đã đứng ở đây, anh không nói dối được nữa đâu!" Người đàn ông trẻ tuổi nói.
"Tôi không nói dối, tôi chỉ muốn nói một câu." "Anh muốn nói câu gì?" Người đàn ông khinh thường nói.
Phan Lâm nghiêng đầu, anh nhìn Bạch Họa Thủy, một lúc sau nói thẳng: "Cô gái này, tôi muốn hỏi cô là ai?"
Câu nói này vừa phát ra, nhất thời trong phòng làm việc không có tiếng động nào cả.