Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172 4
Chương 1724
Không phải đồ tốt, Vương Cẩm Lăng sẽ không lấy ra.
Ách…
Phượng Khương Trần đưa tay chuẩn bị đón lấy thì phát hiện một luồng hơi lạnh từ đâu phả vào người mình, ngẩng đầu tìm hiểu, đúng lúc thấy ánh mắt lạnh như băng của Cửu hoàng thúc, dọa Phượng Khương Trần tí nữa thì rút tay về.
“Thế nào? Không thích sao?” Vương Cẩm Lăng biết vì sao Phượng Khương Trần chậm chạp không nhận bao tay nhưng vẫn làm như không biết, đôi mắt ôn hòa hiện lên sự chờ mong khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
“Không có, rất đẹp, ta rất thích.” Dưới đôi mắt ôn nhu của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần không có cách nào khác ngoài nhận lấy: “Cảm ơn Cẩm Lăng, ta rất thích, hiện tại đã hết lạnh, đến lúc lạnh ta sẽ dùng.”
Dưới áp lực cực lớn, Phượng Khương Trần đưa tay nhận bao tay của Vương Cẩm Lăng nhưng không dám đeo, chỉ có thể cất trong bọc hành lý đang đeo, cũng may Cửu hoàng thúc không quá so đo, mọi người tiếp tục lên đường.
Vì ba người họ cũng không gấp, hơn nữa trong thời tiết giá rét như thế này cũng không muốn vội vàng nên không đi nhanh, trên đường đi ba người đều có chút nhàn nhã, người khác không biết còn tưởng bọn họ đang đi chơi đó.
Vương Cẩm Lăng kiến thức sâu rộng, nhân văn địa lý đều am hiểu, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh ven đường cho Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc một mình đi trước, lưng thẳng tắp, bộ dạng lãnh đạm lạnh nhạt nhưng thực ra nhìn lỗ tai dựng thẳng lên của hắn liền biết hắn vẫn luôn chú ý đến hai người, mà hai người kia thì vui vẻ trò chuyện coi hắn thành không khí.
Nửa ngày qua hai người kia vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ, Cửu hoàng thúc tức đến độ muốn nôn ra máu, Phượng Khương Trần có còn để ý đến sự tồn tại của hắn không vậy?
Kết quả… Cửu hoàng thúc khổ cực phát hiện Phượng Khương Trần căn bản không chú ý tới việc hắn tức giận, Cửu hoàng thúc dưới cơn nóng giận liền tăng tốc độ đi về phía trước.
Phượng Khương Trần đối với những chuyện này rất có hứng thú, thỉnh thoảng còn thể hỏi mấy vấn đề nàng thắc mắc từ trước đến giờ, hai người càng nói càng hăng, sau đó…
Trực tiếp quên mất Cửu hoàng thúc, mặc cho Cửu hoàng thúc đi phía trước một mình, đến lúc bọn họ phát hiện ra thì đã không thấy thân ảnh Cửu hoàng thúc đâu rồi.
Ách…
Hai người ăn ý không nói gì thêm, vội vàng thúc ngựa đi lên trường, kết quả thấy ngựa của Cửu hoàng thúc ở ngoài một quán trà ven đường, vậy Cửu hoàng thúc đâu? Hai người tạm thời vẫn chưa thấy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý tăng tốc đến quán trà, ngựa ở chỗ này thì chắc Cửu hoàng thúc cũng ở gần đây.
Vương Cẩm Lăng không vội, nhưng hắn biết Phượng Khương Trần sốt ruột cho nên hắn liền phối hợp tăng tốc với Phượng Khương Trần, hai người nhanh chóng đuổi đến quán trà.
Hai người tung người xuống ngựa, đem ngựa giao cho tiểu nhị để hắn cho ngựa ăn uống, hai người vừa bước vào quán trà liền nghe được một đám đại hán đang cao giọng bàn luận về chuyện Huyền Tiêu cung.
“Các ngươi nói xem, hoàng thất, thế gia sao lại muốn đấu với môn phái giang hồ chứ? So quyền hay luận võ? Ta thật không hiểu nổi sao một môn phái giang hồ lại gây thù chuốc oán với hoàng thất và thế gia chứ?”
Trong quán mấy đại hán tập trung một chỗ uống trà, trên người bọn họ mặc áo khoác da chuột, trên bàn còn có mấy cây đao rỉ sắt, nhìn trang phục của bọn hắn thì hẳn đây là tầng lớp thấp trong giang hồ.
Phượng Khương Trần không để ý đến bọn hắn, tìm kiếm Cửu hoàng thúc trong quán trà.
