-
Chương 3024: Đóng băng sinh vật kỷ nguyên
Thiên Phu trưởng trừng mắt, liếc người đó một cái: “Cậu cứ nằm mơ đi. Vương gia là người như thế nào? Ngài ấy chính là phu quân của Thánh Hoàng, là trượng phu của Nguyệt Thần, là người mà cậu có thể so sánh sao?”
Mọi người cũng đều gật đầu, cảm thấy lời Thiên phu trưởng nói rất đúng. Nếu như vương gia không mạnh, thì làm sao có thể khiến cho Nguyệt Thần gả cho anh, khiến cho Thánh Hoàng yêu anh?
Chuyện của Ngô Bình và Thánh Hoàng từ lâu đã không còn là bí mật, ngay cả con nít ba tuổi cũng nói được, tất cả mọi người đều đang đoán xem khi nào thì Thánh Hoàng gả cho Đông Vương.
Một đám lớn cự vượn bị đánh ngã, những con ở đằng sau không dám tiếp tục lên nữa.
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên hơi rung động, có một con cự vượn cao hơn trăm trượng đứng dậy từ bên trong hẻm núi, nó cực kỳ khổng lồ, đôi mắt phun ra hai ngọn kim diễm, trên người phóng ra khí tức mà chỉ có Thánh Hoàng mới có được!
“Hóa ra là vượn hoàng! Thú vị đây!” Ngô Bình không hề sợ chút nào, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Một người một vượn, lúc cả hai cách nhau hơn trăm mét thì đều đồng thời dừng bước.
Vượn hoàng trầm giọng nói: “Tại sao lại xâm lấn địa bàn của tộc ta?”
Ngô Bình nói: “Tộc của bọn tôi đông tiến, đại quân đi đến nơi này không hề có ý định xâm lấn. Là do các người động thủ đả thương binh lính của tôi trước.”
Hoàng giả: “Bọn ta cũng không muốn khai chiến với Nhân tộc, mời các người rời đi.”
Ngô Bình: “Không khai chiến cũng được thôi, vậy Vượn tộc các người cần phải hợp tác với Nhân tộc, kết thành đồng minh của tộc tôi.”
Hoàng giả nhíu mày: “Cậu đang uy hiếp bổn hoàng?”
Ngô Bình: “Ông cũng có thể hiểu là như thế.” Vừa dứt lời, anh lập tức phóng ra Tước Nhược Quyền Binh.
Cảm nhận được khí tức của quyền binh, đôi mắt của vượn hoàng lập tức lóe lên, trầm giọng nói: “Hóa ra cậu đã đã đến được trình độ đó, nắm giữ được quyền binh!”
Ngô Bình: “Là bình là chiến đều do ông quyết định.”
Hoàng giả im lặng vài giây, sau đó lại nói: “Kim Cương Thần Vượn tộc của ta đồng ý hợp tác với Nhân tộc. Nhưng ta có yêu cầu, địa bàn của bổn tộc không được thu nhỏ lại.”
“Có thể.” Ngô Bình vươn tay, cùng đập tay với đối phương.
“Vậy mời đến hàn xá ngồi.” Hoàng giả đưa ra lời mời.
Ngô Bình cũng không khách khí, Thiên Anh đi theo anh đến chỗ hẻm núi. Ở hẻm núi có một số tảng đá lớn, nơi này chính là chỗ nghỉ ngơi của hoàng giả. Ở phía dưới những tảng đá lớn còn có nước sông sâu đến mấy chục mét.
Ngô Bình cũng ngồi ở phía trên một tảng đá lớn.
Hoàng giả đưa qua một cái túi rượu được làm từ da thú, nói: “Mời.”
Anh vừa uống một ngụm, cực kỳ cay, mùi rượu bay xộc thẳng lên thiên linh cái. Nếu như không phải tu vi của anh cao thì chỉ sau một ngụm rượu này nhất định sẽ ngã vật ra, say không thể tỉnh.
Hoàng giả cười “ha ha”: “Tửu lượng tốt. Ta tên Cương Nguyên.”
Ngô Bình: “Lý Huyền Bắc, Đông Hoàng Thánh Quốc.”
Cương Nguyên nói: “Không ngờ được, các người lại tiến vào nơi này nhanh như thế.”
