-
Chương 3015: Tàng cơ
Sau khi dọa lui được bầy sói, Ngô Bình chuẩn bị tiếp tục lên đường thì cô gái ở đằng sau vội vàng nói: “Công tử xin dừng bước!”
Ngô Bình quay người lại, chỉ thấy cô gái này mặc một bộ đồ trắng, tư dung tuyệt đại, khí chất xuất trần, dung mạo còn tốt hơn Bạch Chỉ Dung gấp vài lần. Tuy rằng anh đã biết cô là Thiên Hồ tộc nhưng vẫn không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
Cô gái cúi đầu thật sâu trước anh: “ n cứu mạng, Ngọc Nương không có gì để báo đáp.”
Ngô Bình: “Sao cô lại lạc một mình ở đây?” Anh nhớ rằng Thiên Hồ thường đi theo đàn.
Ngọc Nương cúi đầu: “Bọn tôi bị bầy sói truy đuổi, bởi vì đánh lạc hướng bầy sói nên tôi đi một mình đến đây.”
Ngô Bình nhíu mày: “Cô hy sinh bản thân để cứu người khác?”
Ngọc Nương: “Cũng chưa chắc là hy sinh, bầy sói này cực kỳ thông minh, chia quân ra truy đuổi, tình hình của bọn họ chưa chắc đã ổn hơn tôi.”
Ngô Bình gật đầu, nhìn thoáng qua vết thương của cô rồi ném cho cô một viên đan dược chữa thương: “Cái này có ích cho vết thương của cô.”
Ngọc Nương cảm tạ, nói: “Công tử nguyện ý cứu một người Thiên Hồ, chứng tỏ ngài là người có tấm lòng rộng lớn.”
Ngô Bình: “Thiên Hồ tộc các người đều cải trang thành nhân loại à?”
Ngọc Nương: “Khi tu vi của Thiên Hồ tộc đạt mức độ nhất định thì sẽ biến thành cơ thể người, như thế có thể giúp cho việc tu hành.”
Ngô Bình gật gật đầu: “Cô biết phải làm thế nào.” Nói rồi, lại tiếp tục bay lên phía trước.
Anh bay được một đoạn, thì phát hiện cô gái Ngọc Nương kia đang đi theo mình cách đó không xa. Vì thế anh dừng lại, chờ cô đuổi theo.
“Cô theo tôi làm gì?” Anh nhíu mày hỏi.
Ngọc Nương: “Tôi không có chỗ để đi. Ở chỗ này đâu đâu cũng có nguy hiểm. Công tử rất mạnh mẽ, tôi ở cùng công tử sẽ an toàn hơn một chút.”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chỗ mà tôi đi còn nguy hiểm hơn, cô đi theo tôi nhất định sẽ chết.”
Ngọc Nương hơi hơi mỉm cười: “Đi vào nơi này mà sợ chết cũng không có tác dụng. Hơn nữa mạng của tôi là do công tử cứu, nếu tôi có chết vì công tử cũng không sao cả.”
Ngô Bình nhìn cô gái Thiên Hồ tộc này thật sâu, sau đó lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi cùng thì cứ theo đi.”
Sao đó, anh tăng nhanh tốc độ bay, cô gái kia hiển nhiên không thể theo kịp anh, dần dần bị mất dấu. Nhưng anh chỉ bay theo một đường thẳng, dừng lại nghỉ ngơi một lúc thì cô gái sẽ thở hồng hộc chạy đến chỗ này.
Mấy canh giờ sau, cuối cùng Ngô Bình cũng đến gần chỗ trong lời của Thập Đồ. Ở trước mặt anh, là một toàn nhà cực lớn, hình tròn, đường kính trăm dặm, cao trăm trượng, ở bên ngoài từ vô số khối kim loại hình vuông ghép thành. Toàn bộ tòa kiến trúc này có màu xám bạc, bên ngoài bóng loáng, không thể nào nhìn ra lối vào ở đâu.
Ngô Bình hỏi Thập Đồ: “Là nơi này?”