Không phải đồ tốt, Vương Cẩm Lăng sẽ không lấy ra.
Ách…
Phượng Khương Trần đưa tay chuẩn bị đón lấy thì phát hiện một luồng hơi lạnh từ đâu phả vào người mình, ngẩng đầu tìm hiểu, đúng lúc thấy ánh mắt lạnh như băng của Cửu hoàng thúc, dọa Phượng Khương Trần tí nữa thì rút tay về.
“Thế nào? Không thích sao?” Vương Cẩm Lăng biết vì sao Phượng Khương Trần chậm chạp không nhận bao tay nhưng vẫn làm như không biết, đôi mắt ôn hòa hiện lên sự chờ mong khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
“Không có, rất đẹp, ta rất thích.” Dưới đôi mắt ôn nhu của Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần không có cách nào khác ngoài nhận lấy: “Cảm ơn Cẩm Lăng, ta rất thích, hiện tại đã hết lạnh, đến lúc lạnh ta sẽ dùng.”
Dưới áp lực cực lớn, Phượng Khương Trần đưa tay nhận bao tay của Vương Cẩm Lăng nhưng không dám đeo, chỉ có thể cất trong bọc hành lý đang đeo, cũng may Cửu hoàng thúc không quá so đo, mọi người tiếp tục lên đường.
Vì ba người họ cũng không gấp, hơn nữa trong thời tiết giá rét như thế này cũng không muốn vội vàng nên không đi nhanh, trên đường đi ba người đều có chút nhàn nhã, người khác không biết còn tưởng bọn họ đang đi chơi đó.
Vương Cẩm Lăng kiến thức sâu rộng, nhân văn địa lý đều am hiểu, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh ven đường cho Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc một mình đi trước, lưng thẳng tắp, bộ dạng lãnh đạm lạnh nhạt nhưng thực ra nhìn lỗ tai dựng thẳng lên của hắn liền biết hắn vẫn luôn chú ý đến hai người, mà hai người kia thì vui vẻ trò chuyện coi hắn thành không khí.
Nửa ngày qua hai người kia vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ, Cửu hoàng thúc tức đến độ muốn nôn ra máu, Phượng Khương Trần có còn để ý đến sự tồn tại của hắn không vậy?
Kết quả… Cửu hoàng thúc khổ cực phát hiện Phượng Khương Trần căn bản không chú ý tới việc hắn tức giận, Cửu hoàng thúc dưới cơn nóng giận liền tăng tốc độ đi về phía trước.
Phượng Khương Trần đối với những chuyện này rất có hứng thú, thỉnh thoảng còn thể hỏi mấy vấn đề nàng thắc mắc từ trước đến giờ, hai người càng nói càng hăng, sau đó…
Trực tiếp quên mất Cửu hoàng thúc, mặc cho Cửu hoàng thúc đi phía trước một mình, đến lúc bọn họ phát hiện ra thì đã không thấy thân ảnh Cửu hoàng thúc đâu rồi.
Ách…
Hai người ăn ý không nói gì thêm, vội vàng thúc ngựa đi lên trường, kết quả thấy ngựa của Cửu hoàng thúc ở ngoài một quán trà ven đường, vậy Cửu hoàng thúc đâu? Hai người tạm thời vẫn chưa thấy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý tăng tốc đến quán trà, ngựa ở chỗ này thì chắc Cửu hoàng thúc cũng ở gần đây.
Vương Cẩm Lăng không vội, nhưng hắn biết Phượng Khương Trần sốt ruột cho nên hắn liền phối hợp tăng tốc với Phượng Khương Trần, hai người nhanh chóng đuổi đến quán trà.
Hai người tung người xuống ngựa, đem ngựa giao cho tiểu nhị để hắn cho ngựa ăn uống, hai người vừa bước vào quán trà liền nghe được một đám đại hán đang cao giọng bàn luận về chuyện Huyền Tiêu cung.
“Các ngươi nói xem, hoàng thất, thế gia sao lại muốn đấu với môn phái giang hồ chứ? So quyền hay luận võ? Ta thật không hiểu nổi sao một môn phái giang hồ lại gây thù chuốc oán với hoàng thất và thế gia chứ?”
Trong quán mấy đại hán tập trung một chỗ uống trà, trên người bọn họ mặc áo khoác da chuột, trên bàn còn có mấy cây đao rỉ sắt, nhìn trang phục của bọn hắn thì hẳn đây là tầng lớp thấp trong giang hồ.
Phượng Khương Trần không để ý đến bọn hắn, tìm kiếm Cửu hoàng thúc trong quán trà.