Ngô Bình: “Kim Cương Thần Vượn của ngài có phải là sinh vật kỷ nguyên hay không?”
Cương Nguyên gật đầu: “Từng có một vị vượn tổ đã sống được đến kỷ nguyên này, thế nhưng khi Kim Cương Thần Vượn ra đời chưa được bao lâu thì vượn tổ đã qua đời.”
Ngô Bình như đang suy tư gì đó: “Xem ra có một số ít sinh vật có thể sống sót qua sự thay đổi của các kỷ nguyên, thế nhưng nếu như đến kỷ nguyên mới thì sẽ nhanh chóng chết đi.”
Cương Nguyên: “Loại cường giả này đều được gọi chung là Nhị Kỷ Nguyên Cường Giả. Bọn họ cùng lắm chỉ có thể trải qua được hai kỷ nguyên.”
Ngô Bình: “Những Nhị Kỷ Nguyên Cường Giả giống như vượn tổ có nhiều không?”
Cương Nguyên: “Chắc là có không ít chăng. Ít nhất thì ở những nơi mà ta có thể đi tới thì có khá nhiều những nhóm tương tự.”
“Nếu như vậy thì bên trong Đông Hoang này cũng có cường giả kỷ nguyên thật sự đang ngủ say hay sao?” Anh hỏi.
Cương Nguyên: “Có lẽ là có chăng, nhưng ta cũng không rõ ràng lắm.”
Sau khi nói chuyện với Cương Nguyên một phen, Ngô Bình cũng đã có thể hiểu được đại khái tình huống ở xung quanh.
Sau khi uống hết rượu bên trong túi rượu, anh lập tức đứng dậy tạm biệt, quay trở lại Đông Đô.
Ở Đông Đô, anh dựa theo ký ức mà bổ sung những khu vực đã được thăm dò lên trên bản đồ, còn đánh dấu thêm một số ít thông tin mà anh biết được từ Cương Nguyên lên trên bản đồ một cách rõ ràng.
Đồng thời, anh ra lệnh cho các lộ đại quân, tạm ngưng việc đẩy mạnh mà ngược lại, đi củng cố những địa bàn đã chiếm cứ, khai thác khoáng sản, xây dựng lên thành thị.
Ở bên phía của Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phái ra một lượng lớn thợ thủ công và nhân sự tiến vào bên trong Đông Cảnh, hiệp trợ Ngô Bình cai trị khu vực này.
Hiếm khi Ngô Bình có được thời gian để nghỉ ngơi, nên đã gọi mấy người Đường Tử Di vào trong Đông Đô, người một nhà cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi ở Đông Hoang.
Đương nhiên, việc gọi nhóm phụ nữ đến đây còn có một sự kiện quan trọng khác, đó chính là việc vận chuyển những tài nguyên đã khai thác được ở nơi này đi ra bên ngoài. Ngô Bình thân là Đông Vương, toàn bộ khu vực mới được sáng lập của Đông Hoang cùng với tài nguyên tài phú mà nơi đây có đều thuộc về sở hữu của anh. Trên thực tế, thì bây giờ Ngô Bình còn giàu có hơn Tử Thanh Thánh Hoàng, dẫu sao địa bàn mà anh sở hữu được cũng quá lớn.
Sau khi đi chơi khắp nơi hết mấy ngày, Ngô Bình lập tức đưa nhóm phụ nữ đi đến hướng bắc. Ở phương bắc là cao nguyên tuyết vực rộng bát ngát, sau khi tiến vào tuyết vực, gió ở đây lạnh đến thấu xương. Thế nhưng, vừa đặt chân bước lên tuyết vực thì ngay lập tức Ngô Bình đã cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang được chôn giấu bên dưới tuyết vực.
Anh lập tức đưa nhóm phụ nữ trở lại Đông Đô, sau đó lại quay trở lại tuyết vực một lần nữa. Sinh vật ở tuyết vực không có được bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu của chúng rất mạnh. Anh thấy được ở đây có báo tuyết, sói tuyết, gấu tuyết, mỗi một con đều là đơn binh tác chiến vương giả.
Sau khi thâm nhập vào trong tuyết vực mấy vạn dặm thì anh ngừng lại, dậm chân một cái khiến cánh đồng tuyết sụp đổ xuống. Sau đó anh lập tức nhìn thấy một sinh vật có hình dáng như con người bị đóng băng ở bên dưới.