Thập Đồ: “Đúng thế. Vật đó, gọi là tàng cơ, là một đại trận huyền diệu, do một vị kỳ tài ở kỷ nguyên thứ ba sáng lập. Hắn đã dung nhập thần hồn của mình vào trong tàng cơ đại trận, kết quả đã qua rất nhiều kỷ nguyên.”
Ngô Bình giật mình: “Sống từ kỷ nguyên thứ ba đến bây giờ!”
Thập Đồ: “Mỗi một kỷ nguyên đều có rất nhiều cao thủ muốn cướp tàng cơ, nhưng mà đều thất bại, chết ở trong đó. Năm đó, cơ thể của ta cũng ở trong đấy, bốn vị cao thủ đồng hành cùng ta cũng đều chết hết.”
Ngô Bình: “Tàng cơ này là bảo bối gì mà lại có nhiều cao thủ liều mạng cũng muốn cướp lấy nó như thế?”
Thập Đồ: “Bên trong tàng cơ có chứa mơ mật. Dựa theo phỏng đoán của tôi, mỗi lần qua một kỷ nguyên, uy lực của nó lại tăng lên rất nhiều. Tôi cảm giác hắn đang chờ cơ hội. Chờ đến khi bản thân đủ mạnh thì bước ra trở thành bá chủ kỷ nguyên!”
Ngô Bình cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy: “Năm đó ngươi còn đấu không lại, ngươi lại cảm thấy ta có khả năng đánh thắng được cao thủ trong tàng cơ?”
Thập Đồ: “Chủ nhân có điều không biết. Muốn có được tàng cơ không chủ dựa vào thực lực của bản thân. Nếu như chủ nhân thích hợp với tàng cơ hơn chủ cũ, thì tàng cơ sẽ lập tức vứt bỏ người kia, quy thuận chủ nhân.”
Ngô Bình: “Ồ, còn có loại chuyện này?”
Thập Đồ: “Nhưng mà, bên trong tàng cơ có các loại cơ quan, thậm sự cũng cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng mỗi một kỷ nguyên đều có cường giả đã chết trong đó. Chủ nhân có thể lấy di vật của bọn họ. Đương nhiên chủ nhân cũng có cơ hội được tàng cơ chấp thuận. Đi hoặc không đi đều do chủ nhân quyết định.”
Lúc này, Ngọc Nương cũng đã đến nơi, cô nhìn tàng cơ, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, nói: “Công tử, chỗ này tôi đã từng được nghe qua, vô cùng nguy hiểm. Nếu như công tử không nắm chắc thì không nên mạo hiểm.”
Ngô Bình: “Cô biết đây là địa phương nào không?”
Ngọc Nương gật đầu: “Chủ của tàng cơ nghe nói là một người đã sống qua rất nhiều kỷ nguyên, cực kỳ khủng bố.”
Ngô Bình lập tức bói một quẻ, quẻ biểu thị cơ hội lớn hơn nguy hiểm, anh nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi.”
Nói xong, anh lập tức bay về phía tàng cơ. Ngay lúc anh đi vào phía trên của tàng cơ, đột nhiên một chùm sáng được phun ra, trong nháy mắt đã cuốn anh vào bên trong, biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Nương.
Ngọc Nương thở dài một tiếng, lúc này phía sau của nàng xòe ra mười cái đuôi hồ ly, mỗi một cái đuôi đều có một gương mặt xinh đẹp thanh tú, trong đó, có một cái đuôi hồ ly nói: “Đáng tiếc, tuy rằng thực lực của người này mạnh nhưng nhất định sẽ chết bên trong đó.”
Một cái đuôi hồ ly khác: “Ha ha, thật đáng tiếc, Ngọc Nương lại động tâm với hắn ta. Nhưng mà Ngọc Nương, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ngươi là thiên hồ, còn hắn là người, các người có thích cũng chỉ có thể là đơn phương tương tư.”
Ngọc Nương lạnh lùng nói: “Ta lại cảm thấy hắn nhất định có thể bước ra được.”
Cái đuôi hồ ly thứ ba: “Vậy thì cược đi, nếu như hắn có thể ra ngoài được thì ta sẽ đưa ba năm luân chuyển thời gian, tặng vĩnh viễn cho ngươi.”
Ngọc Nương: “Một lời đã định!”
