Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 16: LỜI ĐỒN
Cùng lúc đó, trong phủ Bình Vương.
Cổ Thánh Y vẫn ở trong viện của cô trước Vị Xuất Các.
Tối qua Mặc Nhiễm bị Cổ Y Xán quấn lấy nên bỏ mặc chuyện của Cổ Thánh Y , chuyện này coi như triệt để chọc giận Cổ Trích Tinh .
Thế nên Cổ Trích Tinh đã nói, trừ khi Mặc Nhiễm thành tâm thành ý tới đón Cổ Thánh Y , bằng không ông ta sẽ để cô sống ở phủ Bình Vương cả đời.
Cổ Thánh Y nghe ông ta nói vậy cảm thấy rất cảm động, thầm hâm mộ nguyên chủ thật hạnh phúc, có được cặp phụ mẫu vô cùng yêu thương nàng ta.
Hơn nữa cuộc sống như hiện tại là thứ cô cầu mà không được.
Cô lại mong Mặc Nhiễm không bao giờ đến tìm cô. Nếu vậy thì cô không cần tốn công tốn sức nghĩ cách tránh xa hắn.
“Tiểu thư cười gì thế?” Lục Ngạn ở bên cạnh hầu hạ cô thấy vậy thì tò mò hỏi.
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ liếc nhìn nàng ta, không nói lời nào. Dù sao thì không phải ai cũng hiểu được niềm vui có thể thoát khỏi Mặc Nhiễm và phủ Trấn Nam Vương này.
“Đúng rồi tiểu thư, tỷ nghe nói chưa. Sáng sớm hôm nay có rất nhiều dân thường tụ tập trước cổng phủ Trấn Nam Vương, chỉ trích Vương gia và nhị tiểu thư lén lút qua lại sau lưng tỷ, lời nào lời nấy đều rất khó nghe.” Lục Ngạn bưng một chậu nước tới, nói chuyện với cô rất tự nhiên.
“Còn có chuyện này à?” Cổ Thánh Y nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cô thật sự không nghĩ rằng chuyện tối qua sẽ truyền ra ngoài, hơn nữa còn gây ra ảnh hưởng mạnh như vậy.
“Tiểu thư chịu đựng nhé.” Lục Ngạn tháo băng vải trên cánh tay của Lục Ngạn ra, cẩn thận rửa vết thương bằng nước.
Tuy rằng hôm qua Cổ Trích Tinh đến kịp nhưng Cổ Thánh Y vẫn bị dọa sợ dẫn đến bị thương, diện tích bị thương trên cánh tay khá rộng, máu chảy đầm đìa.
Cũng không biết là đụng vào đâu mà Cổ Thánh Y còn bị trật khớp xương cánh tay.
“Ngươi có biết là ai đồn đại như thế không?” Cổ Thánh Y cau mày hỏi. Hôm qua cô ngồi trong xe ngựa được Cổ Trích Tinh đưa thẳng về tận phủ, không hề lộ mặt, sao người ngoài lại biết tin cô bị Mặc Nhiễm vứt bỏ được?
Cổ Thánh Y chìm vào suy nghĩ, để mặc Lục Ngạn giúp cô xử lý vết thương. Người khác mà nhìn thấy cảnh này cũng thấy đau đớn suýt xoa, nhưng cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Ai mà biết được? Chắc chắn bây giờ Vương gia cũng đau đầu lắm. Nhưng nô tỳ lại cảm thấy người tung tin này ra không tệ, cũng coi như xả một mối giận cho người.” Lục Ngạn nghe cô hỏi thì hung hăng nói. Nàng ta cứ nhìn thấy cánh tay này của cô là lại xót xa không thôi, đồng thời cũng rất giận hai kẻ Mặc Nhiễm và Cổ Y Xán .
“Dù sao không liên quan đến ta là được.” Cổ Thánh Y nghe vậy thì cười nhạt, trầm giọng nói. Bây giờ cô chỉ tập trung nghĩ cách làm thế nào mới có thể rời khỏi phủ Trấn Nam Vương, nào có thời gian rảnh quan tâm tình hình của tên Mặc Nhiễm kia.