Sinh vật hình người này cao ít nhất cũng phải mười vạn trượng, nó phóng ra khí tức khủng bố. Có thể kết luận được là nó không phải người, chỉ là có ngoại hình giống người.
Ngô Bình dừng ở bên trên khối băng, sau khi nhìn gương mặt dưới lớp băng thì anh rơi vào trầm tư.
“Đừng quấy nhiễu nó!” Bỗng nhiên, bên trong đầu của anh vang lên một giọng nữ ôn hòa.
Anh hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng: “Là ngài à?”
Giọng nói kia lại nói: “Nó là một cường giả đã hoành hành ba kỷ nguyên, tuy rằng nó bị thương nhưng cũng không phải là thứ mà ta và anh có thể chống lại.”
Ngô Bình: “Nó là loại sinh vật gì?”
Nguyệt Thần: “Ở kỷ nguyên trước, nó được gọi là “Huyết Ma”. Sức mạnh của nó được chất chứa bên trong máu. Đúng rồi, ở kỷ nguyên trước nó đã từng săn giết không ít cường giả kỷ nguyên của Nhân tộc. Sau này cao thủ Nhân tộc liên thủ lại đánh nó bị thương nên mới dẫn đến việc tới nay nó vẫn còn ngủ say.”
Ngô Bình nheo hai mắt lại, nói: “Có thể qua đó nói chuyện với ngài được không?”
“Đến đây đi.” Vừa dứt lời, Ngô Bình lập tức được xuất hiện bên trong một cung điện. Một cô gái dung mạo kiều mỹ thanh lãnh đang ngồi ở cách đó không xa.
Nơi này không có người ngoài nên Ngô Bình cũng không khách khí: “Nguyệt Thần lão bà, ngài không có biện pháp để giết chết cái thử ở bên dưới kia sao?”
Nguyệt Thần: “Nó là Tam Kỷ Nguyên Cường Giả, thực lực còn cao hơn ta rất nhiều, ta không muốn mạo hiểm.”
Ngô Bình cười nói: “Nhưng nếu như một khi giết được nó thì cả ta và ngài đều có thể có được lợi ích cực lớn, đúng không?”
Nguyệt Thần nhìn anh: “Anh muốn nói cái gì?”
Trong mắt của Ngô Bình hiện lên sự hung hãn: “Giết chết nó!”
Nguyệt Thần nhẹ nhàng thở dài: “Cũng không phải là không giết nó chết được, nhưng cần phải có một thứ.”
Ngô Bình hỏi: “Là cái gì?”
Nguyệt Thần: “Nếu như anh có thể có được Thiên Đế Sát Chỉ thì anh có thể thử một lần.”
Ngô Bình lập tức lấy ra một cái ý chỉ còn trống của Thiên Đế, hỏi: “Cái này có được không?”
Nguyệt Thần nhìn thoáng qua: “Cái ý chỉ này, là do Thiên Đế làm ra lúc đầu, gần như không có ý nghĩa gì cả.”
Ngô Bình suy nghĩ một lát, nói: “Chờ tôi quay lại!”
Ngay sau đó, anh trở về Thập Nhất Quan tìm A Bạch: “A Bạch, ta muốn đi một chuyến đến bảo khố của Thiên Đế, tìm một món sát khí!”
A Bạch cười nói: “Đương nhiên là có thể. Công tử cử thế vô song đã liên tục phá kỷ lục, có thể đi đến đó lấy bảo bối.”
Vừa dứt lời, Ngô Bình đi vào một không quan cực kỳ lớn, nơi này không có không trung và mặt đất, xung quanh là những huyền phù bọt khí ở giữa không trung đang phát sáng lên. Bên trong mỗi một cái bọt khí đều có một món trân bảo, có rất nhiều sách, có rất nhiều kiếm còn có rất nhiều bùa chú, mỗi một món đều khác nhau.
Ngô Bình nhìn quét qua, rất nhanh đã nhìn trúng một cái sát phù. Ở bên trên sát phù đó còn có đại ấn của Thiên Đế, thứ này có uy thế cực lớn, sát ý cực cao, anh có cảm giác thứ này còn mạnh hơn Huyết Ma rất nhiều!
Anh lập tức hỏi: “A Bạch, đây là thứ gì thế?”