Ngô Bị một chùm sáng hút vào trong một không gian hình tròn, bên trong không gian đó cao mười trượng, đường kính ba mươi trượng. Ngô Bình vừa mới tiến tới thì lập tức nhìn thấy ở trong góc có hai sinh vật đang ngồi. Cách anh không xa có mười mấy cái xác khác nhau, nhìn qua, những xác chết đó có vẻ đã tồn tại được kha khá thời gian, đã hóa đá, ở trên xác chết thậm chí còn loài nấm kỳ quái sống trên đó.
Ngô Bình nheo mắt lại, những sinh vật đó đều là sinh vật của thời đại này sao?
Anh đi từ từ, tránh xa những cái xác kia, đi sang một bên. Lúc này, trong một góc, một con vượn lông đen tay dài đứng lên, cơ thể của nó cao hơn hai mét rưỡi, đôi mắt tỏa ra kim quang, gương mặt hao hao giống với con người, nếu như cạo lông đi, thì có thể nhìn giống con người đến chín phần.
Con vượn đen đi đến chỗ Ngô Bình, anh thấy được sự “đói khát” từ trong mắt của nó, hơn nữa còn là cực kỳ đói khát. Anh biết, con hắc vượn này muốn ăn anh để bổ sung năng lượng!
Con vượn đen nhanh hơn, nó giơ tay lên đập xuống, nó muốn đập chết Ngô Bình chỉ trong một đòn. Ở kỷ nguyên này, nó đã ăn vài người của Nhân tộc, cho nên bắt đầu không xem trọng Ngô Bình.
Lúc bàn tay của nó rơi xuống, Thiên Anh của Ngô Bình lao ra, hóa thành một con mãnh hổ dài mười thước, miệng của con hổ mở ra, nuốt trọng con vượn vào trong bụng! Sau đó cấm kỵ luyện hóa, sức mạnh và sinh mệnh của con vượn đen cũng bị cướp đoạt. Ngoại trừ cái này ra, Ngô Bình còn cướp đoạt thiên phú, thời gian ngộ tính! Nói cách khác, có được thiên phú này, tu sĩ có thể sống được lâu hơn, ngộ tính cũng càng cao hơn!
Ngô Bình quay người lại, chỉ thấy cô gái này mặc một bộ đồ trắng, tư dung tuyệt đại, khí chất xuất trần, dung mạo còn tốt hơn Bạch Chỉ Dung gấp vài lần. Tuy rằng anh đã biết cô là Thiên Hồ tộc nhưng vẫn không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
Cô gái cúi đầu thật sâu trước anh: “ n cứu mạng, Ngọc Nương không có gì để báo đáp.”
Ngô Bình: “Sao cô lại lạc một mình ở đây?” Anh nhớ rằng Thiên Hồ thường đi theo đàn.
Ngọc Nương cúi đầu: “Bọn tôi bị bầy sói truy đuổi, bởi vì đánh lạc hướng bầy sói nên tôi đi một mình đến đây.”
Ngô Bình nhíu mày: “Cô hy sinh bản thân để cứu người khác?”
Ngọc Nương: “Cũng chưa chắc là hy sinh, bầy sói này cực kỳ thông minh, chia quân ra truy đuổi, tình hình của bọn họ chưa chắc đã ổn hơn tôi.”
Ngô Bình gật đầu, nhìn thoáng qua vết thương của cô rồi ném cho cô một viên đan dược chữa thương: “Cái này có ích cho vết thương của cô.”
Ngọc Nương cảm tạ, nói: “Công tử nguyện ý cứu một người Thiên Hồ, chứng tỏ ngài là người có tấm lòng rộng lớn.”
Ngô Bình: “Thiên Hồ tộc các người đều cải trang thành nhân loại à?”
Ngọc Nương: “Khi tu vi của Thiên Hồ tộc đạt mức độ nhất định thì sẽ biến thành cơ thể người, như thế có thể giúp cho việc tu hành.”
Ngô Bình gật gật đầu: “Cô biết phải làm thế nào.” Nói rồi, lại tiếp tục bay lên phía trước.
Anh bay được một đoạn, thì phát hiện cô gái Ngọc Nương kia đang đi theo mình cách đó không xa. Vì thế anh dừng lại, chờ cô đuổi theo.