“Tiểu thư giỏi thật đấy. Nô tỳ rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó, tay cũng đang run cả lên mà người lại không phản ứng gì. Kỳ lạ thật đấy, sao nô tỳ lại nhớ trước đây tỷ sợ đau nhất nhỉ?” Lục Ngạn cẩn thận xử lý vết thương cho Cổ Thánh Y , sau đó nghi ngờ hỏi.
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ thở ra một hơi, không nói gì.
Lục Ngạn thấy cô không nói gì thì cũng không hỏi thêm. Nàng ta bưng chậu nước ra ngoài, vừa đi tới cửa thì thấy đại nha hoàn Linh Lung của An Bình vương phi tới.
“Linh Lung tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Lục Ngạn đặt chậu nước xuống, vội vàng dẫn Linh Lung vào.
Linh Lung là tâm phúc của An Bình vương phi, có thể tin tưởng được.
“Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ gặp một nam nhân ở ngoài cổng, hắn ta nhờ nô tỳ đưa tờ giấy này cho người. Nô tỳ sợ bị người khác nhìn thấy nên vội mang vào đây.” Linh Lung nói với Cổ Thánh Y, nàng ta có vẻ khá căng thẳng, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Cổ Thánh Y là đã là vợ nhà người ta, bây giờ lại có dính dáng đến một nam nhân xa lạ. Nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ bị đồn đãi lung tung, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Cổ Thánh Y nghe vậy thì nhướn mày, cô không hề tìm thấy ký ức liên quan đến chuyện này của nguyên chủ. Mấy nam nhân quen nguyên chủ đều là nhân vật có máu mặt trong Vương Thành, Linh Lung hay theo hầu An Bình vương phi, hẳn là đều biết mặt bọn họ.
“Mang qua đây cho ta xem.” Cổ Thánh Y càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nhìn về phía Linh Lung , trầm giọng nói.
Cổ Thánh Y nhận lấy tờ giấu kia, mở ra nhìn rồi cau mày. Chỉ thấy trên tờ giấy tuyên thành trắng viết mấy chữ to.
“Lời đồn là là do Cổ Y Xán tung ra.” Cổ Thánh Y đọc nhẩm mấy chữ này trong đầu, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ. Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại biết chuyện này, càng quan trọng hơn là vì sao y lại thông báo cho Cổ Thánh Y biết?
“Ngươi còn nhớ nam nhân kia trông như thế nào không?” Cổ Thánh Y nghĩ không ra bèn hỏi Linh Lung .
“Nô ty nhớ vị công tử đó khá cao, ăn nói cẩn thận. Đôi mắt y rất đáng sợ, nô tỳ liếc mắt nhìn thôi đã bị dọa sợ rồi. Đúng rồi, trên mu bàn tay y có một vết sẹo, nhìn có vẻ mới bị thương gần đây.” Thấy Cổ Thánh Y hỏi vậy, Linh Lung bắt đầu nhớ kỹ lại ngoại hình của người kia.
Nghe nàng ta nói vậy, đầu tiên Cổ Thánh Y ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra.
“Sao có thể như vậy? Nhị tiểu thư điên rồi đúng không, sao có thể hủy đi danh tiếng của bản thân như vậy?” Lục Ngạn hoàn toàn không ngờ tới những lời đồn đãi này đều do Cổ Y Xán sai người tung ra ngoài. Nàng ta cau mày, không nghĩ ra lý do vì sao Cổ Y Xán lại làm vậy.
“Có lẽ là không đợi nổi nữa, muốn dùng cách này bắt Mặc Nhiễm nhanh chóng xác nhận quan hệ với nàng ta.” Cổ Thánh Y lắc đầu, cô cũng có phần không nghĩ ra vì sao Cổ Y Xán lại làm vậy. Dù sao chuyện này chẳng ảnh hưởng gì dến cô, nhưng tin đồn kiểu này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Mặc Nhiễm.
“Đúng là một kẻ ngoan độc, vứt bỏ cả sự trong sạch của bản thân.”