A Bạch cười nói: “Đây là Ngũ Kỷ Sát Phù!”
Mọi người cũng đều gật đầu, cảm thấy lời Thiên phu trưởng nói rất đúng. Nếu như vương gia không mạnh, thì làm sao có thể khiến cho Nguyệt Thần gả cho anh, khiến cho Thánh Hoàng yêu anh?
Chuyện của Ngô Bình và Thánh Hoàng từ lâu đã không còn là bí mật, ngay cả con nít ba tuổi cũng nói được, tất cả mọi người đều đang đoán xem khi nào thì Thánh Hoàng gả cho Đông Vương.
Một đám lớn cự vượn bị đánh ngã, những con ở đằng sau không dám tiếp tục lên nữa.
Nhưng vào lúc này, mặt đất đột nhiên hơi rung động, có một con cự vượn cao hơn trăm trượng đứng dậy từ bên trong hẻm núi, nó cực kỳ khổng lồ, đôi mắt phun ra hai ngọn kim diễm, trên người phóng ra khí tức mà chỉ có Thánh Hoàng mới có được!
“Hóa ra là vượn hoàng! Thú vị đây!” Ngô Bình không hề sợ chút nào, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Một người một vượn, lúc cả hai cách nhau hơn trăm mét thì đều đồng thời dừng bước.
Vượn hoàng trầm giọng nói: “Tại sao lại xâm lấn địa bàn của tộc ta?”
Ngô Bình nói: “Tộc của bọn tôi đông tiến, đại quân đi đến nơi này không hề có ý định xâm lấn. Là do các người động thủ đả thương binh lính của tôi trước.”
Hoàng giả: “Bọn ta cũng không muốn khai chiến với Nhân tộc, mời các người rời đi.”
Ngô Bình: “Không khai chiến cũng được thôi, vậy Vượn tộc các người cần phải hợp tác với Nhân tộc, kết thành đồng minh của tộc tôi.”
Hoàng giả nhíu mày: “Cậu đang uy hiếp bổn hoàng?”
Ngô Bình: “Ông cũng có thể hiểu là như thế.” Vừa dứt lời, anh lập tức phóng ra Tước Nhược Quyền Binh.
Cảm nhận được khí tức của quyền binh, đôi mắt của vượn hoàng lập tức lóe lên, trầm giọng nói: “Hóa ra cậu đã đã đến được trình độ đó, nắm giữ được quyền binh!”
Ngô Bình: “Là bình là chiến đều do ông quyết định.”
Hoàng giả im lặng vài giây, sau đó lại nói: “Kim Cương Thần Vượn tộc của ta đồng ý hợp tác với Nhân tộc. Nhưng ta có yêu cầu, địa bàn của bổn tộc không được thu nhỏ lại.”
“Có thể.” Ngô Bình vươn tay, cùng đập tay với đối phương.
“Vậy mời đến hàn xá ngồi.” Hoàng giả đưa ra lời mời.
Ngô Bình cũng không khách khí, Thiên Anh đi theo anh đến chỗ hẻm núi. Ở hẻm núi có một số tảng đá lớn, nơi này chính là chỗ nghỉ ngơi của hoàng giả. Ở phía dưới những tảng đá lớn còn có nước sông sâu đến mấy chục mét.
Ngô Bình cũng ngồi ở phía trên một tảng đá lớn.
Hoàng giả đưa qua một cái túi rượu được làm từ da thú, nói: “Mời.”
Anh vừa uống một ngụm, cực kỳ cay, mùi rượu bay xộc thẳng lên thiên linh cái. Nếu như không phải tu vi của anh cao thì chỉ sau một ngụm rượu này nhất định sẽ ngã vật ra, say không thể tỉnh.
Hoàng giả cười “ha ha”: “Tửu lượng tốt. Ta tên Cương Nguyên.”
Ngô Bình: “Lý Huyền Bắc, Đông Hoàng Thánh Quốc.”
Cương Nguyên nói: “Không ngờ được, các người lại tiến vào nơi này nhanh như thế.”
Ngô Bình: “Kim Cương Thần Vượn của ngài có phải là sinh vật kỷ nguyên hay không?”
