Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173 3
Chương 1733
“Nam nữ bình đẳng, nam nhân là người, nữ nhân cũng là người, nam nhân có thể tam thế tứ thiếp, nữ nhân đương nhiên cũng có thể ba phu bốn hầu. Lam Y Lâm ta đây muốn trở thành nữ nhân vĩ đại nhất đại lục Cửu Châu này, nếu như nam nhân mà ta yêu không thể hứa với ta một đời một kiếp một đôi thì ta cứ thế đá một đá, đạp bay gã, hắn mà dám nạp thiếp thì ta liền nạp hầu, hừ…”
Cái kiểu ngôn luận ngang ngược đảo lộn đạo lý luân thường này khiến hai người Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều ngây người. Hai người nhìn Lam Y Lâm như nhìn thấy quái thai, hai nam nhân đồng thời tự hỏi trong lòng, cô nương này thật sự là hậu nhân của Lam thị ư, cái khối đeo trên cổ của nàng ta là ngọc thật ư? Nữ tử Lam thị có hung hãn đến thế sao?
Hai người lập tức nhớ đến trong lịch sử hình như thật sự có một vị công chúa Lam thị nạp mười mấy phu.
Đổ mồ hôi hột…
Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc đồng thời lau mồ hôi hột, Cửu Hoàng thúc không khỏi tự hỏi có phải hắn đã cứu nhầm một tai họa hay không, còn Vương Cẩm Lăng cũng đang trách cứ Cửu Hoàng thúc, sao ngươi lại có thể kéo ra một tai họa thế này hả, Khương Trần đã đủ “cứng” lắm rồi, nếu như lại thấm mấy cái xảo ngôn của Lam cô nương này, muốn theo đuổi Khương Trần đấy chẳng phải càng khó khăn hơn à.
Ba phu bốn hầu?
Vừa nghĩ đến chuyện Phượng Khương Trần ba phu bốn hầu, bị một đám nam nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây lấy, lôi lôi kéo kéo Phượng Khương Trần đêm này về viện tử của bọn họ, Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc đều thấy sống lưng lạnh toát.
Bọn họ thật sự không tiếp thu nổi lời nói ngang ngược như thế, hai người đồng thời nhìn về phía Phượng Khương Trần, thấy nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần ngày càng trở nên miễn cưỡng, hai người họ liền hiểu ra ngay là Phượng Khương Trần cũng không thể nào chấp nhận nổi, thế thì… quá tốt rồi!
Nữ nhân Lam Y Lâm này thật sự quá đáng sợ, cút được bao nhiêu thì cút lẹ đi, Cửu Hoàng thúc đã hối hận lắm rồi, không nên chỉ vì một câu của nàng: “Võ công có cao thì dùng thế nào được chứ, ta chỉ cần có hai khẩu súng nằm trong tay thôi, bắn hai cái bang bang, các người liền xong đời hết.” Mà cùng nhau ra ngoài, càng không nên vì mảnh ngọc bội kia mà xem xét cứu nàng ta, càng không nên muốn thông qua nàng ta để nghe ngóng tin tức về hậu nhân thất lạc của hoàng tộc Lam thị mà để nàng ta đi theo.
Nhìn xem, hắn đã cứu phải cái tai họa gì thế này, nếu như Lam Y Lâm gì gì này làm hư Phượng Khương Trần, thế không phải hắn sẽ hối hận đến chết à, ba phu bốn hầu, hắn chỉ mới nghĩ đến đây thôi là đã muốn giết người luôn rồi…
Nhưng nếu sớm biết ngàn vàng khó mua, vạn vàng cũng khó mua được thuốc hối hận, nữ nhân Lam Y Lâm này không chỉ cảm thấy bản thân là vũ trụ mà da mặt còn vô cùng dày, bất kể Phượng Khương Trần có nói thẳng nói vòng kiểu gì, Cửu Hoàng thúc có lạnh mặt thế ào, Vương Cẩm Lăng có tỏ vẻ ôn hoa mà xa cách ra sao, nàng ta vẫn cứ lôi kéo ba người lại, nói là muốn đi theo bọn họ lưu lạc giang hồ, trải nghiệm cuộc sống của hiệp khách “mười bước giết một người, không thể đi quá ngàn dặm”.
Lưu lạc giang hồ cái em gái nhà ngươi, ba người bọn họ làm gì có tí phong phạm nào của đại hiệp gì đó, bọn họ chỗ nào giống với mấy hiệp khách giết người không chớp mắt mà cô nàng này đã xem trên phim truyền hình cơ chứ.
Phượng Khương Trần thật muốn ném người đi cho rồi, nếu không phải nàng thấy nàng ta và Lam Cửu Khánh đều họ Lam, có thể xem như là người một nhà, Phượng Khương Trần mới không thèm để ý xem nàng ta đến từ đâu.
Đến từ thời hiện đại thì ghê gớm lắm à, Lý Tưởng cũng đến từ thời hiện đại, còn không phải bị nàng giết quách rồi à.
Ba người cùng đi vì có Lam Y Lâm gia nhập mà biến thành bốn người. Sau đó liền xảy ra vấn đề ngay, bốn người bọn họ chỉ có ba con ngựa, thế thì tất sẽ có hai người cùng cưỡi một con ngựa. Thế là vấn đề lúc này là ai sẽ cùng cưỡi ngựa với ai, Phượng Khương Trần còn chưa kịp nghĩ ra thì Lam Y Lâm đã tự mình quyết định xong xuôi.