Cổ Thánh Y vẫn ở trong viện của cô trước Vị Xuất Các.
Tối qua Mặc Nhiễm bị Cổ Y Xán quấn lấy nên bỏ mặc chuyện của Cổ Thánh Y , chuyện này coi như triệt để chọc giận Cổ Trích Tinh .
Thế nên Cổ Trích Tinh đã nói, trừ khi Mặc Nhiễm thành tâm thành ý tới đón Cổ Thánh Y , bằng không ông ta sẽ để cô sống ở phủ Bình Vương cả đời.
Cổ Thánh Y nghe ông ta nói vậy cảm thấy rất cảm động, thầm hâm mộ nguyên chủ thật hạnh phúc, có được cặp phụ mẫu vô cùng yêu thương nàng ta.
Hơn nữa cuộc sống như hiện tại là thứ cô cầu mà không được.
Cô lại mong Mặc Nhiễm không bao giờ đến tìm cô. Nếu vậy thì cô không cần tốn công tốn sức nghĩ cách tránh xa hắn.
“Tiểu thư cười gì thế?” Lục Ngạn ở bên cạnh hầu hạ cô thấy vậy thì tò mò hỏi.
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ liếc nhìn nàng ta, không nói lời nào. Dù sao thì không phải ai cũng hiểu được niềm vui có thể thoát khỏi Mặc Nhiễm và phủ Trấn Nam Vương này.
“Đúng rồi tiểu thư, tỷ nghe nói chưa. Sáng sớm hôm nay có rất nhiều dân thường tụ tập trước cổng phủ Trấn Nam Vương, chỉ trích Vương gia và nhị tiểu thư lén lút qua lại sau lưng tỷ, lời nào lời nấy đều rất khó nghe.” Lục Ngạn bưng một chậu nước tới, nói chuyện với cô rất tự nhiên.
“Còn có chuyện này à?” Cổ Thánh Y nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, cô thật sự không nghĩ rằng chuyện tối qua sẽ truyền ra ngoài, hơn nữa còn gây ra ảnh hưởng mạnh như vậy.
“Tiểu thư chịu đựng nhé.” Lục Ngạn tháo băng vải trên cánh tay của Lục Ngạn ra, cẩn thận rửa vết thương bằng nước.
Tuy rằng hôm qua Cổ Trích Tinh đến kịp nhưng Cổ Thánh Y vẫn bị dọa sợ dẫn đến bị thương, diện tích bị thương trên cánh tay khá rộng, máu chảy đầm đìa.
Cũng không biết là đụng vào đâu mà Cổ Thánh Y còn bị trật khớp xương cánh tay.
“Ngươi có biết là ai đồn đại như thế không?” Cổ Thánh Y cau mày hỏi. Hôm qua cô ngồi trong xe ngựa được Cổ Trích Tinh đưa thẳng về tận phủ, không hề lộ mặt, sao người ngoài lại biết tin cô bị Mặc Nhiễm vứt bỏ được?
Cổ Thánh Y chìm vào suy nghĩ, để mặc Lục Ngạn giúp cô xử lý vết thương. Người khác mà nhìn thấy cảnh này cũng thấy đau đớn suýt xoa, nhưng cô lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Ai mà biết được? Chắc chắn bây giờ Vương gia cũng đau đầu lắm. Nhưng nô tỳ lại cảm thấy người tung tin này ra không tệ, cũng coi như xả một mối giận cho người.” Lục Ngạn nghe cô hỏi thì hung hăng nói. Nàng ta cứ nhìn thấy cánh tay này của cô là lại xót xa không thôi, đồng thời cũng rất giận hai kẻ Mặc Nhiễm và Cổ Y Xán .
“Dù sao không liên quan đến ta là được.” Cổ Thánh Y nghe vậy thì cười nhạt, trầm giọng nói. Bây giờ cô chỉ tập trung nghĩ cách làm thế nào mới có thể rời khỏi phủ Trấn Nam Vương, nào có thời gian rảnh quan tâm tình hình của tên Mặc Nhiễm kia.