Cương Nguyên gật đầu: “Từng có một vị vượn tổ đã sống được đến kỷ nguyên này, thế nhưng khi Kim Cương Thần Vượn ra đời chưa được bao lâu thì vượn tổ đã qua đời.”
Ngô Bình như đang suy tư gì đó: “Xem ra có một số ít sinh vật có thể sống sót qua sự thay đổi của các kỷ nguyên, thế nhưng nếu như đến kỷ nguyên mới thì sẽ nhanh chóng chết đi.”
Cương Nguyên: “Loại cường giả này đều được gọi chung là Nhị Kỷ Nguyên Cường Giả. Bọn họ cùng lắm chỉ có thể trải qua được hai kỷ nguyên.”
Ngô Bình: “Những Nhị Kỷ Nguyên Cường Giả giống như vượn tổ có nhiều không?”
Cương Nguyên: “Chắc là có không ít chăng. Ít nhất thì ở những nơi mà ta có thể đi tới thì có khá nhiều những nhóm tương tự.”
“Nếu như vậy thì bên trong Đông Hoang này cũng có cường giả kỷ nguyên thật sự đang ngủ say hay sao?” Anh hỏi.
Cương Nguyên: “Có lẽ là có chăng, nhưng ta cũng không rõ ràng lắm.”
Sau khi nói chuyện với Cương Nguyên một phen, Ngô Bình cũng đã có thể hiểu được đại khái tình huống ở xung quanh.
Sau khi uống hết rượu bên trong túi rượu, anh lập tức đứng dậy tạm biệt, quay trở lại Đông Đô.
Ở Đông Đô, anh dựa theo ký ức mà bổ sung những khu vực đã được thăm dò lên trên bản đồ, còn đánh dấu thêm một số ít thông tin mà anh biết được từ Cương Nguyên lên trên bản đồ một cách rõ ràng.
Đồng thời, anh ra lệnh cho các lộ đại quân, tạm ngưng việc đẩy mạnh mà ngược lại, đi củng cố những địa bàn đã chiếm cứ, khai thác khoáng sản, xây dựng lên thành thị.
Ở bên phía của Tử Thanh Thánh Hoàng cũng phái ra một lượng lớn thợ thủ công và nhân sự tiến vào bên trong Đông Cảnh, hiệp trợ Ngô Bình cai trị khu vực này.
Hiếm khi Ngô Bình có được thời gian để nghỉ ngơi, nên đã gọi mấy người Đường Tử Di vào trong Đông Đô, người một nhà cùng nhau đi du ngoạn khắp nơi ở Đông Hoang.
Đương nhiên, việc gọi nhóm phụ nữ đến đây còn có một sự kiện quan trọng khác, đó chính là việc vận chuyển những tài nguyên đã khai thác được ở nơi này đi ra bên ngoài. Ngô Bình thân là Đông Vương, toàn bộ khu vực mới được sáng lập của Đông Hoang cùng với tài nguyên tài phú mà nơi đây có đều thuộc về sở hữu của anh. Trên thực tế, thì bây giờ Ngô Bình còn giàu có hơn Tử Thanh Thánh Hoàng, dẫu sao địa bàn mà anh sở hữu được cũng quá lớn.
Sau khi đi chơi khắp nơi hết mấy ngày, Ngô Bình lập tức đưa nhóm phụ nữ đi đến hướng bắc. Ở phương bắc là cao nguyên tuyết vực rộng bát ngát, sau khi tiến vào tuyết vực, gió ở đây lạnh đến thấu xương. Thế nhưng, vừa đặt chân bước lên tuyết vực thì ngay lập tức Ngô Bình đã cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang được chôn giấu bên dưới tuyết vực.
Anh lập tức đưa nhóm phụ nữ trở lại Đông Đô, sau đó lại quay trở lại tuyết vực một lần nữa. Sinh vật ở tuyết vực không có được bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu của chúng rất mạnh. Anh thấy được ở đây có báo tuyết, sói tuyết, gấu tuyết, mỗi một con đều là đơn binh tác chiến vương giả.
Sau khi thâm nhập vào trong tuyết vực mấy vạn dặm thì anh ngừng lại, dậm chân một cái khiến cánh đồng tuyết sụp đổ xuống. Sau đó anh lập tức nhìn thấy một sinh vật có hình dáng như con người bị đóng băng ở bên dưới.