“Cô theo tôi làm gì?” Anh nhíu mày hỏi.
Ngọc Nương: “Tôi không có chỗ để đi. Ở chỗ này đâu đâu cũng có nguy hiểm. Công tử rất mạnh mẽ, tôi ở cùng công tử sẽ an toàn hơn một chút.”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chỗ mà tôi đi còn nguy hiểm hơn, cô đi theo tôi nhất định sẽ chết.”
Ngọc Nương hơi hơi mỉm cười: “Đi vào nơi này mà sợ chết cũng không có tác dụng. Hơn nữa mạng của tôi là do công tử cứu, nếu tôi có chết vì công tử cũng không sao cả.”
Ngô Bình nhìn cô gái Thiên Hồ tộc này thật sâu, sau đó lạnh nhạt nói: “Cô muốn đi cùng thì cứ theo đi.”
Sao đó, anh tăng nhanh tốc độ bay, cô gái kia hiển nhiên không thể theo kịp anh, dần dần bị mất dấu. Nhưng anh chỉ bay theo một đường thẳng, dừng lại nghỉ ngơi một lúc thì cô gái sẽ thở hồng hộc chạy đến chỗ này.
Mấy canh giờ sau, cuối cùng Ngô Bình cũng đến gần chỗ trong lời của Thập Đồ. Ở trước mặt anh, là một toàn nhà cực lớn, hình tròn, đường kính trăm dặm, cao trăm trượng, ở bên ngoài từ vô số khối kim loại hình vuông ghép thành. Toàn bộ tòa kiến trúc này có màu xám bạc, bên ngoài bóng loáng, không thể nào nhìn ra lối vào ở đâu.
Ngô Bình hỏi Thập Đồ: “Là nơi này?”
Thập Đồ: “Đúng thế. Vật đó, gọi là tàng cơ, là một đại trận huyền diệu, do một vị kỳ tài ở kỷ nguyên thứ ba sáng lập. Hắn đã dung nhập thần hồn của mình vào trong tàng cơ đại trận, kết quả đã qua rất nhiều kỷ nguyên.”
Ngô Bình giật mình: “Sống từ kỷ nguyên thứ ba đến bây giờ!”
Thập Đồ: “Mỗi một kỷ nguyên đều có rất nhiều cao thủ muốn cướp tàng cơ, nhưng mà đều thất bại, chết ở trong đó. Năm đó, cơ thể của ta cũng ở trong đấy, bốn vị cao thủ đồng hành cùng ta cũng đều chết hết.”
Ngô Bình: “Tàng cơ này là bảo bối gì mà lại có nhiều cao thủ liều mạng cũng muốn cướp lấy nó như thế?”
Thập Đồ: “Bên trong tàng cơ có chứa mơ mật. Dựa theo phỏng đoán của tôi, mỗi lần qua một kỷ nguyên, uy lực của nó lại tăng lên rất nhiều. Tôi cảm giác hắn đang chờ cơ hội. Chờ đến khi bản thân đủ mạnh thì bước ra trở thành bá chủ kỷ nguyên!”
Ngô Bình cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy: “Năm đó ngươi còn đấu không lại, ngươi lại cảm thấy ta có khả năng đánh thắng được cao thủ trong tàng cơ?”
Thập Đồ: “Chủ nhân có điều không biết. Muốn có được tàng cơ không chủ dựa vào thực lực của bản thân. Nếu như chủ nhân thích hợp với tàng cơ hơn chủ cũ, thì tàng cơ sẽ lập tức vứt bỏ người kia, quy thuận chủ nhân.”
Ngô Bình: “Ồ, còn có loại chuyện này?”
Thập Đồ: “Nhưng mà, bên trong tàng cơ có các loại cơ quan, thậm sự cũng cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng mỗi một kỷ nguyên đều có cường giả đã chết trong đó. Chủ nhân có thể lấy di vật của bọn họ. Đương nhiên chủ nhân cũng có cơ hội được tàng cơ chấp thuận. Đi hoặc không đi đều do chủ nhân quyết định.”