“Nam nữ bình đẳng, nam nhân là người, nữ nhân cũng là người, nam nhân có thể tam thế tứ thiếp, nữ nhân đương nhiên cũng có thể ba phu bốn hầu. Lam Y Lâm ta đây muốn trở thành nữ nhân vĩ đại nhất đại lục Cửu Châu này, nếu như nam nhân mà ta yêu không thể hứa với ta một đời một kiếp một đôi thì ta cứ thế đá một đá, đạp bay gã, hắn mà dám nạp thiếp thì ta liền nạp hầu, hừ…”
Cái kiểu ngôn luận ngang ngược đảo lộn đạo lý luân thường này khiến hai người Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều ngây người. Hai người nhìn Lam Y Lâm như nhìn thấy quái thai, hai nam nhân đồng thời tự hỏi trong lòng, cô nương này thật sự là hậu nhân của Lam thị ư, cái khối đeo trên cổ của nàng ta là ngọc thật ư? Nữ tử Lam thị có hung hãn đến thế sao?
Hai người lập tức nhớ đến trong lịch sử hình như thật sự có một vị công chúa Lam thị nạp mười mấy phu.
Đổ mồ hôi hột…
Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc đồng thời lau mồ hôi hột, Cửu Hoàng thúc không khỏi tự hỏi có phải hắn đã cứu nhầm một tai họa hay không, còn Vương Cẩm Lăng cũng đang trách cứ Cửu Hoàng thúc, sao ngươi lại có thể kéo ra một tai họa thế này hả, Khương Trần đã đủ “cứng” lắm rồi, nếu như lại thấm mấy cái xảo ngôn của Lam cô nương này, muốn theo đuổi Khương Trần đấy chẳng phải càng khó khăn hơn à.
Ba phu bốn hầu?
Vừa nghĩ đến chuyện Phượng Khương Trần ba phu bốn hầu, bị một đám nam nhân ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây lấy, lôi lôi kéo kéo Phượng Khương Trần đêm này về viện tử của bọn họ, Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc đều thấy sống lưng lạnh toát.
Bọn họ thật sự không tiếp thu nổi lời nói ngang ngược như thế, hai người đồng thời nhìn về phía Phượng Khương Trần, thấy nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần ngày càng trở nên miễn cưỡng, hai người họ liền hiểu ra ngay là Phượng Khương Trần cũng không thể nào chấp nhận nổi, thế thì… quá tốt rồi!
Nữ nhân Lam Y Lâm này thật sự quá đáng sợ, cút được bao nhiêu thì cút lẹ đi, Cửu Hoàng thúc đã hối hận lắm rồi, không nên chỉ vì một câu của nàng: “Võ công có cao thì dùng thế nào được chứ, ta chỉ cần có hai khẩu súng nằm trong tay thôi, bắn hai cái bang bang, các người liền xong đời hết.” Mà cùng nhau ra ngoài, càng không nên vì mảnh ngọc bội kia mà xem xét cứu nàng ta, càng không nên muốn thông qua nàng ta để nghe ngóng tin tức về hậu nhân thất lạc của hoàng tộc Lam thị mà để nàng ta đi theo.
Nhìn xem, hắn đã cứu phải cái tai họa gì thế này, nếu như Lam Y Lâm gì gì này làm hư Phượng Khương Trần, thế không phải hắn sẽ hối hận đến chết à, ba phu bốn hầu, hắn chỉ mới nghĩ đến đây thôi là đã muốn giết người luôn rồi…
Nhưng nếu sớm biết ngàn vàng khó mua, vạn vàng cũng khó mua được thuốc hối hận, nữ nhân Lam Y Lâm này không chỉ cảm thấy bản thân là vũ trụ mà da mặt còn vô cùng dày, bất kể Phượng Khương Trần có nói thẳng nói vòng kiểu gì, Cửu Hoàng thúc có lạnh mặt thế ào, Vương Cẩm Lăng có tỏ vẻ ôn hoa mà xa cách ra sao, nàng ta vẫn cứ lôi kéo ba người lại, nói là muốn đi theo bọn họ lưu lạc giang hồ, trải nghiệm cuộc sống của hiệp khách “mười bước giết một người, không thể đi quá ngàn dặm”.
Lưu lạc giang hồ cái em gái nhà ngươi, ba người bọn họ làm gì có tí phong phạm nào của đại hiệp gì đó, bọn họ chỗ nào giống với mấy hiệp khách giết người không chớp mắt mà cô nàng này đã xem trên phim truyền hình cơ chứ.
Phượng Khương Trần thật muốn ném người đi cho rồi, nếu không phải nàng thấy nàng ta và Lam Cửu Khánh đều họ Lam, có thể xem như là người một nhà, Phượng Khương Trần mới không thèm để ý xem nàng ta đến từ đâu.
Đến từ thời hiện đại thì ghê gớm lắm à, Lý Tưởng cũng đến từ thời hiện đại, còn không phải bị nàng giết quách rồi à.
Ba người cùng đi vì có Lam Y Lâm gia nhập mà biến thành bốn người. Sau đó liền xảy ra vấn đề ngay, bốn người bọn họ chỉ có ba con ngựa, thế thì tất sẽ có hai người cùng cưỡi một con ngựa. Thế là vấn đề lúc này là ai sẽ cùng cưỡi ngựa với ai, Phượng Khương Trần còn chưa kịp nghĩ ra thì Lam Y Lâm đã tự mình quyết định xong xuôi.