Sinh vật hình người này cao ít nhất cũng phải mười vạn trượng, nó phóng ra khí tức khủng bố. Có thể kết luận được là nó không phải người, chỉ là có ngoại hình giống người.
Ngô Bình dừng ở bên trên khối băng, sau khi nhìn gương mặt dưới lớp băng thì anh rơi vào trầm tư.
“Đừng quấy nhiễu nó!” Bỗng nhiên, bên trong đầu của anh vang lên một giọng nữ ôn hòa.
Anh hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng: “Là ngài à?”
Giọng nói kia lại nói: “Nó là một cường giả đã hoành hành ba kỷ nguyên, tuy rằng nó bị thương nhưng cũng không phải là thứ mà ta và anh có thể chống lại.”
Ngô Bình: “Nó là loại sinh vật gì?”
Nguyệt Thần: “Ở kỷ nguyên trước, nó được gọi là “Huyết Ma”. Sức mạnh của nó được chất chứa bên trong máu. Đúng rồi, ở kỷ nguyên trước nó đã từng săn giết không ít cường giả kỷ nguyên của Nhân tộc. Sau này cao thủ Nhân tộc liên thủ lại đánh nó bị thương nên mới dẫn đến việc tới nay nó vẫn còn ngủ say.”
Ngô Bình nheo hai mắt lại, nói: “Có thể qua đó nói chuyện với ngài được không?”
“Đến đây đi.” Vừa dứt lời, Ngô Bình lập tức được xuất hiện bên trong một cung điện. Một cô gái dung mạo kiều mỹ thanh lãnh đang ngồi ở cách đó không xa.
Nơi này không có người ngoài nên Ngô Bình cũng không khách khí: “Nguyệt Thần lão bà, ngài không có biện pháp để giết chết cái thử ở bên dưới kia sao?”
Nguyệt Thần: “Nó là Tam Kỷ Nguyên Cường Giả, thực lực còn cao hơn ta rất nhiều, ta không muốn mạo hiểm.”
Ngô Bình cười nói: “Nhưng nếu như một khi giết được nó thì cả ta và ngài đều có thể có được lợi ích cực lớn, đúng không?”
Nguyệt Thần nhìn anh: “Anh muốn nói cái gì?”
Trong mắt của Ngô Bình hiện lên sự hung hãn: “Giết chết nó!”
Nguyệt Thần nhẹ nhàng thở dài: “Cũng không phải là không giết nó chết được, nhưng cần phải có một thứ.”
Ngô Bình hỏi: “Là cái gì?”
Nguyệt Thần: “Nếu như anh có thể có được Thiên Đế Sát Chỉ thì anh có thể thử một lần.”
Ngô Bình lập tức lấy ra một cái ý chỉ còn trống của Thiên Đế, hỏi: “Cái này có được không?”
Nguyệt Thần nhìn thoáng qua: “Cái ý chỉ này, là do Thiên Đế làm ra lúc đầu, gần như không có ý nghĩa gì cả.”
Ngô Bình suy nghĩ một lát, nói: “Chờ tôi quay lại!”
Ngay sau đó, anh trở về Thập Nhất Quan tìm A Bạch: “A Bạch, ta muốn đi một chuyến đến bảo khố của Thiên Đế, tìm một món sát khí!”
A Bạch cười nói: “Đương nhiên là có thể. Công tử cử thế vô song đã liên tục phá kỷ lục, có thể đi đến đó lấy bảo bối.”
Vừa dứt lời, Ngô Bình đi vào một không quan cực kỳ lớn, nơi này không có không trung và mặt đất, xung quanh là những huyền phù bọt khí ở giữa không trung đang phát sáng lên. Bên trong mỗi một cái bọt khí đều có một món trân bảo, có rất nhiều sách, có rất nhiều kiếm còn có rất nhiều bùa chú, mỗi một món đều khác nhau.
Ngô Bình nhìn quét qua, rất nhanh đã nhìn trúng một cái sát phù. Ở bên trên sát phù đó còn có đại ấn của Thiên Đế, thứ này có uy thế cực lớn, sát ý cực cao, anh có cảm giác thứ này còn mạnh hơn Huyết Ma rất nhiều!
Anh lập tức hỏi: “A Bạch, đây là thứ gì thế?”
A Bạch cười nói: “Đây là Ngũ Kỷ Sát Phù!”