“Tiểu thư giỏi thật đấy. Nô tỳ rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó, tay cũng đang run cả lên mà người lại không phản ứng gì. Kỳ lạ thật đấy, sao nô tỳ lại nhớ trước đây tỷ sợ đau nhất nhỉ?” Lục Ngạn cẩn thận xử lý vết thương cho Cổ Thánh Y , sau đó nghi ngờ hỏi.
Cổ Thánh Y nghe vậy chỉ thở ra một hơi, không nói gì.
Lục Ngạn thấy cô không nói gì thì cũng không hỏi thêm. Nàng ta bưng chậu nước ra ngoài, vừa đi tới cửa thì thấy đại nha hoàn Linh Lung của An Bình vương phi tới.
“Linh Lung tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Lục Ngạn đặt chậu nước xuống, vội vàng dẫn Linh Lung vào.
Linh Lung là tâm phúc của An Bình vương phi, có thể tin tưởng được.
“Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ gặp một nam nhân ở ngoài cổng, hắn ta nhờ nô tỳ đưa tờ giấy này cho người. Nô tỳ sợ bị người khác nhìn thấy nên vội mang vào đây.” Linh Lung nói với Cổ Thánh Y, nàng ta có vẻ khá căng thẳng, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Cổ Thánh Y là đã là vợ nhà người ta, bây giờ lại có dính dáng đến một nam nhân xa lạ. Nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ bị đồn đãi lung tung, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Cổ Thánh Y nghe vậy thì nhướn mày, cô không hề tìm thấy ký ức liên quan đến chuyện này của nguyên chủ. Mấy nam nhân quen nguyên chủ đều là nhân vật có máu mặt trong Vương Thành, Linh Lung hay theo hầu An Bình vương phi, hẳn là đều biết mặt bọn họ.
“Mang qua đây cho ta xem.” Cổ Thánh Y càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nhìn về phía Linh Lung , trầm giọng nói.
Cổ Thánh Y nhận lấy tờ giấu kia, mở ra nhìn rồi cau mày. Chỉ thấy trên tờ giấy tuyên thành trắng viết mấy chữ to.
“Lời đồn là là do Cổ Y Xán tung ra.” Cổ Thánh Y đọc nhẩm mấy chữ này trong đầu, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ. Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại biết chuyện này, càng quan trọng hơn là vì sao y lại thông báo cho Cổ Thánh Y biết?
“Ngươi còn nhớ nam nhân kia trông như thế nào không?” Cổ Thánh Y nghĩ không ra bèn hỏi Linh Lung .
“Nô ty nhớ vị công tử đó khá cao, ăn nói cẩn thận. Đôi mắt y rất đáng sợ, nô tỳ liếc mắt nhìn thôi đã bị dọa sợ rồi. Đúng rồi, trên mu bàn tay y có một vết sẹo, nhìn có vẻ mới bị thương gần đây.” Thấy Cổ Thánh Y hỏi vậy, Linh Lung bắt đầu nhớ kỹ lại ngoại hình của người kia.
Nghe nàng ta nói vậy, đầu tiên Cổ Thánh Y ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu ra.
“Sao có thể như vậy? Nhị tiểu thư điên rồi đúng không, sao có thể hủy đi danh tiếng của bản thân như vậy?” Lục Ngạn hoàn toàn không ngờ tới những lời đồn đãi này đều do Cổ Y Xán sai người tung ra ngoài. Nàng ta cau mày, không nghĩ ra lý do vì sao Cổ Y Xán lại làm vậy.
“Có lẽ là không đợi nổi nữa, muốn dùng cách này bắt Mặc Nhiễm nhanh chóng xác nhận quan hệ với nàng ta.” Cổ Thánh Y lắc đầu, cô cũng có phần không nghĩ ra vì sao Cổ Y Xán lại làm vậy. Dù sao chuyện này chẳng ảnh hưởng gì dến cô, nhưng tin đồn kiểu này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Mặc Nhiễm.
“Đúng là một kẻ ngoan độc, vứt bỏ cả sự trong sạch của bản thân.”