Lúc này, Ngọc Nương cũng đã đến nơi, cô nhìn tàng cơ, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ, nói: “Công tử, chỗ này tôi đã từng được nghe qua, vô cùng nguy hiểm. Nếu như công tử không nắm chắc thì không nên mạo hiểm.”
Ngô Bình: “Cô biết đây là địa phương nào không?”
Ngọc Nương gật đầu: “Chủ của tàng cơ nghe nói là một người đã sống qua rất nhiều kỷ nguyên, cực kỳ khủng bố.”
Ngô Bình lập tức bói một quẻ, quẻ biểu thị cơ hội lớn hơn nguy hiểm, anh nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi.”
Nói xong, anh lập tức bay về phía tàng cơ. Ngay lúc anh đi vào phía trên của tàng cơ, đột nhiên một chùm sáng được phun ra, trong nháy mắt đã cuốn anh vào bên trong, biến mất khỏi tầm mắt của Ngọc Nương.
Ngọc Nương thở dài một tiếng, lúc này phía sau của nàng xòe ra mười cái đuôi hồ ly, mỗi một cái đuôi đều có một gương mặt xinh đẹp thanh tú, trong đó, có một cái đuôi hồ ly nói: “Đáng tiếc, tuy rằng thực lực của người này mạnh nhưng nhất định sẽ chết bên trong đó.”
Một cái đuôi hồ ly khác: “Ha ha, thật đáng tiếc, Ngọc Nương lại động tâm với hắn ta. Nhưng mà Ngọc Nương, ngươi phải nghĩ cho kỹ, ngươi là thiên hồ, còn hắn là người, các người có thích cũng chỉ có thể là đơn phương tương tư.”
Ngọc Nương lạnh lùng nói: “Ta lại cảm thấy hắn nhất định có thể bước ra được.”
Cái đuôi hồ ly thứ ba: “Vậy thì cược đi, nếu như hắn có thể ra ngoài được thì ta sẽ đưa ba năm luân chuyển thời gian, tặng vĩnh viễn cho ngươi.”
Ngọc Nương: “Một lời đã định!”
Ngô Bị một chùm sáng hút vào trong một không gian hình tròn, bên trong không gian đó cao mười trượng, đường kính ba mươi trượng. Ngô Bình vừa mới tiến tới thì lập tức nhìn thấy ở trong góc có hai sinh vật đang ngồi. Cách anh không xa có mười mấy cái xác khác nhau, nhìn qua, những xác chết đó có vẻ đã tồn tại được kha khá thời gian, đã hóa đá, ở trên xác chết thậm chí còn loài nấm kỳ quái sống trên đó.
Ngô Bình nheo mắt lại, những sinh vật đó đều là sinh vật của thời đại này sao?
Anh đi từ từ, tránh xa những cái xác kia, đi sang một bên. Lúc này, trong một góc, một con vượn lông đen tay dài đứng lên, cơ thể của nó cao hơn hai mét rưỡi, đôi mắt tỏa ra kim quang, gương mặt hao hao giống với con người, nếu như cạo lông đi, thì có thể nhìn giống con người đến chín phần.
Con vượn đen đi đến chỗ Ngô Bình, anh thấy được sự “đói khát” từ trong mắt của nó, hơn nữa còn là cực kỳ đói khát. Anh biết, con hắc vượn này muốn ăn anh để bổ sung năng lượng!
Con vượn đen nhanh hơn, nó giơ tay lên đập xuống, nó muốn đập chết Ngô Bình chỉ trong một đòn. Ở kỷ nguyên này, nó đã ăn vài người của Nhân tộc, cho nên bắt đầu không xem trọng Ngô Bình.
Lúc bàn tay của nó rơi xuống, Thiên Anh của Ngô Bình lao ra, hóa thành một con mãnh hổ dài mười thước, miệng của con hổ mở ra, nuốt trọng con vượn vào trong bụng! Sau đó cấm kỵ luyện hóa, sức mạnh và sinh mệnh của con vượn đen cũng bị cướp đoạt. Ngoại trừ cái này ra, Ngô Bình còn cướp đoạt thiên phú, thời gian ngộ tính! Nói cách khác, có được thiên phú này, tu sĩ có thể sống được lâu hơn, ngộ tính cũng càng cao hơn!